Đặt Tên Nàng Theo Tên Chàng

Chương 7

31.

Dạo gần đây, khi thượng triều Mục Diễm không hề dễ dàng, Đoàn Sách An có rất nhiều ám vệ, cho nên chuyện xảy ra vào đêm Khất Xảo đương nhiên không giấu được hắn ta.

Đoàn Sách An lần đầu tiên trò chuyện với hắn rất lâu trong ngự thư phòng, hắn ta vừa bí mật vừa công khai cố gắng tìm ra danh tính của Tần Giao.

Mục Diễm chặn hết mọi dò xét không để lại dấu vết, tất cả những lời hắn nói đều giống như trước.

Tần Giao chỉ là một người nữ nhân sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nàng là thê tử của hắn chứ không phải ai khác.

Đoàn Sách An cũng không hỏi nhiều, lại nói sang những chủ đề khác, lễ nghĩa yêu cầu hắn hôm khác đưa thê tử vào cung ôn lại chuyện cũ.

Mục Diễm không hai lời liền đồng ý, vừa rời khỏi hoàng cung, sắc mặt hắn tối sầm, Đoàn Sách An này càng ngày càng nghi ngờ hắn.

Nghi kị có lẽ là vấn đề chung của tất cả các hoàng đế, trước đây hắn đứng ở phía trước màn, còn Đoàn Sách An thì ở phía sau.

Điều này cũng dẫn đến tình trạng nhiều người chỉ biết đến Nhiếp Chính Vương mà không biết đến hoàng đế, danh tiếng của hắn trong dân chúng ngày càng lan rộng, cả thiên hạ đều coi hắn như vị thần cứu người khỏi đau khổ.

Những thành tựu to lớn của hắn đã trở thành công cao át chủ, đó là lý do khiến Đoàn Sách An ngày càng nghi ngờ hắn.

Hiện tại lại còn có thêm một công chúa của tiền triều, có lẽ trước đây hắn cũng không có ý định phản loạn, nhưng giờ thì, ai tin...

Hiện nay hai phe quan viên văn thần và võ tướng đang mâu thuẫn, nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài. Dù sao thì mọi sự sắp xếp của hắn đã xong, hắn có nên lợi dụng tình thế mà giao nộp quân quyền hay không?

Hổ phù đó có thể giết chết hắn, nhưng nó cũng có thể bảo vệ hắn.

Vẫn là chưa phải lúc đó...

"Hai ngày nữa ta phải đến Tĩnh Dương, ở trong kinh nàng hãy cẩn thận."

Mục Diễm ngẩng đầu nhìn Tần Giao đang dựa vào cửa sổ đọc sách, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Tần Giao nghe được lời này liền ngẩng đầu, có chút khó hiểu.

"Có chuyện gì xảy ra với Tĩnh Dương à?"

"Có một số phe phản loạn cấu kết với đạo tặc. Tĩnh Dương có vị trí trọng yếu, liên quan đến rất nhiều chuyện, hoàng thượng sai ta tự mình xử lý."

Mục Diễm an ủi cô, họ đã kết hôn được gần nửa năm, đây chắc là lần đầu tiên họ xa nhau, hắn có thể nhìn thấy sự bất an trong mắt nàng.

"Lại đây nào."

Hắn giơ tay gọi nàng lại, dùng bút giấy phân tích tình hình hiện tại ở kinh thành cho nàng, nói cho nàng biết cần chú ý điều gì và ai là người đáng tin cậy.

"Nàng có nhớ hết mọi thứ không?"

Tần Giao gật đầu: "Chàng sẽ ở đó lâu sao?"

"Nhanh thì nửa tháng, chậm thì có thể hai, ba tháng."

Mục Diễm nghịch nghịch ngón tay của nàng, hắn đã sắp xếp mọi việc, chỉ mong nàng được an toàn.

"Đừng lo lắng, ta sẽ quay lại sớm nhất có thể.

Tần Giao cảm thấy bất an, không còn quan tâm đến quy tắc gì nữa, hiện nàng chỉ cảm thấy thoải mái khi ngồi lên đùi hắn và ôm lấy eo hắn. Nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra...

32.

Hai ngày sau, Mục Diễm từ kinh thành chạy tới Tĩnh Dương, Tần Giao lần đầu tiên cảm thấy Vương phủ này to lớn này lại lạnh lẽo như vậy.

Trước kia Mục Diễm có lẽ cũng có tâm trạng như nàng phải không?

“Vương phi, có một thiếp mời được gửi từ trong cung đến.”

Thu Đường vội vàng cầm thiệp mời trong tay, Vương gia mới ra ngoài mấy ngày, đã có người nhịn không được?

“Thái hậu mời Vương phi vào cung nói chuyện.”

Tần Giao trực giác cảm giác được đây nhất định là Hồng Môn Yến, muốn từ chối.

“Ta có thể từ chối nó được không?”

“Vương phi, sứ giả đã đợi ở tiền sảnh rồi ạ.”

Thu Đường vẻ mặt xấu hổ, những người này không cho bất kỳ ai có cơ hội từ chối, sau khi đưa ra khẩu dụ và đưa thiếp mời, họ liền yêu cầu nàng ta thông báo cho Vương phi.

"Để Tự Xuyên tới gặp ta. Thu Đường, em đi trước sảnh trì hoãn một lát, phải chào hỏi hắn thật tốt, đừng để người khác lợi dụng được gì ở em."

Thu Đường cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc và nhanh chóng đi tìm Tự Xuyên..

"Vương phi ạ."

Tự Xuyên vừa vào cửa vừa chào, nhưng Tần Giao lại nhanh chóng ngăn động tác lại.

"Không cần khách khí, thời gian không còn nhiều, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Hắn ta gật đầu và đứng chờ lắng nghe.

“Chỉ sợ hôm nay tiến cung không dễ dàng, A Diễm rời khỏi kinh nhất định là bên kia cố ý sắp xếp, không biết Tĩnh Dương hiện tại tình huống thế nào, nếu như tốt, chỉ là một kế “điệu hổ ly sơn”. Nếu xấu thì sao? Đó là một ngôi mộ lớn đầy rẫy nguy hiểm, chỉ chờ A Diễm rơi vào bẫy ”

Tự Xuyên không ngờ rằng người Vương phi thường ngày im lặng này lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, và phân tích của nàng ấy hoàn toàn giống với những gì Vương gia đã nói.

“Nếu buổi tối ta không rời cung, ngươi hãy đi Tĩnh Dương tìm Vương gia.”

Tần Giao bình tĩnh lại, kinh thành cách Tĩnh Dương khoảng năm sáu ngày đường, nếu đi nhanh, Mục Diễm hẳn là đã đến Tĩnh Dương rồi.

"Đưa tất cả mọi người đi, kể cả mật vệ, toàn bộ rút lui."

"Vương phi, không thể được. Vương gia đã mang theo một số mật vệ, những người còn lại lưu lại đều là để bảo vệ người."

Tự Xuyên vội vàng ngăn cản nàng ấy, Vương gia đã ra tử lệnh, yêu cầu họ phải bảo vệ Vương phi bằng mọi gia, cho dù cả phải chet.

"Chỉ để lại ba người có khả năng lặng lẽ lẻn vào hoàng cung."

Tự Xuyên không nói gì, hắn ta đang vùng vẫy, hắn ta biết chuyến đi của Vương gia sẽ nguy hiểm, nhưng quân lệnh như núi…

"Thôi được rồi, vậy để lại sáu người, không thể nhiều hơn. Thêm một người xung quanh chàng sẽ tiếp thêm sinh lực cho chàng. Tự Xuyên, đây cũng là mệnh lệnh, là mệnh lệnh của bản Vương phi."

Tần Giao khẩn trương nói, đây đều là những chuyện bất ngờ xảy đến với nàng, nhưng Mục Diễm chắc chắn đã đoán trước được chuyện gì đó xảy ra, nếu không hắn cũng sẽ không giúp nàng phân tích tình huống trước khi rời đi.

“Chỉ cần Vương gia có thể trở về thì ta sẽ không gặp nguy hiểm. Nếu chàng không thể quay lại thì dù có bao nhiêu người vây quanh ta cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Chàng ấy có thể sẽ bị buộc tội có ý định phản nghịch vì đã nuôi binh riêng."

Nàng sẽ hành động cẩn trọng trong cung, đối với bên ngoài kia, nàng là Vương phi của Nhiếp Chính Vương, rất ít người biết thân phận khác của nàng. Hoàng đế không thể dễ dàng xử tử Vương phi của một Vương gia được, dù sao, hắn ta cũng không thể quản được miệng của tất cả mọi người trong thiên hạ.

"Vâng, thưa Vương phi."

"Tự Xuyên, ngươi nhất định phải ở lại kinh thành, nếu như có chuyện gì xảy ra với ta, trong cung đã có người của A Diễm, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ nhận được tin tức. Đến lúc đó, ngươi sẽ biết nên làm như thế nào."

Tự Xuyên không thể tin được nhìn Vương phi đã thay cung trang và đứng dậy đi về phía trước. Vương phi này, nàng không giữ lại gì cho mình, cứ bước thẳng về phía một con đường vô định và đầy chông gai không thể quay lại như thế.

Như không biết đây là một tình huống cận kề cái chet, nàng nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn và bước ra ngoài với phong thái uy nghiêm.

33.

"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu."

Tần Giao nhìn các công công và ma ma trước mặt, chào hỏi rồi dặn người lấy tiền thưởng cho họ.

“Vương phi khách sáo rồi. Xin mời người lên xe."

Sau khi nhận tiền, người đàn ông trở nên lịch sự hơn, cung kính mời Tần Giao ngồi vào kiệu rồi đi thẳng vào hoàng cung..

Nói Thái hậu muốn gặp nàng là nói dối, chính là hoàng đế mới là người thật sự muốn gặp nàng.

Chắc hẳn hắn ta nghĩ nàng là tàn dư của tiền triều và sẽ là mối đe dọa phải không?

Rốt cuộc, hắn ta thậm chí còn có thể nghi ngờ những huynh đệ mà hắn ta từng tin tưởng, điều đó cho thấy tâm tư hắn nặng nề đến mức nào.

Mời nàng vào cung, thứ nhất là để kềm giữ Mục Diễm, thứ hai là có thể để mắt tới nàng.

Tĩnh Dương và nhóm của hắn chắc chắn sẽ không có bình yên, nàng có thể đoán trước được rằng một khi tin tức xác thực về cái chết của hắn truyền đến, hoàng đế sẽ không giữ nàng lại.

Chỉ cần Mục Diễm còn, hoàng đế sẽ không chạm vào nàng, nàng là điểm yếu của Mục Diễm, hắn muốn dùng nàng để kiềm chế Mục Diễm..

"Vương phi, chúng ta tới rồi."

Nghe vậy, Tần Giao xuống xe, Thu Đường lập tức bước tới chào hỏi, sắc mặt không đẹp lắm, dường như có điều gì muốn nói.

Nhìn thấy hai người tiến vào đại sảnh, những người ở một bên trong rời đi với nụ cười trên môi.

Đồ đạc trong cung rất tinh xảo, phần lớn đều là bảo vật có giá trị ở bên ngoài, có rất nhiều cung nữ đi qua lại, và ngoài cửa lại có cấm vệ quân canh giữ.

Nếu dùng một cung điện khổng lồ như vậy để giam cầm nàng thì đúng là quá xa hoa.

Tần Giao đuổi các cung nữ trong cung đi, nghe Thu Đường phát biểu.

"Vương phi, đây là Phương Hoa Cung."

Vẻ mặt Thu Đường nghiêm nghị, Cung Phương Hoa này không phải là nơi tốt.

“Đây là nơi ở của các tú nữ sắp được lâm hạnh.”

"Vương phi, bệ hạ, hắn..."

Thu Đường chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, đối với hoàng đế mà nói, Vương phi không chỉ là thê tử của quan đại thần, mà còn là thê tử của huynh đệ của hắn, hắn cư nhiên đem Vương phi đưa vào cung điện này!

"Xem ra là ta đã suy nghĩ quá đơn giản, hắn ta dự định lấy công chúa của tiền triều làm thê thiếp để chứng tỏ lòng nhân từ. Mà Nhiếp Chính Vương Phi rất có thể sẽ chet đúng lúc."

"Hắn không phải giăng bẫy ở Tĩnh Dương, hắn ta không muốn làm ác nhân, hắn ta là muốn ép Mục Diễm làm phản, sau đó sẽ lấy danh nghĩa thanh trừ phản quân để xử lý Mục Diễm"

Tần Giao suy nghĩ rõ ràng, nàng mới chính là mồi nhử, là mồi nhử Mục Diễm cắn câu.

Nàng có thể làm gì để phá vỡ tình trạng này?

Khi nàng sống, a Diễm sẽ tìm cách cướp lại nàng, đó là phản loạn; khi nàng chết, A Diễm sẽ cướp lại thân xac nàng và chiến đấu đến chet với hoàng đế, đó cũng là phản loạn.

Đây là tử cục (*), đè nén tình cảm và cản trở cuộc sống của họ.

(*) tử cục: tình huống bế tắc, vô vọng

“Công chúa quả thực rất thông minh, chỉ trong nửa phút thôi, thế nhưng nàng có thể nhìn thấu kế hoạch của ta.”

Đoàn Sách An mở cửa đi vào, bên ngoài nghe hồi lâu, không khỏi tán thưởng phân tích của nàng.

Công chúa của tiền triều thực sự có khuôn mặt xinh xắn và ngoại hình xinh đẹp, và quan trọng hơn hết là nàng ấy có một trái tim thông minh, tinh tế.

"Hoàng thượng khen thưởng quá lời, xét về mặt mưu lược thì hoàng thượng tốt hơn nhiều lắm."

Tần Giao nhìn nam tử mặc long bào màu vàng sáng trước mắt, trong ký ức bỗng mơ hồ một bóng người, cùng nam tử trước mắt như trùng điệp...

Họ mặc long bào gần giống nhau, nhưng người trước mặt còn rất trẻ, trong khi người trong ký ức đã có mái tóc hoa râm.

Có lẽ là Thanh Đế vĩ đại, tổ phụ (*) của nàng.

(*): tổ phụ

"Khâm Thiên Giám đã chọn một ngày tốt lành, sáu ngày nữa sẽ tổ chức phong phi đại điển cho công chúa, thật tiếc cho công chúa lại phải đợi ở đây thêm mấy ngày nữa."

Đoàn Sách An không có ý giấu diếm, hắn thẳng thắn nói.

"Bệ hạ, ta là thê tử của Nhiếp Chính Vương."

Tần Giao ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nam nhân này, hắn đã bắt đầu không giấu giếm mục đích của mình.

"Tần Giao là Tần Giao, công chúa là công chúa. Người gả cho Nhiếp Chính là Tần Giao, không phải là công chúa."

Đoạn Sách An lời nói mơ hồ, Tần Giao khó chịu, không khỏi chế nhạo hắn.

"Nhưng ngươi biết ta là ai phải không? Tần Giao là ta, công chúa cũng là ta."

"Còn phải xem Nhiếp Chính được toàn dân kính trọng có tức giận phản bội ta giống như phản bội tiền triều hay không."

Hắn ta không cáu kỉnh và trông khó đoán, đúng là một hoàng đế đủ tiêu chuẩn

Sau khi nghe những gì hắn ta nói, đúng thật không còn chỗ nào để hành động.

Hắn ta cảm thấy Mục Diễm quá sắc bén, thành tích của hắn khiến sư phụ phải kinh ngạc.

Vì vậy, đây chính là một ngõ cụt.

Đây chính là cái chet của Mục Diễm.

"Công chúa, đừng cho rằng tu sat sẽ giải quyết được vấn đề. Nàng nên biết rõ, dù sống hay chết, chỉ cần nàng ở trong cung một ngày, hắn sẽ đạt đến trình độ đó."

Đoàn Sách An nói xong liền bước đi.

Đương nhiên, Tần Giao sẽ không tìm chết, nàng biết rõ nhất tình cảm Mục Diễmđối với nàng, cho nên nàng không thể chet.

Tu sat sẽ không giải quyết được vấn đề mà chỉ khiến vấn đề trở nên khó khăn hơn và chỉ làm tổn thương những người quan tâm đến mình mà thôi.

Tuy nhiên, nếu sự sống chết của nàng không quan trọng, tại sao Đoàn Sách An lại đặc biệt nhắc nhở nàng?

Nàng ấy còn có tác dụng nào khác không?

"Vương phi, chúng ta nên làm gì?"

Thu Đường có chút hoảng sợ, Vương gia nên làm sao bây giờ?

"Để ta suy nghĩ một chút, đừng vội, vẫn còn thời gian."

Đừng vội, không được vội, lúc này mỗi bước đi đều quan trọng, giống như một bàn cờ, nếu không chú ý sẽ mất tất cả.

Chìa khóa của vấn đề nằm ở nàng, nhưng chìa khóa ấy là gì?

Có điều gì quan trọng ngăn cản vị hoàng đế hiện tại giết nàng, một cô nhi của tiền triều?

Chắc chắn là có chuyện gì đó liên quan đến tiền triều...

Chỉ là nàng đã quên hết ký ức của triều đại trước đó...

34.

Vô tình, Tần Giao ngồi ở bàn ăn đến tận đêm khuya.

Bữa ăn trong cung rất thịnh soạn, được phục vụ theo phong cách phi tần được hoàng đế sủng ái, nhưng Tần Giao lại không động tới nhiều.

Đồ ăn dù có ngon đến mấy thì lúc này nàng cũng khó nuốt.

Nàng chỉ muốn ăn một tô mì Dương Xuân bốc khói cùng Mục Diễn trên cầu vào đêm Lễ Khất Xảo..

Nằm trên chiếc giường xa lạ, Tần Giao ngơ ngác nhìn căn lều.

“Cửu a đầu, con lại đây."

"Con đã hoàn thành công khoá của hôm nay chưa?"

Trong ký ức này của nàng chính là một lão nhân, đang quay lưng về phía nàng, khi chậm rãi quay người lại, khuôn mặt xa lạ nhưng quen thuộc đó khiến trái tim Tần Giao run rẩy.

"Dạ tổ phụ, Tiểu Cửu đã làm xong."

Tần Giao nhìn một bé gái nhỏ từ xa chạy đến, ôm lấy chân lão nhân và có những điệu bộ của một đứa trẻ.

“Con có thể đọc nó cho tổ phụ nghe được không?”

Lão nhân dường như không thấy rằng cử chỉ thân mật này có gì không đúng, ông âu yếm chạm vào đỉnh tóc cô bé.

“Đãi nguyệt tây sương hạ, Nghinh phong hộ bán khai. Phất tường hoa ảnh động, Nghi thị ngọc nhân lai” (Trích từ “Điệp luyến hoa” của Triệu Lệnh Trĩ đời Tống)(*)

(*): trong bản raw thì tác giả ghi là của Triệu Lệnh Trĩ đời Tống, nhưng editor tra thì thấy bài thơ trên lại là bài “Minh Nguyệt Tam Ngũ Dạ” của Nguyên Chuẩn thời Trung Đường, bài “Điệp luyến hoa” của Triệu Lệnh Trĩ là một bài khác)

(Tạm dịch thơ: Cửa hé theo luồng gió, Trăng chờ dưới mái tây. Chạm tường hoa động bóng, Người ngọc đến đâu đây) (Bản dịch trong Tây sương ký do Nhượng Tống dịch)

"Tổ phụ, bài thơ này có ý nghĩa gì vậy?"

“Một ngày nào đó, con sẽ hiểu.”

Lão nhân nhìn về phía xa, đưa tay gõ nhẹ vào tay cầm ghế.

Tần Giao đột nhiên tỉnh lại, giống như đã đến một nơi quen thuộc, ký ức ngủ quên lâu ngày trong đầu dường như đang từng chút một tỉnh dậy.

Khi trăng ở dưới cánh tây, cửa đón gió hé mở một nửa. Bóng của những bông hoa cọ vào tường đang chuyển động, người ta ngờ rằng một cô gái xinh đẹp đang đến.

Bài thơ này có ý nghĩa gì không?

Cánh phía tây...?

Cánh phía Tây của Cung Phương Hoa là căn bếp nhỏ mà nàng đã nhìn thấy khi ra ngoài hôm nay.

Nhưng gần đó không có cây cao nên hình ảnh hoa di chuyển dựa vào tường là không đúng sự thật.

Cánh phía Tây của cung điện nào?

Chỉ có Vườn Ngự Uyển là có cây cao nhất trong cung điện này, và sân gần Vườn Ngự Uyển...

Tần Giao đầu đau âm ỉ, nàng không nhớ được rất nhiều thứ, xem ra nhất định phải nhờ người tìm hiểu bố cục trong cung mới được.

Trực giác mách bảo nàng rằng bài thơ này có tác dụng rất lớn, nàng tin vào nó mà không cần lý do gì.

Ký ức nàng vừa nhớ lại giống như một điềm báo, Tần Giao tin rằng trong đó nhất định có ẩn chứa thứ gì đó.

Đêm đã khuya, Tần Giao đứng trong bóng tối, gõ vào cửa sổ ba lần, có tiếng gió thổi, hoa lá mơn trớn, hết thảy vẫn như thường.

Trong phòng chỉ còn lại một bóng người đang nói với Tần Giao rằng mật vệ của Mục Diễm đang tới.

"Ngươi đi kiểm tra cung điện nào phía Tây, dưới ánh trăng, nếu mở cửa sổ ra, có thể nhìn thấy bóng hoa in trên tường."

Tần Giao nói rất nhẹ nhàng, như đang nói với chính mình, nàng lo lắng mình sẽ đánh động những người đang quan sát mình.

“Nếu ngươi có thể liên lạc với Vương gia, nói với hắn rằng ta mọi chuyện đều ổn và khuyên hắn không nên hành động bốc đồng, ta sẽ đợi hắn đưa ta về nhà.”

Bóng đen gật đầu, một lúc sau tan vào màn đêm rồi biến mất.

Nghĩ đến Mục Diễm đang ở Tĩnh Dương xa xôi, Tần Giao có chút lo lắng, tuy biết hắn có thể đạt đến trình độ này thì tuyệt đối không phải là người đơn giản, nhưng nàng vẫn lo lắng.

Vì có tình yêu và quan tâm nhau nên mới có lo lắng.

Nàng xoa mặt ngọc bội đang treo ở quanh eo, chiếc ngọc bội nàng đã đeo trong ngày cưới.

Mặt ngọc bội dường như vẫn còn mang hơi ấm còn sót lại của hắn, khiến Tần Giao không muốn rời tay..

35.

Mục Diễm, người vô cùng nhớ nhung Tần Giao, đang lao về kinh với tốc độ cao.

Vì nhớ thê tử yêu dấu ở nhà nên hắn không ngừng lao tới Tĩnh Dương, so với dự kiến mất bốn, năm ngày, hắn một người một ngựa tách khỏi người dưới, đi đường nhỏ tránh đường lớn, chỉ mất ba ngày đã đến nơi trước.

Hắn dành một ngày bí mật đến thăm Phủ Thành chủ thành Tĩnh Dương và phát hiện ra rằng không có ai nổi loạn hay đạo tặc như Đoàn Sách An nói, thay vào đó người dân hạnh phúc và thịnh vượng.

Mộ Diễm cảm thấy điều không ổn, liền lên ngựa không ngừng không nghỉ, vội vã trở về trong đêm, trên đường tình cờ gặp phải mật vệ từ kinh thành tới.

May mắn thay, hắn có cách liên hệ đặc biệt với mật vệ, nếu không, những mật vệ này có lẽ đã thất bại.

"Dạ Vương gia, Vương phi đã nhận lệnh tiến cung. Mấy ngày nay trong kinh truyền đến tin tức, đã tìm được Cửu công chúa của tiền triều, hoàng đế chuẩn bị phong Cửu công chúa làm phi tần cao quý. Đồng thời đại xá thiên hạ, tỏ lòng nhân ái, ba ngày nữa sẽ làm lễ phong phi đại điển.”

Nhìn mật vệ cũng bụi bặm quỳ trước mặt mình, Mục Diễm hừ lạnh một tiếng, Đoàn Sách An không quan tâm đến tình cảm gì, đúng là hoàng đế.

"Vương phi ổn chứ?"

"Hôm qua từ trong cung nhận được tin tức, Vương phi mọi việc đều ổn. Vương phi đặc biệt dặn dò Vương gia không nên xúc động, người đang đợi ngài đưa nàng về nhà."

Trong lòng Mục Diễm ngứa ngáy, hắn ước gì có thể gặp nàng ngay lập tức, nhưng hắn không thể.

Còn có một ngày đi đường là về tới kinh, nhưng hắn tạm thời không thể xuất hiện, muốn đem Giao Nhi ra ngoài, hắn còn phải sắp xếp một chút.

"Phái người đến chỗ của Hoàn Nương, chỗ của nàng cách Tĩnh Dương không xa, ba ngày nữa phải đến nơi. Giải thích cho nàng biết tình hình hiện tại của Vương phi rồi đón nàng. Phải đến kinh thành trước lễ cưới một ngày."

"Vâng, thưa Chủ nhân."

Một mật vệ nhận lệnh, nhanh chóng phóng đi.

"Liên hệ với đội ám vệ và yêu cầu họ tiết lộ tin tức rằng Vương phi là nghĩa nữ của Nữ Đế Thương quốc cho gián điệp của Thương quốc."

"Vâng."

Thương quốc là một đại quốc lân cận, tuy là đại quốc nhưng vẫn luôn lệ thuộc vào Thanh quốc. Là một nước chư hầu, để thể hiện lòng trung thành của thuộc quốc thì sẽ gửi con cháu tới nước đó, nói một cách dễ hiểu là cử những người thừa kế đi học phong cách của một nước lớn, nhưng thực tế là cách nói khác của việc làm con tin do Thương quốc gởi tới.

Hoàn Nương tên ban đầu là Mặc Tiểu Hoàn, nàng là hậu duệ trực hệ của hoàng tộc Thương Quốc, hai năm trước khi Hoàng đế nhà Thanh lên ngôi, nàng ấy và ca ca (*) bị đưa đến Thanh quốc làm con tin. Vốn là đứa con bị bỏ rơi, nhưng những người thừa kế khác của Thương quốc đã mải mê tranh giành quyền lực trong hai năm qua, rồi dần dần toàn bộ đều đã chết hoặc tàn tật, ngoại trừ hai người thừa kế đang ở Thanh quốc xa xôi.

(*) ca ca: anh trai

Cả nước đặt hy vọng vào hai người này, đặc biệt là ca ca của Hoàn Nương.

Sau này, Thanh Đế lên ngôi, Thanh Đế biết rằng Thanh quốc đã sắp nỏ mạnh hết đà, việc để lại con tin nước khác ở kinh thành sẽ chỉ tạo cơ hội cho các nước khác xâm chiếm. Ngài trong lòng vô cùng lo lắng và để chắn chắn không còn những rắc rối với nước khác, ông quyết định ra lệnh gửi lại tất cả các con tin về nước.

Nhưng cuộc chiến tranh giành ngai vàng ở Thương Quốc thực sự rất khốc liệt, thậm chí có kẻ đã vươn tay tới Thanh quốc. Hoàn Nương và ca ca cùng bị ám sát, ca ca nàng ấy chet tại chỗ, nhưng Hoàn Nương được Mục Diễm đi ngang qua cứu.

Nàng ấy nản chí ngã lòng, không muốn quay lại Thương quốc, nơi chẳng khác gì sài lang hổ báo, đến mẫu hậu cũng không được bỏ qua, phụ hoàng đúng thật là đủ độc ác...

Nàng ấy cầu xin Mục Diễm đừng tiết lộ tung tích của mình, Mục Diễm cũng làm theo, hắn chỉ nói rằng Mạc Tiểu Hoàn đã bị thương và tung tích của nàng ấy thế nào không rõ, sau đó đuổi đi sứ giả Thương Quốc.

Hoàn Nương chôn cất ca ca mình trên một ngọn núi gần đó và bén rễ ở đó.

Sau đó, Mục Diễm đưa một nữ nhân đến nhờ nàng ấy chiếu cố, nàng ấy không từ chối vì đã nhận ân cứu mạng.

Nữ nhân đó rất xinh đẹp, cư xử tốt và hiểu chuyện, nhưng đáng tiếc nàng đã mất trí nhớ.

Mọi chuyện tưởng chừng như đang đi đúng hướng, nhưng dù Thương quốc không tìm thấy nàng ấy nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, họ rất coi trọng huyết thống, và khi đối mặt với người thừa kế duy nhất không rõ tung tích, họ đã phong nàng ấy làm nữ quân của mình, và sau khi phụ hoàng nàng ấy sau khi qua đời, nàng ấy được mọi người ở Thương quốc coi là Nữ Đế.