Đào Hoa Mỹ Nhân Quy - Nguyệt Lộc
Chương 1: CHƯƠNG 1
# 1
Ta sinh ra trong một gia tộc hào môn.
Giữa những âm mưu tính toán tàn nhẫn của đám anh chị em con cháu trong gia đình vọng tộc, ta đã dẫm lên m.á.u tươi để giành lấy quyền thừa kế cuối cùng.
Ngay khi ta sắp tiếp quản công ty, thì trước mắt tối sầm lại, không hiểu sao lại xuyên không đến thời cổ đại.
Nghe nói chủ nhân cũ của thân thể này tính cách ngang ngược.
Không tôn trọng tỷ tỷ, khiến cả thành đều biết.
Chỉ vì thấy tỷ tỷ cùng Thái tử cùng nhau du ngoạn trên thuyền, vậy mà lại nổi lên ý xấu muốn đẩy tỷ tỷ xuống nước.
Kết quả là gậy ông đập lưng ông, ngược lại hại chính mình.
Thuận tiện còn liên lụy đến ta.
Tần Ánh Âm rơi xuống hồ mất mạng.
Còn ta, cùng lúc đó, xuyên không đến.
# 2
Xuân quang tươi đẹp.
Cây đào trong sân chỉ sau một đêm đã nở đầy cành, thật là có ý cảnh.
Ta bảo Hồng Phất chuyển giường nằm ra sân, cùng ta thưởng hoa ngắm cảnh.
Đến đây đã hơn một tháng rồi.
Cách nào nghĩ ra được ta đều đã thử qua, nhưng vẫn không có cách nào trở về thế giới thuộc về ta.
Ta tốn bao nhiêu tâm tư mới giành được quyền thừa kế, bây giờ cũng không biết tiện nghi cho tên anh chị nào rồi.
Nếu đã không thể thay đổi, vậy ta chỉ có thể tạm thời ở lại đây trước đã vậy.
Sống sót, sau đó tìm cách trở về.
Là điều duy nhất ta phải làm hiện tại.
Chỉ là quy củ thời cổ đại này thật sự quá nhiều, mà thân phận của ta hiện tại lại là thứ nữ của thừa tướng, bị đủ loại quy củ ràng buộc, ngày ngày đều bị nhốt trong cái sân bốn góc.
Vừa bước ra khỏi cửa sân, gia đinh canh cửa đã chặn ta lại, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Họ chán ghét ta.
Chán ghét ta, cái thứ nữ thừa tướng đầy mưu mô xảo quyệt này.
Chỉ là vì thân phận của ta, nên mới bị ép phải cúi cái đầu cao ngạo của bọn họ xuống.
Ta cũng chẳng buồn cãi nhau với bọn họ, chẳng qua chỉ là đám lâu la thôi.
Ta đang cùng Hồng Phất thảo luận về cả cây hoa đào này, là làm bánh hoa đào ngon hơn hay là canh hoa đào ngon hơn thì vị khách không mời mà đến đã xuất hiện.
Tần Ánh Tuyết dẫn theo nha hoàn của nàng ta vào sân, thấy ta lười biếng dựa vào giường nằm, liền không nhịn được mà nhíu mày.
"Ánh Âm, muội muội thân thể còn chưa khỏe hẳn, vẫn nên mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi."
Tỷ tỷ ôn nhu thiện lương.
Cho dù thứ muội âm hiểm độc ác này, cách đây không lâu còn tính kế nàng ta, nàng ta cũng không hề thấy chút nào tức giận.
Ngược lại trong ba ngày "ta" hôn mê, nàng ta ngày đêm chăm sóc ta.
Tiếng lành hiền thục lại một lần nữa truyền khắp Kinh đô, ai ai cũng nói Tần Ánh Tuyết là Thái tử phi tương lai danh xứng với thực.
Đồng thời cũng không quên lên án ta, cái thứ muội độc ác này.
Thừa tướng có hai nữ nhi, đều có nhan sắc vô song.
Nhưng đích nữ ôn nhu đoan trang, thứ nữ lại yêu mị tàn nhẫn.
Đây là đánh giá của thế nhân đối với Tần Ánh Âm, cũng chính là đánh giá hiện tại đối với "ta".
Tuy rằng, ta là thay người khác chịu tội.
Nhưng cũng đủ thấy Tần Ánh Âm rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào.
Lần nào tính kế, lần nào cũng thất bại.
Làm đá kê chân cho người khác, ngược lại lại thành toàn cho tiếng thơm của Tần Ánh Tuyết.
Thấy nàng ta đến, trong lòng ta càng thêm phiền muộn. Nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn quy củ đứng dậy hành lễ với nàng ta.
Nàng ta là đích trưởng nữ, lại là Thái tử phi tương lai của triều đình.
Chỉ cần đợi đến năm sau là có thể cùng Thái tử thành hôn, sau đó vào chủ Đông Cung.
Thân phận, tự nhiên là cao quý không thể tả.
Còn ta hiện tại chẳng qua chỉ là một thứ nữ.
Theo quy củ thời cổ đại, không tôn trọng tỷ tỷ vốn đã là sai, đắc tội với Thái tử phi tương lai càng là tội ác tày trời.
Nàng ta muốn bóp c.h.ế.t ta, dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến.
Ta biết mình là xuyên không.
Nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức cho rằng mình chính là nữ chính của thế giới này, mang theo cái gọi là hào quang nữ chính, không coi ai ra gì.
Những tiểu thư khuê các này được hun đúc từ gia tộc, từ nhỏ đã chìm đắm trong những âm mưu tranh đấu, trong lòng có rất nhiều điều uẩn khúc.
Ta tuyệt đối sẽ không tin, nàng ta thật sự hiền lành vô hại như vẻ bề ngoài.
Thiết lập nhân vật quá hoàn hảo, ngược lại càng khiến người ta không dám coi thường.
Ta vừa định hành lễ, Tần Ánh Tuyết đã nắm lấy tay ta.
Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, vội vàng cởi áo choàng trên người khoác cho ta.
Động tác nhẹ nhàng, dáng vẻ của một người chị tốt.
"Ánh Âm, muội muội thử cái này xem."
Nàng ta nhận lấy một chén trà sữa từ tay nha hoàn đưa cho ta.
Đúng vậy, chính là trà sữa.
Thức uống vốn chỉ nên có ở hiện đại, vậy mà lại xuất hiện ở thời cổ đại một cách khó hiểu.
Ánh mắt nàng ta ôn nhu, nhưng tia thăm dò trong đáy mắt vẫn bị ta nhìn thấy.
Tần Ánh Tuyết, nàng ta đang thử ta.
Thử xem ta có biết trà sữa hay không.
Thậm chí, nàng ta đang thử xem ta có phải người xuyên không hay không.
Ta giả vờ tò mò, nhận lấy chén trà sữa từ tay nàng ta, nhấp một ngụm nhỏ.
"Tỷ tỷ, đây là thứ gì vậy, sao lại thơm ngọt như thế?"
Tần Ánh Tuyết thản nhiên, như vô tình nói: "Ánh Âm không biết sao?"
Ta lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.
"Ánh Âm không biết." Ta đưa tay ôm lấy cánh tay nàng ta, "Chẳng lẽ, đây là thứ tỷ tỷ đặc biệt làm cho muội muội sao?"
Ta lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động.
Nàng ta thử, ta giả ngốc.
Cuộc đấu khẩu im lặng diễn ra giữa chúng ta, ai cũng không chịu nhận thua trước.