Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm
Chương 13: Oan có đầu nợ có chủ
Hạ Trường Sinh tìm theo hướng mớ tóc, cuối cùng tìm được thứ mình muốn tìm.
Một cái đầu người đã phình to.
Nó trở nên rất lớn, nằm ngang trên mặt sông, tròng mắt trắng dã ngắm nhìn không trung tối tăm.
Lâm Kiến đi theo bên cạnh Hạ Trường Sinh nhớ đến một chuyện: “Bây giờ nguy hiểm nhất hẳn là Tiền Gia Hào!”
“Đúng, chờ một lát, ta cần gỡ bỏ ảo thuật diện rộng này trước đã, ngăn cản các thôn dân tự sát.” Hạ Trường Sinh rút trường kiếm ra.
Kiếm này vừa ra, âm thanh như tiếng vọng trong thung lũng, tiếng này nối tiếp tiếng khác.
Hạ Trường Sinh bay đến phía trên cái đầu kia.
Nhận ra có người mang ý đồ tấn công, tóc quấn quanh cái đầu người kia lập tức bay về hướng Hạ Trường Sinh.
“Dừng lại!” Hạ Trường Sinh quát.
Hắn vừa dứt lời, không chỉ có những sợi tóc kia dừng động tác mà ngay cả Lâm Kiến đang trốn đi cũng phát hiện toàn thân mình không thể động đậy nổi.
Hạ Trường Sinh nhắm chuẩn đầu người, kiếm phong đảo qua.
“A a a!” Hai mắt trên đầu bị cắt qua, máu tươi không ngừng chảy xuống, tóc còn phủ trên mặt sông mau chóng tụ tập về phía đầu, muốn bao lấy cả cái đầu để bảo vệ nó.
Hạ Trường Sinh lấy kiếm làm tâm, vẽ một vòng tròn xung quanh.
Kiếm phát ra hàn quang, kiếm phong hóa thành thực thể, tấn công đầu và tóc. Tóc cứng rắn, chặn lại đòn tấn công nhưng không vì vậy mà đòn tấn công này ngừng, nó bắn về hướng đã tấn công ngược lại nó. Đòn tấn công một khi bắt đầu thì không có lý do ngừng lại.
Đây là bội kiếm của Hạ Trường Sinh, tên gọi Không Sơn kiếm, không sơn hồi âm, bất tuyệt như lũ.
Cái đầu kia bị cắt ra, toạc ra bốn phía, biến thành các khối thịt rồi chìm vào đáy sông.
Tóc màu đen trôi trên mặt sông, nhưng không còn động tĩnh nữa.
Mũi chân Hạ Trường Sinh chạm xuống đất bằng, y phục hắn sạch sẽ gọn gàng, không dính chút bụi bẩn nào.
Hắn cau mày.
Hắn ghét xử lý loại đồ vật này nhất, cũng không phải quái vật khó đánh bao nhiêu mà vì oán khí là thứ phiền phức nhất. Chấp nhất, cố chấp, tối tăm, không đạt mục đích thề không bỏ qua, phải tra tấn bản thân cũng muốn kéo người xuống địa ngục cùng mình.
Đây cũng là nguyên nhân Hạ Trường Sinh cảm thấy trên cơ bản Tiền Gia Hào đã hết cứu, Vi Yểu là thật sự nhất định muốn gã chết!
Hạ Trường Sinh thu kiếm, thấy được Lâm Kiến đứng phía sau thân cây không thể động đậy.
“Ngươi có thể cử động.” Hạ Trường Sinh nói.
Có sự cho phép của Hạ Trường Sinh, thân thể Lâm Kiến mới khôi phục tri giác.
“Kim mộc thủy hỏa thổ, ta đã phá kim mộc thủy hỏa, phần lớn thôn dân hẳn sẽ không gặp chuyện gì.” Hạ Trường Sinh nhìn mặt sông, hắn hủy đầu người trong nước, máu trong chậu vàng, hộp gỗ trong cây, móng tay đốt trong lửa: “Chẳng qua oán khí còn chưa tan, ta cần nhanh chóng tìm thấy thổ còn thiếu mới được.”
Không cần nghĩ nữa, người mang thi thể Vi Yểu đi nhất định là người hầu của nàng ta, chỉ có bà ta mới biết thi thể đã được chôn chỗ nào.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, cách đó không xa, ánh lửa chiếu lên tận trời.
“Là nhà của Tiền Gia Hào.” Lâm Kiến nhận ra.
“Đến đó.” Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Hạ Trường Sinh túm lấy gáy áo của Lâm Kiến, lập tức nhảy lên nóc nhà gần đó.
Hạ Trường Sinh gấp gáp chạy trên nóc nhà, động tác hắn nhanh như bay hơn nữa còn rất vững vàng.
Vấn đề duy nhất chính là Lâm Kiến sắp bị hắn siết chết.
Đến khi Hạ Trường Sinh đến Tiền gia, nhà gã đã cháy rất lớn, người trong nhà hoang mang rối loạn chạy trốn khắp nơi.
Chẳng qua thứ bọn họ sợ nhất không phải vấn đề sống còn mà là thứ bọn họ không thấy được.
“Có quỷ!”
Lâm Kiến bị ngọn lửa kia đốt đến rát mặt, y sợ hãi ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh. Đây thật sự không phải nơi y có thể vào!
Hạ Trường Sinh không nhận thấy ánh mắt xin tha của Lâm Kiến, hắn từ nóc nhà bên cạnh nhảy thẳng vào Tiền gia.
Lâm Kiến cảm thấy hiện tại bản thân có thể ngất được luôn.
Tiền gia đã biến thành hiện trường cúng tế đầu người.
Tóc treo trên mái hiên không đếm xuể, trên tóc treo hết cái đầu này đến cái đầu khác.
Theo ngọn lửa đốt cháy cột trụ, toàn bộ nơi này cũng lung lay theo, kéo theo cả những cái đầu treo dưới mái hiên cũng rũ xuống… Trong không gian này vẫn còn một nam nhân còn sống, bên cạnh Tiền Gia Hào.
Cái đầu đầm đìa máu đối diện với Tiền Gia Hào, hắn ta chết không nhắm mắt, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm Tiền Gia Hào.
“Á á á!” Hắn ta cực kỳ hoảng sợ, đồng tử phóng đại, hai chân run rẩy, trên cơ bản sắp không động đậy nổi rồi.
“Chuyện không liên quan đến chúng ta! Không liên quan đến chúng ta! Ta chỉ là nghe lệnh thiếu gia mà thôi!” Một nam nhân ngã xuống cách đó không xa.
Bụng hắn ta bắt đầu vặn vẹo.
Hắn ta ôm bụng mình, ngã xuống đất, thân thể bắt đầu cuộn lại.
Cuối cùng Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến cũng biết những cái đầu kia treo lên mái hiên thế nào rồi. Bụng nam nhân đột nhiên vỡ ra, cùng tràn ra với máu tươi và nội tạng lẫn lộn còn có tóc màu đen. Những sợi tóc đó xé nát thân thể người từ bên trong, sau đó quấn lên, bò đến trên cổ người nọ, cố định cổ sau đó treo lên.
Lâm Kiến thấy vậy, không nhịn được sờ sờ bụng mình.
Hạ Trường Sinh lạnh mắt nhìn.
“Đạo trưởng!” Tiền Gia Hào thấy được Hạ Trường Sinh, vươn tay với hắn, lộ ra ánh mắt khẩn cầu: “Cứu ta!”
Con người cứ luôn không nghe lời.
Đối với Tiền Gia Hào, bùa hộ mệnh và đạo quan vẫn có tác dụng, nếu gã chịu làm theo lời Hạ Trường Sinh đã nói thì sẽ không xảy ra những chuyện bây giờ.
“Bùa hộ mệnh…” Cánh tay đang duỗi về phía Hạ Trường Sinh của Tiền Gia Hào đang run rẩy, nước mắt chảy xuống ào ào, hối hận không thôi.
Từng sợi từng sợi tóc màu đen kéo lấy tay và chân của Tiền Gia Hào.
Hạ Trường Sinh rút Không Sơn kiếm ra.
Mười lăm đã qua, trăng hơi khuyết.
Không Sơn kiếm nhuốm ánh bạc, xung quanh nổi gió.
Tiền Gia Hào bị mớ tóc kia nâng lên, hai tay, hai chân và cổ gã đều quấn đầy tóc, chỉ cần một ý nghĩ thì gã sẽ bị ngũ mã phanh thây. Thậm chí Tiền Gia Hào còn không dám giãy giụa, bởi vì gã biết số tóc này nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực tế sắc bén cỡ nào, gã vừa động, cổ sẽ bị cắt rất gọn.
Hạ Trường Sinh cách Tiền Gia Hào và số tóc kia một khoảng nhất định, đây cũng là nguyên nhân số tóc kia không hề căng thẳng.
Kiếm của Hạ Trường Sinh nhoáng lên, gió mang theo kiếm phong nháy mắt lao đến.
“Rẹt.” Tiền Gia Hào nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh như vậy.
Gã tưởng là âm thanh đầu mình lìa cổ, nhưng ngay sau đó tóc trói buộc gã bị cắt đứt, cả người gã đập mạnh xuống sàn nhà.
“A!” Lấy lại được tự do, Tiền Gia Hào vội bò đến chỗ Hạ Trường Sinh.
Gã vừa có ý đồ chạy trốn, số tóc màu đen vốn đang im lặng cũng lập tức cử động, toàn bộ lao về phía Tiền Gia Hào.
Hạ Trường Sinh bình tĩnh ném một tấm hỏa phù sang.
Tất cả tóc bị đốt, nóc nhà lung lay sắp đổ.
Tiền Gia Hào sợ đến mức ôm lấy đầu.
“Bịch!” Tóc bị đốt sạch, đầu bị treo ở mái hiên đồng loạt rơi xuống, toàn bộ nện ở trên người Tiền Gia Hào hoặc xung quanh gã, bịch bịch, đầu cũng nở hoa.
Tiền Gia Hào sắp điên rồi.
Vậy mà cuối cùng số tóc kia không còn nhúc nhích nữa.
Hạ Trường Sinh thẳng lưng đứng đấy.
Tiền Gia Hào tìm được cơ hội, dùng tay gạt cái đầu đang che trước mặt mình ra, tiếp tục lại gần Hạ Trường Sinh.
Gã bò vài bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏ.
Tim gã rơi lộp bộp, run rẩy ngẩng đầu.
Nữ tử đội khăn voan đỏ, mặc áo cưới đỏ đứng trước mặt gã, toàn bộ móng tay trên hai tay nàng đều đã bị nhổ, đang chảy máu. Gió thổi qua, thổi rơi khăn voan đỏ của nàng. Nàng không có đầu, máu trên cổ chảy dọc theo bả vai chảy vào trong áo cưới, khiến cả chiếc áo cưới trông có vẻ đỏ rực hơn.
Tiền Gia Hào nắm lấy tóc của mình, sợ đến mức không có cách nào suy nghĩ.
“Ngươi đã chết! Đã chết rồi! Chúng ta không thể bên nhau! Ngươi hãy xuống địa ngục một mình đi!” Tiền Gia Hào hoảng đến mức không kịp lựa lời.
Gã nói xong, gió âm xung quanh lại càng thổi dữ dội hơn.
“Thế… thế nào?” Thấy Hạ Trường Sinh dừng chân không bước tiếp, giọng nói Lâm Kiến run rẩy: “Có phải… có phải không ứng phó nổi, nếu không được… chúng ta chạy mau đi…”
Trên mặt Hạ Trường Sinh không có vẻ sợ hãi, ngón trỏ của hắn chạm lên cằm phải, đầu hơi hơi nghiêng về bên trái, có một loại đáng yêu quỷ dị. Hắn vẫn hơi nghi hoặc.
“Đạo trưởng…” Tiền Gia Hào chỉ có thể hy vọng vào Hạ Trường Sinh.
“Ngươi nói nữ nhân kia là vì yêu đương vụng trộm với ngươi, bị em chồng giết, sau đó âm hồn không tan.” Hạ Trường Sinh đang ngẫm nghĩ: “Không đúng, nếu chỉ như vậy, sẽ không có oán khí thế này. Ngươi nói láo, nếu điều ngươi nói là sự thật, nàng ta không thể nào lại giết nhiều người đến vậy.”
“Lời ta nói chính là sự thật.” Tiền Gia Hào khẳng định.
Nghe gã nói vậy, toàn bộ không gian xuất hiện tiếng khóc than phẫn nộ.
“Một tháng trước, ta gặp nữ nhân này ở cửa hàng vải! Ta nhìn dáng vẻ nàng cũng được, vì thế bèn muốn cùng nàng ta qua một đêm xuân! Mẹ nó nàng ta là một quả phụ! Chắc chắn đã lâu không được sung sướng như vậy rồi! Bổn thiếu gia đã tỏ ý như vậy nhưng nữ nhân đê tiện kia lại dám thẳng thừng từ chối ta! Ta tặng quà rất nhiều lần, nàng ta đều ngó lơ ta! Khoảng thời gian trước ta tìm hiểu mới biết, em chồng nàng ta đã ra ngoài làm việc, vì thế ta lập tức dẫn người đến nhà nàng ta…”
Vi Yểu chắc chắn không theo.
Vì thế tên nam nhân mặt mày khả ố, tự cho mình là đúng này đã cho người hầu của gã chặn nàng ta lại, sau đó…
Mấy người hầu của Vi gia muốn ra ngoài tìm người giúp đỡ, kết quả đều bị giết hết.
Càng đáng thương hơn chính là, em trai chồng Vi Yểu vừa khéo về nhà vào tối đó cũng đã bị bắt. Bọn họ dùng mạng của em trai chồng uy hiếp, ép buộc Vi Yểu mặc áo cưới trước mặt người nọ, lấy đó để sỉ nhục bọn họ.
Làm chuyện ác xong, bọn chúng lập tức giết hai người, giả tạo thành hỏa hoạn.
Tự cho là mọi chuyện đã xong xuôi, bọn chúng yên tâm thoải mái rời đi.
Người hầu già của Vi gia ra ngoài mua đồ, lúc trở về vừa khéo chứng kiến một màn khiến người thấy ghê tởm này.
“Bà… bà bà…” Vi Yểu còn chưa chết hẳn, thấy người hầu già chạy về phía mình, nàng dùng chút sức lực cuối cùng của mình giữ chặt tay áo bà ta: “Giúp… giúp ta… hồi hồn… báo thù…”
Khi còn sống, quan hệ giữa Vi Yểu và mấy người hầu trong nhà đều rất tốt, người hầu già tán gẫu với nàng ta, nhắc đến chuyện khi bà ta còn trẻ từng từ trong nhà học được mấy loại pháp thuật.
Vi Yểu chảy huyết lệ và đau đớn gào thét, đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hai chữ cuối cùng nói ra là: báo thù.
Một lần nữa nghe lại chuyện trong quá khứ, hồn phách chết rồi vẫn đang rên rỉ đau khổ.
“Chắc chắn nàng ta cũng có ý này, nếu nàng ta ngoan ngoãn, sao ta phải làm đến nỗi này… đạo trưởng, ta nói hết rồi, cứu ta…” Tiền Gia Hào vẫn không biết hối cải.
Hạ Trường Sinh thu kiếm lại.
Động tác của Tiền Gia Hào dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
“Thuật Ngũ Hành Hồi Hồn, giết một người, hồn phách bị đày xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ trăm năm, thêm một người thêm trăm năm, là một trong số những pháp thuật bi ai nhất. Người dùng pháp thuật này, không phải kẻ độc ác nhất thì chính là người bi thương nhất.” Nói đến bốn chữ người bi thương nhất, ngữ điệu của Hạ Trường Sinh cũng nhẹ đi.
“Nhưng ngươi là đạo sĩ! Ngươi hẳn nên cứu ta chứ!” Tiền Gia Hào như đã hiểu ra Hạ Trường Sinh muốn vứt bỏ gã.
“Ta đã cứu ngươi, ta cho ngươi bùa hộ mệnh, ta bảo ngươi đi đạo quan, ta kêu ngươi thành tâm ăn năn, nhưng ngươi đều không làm.” Hạ Trường Sinh cũng không có ý thương xót, chuyện nên làm hắn đã làm cả rồi, không tuân thủ kiến nghị là lỗi của Tiền Gia Hào: “Bây giờ, ta không cứu được ngươi.”
“Không!” Tiền Gia Hào sợ hãi không thôi: “Ngươi muốn gì? Đòi tiền? Muốn nữ nhân? Ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì, cứu ta với!”
“Không phải ta không cứu ngươi, mà ngươi đã không còn cứu được từ lâu rồi.” Hạ Trường Sinh lắc đầu, cười nhạo gã còn chưa rõ tình hình.
“Phụt.”
Một sợi tóc xuyên từ trong bụng Tiền Gia Hào ra.
Tiền Gia Hào ngơ ngác cúi đầu, nhìn bụng vừa phát ra âm thanh.
Trong cơ thể những người khác đều có tóc, đã sớm bị mổ bụng, vì sao gã lại còn cảm thấy bản thân không có chuyện gì được chứ?
“Phụt.” Lại một sợi tóc nữa, lần này là từ đỉnh đầu của Tiền Gia Hào đâm ra.
Từng điểm từng điểm trên cơ thể gã lần lượt bị xé mở.
Đúng là từng điểm từng điểm, các ngươi biết tóc mảnh cỡ nào rồi đấy.
“Ta…” Trước khi Tiền Gia Hào chết hẳn là còn muốn nói gì, nhưng không nói ra được.
Đầu gã đã rơi xuống.
Tân nương không đầu ôm đầu của gã, đi vào biển lửa.
Oan có đầu.
Nợ có chủ.
“Đi thôi.” Hạ Trường Sinh dẫn Lâm Kiến đi.
Lâm Kiến đã bị dọa đến ngẩn ra.
“Toàn bộ thuật ngũ hành còn chưa được cởi bỏ, chúng ta còn phải tìm được thân thể của Vi Yểu mới được. Nếu không, muộn thêm chút nữa thì thôn sẽ lại có người chết.”
Lâm Kiến hơi sợ, y vuốt bụng của mình.
“Ngươi mang thai à?” Hạ Trường Sinh kinh ngạc.
“Sao ta mang thai được!” Lâm Kiến bị một câu nói bậy bạ của Hạ Trường Sinh chọc tức đến hoàn hồn: “Ta sợ ta cũng sẽ chết giống như những người đó.”
“Có ta ở đây.” Hạ Trường Sinh nói xong, xách theo Lâm Kiến rời khỏi nơi này.
“Nhưng chúng ta không tìm thấy thân thể của nàng ta.” Lâm Kiến phiền não: “Nơi này không lớn, ngoại trừ mộ, hẳn là không có chỗ nào khác để chôn thi thể.”
“Vậy lại đến mộ.” Hạ Trường Sinh nói.