Dạ Huyết
Chương 1 Gặp gỡ
Như Quỳnh đang chạy với tốc độ điên loạn. Bầy sói đang đuổi theo phía sau, tiếng gầm rú kinh hoàng báo hiệu tử thần sắp đến. Cô cắm đầu chạy, tiếng gió vút vút bên tai. Cô cứ chạy , chạy mãi đến dốc chân núi thì gặp ngõ cụt , không cách nào leo lên được .
Đằng sau cô bé là tiếng gầm gừ đắc chí của bọn sói hoang , chúng nhỏ dãi nhìn cô bé , chắc mẩm là sẽ có bữa tối ngon lành ...
Nhưng cô liền nhanh trí , leo lên ngọn cây cao . Cô leo thoăn thoắt lên ngọn . Bọn sói không thể làm gì được đành bỏ đi, bộ dạng vô cùng tức tối. Đợi bọn sói bỏ đi, Như Quỳnh mới dám thở phào. Mình mẩy trầy xước, chiếc váy nát bươm bám đầy bụi bẩn. Cô ngồi tựa lưng vào thân cây cho đỡ mệt, lồng ngực phập phồng điều hòa lại hơi thở.
Khung cảnh xung quanh ghê rợn, cây lá chằng chịt, lâu lâu lại có vài tiếng chim cú càng khiến con người ta sợ hãi. Mặt trăng khuyết sâu như con mắt của quỷ trong màn đêm.
Ngó nghiêng xung quanh , thấy không còn nguy hiểm cô liền trèo xuống , vớ đại cành cây gỗ để phòng thân.
Cô đi sâu vào trong rừng tối, cây cối ngày càng trở nên quái dị. Ngọn núi này vốn nổi tiếng kì lạ vì đã lâu lắm rồi chẳng một ai dám bước chân đến đây. Nghe đồn là nơi này có những vụ giết người dã man đã xảy ra . Nhưng kì lạ chỗ là nạn nhân luôn là người con gái , người ta phát hiện là có dấu cắm trên cái cổ trắng nhợt của nạn nhân... Dân làng hoảng sợ nên ra lệnh phong tỏa vùng này , không được ai bén mảng vô đây . Từ đó , ngọn núi trở nên hoang vắng , không một bóng người qua lại ....
Như Quỳnh loay hoay tìm cách vượt lên được ngọn núi này để tìm ra thủ phạm đã giết chết cha mẹ mình. Cô tìm thấy ở 1 sợi dây leo rất chắc, nối chúng lại với nhau và bắt đầu leo núi. Cô lấy 2 cọc tre để làm điểm tựa rồi chống chúng vào vách đá để leo lên.
Leo lên được nửa đoạn đường , bỗng nhiên gió từ đâu thổi ào tới , mây đen che hết cả mặt trăng , bầu trời tối sầm . Từ đỉnh núi , một bầy dơi đen vây quanh lấy cô , phát ra những tần sóng âm đinh tai ... Bỗng Như Quỳnh tuột tay, lực hút Trái Đất kéo cô xuống . Thân mình đập vào vách đá nhọn hoắc, đầu đau nhức muốn vỡ ra . Cánh tay bị gãy , đôi chân mềm nhũn , quần áo rách bươm ướt đẫm 1 máu màu đỏ, xung quanh tanh nồng mùi máu tươi .
- Tư Kỳ Phong ! - Bờ môi nhạt mấp máy khẽ, ánh mắt dần yếu ớt trước bóng tối lạnh lẽo.
Đôi mắt màu đen dần dần chìm trong vô thức , cô nhìn thầy thân ảnh của ai đó thật mờ nhạt , một dáng người thật cao và lạnh lẽo ... Dáng người chợt tan theo gió cũng như đôi mắt cô đã nhắm nghiền ...