Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu
Chương 52: Từ giờ trở đi cô là bà Doãn
Lê Diệp gào khàn giọng, “Anh đi đi! Mau đi đi!”
Hạ Tùng Đào nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm. Anh không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại để lộ ra nỗi thất vọng đến cực hạn.
“Đừng đến tìm em nữa!” Lê Diệp nghẹn ngào nói. Hạ Tùng Đào nhìn cô, ánh mắt cứng rắn như băng lạnh, anh quay đầu nhảy xuống từ cửa sổ.
Khẽ kêu một tiếng, Lê Diệp giãy giụa muốn lao ra. Doãn Chính Đạc ôm chặt cô, mấy nhân viên an ninh vội tiến lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Tùng Đào nhảy đến dàn nóng của điều hòa, nhanh nhẹn leo xuống dưới.
Thấy bảo vệ quay đầu đuổi theo, Lê Diệp như mất hết sức lực, nhũn người dựa vào khuỷu tay Doãn Chính Đạc, không động đậy nổi.
Doãn Chính Đạc không quan tâm đến sự quay về của Hạ Tùng Đào, anh bế Lê Diệp, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là một khúc nhạc đệm, Doãn Chính Đạc không mảy may bị ảnh hưởng. Anh đưa Lê Diệp đi chụp ảnh, nộp giấy tờ, mọi việc được tiến hành đúng như kế hoạch đã định ra.
Lúc ký tên, Lê Diệp không động đậy, Doãn Chính Đạc liền ký thay cô. Nhân viên phụ trách đã được nói chuyện trước, biết Doãn Chính Đạc là ai, nên cũng mắt nhắm mắt mở không hỏi nhiều. Có điều, nhìn cô gái ngồi trên xe lăn như mất hồn kia, thì biết chắc chắn là không tự nguyện.
Nhưng, con dấu nổi đã dập xuống, tất cả đã không thể thay đổi được nữa.
Lê Diệp vẫn chưa hồi hồn, ngồi yên để mặc anh đẩy qua đẩy lại. Chỉ chốc lát, thủ tục đã thuận lợi xong xuôi. Cầm hai tờ chứng nhận, hai người ngồi sóng vai không còn là người dưng nữa. Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, hết thảy đã không giống trước rồi, nhưng hình như có cái gì đó vẫn không thay đổi.
Đưa Lê Diệp lên xe, hai người cùng về Hạm Bích Các.
Căn nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Người làm theo giờ hiện trở thành thành giúp việc cố định. Doãn Chính Đạc mang hành lý lên tầng, dáng vẻ như thể anh đã muốn ở đây từ lâu lắm rồi.
Bế Lê Diệp về phòng ngủ, anh cúi người ngồi bên cạnh, “Lễ cưới đợi ông chọn được ngày tốt rồi mới tiến hành, cô có yêu cầu gì, có thể nói ra.”
Ánh mắt Lê Diệp rã rời, con ngươi trĩu xuống, cô cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Dường như anh không hề nhìn thấy một chút vẻ động lòng nào của cô, anh đưa tay vén sợi tóc ra sau tai cô, động tác dịu dàng một cách kỳ dị, “Cô xem, với kẻ ngu xuẩn, không cần phải để tâm đến anh ta, anh ta sẽ tự đào hố chôn mình…Cô đoán xem lần này Hạ Tùng Đào trốn tù, còn phải ở trong đấy bao nhiêu năm nữa?”
Đột nhiên Lê Diệp ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, vẻ oán hận tóe ra tức khắc.
Anh vẫn vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, “Cứ nhìn tôi như thế này là được rồi, đừng làm bộ dạng nửa sống nửa chết, tôi sẽ không thương hại cô đâu.”
Lê Diệp nghiến răng. Nếu không bị anh uy hiếp, chắc chắn cô sẽ ăn tươi nuốt sống anh.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt cô, anh cười một cách ma quỷ, “Hơn nữa, tôi còn phải nhắc cô một câu, bắt đầu từ bây giờ, cô đã là bà Doãn rồi.”
Sống lưng Lê Diệp cứng đờ, từ từng lỗ chân lông bốc lên khí lạnh. Cô nhìn người trước mặt, anh dung nạp toàn bộ sự đen tối trên đời này, rồi dồn tất cả ập xuống cô, khiến cô không thể tránh nổi.
“Anh Doãn.” Người giúp việc bước tới, gõ gõ cửa, “Phu nhân và cô cả đang đợi ở dưới nhà ạ.”
Nhíu mày, Doãn Chính Đạc nghiêng đầu nói, “Biết rồi.”
Nói xong, anh nhìn Lê Diệp, bàn tay to hạ xuống đỉnh đầu cô, “Ngoan ngoãn ở đây, đừng làm chuyện khiến tôi mất hứng, nếu không lại có người bị kéo xuống nước đấy, hiểu chưa?”
Lê Diệp không đáp lại, hai mắt nhìn vào khoảng không trống rỗng. Anh đứng dậy, nhưng lại lo lắng, mở cửa nói với người giúp việc ở bên ngoài, “Vào trông cô ấy, một giây cũng không được phép rời đi.”
Cô giúp việc đã được Doãn Chính Đạc dặn dò từ trước, cũng hiểu qua qua nên vừa vào vừa nói, “Anh Doãn yên tâm đi.”
Nhìn đôi mắt ngây dại của cô gái, Doãn Chính Đạc để lại ánh nhìn thâm sâu, rồi quay đầu rời đi.
Hạ Tùng Đào nắm chặt tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm. Anh không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại để lộ ra nỗi thất vọng đến cực hạn.
“Đừng đến tìm em nữa!” Lê Diệp nghẹn ngào nói. Hạ Tùng Đào nhìn cô, ánh mắt cứng rắn như băng lạnh, anh quay đầu nhảy xuống từ cửa sổ.
Khẽ kêu một tiếng, Lê Diệp giãy giụa muốn lao ra. Doãn Chính Đạc ôm chặt cô, mấy nhân viên an ninh vội tiến lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Tùng Đào nhảy đến dàn nóng của điều hòa, nhanh nhẹn leo xuống dưới.
Thấy bảo vệ quay đầu đuổi theo, Lê Diệp như mất hết sức lực, nhũn người dựa vào khuỷu tay Doãn Chính Đạc, không động đậy nổi.
Doãn Chính Đạc không quan tâm đến sự quay về của Hạ Tùng Đào, anh bế Lê Diệp, xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chuyện vừa xảy ra dường như chỉ là một khúc nhạc đệm, Doãn Chính Đạc không mảy may bị ảnh hưởng. Anh đưa Lê Diệp đi chụp ảnh, nộp giấy tờ, mọi việc được tiến hành đúng như kế hoạch đã định ra.
Lúc ký tên, Lê Diệp không động đậy, Doãn Chính Đạc liền ký thay cô. Nhân viên phụ trách đã được nói chuyện trước, biết Doãn Chính Đạc là ai, nên cũng mắt nhắm mắt mở không hỏi nhiều. Có điều, nhìn cô gái ngồi trên xe lăn như mất hồn kia, thì biết chắc chắn là không tự nguyện.
Nhưng, con dấu nổi đã dập xuống, tất cả đã không thể thay đổi được nữa.
Lê Diệp vẫn chưa hồi hồn, ngồi yên để mặc anh đẩy qua đẩy lại. Chỉ chốc lát, thủ tục đã thuận lợi xong xuôi. Cầm hai tờ chứng nhận, hai người ngồi sóng vai không còn là người dưng nữa. Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, hết thảy đã không giống trước rồi, nhưng hình như có cái gì đó vẫn không thay đổi.
Đưa Lê Diệp lên xe, hai người cùng về Hạm Bích Các.
Căn nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi. Người làm theo giờ hiện trở thành thành giúp việc cố định. Doãn Chính Đạc mang hành lý lên tầng, dáng vẻ như thể anh đã muốn ở đây từ lâu lắm rồi.
Bế Lê Diệp về phòng ngủ, anh cúi người ngồi bên cạnh, “Lễ cưới đợi ông chọn được ngày tốt rồi mới tiến hành, cô có yêu cầu gì, có thể nói ra.”
Ánh mắt Lê Diệp rã rời, con ngươi trĩu xuống, cô cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Dường như anh không hề nhìn thấy một chút vẻ động lòng nào của cô, anh đưa tay vén sợi tóc ra sau tai cô, động tác dịu dàng một cách kỳ dị, “Cô xem, với kẻ ngu xuẩn, không cần phải để tâm đến anh ta, anh ta sẽ tự đào hố chôn mình…Cô đoán xem lần này Hạ Tùng Đào trốn tù, còn phải ở trong đấy bao nhiêu năm nữa?”
Đột nhiên Lê Diệp ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, vẻ oán hận tóe ra tức khắc.
Anh vẫn vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, “Cứ nhìn tôi như thế này là được rồi, đừng làm bộ dạng nửa sống nửa chết, tôi sẽ không thương hại cô đâu.”
Lê Diệp nghiến răng. Nếu không bị anh uy hiếp, chắc chắn cô sẽ ăn tươi nuốt sống anh.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt cô, anh cười một cách ma quỷ, “Hơn nữa, tôi còn phải nhắc cô một câu, bắt đầu từ bây giờ, cô đã là bà Doãn rồi.”
Sống lưng Lê Diệp cứng đờ, từ từng lỗ chân lông bốc lên khí lạnh. Cô nhìn người trước mặt, anh dung nạp toàn bộ sự đen tối trên đời này, rồi dồn tất cả ập xuống cô, khiến cô không thể tránh nổi.
“Anh Doãn.” Người giúp việc bước tới, gõ gõ cửa, “Phu nhân và cô cả đang đợi ở dưới nhà ạ.”
Nhíu mày, Doãn Chính Đạc nghiêng đầu nói, “Biết rồi.”
Nói xong, anh nhìn Lê Diệp, bàn tay to hạ xuống đỉnh đầu cô, “Ngoan ngoãn ở đây, đừng làm chuyện khiến tôi mất hứng, nếu không lại có người bị kéo xuống nước đấy, hiểu chưa?”
Lê Diệp không đáp lại, hai mắt nhìn vào khoảng không trống rỗng. Anh đứng dậy, nhưng lại lo lắng, mở cửa nói với người giúp việc ở bên ngoài, “Vào trông cô ấy, một giây cũng không được phép rời đi.”
Cô giúp việc đã được Doãn Chính Đạc dặn dò từ trước, cũng hiểu qua qua nên vừa vào vừa nói, “Anh Doãn yên tâm đi.”
Nhìn đôi mắt ngây dại của cô gái, Doãn Chính Đạc để lại ánh nhìn thâm sâu, rồi quay đầu rời đi.