Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 53: Lấy vợ cưới Hiền
Editor: Hyna Nguyễn
---------------------------------------------------------------------
Buổi sáng thứ bảy.
Đầu hẻm cửa bắc trường trung học Thanh Hòa đầy tĩnh lặng, một chiếc Bentley sang trọng so với tường cũ loang lổ, đường xi măng rách nát không hợp nhau lẳng lặng đậu sát ở nơi đó.
Thân xe màu đen bên ngoài nhìn rất là khiêm tốn, nhưng bên trong lại xa hoa đến cực hạn, ghế ngồi bằng da thật, cực phẩm đắt giá thảm nhung thiên nga, toàn bộ hệ thống tự động điều hòa nhiệt độ không khí, tản ra mùi thơm nhàn nhạt mang theo công hiệu thôi miên, khắp nơi đều được bố trí đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Nam nhân mặc bộ Âu phục màu đen vừa vặn thân thể, ngồi trên ghế dựa trắng như tuyết nhung thiên nga đầy mền mại, trên mặt trước sau như một tuấn mỹ lạnh lùng, dưới mí mắt bởi vì mất ngủ lâu dài lại lãnh đạm nhàn nhạt bóng mờ khiến cho cả người hắn nhìn qua đều có chút âm trầm, khiến cho người nhìn thấy mà sinh sợ. Giờ phút này, ánh mắt nam nhân không có tiêu cự mà nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỗ ngồi của tài xế, Hứa Dịch đỡ lấy hai cái vành mắt đen nặng nề, trên mặt tình cảnh bi thảm, rõ ràng cho thấy một đêm không ngủ. Hắn chẳng thể nghĩ tới, ông chủ lại muốn mang Diệp Oản Oản đi gặp lão thái thái, kể từ khi biết đươc tin tức này, hắn liền lòng như lửa đốt. Chẳng lẽ ông chủ sẽ không sợ bộ dáng của cô gái kia đem lão thái thái dọa sao? Chứ không cần nhắc tới tính tình gây chuyện thị phi của cô gái kia. Thân phận lão thái thái là gì? Đó là ông chủ thừa kế gia tộc trợ lực lớn nhất cùng người ủng hộ hắn, đây là ở nhà cũ náo loạn lên, có thể so với ở Cẩm Viên nghiêm trọng hơn nhiều.
Nguyên bản hắn vẫn còn ôm lấy một tia may mắn, cho là ông chủ chẳng qua là vui đùa một chút, bởi vì không chiếm được mới một mực không buông tay, nào biết ông chủ lại muốn dẫn người ta đi gặp lão thái thái. Có câu nói Cưới Vợ Lấy Hiền, ông chủ nếu cố ý cùng loại nữ nhân não tàn này ở cùng một chỗ, sớm muộn có một ngày phải bỏ ra giá tiền khó mà lường được.
Hứa Dịch càng nghĩ càng sợ, quả thực không nhịn được khuyên nhủ, "Ông chủ, có mấy lời ngài khả năng không thích nghe, nhưng thuộc hạ cho dù là liều chết cũng phải nhắc nhở ngài một câu, nghĩ lại rồi làm, lão thái thái đã là thân nhân trọng yếu nhất của ngài, ở Tư gia cũng là người cực kỳ có quyền phát biểu, nếu tổn thương cùng đắc tội lão thái thái, hậu quả thật sự là không cách nào tưởng tượng. Nếu chỉ là âm thầm nuôi dưỡng ở Cẩm Viên thì coi như xong đi, nhưng nếu là có thể để cho ngài mang nữ nhân tới trước mặt lão thái thái, cái kia biểu thị tương lai có thể là trở thành một trong những người được xem xét tới vị trí đương thời chủ mẫu Tư gia, lấy tính cách Diệp tiểu thư, quả thực..."
Không để Hứa Dịch tiếp tục, chỗ ngồi phía sau liền truyền tới lạnh giá đến không có một tia nhiệt độ, mang theo cảm giác bị áp bách to lớn, "Ai nói cho ngươi biết là chỉ có thể thôi?"
Hứa Dịch bị lãnh ý đột nhiên xuất hiện mà sợ đến sống lưng run lên, trong nháy mắt liền im lặng.
Một giây kế tiếp, nam nhân ngữ khí lạnh hơn, đôi môi mỏng gọt phun ra băng hàn hai chữ: "Duy nhất."
Thí sinh duy nhất. Tiếng nói nam nhân rơi xuống trong nháy mắt, Hứa Dịch nhất thời cả người đều run một chút. Há miệng, vốn còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt bén nhọn ép tới một chữ cũng không dám lại nói, chỉ có thể chán nản mà chờ đợi giống như chết nắm chặt tay lái ngồi ở chỗ đó.
Bên trong xe bầu không khí nhất thời ngưng trệ đến phảng phất đóng băng. Ngay tại khi Hứa Dịch đã làm xong tất cả chuẩn bị cho thời điểm xấu nhất, cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng bước chân nhỏ bé. Hứa Dịch nâng lên con ngươi tràn đầy tia máu hướng phía tiếng bước chân truyền tới nhìn lại, chỉ thấy một người mặc đồng phục học sinh nữ hài tử Thanh Hòa đang từ cửa sau hướng phía phương hướng của bọn hắn đi tới.
Nữ hài không đánh phấn trang điểm, sau lưng đeo lấy sau lưng một cái bọc sách xanh nhạt, tóc dài đen nhánh như mực cột một cái thắt bím đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, trên người mặc là đồng phục học sinh Thanh Hòa trên dưới hai cái trắng xanh đan xen, vừa vụng về vừa không có thiết kế mỹ cảm ống tay áo quần dài, nhưng da của nữ hài giống như ngọc dê thông suốt, trắng noãn nổi bật, lộ ra tràn đầy đều là tinh thần thiếu nữ phấn chấn cùng hoạt bát.
Không giống những thứ hắn nhìn quen tinh vi tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo danh viện thiên kim, nhưng lại làm kẻ khác hai mắt tỏa sáng, giống như một dòng nước trong. Thấy rõ người tới là ai, Hứa Dịch cả người đều không cách nào tin ngây ngốc tại nơi đó.
Vậy... Đó là... Diệp Oản Oản!
---------------------------------------------------------------------
Buổi sáng thứ bảy.
Đầu hẻm cửa bắc trường trung học Thanh Hòa đầy tĩnh lặng, một chiếc Bentley sang trọng so với tường cũ loang lổ, đường xi măng rách nát không hợp nhau lẳng lặng đậu sát ở nơi đó.
Thân xe màu đen bên ngoài nhìn rất là khiêm tốn, nhưng bên trong lại xa hoa đến cực hạn, ghế ngồi bằng da thật, cực phẩm đắt giá thảm nhung thiên nga, toàn bộ hệ thống tự động điều hòa nhiệt độ không khí, tản ra mùi thơm nhàn nhạt mang theo công hiệu thôi miên, khắp nơi đều được bố trí đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Nam nhân mặc bộ Âu phục màu đen vừa vặn thân thể, ngồi trên ghế dựa trắng như tuyết nhung thiên nga đầy mền mại, trên mặt trước sau như một tuấn mỹ lạnh lùng, dưới mí mắt bởi vì mất ngủ lâu dài lại lãnh đạm nhàn nhạt bóng mờ khiến cho cả người hắn nhìn qua đều có chút âm trầm, khiến cho người nhìn thấy mà sinh sợ. Giờ phút này, ánh mắt nam nhân không có tiêu cự mà nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Chỗ ngồi của tài xế, Hứa Dịch đỡ lấy hai cái vành mắt đen nặng nề, trên mặt tình cảnh bi thảm, rõ ràng cho thấy một đêm không ngủ. Hắn chẳng thể nghĩ tới, ông chủ lại muốn mang Diệp Oản Oản đi gặp lão thái thái, kể từ khi biết đươc tin tức này, hắn liền lòng như lửa đốt. Chẳng lẽ ông chủ sẽ không sợ bộ dáng của cô gái kia đem lão thái thái dọa sao? Chứ không cần nhắc tới tính tình gây chuyện thị phi của cô gái kia. Thân phận lão thái thái là gì? Đó là ông chủ thừa kế gia tộc trợ lực lớn nhất cùng người ủng hộ hắn, đây là ở nhà cũ náo loạn lên, có thể so với ở Cẩm Viên nghiêm trọng hơn nhiều.
Nguyên bản hắn vẫn còn ôm lấy một tia may mắn, cho là ông chủ chẳng qua là vui đùa một chút, bởi vì không chiếm được mới một mực không buông tay, nào biết ông chủ lại muốn dẫn người ta đi gặp lão thái thái. Có câu nói Cưới Vợ Lấy Hiền, ông chủ nếu cố ý cùng loại nữ nhân não tàn này ở cùng một chỗ, sớm muộn có một ngày phải bỏ ra giá tiền khó mà lường được.
Hứa Dịch càng nghĩ càng sợ, quả thực không nhịn được khuyên nhủ, "Ông chủ, có mấy lời ngài khả năng không thích nghe, nhưng thuộc hạ cho dù là liều chết cũng phải nhắc nhở ngài một câu, nghĩ lại rồi làm, lão thái thái đã là thân nhân trọng yếu nhất của ngài, ở Tư gia cũng là người cực kỳ có quyền phát biểu, nếu tổn thương cùng đắc tội lão thái thái, hậu quả thật sự là không cách nào tưởng tượng. Nếu chỉ là âm thầm nuôi dưỡng ở Cẩm Viên thì coi như xong đi, nhưng nếu là có thể để cho ngài mang nữ nhân tới trước mặt lão thái thái, cái kia biểu thị tương lai có thể là trở thành một trong những người được xem xét tới vị trí đương thời chủ mẫu Tư gia, lấy tính cách Diệp tiểu thư, quả thực..."
Không để Hứa Dịch tiếp tục, chỗ ngồi phía sau liền truyền tới lạnh giá đến không có một tia nhiệt độ, mang theo cảm giác bị áp bách to lớn, "Ai nói cho ngươi biết là chỉ có thể thôi?"
Hứa Dịch bị lãnh ý đột nhiên xuất hiện mà sợ đến sống lưng run lên, trong nháy mắt liền im lặng.
Một giây kế tiếp, nam nhân ngữ khí lạnh hơn, đôi môi mỏng gọt phun ra băng hàn hai chữ: "Duy nhất."
Thí sinh duy nhất. Tiếng nói nam nhân rơi xuống trong nháy mắt, Hứa Dịch nhất thời cả người đều run một chút. Há miệng, vốn còn muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt bén nhọn ép tới một chữ cũng không dám lại nói, chỉ có thể chán nản mà chờ đợi giống như chết nắm chặt tay lái ngồi ở chỗ đó.
Bên trong xe bầu không khí nhất thời ngưng trệ đến phảng phất đóng băng. Ngay tại khi Hứa Dịch đã làm xong tất cả chuẩn bị cho thời điểm xấu nhất, cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng bước chân nhỏ bé. Hứa Dịch nâng lên con ngươi tràn đầy tia máu hướng phía tiếng bước chân truyền tới nhìn lại, chỉ thấy một người mặc đồng phục học sinh nữ hài tử Thanh Hòa đang từ cửa sau hướng phía phương hướng của bọn hắn đi tới.
Nữ hài không đánh phấn trang điểm, sau lưng đeo lấy sau lưng một cái bọc sách xanh nhạt, tóc dài đen nhánh như mực cột một cái thắt bím đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, trên người mặc là đồng phục học sinh Thanh Hòa trên dưới hai cái trắng xanh đan xen, vừa vụng về vừa không có thiết kế mỹ cảm ống tay áo quần dài, nhưng da của nữ hài giống như ngọc dê thông suốt, trắng noãn nổi bật, lộ ra tràn đầy đều là tinh thần thiếu nữ phấn chấn cùng hoạt bát.
Không giống những thứ hắn nhìn quen tinh vi tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo danh viện thiên kim, nhưng lại làm kẻ khác hai mắt tỏa sáng, giống như một dòng nước trong. Thấy rõ người tới là ai, Hứa Dịch cả người đều không cách nào tin ngây ngốc tại nơi đó.
Vậy... Đó là... Diệp Oản Oản!