Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 28

Trên gương mặt của Trác Đặc Ba thoáng hiện lên mấy nét hằn đau khổ, ông ta lắc đầu lẩm bẩm :

- Không ngờ hai mươi năm về trước, chỉ vì một phút lỗi lầm mà gây nên nông nổi...

Nói rồi ông ta ngậm ngùi mà lui vào ngôi nhà lầu, Tâm Đăng buồn khổ tự nói với mình :

- Xem tình thế này thì Trác Đặc Ba và Vân Cô không phải sống những chuỗi ngày hạnh phúc...

Nghe ngóng một chập, thấy không có gì biến động, chàng mới sẽ lén bước ra ngoài, thấy đó là một ngôi nhà lầu, kiến trúc tinh vi, sơn son thiếp vàng rực rỡ.

Có một cánh cửa đang khép hờ, chàng sợ Trác Đặc Ba bất thần xông ra ngoài, với tài bộ của ông ta thì chàng không thể nào tránh thoát.

Vì vậy chàng khe khẽ vòng quanh một vòng, thấy có một khe cửa hở ra, chàng sẽ lén bước tới, dòm qua khe cửa.

Tâm Đăng vừa ghé mắt vào đó, bất giác lòng mừng khấp khởi, vì rằng bên trong là một gian phòng trống trải chỉ đặt có một chiếc tủ sách, Trác Đặc Ba đang đứng trước tủ, sắc mặt thẩn thờ, trong tay đang cầm một vật.

Tâm Đăng sở dĩ lòng mừng, chỉ vì vật Trác Đặc Ba đang cầm trên tay đó chính là chiếc lông khổng tước của Bệnh Hiệp.

Tâm Đăng suýt nữa bật cười, vì rằng chàng không ngờ một món tín vật của Bệnh Hiệp lại phơi bày trước mắt chàng.

Trác Đặc Ba lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, vì rằng lúc bấy giờ bên ngoài mưa tuôn xối xả, gió thổi vì vèo.

Chàng thấy ông ta đặt chiếc lông khổng tước đó vào giữa một quyển sách, rồi đóng tủ lại. Đoạn quay lưng đi trở ra ngoài.

Tâm Đăng càng lấy làm yên dạ, vì rằng đây là một cơ hội nghìn năm một thuở, chàng nhất định phải chộp lấy cơ hội này, vì vậy mà trống ngực đánh thình thình.

Đợi một lúc lâu, Tâm Đăng sẽ lén trở lại chỗ cánh cửa ban nãy, cánh cửa vẫn khép hờ và chàng lách mình lẹ làng xông vào bên trong như một cơn gió thoảng.

Vận dụng hết thính giác, nghe thấy ba bề bốn bên không có một tiếng động nào khác lạ, không có một hơi thở, không có một tiếng ruồi bay, bằng một tốc độ kinh hồn, Tâm Đăng lướt đến bên chiếc tủ, mở vội ra và chộp lấy quyển sách mà ban nãy chàng đã nhận diện hẳn hòi.

Mở ra quả thật chiếc lông khổng tước của Bệnh Hiệp vẫn còn nằm yên trong đó, chàng cầm nó vào tay mà không ngờ mình thành công trong bước đầu một cách dễ dàng đến thế.

Bây giờ ánh sáng trong phòng lờ mờ mà món tín vật của Bệnh Hiệp lại tỏa ra hào quang lóng lánh, rõ ràng đó là một vật phi thường.

Không dám trì hoãn, Tâm Đăng nhét vội chiếc lông khổng tước vào lòng, đóng cửa tủ lại, chính vào lúc chàng dợm quay mình lui ra, bỗng bên tai chàng vang lên một tiếng động khẽ.

Liếc mắt nhìn lên bất giác hồn phi phách tán, vì rằng bên cạnh một chiếc cửa hông, lúc bấy giờ đã mở hoác ra, và có một người thiếu niên khôi ngô vạm vỡ tần ngần đứng đấy.

Trên môi của hắn nở một nụ cười khó hiểu, thân trên của hắn xoay trần trùng trục, từng bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, nhác trông cũng biết là một người dày công luyện tập, nhưng chỉ hiềm cặp mắt của hắn có vẻ ngờ ngẩn, như một kẻ mất thần.

Tâm Đăng hỏi một câu bằng tiếng Tây Tạng :

- Mi... mi là ai?

Gã thiếu niên ngờ nghệch ấy nhìn chàng mà buông một tiếng cười quái gở, Tâm Đăng lại hỏi :

- Mi là ai? Đến đây làm gì?

Câu hỏi này đáng lẽ của người kia hỏi Tâm Đăng, nhưng Tâm Đăng đã hỏi trước. Gã thiếu niên ấy ngần ngừ giây lát rồi mới ấp úng trả lời :

- Ta biết mi... mi là Tâm Đăng... Sư phụ ta bảo rằng trước sau gì mi cũng đến đây...

Tâm Đăng giật mình thầm bảo :

- Nguy rồi, thì ra thằng Trác Đặc Ba đã có chuẩn bị, ta phải tìm cách thoát thân?

Tâm Đăng hỏi lại :

- Mi đến đây làm gì?

Thiếu niên trả lời với một thái độ ngờ nghệch, rõ ràng là một kẻ thần kinh không được bình thường :

- Ta đến đây làm gì?... Còn mi lấy chiếc lông khổng tước để làm gì?...

Tâm Đăng biết người này thần kinh không được tỉnh táo, vội vàng nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn mà nói :

- Lông khổng tước gì? Thôi... mi hãy lui ra.

Gã kia bỗng trợn mắt cất giọng sang sảng :

- Ta không lui, thầy ta bảo ta đến đây... hạ mi?

Chữ “hạ” vừa thoát ra khỏi cửa miệng, là hắn ta buông ra một chưởng kinh hồn đánh thốc vào giữa ngực của Tâm Đăng.

Tâm Đăng vội vàng bước xéo ra một bước, để nhường đòn của đối phương, rồi bất thần dùng bàn tay tả, vung ra một thế Điêu Lang Cầm Ngọc, chộp vào cườm tay của gã thiếu niên kia, nghiêm nghị bảo rằng :

- A di đà Phật! Mi đừng đùa với ta, ta không bao giờ muốn động võ với ai!

Gã thiếu niên kia không ngờ chỉ trong một đòn mà bị Tâm Đăng khóa mạch của mình, bất giác trợn trừng cặp mắt nạt :

- Mi thật là lợi hại!

Thế rồi cánh tay hữu của hắn vẫy một cái thật mạnh để sút khỏi bàn tay của Tâm Đăng, và năm ngón tay của hắn đổ ra một đòn Âm Phong Ngũ Chỉ chộp vào giữa mặt của Tâm Đăng.

Tâm Đăng lắc đầu né tránh, tình thế bất buộc phải kháng cự, chàng lập tức dùng một thế Bão Nguyệt Hoài Tinh, thò hai cánh tay ra móc vào mắt của hắn.

Gã thiếu niên giật mình, không ngờ Tâm Đăng lại tấn công mãnh liệt đến thế, hắn thối lui năm bước, chống nạnh hai quai, ấp úng hỏi rằng :

- Mi thật muốn đấu với ta?

Tâm Đăng mỉm cười trả lời :

- Không không... ta xin kiếu!

Dứt lời, chàng nhún mình như một luồng gió thoảng, lách qua khe cửa, tiện tay đóng cửa lại, rồi thân mình chàng bay vù vào màn mưa mù mịt...

Tâm Đăng đã nhanh nhưng gã thiếu niên kia còn nhanh hơn, hắn đuổi theo một cách thần tốc, Tâm Đăng nghe sau lưng mình gió dậy vù vù và có tiếng thét vang lên :

- Chiếc lông khổng tước đâu?... Đưa lại?

Tâm Đăng nổi nóng quát :

- Mi đừng lôi thôi dài dòng...

Nhưng hắn đã vòng ra trước mặt của chàng, dang hai tay ra mà chặn lối đi, Tâm Đăng thở dài lẩm bẩm :

- Nếu mi chẳng buông tha cho ta thì bất đắc dĩ ta phải làm điều tội ác...