Cỗ Máy Thời Gian
Chương 5
5.
Khi xe buýt đến trạm, tôi liếc nhìn gốc cây. Đồng hồ báo thức đã biến mất.
Có lẽ nó kêu ầm ĩ quá nên được người đi đường đào ra, bấm tắt.
Bảo hiểm mà tôi trang bị cho mình không phát huy tác dụng thật ra là một chuyện tốt.
10 giờ rưỡi, tôi rửa mặt xong về phòng.
Bóng đêm dày dặc, xung quanh yên tĩnh.
Tôi tắt đèn bàn, chui vào giường. Trên chăn có mùi hương xà phòng cũ. Nó là loại xà phòng rẻ nhất, lúc mùa thu năm 2015 chỉ có giá 1 đồng 5 miếng.
Bà ngoại luôn cầm bàn chải và xà phòng đi đến dòng sông bên ngoài khu nhà để giặt chăn nệm. Dòng nước chảy siết có thể nhanh chóng cuốn trôi bọt xà phòng. Sau dó dưới ánh nắng rực rỡ, đem tấm khăn trải giường hình con hổ của tôi treo lên ban công. Hình chú hổ con hồng tung tăng nhảy nhót, lay động theo gió tỏa mùi hương bồ kết…
Tôi dần chìm vào giấc mơ.
Khi tiếng rắc nhỏ vang lên, tôi mở mắt ra theo phản xạ.
Tiếng cửa chống trộm cũ đã qua bao năm vang lên tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi dựng tóc gáy.
Tôi khóa trái cửa theo bản năng, dự định trốn thoát ra bằng cửa sổ.
Đột nhiên bừng tỉnh…
Đây không phải căn hộ độc thân của tôi, đây là nhà của tôi và bà ngoại.
Bà ngoại còn ngủ phòng sát vách.
Ngoài cửa có tiếng bước chân đang đến gần.
Có người vặn tay nắm cửa phòng tôi.
Nhưng cửa đã khóa trái.
Tôi nửa quỳ xuống tủ đầu giường, nhanh chóng bấm 110.
“Tu… tu…”
Chỉ vài giây nhưng dài như cả thế kỷ.
“Xin chào, tổng đài cảnh sát 110.”
Tôi nói khẽ dồn dập: “Phòng 301 tòa nhà 7 khu Bảo Tùng, có cướp vào nhà…”
Cùng lúc đó, tiếng kim chọc vào ổ khóa vang lên, cánh cửa bật tung!
Ánh trăng chiếu vào mặt hắn, lại một lần nữa tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Là chú lầu trên.
Tên tội phạm giết người.
Cảm giác lạnh băng từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.
Rốt cuộc là sai ở đâu… Tại sao hắn lại đến nữa.
Hình như hắn không ngờ rằng tôi đã thức, đứng sững ở cửa một lúc.
Tôi bổ nhào đến bàn theo bản năng, run rẩy dốc chiếc cặp đang mở lấy bình xịt hơi cay, mở nắp hướng về phía hắn ta.
Không thể để bà ngoại biết, không thể để bà ngoại thức giấc, không thể để bà chết trong lòng tôi.
Tôi nuốt hết những tiếng thét xuống họng, run rẩy giơ bình xịt lên, thấp giọng uy hiếp hắn ta: “Bây giờ ông đi thì tôi có thể giả vờ như không thấy gì.”
Gã đàn ông chỉ nghĩ một giây rồi lao về phía tôi.
Tôi nhấn nút xịt ngay lập tức, làn sương nóng cay mắt phun ra.
Gã đàn ông bịt mắt, như bị chọc tức, vươn bàn tay to lớn về phía tôi, tôi đá vào ghế, chiếc ghế đẩy lùi hắn ra sau vài bước. Tiếng cọ sát với nền nhà phát ra tiếng động chói tai trong đêm tối.
Tôi nghe tiếng bà gọi: “Ngôn Ngôn, có chuyện gì vậy con?”
Bà thức giấc.
Tôi không trả lời, bà lê dép về phòng tôi.
Không, không, đừng đến đây!
Tôi cố gắng đè nén giọng nói cho bình thường, “Bà ngoại, con không sao, bà về ngủ đi.”
Tiếng bà ngoại dần dần đi xa: “Ờ, vậy được.”
Tim tôi đập dữ dội, liên tục nhấn vòi xịt, đồng thời ném mọi thứ trong tầm với vào mặt gã đàn ông.
Nhưng mà ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, bà ngoại bật sáng đèn.
Trong tay bà cầm một con dao phay.
“Ngôn Ngôn, chạy mau!”
Gã đàn ông quay lại, mắt đỏ ngầu, gã giơ chiếc ghế đẩu lên ném vào người bà.
Chân cẳng bà không nhanh nhẹn, tránh không kịp, chiếc ghế đập vào vai, người run rẩy mà vẫn nắm chặt con dao bếp.
Tôi thét to không ngừng: “Cứu mạng! Phòng 301 khu 7! Có kẻ giết người! Cứu mạng!”
Tôi nhặt cây chổi cạnh bàn, đánh mạnh lên gã đàn ông.
Gã túm chặt cây chổi giật mạnh, tôi không kịp đề phòng, người chúi theo cây chổi.
Tôi buông tay theo bản năng nhưng không còn kịp nữa.
Mắt gã đỏ ngầu, dùng hết sức mạnh bóp chặt cổ tôi.
Tôi không thở được, không thể kêu cứu, đôi chân quẫy đạp trong vô vọng…
Trong nháy mắt đó, linh hồn như lơ lửng giữa không trung.
Tôi như quay về năm 2015 trong một không gian khác, trong nhà xe khủng khiếp đó, bà bị gã bóp cổ, đôi chân đi giày vải quẫy đạp vô vọng.
Tầm nhìn tan rã, có những bóng người chồng lên.
Một không gian khác năm 2015, tôi giơ con dao gọt trái cây lên.
Bà ngoại trong không gian năm 2015 này giơ cao con dao phay lên.
Gã buông tôi ra.
Giống như trong không gian – thời gian đó, gã xoay người, giật lấy con dao. Đồng thời đá vào cái chân vẹo của bà, giơ dao lên, chém mạnh xuống.
Tôi thở thoi thóp, cố sức bò đến, ôm chân gã cắn mạnh.
Con dao trượt đi.
Tiếng còi cảnh sát hú vang.
Ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiếng mấy người thường chơi cờ tướng vang lên ngoài hành lang: “Là phòng 301 kêu cứu sao?”
Rốt cuộc, được cứu rồi…
Giây tiếp theo, gã đàn ông đá văng tôi ra, dùng đầu gối chống lên ngực tôi, con dao phay hung tợn bổ xuống.
Một bông hoa máu nở tung ra.
Nhưng không đau.
Bà ngoại nhào đến che trước người tôi, đỡ dao này.
Cùng lúc đó, cảnh sát đá tung cửa chống trộm, giật con dao trên tay gã đàn ông, đè mạnh hắn xuống đất.
Tôi quỳ xuống, run rẩy bịt lấy cổ bà.
Tại sao tại sao…
Vị trí giống như đúc.
Máu không ngăn được cũng giống như đúc.
Tôi đau khổ gào lên.
“Đừng bỏ con, ngoại ơi…”
Ánh mắt bà mất đi tiêu điểm, môi mấp máy như muốn nói gì.
Tôi run run áp tai vào, nghe bà nói: “Ngôn Ngôn, chạy đi…”
Tôi sững người một giây, ôm bà gào khóc thật to.
Bà giơ tay, như muốn lau nước mắt cho tôi.
Nhưng tay mới nâng lên được một chút đã kiệt sức buông thõng xuống.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa lộng lẫy bay lên không trung, sáng lạn chảy khắp bầu trời.
Tiếng xe cấp cứu vọng tới.
Nhưng bà ngoại đã vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.
Khi xe buýt đến trạm, tôi liếc nhìn gốc cây. Đồng hồ báo thức đã biến mất.
Có lẽ nó kêu ầm ĩ quá nên được người đi đường đào ra, bấm tắt.
Bảo hiểm mà tôi trang bị cho mình không phát huy tác dụng thật ra là một chuyện tốt.
10 giờ rưỡi, tôi rửa mặt xong về phòng.
Bóng đêm dày dặc, xung quanh yên tĩnh.
Tôi tắt đèn bàn, chui vào giường. Trên chăn có mùi hương xà phòng cũ. Nó là loại xà phòng rẻ nhất, lúc mùa thu năm 2015 chỉ có giá 1 đồng 5 miếng.
Bà ngoại luôn cầm bàn chải và xà phòng đi đến dòng sông bên ngoài khu nhà để giặt chăn nệm. Dòng nước chảy siết có thể nhanh chóng cuốn trôi bọt xà phòng. Sau dó dưới ánh nắng rực rỡ, đem tấm khăn trải giường hình con hổ của tôi treo lên ban công. Hình chú hổ con hồng tung tăng nhảy nhót, lay động theo gió tỏa mùi hương bồ kết…
Tôi dần chìm vào giấc mơ.
Khi tiếng rắc nhỏ vang lên, tôi mở mắt ra theo phản xạ.
Tiếng cửa chống trộm cũ đã qua bao năm vang lên tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi dựng tóc gáy.
Tôi khóa trái cửa theo bản năng, dự định trốn thoát ra bằng cửa sổ.
Đột nhiên bừng tỉnh…
Đây không phải căn hộ độc thân của tôi, đây là nhà của tôi và bà ngoại.
Bà ngoại còn ngủ phòng sát vách.
Ngoài cửa có tiếng bước chân đang đến gần.
Có người vặn tay nắm cửa phòng tôi.
Nhưng cửa đã khóa trái.
Tôi nửa quỳ xuống tủ đầu giường, nhanh chóng bấm 110.
“Tu… tu…”
Chỉ vài giây nhưng dài như cả thế kỷ.
“Xin chào, tổng đài cảnh sát 110.”
Tôi nói khẽ dồn dập: “Phòng 301 tòa nhà 7 khu Bảo Tùng, có cướp vào nhà…”
Cùng lúc đó, tiếng kim chọc vào ổ khóa vang lên, cánh cửa bật tung!
Ánh trăng chiếu vào mặt hắn, lại một lần nữa tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Là chú lầu trên.
Tên tội phạm giết người.
Cảm giác lạnh băng từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.
Rốt cuộc là sai ở đâu… Tại sao hắn lại đến nữa.
Hình như hắn không ngờ rằng tôi đã thức, đứng sững ở cửa một lúc.
Tôi bổ nhào đến bàn theo bản năng, run rẩy dốc chiếc cặp đang mở lấy bình xịt hơi cay, mở nắp hướng về phía hắn ta.
Không thể để bà ngoại biết, không thể để bà ngoại thức giấc, không thể để bà chết trong lòng tôi.
Tôi nuốt hết những tiếng thét xuống họng, run rẩy giơ bình xịt lên, thấp giọng uy hiếp hắn ta: “Bây giờ ông đi thì tôi có thể giả vờ như không thấy gì.”
Gã đàn ông chỉ nghĩ một giây rồi lao về phía tôi.
Tôi nhấn nút xịt ngay lập tức, làn sương nóng cay mắt phun ra.
Gã đàn ông bịt mắt, như bị chọc tức, vươn bàn tay to lớn về phía tôi, tôi đá vào ghế, chiếc ghế đẩy lùi hắn ra sau vài bước. Tiếng cọ sát với nền nhà phát ra tiếng động chói tai trong đêm tối.
Tôi nghe tiếng bà gọi: “Ngôn Ngôn, có chuyện gì vậy con?”
Bà thức giấc.
Tôi không trả lời, bà lê dép về phòng tôi.
Không, không, đừng đến đây!
Tôi cố gắng đè nén giọng nói cho bình thường, “Bà ngoại, con không sao, bà về ngủ đi.”
Tiếng bà ngoại dần dần đi xa: “Ờ, vậy được.”
Tim tôi đập dữ dội, liên tục nhấn vòi xịt, đồng thời ném mọi thứ trong tầm với vào mặt gã đàn ông.
Nhưng mà ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, bà ngoại bật sáng đèn.
Trong tay bà cầm một con dao phay.
“Ngôn Ngôn, chạy mau!”
Gã đàn ông quay lại, mắt đỏ ngầu, gã giơ chiếc ghế đẩu lên ném vào người bà.
Chân cẳng bà không nhanh nhẹn, tránh không kịp, chiếc ghế đập vào vai, người run rẩy mà vẫn nắm chặt con dao bếp.
Tôi thét to không ngừng: “Cứu mạng! Phòng 301 khu 7! Có kẻ giết người! Cứu mạng!”
Tôi nhặt cây chổi cạnh bàn, đánh mạnh lên gã đàn ông.
Gã túm chặt cây chổi giật mạnh, tôi không kịp đề phòng, người chúi theo cây chổi.
Tôi buông tay theo bản năng nhưng không còn kịp nữa.
Mắt gã đỏ ngầu, dùng hết sức mạnh bóp chặt cổ tôi.
Tôi không thở được, không thể kêu cứu, đôi chân quẫy đạp trong vô vọng…
Trong nháy mắt đó, linh hồn như lơ lửng giữa không trung.
Tôi như quay về năm 2015 trong một không gian khác, trong nhà xe khủng khiếp đó, bà bị gã bóp cổ, đôi chân đi giày vải quẫy đạp vô vọng.
Tầm nhìn tan rã, có những bóng người chồng lên.
Một không gian khác năm 2015, tôi giơ con dao gọt trái cây lên.
Bà ngoại trong không gian năm 2015 này giơ cao con dao phay lên.
Gã buông tôi ra.
Giống như trong không gian – thời gian đó, gã xoay người, giật lấy con dao. Đồng thời đá vào cái chân vẹo của bà, giơ dao lên, chém mạnh xuống.
Tôi thở thoi thóp, cố sức bò đến, ôm chân gã cắn mạnh.
Con dao trượt đi.
Tiếng còi cảnh sát hú vang.
Ngoài cửa có tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiếng mấy người thường chơi cờ tướng vang lên ngoài hành lang: “Là phòng 301 kêu cứu sao?”
Rốt cuộc, được cứu rồi…
Giây tiếp theo, gã đàn ông đá văng tôi ra, dùng đầu gối chống lên ngực tôi, con dao phay hung tợn bổ xuống.
Một bông hoa máu nở tung ra.
Nhưng không đau.
Bà ngoại nhào đến che trước người tôi, đỡ dao này.
Cùng lúc đó, cảnh sát đá tung cửa chống trộm, giật con dao trên tay gã đàn ông, đè mạnh hắn xuống đất.
Tôi quỳ xuống, run rẩy bịt lấy cổ bà.
Tại sao tại sao…
Vị trí giống như đúc.
Máu không ngăn được cũng giống như đúc.
Tôi đau khổ gào lên.
“Đừng bỏ con, ngoại ơi…”
Ánh mắt bà mất đi tiêu điểm, môi mấp máy như muốn nói gì.
Tôi run run áp tai vào, nghe bà nói: “Ngôn Ngôn, chạy đi…”
Tôi sững người một giây, ôm bà gào khóc thật to.
Bà giơ tay, như muốn lau nước mắt cho tôi.
Nhưng tay mới nâng lên được một chút đã kiệt sức buông thõng xuống.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa lộng lẫy bay lên không trung, sáng lạn chảy khắp bầu trời.
Tiếng xe cấp cứu vọng tới.
Nhưng bà ngoại đã vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.