Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù - Đại Phi

Chương 14: Kết cục

Ngày thứ mười một, Mạc Thiên Trạch trở lại, lần này sau khi mang đồ ăn tới, anh cũng không nhanh chóng rời đi như mọi ngày mà ngược lại là ngồi ở sô pha bọc da cách Kiểm Kiểm không xa, bật lửa lên, không nói một lời hút một điếu thuốc.

Kiểm Kiểm cuộn mình gần rèm cửa sổ, cảnh giác nhìn anh, mới phát hiện anh trông tiều tụy hơn mọi khi, dù vẫn là một thân tây trang cao quý, chỉ là khuôn mặt anh tuấn đó dù thế nào cũng che giấu được sự mệt mỏi cùng bất đắc dĩ.

Một điếu rồi lại một điếu, vấn vít sương khói, Kiểm Kiểm dần dần không thấy rõ biểu cảm của anh.

"Hắn ta nói không sai, tôi chính là kẻ biến thái, năm ấy ba ba đưa em xuất hiện ở trong công ty, ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi đã nhìn trúng, a, không thể hiểu được chính là yêu thích, về sau ngày ngày đêm đêm, đều nghĩ về em, tôi đúng thật là người điên, lúc ấy em chỉ mới 13 tuổi..."

Anh dùng tay chống trán, trong giọng nói tràn đầy mất mát, thậm chí còn có thâm ý làm Kiểm Kiểm suýt hoảng sợ.

"Tôi yêu em, hận không thể nhốt em lại, chỉ là người của một mình tôi, trên thực tế tôi cũng làm như vậy, có em, mỗi một ngày tôi đều rất vui, tôi muốn coi em như trân bảo mà yêu thương, muốn cùng em cả đời ở bên nhau, ý tưởng này sau lần động đất càng thêm kiên định."

Bao thuốc trong tay đã châm đến cái cuối nhưng anh vẫn chưa bật lửa lên, ném đầu mẩu thuốc lá đi, bàn tay to ở lướt qua không trung.

"Căn phòng này đẹp không? Tôi đã mua rất lâu trước kia, tất cả đồ ở nơi này đều là tôi chọn lựa kỹ càng, nỗ lực vì muốn em có nơi ở tốt nhất, hy vọng em sẽ thích nó."

Kiểm Kiểm không nói gì, thậm chí không thu hồi tầm mắt ngây ngốc của mình, ngược lại theo Mạc Thiên Trạch nói, tinh tế đánh giá xung quanh, tâm cô tựa hồ như bị thứ gì nắm lấy, đột nhiên rất khó chịu.

"Vốn dĩ tính toán mấy ngày nữa sẽ đưa em tới, biết vì cái gì không? Em không biết, cũng không muốn biết..."

Anh cũng không muốn nói cho cô, đứng dậy đi về phía cô, bước chân trầm trọng giống như tâm tình của hai người. Cuối cùng, anh dừng ở khoảng cách nửa mét, chậm rãi ngồi xổm xuống.

"Biết ý nghĩa 33 bông hồng champagne mà lần trước tôi tặng em không?"

Theo bản năng, Kiểm Kiểm đối diện với đôi mắt thâm trầm của anh sau đó hơi hơi lắc đầu.



"Không biết? Vậy quên đi..."

Anh trầm ngâm nửa ngày, nói ra những lời này, nhìn thiếu nữ trước mắt, cô so với ngày xưa thì càng xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp này lại chứa đầy tiều tụy cùng đáng thương, đây không phải điều anh muốn. Bỗng nhiên, anh vươn tay, muốn chạm đến gương mặt buồn rầu này, muốn nói cầu xin em hãy cười một cái.

Chỉ là khi ngón tay run run cách má cô một centimet thì lại bị cô né tránh.

"Sợ tôi?"

Khoảng khắc đó anh như nghe thấy giọng của mình phát run, run đến dị thường, thậm chí đã không còn dũng khí nhìn vào đôi mắt cô, nhanh chóng thu hồi đôi tay lại, đứng dậy thoát khỏi nơi này.

"Leng keng, leng keng!" Kim đồng hồ kim chỉ 12 giờ đêm.

Lúc cảnh sát phá cửa vào thì Kiểm Kiểm vẫn còn đang ngồi ngẩn người nhìn kim đồng hồ chỉ 7 giờ. Trong tiếng ồn ào có tiếng cảnh sát gọi, có nữ nhân quở trách, có còi cảnh sát tuần hoàn, còn có đèn flash lập loè.

"Cô gái bị mất tích tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Từ nay về sau, trong thế giới của Kiểm Kiểm không còn Mạc Thiên Trạch nữa...

Trở lại trường, xa lạ đáng sợ, bên cạnh mọi người cười đùa, tựa hồ không hợp với cô, mỗi ngày cha mẹ đều song song đưa cô vào trường, buổi chiều đúng giờ tới đón, không một tia lơi lỏng.

Giáo viên quan tâm, bạn học thân cận, cha mẹ yêu thương, rất nhanh Kiểm Kiểm lại đón sinh nhật mười sáu tuổi, đây đã tháng thứ hai sau khi cô và Mạc Thiên Trạch xa nhau.

Một ngày nọ, cầm lấy tờ kết quả khám sức khỏe đi ra từ cổng bệnh viện, tiếng khóc của mẹ vẫn còn văng vẳng, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mặt trời hôm nay thật tươi đẹp.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Kiểm Kiểm của chúng ta mới mười sáu tuổi, về sau phải sống thế nào đây!"

Mẹ đang khóc, ba ba đang an ủi, mà tầm mắt cô lần thứ hai dừng ở tờ giấy kiểm tra, kết luận bản thân đã có thai hai tháng.



Nhận được thư của Mạc Thiên Trạch, Kiểm Kiểm mới biết được anh đã bị bắt bỏ tù, cố ý giết người và bắt cóc cầm tù ngoài ra còn thêm tội danh giữ súng ống trái pháp luật, đoàn luật sư của anh trong TV thoạt nhìn đều rất vất vả.

Mở bức thư chưa từng ký tên ra, một bông hoa hồng theo giấy viết thư rớt ra ngoài.

"Tặng cho bảo bối tôi yêu nhất, khi em nhìn đến này phong thư này thì tôi đã cúi đầu nhận tội, pháp luật sẽ đưa ra hình phạt cuối cùng cho tôi. Đương nhiên, tôi cũng tiếp nhận hình phạt nặng nhất, chỉ là em đối với tôi chán ghét cùng không yêu, sự trừng phạt sẽ làm tôi khắc cốt ghi tâm."

"Lần đầu tiên thấy em, em còn rúc vào bên cạnh ba mình, chỉ liếc mắt một cái, tôi liền luân hãm, sâu trong nội tâm có cái thanh âm nói cho tôi, yêu em, chiếm hữu em... Dục vọng đáng sợ cỡ nào, tôi không từ thủ đoạn bắt cóc cầm tù em lại, mỗi ngày mỗi đêm đều ôm em, ý đồ muốn làm em yêu tôi, thực hiển nhiên đây đều là hy vọng xa vời, là tôi đã thương tổn em."

Tách, tách, từng giọt nước mắt nóng bỏng như hạt châu rơi xuống giấy viết thư.

"Buổi tối hôm đó, em ở bên cửa sổ tránh né cùng sợ hãi, làm tôi hiểu rõ được đã đến lúc buông tay, cho nên tôi lựa chọn tự thú. Đúng rồi, căn hộ kia, tôi mua dưới danh nghĩa của em, vốn tính toán làm hôn phòng cho chúng ta, đáng tiếc lúc mang em đi lại không giống với suy nghĩ, bây giờ để lại xem như là món quà cuối cùng của tôi cho em."

Thì ra, thì ra buổi tối hôm đó lúc anh không nói nữa, chính là cái này... Hôn phòng, cho nên tất cả anh đều là dựa theo sở thích của cô để bố trí, tất cả đều tận thiện tận mỹ.

"Tôi đúng là một tên khốn, không màng đến ý nguyện của em đã giam cầm em lại, thế nhưng lại còn mưu toan muốn kết hôn trở thành vợ chồng với em, tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, bảo bối, từ nay về sau em tự do, quên tôi, vui vẻ sống sót đi."

Đột nhiên, trong TV truyền ra giọng nói.

- - Tin tức mới nhất, chủ tịch tập đoàn Thiên Hoa- Mạc Thiên Trạch có nhiều tội danh, buổi sáng hôm nay đã giải tán đoàn luật sư biện hộ, cũng thản nhiên thừa nhận tội danh của mình, đối mặt với phán quyết tử hình của thẩm phán, cũng tỏ vẻ sẽ không chống án. Nhưng vào 11 giờ 35 hôm nay thì quản ngục và cảnh sát thông báo, Mạc Thiên Trạch đã tự sát trong tù, thời gian tử vong vào...

"Cuối cùng, tôi muốn nói cho em là tam sinh tam thế... Đáng tiếc, một đời này chúng ta không thể ở bên nhau, thật hy vọng kiếp sau, tôi có thể sớm gặp được em, yêu em, cho em tình yêu tốt nhất."

Giấy viết thư rơi xuống, bông hoa khô héo trượt khỏi tay...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~