Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Đường Viễn đến bày quán tại chỗ cũ, xung quanh đã có không ít người đứng chờ, thấy hắn tới đều liên tiếp thúc giục hắn.

"Tiểu ca ngươi nhanh lên! Ta hôm qua còn chưa ăn được, sáng giờ ta chờ ngươi đến để ăn mì lạnh của ngươi thôi đó"

Người quá nhiều, Đường Viễn đành hướng dẫn mọi người xếp thành hàng "Thật ngại quá! Ta sẽ bắt đầu làm ngay đây, mọi người xếp thành hàng trước đã."

Đường Viễn động tác nhanh chóng đem đồ chuẩn bị tốt, sau đó bắt đầu làm mì lạnh. Âm thầm cảm khái may mắn là bản thân làm món mì lạnh này, chỉ cần làm trước mọi nguyên liệu thực tốt thì sau đó mì làm xong cũng nhanh. Bằng không nhiều người như vậy, một mình hắn thật sự lo không hết được nhiều việc.

Đơn đầu tiên vẫn là khách hàng đầu tiên hôm qua, hắn lúc này vẫn còn đang ăn điểm tâm tự mang theo, ha hả cười nói: "Tiểu ca, cho nhiều sa tế một chút, ta có thể ăn cay."

"Được." Đường Viễn bỏ gia vị đều không keo kiệt, muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.

Hành vi này của hắn rất được lòng người, rốt cuộc thì thời buổi này dầu muối gì đều không tiện nghi. Nhiều sạp hàng quán thật không có khả năng giống hắn, muốn bỏ nhiêu thì bỏ. Đặc biệt là sa tế, vừa nhìn cũng biết chính là nhiều nguyên liệu, béo ngậy, chỉ cần ngửi mùi thơm thôi đã đủ mê người.

Một hán tử cường tráng giọng thô nói: "Tiểu ca rộng lượng! Cho ta hai chén, ta có mang theo đồ đựng đây!"

Mùa hè này nương hắn bị sụt cân, ăn uống không vô, mặt đều gầy đến hốc hác. Ngày hôm qua hắn liền muốn mang về một chén cho nương nếm thử. Mì lạnh này ăn vào thấy mát mẻ lại có chua cay khai vị, nương hắn khẳng định thích!

"Được!" Người ngày một nhiều thanh âm ngày một hỗn tạp, Đường Viễn cũng không thể không nâng cao giọng.

Người này cầm lại hộp đồ ăn liền đi về nhà, chân bước nhanh, một người hàng xóm nhìn thấy liền cười nói: "Ngươi đây cầm thứ gì tốt, mà có vẻ gấp gáp chạy về nhà vậy!"

Hán tử cường tráng cũng không giấu diếm mà trả lời: "Bên kia đường có một quầy bán mì lạnh, thời tiết này ăn rất thoải mái, hương vị cũng tốt! Nương ta gần đây ăn không ngon, ta mua một chút mang về cho nàng nếm thử!"

"Đây là loại mì gì? Thật sự ăn rất ngon sao? Khuê nữ ta gần đây cũng nháo không chịu ăn cơm, ta cũng đang sầu đây!" Một tiểu tức phụ nghe xong vội vàng hỏi.

"Ai! Ngươi đi ăn chẳng phải sẽ biết sao! Sáu văn tiền một chén, cũng không mắc!"

Người ở nơi này đều có công việc ổn định, một chén mì sáu văn tiền vẫn có thể chi được, nghe hán tử nói vậy, đều nói thầm đi mua nếm thử.

"Nương! Ta mua cho người một món ăn mới mẻ đây, người mau nếm thử!" Hán tử cường tráng mới vừa vào cửa liền hô to.

Tức phụ hắn tức giận mắt liếc hắn một cái: "Ngươi kêu cái gì, nương đang ngủ ở bên trong."

"Là lão đại đã trở lại sao?" Trong phòng ra tới một lão phụ nhân, nhìn tinh thần không tốt lắm.

"Nương, người mau nếm thử!" Hán tử đỡ lão phụ nhân vào phòng, lấy ra hộp đồ ăn đựng mì lạnh.

Lão phụ nhân vừa định chuẩn bị răn dạy nhi tử lại tiêu tiền linh tinh, lại nhìn đến mì lạnh vừa tao nhã vừa du nhuận thoải mái, tức khắc không rời được mắt.

Tiếp nhận đôi đũa con dâu đưa qua, liền ăn một ngụm. Hương vị thanh mát cùng một chút chua cay như đánh thức dạ dày khô héo của bà, một chén mì lạnh ăn vài cái liền xong.

Thấy còn có một chén, vừa muốn duỗi đũa, bỗng nhìn con dâu bên cạnh thì ngừng lại, nói: "Chén này ngươi ăn đi, ngươi cũng nếm thử."

Lão phụ nhân không phải là người hà khắc, bà cùng con dâu quan hệ không tồi. Nàng biết mùa hè này nương ăn uống không ngon nên bị sụt cân, thật vất vả mới có món ăn bà thích, nên liền nhanh nói: "Nương! Người thích liền ăn nhiều một chút, ta không thích cái này."

Lão phụ nhân sao có thể không biết đây là con dâu cố ý nhường cho bà, thời điểm bà đang ăn bà đều thấy con dâu trộm nuốt nước miếng!

Bà liền bắt lấy hán tử cường tráng, mắng: "Tức phụ của ngươi mà ngươi cũng không biết đau, còn không biết khuyên nàng nếm thử, còn đợi ta nhắc sao!"

"Ai!" Hán tử vui vẻ nhìn nương cùng tức phụ có quan hệ tốt, hắn cũng không phải không đau lòng tức phụ, bằng không sao lại mua hai chén đây. Lúc này nương hắn lên tiếng, hắn liền đem đũa đặt trong tay tức phụ: "Ngươi ăn! Ta ngày mai lại đi mua! Đảm bảo cho nương ăn đủ!"

Lão phụ nhân thực vừa lòng thái độ của hắn, có tức phụ cũng chưa quên nương, nhưng vẫn là nói: "Ngẫu nhiên ăn một hai lần thì không sao, tiền là ngươi vất vả kiếm tới cũng không thể tiêu loạn!"

"Đã biết nương." Hán tử ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại không như vậy. Hắn ở tiêu cục làm việc, cũng coi như là tiểu đội trưởng, một chút đồ này hắn vẫn dư sức mua được. Vì nương cùng tức phụ, hắn không đau lòng chút tiền này!

Đầu bên kia quán mì lạnh của Đường Viễn cũng bán không sai biệt lắm, hôm nay chuẩn bị nhiều, mỗi người đều nếm được tư vị tốt này. Đặc biệt trong lúc mùa hè nóng bức này, ai cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn Đường Viễn lại chuẩn bị nhiều thêm, bọn họ còn có người nhà còn chưa được ăn a.

Lúc này Đường Viễn cũng lực bất tòng tâm, sợi mì làm quá cố sức, hai cánh tay này của hắn đều sắp chịu không nổi, nếu làm nhiều thêm chỉ sợ tay hắn sẽ nâng không nổi mất.

Hắn giải thích như vậy một phen, mọi người tuy rằng thất vọng, nhưng cũng lý giải được. Nhưng vẫn cường điệu lặp lại mong Đường Viễn kiên trì phân lượng như thế này, ngàn vạn không thể thiếu.

Mùa hè này nóng, ăn được một chén mì lạnh thấy sảng khoái vô cùng!

Đường Viễn chừa lại một chén cho bản thân, hai ngụm ăn hết chén mì lạnh, lại rót nước uống mấy ngụm to mới hoà hoãn được các bụng đói.

Hắn thu thập đồ vật, nhờ chủ quán bán trà bên cạnh giữ giùm. Chủ quán trà lạnh là một lão nhân, gọi là lão Ngô, hai ngày nay ở bên cạnh Đường Viễn cũng được nhờ mà bán được không ít trà lạnh, cho nên đáp ứng rất sảng khoái.

Đường Viễn lần này muốn đi mua hai bộ quần áo, hắn thật sự chịu đủ thân quần áo rách tung toé này rồi, thoạt nhìn như có thể rã ra bất cứ lúc nào!

Hắn chọn một tiệm vải thoạt nhìn không tồi đi vào, tiểu nhị lập tức đón lên, thấy hắn xuyên thành như vậy cũng không khinh thường.

"Khách quan ngài muốn mua loại nào? Chúng ta cái gì cũng có, vải thô bảy văn tiền một thước, vải mịn mười văn tiền một thước."

Đường Viễn: "Các ngươi có bán trang phục không?"

Tiểu nhị sửng sốt, nhưng lập tức lại cười nói: "Có có có! Chỉ là giá có chút quý, không có vải thô, chỉ có vải mịn một bộ 350 văn."

Đường Viễn nghĩ nghĩ, chỉ mua một bộ quần áo, rồi mua thêm một thất vải thô cùng vải mịn. Trở về liền hỏi Tô Nặc một chút xem trong thôn có ai có thể hỗ trợ may quần áo, lại làm thêm hai bộ nữa. Mời người làm quần áo, khẳng định tiền so trong tiệm sẽ tiện nghi hơn nhiều.

"Ta muốn một bộ quần áo vải mịn vừa người ta, thêm một thất vải thô cùng một thất vải mịn, màu sắc thì tối màu chút là được"

Tiểu nhị không nghĩ tới người này thoạt nhìn nghèo hề hề lại ra tay rất hào phóng. Người nhà nông nào hắn gặp qua, ai mà không phải tính toán tỉ mỉ mà tới, mua như vậy thì chỉ có nhân gia muốn thành thân là mua nhiều vậy thôi.

"Được rồi! Ngài yên tâm, tuyệt đối làm ngài vừa lòng!"

Tiền Đường Viễn kiếm hai ngày nay một chốc đều tiêu hết, còn phải vận dụng chút tiền lúc trước bán hà thủ ô. Hắn không khỏi khẽ thở dài, tiền tiêu thật nhanh a.

Nhưng tiền nên tiêu thì vẫn phải tiêu, Đường Viễn nghĩ như vậy, lại đi đến chợ bán thịt, cắt một cân thịt ba chỉ. Thân mình hắn lúc trước đã chịu tội nhiều, vẫn nên bồi bổ lại thật tốt, bằng không sẽ dễ lưu lại bệnh.

Mua xong thịt ba chỉ, hắn nhìn sạp bán gà bên cạnh có bán chân gà, có chút thèm ăn chân gà kho*, liền tiêu thêm ba văn tiền mua chân gà.

*chân gà kho



Trấn trên có sạp chuyên bán gà, có người ngại dơ hoặc không muốn tự gi•ết hay muốn xử lý gà sạch sẽ, sẽ tốn một văn tiền mang ra cho chủ quán xử lý. Đầu gà chân gà rất nhiều người không cần, liền ném ở một bên.

Vốn dĩ không ai muốn chân gà, thế nhưng có người muốn tiêu tiền mua, chủ quán cũng mặc kệ bao nhiêu tiền, đối với hắn mà nói đều là có lời. Gói lại thật tốt đưa cho Đường Viễn, còn nhiệt tình nói: "Ngươi về sau nếu là còn muốn, ta lại cho ngươi tính giá tiện nghi!"

Đường Viễn về đến nhà, trước dùng nước lạnh tắm rửa sau đó ngủ một giấc. Hắn không vội xử lý thịt cùng chân gà, mà là thay quần áo mới mua rồi đến nhà Tô Nặc.

Tô Nặc đang ở xử lý đất trồng rau trong viện. Lúc trước dưa chua ăn cùng mì lạnh của Đường Viễn,  trừ bỏ đậu giá còn lại đều là Tô Nặc đưa hắn. Đất trồng rau đều do một tay Tô Nặc chăm sóc, rau lớn lên rất tươi tốt và xanh mướt.

Thấy Đường Viễn tới, hắn buông cái cuốc: "Đường đại ca ngươi sao lại đến? Là đồ ăn không đủ dùng sao? Ta lấy thêm cho ngươi nha?"

Khuôn mặt nhỏ cậu đỏ bừng, cái trán có lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt đen lấy, khiến cho ai nhìn thấy cũng đều phải mềm lòng.

Đường Viễn cũng tự giác mà đem thanh âm nhẹ đi: "Lúc phía trước ngươi đã tặng ta rồi, ta cũng không muốn ngươi cứ tặng không mãi như vậy. Không bằng, ngươi mỗi ngày đúng giờ đưa rau dưa đến nhà ta, một ngày tám văn tiền."

Hiện tại hắn bán mì lạnh đã nhiều hơn, yêu cầu rau dưa cũng nhiều, số lượng rau dưa dựa vào nhà Tô Nặc đã đủ cung ứng. Đất trồng rau nhà Tô Nặc được chăm sóc rất tỉ mỉ, rau đều tươi xanh mọng nước, chất lượng không cần nhọc lòng, giá cao hơn những nơi khác một chút hắn cũng nguyện ý mua.

"Này sao được! Rau này đều là nhà trồng, vốn dĩ nhà của ta ăn cũng không hết, đưa một chút cho ngươi như thế nào có thể lấy tiền chứ!" Tô Nặc gấp gáp nói "Cho dù Đường đại ca ngươi cảm thấy ngượng ngùng, cũng không cần trả nhiều như vậy đâu!"

"Ngươi yên tâm, lòng ta hiểu rõ! Ngươi nếu là không cần, ta về sau cũng không phiền toái ngươi hỗ trợ" Đường Viễn cảm thấy bộ dáng sốt ruột của thiếu niên có chút đáng yêu, nhịn không được trêu đùa câu, "Ngươi nếu lại thoái thác, ta coi như ngươi là đang luyến tiếc rau dưa nhà mình. Hay là vậy đi, ta ra cái chủ ý, ngươi nếu là luyến tiếc, liền đi thu hoạch rau trong đất, mặc kệ bao nhiêu, ta như cũ là một ngày tám văn tiền."

Tô Nặc nơi nào là luyến tiếc, đem lời nói Đường Viễn tin là thật, thấy Đường Viễn hiểu lầm hắn, sốt ruột nói: "Đường đại ca!"

Đường Viễn thấy cậu thật sự sốt ruột, cũng không dám trêu đùa nữa, liền nhanh nói sang chuyện khác: "Được, liền định như vậy, ta còn có việc muốn thỉnh ngươi hỗ trợ."

"Chuyện gì?" Tô Nặc tính tình đơn thuần, lực chú ý liền bị hắn dẫn dắt theo.

Đường Viễn: "Nhà ngươi có trứng gà sao, ta muốn mua mấy cái."

"Có" Nhà Tô Nặc nuôi năm sáu con gà, trứng gà ngày thường đều tích cóp để cầm đi trấn trên bán "Ngươi muốn mấy cái?"

Đường Viễn nghĩ phải mua nhiều một chút, chính mình ăn không hết còn có thể ngày mai cầm đi bán, nếu bán tốt, cũng có thể kiếm thêm một phần tiền.

"Nhà ngươi còn có bao nhiêu?"

Tô Nặc đi vào trong nhà mang ra rổ trứng gà, đếm tổng cộng được hai mươi cái.

"Đều cho ta đi" Đường Viễn cảm thấy cái này số lượng vừa đủ, móc tiền ra đưa cho Tô Nặc "Vừa lúc ta làm trứng kho."

Tô Nặc tiếp nhận tiền, nghe hắn nói phải làm trứng kho, lo lắng hắn không làm được hết nhiều việc, liền nói: "Ngươi không phải còn vội vàng chuẩn bị đồ làm mì lạnh sao, nếu không lo liệu hết việc, ta có thể qua đi giúp ngươi, ta lúc này cũng đang rảnh."

Đường Viễn xác thật có chút lo liệu không hết việc, vì thế gật đầu nói: "Kia đa tạ ngươi! Ngươi có muốn cùng cha mẹ ngươi nói một tiếng không."

"Vậy ngươi chờ ta một chút."

Tô mẫu không có nhà, Tô Nặc chạy vào nhà cùng cha cậu nói một tiếng, được Tô phụ đồng ý, Tô Nặc liền cùng Đường Viễn đến nhà hắn.

Trên đường Đường Viễn hỏi Tô Nặc, trong thôn ai có thể hỗ trợ làm quần áo, Tô Nặc lúc này mới phát hiện Đường Viễn thay đổi một thân quần áo, mắt hạnh hơi cong: "Đường đại ca ngươi hôm nay thay quần áo nha, ta nói sao thấy cùng bình thường không giống nhau."

Đường Viễn ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi: "Cái kia, cửa hàng bán trang phục quá quý, ngươi biết ai có thể hỗ trợ làm quần áo sao, tiền công có thể thương lượng."

"Cách vách nhà ta có Vương bà bà tay nghề không tồi, ngươi có thể nhờ nàng giúp ngươi làm, tiền công gì đó có thể dùng vải lẻ dư lại khi làm quần áo."

Đừng thấy chỉ là chút vải lẻ, người nhà nông may vải bố làm kiện quần áo cũng không dễ dàng. Đều giống nhau là lấy quần áo cũ khâu khâu vá vá, vải lẻ như vậy vẫn là được nhiều người thích.

Bất quá việc làm hai kiện quần áo, thôn nữ trong thôn ai cũng có thể làm, chỉ là tay nghề tốt xấu thôi. Đều làm thói quen, phí không bao nhiêu sức lực.

"Ân" Đường Viễn tầm mắt lúc này mới nhìn về Tô Nặc, thấp giọng nói "Vậy phiền toái ngươi, đợi lát nữa ngươi về nhà, thì nhờ ngươi mang theo vải ta mới mua đến nhà Vương bà bà nói một tiếng."

Tô Nặc thanh âm lộ ra điểm mềm mại: "Được."

Tác giả có lời muốn nói: 

Đường Viễn: Cậu có điểm đáng yêu.