Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 5
Trường Trụ phi thường cao hứng khi được chỉ hà thủ ô này, lại nghe Đường Viễn nói lúc trước đi Nhân Tâm Đường bán thảo dược bị ép giá, thập phần tức giận mắng Nhân Tâm Đường một tràng, lại nhân tiện kể "ân oán tình thù" của hai y quán.
Nguyên lai lão bản của Nhân Tâm Đường cùng Thảo Mộc Đường là một đôi sư huynh đệ. Nhưng do hai người y lý bất đồng, với cộng thêm việc sư huynh cưới nữ nhi duy nhất của sư phụ rồi kế thừa y quán, nên sư đệ liền rời đi và một mình mở ra y quán Thảo Mộc Đường này. Về danh tiếng thì Thảo Mộc Đường tự nhiên sẽ kém hơn so với Nhân Tâm Đường. Vậy cũng thôi đi, nhưng vị lão bản Nhân Tâm Đường Tiền đại phu kia thì lòng dạ hẹp hồi, cứ lâu lâu lại đến đây trào phúng một lần.
Đường Viễn cũng mới biết, nguyên lai Trường Trụ là đại nhi tử của lão bản Thảo Mộc Đường. Lúc này hắn mới hiểu, trách không được lúc ấy Trường Trụ có thể nhanh như vậy liền lấy ra tới năm mươi lượng bạc, chắc là ra phía sau nhà mình lấy bạc.
Trường trụ trên mặt đều cười đến nở hoa: "Đa tạ vị tiểu ca này tín nhiệm Thảo Mộc Đường chúng ra như vậy! Còn không biết vị tiểu ca này gọi là gì?"
Đường Viễn cũng nguyện ý kết cái thiện duyên, nhà ai mà không có vấn đề đau đầu chứ.
Hắn trả lời: "Ta kêu Đường Viễn, là cùng Tô Nặc một thôn."
"Kia cảm tình hảo" Trường Trụ cười ha hả nói "Đều là người quen."
Đường Viễn cùng hắn khách sáo hai câu, liền cầm bạc vừa tới tay đi mua sắm.
Tô Nặc thấy Đường Viễn không có bộ dáng muốn về, liền hỏi: "Đường đại ca, ngươi không quay về sao?"
"Ta muốn mua vài thứ, ngươi cũng biết ta hiện tại cái gì đều không có" - Đường Viễn lắc đầu, lại nhìn về phía Tô Nặc hỏi: "Ngươi biết nơi nào có bán một ít gia cụ đơn giản, còn có đệm chăn gì đó không?"
Tô Nặc hôm nay cũng được chút tiền, nhớ tới trong nhà cũng không có việc gì, vì thế dứt khoát nói: "Đường đại ca, ta hôm nay rảnh rỗi, không bằng ngươi nói đơn giản cho ta biết ngươi muốn mua cái gì, ta mang ngươi đi."
"Kia thật tốt quá! Đa tạ!" Đường Viễn ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắp đến giữa trưa, liền tìm một quán ăn lề đường kéo Tô Nặc ngồi xuống "Chúng ta ăn cơm trưa xong lại đi, ta mời khách."
Không phải Đường Viễn keo kiệt, mà là nhìn bộ dáng Tô Nặc liền biết nếu là hắn lôi kéo cậu đi quán cơm hoặc là tửu lầu, Tô Nặc khẳng định sẽ không đi. Quán ăn lề đường như vậy, ngược lại Tô Nặc sẽ dễ dàng tiếp thu.
Một chén mì liền phải năm văn tiền, người nhà nông kiếm tiền khó khăn, cũng luyến tiếc ăn như vậy. Tô Nặc tuy rằng mới bán được mấy chục văn tiền, nhưng cũng không muốn tiêu xài, cậu có mang đồ ăn ở nhà theo.
Thấy Đường Viễn muốn mời khách, hắn vội cự tuyệt: "Ta có mang theo đồ ăn, ngươi mua một phần là được."
Tuy rằng Đường Viễn đã phát một bút tài, nhưng hắn hiện tại cái gì đều không có, còn cần chi tiêu nhiều chỗ, cậu làm sao có thể để hắn trả tiền.
Tô Nặc nói như thế nào cũng không chịu để Đường Viễn mời khách, Đường Viễn không có biện pháp chỉ đành từ bỏ.
Mì nóng hổi thực mau liền bưng lên, chính là mì canh suông bình thường. Dùng thuỷ sản dễ bắt lại tiện nghi để làm canh, hơn nữa có vài miếng rau xanh. Chỉ có mùi vị thuần tuý, hơn nữa mì sợi dẻo trơn, tư vị cũng không tệ.
Chính là thời tiết quá nóng, Đường Viễn ăn đến mồ hôi đầy đầu, trong lòng cũng có chủ ý về món ăn.
Mì lạnh cũng không tồi, rất thích hợp ăn trong mùa hè.
Xác định được chủ ý, Đường Viễn hai ba ngụm lớn nhanh chóng ăn xong. Hắn muốn nhanh đi mua sắm thêm đồ vật, sau đó về sớm một chút để chuẩn bị, nhưng chưa đi bao xa liền nghe Tô Nặc nói: "Đường đại ca, ngươi mua nhiều đồ vật như vậy, muốn đặt ở chỗ nào?"
Đường Viễn dừng lại, nghĩ đến căn nhà gỗ nhỏ lại cũ nát kia có chút nhíu mày.
Hắn thế nào quên cái này, liền tính Hổ Tử ca bọn họ không trở lại, thì nhà gỗ nhỏ kia cũng không được. Gió lùa khắp nơi không nói, cũng không có phòng bếp đơn độc, hoàn toàn không có nơi để múa tay múa chân.
Nhưng nếu xây nhà thì lại lãng phí thời gian, hơn nữa tuy hiện tại hắn có tiền nhưng cũng không thể tiêu loạn. Xây nhà khẳng định chi ra không nhỏ, hắn phải tận lực giữ thêm chút tiền dự phòng, như vậy về sau chi tiêu không bị đình trệ.
Vẫn là Tô Nặc ra cho hắn một chủ ý: "Trong thôn, Lý đại nương muốn vào thành để nhờ cậy nhi tử sẽ không trở lại, muốn bán phòng ở nhà mình đi, ngươi nếu muốn thì có thể đi xem thử a."
Một ý kiến hay, Đường Viễn quyết định đi xem, trước không mua dụng cụ, chờ định ra rồi lại tính tiếp.
Bất quá hắn vẫn là tiêu mấy chục văn tiền mua mấy cân bột mì cùng dầu muối và gia vị. Để khi về thì cải thiện một chút thức ăn cùng thử nghiệm một chút mì lạnh muốn bán sau này.
Đường Viễn muốn kịp thời gian, liền tiêu hai văn tiền cùng Tô Nặc ngồi xe bò trở về, Tô Nặc lúc này cũng không cự tuyệt. Đường Viễn mua đồ vật có chút nhiều, cậu sợ đi về đường dài như vậy thì thân thể gầy yếu kia của Đường Viễn sẽ không chịu nổi.
Sau khi hồi thôn, Đường Viễn đem đồ vật cất ở nhà gỗ, rồi đi theo Tô Nặc xem phòng ở.
Lý đại nương cũng sốt ruột bán phòng ở, chỉ là người trong thôn không ai mua nổi. Hiện tại thấy có người mua, rất là nhiệt tình lại mang chút đắc ý mà giới thiệu: "Nhà của chúng ta là nhà ngói khang trang, phòng ở này cũng là tốt nhất, đều là bạn già ch•ết sớm kia của ta liều mạng xây nên, dùng đều là vật liệu tốt, tuyệt đối ngươi mua sẽ không lỗ!"
Đường Viễn đánh giá phòng ở, tuy chỉ tam gian nhà, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là có chút cũ, sân cũng được dọn dẹp sạch sẽ, còn có hai luống đất trồng rau.
Hắn nhìn kỹ không gian phòng bếp, so với gia đình bình thường thì gian phòng bếp lớn hơn không ít, cũng rất gọn gàng sạch sẽ.
Đường Viễn thực vừa lòng, hắn về sau thời gian ở trong bếp cũng không ít, nên cũng muốn chính mình thoải mái một chút.
Vị trí nơi này hắn cũng thích, tuy rằng là ở trong thôn, nhưng cùng hàng xóm xung quanh khoảng cách cũng không gần. Tuy có chút xa cách với người khác, nhưng lại hợp ý hắn, làm cái gì cũng không lo ánh mắt của người khác.
Lý đại nương cũng ngừng nói, thấy Đường Viễn không tiếp lời nào, còn tưởng rằng hắn không muốn.
Nghĩ đến nhi tử của nàng đang đợi trong thành, cắn răng một cái, nói: "Ngươi nếu là muốn, ta cho ngươi giá tiện nghi chút!"
Đường Viễn lúc này mới chậm chạp mở miệng: "Không biết phòng ở này của đại nương bao nhiêu tiền?"
Lý đại nương cũng không muốn lừa dối, trực tiếp cắn răng nói: "Tám lượng bạc! Dụng cụ liên qua bên trong đều cho ngươi!"
Tô Nặc ở sau lưng dùng tay chọc chọc Đường Viễn, Đường Viễn cũng biết giá này thực tế rất có lợi, vì thế cười đồng ý.
Lý đại nương động tác nhanh chóng, đem đồ đã sớm đóng gói, phóng lên xe bò. Tô Nặc giúp lập khế ước, không đến một khắc, chủ nhân phòng ở này liền biến thành Đường Viễn.
Đường Viễn đối với Tô Nặc biết chữ cũng thực kinh ngạc, Tô Nặc mặt đỏ ửng giải thích: "Cha ta là tú tài, cho nên ta đi theo cha học được mấy chữ."
Tô Nặc thật sự là một ca nhi thiện tâm, không chỉ giúp đỡ Đường Viễn mua được phòng ở, còn giúp hắn dọn đồ ở nhà gỗ đem lại đây. Còn một đường giúp Đường Viễn ứng phó trước cái nhìn chằm chằm của người trong thôn, nhân tiện trong tối ngoài sáng làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, không cho người khác nói nhàn thoại.
Tô Nặc nhân duyên tốt, ngày thường luôn giúp đỡ người khác. Nên giờ cậu giúp Đường Viễn, người trong thôn cũng sẽ không cảm thấy cậu cùng Đường Viễn có cái gì.
Nhưng thật ra, một dân chạy nạn cái gì đều không có như Đường Viễn, lại đến trụ trong ngôi nhà ngói khang trang, chọc đến không ít người đỏ mắt. Rốt cuộc thì đại bộ phận người cả đời đều không làm ra một gian nhà ngói khang trang, trong lòng thật sự ganh tị, còn có người nói thầm rằng có phải Đường Viễn làm việc gì xấu hay không mới có được bút tiền phi nghĩa.
Chẳng qua đại bộ phận người đều chỉ suy nghĩ trong lòng, lại cố tình có người chanh chua muốn chỉ trỏ.
"Ui chao! Đây là từ chỗ nào phát tài a. Ăn bận thì cứ như khất cái, còn mua phòng, sợ là làm cái việc gì mà người thường không dám làm đi?" Giọng nói vừa sắc bén vừa châm chọc, nghe tới liền khiến người khó chịu.
Đường Viễn vừa nhìn, liền nhận ra người quen, chính là vị đại thẩm lúc trước đã trào phúng hắn ngồi xe bò không nổi đây mà.
Hắn cố ý không phản ứng nàng, hướng về phía những người chung quanh chắp tay, cười nói: "Đa tạ các vị mấy ngày nay chiếu cố, hôm kia vận khí của ta tốt, từ trên núi hái được một chỉ hà thủ ô lâu năm nên đổi được chút tiền. Nên lúc này mới nghĩ tìm một chỗ ở tốt, không hề muốn phiền toái các vị, về sau còn thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn."
Người chung quanh thấy hắn cử chỉ văn nhã, nói chuyện lại dễ nghe, khóe miệng liền không tự giác cong lên.
"Ai, đều là người cùng một thôn a, khách khí cái gì!"
"Đúng rồi! Về sau nếu có chuyện gì cần ngươi cứ việc nói, ngươi một người cũng quá đáng thương!"
"Vận khí này của ngươi thật tốt! Thôn chúng ta cũng là lần đầu tiên nghe nói có việc như vậy!"
Mọi người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn đem vị đại thẩm âm dương quái kia xem nhẹ.
Vốn dĩ đại thẩm kia chỉ tức trợn mắt, còn lúc này thì lại tức đến méo cả miệng, liền hướng Đường Viễn phi một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa cái rầm!
***
"Hôm nay thật là cảm ơn ngươi"
Tô Nặc phụ giúp Đường Viễn quét tước phòng ở xong, thì Đường Viễn thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền muốn giữ Tô Nặc lại ăn cơm "Ta đi nấu cơm tối, bất quá chỉ có thể ăn chút mì, đành ủy khuất ngươi vậy"
Tô Nặc liên tục xua tay: "Không cần, nhà ta cách nơi này không xa, ta về nhà ăn là được."
Cậu thấy Đường Viễn mua bột mì trắng tinh, đây chính là thứ tốt, người bình thường chỉ có ăn tết mới có thể ăn sủi cảo làm từ bột mì tốt như vậy thôi, hắn sao có thể chiếm tiện nghi của người ta được.
"Nếu ngươi không đáp ứng, sau này sao ta dám nhờ ngươi hỗ trợ nữa" Đường Viễn sớm có chuẩn bị, chỉ hướng về phía bó rơm nhỏ trong viện "Phiền toái ngươi đốt hết bó rơm đó, rồi đem tro rơm bỏ vào thùng gỗ này."
Tô Nặc nghe hắn nói như vậy, đành phải đáp ứng, tuy rằng không rõ rốt cuộc Đường Viễn muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo.
Đường Viễn muốn làm nước kiềm. Lần trước hắn hỏi một vòng ở trấn trên nhưng chưa ai nghe nói qua nước kiềm có thể ăn được, đành phải chính mình làm.
Kỳ thật chế tác nước kiềm rất đơn giản, trong đó có một phương pháp chính là đem phân tro thả vào trong nước, khấy đều rồi đợi tro lắng thì phần nước hơi ố vàng sau khi tro lắng chính là nước kiềm.
Đường Viễn vén tay áo, múc mấy chén bột mì lớn đổ lên mặt bàn đã lau chùi sạch sẽ. Túi bột mì liền nhanh chóng ít đi một nửa, Tô Nặc nhìn thấy thì hít hà một hơi.
Đợi nước kiềm lắng tro tốt, Đường Viễn liền bắt đầu làm mì sợi. Trước tiên bỏ một chút muối, thêm nước kiềm với số lượng vừa phải, lúc sau lại thêm nước rồi chậm rãi quấy. Mì này hắn làm cũng không phải loại mì mềm mại bóng loáng, miễn cưỡng thành đoàn, có điểm cứng, như vậy khi làm ra sợi mì sẽ thiên cứng, cũng không dễ đứt.
Nhào tốt cục bột rồi để bột nghỉ hai khắc, sau đó nhào tiếp đều đặn cho đến khi cục bọt căng dẻo. Nước kiềm khiến cục bột tương đối khó nhào, làm Đường Viễn nhào bột đến cái trán đổ mồ hôi, cánh tay mỏi nhừ.
Hắn nâng cánh tay lau đi mổ hôi trên trán, thật vất vả mới nhào tốt cục bột, thở phì phò uống chén nước Tô Nặc đưa qua, để cục bột lại nghỉ thêm chút, đợi lát nữa cán ra làm mì.
"Ta trước kia chưa thấy cách làm như thế này" Tô Nặc tò mò nhìn cục bột trên bàn "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Đường Viễn uống xong nước cũng thấy thoải mái không ít, khó được có tâm tình muốn trêu đùa Tô Nặc: "Chờ ta làm ra tới ngươi sẽ biết."
Sau khi bột nghỉ tốt, Đường Viễn đem bột chia từng phần nhỏ hơn rồi cán ra, bột được cán mỏng, độ dày như ba tờ giấy, sau đó gấp lại giống xếp quạt, rồi cắt thành từng sợi mì tinh tế.
Đường Viễn làm sợi mì xong, bỏ vào trong nồi nước, hắn đem mì nấu chín đến bảy tám phần rồi vớt ra, ngâm qua thêm một lần nước lạnh. Tiếp đó hắn bắt chảo lên bếp, bỏ dầu vào, thêm gừng tỏi băm vào, đợi dậy lên mùi thơm, lại cho mì sợi vào, nhanh chóng xào.
Đảo qua lại thêm vài cái, cho hai muỗng tương ớt vào, một mùi thơm bá đạo dũng mãnh bay vào chóp mũi. Khiến Đường Viễn đã lâu không được ăn bữa nào ra trò cũng phải bụng đói kêu vang, ng·ay cả Tô Nặc cũng nhịn không được mà trộm nuốt nước miếng.
Tô Nặc kinh ngạc cảm thán: "Đường đại ca, tay nghề ngươi thật tốt!"
"Ta còn làm được nhiều món khác nữa, về sau đều sẽ làm cho ngươi ăn" Đường Viễn nghe được Tô Nặc khích lệ, khoé môi không nhịn được nhếch lên, không hề nghĩ ngợi mà hứa hẹn. Rồi lại nhanh chóng đem mì đã xào tốt dọn ra mâm "Ngươi nếm thử xem."
Tô Nặc hơi cúi đầu, hai vành tai mang theo một mạt ửng hồng, nhỏ giọng đáp ứng, rồi bưng mâm lên đi nhà chính.
Mì sau khi xào xong vô cùng bắt mắt, màu sắc tươi sáng, hơi nóng bốc lên mang theo mùi hương cay nồng thâm nhập vào chóp mũi, khiến Đường Viễn hít một hơi thật sâu, sau đó há mồm ăn một ngụm to.
Tuy rằng mì không có thêm trứng gà, nhưng tư vị vẫn rất tốt, mì sợi có chút cứng nhưng có dầu làm trơn nên cũng không khó ăn, ngược lại thập phần mượt mà. Dầu nóng làm tăng hương vị gừng tỏi cùng tương ớt thêm mười phần, hương cay thơm nồng nàn bao trùm lên mỗi sợi mì.
Đường Viễn ăn từng ngụm to, sợ không đủ, còn đi xào thêm một mâm, ăn bụng đều phồng lên mới thỏa mãn mà dừng miệng. Ng·ay cả Tô Nặc cũng ăn ngoài miệng bóng nhẫy, đôi mắt hạnh xinh đẹp đều cong lên.
Đường Viễn thấy hắn thích, lại lấy cho hắn một chút mì mang về. Tô Nặc đã vội vàng giúp đỡ hắn cả ngày nay, chỉ mời ăn một chén mì thì không đủ.
Nguyên lai lão bản của Nhân Tâm Đường cùng Thảo Mộc Đường là một đôi sư huynh đệ. Nhưng do hai người y lý bất đồng, với cộng thêm việc sư huynh cưới nữ nhi duy nhất của sư phụ rồi kế thừa y quán, nên sư đệ liền rời đi và một mình mở ra y quán Thảo Mộc Đường này. Về danh tiếng thì Thảo Mộc Đường tự nhiên sẽ kém hơn so với Nhân Tâm Đường. Vậy cũng thôi đi, nhưng vị lão bản Nhân Tâm Đường Tiền đại phu kia thì lòng dạ hẹp hồi, cứ lâu lâu lại đến đây trào phúng một lần.
Đường Viễn cũng mới biết, nguyên lai Trường Trụ là đại nhi tử của lão bản Thảo Mộc Đường. Lúc này hắn mới hiểu, trách không được lúc ấy Trường Trụ có thể nhanh như vậy liền lấy ra tới năm mươi lượng bạc, chắc là ra phía sau nhà mình lấy bạc.
Trường trụ trên mặt đều cười đến nở hoa: "Đa tạ vị tiểu ca này tín nhiệm Thảo Mộc Đường chúng ra như vậy! Còn không biết vị tiểu ca này gọi là gì?"
Đường Viễn cũng nguyện ý kết cái thiện duyên, nhà ai mà không có vấn đề đau đầu chứ.
Hắn trả lời: "Ta kêu Đường Viễn, là cùng Tô Nặc một thôn."
"Kia cảm tình hảo" Trường Trụ cười ha hả nói "Đều là người quen."
Đường Viễn cùng hắn khách sáo hai câu, liền cầm bạc vừa tới tay đi mua sắm.
Tô Nặc thấy Đường Viễn không có bộ dáng muốn về, liền hỏi: "Đường đại ca, ngươi không quay về sao?"
"Ta muốn mua vài thứ, ngươi cũng biết ta hiện tại cái gì đều không có" - Đường Viễn lắc đầu, lại nhìn về phía Tô Nặc hỏi: "Ngươi biết nơi nào có bán một ít gia cụ đơn giản, còn có đệm chăn gì đó không?"
Tô Nặc hôm nay cũng được chút tiền, nhớ tới trong nhà cũng không có việc gì, vì thế dứt khoát nói: "Đường đại ca, ta hôm nay rảnh rỗi, không bằng ngươi nói đơn giản cho ta biết ngươi muốn mua cái gì, ta mang ngươi đi."
"Kia thật tốt quá! Đa tạ!" Đường Viễn ngẩng đầu nhìn trời, thấy sắp đến giữa trưa, liền tìm một quán ăn lề đường kéo Tô Nặc ngồi xuống "Chúng ta ăn cơm trưa xong lại đi, ta mời khách."
Không phải Đường Viễn keo kiệt, mà là nhìn bộ dáng Tô Nặc liền biết nếu là hắn lôi kéo cậu đi quán cơm hoặc là tửu lầu, Tô Nặc khẳng định sẽ không đi. Quán ăn lề đường như vậy, ngược lại Tô Nặc sẽ dễ dàng tiếp thu.
Một chén mì liền phải năm văn tiền, người nhà nông kiếm tiền khó khăn, cũng luyến tiếc ăn như vậy. Tô Nặc tuy rằng mới bán được mấy chục văn tiền, nhưng cũng không muốn tiêu xài, cậu có mang đồ ăn ở nhà theo.
Thấy Đường Viễn muốn mời khách, hắn vội cự tuyệt: "Ta có mang theo đồ ăn, ngươi mua một phần là được."
Tuy rằng Đường Viễn đã phát một bút tài, nhưng hắn hiện tại cái gì đều không có, còn cần chi tiêu nhiều chỗ, cậu làm sao có thể để hắn trả tiền.
Tô Nặc nói như thế nào cũng không chịu để Đường Viễn mời khách, Đường Viễn không có biện pháp chỉ đành từ bỏ.
Mì nóng hổi thực mau liền bưng lên, chính là mì canh suông bình thường. Dùng thuỷ sản dễ bắt lại tiện nghi để làm canh, hơn nữa có vài miếng rau xanh. Chỉ có mùi vị thuần tuý, hơn nữa mì sợi dẻo trơn, tư vị cũng không tệ.
Chính là thời tiết quá nóng, Đường Viễn ăn đến mồ hôi đầy đầu, trong lòng cũng có chủ ý về món ăn.
Mì lạnh cũng không tồi, rất thích hợp ăn trong mùa hè.
Xác định được chủ ý, Đường Viễn hai ba ngụm lớn nhanh chóng ăn xong. Hắn muốn nhanh đi mua sắm thêm đồ vật, sau đó về sớm một chút để chuẩn bị, nhưng chưa đi bao xa liền nghe Tô Nặc nói: "Đường đại ca, ngươi mua nhiều đồ vật như vậy, muốn đặt ở chỗ nào?"
Đường Viễn dừng lại, nghĩ đến căn nhà gỗ nhỏ lại cũ nát kia có chút nhíu mày.
Hắn thế nào quên cái này, liền tính Hổ Tử ca bọn họ không trở lại, thì nhà gỗ nhỏ kia cũng không được. Gió lùa khắp nơi không nói, cũng không có phòng bếp đơn độc, hoàn toàn không có nơi để múa tay múa chân.
Nhưng nếu xây nhà thì lại lãng phí thời gian, hơn nữa tuy hiện tại hắn có tiền nhưng cũng không thể tiêu loạn. Xây nhà khẳng định chi ra không nhỏ, hắn phải tận lực giữ thêm chút tiền dự phòng, như vậy về sau chi tiêu không bị đình trệ.
Vẫn là Tô Nặc ra cho hắn một chủ ý: "Trong thôn, Lý đại nương muốn vào thành để nhờ cậy nhi tử sẽ không trở lại, muốn bán phòng ở nhà mình đi, ngươi nếu muốn thì có thể đi xem thử a."
Một ý kiến hay, Đường Viễn quyết định đi xem, trước không mua dụng cụ, chờ định ra rồi lại tính tiếp.
Bất quá hắn vẫn là tiêu mấy chục văn tiền mua mấy cân bột mì cùng dầu muối và gia vị. Để khi về thì cải thiện một chút thức ăn cùng thử nghiệm một chút mì lạnh muốn bán sau này.
Đường Viễn muốn kịp thời gian, liền tiêu hai văn tiền cùng Tô Nặc ngồi xe bò trở về, Tô Nặc lúc này cũng không cự tuyệt. Đường Viễn mua đồ vật có chút nhiều, cậu sợ đi về đường dài như vậy thì thân thể gầy yếu kia của Đường Viễn sẽ không chịu nổi.
Sau khi hồi thôn, Đường Viễn đem đồ vật cất ở nhà gỗ, rồi đi theo Tô Nặc xem phòng ở.
Lý đại nương cũng sốt ruột bán phòng ở, chỉ là người trong thôn không ai mua nổi. Hiện tại thấy có người mua, rất là nhiệt tình lại mang chút đắc ý mà giới thiệu: "Nhà của chúng ta là nhà ngói khang trang, phòng ở này cũng là tốt nhất, đều là bạn già ch•ết sớm kia của ta liều mạng xây nên, dùng đều là vật liệu tốt, tuyệt đối ngươi mua sẽ không lỗ!"
Đường Viễn đánh giá phòng ở, tuy chỉ tam gian nhà, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là có chút cũ, sân cũng được dọn dẹp sạch sẽ, còn có hai luống đất trồng rau.
Hắn nhìn kỹ không gian phòng bếp, so với gia đình bình thường thì gian phòng bếp lớn hơn không ít, cũng rất gọn gàng sạch sẽ.
Đường Viễn thực vừa lòng, hắn về sau thời gian ở trong bếp cũng không ít, nên cũng muốn chính mình thoải mái một chút.
Vị trí nơi này hắn cũng thích, tuy rằng là ở trong thôn, nhưng cùng hàng xóm xung quanh khoảng cách cũng không gần. Tuy có chút xa cách với người khác, nhưng lại hợp ý hắn, làm cái gì cũng không lo ánh mắt của người khác.
Lý đại nương cũng ngừng nói, thấy Đường Viễn không tiếp lời nào, còn tưởng rằng hắn không muốn.
Nghĩ đến nhi tử của nàng đang đợi trong thành, cắn răng một cái, nói: "Ngươi nếu là muốn, ta cho ngươi giá tiện nghi chút!"
Đường Viễn lúc này mới chậm chạp mở miệng: "Không biết phòng ở này của đại nương bao nhiêu tiền?"
Lý đại nương cũng không muốn lừa dối, trực tiếp cắn răng nói: "Tám lượng bạc! Dụng cụ liên qua bên trong đều cho ngươi!"
Tô Nặc ở sau lưng dùng tay chọc chọc Đường Viễn, Đường Viễn cũng biết giá này thực tế rất có lợi, vì thế cười đồng ý.
Lý đại nương động tác nhanh chóng, đem đồ đã sớm đóng gói, phóng lên xe bò. Tô Nặc giúp lập khế ước, không đến một khắc, chủ nhân phòng ở này liền biến thành Đường Viễn.
Đường Viễn đối với Tô Nặc biết chữ cũng thực kinh ngạc, Tô Nặc mặt đỏ ửng giải thích: "Cha ta là tú tài, cho nên ta đi theo cha học được mấy chữ."
Tô Nặc thật sự là một ca nhi thiện tâm, không chỉ giúp đỡ Đường Viễn mua được phòng ở, còn giúp hắn dọn đồ ở nhà gỗ đem lại đây. Còn một đường giúp Đường Viễn ứng phó trước cái nhìn chằm chằm của người trong thôn, nhân tiện trong tối ngoài sáng làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, không cho người khác nói nhàn thoại.
Tô Nặc nhân duyên tốt, ngày thường luôn giúp đỡ người khác. Nên giờ cậu giúp Đường Viễn, người trong thôn cũng sẽ không cảm thấy cậu cùng Đường Viễn có cái gì.
Nhưng thật ra, một dân chạy nạn cái gì đều không có như Đường Viễn, lại đến trụ trong ngôi nhà ngói khang trang, chọc đến không ít người đỏ mắt. Rốt cuộc thì đại bộ phận người cả đời đều không làm ra một gian nhà ngói khang trang, trong lòng thật sự ganh tị, còn có người nói thầm rằng có phải Đường Viễn làm việc gì xấu hay không mới có được bút tiền phi nghĩa.
Chẳng qua đại bộ phận người đều chỉ suy nghĩ trong lòng, lại cố tình có người chanh chua muốn chỉ trỏ.
"Ui chao! Đây là từ chỗ nào phát tài a. Ăn bận thì cứ như khất cái, còn mua phòng, sợ là làm cái việc gì mà người thường không dám làm đi?" Giọng nói vừa sắc bén vừa châm chọc, nghe tới liền khiến người khó chịu.
Đường Viễn vừa nhìn, liền nhận ra người quen, chính là vị đại thẩm lúc trước đã trào phúng hắn ngồi xe bò không nổi đây mà.
Hắn cố ý không phản ứng nàng, hướng về phía những người chung quanh chắp tay, cười nói: "Đa tạ các vị mấy ngày nay chiếu cố, hôm kia vận khí của ta tốt, từ trên núi hái được một chỉ hà thủ ô lâu năm nên đổi được chút tiền. Nên lúc này mới nghĩ tìm một chỗ ở tốt, không hề muốn phiền toái các vị, về sau còn thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn."
Người chung quanh thấy hắn cử chỉ văn nhã, nói chuyện lại dễ nghe, khóe miệng liền không tự giác cong lên.
"Ai, đều là người cùng một thôn a, khách khí cái gì!"
"Đúng rồi! Về sau nếu có chuyện gì cần ngươi cứ việc nói, ngươi một người cũng quá đáng thương!"
"Vận khí này của ngươi thật tốt! Thôn chúng ta cũng là lần đầu tiên nghe nói có việc như vậy!"
Mọi người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn đem vị đại thẩm âm dương quái kia xem nhẹ.
Vốn dĩ đại thẩm kia chỉ tức trợn mắt, còn lúc này thì lại tức đến méo cả miệng, liền hướng Đường Viễn phi một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa cái rầm!
***
"Hôm nay thật là cảm ơn ngươi"
Tô Nặc phụ giúp Đường Viễn quét tước phòng ở xong, thì Đường Viễn thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền muốn giữ Tô Nặc lại ăn cơm "Ta đi nấu cơm tối, bất quá chỉ có thể ăn chút mì, đành ủy khuất ngươi vậy"
Tô Nặc liên tục xua tay: "Không cần, nhà ta cách nơi này không xa, ta về nhà ăn là được."
Cậu thấy Đường Viễn mua bột mì trắng tinh, đây chính là thứ tốt, người bình thường chỉ có ăn tết mới có thể ăn sủi cảo làm từ bột mì tốt như vậy thôi, hắn sao có thể chiếm tiện nghi của người ta được.
"Nếu ngươi không đáp ứng, sau này sao ta dám nhờ ngươi hỗ trợ nữa" Đường Viễn sớm có chuẩn bị, chỉ hướng về phía bó rơm nhỏ trong viện "Phiền toái ngươi đốt hết bó rơm đó, rồi đem tro rơm bỏ vào thùng gỗ này."
Tô Nặc nghe hắn nói như vậy, đành phải đáp ứng, tuy rằng không rõ rốt cuộc Đường Viễn muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo.
Đường Viễn muốn làm nước kiềm. Lần trước hắn hỏi một vòng ở trấn trên nhưng chưa ai nghe nói qua nước kiềm có thể ăn được, đành phải chính mình làm.
Kỳ thật chế tác nước kiềm rất đơn giản, trong đó có một phương pháp chính là đem phân tro thả vào trong nước, khấy đều rồi đợi tro lắng thì phần nước hơi ố vàng sau khi tro lắng chính là nước kiềm.
Đường Viễn vén tay áo, múc mấy chén bột mì lớn đổ lên mặt bàn đã lau chùi sạch sẽ. Túi bột mì liền nhanh chóng ít đi một nửa, Tô Nặc nhìn thấy thì hít hà một hơi.
Đợi nước kiềm lắng tro tốt, Đường Viễn liền bắt đầu làm mì sợi. Trước tiên bỏ một chút muối, thêm nước kiềm với số lượng vừa phải, lúc sau lại thêm nước rồi chậm rãi quấy. Mì này hắn làm cũng không phải loại mì mềm mại bóng loáng, miễn cưỡng thành đoàn, có điểm cứng, như vậy khi làm ra sợi mì sẽ thiên cứng, cũng không dễ đứt.
Nhào tốt cục bột rồi để bột nghỉ hai khắc, sau đó nhào tiếp đều đặn cho đến khi cục bọt căng dẻo. Nước kiềm khiến cục bột tương đối khó nhào, làm Đường Viễn nhào bột đến cái trán đổ mồ hôi, cánh tay mỏi nhừ.
Hắn nâng cánh tay lau đi mổ hôi trên trán, thật vất vả mới nhào tốt cục bột, thở phì phò uống chén nước Tô Nặc đưa qua, để cục bột lại nghỉ thêm chút, đợi lát nữa cán ra làm mì.
"Ta trước kia chưa thấy cách làm như thế này" Tô Nặc tò mò nhìn cục bột trên bàn "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Đường Viễn uống xong nước cũng thấy thoải mái không ít, khó được có tâm tình muốn trêu đùa Tô Nặc: "Chờ ta làm ra tới ngươi sẽ biết."
Sau khi bột nghỉ tốt, Đường Viễn đem bột chia từng phần nhỏ hơn rồi cán ra, bột được cán mỏng, độ dày như ba tờ giấy, sau đó gấp lại giống xếp quạt, rồi cắt thành từng sợi mì tinh tế.
Đường Viễn làm sợi mì xong, bỏ vào trong nồi nước, hắn đem mì nấu chín đến bảy tám phần rồi vớt ra, ngâm qua thêm một lần nước lạnh. Tiếp đó hắn bắt chảo lên bếp, bỏ dầu vào, thêm gừng tỏi băm vào, đợi dậy lên mùi thơm, lại cho mì sợi vào, nhanh chóng xào.
Đảo qua lại thêm vài cái, cho hai muỗng tương ớt vào, một mùi thơm bá đạo dũng mãnh bay vào chóp mũi. Khiến Đường Viễn đã lâu không được ăn bữa nào ra trò cũng phải bụng đói kêu vang, ng·ay cả Tô Nặc cũng nhịn không được mà trộm nuốt nước miếng.
Tô Nặc kinh ngạc cảm thán: "Đường đại ca, tay nghề ngươi thật tốt!"
"Ta còn làm được nhiều món khác nữa, về sau đều sẽ làm cho ngươi ăn" Đường Viễn nghe được Tô Nặc khích lệ, khoé môi không nhịn được nhếch lên, không hề nghĩ ngợi mà hứa hẹn. Rồi lại nhanh chóng đem mì đã xào tốt dọn ra mâm "Ngươi nếm thử xem."
Tô Nặc hơi cúi đầu, hai vành tai mang theo một mạt ửng hồng, nhỏ giọng đáp ứng, rồi bưng mâm lên đi nhà chính.
Mì sau khi xào xong vô cùng bắt mắt, màu sắc tươi sáng, hơi nóng bốc lên mang theo mùi hương cay nồng thâm nhập vào chóp mũi, khiến Đường Viễn hít một hơi thật sâu, sau đó há mồm ăn một ngụm to.
Tuy rằng mì không có thêm trứng gà, nhưng tư vị vẫn rất tốt, mì sợi có chút cứng nhưng có dầu làm trơn nên cũng không khó ăn, ngược lại thập phần mượt mà. Dầu nóng làm tăng hương vị gừng tỏi cùng tương ớt thêm mười phần, hương cay thơm nồng nàn bao trùm lên mỗi sợi mì.
Đường Viễn ăn từng ngụm to, sợ không đủ, còn đi xào thêm một mâm, ăn bụng đều phồng lên mới thỏa mãn mà dừng miệng. Ng·ay cả Tô Nặc cũng ăn ngoài miệng bóng nhẫy, đôi mắt hạnh xinh đẹp đều cong lên.
Đường Viễn thấy hắn thích, lại lấy cho hắn một chút mì mang về. Tô Nặc đã vội vàng giúp đỡ hắn cả ngày nay, chỉ mời ăn một chén mì thì không đủ.