Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày
Chương 38
Lúc Đường Viễn đến, vừa vặn bọn Tô Nặc cũng vừa nghỉ ngơi sau khi hết đợt khách buổi trưa.
"Đường đại ca" Tô Nặc đang ôm hòm tiền đếm, ngẩng đầu thấy Đường Viễn, liền đặt xuống, bước ra đón: "Huynh đã ăn trưa chưa? Có muốn Hồ bá làm chút gì đó cho huynh không?"
"Không cần" Đường Viễn lắc đầu, thần sắc không tự nhiên mà dạo một vòng trên người Tô Nặc, mang theo một cân kéo da kia đi đến sau bếp: "Đệ đi mua giúp ta mấy cái bánh bao trở về là được."
Tô Nặc gật đầu đáp ứng, cầm tiền chạy ra cửa.
Đường Viễn mang kéo da vào bếp bỏ vào trong nước ngâm. Hồ phụ đang ở chuẩn bị nguyên liệu phải dùng nấu cho buổi chiều, thấy kéo da trong bồn, động tác dừng lại một chút, trừng lớn đôi mắt nhìn trong bồn.
Miệng Hồ bá phát ra âm thanh, nhìn Đường Viễn chỉ chỉ trong bồn.
"Đây là thạch đậu xanh" Đường Viễn ngồi xuống uống chút nước "Lát nữa con sẽ làm món ăn mới, tương vừng thạch đậu xanh."
Hồ phụ hiểu rõ gật gật đầu, rất tò mò mà nhìn thạch đậu xanh. Cái thạch này nhìn giống như ngọc vậy, nhìn trơn tru tinh tế và sáng trong!
Ông đưa tay định chạm vào, nhưng vừa mới đụng tới nước liền lập tức phản ứng lại, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng cười với Đường Viễn.
Đường Viễn buông cái ly, cười nhẹ nhàng nói với Hồ phụ: "Lát nữa, bá xem kỹ các thao tác khi con làm món này."
Đây là cho phép Hồ phụ ở một bên học, Hồ phụ vội gật đầu không ngừng, trên mặt là vẻ rất kích động.
Từ nhỏ, ông đã ước mơ trở thành cái đầu bếp. Lúc trước, khi được vào làm trong bếp của Bách Thiện Lâu, đã là một kinh hỉ rất lớn. Đáng tiếc, khi ông ăn một món ăn mới thì bị hư giọng nói, Bách Thiện Lâu cũng không muốn giữ ông lại nữa.
Hiện tại Đường lão bản tín nhiệm ông như vậy, không chỉ cho ông làm đầu bếp, còn cho ông đi theo học món ăn mới. Thật sự là có cho ông nằm mơ, thì ông cũng không dám nghĩ đến!
"Đường đại ca!" Tô Nặc chạy từ bên ngoài vào bếp, cái trán lấm tấm mồ hôi, từ trong ngực lấy ra một bao giấy, đưa cho Đường Viễn "Bánh bao của huynh đây! Còn nóng đó, huynh ăn mau đi!"
Đường Viễn nhận lấy, phát hiện đầu ngón tay của cậu đỏ ửng, vội nhận lấy bao giấy giấy.
Bao giấy vẫn còn nóng, Đường Viễn nhíu mày, nắm lấy tay của Tô Nặc sắp rụt lại, ngón cái hắn nhẹ nhàng cọ qua chỗ phiếm hồng trên đầu ngón tay cậu.
Cảm giác ấm áp và thô ráp của ngón tay Đường Viễn chạm nhẹ vào đầu ngón tay Tô Nặc, như một sự tiếp xúc thân mật. Tô Nặc theo phản xạ cuộn các ngón tay lại, một luồng điện nhở lan tỏa từ đầu ngón tay thẳng đến trái tim, gây ra một cảm giác run động.
Tô Nặc cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng điều chỉnh nhịp đập của trái tim. Cậu cúi đầu, cố gắng giấu đi cảm giác ấm áp đang dần lan lên cổ mình.
"Lần sau bảo người ta cho đệ thêm vài lớp bao nữa đi, đừng để bị phỏng tay" Đường Viễn nhíu chặt mi, cẩn thận mà nhìn kỹ ngón tay Tô Nặc. Tay Đường Viễn đặt lên mu bàn tay của cậu, cảm nhận được sự ấm áp lạ lùng khiến Tô Nặc có chút giãy dụa. Thấy vậy, hắn thuận thế buông tay ra, nhưng bỗng nhớ đến Tô Nặc lấy bánh bao từ trong lòng ngực ra. Ánh mắt không khỏi dán chặt vào ngực Tô Nặc, hỏi: "Bánh bao nóng như vậy mà để trong lòng ngực, có phải là...""
"Không có!" Tô Nặc thấy bộ dáng Đường Viễn muốn duỗi tay ra kiểm tra, cả kinh lùi lại phía sau một bước, tức giận trừng mắt nhìn Đường Viễn.
Mặt cậu đỏ bừng một mảnh, đôi tay nắm chặt vạt áo, mắt hạnh xinh đẹp mở to, cảnh giác mà nhìn Đường Viễn.
Đường đại ca thật quá đáng! Sao lại...... sao lại có thể nhìn chằm chằm vào ngực của cậu vậy chứ!
Đường Viễn lúc này mới phản ứng lại, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, hắn nhấp nhấp môi. Trước ánh mắt khiển trách của Tô Nặc, lắp bắp mà giải thích: "Thực xin lỗi Nặc ca nhi, ta thật sự không cố ý! Ta chỉ cảm thấy này bánh bao quá nóng, sợ đệ bị phỏng!"
"Ta thật sự không có ý khác! Ngươi tin ta đi!"
Thề có trời cao làm chứng! Thực sự là hắn không có cái ý tứ kia a! Nặc ca nhi ngoan ngoãn như vậy, sao hắn có thể khi dễ cậu ấy được chứ!
Hồ mẫu đang đưa lưng về phía hai người, ngồi rửa chén cạnh giếng, nghe cuộc đối thoải của hai người. Cảm thấy hai người đang căng thẳng, vội lắc lắc tay đứng dậy, xay người lại nói:
"Đây là làm sao? Sao hai đứa lại căng thẳng như vậy?" Bà một bên nói, một bên nháy mắt với Tô Nặc ra hiệu. Thường ngày Nặc ca nhi không phải rất cơ trí hay sao?! Lúc này còn cùng lão bản của mình căng thẳng lên như vậy, vạn nhất bị đuổi việc thì làm sao bây giờ!
Tô Nặc nhận được ám chỉ Hồ mẫu, lại nhìn Đường Viễn gấp gáp giải thích như vậy, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngai dần dần.
Tay đang nắm chặt vạt áo chậm rãi buông ra, ánh mắt cậu lén nhìn mặt Đường Viễn, nhỏ giọng lí nhí: "Là đệ không tốt, hiểu lầm Đường đại ca."
Nói xong, trong lòng cậu lại nổi lên một tia ảo não.
Rõ ràng cậu cũng biết con người của Đường đại ca không phải như vậy, sao vừa rồi còn phản ứng lớn như vậy làm gì! Này không phải sẽ làm Đường đại ca xấu hổ nhiều thêm sao!
Đường Viễn nghe vậy, mới thở phào một hơi, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Không có gì! Cũng do hành động vừa rồi của ta làm đệ hiểu lầm."
Về sau nhất định hắn phải chú ý hơn mới đươnc, nơi này không phải thế giới trước kia, Nặc ca nhi không phải thiếu niên như trong thế giới trước kia của hắn. Một vài hành động hắn thấy bình thường, nhưng ở nơi này lại rất dễ gây ra hiểu lầm!
"Nghĩ như vậy, Đường Viễn không khỏi thầm khen Tô Nặc trong lòng. Nặc ca nhi thật sự tính tình tốt, dù hiểu lầm như vậy mà vẫn không cho hắn ăn tát."
Tô Nặc thấy Đường Viễn không sinh khí, cũng lộ ra nụ cười nhỏ: "Vậy Đường đại ca ăn từ từ đi, đệ ra đằng trước đây."
"Được" Đường Viễn mở bao giấy ra, cắn một cái lên bánh bao còn nóng hôi hổi, vẫn là nhân thịt. Khóe miệng hắn nhếch lên, tâm tình cũng tốt hơn, lại quay đầu nói với theo Tô Nặc đang đi: "Chờ lát nữa cho đệ ăn món ngon!"
"Cảm ơn Đường đại ca!" Tô Nặc nghe vậy cũng vui vẻ đáp lại.
Đường Viễn ăn xong bánh bao, rửa tay, bắt đầu làm tương vừng thạch đậu xanh.
Hắn vớt thạch đang ngâm trong bồn ra, đặt vào cái khay để ráo, cắt cà rốt và dưa leo thành sợi mỏng.
Hiện tại dưa leo đều được trồng trong nhà kính, giá cả cũng cai, một văn tiền một trái. Dù là Đường Viễn, thời điểm mua cũng thấy một chút. Nhưng nếu không có dưa leo, hương vị món ăn sẽ kém đi không ít, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau mua mấy trái.
Đem cà rốt và dưa leo thái sợi bỏ vào chén, rồi gắp một phần thạch đã để ráo vào.
Kế tiếp, Đường Viễn bắt đầu pha chế nước chấm, theo tỷ lệ hai phần tương vừng và một phần bơ lạc, sau đó thêm một muỗng nhỏ đường và muối. Hắn khuấy đều theo cùng một hướng, rồi thêm một muỗng nhỏ xì dầu, tiếp tục khuấy. Làm như vậy, hương vị sẽ có sự cân đối và cảm giác ăn cũng trở nên thú vị hơn.
Quấy thêm vài cái, lại cho vào một muỗng dầu mè vào, giúp nước chấm tăng thêm hương vị.
"Hồ bá, lấy giúp ta một chén nước ấm."
Hồ bá nghe xong liền nhanh chóng mang đến cho Đường Viễn một chén nước ấm. Đường Viễn nhận lấy, sau đó rót từ từ vào chén tương vừng, cho đến khi hỗn hợp tương trở nên mịn màng như lụa.
Đường Viễn đem tương vừng đã pha tốt đổ vào chén kéo da. Sau đó thêm nửa muỗng tương và dấm, còn có nửa muỗng sa tế, dúm tỏi băm, rồi dùng đũa trộn đều.
Kỳ thật còn có thể cho thêm chút rau thơm, nhưng Đường Viễn lại không thích ăn cho lắm. Với do phần này định tự bọn hắn ăn, cho nên không có tư tâm cho thêm rau thơm.
"Hồ bá, có hai bàn đặt một nồi lẩu xiên cây và một phần cơm chiên trứng!" Đại Tráng chạy vào hô lớn.
Hồ bá vội đi làm, Đường Viễn thấy khách nhân bắt đầu nhiều lên, liền rời khỏi phòng bếp không chiếm chỗ.
Hắn cầm hai cái dĩa nhỏ, mỗi cái gắp hai đũa tương vừng kéo da bỏ lên, sau đó đi ra đằng trước.
"Nếm thử xem." Hắn đứng ở một bên chờ Tô Nặc tính tiền cho khách xong, rồi bưng cái đĩa đi qua.
"Đây là món mới mà Đường đại ca làm sao?" Tô Nặc dùng khăn lau tay, tiếp nhận đũa, tò mò mà chọn một miếng gắp bỏ vào miệng. Đôi mắt lập tức sáng lấp lánh mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Viễn "Ăn ngon quá!"
Đường Viễn thấy Tô Nặc thích, cười một cái, vừa định đưa luôn phần của mình cho cậu, kết quả còn chưa có đưa qua, đã bị người ta c·ướp đi.
"Đường lão bản, ngươi lại làm ra món ăn gì ngon sao? Sao lại trốn ăn mảnh với Tô gia ca nhi vậy! Ngươi như này là không phúc hậu đâu đấy!"
Đường Viễn nhận ra giọng nói này, xoay người nhìn về phía người đó: "Triệu thiếu gia cứ nói đùa! Món này ta vừa mới nghĩ ra, định tự bản thân ăn thử trước, nếu là hương vị tốt, sẽ mang ra cho chư vị thưởng thức."
"Ai mà tin ngươi a! Đồ ăn người làm ra có món nào là không tốt đâu!" Triệu thiếu gia nháy mắt ra hiệu với hắn, rồi nâng giọng lên: "Ta thấy rồi, ngươi cố tình lấy đồ ăn ngon để thu hút niềm vui của ca nhi người ta!"
Nói xong, quay đầu đối mọi người lớn tiếng nói: "Mọi người thấy ta nói có đúng hay không?"
Mọi người cười rộ lên, đồng thanh phụ họa: "Còn gì nữa! Đường lão bản mà thiếu người nếm thử, chúng ta đều sẵn lòng!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa rồi nghe vị ca nhi này nói ăn rất ngon, mà chúng ta thì chưa được thử. Đường lão bản, chi bằng cho chúng ta nếm thử luôn đi!"
Tô Nặc xấu hổ đến mức chỉ muốn vào khe đất, mặt đỏ như máu.
Đường Viễn thấy vậy, vội vàng nói với mọi người: "Mong chư vị thủ hạ lưu tình, ta thì không sao, nhưng thanh danh của ca nhi rất quan trọng. Chuyện này là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Nếu chư vị thật sự có hứng thú với món ăn ta vừa làm, thì làm phiền mọi người giúp ta thử qua."
"Chỉ là hôm nay ta chuẩn bị không nhiều, một người chỉ có một đĩa nhỏ, còn thỉnh chư vị đừng ghét bỏ."
Chỉ có một cân thạch, Đường Viễn cũng chưa muốn bán, trước để khách nhân ăn thử một chút. Xem hiệu quả thế nào rồi mới quyết định có làm số lượng lớn hay không, lúc này vừa hay để thử.
Có đồ ăn miễn phí, mặc kệ số lượng ít hay nhiều, mọi người đương nhiên đều cao hứng, cũng không ai nói gì thêm.
Đồ vật đều là có sẵn, Đường Viễn thực mau liền đem dư lại tương vừng kéo da làm tốt bưng đi lên.
"Di, sao lại trơn trượt như nước thế này!" Có người không kẹp được thạch lên, kinh hô.
Có người nếm thử được một miếng, trả lời: "Ăn vào còn có chút lạnh và dai dai!"
"Chưa hết đâu! Vị ngọt tuy không quá rõ ràng, khi nếm thử còn có chút chua và cay. Hơn nữa, dưa leo và cà rốt giòn tươi, vừa giải cay vừa ngon miệng!" Một khách khách cay đến mặt đỏ bừng, vừa ăn tương vừng thạch đậu xanh vừa hướng Đường Viễn nói: "Đường lão bản, cho tôi thêm một mâm nữa đi! Tiền không thành vấn đề!"
"Ta cũng muốn!"
"Còn có ta! Ta sẽ trả tiền mua!"
"Ăn xong món cay, thường muốn ăn chút ngọt, đặc biệt là loại ngọt mà không ngấy như thế này, vị ngọt vừa phải, thanh mát lại giải cay, kết hợp với Lẩu xiên cay. Món lẩu kiểu này thật sự là lựa chọn hoàn hảo cho những ai thích ăn cay đến mức đổ mồ hôi!"
Mọi người nếm xong miếng thứ nhất, đều sôi nổi tỏ vẻ muốn bỏ tiền để được thêm một dĩa!
"Xin lỗi chư vị, hôm nay thật sự đã không còn." Đường Viễn bất đắc dĩ mà hướng mọi người giải thích.
Thấy Đường Viễn nói như vậy, mọi người vội nói: "Vậy ngày mai nhất định Đường lão bản phải chuẩn bị nhiều một chút đấy!"
Chỉ có ngốc tử mới không muốn kiếm tiền, Đường Viễn cười gật đầu đáp ứng. Tuy nhiên, hắn nói thêm: "Món ăn này làm rất tốn công sức, mỗi ngày chỉ có thể làm được 50 phần, chư vị ai đến trước sẽ được phục vụ trước."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức ồn ào lên, bất quá Đường Viễn lại không thỏa hiệp.
Tương vừng và thạch đậu xanh đều được làm bằng tay, trong tiệm chỉ có vài người làm. Nếu không hạn chế số lượng cung ứng, chắc chắn sẽ không thể xử lý hết công việc, và cũng không tạo được hiệu ứng "cái đói khát", làm tăng sức hấp dẫn cho cửa hàng và kéo khách đến nhiều hơn.
"Nước ô mai có thể làm thêm nhiều hơn không? Có thể thêm một chút nữa không?"
Dù nước ô mai của Đường Viễn không hạn chế số lượng, nhưng cũng không làm thêm, chủ yếu để giữ sức hấp dẫn. Tuy nhiên, hiện tại có thêm món tương vừng kéo da, nên có thể cân nhắc làm thêm một chút.
"Được rồi." Đường Viễn vui vẻ đáp ứng, dù sao cũng là hắn kiếm tiền.
Thấy hắn nói như vậy, mọi người lúc này mới tên tĩnh trở lại.
"Đường lão đệ" Triệu thiếu gia kéo Đường Viễn đến một bên, thấp giọng nói "Vừa rồi ta không phải để ý, chính là nhất thời lanh mồm lanh miệng, ngươi đừng để ở trong lòng."
Đường Viễn lắc đầu nói: "Không có việc gì, đối với ta thì không sao. Chỉ sợ Nặc ca nhi thôi, chờ lát nữa ngày đến nói với cậu ấy một tiếng."
"Ài! Ta đã biết" Triệu thiếu gia liên tục đáp ứng, lại vỗ một phát lên vai Đường, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng nếu thực sự ngươi có ý với Nặc ca nhi, thì phải nắm bắt cơ hội đến. Nặc ca nhi cũng sắp tới tuổi bàn chuyện gia đình, cậu ấy lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, khẳng định rất được hoan nghênh!"
Đường Viễn lập tức phản bác nói: "Ta đối Nặc ca nhi không có ý tưởng khác."
Triệu thiếu gia nheo mắt lại nhìn hắn: "Thật sự?"
Đường Viễn hơi hé miệng, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói tiếp, cứng họng.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Được rồi! Ta thừa nhận ta có thể có chút ý tưởng khác.
"Đường đại ca" Tô Nặc đang ôm hòm tiền đếm, ngẩng đầu thấy Đường Viễn, liền đặt xuống, bước ra đón: "Huynh đã ăn trưa chưa? Có muốn Hồ bá làm chút gì đó cho huynh không?"
"Không cần" Đường Viễn lắc đầu, thần sắc không tự nhiên mà dạo một vòng trên người Tô Nặc, mang theo một cân kéo da kia đi đến sau bếp: "Đệ đi mua giúp ta mấy cái bánh bao trở về là được."
Tô Nặc gật đầu đáp ứng, cầm tiền chạy ra cửa.
Đường Viễn mang kéo da vào bếp bỏ vào trong nước ngâm. Hồ phụ đang ở chuẩn bị nguyên liệu phải dùng nấu cho buổi chiều, thấy kéo da trong bồn, động tác dừng lại một chút, trừng lớn đôi mắt nhìn trong bồn.
Miệng Hồ bá phát ra âm thanh, nhìn Đường Viễn chỉ chỉ trong bồn.
"Đây là thạch đậu xanh" Đường Viễn ngồi xuống uống chút nước "Lát nữa con sẽ làm món ăn mới, tương vừng thạch đậu xanh."
Hồ phụ hiểu rõ gật gật đầu, rất tò mò mà nhìn thạch đậu xanh. Cái thạch này nhìn giống như ngọc vậy, nhìn trơn tru tinh tế và sáng trong!
Ông đưa tay định chạm vào, nhưng vừa mới đụng tới nước liền lập tức phản ứng lại, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng cười với Đường Viễn.
Đường Viễn buông cái ly, cười nhẹ nhàng nói với Hồ phụ: "Lát nữa, bá xem kỹ các thao tác khi con làm món này."
Đây là cho phép Hồ phụ ở một bên học, Hồ phụ vội gật đầu không ngừng, trên mặt là vẻ rất kích động.
Từ nhỏ, ông đã ước mơ trở thành cái đầu bếp. Lúc trước, khi được vào làm trong bếp của Bách Thiện Lâu, đã là một kinh hỉ rất lớn. Đáng tiếc, khi ông ăn một món ăn mới thì bị hư giọng nói, Bách Thiện Lâu cũng không muốn giữ ông lại nữa.
Hiện tại Đường lão bản tín nhiệm ông như vậy, không chỉ cho ông làm đầu bếp, còn cho ông đi theo học món ăn mới. Thật sự là có cho ông nằm mơ, thì ông cũng không dám nghĩ đến!
"Đường đại ca!" Tô Nặc chạy từ bên ngoài vào bếp, cái trán lấm tấm mồ hôi, từ trong ngực lấy ra một bao giấy, đưa cho Đường Viễn "Bánh bao của huynh đây! Còn nóng đó, huynh ăn mau đi!"
Đường Viễn nhận lấy, phát hiện đầu ngón tay của cậu đỏ ửng, vội nhận lấy bao giấy giấy.
Bao giấy vẫn còn nóng, Đường Viễn nhíu mày, nắm lấy tay của Tô Nặc sắp rụt lại, ngón cái hắn nhẹ nhàng cọ qua chỗ phiếm hồng trên đầu ngón tay cậu.
Cảm giác ấm áp và thô ráp của ngón tay Đường Viễn chạm nhẹ vào đầu ngón tay Tô Nặc, như một sự tiếp xúc thân mật. Tô Nặc theo phản xạ cuộn các ngón tay lại, một luồng điện nhở lan tỏa từ đầu ngón tay thẳng đến trái tim, gây ra một cảm giác run động.
Tô Nặc cố gắng giữ bình tĩnh, nhanh chóng điều chỉnh nhịp đập của trái tim. Cậu cúi đầu, cố gắng giấu đi cảm giác ấm áp đang dần lan lên cổ mình.
"Lần sau bảo người ta cho đệ thêm vài lớp bao nữa đi, đừng để bị phỏng tay" Đường Viễn nhíu chặt mi, cẩn thận mà nhìn kỹ ngón tay Tô Nặc. Tay Đường Viễn đặt lên mu bàn tay của cậu, cảm nhận được sự ấm áp lạ lùng khiến Tô Nặc có chút giãy dụa. Thấy vậy, hắn thuận thế buông tay ra, nhưng bỗng nhớ đến Tô Nặc lấy bánh bao từ trong lòng ngực ra. Ánh mắt không khỏi dán chặt vào ngực Tô Nặc, hỏi: "Bánh bao nóng như vậy mà để trong lòng ngực, có phải là...""
"Không có!" Tô Nặc thấy bộ dáng Đường Viễn muốn duỗi tay ra kiểm tra, cả kinh lùi lại phía sau một bước, tức giận trừng mắt nhìn Đường Viễn.
Mặt cậu đỏ bừng một mảnh, đôi tay nắm chặt vạt áo, mắt hạnh xinh đẹp mở to, cảnh giác mà nhìn Đường Viễn.
Đường đại ca thật quá đáng! Sao lại...... sao lại có thể nhìn chằm chằm vào ngực của cậu vậy chứ!
Đường Viễn lúc này mới phản ứng lại, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, hắn nhấp nhấp môi. Trước ánh mắt khiển trách của Tô Nặc, lắp bắp mà giải thích: "Thực xin lỗi Nặc ca nhi, ta thật sự không cố ý! Ta chỉ cảm thấy này bánh bao quá nóng, sợ đệ bị phỏng!"
"Ta thật sự không có ý khác! Ngươi tin ta đi!"
Thề có trời cao làm chứng! Thực sự là hắn không có cái ý tứ kia a! Nặc ca nhi ngoan ngoãn như vậy, sao hắn có thể khi dễ cậu ấy được chứ!
Hồ mẫu đang đưa lưng về phía hai người, ngồi rửa chén cạnh giếng, nghe cuộc đối thoải của hai người. Cảm thấy hai người đang căng thẳng, vội lắc lắc tay đứng dậy, xay người lại nói:
"Đây là làm sao? Sao hai đứa lại căng thẳng như vậy?" Bà một bên nói, một bên nháy mắt với Tô Nặc ra hiệu. Thường ngày Nặc ca nhi không phải rất cơ trí hay sao?! Lúc này còn cùng lão bản của mình căng thẳng lên như vậy, vạn nhất bị đuổi việc thì làm sao bây giờ!
Tô Nặc nhận được ám chỉ Hồ mẫu, lại nhìn Đường Viễn gấp gáp giải thích như vậy, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngai dần dần.
Tay đang nắm chặt vạt áo chậm rãi buông ra, ánh mắt cậu lén nhìn mặt Đường Viễn, nhỏ giọng lí nhí: "Là đệ không tốt, hiểu lầm Đường đại ca."
Nói xong, trong lòng cậu lại nổi lên một tia ảo não.
Rõ ràng cậu cũng biết con người của Đường đại ca không phải như vậy, sao vừa rồi còn phản ứng lớn như vậy làm gì! Này không phải sẽ làm Đường đại ca xấu hổ nhiều thêm sao!
Đường Viễn nghe vậy, mới thở phào một hơi, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Không có gì! Cũng do hành động vừa rồi của ta làm đệ hiểu lầm."
Về sau nhất định hắn phải chú ý hơn mới đươnc, nơi này không phải thế giới trước kia, Nặc ca nhi không phải thiếu niên như trong thế giới trước kia của hắn. Một vài hành động hắn thấy bình thường, nhưng ở nơi này lại rất dễ gây ra hiểu lầm!
"Nghĩ như vậy, Đường Viễn không khỏi thầm khen Tô Nặc trong lòng. Nặc ca nhi thật sự tính tình tốt, dù hiểu lầm như vậy mà vẫn không cho hắn ăn tát."
Tô Nặc thấy Đường Viễn không sinh khí, cũng lộ ra nụ cười nhỏ: "Vậy Đường đại ca ăn từ từ đi, đệ ra đằng trước đây."
"Được" Đường Viễn mở bao giấy ra, cắn một cái lên bánh bao còn nóng hôi hổi, vẫn là nhân thịt. Khóe miệng hắn nhếch lên, tâm tình cũng tốt hơn, lại quay đầu nói với theo Tô Nặc đang đi: "Chờ lát nữa cho đệ ăn món ngon!"
"Cảm ơn Đường đại ca!" Tô Nặc nghe vậy cũng vui vẻ đáp lại.
Đường Viễn ăn xong bánh bao, rửa tay, bắt đầu làm tương vừng thạch đậu xanh.
Hắn vớt thạch đang ngâm trong bồn ra, đặt vào cái khay để ráo, cắt cà rốt và dưa leo thành sợi mỏng.
Hiện tại dưa leo đều được trồng trong nhà kính, giá cả cũng cai, một văn tiền một trái. Dù là Đường Viễn, thời điểm mua cũng thấy một chút. Nhưng nếu không có dưa leo, hương vị món ăn sẽ kém đi không ít, hắn cũng chỉ có thể nhịn đau mua mấy trái.
Đem cà rốt và dưa leo thái sợi bỏ vào chén, rồi gắp một phần thạch đã để ráo vào.
Kế tiếp, Đường Viễn bắt đầu pha chế nước chấm, theo tỷ lệ hai phần tương vừng và một phần bơ lạc, sau đó thêm một muỗng nhỏ đường và muối. Hắn khuấy đều theo cùng một hướng, rồi thêm một muỗng nhỏ xì dầu, tiếp tục khuấy. Làm như vậy, hương vị sẽ có sự cân đối và cảm giác ăn cũng trở nên thú vị hơn.
Quấy thêm vài cái, lại cho vào một muỗng dầu mè vào, giúp nước chấm tăng thêm hương vị.
"Hồ bá, lấy giúp ta một chén nước ấm."
Hồ bá nghe xong liền nhanh chóng mang đến cho Đường Viễn một chén nước ấm. Đường Viễn nhận lấy, sau đó rót từ từ vào chén tương vừng, cho đến khi hỗn hợp tương trở nên mịn màng như lụa.
Đường Viễn đem tương vừng đã pha tốt đổ vào chén kéo da. Sau đó thêm nửa muỗng tương và dấm, còn có nửa muỗng sa tế, dúm tỏi băm, rồi dùng đũa trộn đều.
Kỳ thật còn có thể cho thêm chút rau thơm, nhưng Đường Viễn lại không thích ăn cho lắm. Với do phần này định tự bọn hắn ăn, cho nên không có tư tâm cho thêm rau thơm.
"Hồ bá, có hai bàn đặt một nồi lẩu xiên cây và một phần cơm chiên trứng!" Đại Tráng chạy vào hô lớn.
Hồ bá vội đi làm, Đường Viễn thấy khách nhân bắt đầu nhiều lên, liền rời khỏi phòng bếp không chiếm chỗ.
Hắn cầm hai cái dĩa nhỏ, mỗi cái gắp hai đũa tương vừng kéo da bỏ lên, sau đó đi ra đằng trước.
"Nếm thử xem." Hắn đứng ở một bên chờ Tô Nặc tính tiền cho khách xong, rồi bưng cái đĩa đi qua.
"Đây là món mới mà Đường đại ca làm sao?" Tô Nặc dùng khăn lau tay, tiếp nhận đũa, tò mò mà chọn một miếng gắp bỏ vào miệng. Đôi mắt lập tức sáng lấp lánh mà ngẩng đầu nhìn về phía Đường Viễn "Ăn ngon quá!"
Đường Viễn thấy Tô Nặc thích, cười một cái, vừa định đưa luôn phần của mình cho cậu, kết quả còn chưa có đưa qua, đã bị người ta c·ướp đi.
"Đường lão bản, ngươi lại làm ra món ăn gì ngon sao? Sao lại trốn ăn mảnh với Tô gia ca nhi vậy! Ngươi như này là không phúc hậu đâu đấy!"
Đường Viễn nhận ra giọng nói này, xoay người nhìn về phía người đó: "Triệu thiếu gia cứ nói đùa! Món này ta vừa mới nghĩ ra, định tự bản thân ăn thử trước, nếu là hương vị tốt, sẽ mang ra cho chư vị thưởng thức."
"Ai mà tin ngươi a! Đồ ăn người làm ra có món nào là không tốt đâu!" Triệu thiếu gia nháy mắt ra hiệu với hắn, rồi nâng giọng lên: "Ta thấy rồi, ngươi cố tình lấy đồ ăn ngon để thu hút niềm vui của ca nhi người ta!"
Nói xong, quay đầu đối mọi người lớn tiếng nói: "Mọi người thấy ta nói có đúng hay không?"
Mọi người cười rộ lên, đồng thanh phụ họa: "Còn gì nữa! Đường lão bản mà thiếu người nếm thử, chúng ta đều sẵn lòng!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Vừa rồi nghe vị ca nhi này nói ăn rất ngon, mà chúng ta thì chưa được thử. Đường lão bản, chi bằng cho chúng ta nếm thử luôn đi!"
Tô Nặc xấu hổ đến mức chỉ muốn vào khe đất, mặt đỏ như máu.
Đường Viễn thấy vậy, vội vàng nói với mọi người: "Mong chư vị thủ hạ lưu tình, ta thì không sao, nhưng thanh danh của ca nhi rất quan trọng. Chuyện này là ta suy nghĩ chưa chu toàn. Nếu chư vị thật sự có hứng thú với món ăn ta vừa làm, thì làm phiền mọi người giúp ta thử qua."
"Chỉ là hôm nay ta chuẩn bị không nhiều, một người chỉ có một đĩa nhỏ, còn thỉnh chư vị đừng ghét bỏ."
Chỉ có một cân thạch, Đường Viễn cũng chưa muốn bán, trước để khách nhân ăn thử một chút. Xem hiệu quả thế nào rồi mới quyết định có làm số lượng lớn hay không, lúc này vừa hay để thử.
Có đồ ăn miễn phí, mặc kệ số lượng ít hay nhiều, mọi người đương nhiên đều cao hứng, cũng không ai nói gì thêm.
Đồ vật đều là có sẵn, Đường Viễn thực mau liền đem dư lại tương vừng kéo da làm tốt bưng đi lên.
"Di, sao lại trơn trượt như nước thế này!" Có người không kẹp được thạch lên, kinh hô.
Có người nếm thử được một miếng, trả lời: "Ăn vào còn có chút lạnh và dai dai!"
"Chưa hết đâu! Vị ngọt tuy không quá rõ ràng, khi nếm thử còn có chút chua và cay. Hơn nữa, dưa leo và cà rốt giòn tươi, vừa giải cay vừa ngon miệng!" Một khách khách cay đến mặt đỏ bừng, vừa ăn tương vừng thạch đậu xanh vừa hướng Đường Viễn nói: "Đường lão bản, cho tôi thêm một mâm nữa đi! Tiền không thành vấn đề!"
"Ta cũng muốn!"
"Còn có ta! Ta sẽ trả tiền mua!"
"Ăn xong món cay, thường muốn ăn chút ngọt, đặc biệt là loại ngọt mà không ngấy như thế này, vị ngọt vừa phải, thanh mát lại giải cay, kết hợp với Lẩu xiên cay. Món lẩu kiểu này thật sự là lựa chọn hoàn hảo cho những ai thích ăn cay đến mức đổ mồ hôi!"
Mọi người nếm xong miếng thứ nhất, đều sôi nổi tỏ vẻ muốn bỏ tiền để được thêm một dĩa!
"Xin lỗi chư vị, hôm nay thật sự đã không còn." Đường Viễn bất đắc dĩ mà hướng mọi người giải thích.
Thấy Đường Viễn nói như vậy, mọi người vội nói: "Vậy ngày mai nhất định Đường lão bản phải chuẩn bị nhiều một chút đấy!"
Chỉ có ngốc tử mới không muốn kiếm tiền, Đường Viễn cười gật đầu đáp ứng. Tuy nhiên, hắn nói thêm: "Món ăn này làm rất tốn công sức, mỗi ngày chỉ có thể làm được 50 phần, chư vị ai đến trước sẽ được phục vụ trước."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức ồn ào lên, bất quá Đường Viễn lại không thỏa hiệp.
Tương vừng và thạch đậu xanh đều được làm bằng tay, trong tiệm chỉ có vài người làm. Nếu không hạn chế số lượng cung ứng, chắc chắn sẽ không thể xử lý hết công việc, và cũng không tạo được hiệu ứng "cái đói khát", làm tăng sức hấp dẫn cho cửa hàng và kéo khách đến nhiều hơn.
"Nước ô mai có thể làm thêm nhiều hơn không? Có thể thêm một chút nữa không?"
Dù nước ô mai của Đường Viễn không hạn chế số lượng, nhưng cũng không làm thêm, chủ yếu để giữ sức hấp dẫn. Tuy nhiên, hiện tại có thêm món tương vừng kéo da, nên có thể cân nhắc làm thêm một chút.
"Được rồi." Đường Viễn vui vẻ đáp ứng, dù sao cũng là hắn kiếm tiền.
Thấy hắn nói như vậy, mọi người lúc này mới tên tĩnh trở lại.
"Đường lão đệ" Triệu thiếu gia kéo Đường Viễn đến một bên, thấp giọng nói "Vừa rồi ta không phải để ý, chính là nhất thời lanh mồm lanh miệng, ngươi đừng để ở trong lòng."
Đường Viễn lắc đầu nói: "Không có việc gì, đối với ta thì không sao. Chỉ sợ Nặc ca nhi thôi, chờ lát nữa ngày đến nói với cậu ấy một tiếng."
"Ài! Ta đã biết" Triệu thiếu gia liên tục đáp ứng, lại vỗ một phát lên vai Đường, nhỏ giọng hỏi: "Nhưng nếu thực sự ngươi có ý với Nặc ca nhi, thì phải nắm bắt cơ hội đến. Nặc ca nhi cũng sắp tới tuổi bàn chuyện gia đình, cậu ấy lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, khẳng định rất được hoan nghênh!"
Đường Viễn lập tức phản bác nói: "Ta đối Nặc ca nhi không có ý tưởng khác."
Triệu thiếu gia nheo mắt lại nhìn hắn: "Thật sự?"
Đường Viễn hơi hé miệng, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói tiếp, cứng họng.
Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Được rồi! Ta thừa nhận ta có thể có chút ý tưởng khác.