Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây
Chương 19
Edit: Đậu Xanh
Thân dưới trong phút chốc trở nên nóng hổi, Từ Tư Nhan cảm thấy trên mặt như sắp nổ tung, thẹn thùng bực bội trừng anh hồi lâu, cũng không nói ra được lời nào để chặn họng anh.
Phản ứng sinh lý rất nhanh đã thay thế những suy nghĩ loạn cào cào kia, nhìn thấy gương mặt anh tuấn tú của anh gần ngay trước mắt, nhịp tim cô đập rất nhanh, trong đầu căn bản không còn rảnh rỗi để nghĩ đến những chuyện khác.
Đôi nam nữ vừa mới nếm trải chuyện tình, lại lần nữa củi khô bốc lửa dán chặt vào nhau, rất khó kiềm chế được.
Những khi bị trêu ghẹo cô luôn là người yếu thế, người đàn ông này mạnh mẽ từ trong xương, dáng vẻ đắm chìm vào tình dục đối với phụ nữ mà nói có một vẻ quyến rũ chí mạng. Mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều khiến thân thể cô run lẩy bẩy, giữa háng ướt đẫm. Huống hồ anh là một người đàn ông có trong có ngoài, súng thật đạn thật.
Cô cam nguyện khuất phục dưới thân anh, rất hưởng thụ cơn khoái cảm tiêu hồn mà anh mang đến cho cô.
Cô không ngại làm tri kỷ trên giường của anh.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Răng môi quấn quýt, cổ họng anh phát ra vài tiếng nỉ non khi cắn nuốt, khiến cô bị giày vò gấp bội.
Cô trống rỗng, khó chịu, theo bản năng vòng tay lên cổ anh, muốn được nhiều hơn. Cô học theo anh, hôn loạn xạ trên mặt anh.
Tay anh lưu luyến nán lại nơi giữa háng ướt đẫm, giống như đang tìm hiểu mỗi một đường vân trên cơ thể của cô.
Tiếng rên rỉ trầm thấp của cô gái nghẹt ở trong mũi, giống như đang cầu xin, mềm mại quanh quẩn trong căn phòng, khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
“A Nhan…”
Ngón tay khô nóng sần sùi đã bị cô giội ướt, cảm nhận được sự vội vã của cô, Trần Chiêu Hàn cắn vào thùy tai của cô, thấp giọng gọi một tiếng rồi cắm vào, cô vừa ướt vừa trơn, căn bản không cần thứ khác hỗ trợ mở rộng, nhìn tiểu huyệt non nớt mềm mại thế kia, vậy mà có thể một hơi nuốt trọn vật cứng của anh.
Vòng eo thon gầy liên tiếp luật động, tay cô bám chặt trên cánh tay của anh, chân gần như duỗi thẳng ra, tạo thành chữ Nhất (一), trắng nõn mềm mại giống như không có xương, trên người cũng không có lông mao dư thừa, không giống anh, dưới cằm có râu, trên cánh tay và bắp chân cũng có lông ngắn đen mềm. Cởi quần áo ra, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể sẽ tản phát mùi hương đàn ông nam tính.
“A Nhan, tại sao bên dưới của em không có lông vậy?”
Khi anh lau người cho cô, đã đặc biệt để ý vùng kín giữa háng cô, trắng trắng mềm mềm ú nu ú nần, xung quanh không có một sợi lông nào, tách khe hở kia ra, thịt nộn đỏ tươi giống như chiếc lưỡi hồng của một chú mèo sữa, mềm mịn vừa ý, hơi nóng dịu nhẹ từ bên trong trào ra, máu mũi lập tức chảy ào.
Từ Tư Nhan đâu có ngờ anh sẽ hỏi những lời này, từng đợt khoái cảm xoay quanh đầu óc lan tràn khắp nơi, cô chỉ biết túm lấy anh mà khóc lóc cầu xin.
“Nhẹ thôi, chậm một chút~”
Anh không giống như những lần trước, dùng hết sức lực đâm chọc vào trong cơ thể cô, khiến cô đến hít thở cũng thấy khó khăn. Lần này, anh có sâu có cạn, nhìn qua không có quy luật, nhưng mỗi một nhịp luôn cắm sâu vào tận cùng, linh hồn như sắp bị đâm bay đi mất.
Sau khi kết thúc, trời cũng sắp sáng, Từ Tư Nhan thầm nghĩ chắc có lẽ cô đã bị hỏng, thân thể giống như đang lơ lửng trên không trung, trống rỗng không chút nhận thức.
Trước khi cô ngất đi, Trần Chiêu Hàn có đút cô uống rất nhiều nước. Vốn dĩ anh chỉ rót một ly, cô thở dốc nói không đủ, vừa vội vàng vừa hung dữ liên tiếp uống tận ba ly lớn rồi xoay đầu ngủ mất.
Gần đến trưa, cô gái nằm trên giường bỗng dưng mở mắt, nhìn trái nhìn phải khắp căn phòng, thầm nói: Thật may, vẫn còn sống.
Trên người khô ráo sảng khoái không có mùi gì lạ, không động đậy còn được, vừa động đậy, không biết xương cốt ở chỗ nào trên người đau mỏi đến mức khiến người ta xuýt xoa, Từ Tư Nhan trần truồng nằm trong chăn, không đủ sức lực rên khẽ một tiếng, sống không bằng chết mà.
Bên ngoài trời âm u, lá của cây mọc hoang điên cuồng lung lay bên ngoài cửa sổ. Giống như sắp đổ mưa.
Từ Tư Nhan nằm trên giường cố gắng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đỡ được đôi chân mềm nhũn nhích đến bên cái ghế đẩu trong phòng, dù bên dưới của cô có đẹp đến mấy, mềm mại đến mấy, cũng là lần đầu tiên, buông thả bạt mạng là phải trả giá đắt.
Cuối cùng cô duy trì tư thế này ngồi thêm nửa tiếng đồng hồ, nhìn cành lá lất phất bay trong sân không chớp mắt.
Lúc Trần Chiêu Hàn đi ra ngoài cô có biết, anh nói anh vào núi kiếm chút đồ, bảo cô yên tâm mà ngủ.
Nhìn bầu trời bên ngoài, mây đen mù mịt, cô bắt đầu không yên tâm, sao anh còn chưa quay lại nữa.
Từ trên cái ghế đẩu cô nhích đến bên cửa, rồi lại nhích ra tận sân, gió thổi đôi chân trần phát đau, cô định quay vào nhà đợi anh.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cửa, cô quay đầu, mặc kệ đôi chân mỏi, chạy vài bước qua đó.
Lúc Trần Chiêu Hàn đi, đã khóa cửa từ bên ngoài. Vì vậy, chỉ có khả năng là anh quay về.
Bên cửa rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng ai, cô rất thất vọng. Đứng yên một hồi, đang định xoay người đi vào.
Bấy giờ, lại vang lên tiếng cửa, Từ Tư Nhan ngừng bước, giữa mày nảy lên, thả nhẹ bước chân chầm chậm tiến về phía trước, thông qua khe cửa nhìn một cái, một gương mặt phụ nữ bất ngờ xuất hiện ngoài cửa.