Chuyện Thường Ngày Tranh Nhau Làm Công Của Hướng Nam Và Hướng Bắc
Chương 20
Năm Trung Nguyên được bảy, tám tuổi gần như trở thành người miền bắc.
Bởi vì bé con đi theo Phương Bắc nhiều hơn, kể cả chơi bóng rổ, leo núi, trượt ván cũng là học từ Phương Bắc, tính tình cũng nhảy nhót tưng tưng.
Tuy rằng lâu lâu bé con có chê ba Phương Bắc thiểu năng nhưng vẫn muốn hôn hôn ba một chút.
Phương Nam có hơi ghen, người lớn trẻ nhỏ, không biết là đang ghen với người nào.
Y không hiện ra mặt nhưng Phương Bắc vẫn nhận ra ngay lập tức, sau đó anh bắt đầu nghĩ cách để kéo gần mối quan hệ ba con này.
Một ngày nào đó nhân lúc Phương Nam được nghỉ, anh bàn bạc với Phương Nam: “Buổi chiều Chó Con sẽ xem chương trình 《Mèo và chuột 》 suốt một giờ, em muốn xem cùng nó không?”
“Nó xem TV mà còn phải có người xem chung à?” Phương Nam hỏi lại. Đối với vấn đề này y vẫn là một người ba rất nghiêm khắc, y không muốn coi mấy chương trình cho trẻ con này.
Phương Bắc cạn lời, nhưng anh vẫn nghĩ ra cách khác dỗ dành y: “Nó xem một mình cũng được, mà chắc chắn là nó muốn xem cùng ba hơn.”
Phương Nam lưỡng lự đồng ý.
Ngồi lên sô pha mở sẵn 《Mèo và chuột 》 xong rồi chờ.
Phương Bắc chạy qua nói chuyện với Trung Nguyên: “Không phải con muốn xem TV à? Nhanh nhanh, ba con đang chờ con kìa.”
“Ba? Ba chờ con làm gì?” Trung Nguyên có hơi sợ ông ba nói sai một cái là ăn đập này, “Con xem một mình là được rồi......”
“Thế con có đi không!” Phương Bắc lườm nó, “Không đi thì từ giờ đừng hòng được coi TV nữa!”
Trung Nguyên bĩu môi, không muốn cho lắm, nghĩ một lúc nó hỏi Phương Bắc: “Ba nhỏ, ba có coi không?”
“Có ba con rồi còn gì!” Phương Bắc đá vào mông nó, “Nhanh lên nhanh lên!”
Trung Nguyên có hơi tủi thân, dịch từng bước từng bước qua.
Phương Bắc nghĩ nghĩ, không nên làm phiền đôi ba con này chung sống.
Được một lát anh đi lên cầu thang nhìn xuống hai ba con, hai người đều nghiêm túc ngồi thẳng người, không giống như người đang coi phim hoạt hình, mà giống như đang ngồi coi thời sự trực tiếp hơn.
Tuy rằng Trung Nguyên là bị ép buộc nhưng cũng tập trung vô xem phim hoạt hình rất nhanh, Phương Bắc nghe thấy nó chủ động nói chuyện với Phương Nam thì cực kì vui mừng.
Nhưng lúc Trung Nguyên vừa nói xong thì Phương Bắc lại muốn bật cười.
Không biết là bật trúng kênh nào mà toàn dùng tiếng địa phương, Trung Nguyên hỏi Phương Nam: “Ba ơi, người đó đang nói gì thế?”
“Cái gì?”
“Là con đó đó, ” Trung Nguyên nghĩ nghĩ, chỉ vào Jerry(*), giọng nói mềm mềm, “Tên con chuột kia kìa.” Phương Nam do dự một lát, cuối cùng vứt bỏ hình tượng lạnh lùng nói: “Giả Lão Luyện(*).”
(*) Bên Trung gọi Tom và Jerry là Giả Lão Luyện và Kiệt Thuỵ
“À,” Trung Nguyên bị mắng nhiều rồi ít gì cũng biết một chút giọng địa phương, chỉ là nói không được thôi, y non nớt đọc theo giọng địa phương, “Giả Lão Luyện.”
“Vậy Tom đâu?”
“Cối xay gió.”
“Vậy câu vừa rồi nghĩa là gì?”
“......”
“Câu nói đó là chửi tục, con không được học.”
Trung Nguyên tủi thân lầm bầm: “Con toàn nghe ba hay nói thế với ba nhỏ.”
“......”
Nghe được đoạn đối thoại này khiến Phương Bắc nhịn không được cười ra tiếng.
Hết chương 22.
Bởi vì bé con đi theo Phương Bắc nhiều hơn, kể cả chơi bóng rổ, leo núi, trượt ván cũng là học từ Phương Bắc, tính tình cũng nhảy nhót tưng tưng.
Tuy rằng lâu lâu bé con có chê ba Phương Bắc thiểu năng nhưng vẫn muốn hôn hôn ba một chút.
Phương Nam có hơi ghen, người lớn trẻ nhỏ, không biết là đang ghen với người nào.
Y không hiện ra mặt nhưng Phương Bắc vẫn nhận ra ngay lập tức, sau đó anh bắt đầu nghĩ cách để kéo gần mối quan hệ ba con này.
Một ngày nào đó nhân lúc Phương Nam được nghỉ, anh bàn bạc với Phương Nam: “Buổi chiều Chó Con sẽ xem chương trình 《Mèo và chuột 》 suốt một giờ, em muốn xem cùng nó không?”
“Nó xem TV mà còn phải có người xem chung à?” Phương Nam hỏi lại. Đối với vấn đề này y vẫn là một người ba rất nghiêm khắc, y không muốn coi mấy chương trình cho trẻ con này.
Phương Bắc cạn lời, nhưng anh vẫn nghĩ ra cách khác dỗ dành y: “Nó xem một mình cũng được, mà chắc chắn là nó muốn xem cùng ba hơn.”
Phương Nam lưỡng lự đồng ý.
Ngồi lên sô pha mở sẵn 《Mèo và chuột 》 xong rồi chờ.
Phương Bắc chạy qua nói chuyện với Trung Nguyên: “Không phải con muốn xem TV à? Nhanh nhanh, ba con đang chờ con kìa.”
“Ba? Ba chờ con làm gì?” Trung Nguyên có hơi sợ ông ba nói sai một cái là ăn đập này, “Con xem một mình là được rồi......”
“Thế con có đi không!” Phương Bắc lườm nó, “Không đi thì từ giờ đừng hòng được coi TV nữa!”
Trung Nguyên bĩu môi, không muốn cho lắm, nghĩ một lúc nó hỏi Phương Bắc: “Ba nhỏ, ba có coi không?”
“Có ba con rồi còn gì!” Phương Bắc đá vào mông nó, “Nhanh lên nhanh lên!”
Trung Nguyên có hơi tủi thân, dịch từng bước từng bước qua.
Phương Bắc nghĩ nghĩ, không nên làm phiền đôi ba con này chung sống.
Được một lát anh đi lên cầu thang nhìn xuống hai ba con, hai người đều nghiêm túc ngồi thẳng người, không giống như người đang coi phim hoạt hình, mà giống như đang ngồi coi thời sự trực tiếp hơn.
Tuy rằng Trung Nguyên là bị ép buộc nhưng cũng tập trung vô xem phim hoạt hình rất nhanh, Phương Bắc nghe thấy nó chủ động nói chuyện với Phương Nam thì cực kì vui mừng.
Nhưng lúc Trung Nguyên vừa nói xong thì Phương Bắc lại muốn bật cười.
Không biết là bật trúng kênh nào mà toàn dùng tiếng địa phương, Trung Nguyên hỏi Phương Nam: “Ba ơi, người đó đang nói gì thế?”
“Cái gì?”
“Là con đó đó, ” Trung Nguyên nghĩ nghĩ, chỉ vào Jerry(*), giọng nói mềm mềm, “Tên con chuột kia kìa.” Phương Nam do dự một lát, cuối cùng vứt bỏ hình tượng lạnh lùng nói: “Giả Lão Luyện(*).”
(*) Bên Trung gọi Tom và Jerry là Giả Lão Luyện và Kiệt Thuỵ
“À,” Trung Nguyên bị mắng nhiều rồi ít gì cũng biết một chút giọng địa phương, chỉ là nói không được thôi, y non nớt đọc theo giọng địa phương, “Giả Lão Luyện.”
“Vậy Tom đâu?”
“Cối xay gió.”
“Vậy câu vừa rồi nghĩa là gì?”
“......”
“Câu nói đó là chửi tục, con không được học.”
Trung Nguyên tủi thân lầm bầm: “Con toàn nghe ba hay nói thế với ba nhỏ.”
“......”
Nghe được đoạn đối thoại này khiến Phương Bắc nhịn không được cười ra tiếng.
Hết chương 22.