Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 7

Chuyện không vui xảy ra trong bữa tiệc tối ngày ấy cũng không khiến Giang Lưu Thâm canh cánh trong lòng quá lâu, dù sao thì anh cũng là tiền bối, chỉ vì chút chuyện như vậy làm mất phong độ bản thân thì không đáng chút nào.

Ít nhất ở ngoài mặt, anh không thể biểu hiện dáng vẻ vô cùng muốn bóp chết tên nhóc khốn nạn kia được.

Sau bữa tiệc Thu Vãn, xem như anh đã chính thức trở lại, kịch bản phim và lời mời làm gương mặt đại diện tới dồn dập, ai ai cũng dùng đủ loại mánh lới muốn trở thành "người đầu tiên hợp tác với ảnh đế Giang sau khi anh trở về".

So với sự sốt ruột của những người kia, bản thân Giang Lưu Thâm lại thảnh thơi hơn nhiều. Anh không thuộc sự quản lý của bất cứ một công ty giải trí nào cả, anh đã sớm tự lập một phòng làm việc cá nhân do chính mình làm chủ, thích làm gì thì làm cái đó, vô cùng tự do.

Thế nhưng xuất phát từ một nghệ sĩ chuyên nghiệp có đạo đức nghề nghiệp, sau khi nghỉ ngơi một tuần, cuối cùng anh cũng đăng tin đầu tiên lên Weibo sau khi trở về.

“Morning… Tôi về rồi đây.”

Đi kèm với cái status này là một tấm ảnh anh nằm trên giường tự sướng. Chỉ một chốc số lượt bình luận đã lên tới con số hơn mười nghìn.

“A a a a a a a chồng ơi, anh đã về rồi đấy ư hu hu hu!!!”

“Anh đã về nước được hơn một tuần rồi, cuối cùng cũng đăng cái Weibo a a a a a a a!!!”

“Mãi mãi yêu anh yêu anh yêu anh!!!!!”

Đa số đều là những bình luận biểu lộ sự nhớ nhung, anh nhìn mười mấy năm nay đã quen rồi, thế nên vô cùng nhẫn lại lướt lần lượt đống bình luận ấy. Nhìn thấy fan tag tên mình trong bình luận, anh sẽ tiện tay chấm vào nhìn một cái.

Có ảnh cắt ghép, có video đã biên tập, đương nhiên còn có vô vàn những lời thổi phồng anh lên mây nữa. Những lời ca ngợi khuếch đại kia làm anh không nhịn được bật cười, những fan nho nhỏ này vẫn thú vị giống như trước đây vậy.

Ngón tay tiếp tục lướt xuống dưới, đột nhiên Giang Lưu Thâm nhìn thấy một bình luận không giống mấy cái thường thấy.

“# Nhóm Thâm Ái*# # Giang Lưu Thâm # # Hạ Hi Ngải # không có ai cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi sao??!”

*Tác giả dùng cách đồng âm trong tên của hai nhân vật chính (ài): Ngải với từ (ài): yêu

Kèm theo đó là bức ảnh của anh và Hạ Hi Ngải, chính là bức ảnh anh đỡ Hạ

Hi Ngải trong dạ hội đêm Trung thu kia. Mí mắt Giang Lưu Thâm giật giật.

Anh mở bình luận này ra, đa số là những bình luận phụ họa tán thành, nhưng cũng có mấy bình luận mắng chửi từ các fan only.

“Làm fan couple cũng đừng tag thẳng người khác vào được không? Muốn thỏa mãn thì về nhà tự đăng đi!”

“Idol nhà tôi là trai thẳng thích gái xinh ngực bự, cảm ơn, làm phiền bạn đừng có lấy nhà tôi ra để tăng độ hot.”

“Người mới tuyến mười tám từ đâu đến thế, muốn dính lấy ảnh đế nhà tôi sao, nằm mơ đi.”

Giang Lưu Thâm ghi nhớ bình luận kia, nhanh chóng đăng nhập vào acc clone "Anh Thâm đẹp trai nhất" của mình, sau đó vào lại bài mình vừa đăng, tìm đến cái bình luận kia nhắn lại một câu: “Anh Thâm của bạn không thích kéo coupe với người này đâu, xóa đi nhé, ngoan.”

Mặc dù biết không có tác dụng lắm nhưng anh vẫn ngứa miệng muốn nhắn cái gì đó.

Một tên nhóc khốn nạn thích chơi kiểu hai mặt như thế làm sao có thể xứng đôi với đường đường là một nhân vật tài hoa hơn người, thiên phú dị bẩm, phong lưu phóng khoáng, chuyên nghiệp xứng danh ảnh đế như anh được? Kỳ cục, thật sự rất kỳ cục.

Ngoài cửa truyền đến hai tiếng “Cộc cộc”, chỉ chốc lát sau, Từ Dương mang theo một túi thức ăn lớn đi vào. Cậu ta nhìn thấy Giang Lưu Thâm đi chân trần ngồi trên thảm sát cửa sổ sát đất, xung quang có một đống kịch bản bày toán loạn, tay anh còn đang lướt di động xoàn xoạt, nhất thời đau đầu nói: "Anh à! Anh đã nói sẽ xem kịch bản cần thận rồi mà!"

Ngón trỏ Giang Lưu Thâm dựng lên trước môi, khẽ “Suỵt” rồi chỉ chỉ vào chiếc giường lớn trong phòng, thì thầm: "Có người đấy."

Từ Dương giật mình một cái.

Cuối cùng ông nội nhà mình cũng khai trai rồi ư?

"Ai, ai vậy..." Cậu ta cẩn thận từng li từng tí thả đồ trong tay xuống, nhìn cái chăn nhô lên kia, âm thầm tìm tòi một vòng trong đầu những nữ minh tinh từng có scandal với Giang Lưu Thâm.

Hàn San San? Không đúng, ngực không đủ lớn, chắc không lọt vào mắt Giang Lưu Thâm được. Tô Mạn Ny? Cũng không đúng, trước đấy cô ta sao tác quá đà đã bị cảnh cáo...

Từ Dương suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được là ai, lại không dám đến gần xem trực tiếp, gấp đến độ ngứa tim ngứa phổi. Dù sao thì với tính cách của Giang Lưu Thâm, chắc chắn sẽ không tùy tiện ngủ với người ta. Nếu đã tiến đến một bước này, chắc chắn tình cảm giữa hai người đã rất vững chắc. Nói không chừng một ngày nào đó thằng chả này đột nhiên hứng khởi công khai luôn, đến lúc ấy người phải đứng ra thu thập hỗn loạn còn không phải cậu ta thì là ai?

Nghĩ đến đây, Từ Dương càng cảm thấy oan ức, mình nhọc nhằn khổ sở bận bịu trước sau làm trợ lý bốn năm năm, kết quả thậm chí ngay cả chuyện yêu đường mà nghệ sĩ nhà mình cũng gạt mình.

Quá không coi cậu là người mình mà.

"Làm gì đấy, bày ra vẻ mặt đưa đám đó cho ai xem?" Chuyển về tài khoản chính xong, Giang Lưu Thâm đạp cậu ta một cước, buồn cười nói: "Cậu vẫn tin ở đó có người thật đấy à?"

Từ Dương nghe vậy lập tức giận dữ: "Anh!"

"Anh cái gì mà anh, đã đi theo anh bao lâu rồi còn không biết anh là người thế nào sao? Cậu như thế là không được rồi tiểu Từ ạ." Giang Lưu Thâm trêu chọc.

Từ Dương lườm anh một cái, xoay người đi về phía cửa: "Em đi đây, tạm biệt. Chúc anh ăn thật ngon, mong anh đừng no căng quá chết."

"Cái chương trình thực tế này thú vị ghê."

Từ Dương nghe anh nói thế thì lập tức bẻ lái quay về: "Anh muốn tham gia à?"

Giang Lưu Thâm nhướn mày nhìn cậu ta hỏi: "Không phải đi rồi à?"

Từ Dương biết bản thân không đấu lại tên ác ma này, cố gắng xuống nước xin khoan dung: "Đừng có trêu em nữa, mau nói cho em biết đi, phòng làm việc của chúng ta trên dưới mười mấy miệng người đều đang gào khóc đòi ăn đấy."

"Hử, anh cho mấy người nghỉ ngơi có lương một năm còn chưa đủ sao? Còn gào khóc đòi ăn cơ à, anh thấy bọn họ đăng ảnh trong vòng bạn bè, ai nấy cũng tròn quay tròn quắt mập ra cả chục cân đấy."

Từ Dương cười hì hì, lấy lòng nói: "Nghỉ ngơi đương nhiên là thích, nhưng ai cũng muốn làm việc để kiếm được nhiều tiền hơn mà."

Trong công việc Giang Lưu Thâm nổi tiếng là người có tiền hào phóng, không chỉ là con nhà giàu gia cảnh hùng hậu mà thu nhập của cá nhân anh năm nào cũng chiếm giữ một vị trí trong top mười của giới giải trí. Hễ nhận bất cứ một bộ phim nào, anh đều sẽ lấy ra một phần làm tiền thưởng chia hoa hồng cho nhân viên dưới trướng mình. Thế nên người trong phòng làm việc của anh trái lại không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn được đi làm.

Giang Lưu Thâm bật cười, vung vẩy tập giấy nhỏ trong tay hỏi: "Khách mời của chương trình này có những ai?"

Từ Dương vội vã nhận lấy: "Đường đến phía Tây? Tiết mục này là do Đài truyền hình Tây Qua mới mở năm nay, vẫn đang trong giai đoạn tìm người. Đạo diễn của bọn họ nói với em rằng anh là người đầu tiên họ mời đấy." "Nói một chút nghe xem nào." Giang Lưu Thâm ung dung dựa vào lưng ghế sô pha.

Thấy anh thật sự có hứng thú, Từ Dương lập tức lật kịch bản lên tóm tắt khái quát: "Cụ thể, đó chính là một chương trình du lịch thực tế, xuất phát từ Bắc Kinh, dọc theo vĩ độ đi về phía Tây. Sẽ đi qua bốn thủ đô lần lượt là Athens, Barcelona, New York, Tokyo, sau đó sẽ về nước. Tại mỗi nơi đều được bố trí nhiệm vụ, muốn khách mời tham gia chương trình phải tự mình hoàn thành. Tổng thời gian quay là mười lăm ngày, chia làm tám tập, thù lao là hai mươi triệu. Anh, mình có nhận không?"

"Giọng điệu này của cậu không khác nào muốn cướp ngân hàng." Giang Lưu Thâm vắt hai chân lên nhau, khẽ đung đưa nói tiếp: "Có ăn có chơi còn kiếm được tiền, ngu sao không làm?"

Từ Dương kích động nhảy quýnh lên: "Tốt quá rồi! Đây là lần đầu tiên anh tham gia chương trình kiểu này, còn là chương trình đầu tiên sau khi trở lại, tỉ lệ người xem chắc chắn sẽ tăng cao cho xem! Em phải đòi đạo diễn thêm tiền mới được!"

Giang Lưu Thâm: "… Thật mất mặt."

"Mất mặt ai chứ, dù sao họ có thể dựa vào anh để kiếm được rất rất nhiều tiền, em không thể để bọn họ được lợi vô duyên vô cớ thế được." Từ Dương lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu thêm việc vào phần sắp xếp hành trình, nhưng vẫn không quên quay đầu lại hỏi: "À, anh này, sao đột nhiên anh lại muốn tham gia chương trình thực tế thế?"

Xưa nay Giang Lưu Thâm chưa từng nhận những chương trình kiểu này, một là do anh không thiếu tiền, hai là sợ phiền phức. Anh chỉ muốn tập trung chuyên môn của mình, ngay cả quảng cáo cũng ít nhận nên thường hay bị fan đùa gọi là "Chiến sĩ thi đua". Lúc này đột nhiên anh hứng thú với chương trình thực tế, chắc chắn sẽ khiến người ta hiếu kỳ.

"Tạm thời không muốn đóng phim, muốn thả lỏng một chút, cũng muốn fan của mình có thời gian nhìn thế giới rộng lớn." Giang Lưu Thâm cười, lại giở giọng lưu manh: "Chờ đến khi các cô ấy xem xong thế giới rộng lớn, sẽ phát hiện vẫn là anh Thâm của các cô ấy ưa nhìn nhất."

Từ Dương ra vẻ buồn nôn: "Mong anh ít nói vài câu, một năm nay rồi không thấy bóng anh fan đã sớm quen rồi, có anh thì chợ vẫn đông anh đi lấy chồng thì chợ vẫn vui, có hay không như nhau cả thôi."

"Có lẽ thế đi."

Giang Lưu Thâm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tầm mắt không biết lạc ở nơi nào, có chút tâm tình thoáng qua đáy mắt anh, nhếch khóe miệng, anh khẽ lẩm bẩm nói:

"Có lẽ không có anh sẽ tốt hơn..."

Lời tác giả: Phó bản truyền hình thực tế sắp mở màn! “Đường đến phía Tây” let’s go!