Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi
Chương 39
Văn phòng chủ tịch nằm ở tầng cao nhất trong cao ốc Công ty giải trí Long Hành.
Triệu Kiến Hoa tức điên lên, ông ta nện một tập tài liệu xuống bàn làm việc bằng gỗ, âm thanh nặng nề phát ra, giấy tờ rơi vương vãi trên mặt đất.
"Giang Lưu Thâm xen vào làm cái gì! Anh ta ký với ai mà không được, lại hết lần này đến lần khác muốn ký với thằng nhóc họ Hạ kia!"
"Ba, ba đừng nóng giận, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác." Triệu Thành an ủi.
Triệu Kiến Hoa phiền não đi qua đi lại, trong đầu rối loạn, càng nghĩ càng nôn nóng.
Kế hoạch lần này vốn vô cùng hoàn mỹ, vừa có thể một cước đá bay ý đồ chiếm hữu Long Hành của Long Tịnh, vừa có thể hủy hoại ca sĩ mới đang hot nhưng lại không chịu phục vụ cho mình như Hạ Hi Ngải, bồi dưỡng
một người mới hiểu chuyện hơn cho công ty, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hơn nữa toàn bộ quá trình ông ta tham dự đều không để lại dấu vết, ông ta bảo con trai mình là Triệu Thành dùng điện thoại công cộng để báo cáo cảnh sát, con trai đương nhiên sẽ không phản bội ông ta.
Người gọi điện cho Hạ Hi Ngải đi đến hiện trường là Vưu Thanh, cho dù Vưu Thanh phát hiện ra cái gì nhưng vì để tiếp tục được ở lại Long Hành, cậu ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Quan trọng nhất là, Hạ Hi Ngải vừa hủy hợp đồng xong, không có công ty nào cho cậu ta làm chỗ dựa. Sau khi xảy ra việc này, chắc chắn sẽ không còn công ty nào muốn thu nhận cậu ta, chứ nói chi là giúp cậu ta PR. Cậu ta còn là một người vừa mới bước vào ngành giải trí lại không có thế lực, làm sao chống đỡ nổi?
Nhưng Triệu Kiến Hoa ngàn tính vạn tính, lại không tính được việc ông chủ mới của Hạ Hi Ngải không chỉ không bỏ rơi cậu ta mà còn là một người có thế lực lớn như vậy.
"Đừng nói đến biện pháp, giờ ba còn sợ Giang Lưu Thâm đã tra được cái gì rồi." Triệu Kiến Hoa lo lắng nói: "Anh ta đã dám ký hợp đồng với Hạ Hi Ngải chứng tỏ anh ta chắc chắn có thể tẩy trắng cho cậu ta, nói không chừng cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ. Ngày hôm đó con có chắc là không bị ai trông thấy chứ? Nhỡ đâu có người thấy con đi vào thì làm sao bây giờ!"
Triệu Thành nhớ lại: "Lúc ấy Hạ Hi Ngải có nhìn về phía con nhưng có lẽ cậu ta không nhận ra, dù sao con với cậu ta cũng chưa từng gặp mặt."
"Vậy là tốt rồi... Ai! Ba vất vả sáng lập công ty vốn là muốn để lại cho con nhưng cứ bị Long Tịnh chen chân vào phá hoại. Thật vất vả mới xử lý được cô ta, ai biết lại xuất hiện thêm một phiền toái lớn. Ngộ nhỡ Giang Lưu Thâm tra được ba là chủ mưu, giận chó đánh mèo gây áp lực lên Long Hành, vậy thì xong mất..."
"Ba, việc hút ma t*y đúng là chúng ta bày ra nhưng không có chứng cứ thực tế, sớm muộn gì Hạ Hi Ngải cũng làm rõ được chuyện này và trở lại với ánh hào quang như cũ, chỉ có điều giờ xảy ra trước chúng ta dự đoán thôi. Nhưng những việc cậu ta làm trước kia vẫn có chứng cứ xác thực mà." Triệu Kiến Hoa dừng bước chân: "Ý của con là...?"
"Đúng vậy." Đáy mắt của Triệu Thành hiện lên một tia nham hiểm: "Đánh nhau, bỏ học, lăn lộn ở quán bar, thậm chí có khả năng cậu ta cũng đã tiếp khách rồi, tin nào mà bị tung ra cũng đủ để phá hủy cậu ta, con không tin một khi tin tức này được tung ra, cậu ta có thể tiếp tục hoạt động trong giới giải trí này nữa!"
Hai mắt Triệu Kiến Hoa sáng ngời, nhưng lại chần chờ: "Những việc này Long Tịnh biết rõ hơn chúng ta, trước đó cô ta đã ép xuống rồi, chúng ta đi đâu tìm chứng cứ đây?"
"Ba cứ yên tâm, không phải ông chủ của quán bar mà cậu ta làm lúc trước đã bị bắt rồi sao? Con sẽ đi một chuyến, cho chút lợi ích thì lo gì không cạy được miệng hắn ta, không chừng trường học bên kia vẫn còn lưu lại hồ sơ, tất cả cứ giao cho con."
Triệu Kiến Hoa rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Giỏi lắm, không hổ là con của ba!"
Triệu Thành có chút đắc ý: "Tương lai Long Hành sẽ là của con, con đương nhiên sẽ không để cho người khác cướp đi. Dù là Giang Lưu Thâm có tài giỏi đến mấy thì lúc này cũng phải nhận thua!"
Tại biệt thự nằm ở vùng ngoại ô của nhà họ Giang.
Phòng làm việc được trải thảm nhung sang trọng, hương thơm của trà lan tỏa khắp căn phòng, trong không khí yên tĩnh bất chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, phá vỡ khung cảnh yên bình này.
Giang Lưu Thâm đang ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn xem tên người gọi đến, đặt tư liệu trong tay xuống, nghe điện thoại: "Alo, bạn nhỏ, chuyện gì vậy? Nhớ tôi rồi hả?"
Hạ Hi Ngải nghẹn họng nửa giây: "... Không có gì, anh đi đâu vậy?" "Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện, tí nữa sẽ trở về, cậu về nhà rồi hả? Hôm nay phỏng vấn thuận lợi không?"
"Ừm, rất thuận lợi, tôi vốn nghĩ rằng họ sẽ hỏi nhiều câu nhạy cảm, kết quả đến một câu cũng không có, đều là một ít câu hỏi thông thường thôi." Giang Lưu Thâm trầm giọng cười, dùng nắp trà phẩy phẩy bọt trà: "Nếu họ dám hỏi thì cứ đợi tôi mời đến uống trà."
"Anh là đại ca xã hội đen à..." Hạ Hi Ngải nhỏ giọng nói thầm.
"Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Mời họ đến hỏi thăm là để tuyên bố sắp tới cậu sẽ bắt đầu làm việc, hơn nữa là quang minh chính đại đấy, không uổng phí đâu, về sau họ sẽ quan tâm đ/ến cậu hơn."
Hạ Hi Ngải hiểu rõ dụng ý của anh, đáp lại một tiếng, đột nhiên lại nhớ tới: "Đúng rồi, lúc trước không phải anh kêu tôi nhớ lại tình hình ngày hôm đó sao? Tôi vừa nhớ ra, trước khi đi vào club tôi có nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, trông rất quen mắt nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người điều tra, tất cả cứ giao cho tôi xử lý."
"Giang Lưu Thâm..." Hạ Hi Ngải không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể biểu đạt lòng biết ơn thêm lần nữa: "Cảm ơn anh, sau này anh có việc gì cần giúp thì tôi đều hết lòng hỗ trợ."
Trong tiếng cười của Giang Lưu Thâm mang theo tia trêu chọc: "Một bạn nhỏ không đoạt được giải thưởng là khóc nhè như cậu thì có thể giúp được tôi cái gì?"
"Không phải vì không giành được giải thưởng nên tôi như vậy, là vì..." "Vì sao?"
‘Vì tôi tưởng anh không quan tâm tôi, cho rằng trong lòng anh tôi chỉ là một người bạn bình thường.’ Nhưng Hạ Hi Ngải khó có thể mở miệng, cảm giác nếu nói những lời này ra thì có chút vi diệu.
"Không có gì...Quả thật tôi không tài giỏi như anh, nhưng mỗi người đều có thời điểm không nhịn được, chẳng lẽ anh chưa từng có sao?" Hạ Hi Ngải hỏi xong, lại ý thức được từ khi sinh ra Giang Lưu Thâm đã ngậm thìa vàng, cuộc sống luôn được người nhà bảo vệ, luôn là người chiến thắng nên có lẽ anh cũng chưa bao giờ trải qua thời khắc yếu lòng nào như vậy.
Ai ngờ, Giang Lưu Thâm lại trả lời: "Đương nhiên là có. Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, so với tôi cậu lợi hại hơn nhiều, gặp chuyện đau lòng chỉ khóc một trận là xong. Còn tôi? Tự lùi về nghỉ ngơi một năm, cậu nói xem có phải là tôi quá yếu ớt, không chịu nổi đả kích không?"
Hạ Hi Ngải bất ngờ: "Anh... Tại sao anh lại nghỉ ngơi một năm?"
"Chỉ là xảy ra một chút việc thôi." Giọng nói của Giang Lưu Thâm trầm xuống, có chút trân trọng nói: "Hiện tại cũng không còn việc gì rồi, may mà có cậu, Hi Ngải."
"Tôi đã làm được gì?"
"Cậu không làm gì, nhưng khi tôi nhìn cậu thì cảm thấy có một số việc có thể quên đi được rồi."
Hạ Hi Ngải cảm giác mặt mình hơi nóng như đang bị Giang Lưu Thâm nhìn chăm chú vậy. Cậu cảm giác được Giang Lưu Thâm không muốn nói ra lý do nên cũng không gặng hỏi, nói sang chuyện khác: "Anh... sao gần đây anh lại bắt đầu gọi tên tôi vậy?"
Từ trước đến giờ đều gọi không đứng đắn, cái gì mà tên nhóc khốn nạn, bạn nhỏ, rồi tiểu Ngải Ngải, rất nhiều nickname dùng để trêu đùa cậu.
"Sao vậy, không thích à?" "Thật ra cũng không phải..."
Giọng nói mềm mại của cậu làm trái tim Giang Lưu Thâm ngứa ngáy, âm điệu trở nên ôn nhu hơn: "Tôi cảm thấy gọi như vậy thể hiện tôi rất nghiêm túc với cậu."
"Nghiêm túc cái gì?" "Đoán xem?"
Hạ Hi Ngải cảm thấy gần đây Giang Lưu Thâm rất lạ, nói gì cũng chỉ nói một nửa làm cậu khó mà nắm bắt được. Nhưng cậu cũng không phải dạng vừa: "Tôi không đoán đâu, vậy sao anh không đoán thử xem sáng mai ăn cái gì đi."
Giang Lưu Thâm lại không đứng đắn: "Cậu làm món gì tôi đều thích, hay cậu cứ dứt khoát chuyển đến nhà tôi ở đi? Dù sao cũng còn phòng trống, tôi sẽ không thu tiền nhà. Cậu chỉ cần nấu ăn ngày ba bữa và thỉnh thoảng làm ấm giường cho tôi là được."
"Anh đi mà tìm người khác đến ở, một thời gian nữa tôi sẽ nhanh chóng dọn đi." Hạ Hi Ngải nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, do dự hỏi: "Hiện tại tôi ở nhà của anh có ảnh hưởng gì hay không?... Nếu có người khác đến thì sao? Nếu không tiện thì tôi sẽ dọn ra ngoài..."
Tuy Giang Lưu Thâm sống một mình nhưng anh cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, hơn nữa còn là mẫu người nhìn vào đều thấy nhu cầu của anh rất mạnh mẽ...
"Không có gì bất tiện đâu, bình thường tôi cũng không mang ai khác về nhà." Giang Lưu Thâm không suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp.
Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến:
"Hiện giờ anh đang ở bên ngoài gặp ai sao?"
"Đúng vậy." Giang Lưu Thâm nhìn ra ngoài cửa: "Đoán chừng cũng sắp đến rồi, xong việc khoảng mười một giờ tôi sẽ trở về, cậu đi ngủ sớm một chút."
Hạ Hi Ngải không nói gì, sau nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: "Giang Lưu Thâm, tôi muốn..."
"Cộc cộc!" Cửa phòng bị gõ hai cái, Giang Lưu Thâm lập tức nói: "Đến rồi, có việc gì thì chờ tôi trở về rồi nói sau nhé, nghe lời."
"... Ừm." Hạ Hi Ngải không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại trước.
Giang Lưu Thâm để điện thoại xuống, khuôn mặt vui vẻ dịu dàng lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Vào đi."
Hai vệ sĩ mạnh mẽ mở cửa đi vào trong, cung kính cúi chào anh rồi ném người đàn ông đang bị họ áp chế xuống thảm, chắp tay nói: "Cậu chủ, người cậu cần tìm chúng tôi đã mang đến."
Giang Lưu Thâm vắt chéo chân: "Sao lại để cho cậu Triệu cả người đầy bùn đất như vậy? Không phải tôi đã bảo các anh ‘mời’ anh ta đến hay sao? Mau xin lỗi người ta đi."
"Anh ta muốn chạy trốn nên chúng tôi cũng không còn biện pháp nào khác." Vệ sĩ cung kính đáp, lời ít ý nhiều, nhưng cũng phục tùng mệnh lệnh: "Thực xin lỗi cậu Triệu."
Triệu Thành thấp thỏm lo âu nhìn chung quanh, phát hiện mình không còn đường nào để chạy, cho rằng mình cũng sắp bị diệt khẩu rồi, bị dọa đến mất hồn: "Anh Thâm! Tôi không có làm gì hết! Anh Thâm!"
"Anh không làm gì hết? Vậy trong đoạn băng lấy từ camera giám sát ngày hôm đó tại sao lại có anh? Trùng hợp như vậy à?"
"Tôi, tôi chỉ đi ngang qua thôi! Không hề nhìn thấy Hạ Hi Ngải!"
"Ồ? Tại sao anh lại biết tôi đang nói đến việc của Hạ Hi Ngải? Tôi rõ ràng chưa nói gì cả."
Sắc mặt Triệu Thành nhất thời trắng bệch.
"Hơn nữa cái ‘đi ngang qua’ này hơi bị lạc hậu rồi." Giang Lưu Thâm cười mà như không cười: "Giữa mùa đông giá rét, chỉ ‘đi ngang qua’ mà lại đứng hơn một tiếng? Có phải đầu óc của anh bị gió thổi bay rồi không?"
Anh thảy xấp tư liệu trong tay đến trước mặt Triệu Thành: "Ba mươi sáu phóng viên hiện trường đã thông báo cho tôi biết, họ đều nhận được một cuộc gọi nặc danh với cùng một số điện thoại, Triệu Thành, tôi không biết nên khen anh thông minh hay nói anh ngu ngốc nữa? Biết dùng điện thoại công cộng nhưng lại không biết tránh các camera? Có phải anh cảm thấy mình đang đóng vai tình báo trong phim về điệp viên không?"
Triệu Thành nhất thời cứng họng, cả buổi cũng không lên tiếng phản bác. Những hình ảnh lộn xộn trên mặt đất không chỉ có lúc anh ta gọi các cuộc gọi nặc danh, mà còn có hình ảnh anh ta đứng trong buồng điện thoại công cộng và hình ảnh đi qua đi lại trước cửa club.
Triệu Thành còn đang giãy chết: "Anh Thâm... Tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng nhân phẩm của Hạ Hi Ngải thật sự có vấn đề, tôi phải tố giác cậu ta, bằng không thì thực có lỗi với lương tâm, có lỗi với cảnh sát phòng chống ma t*y! Tuy cậu ta không hút ma t*y nhưng có buôn lậu thuốc phiện! Anh đã bị cậu ta lừa rồi, trước kia cậu ta thực sự là một tên côn đồ, đánh nhau bỏ học, còn làm việc cho một quán bar ngầm..."
"Ông chủ của quán bar mà trước kia cậu ấy làm việc bị buộc tội buôn lậu ma t*y. Trước khi bị bắt đã bán cho Long Tịnh người đại diện cũ của Hạ Hi Ngải, cho nên sau này Hạ Hi Ngải cũng tiếp tục buôn lậu ma t*y. Hôm đó là ngày cậu ấy đến chỗ giao dịch ma t*y, có đúng không?"
"Đúng đúng đúng! Anh Thâm, anh đã sớm biết rồi!" Triệu Thành cuối cùng cũng dám cười rồi.
Giang Lưu Thâm cũng cười: "Đúng mẹ mày."
Dáng vẻ tươi cười của Triệu Thành lập tức cứng đờ.
"Ngày đó Hạ Hi Ngải đi ra ngoài bằng taxi, tài xế có thể làm chứng cậu ấy không mang theo cái gì cả, hơn nữa cậu ấy còn nói là đi đón người, đón xong lập tức trở về. Nếu có giao dịch ma t*y thì cũng nên ở lại hít thử để kiểm hàng chứ, còn đằng này tại sao cậu ấy lại đi nhanh như vậy? Còn dẫn theo người giao dịch quang minh chính đại mà bước ra? Không sợ bị phát hiện sao?"
Giang Lưu Thâm cười nhạo: "Nể tình mày không phải là chủ mưu nên tao chỉ định dạy dỗ mày một chút rồi xong, không ngờ mày còn muốn ra tay lần nữa? Thế nào, nếu hôm nay tao không tìm mày, có phải mày đã phát tán những chuyện đó cho truyền thông biết rồi không?"
Giang Lưu Thâm đứng dậy, đi đến trước khuôn mặt đang run rẩy của Triệu Thành, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống: "Đều là người có xuất thân từ nông thôn, tại sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy? Triệu Thành, mày và ba mày có thể học hỏi bạn nhỏ nhà tao một chút không? Đừng hèn hạ vô sỉ như vậy, đơn thuần thiện lương một chút không được hay sao?"
"Anh Thâm! Tôi sai rồi! Tôi không dám!" Triệu Thành tự biết lúc này mình đã thua triệt để rồi, vẻ mặt cầu xin và bộ dạng ăn năn hối lỗi: "Tôi và ba cũng vì lợi ích của công ty nên mới đưa ra hạ sách này, chỉ là nhất thời bị quỷ mê hoặc! Xin anh hãy bỏ qua cho chúng tôi!"
"Được, buông tha cho các người."
Triệu Thành còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe Giang Lưu Thâm nói tiếp: "Trước mắt tha cho các người vào tù hai năm để ăn năn hối lỗi rồi cho các người đi đến nông thôn cải tạo, hội ngộ với người mẹ đáng thương của mày đi."
Triệu Kiến Hoa tức điên lên, ông ta nện một tập tài liệu xuống bàn làm việc bằng gỗ, âm thanh nặng nề phát ra, giấy tờ rơi vương vãi trên mặt đất.
"Giang Lưu Thâm xen vào làm cái gì! Anh ta ký với ai mà không được, lại hết lần này đến lần khác muốn ký với thằng nhóc họ Hạ kia!"
"Ba, ba đừng nóng giận, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác." Triệu Thành an ủi.
Triệu Kiến Hoa phiền não đi qua đi lại, trong đầu rối loạn, càng nghĩ càng nôn nóng.
Kế hoạch lần này vốn vô cùng hoàn mỹ, vừa có thể một cước đá bay ý đồ chiếm hữu Long Hành của Long Tịnh, vừa có thể hủy hoại ca sĩ mới đang hot nhưng lại không chịu phục vụ cho mình như Hạ Hi Ngải, bồi dưỡng
một người mới hiểu chuyện hơn cho công ty, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hơn nữa toàn bộ quá trình ông ta tham dự đều không để lại dấu vết, ông ta bảo con trai mình là Triệu Thành dùng điện thoại công cộng để báo cáo cảnh sát, con trai đương nhiên sẽ không phản bội ông ta.
Người gọi điện cho Hạ Hi Ngải đi đến hiện trường là Vưu Thanh, cho dù Vưu Thanh phát hiện ra cái gì nhưng vì để tiếp tục được ở lại Long Hành, cậu ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Quan trọng nhất là, Hạ Hi Ngải vừa hủy hợp đồng xong, không có công ty nào cho cậu ta làm chỗ dựa. Sau khi xảy ra việc này, chắc chắn sẽ không còn công ty nào muốn thu nhận cậu ta, chứ nói chi là giúp cậu ta PR. Cậu ta còn là một người vừa mới bước vào ngành giải trí lại không có thế lực, làm sao chống đỡ nổi?
Nhưng Triệu Kiến Hoa ngàn tính vạn tính, lại không tính được việc ông chủ mới của Hạ Hi Ngải không chỉ không bỏ rơi cậu ta mà còn là một người có thế lực lớn như vậy.
"Đừng nói đến biện pháp, giờ ba còn sợ Giang Lưu Thâm đã tra được cái gì rồi." Triệu Kiến Hoa lo lắng nói: "Anh ta đã dám ký hợp đồng với Hạ Hi Ngải chứng tỏ anh ta chắc chắn có thể tẩy trắng cho cậu ta, nói không chừng cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ. Ngày hôm đó con có chắc là không bị ai trông thấy chứ? Nhỡ đâu có người thấy con đi vào thì làm sao bây giờ!"
Triệu Thành nhớ lại: "Lúc ấy Hạ Hi Ngải có nhìn về phía con nhưng có lẽ cậu ta không nhận ra, dù sao con với cậu ta cũng chưa từng gặp mặt."
"Vậy là tốt rồi... Ai! Ba vất vả sáng lập công ty vốn là muốn để lại cho con nhưng cứ bị Long Tịnh chen chân vào phá hoại. Thật vất vả mới xử lý được cô ta, ai biết lại xuất hiện thêm một phiền toái lớn. Ngộ nhỡ Giang Lưu Thâm tra được ba là chủ mưu, giận chó đánh mèo gây áp lực lên Long Hành, vậy thì xong mất..."
"Ba, việc hút ma t*y đúng là chúng ta bày ra nhưng không có chứng cứ thực tế, sớm muộn gì Hạ Hi Ngải cũng làm rõ được chuyện này và trở lại với ánh hào quang như cũ, chỉ có điều giờ xảy ra trước chúng ta dự đoán thôi. Nhưng những việc cậu ta làm trước kia vẫn có chứng cứ xác thực mà." Triệu Kiến Hoa dừng bước chân: "Ý của con là...?"
"Đúng vậy." Đáy mắt của Triệu Thành hiện lên một tia nham hiểm: "Đánh nhau, bỏ học, lăn lộn ở quán bar, thậm chí có khả năng cậu ta cũng đã tiếp khách rồi, tin nào mà bị tung ra cũng đủ để phá hủy cậu ta, con không tin một khi tin tức này được tung ra, cậu ta có thể tiếp tục hoạt động trong giới giải trí này nữa!"
Hai mắt Triệu Kiến Hoa sáng ngời, nhưng lại chần chờ: "Những việc này Long Tịnh biết rõ hơn chúng ta, trước đó cô ta đã ép xuống rồi, chúng ta đi đâu tìm chứng cứ đây?"
"Ba cứ yên tâm, không phải ông chủ của quán bar mà cậu ta làm lúc trước đã bị bắt rồi sao? Con sẽ đi một chuyến, cho chút lợi ích thì lo gì không cạy được miệng hắn ta, không chừng trường học bên kia vẫn còn lưu lại hồ sơ, tất cả cứ giao cho con."
Triệu Kiến Hoa rốt cuộc cũng nở nụ cười: "Giỏi lắm, không hổ là con của ba!"
Triệu Thành có chút đắc ý: "Tương lai Long Hành sẽ là của con, con đương nhiên sẽ không để cho người khác cướp đi. Dù là Giang Lưu Thâm có tài giỏi đến mấy thì lúc này cũng phải nhận thua!"
Tại biệt thự nằm ở vùng ngoại ô của nhà họ Giang.
Phòng làm việc được trải thảm nhung sang trọng, hương thơm của trà lan tỏa khắp căn phòng, trong không khí yên tĩnh bất chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, phá vỡ khung cảnh yên bình này.
Giang Lưu Thâm đang ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nhìn xem tên người gọi đến, đặt tư liệu trong tay xuống, nghe điện thoại: "Alo, bạn nhỏ, chuyện gì vậy? Nhớ tôi rồi hả?"
Hạ Hi Ngải nghẹn họng nửa giây: "... Không có gì, anh đi đâu vậy?" "Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện, tí nữa sẽ trở về, cậu về nhà rồi hả? Hôm nay phỏng vấn thuận lợi không?"
"Ừm, rất thuận lợi, tôi vốn nghĩ rằng họ sẽ hỏi nhiều câu nhạy cảm, kết quả đến một câu cũng không có, đều là một ít câu hỏi thông thường thôi." Giang Lưu Thâm trầm giọng cười, dùng nắp trà phẩy phẩy bọt trà: "Nếu họ dám hỏi thì cứ đợi tôi mời đến uống trà."
"Anh là đại ca xã hội đen à..." Hạ Hi Ngải nhỏ giọng nói thầm.
"Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Mời họ đến hỏi thăm là để tuyên bố sắp tới cậu sẽ bắt đầu làm việc, hơn nữa là quang minh chính đại đấy, không uổng phí đâu, về sau họ sẽ quan tâm đ/ến cậu hơn."
Hạ Hi Ngải hiểu rõ dụng ý của anh, đáp lại một tiếng, đột nhiên lại nhớ tới: "Đúng rồi, lúc trước không phải anh kêu tôi nhớ lại tình hình ngày hôm đó sao? Tôi vừa nhớ ra, trước khi đi vào club tôi có nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, trông rất quen mắt nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người điều tra, tất cả cứ giao cho tôi xử lý."
"Giang Lưu Thâm..." Hạ Hi Ngải không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể biểu đạt lòng biết ơn thêm lần nữa: "Cảm ơn anh, sau này anh có việc gì cần giúp thì tôi đều hết lòng hỗ trợ."
Trong tiếng cười của Giang Lưu Thâm mang theo tia trêu chọc: "Một bạn nhỏ không đoạt được giải thưởng là khóc nhè như cậu thì có thể giúp được tôi cái gì?"
"Không phải vì không giành được giải thưởng nên tôi như vậy, là vì..." "Vì sao?"
‘Vì tôi tưởng anh không quan tâm tôi, cho rằng trong lòng anh tôi chỉ là một người bạn bình thường.’ Nhưng Hạ Hi Ngải khó có thể mở miệng, cảm giác nếu nói những lời này ra thì có chút vi diệu.
"Không có gì...Quả thật tôi không tài giỏi như anh, nhưng mỗi người đều có thời điểm không nhịn được, chẳng lẽ anh chưa từng có sao?" Hạ Hi Ngải hỏi xong, lại ý thức được từ khi sinh ra Giang Lưu Thâm đã ngậm thìa vàng, cuộc sống luôn được người nhà bảo vệ, luôn là người chiến thắng nên có lẽ anh cũng chưa bao giờ trải qua thời khắc yếu lòng nào như vậy.
Ai ngờ, Giang Lưu Thâm lại trả lời: "Đương nhiên là có. Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, so với tôi cậu lợi hại hơn nhiều, gặp chuyện đau lòng chỉ khóc một trận là xong. Còn tôi? Tự lùi về nghỉ ngơi một năm, cậu nói xem có phải là tôi quá yếu ớt, không chịu nổi đả kích không?"
Hạ Hi Ngải bất ngờ: "Anh... Tại sao anh lại nghỉ ngơi một năm?"
"Chỉ là xảy ra một chút việc thôi." Giọng nói của Giang Lưu Thâm trầm xuống, có chút trân trọng nói: "Hiện tại cũng không còn việc gì rồi, may mà có cậu, Hi Ngải."
"Tôi đã làm được gì?"
"Cậu không làm gì, nhưng khi tôi nhìn cậu thì cảm thấy có một số việc có thể quên đi được rồi."
Hạ Hi Ngải cảm giác mặt mình hơi nóng như đang bị Giang Lưu Thâm nhìn chăm chú vậy. Cậu cảm giác được Giang Lưu Thâm không muốn nói ra lý do nên cũng không gặng hỏi, nói sang chuyện khác: "Anh... sao gần đây anh lại bắt đầu gọi tên tôi vậy?"
Từ trước đến giờ đều gọi không đứng đắn, cái gì mà tên nhóc khốn nạn, bạn nhỏ, rồi tiểu Ngải Ngải, rất nhiều nickname dùng để trêu đùa cậu.
"Sao vậy, không thích à?" "Thật ra cũng không phải..."
Giọng nói mềm mại của cậu làm trái tim Giang Lưu Thâm ngứa ngáy, âm điệu trở nên ôn nhu hơn: "Tôi cảm thấy gọi như vậy thể hiện tôi rất nghiêm túc với cậu."
"Nghiêm túc cái gì?" "Đoán xem?"
Hạ Hi Ngải cảm thấy gần đây Giang Lưu Thâm rất lạ, nói gì cũng chỉ nói một nửa làm cậu khó mà nắm bắt được. Nhưng cậu cũng không phải dạng vừa: "Tôi không đoán đâu, vậy sao anh không đoán thử xem sáng mai ăn cái gì đi."
Giang Lưu Thâm lại không đứng đắn: "Cậu làm món gì tôi đều thích, hay cậu cứ dứt khoát chuyển đến nhà tôi ở đi? Dù sao cũng còn phòng trống, tôi sẽ không thu tiền nhà. Cậu chỉ cần nấu ăn ngày ba bữa và thỉnh thoảng làm ấm giường cho tôi là được."
"Anh đi mà tìm người khác đến ở, một thời gian nữa tôi sẽ nhanh chóng dọn đi." Hạ Hi Ngải nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, do dự hỏi: "Hiện tại tôi ở nhà của anh có ảnh hưởng gì hay không?... Nếu có người khác đến thì sao? Nếu không tiện thì tôi sẽ dọn ra ngoài..."
Tuy Giang Lưu Thâm sống một mình nhưng anh cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, hơn nữa còn là mẫu người nhìn vào đều thấy nhu cầu của anh rất mạnh mẽ...
"Không có gì bất tiện đâu, bình thường tôi cũng không mang ai khác về nhà." Giang Lưu Thâm không suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp.
Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến:
"Hiện giờ anh đang ở bên ngoài gặp ai sao?"
"Đúng vậy." Giang Lưu Thâm nhìn ra ngoài cửa: "Đoán chừng cũng sắp đến rồi, xong việc khoảng mười một giờ tôi sẽ trở về, cậu đi ngủ sớm một chút."
Hạ Hi Ngải không nói gì, sau nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: "Giang Lưu Thâm, tôi muốn..."
"Cộc cộc!" Cửa phòng bị gõ hai cái, Giang Lưu Thâm lập tức nói: "Đến rồi, có việc gì thì chờ tôi trở về rồi nói sau nhé, nghe lời."
"... Ừm." Hạ Hi Ngải không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại trước.
Giang Lưu Thâm để điện thoại xuống, khuôn mặt vui vẻ dịu dàng lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Vào đi."
Hai vệ sĩ mạnh mẽ mở cửa đi vào trong, cung kính cúi chào anh rồi ném người đàn ông đang bị họ áp chế xuống thảm, chắp tay nói: "Cậu chủ, người cậu cần tìm chúng tôi đã mang đến."
Giang Lưu Thâm vắt chéo chân: "Sao lại để cho cậu Triệu cả người đầy bùn đất như vậy? Không phải tôi đã bảo các anh ‘mời’ anh ta đến hay sao? Mau xin lỗi người ta đi."
"Anh ta muốn chạy trốn nên chúng tôi cũng không còn biện pháp nào khác." Vệ sĩ cung kính đáp, lời ít ý nhiều, nhưng cũng phục tùng mệnh lệnh: "Thực xin lỗi cậu Triệu."
Triệu Thành thấp thỏm lo âu nhìn chung quanh, phát hiện mình không còn đường nào để chạy, cho rằng mình cũng sắp bị diệt khẩu rồi, bị dọa đến mất hồn: "Anh Thâm! Tôi không có làm gì hết! Anh Thâm!"
"Anh không làm gì hết? Vậy trong đoạn băng lấy từ camera giám sát ngày hôm đó tại sao lại có anh? Trùng hợp như vậy à?"
"Tôi, tôi chỉ đi ngang qua thôi! Không hề nhìn thấy Hạ Hi Ngải!"
"Ồ? Tại sao anh lại biết tôi đang nói đến việc của Hạ Hi Ngải? Tôi rõ ràng chưa nói gì cả."
Sắc mặt Triệu Thành nhất thời trắng bệch.
"Hơn nữa cái ‘đi ngang qua’ này hơi bị lạc hậu rồi." Giang Lưu Thâm cười mà như không cười: "Giữa mùa đông giá rét, chỉ ‘đi ngang qua’ mà lại đứng hơn một tiếng? Có phải đầu óc của anh bị gió thổi bay rồi không?"
Anh thảy xấp tư liệu trong tay đến trước mặt Triệu Thành: "Ba mươi sáu phóng viên hiện trường đã thông báo cho tôi biết, họ đều nhận được một cuộc gọi nặc danh với cùng một số điện thoại, Triệu Thành, tôi không biết nên khen anh thông minh hay nói anh ngu ngốc nữa? Biết dùng điện thoại công cộng nhưng lại không biết tránh các camera? Có phải anh cảm thấy mình đang đóng vai tình báo trong phim về điệp viên không?"
Triệu Thành nhất thời cứng họng, cả buổi cũng không lên tiếng phản bác. Những hình ảnh lộn xộn trên mặt đất không chỉ có lúc anh ta gọi các cuộc gọi nặc danh, mà còn có hình ảnh anh ta đứng trong buồng điện thoại công cộng và hình ảnh đi qua đi lại trước cửa club.
Triệu Thành còn đang giãy chết: "Anh Thâm... Tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng nhân phẩm của Hạ Hi Ngải thật sự có vấn đề, tôi phải tố giác cậu ta, bằng không thì thực có lỗi với lương tâm, có lỗi với cảnh sát phòng chống ma t*y! Tuy cậu ta không hút ma t*y nhưng có buôn lậu thuốc phiện! Anh đã bị cậu ta lừa rồi, trước kia cậu ta thực sự là một tên côn đồ, đánh nhau bỏ học, còn làm việc cho một quán bar ngầm..."
"Ông chủ của quán bar mà trước kia cậu ấy làm việc bị buộc tội buôn lậu ma t*y. Trước khi bị bắt đã bán cho Long Tịnh người đại diện cũ của Hạ Hi Ngải, cho nên sau này Hạ Hi Ngải cũng tiếp tục buôn lậu ma t*y. Hôm đó là ngày cậu ấy đến chỗ giao dịch ma t*y, có đúng không?"
"Đúng đúng đúng! Anh Thâm, anh đã sớm biết rồi!" Triệu Thành cuối cùng cũng dám cười rồi.
Giang Lưu Thâm cũng cười: "Đúng mẹ mày."
Dáng vẻ tươi cười của Triệu Thành lập tức cứng đờ.
"Ngày đó Hạ Hi Ngải đi ra ngoài bằng taxi, tài xế có thể làm chứng cậu ấy không mang theo cái gì cả, hơn nữa cậu ấy còn nói là đi đón người, đón xong lập tức trở về. Nếu có giao dịch ma t*y thì cũng nên ở lại hít thử để kiểm hàng chứ, còn đằng này tại sao cậu ấy lại đi nhanh như vậy? Còn dẫn theo người giao dịch quang minh chính đại mà bước ra? Không sợ bị phát hiện sao?"
Giang Lưu Thâm cười nhạo: "Nể tình mày không phải là chủ mưu nên tao chỉ định dạy dỗ mày một chút rồi xong, không ngờ mày còn muốn ra tay lần nữa? Thế nào, nếu hôm nay tao không tìm mày, có phải mày đã phát tán những chuyện đó cho truyền thông biết rồi không?"
Giang Lưu Thâm đứng dậy, đi đến trước khuôn mặt đang run rẩy của Triệu Thành, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống: "Đều là người có xuất thân từ nông thôn, tại sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy? Triệu Thành, mày và ba mày có thể học hỏi bạn nhỏ nhà tao một chút không? Đừng hèn hạ vô sỉ như vậy, đơn thuần thiện lương một chút không được hay sao?"
"Anh Thâm! Tôi sai rồi! Tôi không dám!" Triệu Thành tự biết lúc này mình đã thua triệt để rồi, vẻ mặt cầu xin và bộ dạng ăn năn hối lỗi: "Tôi và ba cũng vì lợi ích của công ty nên mới đưa ra hạ sách này, chỉ là nhất thời bị quỷ mê hoặc! Xin anh hãy bỏ qua cho chúng tôi!"
"Được, buông tha cho các người."
Triệu Thành còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe Giang Lưu Thâm nói tiếp: "Trước mắt tha cho các người vào tù hai năm để ăn năn hối lỗi rồi cho các người đi đến nông thôn cải tạo, hội ngộ với người mẹ đáng thương của mày đi."