Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi

Chương 3

Từ Dương khóa cửa phòng lại, sau đó như bị mất hết sức lực mà gục xuống sô pha, lầm rầm: "Sớm biết thế em đã gọi thêm mấy người bảo vệ nữa hộ tống anh rồi. Em có cảm giác như em bị đám phóng viên kia ép cho bay mất năm kí thịt luôn rồi... Anh nói xem, tại sao một năm này anh không xuất

hiện mà độ hot vẫn không hề giảm xuống, thậm chí còn tăng lên là thế nào?"

Giang Lưu Thâm nhíu mày: "Nói kiểu gì đấy?"

Từ Dương trợn trắng mắt: "Anh còn dám la em à, ban nãy ở ngoài là ai kiêu ngạo thế? Cẩn thận đêm nay cái tin "Giang Lưu Thâm hống hách" được vinh danh thành hot search đấy, trong cái đám phóng viên ấy có mấy kẻ nhỏ nhen hay thù vặt lắm. Anh vừa mới quay lại, khiêm tốn một chút được không?"

Thợ trang điểm Alan đã đợi trong phòng hóa trang từ lâu, nghe hai người nói vậy thì cười nói: "Anh Thâm của chúng ta còn cần lo lắng chuyện này sao? Ai dám đặt điều nói xấu một câu thôi sẽ vinh dự được bà Giang mời đến uống trà cho xem."

Ai hiểu rõ giới giải trí một chút đều biết rằng, người trong gia đình Giang Lưu Thâm khiến người ngoài kiêng kỵ nhất không phải người ba chủ tịch ăn to nói lớn trong giới kinh doanh, mà là người mẹ làm ca sĩ có khả năng hô mưa gọi gió, cưng con quá độ kia của anh. Chỉ cần có bất cứ thông tin nào tiêu cực, sai sự thật gây ảnh hưởng đến con trai bà, nó sẽ bị bà diệt tận gốc trong vòng chưa đến nửa ngày. Nếu không có một người mẹ quyền lực như thế, chỉ nói riêng đến cái tính cách ẩm ương kiểu này của Giang Lưu Thâm, sợ là đã bị truyền thông vò nắn cho thương tích đầy mình rồi.

Giang Lưu Thâm cũng không ngại dùng lợi thế của gia đình mình để giải quyết những việc không cần thiết đó. Anh đâu có như con nhóc ngốc Giang Tiểu Phù kia, rõ ràng là được sinh ra ở vạch đích rồi mà còn cố sống cố chết bò về điểm xuất phát, mua tội vào mình.

"Hai ngày nay mẹ anh đang bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn vòng quanh thế giới, đã mấy ngày rồi anh không được gặp bà ấy." Giang Lưu Thâm đi về phía ghế trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhắm mắt lại, sau đó dường như anh nhớ tới cái gì đó, lại đột nhiên mở mắt ra.

"Người vừa đứng ở cửa phòng đối diện là ai vậy?"

Từ Dương vẫn còn mệt, vừa mở chai nước suối vừa thuận miệng nói: "Chính là Hạ Hi Ngải trước đó em đã nhắc đến với anh rồi đấy."

"Ồ, hóa ra là cậu ta…" Giang Lưu Thâm ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Bà chị bên cạnh cậu ta có bộ ngực khủng thật đấy."

"Phụt…"

Từ Dương phun sạch nước trong miệng ra ngoài.

"Anh giai à... anh đúng là... Có thể giữ chút hình tượng được không?? Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, những chuyện như vậy anh nghĩ trong lòng thôi là được! Đừng có nói ra!"

Giang Lưu Thâm không hề cảm thấy có cái gì không ổn: "Anh thuộc phái thực lực, dù bị xem là thần tượng thì có sao? Thần tượng không thể thích em gái ngực bự? Không thể làm một người đàn ông bình thường à?"

Từ Dương cạn lời, không còn gì để nói.

Trong bữa tiệc sinh nhật mừng thành niên, khi được hỏi về mẫu người lý tưởng sau này, trước hàng chục phương tiện truyền thông phát sóng trực tiếp, ông nội này đã phát ngôn một câu khiến người ta kinh ngạc không thôi: "Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần ngực bự là được rồi."

Mười phút sau, câu nói này chiếm trọn hot search, cũng kể từ khi ấy, câu "Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần XX là được rồi" đã trở thành câu cửa miệng của người ta năm đó.

Bởi vậy chuyện thái tử nhà họ Giang mang danh phong lưu, háo sắc được lưu truyền rộng rãi, nếu không vì ngại bối cảnh của gia đình anh khiến giới truyền thông không dám làm quá, không biết chuyện này sẽ bị thêm mắm dặm muối thành dạng gì nữa.

Chẳng qua Từ Dương có đau đầu vì ông nội nhà mình đến mấy thì cũng không thể không thừa nhận một điều, sau năm, sáu năm tiếp nhận vị trí trợ

lý bên người này, cậu ta biết rất rõ thật ra Giang Lưu Thâm chẳng phải hạng trăng hoa, háo sắc như mọi người vẫn nghĩ. Giang Lưu Thâm thích gái ngực bự cũng chỉ đơn thuần là một sở thích thôi, tựa như nữ sinh thích mèo vậy, là cái thích rất giản đơn, không hề có chút ý niệm xấu xa. Đã từng có nữ nghệ sĩ lợi dụng việc này để dụ dỗ Giang Lưu Thâm, cuối cùng đều bị đám vệ sĩ xung quanh anh ném thẳng ra ngoài không thương tiếc.

Trên phương diện tình cảm, Giang Lưu Thâm đúng là một thần tượng trong sạch, ngay thẳng miễn bàn.

Nhưng ai bảo anh có khuôn mặt phong lưu, đẹp bá cháy trời sinh, kết hợp với đôi mắt hơi xếch lên làm cho người đối diện cảm thấy sự chân thành trong đó. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy vô tình đã câu hồn vô số các thiếu nữ cô dì. Chính vì thế mà dù anh có tuyên bố với mọi người là bản thân anh không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm thì e rằng cũng chẳng có mấy người tin.

"Thôi… Đừng nghĩ lung tung nữa." Từ Dương có chút phờ phạc đỡ trán: "Em đoán đám phóng viên ngoài kia đã bị bảo vệ đuổi đi rồi, để em đi lấy cho anh ít túi giữ nhiệt, anh dán nhiều chút, đề phòng lát nữa bị lạnh bệnh đau dạ dày lại tái phát."

"Ừ, anh nghỉ một lát." Giang Lưu Thâm thoải mái tựa vào lưng ghế, ra hiệu Alan có thể bắt đầu làm việc được rồi.

Anh nhắm hai mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút, thế nhưng đầu óc lại không khống chế được nhớ đến hình ảnh bản thân vừa bắt gặp trên hành lang.

Hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của anh lúc này không phải cô nàng có bộ ngực đồ sộ kia mà là cậu chảng đẹp quá đáng bên cạnh, một thân Hán phục trắng thuần nhìn sao cũng thấy vừa tuấn tú lại xuất trần, tựa như chàng tiên được ông trời phái xuống vậy.

Hạ Hi Ngải sao...

Nếu là “ngải” trong ngải cứu thì cái tên này cũng êm tai lắm đấy chứ.