Chuyên Chúc Thâm Ái - Băng Khối Nhi
Chương 18
Hạ Hi Ngải bất chợt dừng chân.
“Việc sáng tác nhạc hoàn toàn do cậu phụ trách.” Giang Lưu Thâm nhàn nhã đi đến bên cạnh cậu và nói: “Đây là bộ phim lớn đánh dấu sự trở lại của ảnh đế tôi đây sau một năm ngừng đóng phim, kịch bản tôi đã để tâm vài bộ, bảo đảm với cậu phòng bán vé sẽ được ba tỷ lót nền, đến lúc đó giọng hát của cậu sẽ được truyền khắp năm sông bốn biển, người xem trên cả nước đều là người nghe của cậu, hoành tráng chưa?”
Hạ Hi Ngải không thể không thừa nhận mình đã dao động.
Cậu có lòng nhiệt thành với sự nghiệp ca hát, cũng khát vọng được công nhận chào đón. Cậu vốn cho rằng sau khi ký hợp đồng với công ty là có thể đứng trên sân khấu lớn hơn để tổ chức các buổi hòa nhạc, nhưng hơn một năm qua, đa phần công ty chỉ cho cậu nhận những buổi biểu diễn nhằm mục đích thương mại và đóng quảng cáo, nguyên nhân rất rõ ràng, như vậy tiền sẽ đến nhanh hơn.
Mặc dù cậu cũng cho ra một số đĩa đơn nhưng trên cơ bản đó hoàn toàn do công ty tuyển chọn, họ nói rằng chúng phù hợp với gu nhạc của công chúng. Dù cho phản hồi khá tốt, với độ nổi tiếng của cậu thì việc giành được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng cũng rất dễ dàng nhưng cậu không thích kiểu chạy theo xu hướng như thế.
Cậu muốn hát bài hát mình thích.
Trước kia lúc mới vừa bỏ học rồi đi hát ở quán bar, mặc dù những bài cậu sáng tác đều rất ngây thơ và giản dị nhưng cậu lại hát rất vui vẻ. Bây giờ có tiền và danh tiếng thì ngược lại, cậu bị gông xiềng của thực tế trói buộc.
Mấy tháng trước cậu quyết tâm xin xỏ, cuối cùng cũng thuyết phục được Long Tịnh cho cậu phát hành album mới, nói là cậu có thể toàn quyền quyết định về album nhưng lại bị gián đoạn trì hoãn, không biết còn cần bao lâu mới thực hiện được.
Có thể nói, thù lao mà Giang Lưu Thâm đã nói là mong muốn lớn nhất hiện giờ của cậu.
“Tôi...”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Vưu Thanh ở phía sau tung tăng đuổi theo.
Hạ Hi Ngải nhanh chóng quay mặt đi: “Không có gì đâu.” Giang Lưu Thâm vỗ vai cậu một cái: “Cân nhắc thử nhé.”
Sau khi đi dạo gần một giờ, người quay phim đã quay đủ tư liệu sống để cắt nối biên tập, cuối cùng cũng bỏ qua cho họ, ra hiệu có thể chuyển qua đoạn tìm quán ăn rồi.
Đoàn người đi về phía trước, được nửa đường thì thấy một tiệm bánh ngọt với một hàng dài xếp trước cửa. Dafuku nhân dâu tây chỉ được bán cố định trong mùa là món đắt khách nhất ở đây, nó được đặt trên một cái khay có đế hình cột, mấy lớp bánh xếp chồng lên nhau như một kim tự tháp, được đặt cao ngang mắt người, hai màu đỏ trắng xen kẽ nhau trông rất đáng yêu.
Hạ Hi Ngải nhìn vào tiệm bánh đó mấy lần thì bị Giang Lưu Thâm bắt được.
“Muốn ăn à? Anh đây mua cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý chuyện vừa rồi.” “...”
Hát bài hát chủ đề trong phim thì thôi đi, một cái bánh Daifuku dâu cũng muốn mua mình à? Người này cũng quá coi thường mình rồi?
... Mặc dù nghe cũng hấp dẫn lắm.
Vưu Thanh ở gần đó nghe thấy thì chen đầu qua hỏi: “Hả? Gì thế? Anh Thâm với Hi Ngải mua bán gì với nhau mà không cho người khác biết à?”
“Cậu đã nói là ‘không cho người khác’ biết’ rồi, sao còn phải nói cho cậu?” Giang Lưu Thâm lạnh nhạt đáp, lúc quay đầu lại nói với Hạ Hi Ngải thì lại giở giọng lưu manh: “Trẻ nhỏ phải ngoan mới có đường ăn nha.”
Hạ Hi Ngải nổi cả da gà: “Tôi tự mua cũng được, giờ có nhiều người xếp hàng quá, chờ ăn cơm xong rồi quay lại mua sau.”
Nhưng khi họ ăn xong quay lại thì nghe chủ tiệm báo lại là Daifuku dâu số lượng có hạn đã bị bán sạch.
Hạ Hi Ngải buồn bực nắm chặt tay đi nhanh về nhà dân mà họ ở nhờ, trong lúc đó còn phải chịu đựng tiếng cười nhạo không chút kiêng nể của Giang Lưu Thâm.
Hai người quay phim tròn mắt nhìn nhau, âm thầm nói với nhau bằng khẩu hình: Ảnh đế sao vậy? Có chuyện đó thôi mà cười hở?
Lúc trở lại nhà dân, Hạ Hi Ngải vừa định vào phòng nhốt mình lại thì đột nhiên vạt áo bị kéo nhẹ.
“Tôi lại đau dạ dày rồi... đấm bóp giúp tôi đi.”
“Lừa ai đấy hả, vừa rồi anh còn bình thường...” Cậu vừa quay đầu lại thì phát hiện Giang Lưu Thâm thật sự đau đến mức cắn chặt răng, trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh như thể sẽ ngất xỉu ngay giây kế tiếp.
“Có thể là do ban nãy ăn đồ sống...” Giang Lưu Thâm miễn cưỡng đứng thẳng, mày nhíu lại thật chặt, đến giọng nói cũng yếu ớt hẳn: “Thôi, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi nhịn một chút là được.”
Anh cong lưng vừa che bụng vừa vịn tường từ từ đi về phòng mình, nhìn anh hệt như một người già cô độc đã nhìn thấy hết mọi sự trong cuộc đời, vô cùng thất vọng với những người trẻ tuổi thời hiện đại.
Một phút sau khi cửa phòng đóng lại, Hạ Hi Ngải lại mở nó ra. “Anh... không sao đấy chứ?”
Rốt cuộc cậu vẫn không thể nào thấy người ta đau đớn như thế mà không giúp đỡ.
Giang Lưu Thâm đang đứng dựa vào tường, thở hổn hển như sắp chếp: “Đau quá... Đấm... đấm bóp cho tôi với...”
Hạ Hi Ngải thầm căng thẳng, vội vàng đi tới đặt tay lên êm ái xoa bóp theo từng vòng: “Tôi sẽ làm mạnh dần, nếu đau thì anh nói cho tôi biết.”
Giang Lưu Thâm ừ rồi không nói gì nữa.
Hạ Hi Ngải tập trung nhìn vào bụng của người trước mặt, tay dùng lực đều đều, cẩn thận xoa bóp từng chút một, dần dần cẳm nhận được cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo... cùng với độ phập phồng vững vàng của nhịp thở.
Cậu nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Giang Lưu Thâm đang cúi đầu nghiền ngẫm nhìn mình, trong đôi mắt ấy tràn đầy ý cười hí hửng.
“Sao, kĩ thuật diễn của ảnh đế cũng tạm chứ? Ba tỷ lót nền không ngoa chứ? Ớ ớ đừng đi mà!”
Giang Lưu Thâm chặn Hạ Hi Ngải đang nổi trận lôi đình ở trước cửa, thân hình cao lớn cản đi camera ở phía trên.
“Đoạn vừa rồi đã bị quay lại rồi đấy.” Anh thì thầm: “Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo tổ tiết mục không tung lên, nếu không... cô nam quả nam sống chung một phòng, cậu còn giở trò với tôi, thứ đoán xem các fan sẽ nháo nhào đến thế nào?”
“Anh!”
“Suỵt... Đừng lo lắng, chỉ cần cậu phối hợp với tôi là sẽ không có gì cả. Tiếp theo cậu không cần làm gì đâu, chờ chương trình được phát sóng hết, độ hot hạ xuống thì tự nhiên fan couple sẽ giảm thôi. Tôi sẽ thực hiện lời hứa hẹn, cho cậu những gì cậu mong muốn. Cậu xem, thế có phải cậu không cần tốn chút công sức nào không? Có phải cảm giác quá hời không? Khỏi cảm ơn, ai cũng có trách nhiệm yêu thương cậu bạn nhỏ mà.”
Đầu Hạ Hi Ngải xoay vòng vòng, cảm giác trình độ học Văn của mình thật sự rất kém, kém đến mức lúc này cáu đỏ cả mặt mà cũng không nghĩ ra được một câu đủ để đốp lại.
“Đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai về nước là chúng ta mỗi người một ngã rồi, có gì thì liên hệ với cậu sau.”
Giang Lưu Thâm khẽ cười rồi nhéo lỗ tai người trước mặt một cái.
“Thật ra ban đầu lúc nghe nói cậu muốn tham gia chương trình này, tôi định sẽ trị cậu một phen, không ngờ cậu lại thú vị như vậy, cảm ơn, mười lăm ngày qua tôi rất vui vẻ.”
Hạ Hi Ngải hung tợn trừng anh một cái, mở bật cửa ra không chút do dự.
Giang Lưu Thâm đứng tại chỗ, nắn vuốt ngón tay vừa chạm vào vành tai của cậu.
Chậc, cậu nhóc này, sao chỗ nào cũng mềm thế.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thâm à, sau này anh sẽ mò tới những nơi mềm hơn đó (phát ngôn nguy hiểm), phó bản chương trình thực tế sắp kết thúc, có độc giả nhanh nhạy phát hiện ra công ty tiểu Ngải có chuyện rồi.
“Việc sáng tác nhạc hoàn toàn do cậu phụ trách.” Giang Lưu Thâm nhàn nhã đi đến bên cạnh cậu và nói: “Đây là bộ phim lớn đánh dấu sự trở lại của ảnh đế tôi đây sau một năm ngừng đóng phim, kịch bản tôi đã để tâm vài bộ, bảo đảm với cậu phòng bán vé sẽ được ba tỷ lót nền, đến lúc đó giọng hát của cậu sẽ được truyền khắp năm sông bốn biển, người xem trên cả nước đều là người nghe của cậu, hoành tráng chưa?”
Hạ Hi Ngải không thể không thừa nhận mình đã dao động.
Cậu có lòng nhiệt thành với sự nghiệp ca hát, cũng khát vọng được công nhận chào đón. Cậu vốn cho rằng sau khi ký hợp đồng với công ty là có thể đứng trên sân khấu lớn hơn để tổ chức các buổi hòa nhạc, nhưng hơn một năm qua, đa phần công ty chỉ cho cậu nhận những buổi biểu diễn nhằm mục đích thương mại và đóng quảng cáo, nguyên nhân rất rõ ràng, như vậy tiền sẽ đến nhanh hơn.
Mặc dù cậu cũng cho ra một số đĩa đơn nhưng trên cơ bản đó hoàn toàn do công ty tuyển chọn, họ nói rằng chúng phù hợp với gu nhạc của công chúng. Dù cho phản hồi khá tốt, với độ nổi tiếng của cậu thì việc giành được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng cũng rất dễ dàng nhưng cậu không thích kiểu chạy theo xu hướng như thế.
Cậu muốn hát bài hát mình thích.
Trước kia lúc mới vừa bỏ học rồi đi hát ở quán bar, mặc dù những bài cậu sáng tác đều rất ngây thơ và giản dị nhưng cậu lại hát rất vui vẻ. Bây giờ có tiền và danh tiếng thì ngược lại, cậu bị gông xiềng của thực tế trói buộc.
Mấy tháng trước cậu quyết tâm xin xỏ, cuối cùng cũng thuyết phục được Long Tịnh cho cậu phát hành album mới, nói là cậu có thể toàn quyền quyết định về album nhưng lại bị gián đoạn trì hoãn, không biết còn cần bao lâu mới thực hiện được.
Có thể nói, thù lao mà Giang Lưu Thâm đã nói là mong muốn lớn nhất hiện giờ của cậu.
“Tôi...”
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Vưu Thanh ở phía sau tung tăng đuổi theo.
Hạ Hi Ngải nhanh chóng quay mặt đi: “Không có gì đâu.” Giang Lưu Thâm vỗ vai cậu một cái: “Cân nhắc thử nhé.”
Sau khi đi dạo gần một giờ, người quay phim đã quay đủ tư liệu sống để cắt nối biên tập, cuối cùng cũng bỏ qua cho họ, ra hiệu có thể chuyển qua đoạn tìm quán ăn rồi.
Đoàn người đi về phía trước, được nửa đường thì thấy một tiệm bánh ngọt với một hàng dài xếp trước cửa. Dafuku nhân dâu tây chỉ được bán cố định trong mùa là món đắt khách nhất ở đây, nó được đặt trên một cái khay có đế hình cột, mấy lớp bánh xếp chồng lên nhau như một kim tự tháp, được đặt cao ngang mắt người, hai màu đỏ trắng xen kẽ nhau trông rất đáng yêu.
Hạ Hi Ngải nhìn vào tiệm bánh đó mấy lần thì bị Giang Lưu Thâm bắt được.
“Muốn ăn à? Anh đây mua cho cậu, chỉ cần cậu đồng ý chuyện vừa rồi.” “...”
Hát bài hát chủ đề trong phim thì thôi đi, một cái bánh Daifuku dâu cũng muốn mua mình à? Người này cũng quá coi thường mình rồi?
... Mặc dù nghe cũng hấp dẫn lắm.
Vưu Thanh ở gần đó nghe thấy thì chen đầu qua hỏi: “Hả? Gì thế? Anh Thâm với Hi Ngải mua bán gì với nhau mà không cho người khác biết à?”
“Cậu đã nói là ‘không cho người khác’ biết’ rồi, sao còn phải nói cho cậu?” Giang Lưu Thâm lạnh nhạt đáp, lúc quay đầu lại nói với Hạ Hi Ngải thì lại giở giọng lưu manh: “Trẻ nhỏ phải ngoan mới có đường ăn nha.”
Hạ Hi Ngải nổi cả da gà: “Tôi tự mua cũng được, giờ có nhiều người xếp hàng quá, chờ ăn cơm xong rồi quay lại mua sau.”
Nhưng khi họ ăn xong quay lại thì nghe chủ tiệm báo lại là Daifuku dâu số lượng có hạn đã bị bán sạch.
Hạ Hi Ngải buồn bực nắm chặt tay đi nhanh về nhà dân mà họ ở nhờ, trong lúc đó còn phải chịu đựng tiếng cười nhạo không chút kiêng nể của Giang Lưu Thâm.
Hai người quay phim tròn mắt nhìn nhau, âm thầm nói với nhau bằng khẩu hình: Ảnh đế sao vậy? Có chuyện đó thôi mà cười hở?
Lúc trở lại nhà dân, Hạ Hi Ngải vừa định vào phòng nhốt mình lại thì đột nhiên vạt áo bị kéo nhẹ.
“Tôi lại đau dạ dày rồi... đấm bóp giúp tôi đi.”
“Lừa ai đấy hả, vừa rồi anh còn bình thường...” Cậu vừa quay đầu lại thì phát hiện Giang Lưu Thâm thật sự đau đến mức cắn chặt răng, trên trán thấm đẫm mồ hôi lạnh như thể sẽ ngất xỉu ngay giây kế tiếp.
“Có thể là do ban nãy ăn đồ sống...” Giang Lưu Thâm miễn cưỡng đứng thẳng, mày nhíu lại thật chặt, đến giọng nói cũng yếu ớt hẳn: “Thôi, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi nhịn một chút là được.”
Anh cong lưng vừa che bụng vừa vịn tường từ từ đi về phòng mình, nhìn anh hệt như một người già cô độc đã nhìn thấy hết mọi sự trong cuộc đời, vô cùng thất vọng với những người trẻ tuổi thời hiện đại.
Một phút sau khi cửa phòng đóng lại, Hạ Hi Ngải lại mở nó ra. “Anh... không sao đấy chứ?”
Rốt cuộc cậu vẫn không thể nào thấy người ta đau đớn như thế mà không giúp đỡ.
Giang Lưu Thâm đang đứng dựa vào tường, thở hổn hển như sắp chếp: “Đau quá... Đấm... đấm bóp cho tôi với...”
Hạ Hi Ngải thầm căng thẳng, vội vàng đi tới đặt tay lên êm ái xoa bóp theo từng vòng: “Tôi sẽ làm mạnh dần, nếu đau thì anh nói cho tôi biết.”
Giang Lưu Thâm ừ rồi không nói gì nữa.
Hạ Hi Ngải tập trung nhìn vào bụng của người trước mặt, tay dùng lực đều đều, cẩn thận xoa bóp từng chút một, dần dần cẳm nhận được cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo... cùng với độ phập phồng vững vàng của nhịp thở.
Cậu nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy Giang Lưu Thâm đang cúi đầu nghiền ngẫm nhìn mình, trong đôi mắt ấy tràn đầy ý cười hí hửng.
“Sao, kĩ thuật diễn của ảnh đế cũng tạm chứ? Ba tỷ lót nền không ngoa chứ? Ớ ớ đừng đi mà!”
Giang Lưu Thâm chặn Hạ Hi Ngải đang nổi trận lôi đình ở trước cửa, thân hình cao lớn cản đi camera ở phía trên.
“Đoạn vừa rồi đã bị quay lại rồi đấy.” Anh thì thầm: “Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi thì tôi sẽ bảo tổ tiết mục không tung lên, nếu không... cô nam quả nam sống chung một phòng, cậu còn giở trò với tôi, thứ đoán xem các fan sẽ nháo nhào đến thế nào?”
“Anh!”
“Suỵt... Đừng lo lắng, chỉ cần cậu phối hợp với tôi là sẽ không có gì cả. Tiếp theo cậu không cần làm gì đâu, chờ chương trình được phát sóng hết, độ hot hạ xuống thì tự nhiên fan couple sẽ giảm thôi. Tôi sẽ thực hiện lời hứa hẹn, cho cậu những gì cậu mong muốn. Cậu xem, thế có phải cậu không cần tốn chút công sức nào không? Có phải cảm giác quá hời không? Khỏi cảm ơn, ai cũng có trách nhiệm yêu thương cậu bạn nhỏ mà.”
Đầu Hạ Hi Ngải xoay vòng vòng, cảm giác trình độ học Văn của mình thật sự rất kém, kém đến mức lúc này cáu đỏ cả mặt mà cũng không nghĩ ra được một câu đủ để đốp lại.
“Đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngày mai về nước là chúng ta mỗi người một ngã rồi, có gì thì liên hệ với cậu sau.”
Giang Lưu Thâm khẽ cười rồi nhéo lỗ tai người trước mặt một cái.
“Thật ra ban đầu lúc nghe nói cậu muốn tham gia chương trình này, tôi định sẽ trị cậu một phen, không ngờ cậu lại thú vị như vậy, cảm ơn, mười lăm ngày qua tôi rất vui vẻ.”
Hạ Hi Ngải hung tợn trừng anh một cái, mở bật cửa ra không chút do dự.
Giang Lưu Thâm đứng tại chỗ, nắn vuốt ngón tay vừa chạm vào vành tai của cậu.
Chậc, cậu nhóc này, sao chỗ nào cũng mềm thế.
Tác giả có lời muốn nói: Anh Thâm à, sau này anh sẽ mò tới những nơi mềm hơn đó (phát ngôn nguy hiểm), phó bản chương trình thực tế sắp kết thúc, có độc giả nhanh nhạy phát hiện ra công ty tiểu Ngải có chuyện rồi.