Chúc U Đài - Tùy Vũ Nhi An

Chương 5: Quý tộc

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

(Thượng)

Khương Hồi vừa dứt lời, thì nhìn thấy người trước mặt đột nhiên biến mất, dẫm dưới chân giống như trống không, thân thể đột ngột ngã xuống.

Chân nhỏ co giật, Khương Hồi kinh ngạc bừng mở mắt ra.

Bên ngoài hình như tờ mờ sáng, có lẽ vừa mới mặt trời mọc, nắng sớm không có độ ấm, mơ hồ có thể nghe thấy từ xa truyền đến tiếng chim hót.

Khương Hồi chầm chậm hồi thần, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng cứng đờ quay đầu lại, thì nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say.

Nam nhân nằm ở bên phải nàng đang ngủ say, hô hấp vừa nhẹ vừa nhạt, như có như không lướt qua xương quai xanh của nàng. Hắn dường như rất mệt mỏi, trên người vẫn mặc bộ quan bào hôm qua ra ngoài, vậy mà còn chưa kịp tắm rửa đã ở bên cạnh nàng ngủ quên.

Cánh tay phải của nam nhân áp ở eo Khương Hồi, gần như đem nàng nửa ôm trong lòng, có lẽ bởi vì chiếc chăn ngăn cách, Khương Hồi không cảm thấy cảm giác áp bách, thậm chí có thể nói, hiện tại tình trạng thân thể của nàng tốt hơn rất nhiều. Cơn sốt đã giảm, trên người cũng nhẹ nhõm rất nhiều, ngay cả vết thương trên ngực cũng gần như cảm thấy không còn đau nhói, chỉ còn lại một chút cảm giác ngứa ran đang lành lại.

Kỳ Hoàn là nhất phẩm dị sĩ, cho dù khi ngủ cũng rất cảnh giác, hô hấp biến hóa của người nằm bên cạnh không giấu được nhận thức của hắn. Lúc này ngủ say không tỉnh, là bởi vì hắn giúp Khương Hồi vận khí liệu thương, hoàn toàn kiệt quệ linh lực bản thân.

Ban đầu Khương Hồi huyết tế, hắn đã bị nội thương, hai ngày liên tiếp giúp Khương Hồi độ khí liệu thương, hắn trước sau mang bản thân đặt vào trạng thái khí kiệt, căn bản không có dấu vết giúp bản thân liệu thương. Đêm qua thấy bệnh tình Khương Hồi chuyển biến xấu, hắn không lo an nguy bản thân, lại lần nữa tiêu hao tất cả linh khí, cuối cùng không chống đỡ nổi gục xuống, ngủ thiếp đi.

Khương Hồi ngược lại tốt hơn bảy tám phần, đầu óc cũng tỉnh táo một chút, cuộc nói chuyện trong giấc mơ với bản thân khác khiến nàng dần dần hiểu rõ hoàn cảnh bản thân.

Nàng hiện tại là ở Vũ triều năm một ngàn hai trăm ba mươi chín, nàng bây giờ mười chín tuổi, mới cùng nam nhân tên Kỳ Hoàn bên cạnh thành hôn. Nhưng mà nàng không yêu nam nhân này, bởi vì hắn hại chết phụ thân của nàng, nàng và hắn thành hôn, chỉ là vì báo thù.

Những cái này là nàng ba năm qua trải qua, nhưng không có bất kỳ ký ức, chỉ có một câu miêu tả trắng xám, tất thảy không giống thật. Nàng khó mà tin tưởng, nam nhân trước mắt hết lòng hết sức chăm sóc mình, sẽ không dùng mọi thủ đoạn hại chết phụ thân nàng.

Ở trong mười sáu năm cuộc đời nàng, người bên cạnh đều là tướng sĩ Liệt Phong Doanh, là chí giao trải qua sống chết của phụ thân, bọn họ kính ngưỡng Cao Tương Vương, cũng quan tâm yêu quý con gái trân quý duy nhất của ông. Những người này trong lòng thẳng thắn vô tư, làm người hết sức chân thành, bọn họ bảo vệ nàng rất tốt, nàng không gặp qua kẻ lừa người dối gì, càng không biết đau khổ thế gian.

Đối Khương Hồi mười sáu tuổi mà nói, nàng lần đầu tiên cảm nhận được ác ý, là ở Ngọc Kinh. Từ khoảnh khắc bước vào cổng thành, nàng liền cảm giác được ngột ngạt. Tường thành và nhà cửa nơi này đều rất cao, che đậy vùng trời và ánh nắng mặt trời rộng lớn, đi đến nơi nào cũng bị bóng tối bao phủ. Nàng lúc đó liền bắt đầu hoài niệm nắng gắt của Nam Hoang.

Người Ngọc Kinh cũng không giống với Nam Hoang. Trên mặt các quý tộc đều thoa phấn trắng, mang cánh hoa nghiền nước, lại ở trên mặt vẽ ra hình dáng cánh hoa, giống như mang một một cái mặt nạ. Khi bọn họ nói chuyện đứng thẳng tắp, nâng cằm lên, cong khóe miệng, cười như không cười, ánh mắt sắc nhọn giống như một con dao.

Dù cho bọn họ mang nụ cười tiếp cận nàng, nàng cũng cảm giác không đến thiện ý. Huân hương nồng liệt che không được mùi hôi mục nát thối rữa, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn.

Người đầu tiên khiến nàng cảm nhận được thiện ý, chính là Tô Diệu Nghi.

Người thứ hai khiến nàng cảm giác được mùi mát lạnh, chính là Kỳ Hoàn.

Cũng có lẽ là khi bị thương mỏi mệt, hắn tỉ mỉ chu đáo chăm sóc khiến nàng sinh ra một chút lưu luyến, vốn là gặp lần đầu, lại như trùng phùng.

Đầu ngón tay Khương Hồi vô thức chạm vào sống mũi cao thẳng của Kỳ Hoàn, gần như cùng lúc đó, hắn chớp hàng mi dài, từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Khương Hồi, nàng giật mình, rụt tay lại, nhưng bị Kỳ Hoàn giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.

Khương Hồi toàn thân cứng đờ, không dám động đậy.

Đầu ngón tay phủ trên cổ tay thô ráp lại ấm áp, cảm nhận được nhịp đập ở cổ tay nàng.

Thấy dáng vẻ chuyên chú của hắn, Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm — hắn đang bắt mạch.

“Thân thể nàng đã tốt hơn nhiều.” Kỳ Hoàn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng có ba phần buồn ngủ lộ ra uể oải khàn giọng nói, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khương Hồi, “Khí sắc cũng tốt hơn một chút. Lát nữa ta bảo Túc Du mang chút dược thiện đến.”

Kỳ Hoàn nói rồi từ trên giường đứng dậy.

“Kỳ Hoàn.” Khương Hồi mở miệng hỏi, “Ta bệnh hai ngày rồi, a phụ tại sao không đến thăm ta?”

Kỳ Hoàn quay sang Khương Hồi, vẻ mặt khiến người nhìn không rõ ràng, chậm nửa khắc mới nói: “Nàng rửa mặt chải đầu dùng bữa trước, muộn chút ta dẫn nàng đi gặp người.”

Khương Hồi nhìn bóng lưng Kỳ Hoàn rời khỏi, trong lòng có chút trầm xuống.

Kỳ Hoàn quay về nam viện, sau khi tắm rửa thay một bộ thường phục màu xanh quạ. Sắc trời vừa vặn sáng, có khách nhân thăm hỏi.

“Tô tướng quân sáng sớm đã ở tiền sảnh đợi.” Cảnh Chiêu do dự nói một câu, “Đại nhân từng phân phó, bất cứ ai cũng không được vào nội viện của Vương cơ, bởi vậy trong phủ không ai dám thông báo.”

Tay Kỳ Hoàn đang sửa sang cổ áo dừng một chút, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Không sao, để hắn đợi đi.”

Hắn như cũ không nhanh không chậm rửa tay, dùng thiện, dường như cố tình phớt lờ khách nhân, mảy may không bị hắn ta quấy rầy, như cũ dựa theo tiết tấu bản thân làm xong tất cả, mới phân phó Cảnh Chiêu dẫn khách nhân vào thư phòng.

Khi hắn bước vào thư phòng, chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy tiếng cười nhạo.

“Đường đường phủ Cao Tương Vương, vô cùng giàu sang, vậy mà lại cũng có một nơi nghèo nàn như vậy.”

Khương Hồi vốn muốn giết Kỳ Hoàn, trong phủ này đương nhiên sẽ không bố trí cho hắn chỗ ở, chỗ gọi là thư phòng, cũng là Kỳ Hoàn tạm thời để người dọn dẹp qua. Vài cái giá sách đơn giản, một cái bàn thấp, thì không nhiều thêm đồ gì, có thể nói căn phòng khó coi không giống vương phủ nên có.

Người khác dù nhìn thấy dáng vẻ này cũng không dám nói gì, nhưng người tới lại không phải người bình thường. Cảnh Chiêu xưng hô hắn là “Tô tướng quân”, nếu nói hai mươi năm trước, danh hiệu này nên thuộc về phụ thân hắn, nhưng hiện giờ nhắc đến ba cái chữ này, người ta nghĩ tới chỉ có thể là Tô Hoài Anh.

Quý tộc Ngọc Kinh tám họ: Tử, Khương, Cơ, Diêu, Tô, Tát, Phong, Doanh. Tử là họ đế vương, Khương là vọng tộc nghìn năm, từ ba năm trước Diêu gia bị diệt, một năm trước Cao Tương Vương tạ thế, bây giờ Cơ và Tô chính là hai đại gia tộc hoành hành Ngọc Kinh.

Tô Hoài Anh là đích trưởng tử của Tô gia, cũng là huynh trưởng của Tô Diệu Nghi. Kỳ phụ Tô Thiệu cũng là một danh hổ tướng, phụng lệnh Đế Diệp thảo phạt không ít chư hầu nước nhỏ. Y Kì bị diệt vong ở dưới tay Tô Thiệu cùng Tô Hoài Anh. Sinh mẫu Kỳ Hoàn cũng bởi vậy trở thành tù binh, thành nữ nô của Tô gia.

Khi Kỳ Hoàn còn ở Tô gia làm nô, đã gặp qua Tô Hoài Anh nhiều lần. Vị quý công tử này là thiên chi kiêu tử, cũng xác thực có chỗ hơn người, chiến tích sặc sỡ, hậu sinh khả úy. Hắn ta xưa nay cao ngạo, không coi ai ra gì, cả Ngọc Kinh người có thể lọt vào mắt hắn ít ỏi. Hiện giờ Kỳ Hoàn thân đứng đầu lục khanh, người khác thấy đều phải khom lưng khuỵu gối nơm nớp lo sợ, nhưng hắn ta lại có thể ở trước mặt Kỳ Hoàn nói nói cười cười, thậm chí không sợ mà ở trước mặt châm biếm hắn là “Nô cũ quý mới.”

Tô Hoài Anh thân dị sĩ, đương nhiên sớm nghe thấy tiếng bước chân của Kỳ Hoàn, một câu châm biếm kia cũng là cố ý nói cho hắn nghe. Hắn ta từ từ xoay người nhìn Kỳ Hoàn, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, lông mày phong lưu hàm tiếu, lại ẩn giấu mũi nhọn, hắn không chút che giấu trên dưới quan sát đối phương, mới mỉm cười nói: “Tin đồn bên ngoài, Cao Tương Vương cơ đắm chìm hoan ái, ngày ngày thỏa thích, ta còn cho rằng Giám Yêu Tư thả ra tin tức giả, hiện giờ nhìn bộ dạng khí hư máu thiếu của ngươi, thế nhưng có tám phần đáng tin. Tham hoan túng dục, mặt trời lên cao mới tiếp khách, đây không phải việc Giám Yêu Tư Khanh sẽ làm.”

“Tô tướng quân từ trước đến nay tuân theo người phân quý tiện, ở trong lòng bổn quan, tự nhiên người cũng phân nặng nhẹ.” Kỳ Hoàn vẻ mặt ung dung đáp.

Tô Hoài Anh cười một tiếng: “Ồ, ta ở trong lòng Kỳ Tư Khanh chắc hẳn không phải cái ‘nặng’ rồi.”

Kỳ Hoàn liếc hắn một cái: “Bằng không thì sao.”

Nụ cười của Tô Hoài Anh nhạt dần: “Vậy Cao Tương Vương Cơ ở trong lòng Kỳ Tư Khanh, là nhẹ hay là nặng?”

“Chuyện giữa phu thê, không phiền người khác nhọc lòng.” Kỳ Hoàn đi ngang qua Tô Hoài Anh rồi ngồi xuống: “Tô tướng quân sáng sớm đến đây, lẽ nào quan tâm chính là chuyện nhà bổn quan?”

Tô Hoài Anh cũng ngồi xuống đối diện Kỳ Hoàn, hắn xuất thân võ tướng, trong đi đứng đều có vài phần phóng khoáng, nhưng không mất phong lưu quý trọng.

“Ta đến vì cái gì, trong lòng ngươi biết rõ.” Tô Hoài Anh lạnh lùng nhìn Kỳ Hoàn, “Hôm nay triều đình nghị sự, Thái Tể vì sao bác bỏ thỉnh cầu ta chấp chưởng Liệt Phong Doanh? Nghe nói Kỳ Tư Khanh vợ chồng mới cưới lại đêm hôm một mình rời khỏi vương phủ, bí mật gặp Thái Tể, có chuyện quan trọng gì cần phải nói lúc đó?”

“Tô tướng quân tai mắt nhanh nhạy, không đến Giám Yêu Tư cũng thật đáng tiếc.” Kỳ Hoàn ung dung bình tĩnh, mảy may không mang khí thế hùng hổ dọa người của Tô Hoài Anh để ở trong mắt, “Thái Tể cai quản sự vụ lục khanh, bổn quan đương nhiên phải hướng người bẩm báo, lại không biết tướng quân dùng thân phận gì đến chất vấn bổn quan?”

Tô Hoài Anh đập tay phải xuống bàn, phát ra một tiếng vang lớn, mặt bàn làm bằng gỗ nguyên nhẹ nhàng run lên, trong nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ.

Nhất phẩm dị sĩ không kìm nén lửa giận như có thực chất, đối mặt núi băng biển động, mang đến cho Kỳ Hoàn cảm giác áp bách cực lớn.

Tô Hoài Anh nhịn lửa giận khi sáng xuống cuối cùng phát tiết ra ngoài, hạ thấp giọng lạnh lẽo như lưỡi đao: “Năm đó cùng ngươi mưu hại Cao Tương Vương thông yêu, ta và Thái Tể sớm có chung nhận thức, sau khi Cao Tương Vương chết, Liệt Phong Doanh sẽ về dưới trướng Tô gia ta.”

Kỳ Hoàn nhẹ nhàng ho một tiếng, vung tay áo phủi bụi bẩn, liếc mắt nhìn bàn gỗ hoàn toàn bị hủy, đáy mắt hiện lên một tia bất mãn, giọng lạnh nhạt: “Liệt Phong Doanh là ngựa hung, ngựa hung khó thuần, năm đó Cao Tương Vương bị oan mà chết, bọn họ sẽ không để người khác làm chủ, Thái Tể cũng lực bất tòng tâm.”

“Cho nên ta mới đợi lâu như vậy!” Tô Hoài Anh giận nói: “Liệt Phong Doanh muốn đầu nhập dưới trướng Cao Tương Vương cơ, tuy nhiên Cao Tương Vương cơ không thể đảm đương, không được lòng quân, bây giờ nàng đã cùng ngươi thành hôn, tướng sĩ trong quân cũng nên hoàn toàn chết tâm. Một con ngựa không thể không có chủ nhân, bằng không sẽ là ngựa phế, ngoại trừ Tô Hoài Anh ta, thiên hạ ai xứng với bọn họ.”

Giọng điệu Tô Hoài Anh cực kỳ cuồng vọng, lông mày tuấn mỹ và sắc nhọn, khiếp sợ lòng người.

Nhưng Kỳ Hoàn lại vững vàng như Thái sơn, bình tĩnh như hồ phẳng lặng, mảy may không bị khí thế của hắn áp đảo.

“Tô tướng quân, Giám Yêu Tư không can thiệp quân cơ yếu vụ.”

Tô Hoài Anh lạnh lùng cười: “Giám Yêu Tư không quản, nhưng ngươi bây giờ đã nhập chủ phủ Cao Tương Vương, bây giờ không giống trước kia … sao nào, lẽ nào một Giám Yêu Tư đã không còn thỏa mãn được quyền lực dục vọng của ngươi, ngay cả binh phù Liệt Phong Doanh cũng muốn giữ ở trong tay sao?”

Tô Hoài Anh nói rồi chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Hoàn, lạnh lùng ngạo mạn nói: “Kỳ Hoàn, đừng ở trước mặt ta một câu ‘bổn quan’, dù ngươi đứng đầu lục khanh, có Thái Tể sủng tín, ở trong mắt ta, ngươi chung quy chỉ là một tên nô lệ nổi lên từ Tô gia chúng ta. Ngươi từ khi sinh ra, trên người đã mang vết tích của Tô phủ ta, ngươi cho rằng bản thân bây giờ làm quan lớn, thực ra cũng chỉ là thành nô của phủ Thái Tể! Chó đói lâu ngày, nhìn thấy miếng thịt liền muốn gặm, ngươi xứng sao!”

Tô Hoài Anh nói xong phất tay áo rời đi.

Kỳ Hoàn lẳng lặng nhìn trong không trung hãy còn phất phơ vụn nhỏ, khẽ thở dài: “Một cái bàn thật đẹp, nhưng lại bị hủy như vậy.”

“Tội chứng của Tô gia, nhiều thêm một việc.”

Tô Hoài Anh rời khỏi không lâu, Kỳ Hoàn quay về gặp Khương Hồi, nhưng không nhìn thấy nàng ở trong phòng, hạ nhân nơm nớp lo sợ đáp lại, hắn mới biết Khương Hồi đến từ đường.

Lòng hắn trầm xuống, vội vàng đi về phía từ đường, hiếm khi mất bình tĩnh.

Tuy nhiên đi đến từ đường, thì chậm bước chân lại.

Cửa từ đường mở ra, ánh mặt trời chỉ chiếu đến trong cửa vài thước, căn phòng to như vậy nhưng bị u ám bao phủ. Thiếu nữ bị bóng đen nuốt chửng, nàng cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, khóc không thành tiếng.

Cùng lúc đó giống nhau.

Hắn đem tro cốt của Cao Tương Vương về vương phủ, Khương Hồi ôm hũ tro lạnh lẽo, nước mắt lặng lẽ trào ra, đôi vai không ngừng run rẩy.

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe gắt gao trừng nhìn hắn, toát ra căm ghét mãnh liệt và vô cùng hối hận.

Lúc này nàng muốn giết hắn, thậm chí muốn giết bản thân nàng.

Kỳ Hoàn chậm rãi đi về phía trước, thân ảnh trong ký ức cùng bóng dáng trước mắt trùng điệp, chỉ là người trước mắt nàng càng thêm bất lực.

Hắn ở sau lưng nàng nửa ngồi xổm xuống, lưỡng lự đem tay đặt lên vai gầy nhỏ và run rẩy của nàng.

“Khương Hồi … thương thế của nàng vừa mới có chuyển biến tốt … đừng bi thương quá mức.”

Tiếng khóc nức nở của Khương Hồi dần dần chậm xuống, nàng ngẩng đầu nhìn Kỳ Hoàn, một đôi mắt trong trẻo khóc đến sưng tấy.

“Ta không nhớ được … Ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A phụ ta vì sao chết? Kỳ Hoàn …. ngươi có thể nói cho ta không?”

Chuyện nghe được trong mộng, đều là trắng nhợt và xa vời, mãi đến khi nàng tự mình bước vào gian từ đường này, nhìn thấy linh vị của phụ thân, bi thương mới biến thành chân thật và nặng nề, phảng phất ngây thơ đổ sụp xuống, gần như đè ép khiến nàng không thể thở nổi.

A phụ nàng là đại anh hùng, là nhất phẩm dị sĩ thiên hạ vô địch, nàng chưa từng nghĩ đến ông sẽ rời bỏ mình.

Kỳ Hoàn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hồi lâu, mới kể cho nàng chuyện cũ.

“Một năm rưỡi trước, Giám Yêu Tư nhận được tin mật báo, Cao Tương Vương Khương Thịnh thông yêu phản quốc. Mật báo như vậy vốn sẽ không đáng tin, nhưng người đó dâng lên chứng cứ tỉ mỉ xác thực. Việc liên quan đến Vương nhất đẳng sánh vai, liên quan đến xã tắc, bởi vậy Thái Tể tự mình can dự. Vì điều tra việc này, Giám Yêu Tư tạm thời bắt giam Cao Tương Vương.”

“Tuy nhiên Giám Yêu Tư lúc đó vẫn đang truy tra, có người cướp ngục, cứu Cao Tương Vương đi. Tô đại tướng quân dẫn Thần Hỏa Doanh truy đuổi đào phạm. Thần Hỏa Doanh đuổi đến ngoại thành, phát hiện tung tích của Cao Tương Vương, mà lúc đó Cao Tương Vương ở cùng một chỗ với Yêu tộc, chứng thực tội danh ông ấy thông yêu.”

“Thần Hỏa Doanh nhận lệnh của Tô đại tướng quân, giết chết nghịch tặc Khương Thịnh ngay tại chỗ. Thần Hỏa Doanh cùng Yêu tộc còn có Cao Tương Vương đại chiến một trận … Cao Tương Vương lực kiệt thân vong.”

Khương Hồi dùng sức lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Không thể nào, a phụ ta tuyệt đối không thông yêu!”

“Phải, không lâu sau đó, Giám Yêu Tư liền tra rõ mọi chuyện, còn Cao Tương Vương trong sạch.” Kỳ Hoàn rũ mắt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Khương Hồi, “Là phó tướng Liệt Phong Doanh thông yêu, hãm hại Cao Tương Vương. Yêu tộc đợi ở ngoại thành không phải đến cứu Cao Tương Vương, đó là một cái bẫy … Yêu tộc, cũng đến để giết Cao Tương Vương.”

Ngày đó Cao Tương Vương, trước sau có địch, đằng trước là Yêu tộc bản thân chiến đấu một đời, phía sau là Nhân tộc bản thân bảo vệ một đời, tất cả mũi kiếm đều chĩa vào ông, dù là nhất phẩm dị sĩ, độc nhất vô nhị, cũng không thể sống sót trong bao vây như vậy.

Có rất nhiều chuyện, Giám Yêu Tư cũng không dám thông cáo ra ngoài.

Ví dụ ngày đó Cao Tương Vương lực kiệt mà chết, sau khi chết lại đứng thẳng không quỳ.

Ví dụ ngày đó Cao Tương Vương giết hàng chục tên đại yêu, nhưng không có mang mũi kiếm chĩa vào binh sĩ Nhân tộc.

Ví dụ binh sĩ Thần Hỏa Doanh ngày đó tham gia bao vây tiêu diệt, về sau tất cả tự sát mà chết.

Nếu những chuyện này để các tướng sĩ Liệt Phong Doanh gần như tín ngưỡng Cao Tương Vương biết, sợ rằng ngựa hung này sẽ hoàn toàn sụp đổ, phát điên.

Kỳ Hoàn đối với những chuyện này vô cùng rõ ràng, nhưng hắn không dám nói cho Khương Hồi, có lẽ đợi thời gian vết thương phai mờ, hắn sẽ nói cho nàng biết tất cả.

Khương Hồi giơ tay nắm lấy vạt áo của Kỳ Hoàn, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt hắn: “Là ai hại chết ông ấy?”

Kỳ Hoàn ánh mắt tối lại, thấp giọng nói: “Là Yêu tộc.”

“Chỉ có Yêu tộc sao?” Khương Hồi không tin, bức hỏi: “Túc Du nói, ngươi là Giám Yêu Tư Khanh …”

“Lúc đó, ta là Giám Yêu Tư Thiếu Khanh.” hắn giải thích, “Ta đưa ông ấy đi, là vì bảo vệ ông ấy, Giám Yêu Tư có pháp trận phòng hộ cường đại nhất, chỉ có ở Giám Yêu Tư, mới có thể bảo đảm ông ấy an toàn.”

Ngục hình Giám Yêu Tư, là bắt nhốt yêu vương và dị sĩ, những nhà lao đó phòng thủ kiên cố, không thể từ bên trong phá vỡ, cũng không thể từ bên ngoài công phá.

“Vậy ông ấy an toàn sao?” Khương Hồi cười gượng một cái, nước mắt như châu ngọc lăn xuống, “Ông ấy chết rồi …”

Kỳ Hoàn ảm đạm rũ mắt: “Là ta thất trách có người đưa ông ấy rời khỏi Giám Yêu Tư.”

Khương Hồi nhìn chằm chằm Kỳ Hoàn, trong mắt tràn đầy nước mắt, làm mờ tầm nhìn của nàng, nàng dùng giọng khàn khàn do khóc hỏi: “Ta có thể tin ngươi sao?”

Lòng bàn tay Kỳ Hoàn chạm vào má nàng, khẽ lau khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng.

“Khương Hồi, tin ta, ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện tổn thương nàng.”

Trong nhất thời, Khương Hồi gần như muốn tin.

Đôi mắt hắn sâu thẳm giống như hải vực vô tận, nhìn như bình tĩnh lại có gió bão tiềm tàng.

Nếu như nàng thật sự mất trí nhớ, lúc này sẽ tin đây là chỗ dựa duy nhất.

Nhưng bản thân ba năm sau nói lại khác với những gì Kỳ Hoàn nói, có lẽ toàn bộ là nói thật cũng có thể là một lời nói dối chắp vá.

— Lưu ở bên cạnh hắn, mình đến khai quật chân tướng.

Khương Hồi nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn: “Ta tin ngươi … tuy rằng ta không nhớ được rất nhiều chuyện, nhưng nếu đã lựa chọn thành hôn với ngươi, vậy ta của quá khứ, chắc là tin tưởng ngươi, yêu ngươi …”

Ngực Kỳ Hoàn khẽ đập, ôm lấy bả vai nàng, đôi mắt rũ xuống giấu đi cay đắng đáy lòng.

“Phải, chúng ta vẫn luôn yêu nhau, là nàng xin bệ hạ thỉnh chỉ, để chúng ta tứ hôn, hôm đó ta hạnh phúc biết bao.”

— Dù cho biết nàng không phải thật lòng muốn thành hôn với ta.

“Ký ức ba năm này, phần nhiều là đau khổ bi thương, nếu đã quên rồi, chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa.”

_____________________________________

(Hạ)

Trong lúc Kỳ Hoàn luyện công, Túc Du lại mang cho hắn vài bộ y phục mới.

“Quận chúa đối với huynh thật tốt, còn bảo thợ may làm cho huynh rất nhiều y phục mới. Chất vải tốt như vậy, quý tộc còn không được mặc.” Hai chữ ngưỡng mộ của Túc Du nói cũng chán rồi, “Vương gia còn truyền thụ cách tu hành cho huynh …. Kỳ công tử, sau này nếu huynh lên như diều gặp gió, đừng quên dìu dắt ta.”

Kỳ Hoàn có chút dở khóc dở cười, đợi Túc Du cất quần áo mới xong, hắn mới hỏi: “Hai ngày nay … phong hàn của quận chúa tốt hơn chưa?”

“Đã khỏi bệnh rồi, ngày mai là thọ yến, trời chưa sáng phải xuất phát đến Phong Tự Ngọc môn cử hành tế tự đại điển, huynh nhớ ngàn vạn lần đừng lỡ thời gian.” Túc Du nghiêm túc nhắc nhở hắn.

Kỳ Hoàn gật đầu.

Thực ra hắn là muốn hỏi, vì sao hai ngày nay Khương Hồi không truyền hắn.

Tuy rằng Cao Tương Vương bảo hắn chuyên chú tu hành, còn tự mình truyền thụ phương pháp tu hành chính thống, nhưng với sự hiểu biết nông cạn của hắn đối với Khương Hồi, nàng chắc sẽ nhìn chằm chằm tiến độ tu hành của hắn — Chung quy nàng nói nàng muốn quan sát biểu hiện của hắn có khiến nàng hài lòng hay không.

Nhưng Kỳ Hoàn không thể mở miệng trực tiếp hỏi, còn Túc Du lại là người nói nhiều.

“Quận chúa có lẽ đang lo lắng cho thọ yến ngày mai, hai ngày nay có chút cổ quái, hôm qua tức giận cả buổi sáng, ta cũng không biết là ai chọc giận nàng ….” Túc Du lè lưỡi, nghĩ lại phát sợ, quận chúa tính tình hiện tại khá là cổ quái, tuy rằng không đánh mắng nàng, nhưng nàng nhìn liền có cảm giác áp bách.

Kỳ Hoàn nghĩ lại đêm đó trải qua, cảm giác bản thân chắc không làm sai chuyện gì, ít nhất sau khi về phủ vẻ mặt của quận chúa còn hiền lành ôn hòa.

Khương Hồi khó chịu, tuy rằng không phải vì Kỳ Hoàn này, nhưng cũng có liên quan tới hắn, Kỳ Hoàn ba năm sau và người trước mặt, chẳng phải là cùng một người sao!

Hôm đó từ trong mơ tỉnh dậy, nghĩ đến nghe được câu cuối cùng kia, cả người nàng máu sôi sục lên, mang tà hỏa từ lòng bàn chân thiêu đốt đến đỉnh đầu. Nàng kích động không mặc quần áo, xông ra ngoài muốn giết Kỳ Hoàn.

Vừa mở cửa, trời vừa vặn mới sáng, từ xa truyền đến một tiếng quạ kêu và gió lạnh sáng sớm khiến nàng giật mình, bình tĩnh xuống.

— Giết tên Kỳ Hoàn này, vô dụng.

— Cơ thể ba năm sau bẩn rồi, không muốn nữa.

— Bản thân mười sáu tuổi thật sự ngốc như vậy sao?

— Ta không muốn quay về thân thể đó.

Vô số suy nghĩ ở trong đầu đan xen. Ừm, cũng không bình tĩnh như thế.

Nhưng Khương Hồi vẫn đóng cửa lại, lần nữa nằm xuống giường hờn giận, thỉnh thoảng đập một cái xuống giường phát tiết bực tức trong đầu.

Viên phòng?

Nàng và Kỳ Hoàn?

Nàng hận không thể lần nữa trở lại trong mơ đánh bản thân năm mười sáu tuổi đó.

Kỳ Hoàn cái tên cầm thú, thế nhưng lợi dụng thể thân nàng bị thương nặng ra tay thâm độc với nàng như vậy.

Thôi, mạng còn không cần, cần trong sạch làm cái gì.

Sáng sớm tức giận như vậy, đến Túc Du cũng bị dọa sợ đến sững sờ.

Sau bữa sáng, Cao Tương Vương ở Phong Tự Ngọc môn bảo thân tín gửi một cuốn sách tu hành theo phương pháp chính đạo về, bảo nàng giao cho Kỳ Hoàn.

Khương Hồi bảo Túc Du gọi Kỳ Hoàn đến, đưa cuốn sách cho hắn, nhưng bản thân không gặp mặt hắn.

Nàng sợ mình nhìn thấy Kỳ Hoàn nhịn không được sẽ động sát tâm.

Sau bữa trưa cơn giận vẫn còn khó tiêu, một mình đi dạo ở trong vườn, lúc đi đến hậu viện, thì nghe thấy tiếng nức nở cổ quái.

“Thứ này từ đâu đến, còn không mau đuổi đi, đừng làm bẩn mắt vương gia và quận chúa!”

Trong lòng Khương Hồi sinh ra nghi hoặc, bước nhanh hai bước đến xem xét.

Chỉ thấy hai tên thị vệ đứng ở cạnh xe ngựa, một người trong số họ tay cầm vật có hình thể màu trắng, hình như còn động đậy.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Khương Hồi hỏi.

Hai tên thị vệ giật mình, vội vã quay người lại hành lễ.

“Bái kiến quận chúa!”

Lúc này Khương Hồi mới nhìn rõ thứ trên tay thị vệ đang cầm là cái gì, là một con thú nhỏ lông màu trắng.

“Đây là con gì, đưa ta xem.” Khương Hồi chỉ vào con thú nhỏ trong tay hắn.

Thị vệ do dự một chút, hai tay dâng lên trước, nói: “Không biết mèo hoang sinh con ở chỗ nào trong vương phủ, nhất định là các nô tì vẩy nước quét dọn qua quýt.”

Khương Hồi không để bụng cười nói: “Không sao.”

Nàng nhận lấy con mèo nhỏ, cẩn thận ôm ở trong tay. Mèo nhỏ nhìn hẳn là mới sinh không lâu, đoán chừng đã được hai ba tháng, lông trắng phủ trên người một lớp mềm mại, không có chút tạp chất, một đôi mắt trắng hổ phách mệt mỏi mặt ủ mày chau, đôi tai nhỏ cụp xuống, phát ra kêu khóc khe khẽ.

Tay Khương Hồi nhỏ, mèo con cũng chỉ lớn hơn bàn tay của nàng một chút.

“Nhìn có vẻ đã rất lâu chưa được ăn.” Khương Hồi nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, thở dài một tiếng: “Không biết là bị bỏ rơi, hay là mẫu thân nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.”

Khương Hồi nhịn không được nhớ tới mẫu thân của mình. Nàng cũng là ba tuổi thì không còn mẫu thân, ký ức liên quan đến mẫu thân đã trở nên rất xa cách, có đôi lúc một số cảnh tượng lướt qua đầu óc, nàng cũng không biết đây là hồi ức hay là tưởng tượng. Chỉ là nàng chung quy vẫn may mắn, có phụ thân tốt nhất trên đời, cho nàng quan tâm tỉ mỉ chu đáo.

“Đứa trẻ đáng thương.” Khương Hồi rũ mắt xuống, nhẹ thở dài nói: “Nếu đã sinh ra ở nơi này, cũng coi như một đoạn duyên phận, ta sẽ nuôi nó.”

Nàng lập tức đem mèo nhỏ trở về, thấy nó màu trắng tuyết, nên đặt tên là Đoàn Đoàn.

Có mèo con chăm sóc, tức giận với Kỳ Hoàn cũng như có lối ra, tâm trạng nàng cũng tốt rất nhiều.

Đến lúc hoàng hôn, tình hình như ngày hôm qua lại xuất hiện tương tự, mắt trái nàng nhìn thấy khung cảnh ba năm sau, nhưng lần này nàng không hoảng loạn, lấy ra bút mực đã chuẩn bị trước đó, viết một dòng chữ trên thẻ tre.

— Ta là Khương Hồi.

Khung cảnh mắt trái dao động một chút, ngay sau đó, nàng nhìn thấy một bàn tay chấm chút mực viết một dòng chữ trên bàn.

— Ta cũng phải.

Quả nhiên, giống như nàng nghĩ.

Nàng quay đầu nhìn đồng hồ nước tính thời gian, qua nửa khắc giờ, tầm mắt trùng điệp tan biến, trước mắt lại khôi phục bình thường.

Lúc này, ngoài cửa sổ trời cũng tối dần.

“Bình minh, hoàng hôn ….” Khương Hồi chậm rãi đi đến ngoài cửa, trầm ngâm lẩm bẩm một mình, “Lúc hoàng hôn, là lúc âm dương bổ sung cho nhau ….”

Hai thời gian này, nàng sẽ cùng bản thân khác sản sinh giao nhau.

Khi bình minh, hai người đều nằm ở trong giấc mộng, thì có thể ở trong mộng gặp nhau.

Mà lúc hoàng hôn, hai người đều tỉnh táo, nhật nguyệt đồng thiên, mắt của hai người các nàng cũng giống như nhật nguyệt này, đồng thời nhìn thấy hai thế giới.

Thời gian này, khoảng chừng nửa khắc, vừa vặn là khoảng thời gian hoàn chỉnh một lần bình minh hoàng hôn.

Quá khứ và tương lai sản sinh giao nhau, điều này đối với hai bên đều là chuyện tốt, các nàng có thể giúp đỡ đối phương truy tra chân tướng, thay đổi tương lai.

“Có thể thay đổi sao ….” Khương Hồi lặng lẽ thở dài, nàng đối với tình huống bản thân trước mắt biết nửa phần, vốn tưởng rằng mình quay về ba năm trước, bây giờ xem ra, ba năm trước và ba năm sau là hai thế giới độc lập, linh hồn độc lập, giống như đồng nhất một mảnh ban ngày và nửa đêm của thiên hạ, các nàng giống như tương đồng, nhưng không hề liên quan.

Có lẽ nàng có thể thay đổi hướng đi của thế giới này, cứu được Cao Tương Vương của thế giới này, nhưng sợ rằng không thể thay đổi được thế giới ba năm sau. Đối với nàng ở thế giới đó, Cao Tương Vương chết đã thành định cục, mà bản thân có thể làm, là giúp đỡ bản thân của tương lai báo thù.

Vậy báo thù thành công thì sao …..

Ý nghĩ đê hèn đó lại hiện lên trong đầu Khương Hồi — nàng muốn ở lại thế giới có phụ thân.

Mà bản thân khác, sợ rằng cũng nghĩ như vậy.

Trong giấc mơ đêm đó, “Khương Hồi” mười sáu tuổi đem chuyện cũ của bản thân nghe được từ chỗ Kỳ Hoàn kể lại cho bản thân mười chín tuổi.

“Đây chính là Kỳ Hoàn nói cho ta.” nàng nói, “Hắn đưa a phụ đi, là vì bảo vệ ông ấy, ta cùng hắn thành hôn, là bởi vì chúng ta yêu nhau.”

Khương Hồi tức giận sắc mặt thay đổi: “Nói hươu nói vượn, hắn thế nhưng đổi trắng thay đen như thế!”

“Ta cũng không tin, nhưng mà ta giả vờ tin. Tiếp theo nên làm thế nào?”

Khương Hồi hít một hơi sâu, kìm nén lửa giận nói: “Cùng hắn hư tình giả ý, đằng nào tình huống của cô và mất trí nhớ giống nhau, không dễ dàng lộ ra sơ hở.”

“Ừm …” “Khương Hồi” gật đầu, chần chừ một chút, nói: “Cô biết chúng ta làm sao đổi trở lại không?”

— Quả nhiên, nàng cũng nghĩ như vậy.

Trải qua ba năm khiến tính tình bản thân có thay đổi rất lớn, nhưng chung quy cùng một người, rất nhiều cách nghĩ đều tương thông.

Khương Hồi lòng trầm xuống, nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng mà hiện tại không thể đổi, cô cần hiểu rõ, nếu đổi trở về, lấy tình trạng của cô lúc đó rất khó cứu a phụ. Ta so với cô có nhiều ký ức trong ba năm, biết càng nhiều tiên cơ, như vậy mới càng có phần nắm chắc đối phó Thái Tể.”

Dù không bằng lòng, nhưng “Khương Hồi” vẫn chấp nhận cách nói này.

“Ngày tám tháng tư, thọ yến của Đế Diệp, khi đó Yêu tộc sẽ có hành động, quý tộc trúng độc, tử thương rất nhiều, vốn dĩ Kỳ Hoàn chính là lập công ở lúc đó, nhận được Đế Diệp khen ngợi, lần này, ta sẽ chiếm tiên cơ trước, lập công lao.” Khương Hồi nói, “Nhưng thời gian đó đúng lúc là hoàng hôn, cho nên cô phải nhắm mắt lại, bằng không ta sẽ nhận phải quấy rầy.”

Nàng đã thử qua, đồng thời nhìn thấy hai cảnh tượng sẽ khiến nàng chóng mặt mất thăng bằng, cũng chỉ có thể dùng một mắt nhìn. Lúc đó cảnh tượng hỗn loạn, nàng không thể để bản thân cũng xảy ra ngoài ý muốn.

Tuy nhiên “Khương Hồi” nghe nàng nói như vậy, lại rất hết hồn: “Nếu cô đã biết Yêu tộc xâm phạm, vì sao không sớm ngăn cản.”

Khương Hồi vẻ mặt lạnh lùng: “Đầu tiên, ta không thể giải thích tại sao mình có thể biết trước, sợ sẽ bị coi thành chứng cứ thông yêu.”

“Thứ hai, dù ngăn cản chuyện này xảy ra, Yêu tộc cũng sẽ không chịu để yên, bọn họ sẽ dùng cách khác xâm phạm, đến lúc đó ta vô phương đề phòng.”

“Thứ ba ….” ánh mắt Khương Hồi lạnh lùng, “Có một số người không đáng để cứu.”

Nàng nhìn bản thân đối diện, trong lòng mỉm cười — hóa ra bản thân mười sáu tuổi, có một đôi mắt ngây thơ đơn thuần như vậy.

Phong Tự Ngọc môn là một ngọn núi, nằm ở một trăm dặm bên ngoài phía tây bắc thành Ngọc Kinh, cao hơn ba trăm trượng, không chiếm cao không chiếm hiểm, chỉ chiếm một linh tự. Truyền thuyết kể vào niên đại không thể xác định, Thần tộc lấy hồn người và thần tủy hợp hai làm một, sáng tạo Vu nửa người nửa thần, thay thần hành tẩu thiên hạ. Cảm động nhớ nhung công đức của Vu thánh, các chư vương Nhân tộc phái ra nô lệ tiến đến Phong Tự Ngọc môn, giúp Vu thánh xây dựng cung điện, mất khoảng trăm, mới xây thành Khai Minh Thần cung.

Tuy Vu tộc số người rất nhiều, nhưng Vu thánh đích thân Thần tộc sáng tạo chỉ có ba người, được xưng là Khai Minh tam thánh. Khai Minh tam thánh cao tọa Thần cung, chọn ra người có tuệ căn bẩm sinh trong Nhân tộc làm đệ tử, tổng cộng ba ngàn, truyền thụ Vu thuật, hành tẩu bát hoang lục hợp*. Ba ngàn người này chính là Vu tộc sớm nhất.

(*Lục hợp, trên dưới và bốn phương: thiên hạ, vũ trụ)

Sau này Thần tộc tan biến, chúng Vu tộc mất đi chỉ dẫn của thần minh, lại sợ bản thân đức hạnh có thiếu sót bị thần minh ruồng bỏ, không dám lên tiếng, nên đã giả mượn ý của thần minh giả danh lừa bịp, làm xằng làm bậy, đến mức về sau thanh danh Vu tộc hoàn toàn mất hết.

Hơn một ngàn năm trước, tổ tiên Vũ triều là Tử Nghiêu dẫn đầu dị sĩ tấn công Khai Minh Thần cung, mới phát hiện Khai Minh tam thánh không già không chết trong truyền thuyết sớm đã biến mất, thậm chí tứ thần thú thần bảo vệ xung quanh Thần cung đã không thấy tung tích, lúc này mới tin bát hoang bị thần minh vứt bỏ.

Tuy rằng Khai Minh tam thánh đã biến mất, nhưng Phong Tự Ngọc môn vẫn là một nơi tiên sơn phúc địa linh khí thơm ngào ngạt, Tử Nghiêu ở phía nam Phong Tự Ngọc môn kiến lập thành Ngọc Kinh, tự hiệu Đế Nghiêu, thống nhất lục hợp. Hơn một ngàn năm sau, Phong Tự Ngọc môn trở thành đế lăng, quân vương băng hà sẽ được chôn cất vào phong thủy bảo địa trong núi, Khai Minh Thần cung cũng thành từ đường của các thế hệ đế vương Vũ triều. Vào đầu mỗi năm, nếu có đại sự, quân vương sẽ cử hành nghi thức thờ cúng long trọng ở nơi này.

Năm nay bởi vì thọ sáu mươi của Đế Diệp, Đế Diệp xem xét chuyện này nghiêm túc, dẫn bá quan thậm chí chúng quý tộc lên núi tế bái, đồng thời tắm gội linh khí tiên sơn cùng ân trạch tổ tiên.

Trời chưa sáng mà đã có tám trăm người thân mặc hoa phục bước lên bậc thần tiên.

Hi Hòa điện trên mây, Khai Minh cung nhân gian.

Ba ngàn bậc thang này được cho rằng là cầu nối từ Nhân tộc dẫn đến thần thánh, cũng được xưng là “Đăng Tiên Giai”. Theo trinh nhân tính toán, lúc mặt trời mọc leo xong thang tiên, sẽ có cơ duyên nhận được trường sinh.

Đối với một số công khanh quý tộc lớn tuổi, leo ba ngàn bậc thang gần như phải tiêu tốn nửa mạng sống, nhưng Phong Tự Ngọc môn không giống những nơi khác, nơi này linh khí dồi dào, ngưng thành sương hoa, dù là người phàm sinh sống ở nơi này cũng có thể thân cường thể mạnh. Bây giờ số thọ mệnh người nhân của Vũ triều cùng lắm là ba mươi, quý tộc cũng chỉ ngoài năm mươi, mà các triều đại đế vương trước thường thọ đến bảy mươi tám mươi, chính là do thường xuyên ở Phong Tự Ngọc môn thổ nạp linh khí.

Bởi vậy leo núi tuy mệt, đối với các quý tộc lại là một chuyện tốt trời cho, có thể may mắn leo thang tiên, cũng chỉ có người thân phận tôn quý, mà các nô lệ chỉ có thể ở dưới núi đợi.

Khương Hồi thân mặc huyền y huân thường, hoa quý và trang nghiêm, sắc mặt kính cẩn đứng xếp hàng trong đội ngũ, đi theo đoàn người lên núi tế bái.

Xung quanh ban đầu là một mảnh tối như mực, chỉ có tiếng đế giày làm từ lụa mềm ở trên mặt đất ngọc thạch cọ sát. Dần dần trước mắt bắt đầu sáng lên, như có ánh sáng xuyên qua mặt nước chiếu xuống đáy biển, mờ mờ không rõ ràng. Đó là dấu hiệu của bình minh.

Khương Hồi đột nhiên cảm thấy trước mắt mơ hồ, thậm chí có cảm giác huyền diệu của thần hồn xuất khiếu.

“Khương Hồi.” trong đầu vang lên một tiếng.

Bước chân của Khương Hồi gần như khựng lại, nhưng không hề chậm bước chân lại.

“Thì ra lúc bình minh không như trong mộng, là loại cảm giác này …” giọng nói đó lẩm bẩm một mình, “Trên người ta cảm nhận được mát lạnh, là thuộc về cô.”

Lúc này các nàng một người đang leo núi, gió sáng hơi lạnh.

Một người khác đang nằm giường cao gối mềm, ấm áp dễ chịu.

Nhưng vì lúc bình minh âm dương tương sinh, linh hồn tương dung, các nàng có cảm nhận của đối phương, thậm chí có thể ở trong đầu nghe được tiếng lòng của đối phương.

Khương Hồi suy nghĩ một chút, ở trong lòng nói: “Bình minh, là âm cực sinh dương, dương mạnh đuổi âm, có lẽ là nguyên nhân này, chúng ta có thể càng mãnh liệt cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.”

“Hôm nay hung hiểm, cô nhất định phải cẩn thận nhiều hơn.” giọng nói đó lại nói.

“Cô cũng cẩn thận lời nói hành động.” Khương Hồi nói, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chân trời như tơ lụa mà xanh lam, bị hỏa tinh đốt ra một vết nứt, kim quang thuận thế mang vết nứt xé toạc ra, từ đông sang tây chiếu xuống nhân gian. Mái cong Khai Minh Thần cung cao vút tầng mây giống như bấc đèn ngọn nến, trước tiên được mặt trời mới mọc chiếu sáng, sau đó đem càng nhiều ánh sáng trút xuống. Bầu trời kim quang như mật hoa bị thần minh đổ xuống, dọc theo ba ngàn thang tiên chảy vào nhân gian.

Khai Minh Thần cung làm từ bạch ngọc tắm mình trong ánh bình minh, hùng vĩ và thánh khiết, mọi người đứng trên thang tiên nhìn thấy cảnh trước mắt này, đều lòng sinh xúc động, thậm chí rơm rớm nước mắt, khẽ nghẹn ngào.