Chúc U Đài - Tùy Vũ Nhi An
Chương 29: Cầu thân
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
(Thượng)
Khương Hồi không còn bước vào mộng cảnh đó nữa.
Cuộc sống dường như đã quay trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, những gì xảy ra trong một tháng qua giống như một giấc mộng, khi đến lúc mặt trời mọc thì tiêu tan thành mây khói, không chút dấu vết.
Trời sáng không lâu, Túc Du đẩy cửa đi vào, thì nhìn thấy Khương Hồi đang ngồi thẫn thờ trên giường. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, đôi mắt mơ hồ và trống rỗng, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, thậm chí còn không nhận ra tiếng bước chân của nàng bước vào cửa.
“Quận chúa?” Túc Du kỳ quái gọi nàng một tiếng, phải mất một lúc lâu mới thấy nàng cứng ngắc quay đầu lại.
Đoàn Đoàn chạy vào vòng tay của Khương Hồi, kêu meo meo hai tiếng, đang cố gắng thu hút sự chú ý của nàng.
Vốn dĩ hôm đó Khương Hồi và Kỳ Hoàn nhốt nó ở trong phòng, bản thân đưa Diệp Tử ra ngoài, nó rất tức giận, thậm chí còn lên kế hoạch bỏ nhà ra đi. Nhưng hôm sau hai người về, không mang Diệp Tử trở về, nó rất vui mừng.
— Hóa ra là bí mật đem tiểu hồ ly đó đi vứt bỏ.
— Nó vẫn là đứa trẻ duy nhất của Khương Hồi.
Đoàn Đoàn lại vui vẻ vểnh đuôi lên, ý tưởng bỏ nhà ra đi còn chưa kịp thực hiện đã bị ép xuống.
Nhưng mấy ngày nay, Khương Hồi lại trở nên hồn bay phách lạc không thể giải thích, có lúc nó liều mạng kêu gọi trước mặt nàng, nhưng nàng nhắm mắt làm ngơ. Điều này làm cho Đoàn Đoàn rất buồn — Lẽ nào là vì con yêu hồ đó không còn ở đây nữa sao?
Những người ở bên cạnh Khương Hồi ngày đêm hầu như đều nhận ra sự khác thường của nàng, đặc biệt là Kỳ Hoàn, hắn cảm nhận được rằng Khương Hồi dường như đang cố ý lẩn tránh mình, nhưng hắn không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khiến nàng làm như vậy.
Túc Du giúp Khương Hồi đang thất thần chải chuốt trang điểm, vừa làm vừa lải nhải nói rất nhiều điều, nhưng Khương Hồi không nghe lọt tai câu nào.
— Túc Du ba năm sau đã không còn nói nhiều như vậy nữa, có lẽ những chuyện xảy ra sau này cũng đã thay đổi nàng ta, khiến tính cách của nàng trở nên trầm lặng hơn.
— Hơn nữa, nàng càng thêm kính sợ Kỳ Hoàn thân là Giám Yêu Tư Khanh, trước mặt hắn không dám tùy tiện làm càn.
— Kỳ Hoàn …
Cái tên này khiến nàng nhớ đến bóng dáng cô độc lẻ loi đó, đôi mắt dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn, chứ không phải là ….
Khương Hồi khẽ thở dài, trong lòng từng cơn chua xót và đau nhói.
“Quận chúa sao lại thở dài? Thường ngày nghe tin Tô tiểu thư sắp đến, người đều rất vui vẻ.” Túc Du tò mò hỏi, “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện không vui với Tô tiểu thư?”
Khương Hồi ngẩn ra: “Diệu Nghi khi nào sẽ đến?”
Túc Du chớp mắt: “Ta vừa nói rồi mà, Tô gia đã gửi thiệp hôm nay tới thăm, nhìn thời gian chắc cũng sắp đến rồi.”
Khương Hồi không hề nghe lọt tai câu nào.
Diệu Nghi!
Khương Hồi vội vàng đứng dậy, nàng vẫn chưa biết liệu mình có thể trở về thế giới ba năm sau hay không, nhưng trước mắt nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Bi kịch của a phụ và Diệu Nghi, nàng nhất định phải tự mình tìm cách thay đổi.
Khi Khương Hồi đến tiền sảnh, Tô Hoài Anh vừa mới ngồi xuống không lâu, đang nói chuyện với Cao Tương Vương, cả hai trông có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
Tô Diệu Nghi chào hỏi Cao Tương Vương, rồi chuẩn bị đi ra hậu viện để gặp Khương Hồi, vừa hay họ chạm mặt nhau.
“Quận chúa.” Tô Diệu Nghi mỉm cười tươi tắn, “Ta mang đến ít trái cây tươi từ Nam Hoang tiến cống, chúng ta cùng nhau nếm thử nhé!”
Ánh mắt của Khương Hồi vô thức chạm vào ánh mắt của Tô Hoài Anh, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng nàng giương cung nhìn ra xa trên cánh đồng hoang.
Khương Hồi trong lòng trầm xuống, nàng quay mặt đi, nắm lấy tay Tô Diệu Nghi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cao Tương Vương nhìn hai cô nương nắm tay nhau rời khỏi tiền sảnh mà không hành lễ với khách, không khỏi dở khóc dở cười nói với Tô Hoài Anh: “Con gái ta quen sống ở Nam Hoang, không hiểu mấy lễ nghi phiền phức trong kinh, khiến Tô tiểu tướng quân chê cười rồi.”
Tô Hoài Anh thu lại ánh mắt, khẽ cười và nói: “Tính cách quận chúa đơn giản, không bị ràng buộc bởi thế tục, không theo thói quen bình thường, cũng không phải là điều xấu.”
Cao Tương Vương ánh mắt khẽ động, có chút ngạc nhiên.
Ông tất nhiên cảm nhận được rằng lời này của Tô Hoài Anh không phải là xã giao giả tạo. Tô gia là quý tộc môn phiệt trăm năm, điều họ coi trọng nhất chính là lễ nghi thế tục, nếu không thì không thể thể hiện sự ưu việt của họ.
Tô Diệu Nghi có thể thân thiết với Khương Hồi ngay lần đầu gặp mặt đã khiến ông rất ngạc nhiên, còn về phần Tô Hoài Anh, danh tiếng của hắn không mấy tốt đẹp, Cao Tương Vương không ngờ hắn lại nói ra những lời này.
Thậm chí những chuyện xích mích giữa hai người trên đài dạ yến, ông cũng đã nghe phong phanh. Dù sao, với tư cách là một người cha yêu thương con gái, ông không thể để bất kỳ ai bắt nạt con mình. Sở dĩ ông không tính toán với Tô Hoài Anh là vì dường như Tô Hoài Anh cũng chẳng được lợi lộc gì từ Khương Hồi.
Cao Tương Vương nhấp một ngụm trà, che giấu suy tư trong ánh mắt.
“Lần trước trên núi Đăng Dương, Yêu tộc bất ngờ tấn công, may mà có Tô tiểu tướng quân bảo vệ Hồi Nhi, nghe nói Tô tiểu thư còn vì thế mà bị thương.” Cao Tương Vương đặt chén trà xuống, chân thành nói lời cảm ơn, “Ân tình này, phủ Cao Tương Vương sẽ luôn ghi nhớ.”
Câu nói này mang ý nghĩa nặng nề, ai cũng có thể hiểu.
Tô Hoài Anh mỉm cười nói, “Đây là chuyện thuộc về phận của bề dưới, vương gia không cần khách sáo.”
Cao Tương Vương không quen với những lời xã giao trong quan trường, ông mỉm cười nhìn Tô Hoài Anh, nói thẳng thừng, “Ở đây không còn người nào khác, nếu Tô tiểu tướng quân có điều gì muốn nói, lúc này có thể nói ra.”
Nhà thủy tạ trong đình, hai cô nương ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy những loại trái cây tươi ngon, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng.
Những loại trái cây này chỉ mọc ở vùng đất màu mỡ dưới ánh mặt trời chói chang của Nam Hoang, và chỉ có những quý tộc giàu có nhất ở trong kinh mới có quyền và khả năng thưởng thức.
Ngay cả Tô Diệu Nghi, đây cũng là thứ hiếm có.
“Khi quận chúa ở Nam Hoang, chắc hẳn thường xuyên được nếm loại trái cây này nhỉ.” Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, nước trái cây ngọt ngào lập tức tan trong miệng, nàng nhai từ từ, sau khi nuốt xuống mới thán phục nói, “Ngọt quá!”
Khương Hồi chơi đùa với quả nặng trĩu, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.
“Loại trái cây này ở Nam Hoang không phải chỗ nào cũng có.” Khương Hồi mỉm cười nói, “Chúng chỉ mọc ở những khu rừng rậm, có linh khí dồi dào, là trái cây ưa thích của một số loài khỉ yêu, nếu muốn hái loại quả này thì phải đi sâu vào trong rừng rậm, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả dị sĩ cũng khó có thể thoát ra mà không bị thương, hằng năm có rất nhiều nô lệ chết trong rừng khi hái quả. Và để vận chuyển nó hàng ngàn dặm đến Ngọc Kinh mà không bị hư hỏng, sẽ phải bỏ mạng vô số người và ngựa.”
Tô Diệu Nghi tức khắc cứng đờ, trái cây trong miệng bỗng nhiên có chút đắng chát.
“Xin lỗi …” Tô Diệu Nghi thấp giọng nói.
Khương Hồi phục hồi tinh thần lại, cười nói với Tô Diệu Nghi: “Sao cô lại xin lỗi ta? Đâu phải lỗi của cô, mà chính ta nói những điều này đã khiến cô mất vui.”
Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng thở dài, “Cô bằng lòng chia sẻ những điều mà ta không biết, ta rất vui, không hề mất hứng. Hơn nữa …”
Khương Hồi thấy nàng muốn nói lại thôi, không khỏi truy hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Tô Diệu Nghi nhíu mày: “Loại quả này quả thực rất quý giá như cô nói, cho nên cũng không phải ta có thể làm chủ chia sẻ với cô. Là a huynh ta … Huynh ấy nghe nói hôm nay ta sẽ đến tìm cô, nói ta không nên đến tay không, liền sai thị nữ mang một giỏ tiến cống vừa mới tới sáng nay đến đây. Huynh ấy nói, cô đến từ Nam Hoang, chắc hẳn sẽ thích hương vị của Nam Hoang.”
Khi Tô Diệu Nghi nghe những lời này, biểu cảm cũng ngạc nhiên như Khương Hồi.
— Huynh ấy muốn làm cái gì?
Cả hai người đều có cùng một suy nghĩ ở trong lòng.
Tô Diệu Nghi hiểu rõ Tô Hoài Anh, hắn vốn kiêu ngạo, không phải là người biết đoán ý người khác, càng không bao giờ chiều lòng ai.
Còn Khương Hồi thì cảm thấy Tô Hoài Anh có âm mưu, bất kể làm gì, đều không có ý tốt.
Nàng vô thức đặt quả xuống, thậm chí còn cảm thấy không biết trong đó có lẫn độc dược gì hay không …
Nhưng quả vừa mới đặt xuống thì lập tức vào một cái miệng khác. Đoàn Đoàn không biết từ khi nào đã nhảy lên bàn, dùng hai bàn chân ôm lấy quả to bằng đầu mình, há miệng cắn một miếng.
Nước trái cây màu tím nhạt lập tức nhuộm màu lông trắng của nó.
Nó hoàn toàn không để tâm đến bộ lông bị nhuộm bẩn, mà vẫn tha hồ gặm nhấm loại linh quả quý giá này, đầu tạ run lên, cái đuôi lắc lư, tất cả đểu cho thấy nó vui sướng đến nhường nào.
Con mèo vui vẻ đã khiến hai người chuyển sự chú ý, Tô Diệu Nghi bị bộ mặt lốm đốm của nó chọc cười, nàng giơ tay vuốt đầu nó.
“Đoàn Đoàn lớn nhanh thật đấy, vài ngày không gặp, hình như lớn hai vòng rồi.” Tô Diệu Nghi thán phục nói.
“Nó ăn rất nhiều.” Khương Hồi thành thật nói thêm.
Con mèo này là do Đại Khương Hồi nuôi, nàng chỉ tiếp nhận nó được vài ngày, cũng không biết trước đây như thế nào. Nhưng nghe Túc Du kể, Đoàn Đoàn giống như một con chuột, luôn chạy vào bếp ăn vụng, hơn nữa cái gì quý giá thì nó ăn cái đó.
“Diệu Nhị nhà ta cũng vậy, không những ăn nhiều, còn phải ăn đồ ngon, thức ăn bình thường không thể vào miệng nó, nó chỉ thích những loại ngũ cốc trái cây được trồng trên linh nhưỡng.” Tô Diệu Nghi phụ họa.
“Thực vật được trồng từ linh nhưỡng đương nhiên là hơn hẳn ngũ cốc tầm thường, mọi người đều biết chọn loại thích hợp để ăn.” Khương Hồi cười nói.
Tô Diệu Nghi thấy nửa người của Đoàn Đoàn bị nhuộm bẩn, thực sự không thể nhìn tiếp, liền ôm nó lên: “Phải nhanh chóng tắm rửa, không thì một lát nữa không rửa sạch được đâu.”
Hai người vốn muốn nói chuyện riêng tư, trong nhà thủy tạ không có ai khác, Tô Diệu Nghi cũng không phải lần đầu tiên đến phủ Cao Tương Vương, liền nói với Khương Hồi: “Để ta đưa nó đi tắm, bây giờ ta biết tắm cho mèo rồi, Diệu Nhị mỗi lần đều nhờ ta giúp nó tắm.”
Đoàn Đoàn dường như biết trái cây là do Tô Diệu Nghi mang đến, nên không hể phản kháng khi bị nàng chạm vào.
Khương Hồi biết nàng đặc biệt thích những con mèo lông lá, nên cũng để nàng chăm sóc.
Tô Diệu Nghi vừa đi không lâu, Khương Hồi lại nghe thấy từ phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng còn tưởng rằng Tô Diệu Nghi đã quay lại, bận rộn pha trà nên không quay lại nhìn, cười nói: “Tắm nhanh như vậy sao? Đoàn Đoàn có vẻ thân thiết với cô đấy.”
Mèo chán ghét nước nhất, ngay cả Khương Hồi cũng bị văng nước tung tóe.
“Là ta.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, Khương Hồi giật mình, trà nóng bị đổ lên mu bàn tay, làn da mềm mại tức khắc đỏ bừng.
Tô Hoài Anh sải bước dài, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nóng đỏ của nàng.
Nhưng Khương Hồi lại dùng sức hất ra, như thể tay của hắn còn nóng hơn cả trà.
“Sao lại là ngươi?” cơ thể Khương Hồi phản kháng lại sự tiếp cận của hắn, vô thức lùi về phía sau, trong giọng nói mang theo thù địch không chút che giấu.
Tô Hoài Anh xoa xoa đầu ngón tay, bàn tay vừa bị hất ra vẫn còn lưu lại hơi ấm. Hắn ngước mắt nhìn Khương Hồi, ánh mắt tối sầm, giọng nói khàn khàn: “Quận chúa …. chán ghét ta đến vậy sao?”
Khương Hồi mím môi, đề phòng nhìn chằm chằm hắn: “Tô Hoài Anh, ngươi hà tất phải hỏi nhiều như vậy?”
Tô Hoài Anh kiên định nhìn chằm chằm Khương Hồi: “Tại sao?”
Khương Hồi cau mày.
Nàng ghét Tô Hoài Anh, là vì những việc hắn làm sau này, tuy hiện tại hắn vẫn chưa làm, nhưng mà, với tính cách của hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm.
Ba năm trước, ba năm sau, hắn dường như không thay đổi gì cả, vẫn như cũ ngạo mạn và tàn nhẫn.
Khương Hồi sắc mặt lạnh lùng nói: “Bạc đầu như mới, vung lệch như cũ, có lẽ giữa người với người vốn chính là sắp đặt của duyên phận.”
“Ha.” Tô Hoài Anh cười lạnh, “Cái gọi là vung lệch như cũ, là ngài và tên nô lệ đó sao?”
Nghe đến cái tên đó, lòng Khương Hồi khẽ run lên, ánh mắt cũng nổi lên gợn sóng.
Tô Hoài Anh nhìn thấy, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo, tuy nhiên hắn che giấu sát ý, dịu giọng nói: “Cái gọi là bạc đầu như mới? Nếu chưa từng bên nhau đến bạc đầu, sao biết sẽ ‘bạc đầu như mới’?”
Khương Hồi kinh ngạc nhìn Tô Hoài Anh, ở khoảng cách gần như vậy, nàng lại nhìn thấy một chút dịu dàng trong đôi mắt chim ưng đó.
— Điều này khác với những gì nàng biết, là nơi nào xảy ra biến hóa?
Tô Hoài Anh đối với nàng, chưa từng có chút thiện ý nào, trong lòng chỉ có lợi dụng và trả thù.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Khương Hồi, Tô Hoài Anh còn tưởng rằng nàng bị lời nói của mình làm lay động, trong lòng không khỏi mềm mại, dịu giọng nói: “Hôm nay ta đến đây, chính là đề cập đến việc cầu thân với vương gia.”
Khương Hồi lần này hoàn toàn sững sờ.
Nàng không ngờ, đi vòng vèo một hồi, nên xảy ra vẫn xảy ra. Và đoạn tình tiết này, nàng đã biết từ bản thân của tương lai.
Khương Hồi cứng đờ nhìn Tô Hoài Anh, trong đầu nhớ lại những tình tiết mà mình đã nghe qua, tai nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm hoi của Tô Hoài Anh.
“Tô gia nguyện kết mối lương duyên với Khương gia, ngài là con gái duy nhất của Khương gia, chính thê của Tô gia, cũng sẽ là thê tử duy nhất của Tô Hoài Anh ta.”
Nhịp tim của Khương Hồi đập thình thịch, nhưng đó là vì hoảng sợ.
Bởi vì nàng biết rằng một khi mình cự tuyệt, sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Tô Hoài Anh.
Nhưng trong mắt Tô Hoài Anh, Cao Tương Vương quận chúa – người luôn điềm tĩnh và tự chủ đã bị hắn làm lay động, vì vậy mà bối rối thất thần.
“A phụ ta nói thế nào?” Khương Hồi khàn giọng hỏi.
“Ngài ấy nói, mọi chuyện do người quyết định.” Tô Hoài Anh đáp.
Khương Hồi cúi đầu, siết chặt nắm tay, gần như quên mất cơn bỏng rát trên mu bàn tay.
Sự do dự của nàng, đối với Tô Hoài Anh mà nói, chính là một phản hồi rất tốt. Nếu nàng thực sự ghét bỏ hắn, đáng lẽ ngay từ đầu đã không chút do dự mà cự tuyệt.
Khương Hồi rối bời trong lòng, không nhịn được nghĩ, nếu là bản thân của tương lai, lúc này sẽ đối phó như thế nào?
Không, nàng không thể dựa vào bản thân khác được nữa, nàng phải tự mình giải quyết vấn đề này.
Khương Hồi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Anh, run rẩy nhưng kiên định nói: “Ta không đồng ý.”
Tô Hoài Anh giật mình, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Nếu nàng đồng ý ngay lập tức, hắn mới cảm thấy kinh ngạc.
“Ta không ép ngài phải trả lời ngay.” Tô Hoài Anh khẽ cười nói: “Chung thân đại sự, vốn nên suy nghĩ kỹ càng.”
“Ta đã nghĩ xong rồi.” Khương Hồi mím môi, thái độ càng thêm lạnh lùng, “Ta không thích ngươi.”
“Ngài không thích ta?” nụ cười của Tô Hoài Anh nhạt dần, “Ngài thích, là tên nô lệ đó? Thân phận của hắn ti tiện, ta không bận tâm việc ngài từng thích hắn, nhưng hắn không thể trở thành phu quân của ngài.”
“Ta không thích ngươi, không liên quan đến hắn.” Khương Hồi hận hắn khinh thường Kỳ Hoàn như vậy, nàng đứng dậy, tạo khoảng cách với Tô Hoài Anh, “Tô Hoài Anh, ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch với ta? Ngươi muốn cưới ta, lẽ nào chính là vì thích sao? Điều ngươi muốn, chỉ là trợ lực của phủ Cao Tương Vương.”
Tô Hoài Anh không nhanh không chậm đứng dậy, nhìn Khương Hồi đang tránh né mình.
Một lần hiếm hoi mềm lòng động lòng của hắn, lại bị nàng vứt bỏ như giày rách, bị dẫm dưới chân.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, cười khẩy một tiếng, nói: “Chẳng lẽ Kỳ Hoàn đó tiếp cận ngài, chỉ đơn thuần là vì thích sao? Chẳng lẽ hắn muốn, không phải là trợ lực của phủ Cao Tương Vương sao?”
Khương Hồi tức khắc sửng sốt.
“A huynh!” Bên ngoài nhà thủy tạ truyền đến tiếng kêu lo lắng của Tô Diệu Nghi, dường như lo sợ Tô Hoài Anh ức hiếp Khương Hồi, nàng ôm chặt Đoàn Đoàn chạy vội đến.
Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Tô Diệu Nghi, nhưng lại nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng của Tô Hoài Anh ở phía sau.
“Ta muốn, không chỉ là trợ lực của phủ Cao Tương Vương.”
Khương Hồi không hiểu ý của Tô Hoài Anh, nhưng lúc này nàng lo lắng nhất là phải đối mặt với sự trả thù sắp tới. Dù đã đọc qua lịch sử của ba năm trong tương lai, nhưng nàng vẫn cảm thấy hoang mang không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước đến bên cạnh nàng.
“Đang suy nghĩ gì mà thất thần thế?” giọng nói của Kỳ Hoàn vang lên bên người.
Khương Hồi khẽ run lên, quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mà xa lạ.
“Ta … sao huynh lại đến đây?” Khương Hồi có chút hoảng hốt hỏi.
“Trên đường gặp được Túc Du, nàng ta mang theo thuốc mỡ, nói rằng tay của nàng bị bỏng.” Kỳ Hoàn ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đỏ ửng, trên mu bàn tay trắng nõn có một mảng hồng nhạt.
Khương Hồi tay hơi động một chút, nhưng không rút lại.
“Túc Du đâu?”
Kỳ Hoàn đặt bình thuốc lên bàn, nói: “Ta đã bảo nàng ta đưa bình thuốc cho ta, ta sẽ giúp nàng bôi thuốc.”
Ai cũng biết, Kỳ Hoàn là người được quận chúa cưng chiều nhất, gần như đã trở thành người thân cận, chỉ là bôi thuốc mà thôi, rất bình thường.
Thuốc mỡ mát lạnh được thoa nhẹ lên chỗ bị thương hồng nhạt, Kỳ Hoàn cúi đầu chăm chú nhìn, không nói gì, cực kỳ kiên nhẫn.
Chỉ có điều, càng im lặng, tiếng tim đập của Khương Hồi càng trở nên rõ ràng.
“Tim nàng đang hoảng loạn vì điều gì?” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Nàng lại đang trốn tránh điều gì?”
Khương Hồi hít thở không thông.
Kỳ Hoàn cười nhẹ nói: “Thực ra, những gì hôm nay nàng nói với Tô Hoài Anh ở nhà thủy tạ, ta đều nghe thấy.”
Đôi mắt của Khương Hồi tối sầm lại.
“Hắn sẽ cầu thân, ta không bất ngờ, họ Tô và họ Khương kết minh, đôi bên cùng có lợi.” Kỳ Hoàn nhìn sâu vào mắt nàng, “Nhưng tại sao nàng lại do dự?”
Dù sau đó nàng đã cự tuyệt, nhưng khoảnh khắc ấy, nàng thật sự đã do dự. Nàng không thích Tô Hoài Anh, Kỳ Hoàn rất rõ ràng, vì vậy hắn càng không hiểu tại sao nàng lại do dự.
Hắn vốn không nên nghi ngờ tâm tư của Khương Hồi, nhưng trong vài ngày gần đây, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ mình cũng không hiểu nàng đến vậy.
Hắn không hiểu được sự trốn tránh của nàng đối với mình, cũng không hiểu được sự do dự của nàng với Tô Hoài Anh.
Khương Hồi ánh mắt lập lòe: “Ta không do dự, chỉ là chưa nghĩ ra cách trả lời hắn.”
Kỳ Hoàn hỏi: “Vậy những ngày qua nàng trốn tránh ta, có nghĩ ra cách trả lời ta chưa?”
“Cái gì?” Khương Hồi cảm thấy trong lòng thắt lại, “Ta không trốn tránh huynh.”
Kỳ Hoàn cười.
“Trước đây nàng không bao giờ nói với ta những lời dối trá trắng trợn như vậy.”
Từ sau đêm đài dạ yến yêu tập, Khương Hồi đã biết, tâm tư của mình quá dễ dàng bị Kỳ Hoàn nhìn thấu, vì vậy nàng sẽ không nói những lời dối trá vụng về trước mặt hắn.
Khương Hồi trong lòng hắn, cứng rắn mềm lòng, thông minh kiên định.
Khương Hồi trước mắt hắn ….
Hắn không biết, là chỗ nào khác biệt, lại vì sao thay đổi ….
Khương Hồi nhìn thấy một chút buồn bã trong đôi mắt sâu thẳm ấy, không khỏi cảm thấy nhói lòng — nàng biết mình đang nhớ tới, là một người khác.
Người đó cuối cùng cũng có thể có được Khương Hồi hoàn chỉnh, chứ không phải là nàng, một Tiểu Hồi thiếu sót.
Nàng chỉ là một tên trộm hèn hạ, tạm thời đánh cắp tình cảm của Kỳ Tư Khanh dành cho Khương Hồi, với thân thể không thuộc về mình mà có một giấc mơ ấm áp.
Giờ đây nàng đã trở về cơ thể của chính mình, nhưng vẫn cảm thấy mình như một kẻ trộm.
Bởi vì trong ánh mắt của Kỳ Hoàn, người mà hắn yêu, cũng không phải là nàng.
Bọn họ thích, đều là bản thân của ba năm sau.
Khương Hồi rũ mắt xuống, vành mắt chậm rãi đỏ lên, khàn giọng nói: “Là ta thay đổi rồi.”
Kỳ Hoàn hơi giật mình, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng hiện lên ánh nước.
“Khương Hồi?” hắn giơ tay vuốt ve gò má mềm mại của nàng, đầu ngón tay chạm vào hơi ẩm, trong lòng trở nên chua xót.
Khương Hồi được ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng khóc.” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, áp trán vào đỉnh đầu nàng mà nói bằng giọng dịu dàng.
Khương Hồi để mặc mình khóc trong vòng tay hắn, đôi vai run rẩy, tiếng khóc bị nén lại trong cổ họng. Khoảnh khắc này, nỗi nhớ về người đó ào ạt trào ra như nước lũ.
Nhưng có lẽ nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Khương Hồi đã mất vài ngày để hiểu ra một điều, nàng thích, là linh hồn cô đơn lẻ loi đó, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng.
Nàng cũng sẵn sàng dành hết mọi thứ để yêu người trước mắt, ôm chặt hắn trước khi hắn rơi vào vực thẳm.
Nhưng đã có người làm điều đó, ánh sáng trong mắt hắn đã bùng lên vì nàng.
— Ta là gì chứ?
— Không có ai thích ta.
Họ có lẽ có thể bên nhau dài lâu, cùng bạc đầu, nhưng cuối cùng vẫn là điều khó lòng chấp nhận.
Trong lòng hắn chứa đựng “người khác”, mà trong lòng nàng cũng nhớ về “người khác”.
Chỉ mình nàng biết chuyện này.
Kỳ Hoàn sẽ mãi mãi không hiểu được nỗi thiếu sót và nỗi buồn trong lòng nàng, những nỗi đau không tìm thấy lối thoát đã biến thành nước mắt vào khoảnh khắc này, thấm ướt áo hắn.
Kỳ Hoàn chưa từng thấy nàng khóc lóc thê thảm như vậy, quận chúa lạnh lùng kiên định dường như đã biến mất, mà trong vòng tay hắn, Khương Hồi chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, yếu đuối và tuyệt vọng, khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Hắn không biết vì sao nàng lại buồn, cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể im lặng ôm chặt nàng, chờ đợi cho đến khi nàng phát tiết hết nỗi buồn trong lòng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ nước mắt đã cạn kiệt, Kỳ Hoàn mới nghe thấy giọng nàng từ trong lòng vang lên.
“Kỳ Hoàn …” nàng nắm chặt vạt áo của hắn, giọng nói sau khi khóc trở nên khàn khàn mềm mại, “Chúng ta thành thân đi.”
Kỳ Hoàn toàn thân chấn động, không dám tin mà cúi đầu nhìn nàng.
Nhưng Khương Hồi lại không ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chỉ thấy hàng mi ướt đẫm và dày, nhẹ nhàng rung rinh như cánh bướm.
“Nàng … không cần phải miễn cưỡng.” đây là điều hắn ao ước nhưng lại không dám mong mỏi, nhưng khi nghe thấy từ miệng nàng, hắn lại không hề có chút vui mừng nào.
“Không miễn cưỡng.” Khương Hồi khàn giọng nói, nàng buông vạt áo hắn ra, hai tay ôm chặt lấy thân hình hắn, “Ta muốn đối xử với chàng thật tốt.”
Hắn sẽ không hiểu, câu nói này nặng nề đến mức nào.
______________________________________
(Hạ)
Phủ Cao Tương Vương muốn cử hành hôn lễ, sự việc này lan rộng khắp Ngọc Kinh trong vòng chưa đầy một ngày.
Thực ra, tin tức về việc Cao Tương Vương gả con gái đã sớm có lời đồn trong giới quý tộc. Quận chúa xinh đẹp và yêu kiều, tuy rằng có chút thô lỗ từ nơi hoang dã, nhưng phủ Cao Tương Vương chính là hào môn mới nổi nhất đẳng, vô số quý tộc vẫn hy vọng có thể kết thân, mong được quận chúa để mắt tới.
Nhưng không ai ngờ rằng, người được quận chúa chọn lại là một tên nô lệ.
“Ha ha … Nữ tử ở nơi hoang dã, quả nhiên chỉ có tầm nhìn như vậy.”
“Với một tên nô lệ, cũng xem như là xứng đôi.”
“Thật là có nhục cạnh cửa.”
“Thê tử của Cao Tương Vương tốt xấu còn là dân thường, con gái của hắn cư nhiên chọn một tên nô lệ?”
“Chắc hẳn là do gia thế …”
Về cuộc hôn sự này, không ai đánh giá cao, mọi người chỉ toàn chế giễu, mắng chửi và cười nhạo.
Tin tức truyền đến Tô phủ, Tô Hoài Anh và Tô Diệu Nghi đều sững sờ.
Gương mặt lạnh lùng của Tô Hoài Anh lập tức trầm xuống. Ngay ngày hôm sau khi hắn cầu thân, phủ Cao Tương Vương đã truyền ra tin tức này, rõ ràng là một cái tát vào mặt hắn.
Khương Hồi …. thực sự ghét hắn đến như vậy sao?
Đến nỗi không tiếc hạ mình gả cho một tên nô lệ ti tiện để làm nhục hắn?
Tô Diệu Nghi thì ôm lấy Diệu Nhị phát ngốc, nàng cụp mắt xuống, để không ai nhìn thấy trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Những điều không thể nói với người khác, chỉ có con mèo biết.
“Diệu Nhị, ta thật ghen tỵ với quận chúa …” Tô Diệu Nghi cọ cọ vào cơ thể mềm mại của mèo trắng, nở một nụ cười buồn bã, “Nàng luôn dũng cảm như vậy, không sợ hãi sự chế giễu của thế tục này …”
“Ta không được …” nàng khẽ thở dài, giọng điệu của thiếu nữ nặng nề không phù hợp với tuổi tác.
“Ta khi còn rất nhỏ đã hiểu, hôn nhân của ta, không thể do mình làm chủ. Ta phải là bông hoa nở đẹp nhất của Tô gia, vinh hoa phú quý trang hoàng cho Tô gia.” Tô Diệu Nghi buồn bã nói, “Sau khi ta mười sáu tuổi, được phụ mẫu an bài, gả cho mấy vị lang quân có quyền thế nhất trong Ngọc Kinh.”
Diệu Nhị thấp giọng kêu một tiếng meo, đôi mắt màu xám tro lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi đây là tức giận cho ta sao? Ta sinh ra ở Tô gia, hưởng hết vinh hoa, sao có thể phản nghịch sự an bài của gia tộc.” Tô Diệu Nghi bất lực lắc đầu.
Nhưng thực ra nàng sớm đã phản nghịch …
Thuở nhỏ nàng cũng từng nghĩ, chuyện này chưa chắc đã là điều quá tệ, ai nói rằng bị người khác sắp đặt thì sẽ không gặp được ý trung nhân? Có lẽ nàng may mắn, lang quân mà nàng gả cho cũng sẽ là người một lòng với nàng, tâm đầu ý hợp.
Thế nhưng người như vậy, nàng đã gặp được rồi. Chỉ là người đó tuyệt đối không thể là ý trung nhân của nàng.
Là kiểu mẫu của các quý nữ trong kinh, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng đi sai một bước, nhưng về đại sự cả đời, nàng lại phạm phải một sai lầm đủ để khiến gia tộc hổ thẹn, thậm chí mang đến tai họa.
Nàng mơ hồ nhận ra, làm gì có tiên quân nào, hắn chỉ là một Yêu tộc mà thôi.
Nhưng hắn cũng quả thực đã cứu mạng của nàng, mang đến cho nàng những rung động và đắm say mà nàng chưa từng có.
Đêm nào nàng cũng mong ngóng sự xuất hiện của hắn, nhưng lòng lại đầy lo lắng bất an.
Nếu một ngày nào đó, chuyện nàng tư thông với Yêu tộc bị phát hiện, bão tố nàng phải đối mặt sẽ vượt xa gấp ngàn lần so với những gì mà Khương Hồi đang phải chịu đựng.
Yêu đương vụng trộm, thông yêu.
Hạ tiện, phản bội.
Không chỉ nàng, mà cả Tô gia cũng sẽ không ngẩng đầu lên được nữa.
Nhưng tiên quân lại không hiểu được, nàng đang phải gánh chịu một áp lực nặng nề đến mức nào vì điều này.
“Diệu Nhị …” Tô Diệu Nghi ngẩn ngơ thì thầm, “Ngươi nói, tiên quân đối với ta, là trong lòng có tình hay chỉ có dục?”
Trong đôi mắt mèo ánh lên những gợn sóng, như viên đá ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng.
Toàn bộ cơn giận của Tu Úc vừa rồi, bởi câu hỏi nhẹ nhàng này, tan biến đi.
Thế nào là tình, thế nào là dục?
Đối với Yêu tộc, tình là một thứ rất mới, vốn chỉ có Nhân tộc mới có. Loài thú chỉ có bản năng sinh sôi, đó chính là dục, còn khi thú hóa hình thành yêu, trong lòng mới sinh ra tình.
Tu Úc chợt nhớ lại lời phụ thân hắn từng nói — dục khiến con người mê muội, tình khiến con người đau khổ.
Hắn liền hỏi, nếu đau khổ, tại sao lại sinh ra tình?
Tu Vô đáp rằng: Có tình mới là sinh linh, dù đau khổ, cũng ngọt ngào như mật.
Tu Úc nằm rạp trên đầu gối của Tô Diệu Nghi, hít lấy mùi hương ấm áo từ cơ thể thiếu nữ, nhớ lại những giận hờn và đau khổ vừa rồi trong lòng vì nàng mà sinh ra ….
Cuối cùng hắn đã hiểu, tại sao tình dù là đau khổ, vẫn khiến cả người và yêu đều ngọt ngào chấp nhận.
Đại hôn của viên minh châu trên tay Cao Tương Vương, tất nhiên là phải tổ chức một yến tiệc lớn để mời khách. Cao Tương Vương không để ý đến những lời đồn đại bên ngoài, chỉ cần con gái mình hạnh phúc là đủ, hơn nữa ở trong mắt ông, Kỳ Hoàn chẳng có điểm gì không tốt.
Dù hôn lễ có phần gấp gáp, nhưng lễ nghi thì không thiếu bất cứ điều gì. Lụa đỏ treo khắp vương phủ, con đường dài trước cửa cũng đèn hoa sáng rực, bày tiệc rượu cho khách khứa khắp nơi.
Cao Tương Vương đã ôm linh vị của vong thê khóc cả một hồi giữa đêm trong từ đường, rồi mới thản nhiên bước ra chủ trì đại sự. Các lão tướng của Liệt Phong Doanh đều tự xem mình là thúc bá của Khương Hồi, tự nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc, vừa cảm khái vừa nở nụ cười giúp chuẩn bị mọi thứ.
Khương Hồi như một con rối được người ta trang điểm. Nàng nhìn khuôn mặt rạng rỡ trong gương, nhất thời có chút mơ hồ.
Ba năm sau, khi cưới Kỳ Hoàn, tâm trạng của nàng lúc đó như thế nào?
Có lẽ không có một chút niềm vui nào, lúc đó trong lòng nàng chỉ có thù hận, hôn nhân cũng chỉ là công cụ cho việc báo thù.
Nàng không giống như Khương Hồi lúc này, có người cha yêu thương ngồi nơi cao đường, có biết bao nhiêu thúc bá, huynh đệ của Liệt Phong Doanh đến chúc mừng.
Vậy nên Khương Hồi lúc này đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng.
Nàng cố nâng khóe miệng lên một chút, nhưng lại không thể hiện được nụ cười e thẹn mà mình mong muốn.
Nàng cảm thấy bản thân như đang hoàn thành một nhiệm vụ, mà không có nhiều cảm xúc thực sự trong đó.
Diệu Nghi với tư cách là bằng hữu tốt nhất của nàng, đã đến từ sớm để giúp nàng chuẩn bị trang phục và trang điểm.
Nhìn Khương Hồi cài trâm ngọc trai, Tô Diệu Nghi mỉm cười nói: “Chắc hẳn là quận chúa quá lo lắng rồi. Quận chúa đừng sợ, cô khác với những người khác, nữ tử nhà người ta xuất giá, tự nhiên sẽ lo lắng và sợ hãi, còn cô thành hôn vẫn như cũ có thể phụng dưỡng phụ thân dưới gối, vương gia chắc chắn vui mừng không kể xiết.”
Nghe thấy lời này, Khương Hồi mới mỉm cười nhẹ nhàng.
Hôn lễ của Vũ triều diễn ra vào giờ Dậu, khi khách khứa đã vào chỗ ngồi, tân nương mới bắt đầu bước vào cửa hành lễ.
Khương Hồi phủ khăn hỷ, được người khác dắt tay tiến về phía Kỳ Hoàn.
Nàng chợt nhận ra, mặc dù đã từng kết hôn với Kỳ Hoàn một lần, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự thấy hắn mặc hỷ phục. Lần đó, khi tỉnh dậy, nàng đã nằm trên giường, rèm buông xuống, ánh nến cũng trở nên mờ nhạt, nàng chỉ mở mắt và nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, không nghĩ ngợi nhiều mà hôn hắn.
Khương Hồi không nhớ rõ vẻ mặt của hắn lúc đó.
Chắc hẳn là kinh ngạc và bối rối …
Người vừa mới muốn giết hắn, đột nhiên lại ôm lấy hắn mà hôn.
Nụ cười vừa nở trên môi Khương Hồi bỗng chốc cứng lại — không được, không thể nghĩ đến hắn nữa!
Khương Hồi khó chịu nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ thừa thãi ra khỏi đầu.
Nàng được người ta trao tay cho Kỳ Hoàn, rồi được hắn dắt đi về phía Cao Tương Vương, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng Khương Hồi vẫn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của phụ thân mình.
Đến lúc người làm lễ chuẩn bị xướng lên lời hành lễ, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập và đồng đều, kèm theo đó là âm thanh ồn ào.
“Tô tiểu tướng quân, hôm nay là đại hỷ của Khương phủ, ngươi đây là có ý gì?”
Giọng nói của Cao Tương Vương không còn tiếng cười, mà trầm xuống mở lời.
Xung quanh ồn ào bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người đều cảm nhận được không giận mà uy của Cao Tương Vương.
Tô Hoài Anh dẫn theo Thần Hỏa Doanh đột nhiên xuất hiện, thấy hắn mặc giáp trụ, binh lính phía sau tay cầm vũ khí, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra rằng hắn không có ý tốt.
Tô Hoài Anh thản nhiên đối mặt với sự uy hiếp của Cao Tương Vương, chậm rãi lên tiếng: “Nhận được mật báo rằng trong phủ Cao Tương Vương đang che giấu trọng phạm của Yêu tộc.”
Cao Tương Vương giận dự trầm giọng quát: “Nực cười, kẻ nào dám vu khống hãm hại bổn vương!”
Tô Hoài Anh cười nói: “Ai mật báo không quan trọng, vương gia không cần bận tâm. Là tại hạ lỡ lời, vương phủ giấu yêu, cũng không nhất thiết là do vương gia làm, có lẽ là Yêu tộc cố ý gây sự hôm nay khi có nhiều người. Hôm nay là ngày đại hỷ của phủ Cao Tương Vương, vương gia chắc cũng không muốn Yêu tộc phá hỏng ngày vui, đúng không?”
Khương Hồi thầm cảm thấy may mắn vì đã kịp đưa Diệp Tử đi, nhưng cũng không ngờ rằng sự trả thù của Tô Hoài Anh lại đến nhanh như vậy.
Trong tay nàng nắm giữ bằng chứng Tô Hoài Anh lợi dụng Linh Âm để hạ độc ở đài dạ yến, nếu đem việc này ra ánh sáng, Tô gia chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, nhưng bí mật về động Chúc Long cũng sẽ không thể giấu kín, và điều đó sẽ khiến nhiều Yêu tộc vô tội mất mạng. Nàng không nỡ làm thế, nên còn đang do dự, thì không ngờ Tô Hoài Anh lại trở mặt vu khống, mưu mô hãm hại, không khác gì kiếp trước.
Cố nén giận dữ, Khương Hồi giật phăng chiếc khăn trùm đầu, nhìn thẳng vào Tô Hoài Anh: “Thần Hỏa Doanh không phải Giám Yêu Tư, việc bắt yêu từ khi nào lại đến lượt các ngươi vượt quyền?”
Tô Hoài Anh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sâu thẳm. Gương mặt nàng vốn đã rực rỡ, nay lại được trang điểm tinh xảo, họa tiết hoa điền giữa trán rực rỡ như mặt trời, chói lóa đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Tô Hoài Anh bật cười, nắm chặt thanh kiếm bên hông: “Thần Hỏa Doanh hay Giám Yêu Tư đều nhận lệnh từ bệ hạ. Bệ hạ đã ra lệnh, phải điều tra toàn bộ phủ Cao Tương Vương ngay lập tức, nếu ai cản trở, sẽ bị coi là phản quốc!”
Khương Hồi kinh ngạc: “Là lệnh của bệ hạ sao …”
Việc giám sát bá quan và trừ yêu diệt tà vốn là trách nhiệm của Giám Yêu Tư, nhưng từ khi Khương Hồi lật đổ Diêu gia, Giám Yêu Tư đã bị thanh trừng. Giờ đây, bệ hạ lại ra lệnh cho Thần Hỏa Doanh điều tra phủ Cao Tương Vương, rõ ràng là bệ hạ đã không còn tin tưởng Khương Hồi, cũng không còn tin tưởng gia tộc Khương gia nữa.
Cao Tương Vương điềm tĩnh nói: “Nếu đã là ý chỉ của bệ hạ, thì cả phủ đương nhiên sẽ tuân theo.”
Tô Hoài Anh gật đầu với Cao Tương Vương, cười nói: “Vương gia quả là hiểu đại nghĩa.”
Hắn vung tay, binh lính lập tức đi vào vương phủ, trong khi các quan khách ngồi đó nhìn nhau bối rối, không ai không kinh ngạc và hoang mang.
Thực ra, không ai tin rằng Cao Tương Vương sẽ chứa chấp Yêu tộc, nhưng việc bệ hạ chọn đúng ngày đại hôn của vương phủ để hạ lệnh Thần Hỏa Doanh đến lục soát rõ ràng là một tín hiệu — phủ Cao Tương Vương đã mất đi sự sủng ái của bệ hạ.
“A huynh, huynh đang làm gì vậy!” Tô Diệu Nghi lên trước kéo lấy tay của Tô Hoài Anh, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận. Nàng hạ thấp giọng nói: “Cao Tương Vương làm sao có thể thông yêu?”
Ánh mắt nàng lộ ra chút hoang mang, vì nàng biết rằng kẻ thực sự cấu kết với Yêu tộc chính là nàng.
Tô Hoài Anh lạnh lùng nói: “Muội lùi ra, chuyện này không liên quan đến muội.”
“A huynh …”
Tô Diệu Nghi còn định nói thêm, thì liền có thân binh tiến tới cản nàng, với tư thế như bảo vệ, nửa như ép buộc, buộc nàng rời khỏi vương phủ.
Đúng lúc ấy, một binh sĩ từ hậu viện vội vã chạy đến, trên tay cầm theo một chiếc lồng sắt, trong lồng đang nhốt một con mèo màu trắng muốt.
“Báo cáo tướng quân, đã tìm thấy mèo yêu!”
Khương Hồi và Tô Diệu Nghi thấy vậy đều sửng sốt.
“Đoàn Đoàn?” Tô Diệu Nghi lẩm bẩm, rồi quay đầu nhìn Tô Hoài Anh: “A huynh, huynh nhầm rồi, sao Đoàn Đoàn lại là mèo yêu?”
Đoàn Đoàn dường như bị thị vệ làm bị thương, nó gào thét đau đớn, cào mạnh vào tấm lưới sắt, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
“Mèo yêu?” Tô Hoài Anh lạnh lùng cười, “Nó tất nhiên không phải mèo yêu.”
Tô Hoài Anh giơ tay lên, liền có người hai tay nâng một chiếc gương đồng nặng nền tiến lên, mặt sau của gương khắc đầy những phù văn thâm sâu và khó hiểu, chỉ nhìn qua một cái đã khiến người cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn kỹ.
Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm: “Kính Giám Yêu! Đây chẳng phải là chiếc gương được treo bên ngoài tẩm cung của bệ hạ sao, bệ hạ đã giao nó cho Tô Hoài Anh …”
“Nghe nói kính Giám Yêu có thể khiến Yêu tộc không thể ẩn mình.”
“Chẳng lẽ con mèo trắng kia thực sự là do Yêu tộc hóa thành?”
Cao Tương Vương chăm chú nhìn con mèo trắng trong lồng, ông vốn biết Khương Hồi nuôi một con mèo trắng, nhưng với tu vi dị sĩ siêu nhất của ông, ông chưa từng cảm nhận được chút yêu khí nào từ con mèo đó, cũng chưa bao giờ nghi ngờ nó có điều gì khác lạ.
Tô Hoài Anh tới vương phủ với mục tiêu rõ ràng, nhắm thẳng vào con mèo này, thậm chí còn mang theo kính Giám Yêu, rõ ràng, hắn vô cùng chắc chắn con mèo này là yêu, nhưng lại nói rằng nó không phải là mèo yêu …
Trong lòng Cao Tương Vương chùng xuống, nỗi bất an càng lúc càng lớn.
Một cung nhân rút dao ra, mạnh tay rạch một nhát vào cánh tay mình, máu tươi lập tức trào ra, chảy xuống các phù văn trên kính Giám Yêu. Những đường khắc trên gương nhanh chóng được lấp đầy bằng máu, từng ký tự đỏ rực hiện ra, và chiếc gương đồng tức thì phát sáng đỏ rực, giống như một chiếc lò nung nóng đỏ.
Thị vệ giơ cao kính Giám Yêu, ánh sáng đỏ từ bề mặt chiếc gương chiếu thẳng vào lồng sắt, bao phủ toàn bộ con mèo trắng trong lồng.
“Meo——” Con mèo trắng phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, lưng cong lên và cơ thể run rẩy dữ dội.
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, con mèo trong luồng ánh sáng đỏ nhanh chóng phình to, cơ thể lập tức lấp đầy chiếc lồng sắt, khiến những sợi lưới sắt tưởng chừng như cứng cáp bị sức mạnh của cơ thể đang biến đổi của nó kéo căng đến mức đứt lìa từng sợi một.
Con mèo nhỏ ban đầu chỉ lớn bằng hai bàn tay, bỗng nhiên hóa thành một con hổ lớn. Nó ngẩng cao đầu, đôi mắt đen tuyền biến thành màu xanh băng lạnh lẽo, gầm gừ về phía Tô Hoài Anh, âm thanh như sấm vang.
Yêu khí tỏa ra bốn phía, rõ ràng không thể chối cãi.
“Yêu! Yêu! Đây là yêu——”
Vô số khách mời hét lên hoảng sợ, vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, run rẩy, muốn tìm cách thoát ra.
Tất cả các binh lính lập tức rút vũ khí, chĩa về phía con mèo trắng đã biến thành yêu.
Trong khi đó, một vài người vẫn còn lý trí lại phát hiện ra điểm đáng nghi từ con mèo yêu.
“Nó có chín cái đuôi…” Người đó kinh hãi kêu lên, “Giống hệt như Yêu vương Tu Úc! Không phải mèo yêu, mà là hổ yêu!”
Tô Hoài Anh giơ thanh kiếm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con hổ yêu, cùng với những người Khương gia đứng sau nó.
“Đây chính là con trai của Yêu vương Tu Vô, cũng là huynh đệ của Tu Úc, tên là Tu Minh. Sự thật đã rõ ràng, các người còn gì để nói nữa!”
Khương Hồi kinh ngạc nhìn về phía con hổ yêu Tu Minh đang quay lưng lại với mình, nàng không rõ nguồn gốc của con mèo này, chỉ biết nó là mèo hoang được nhặt ở trong phủ, không biết từ nơi nào đến đây.
Yêu thai ….
Đó chính là mục đích mà Từ Thứ đến Ngọc Kinh, hắn nhờ nàng tìm kiếm, nhưng Khương Hồi không thể ngờ rằng con mèo này lại luôn ở bên cạnh mình.
“Tội nhân Khương Thịnh!” Tô Hoài Anh trầm giọng quát lớn, “Hiện tại nghi ngờ ngươi cấu kết với Tu Úc, gây ra thảm án tại đài dạ yến, có mưu đồ xấu. Bệ hạ có lệnh, trảm yêu tại chỗ, bắt giam Khương Thịnh, giam vào Thiên Ngục của Giám Yêu Tư!”
(Thượng)
Khương Hồi không còn bước vào mộng cảnh đó nữa.
Cuộc sống dường như đã quay trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, những gì xảy ra trong một tháng qua giống như một giấc mộng, khi đến lúc mặt trời mọc thì tiêu tan thành mây khói, không chút dấu vết.
Trời sáng không lâu, Túc Du đẩy cửa đi vào, thì nhìn thấy Khương Hồi đang ngồi thẫn thờ trên giường. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, đôi mắt mơ hồ và trống rỗng, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, thậm chí còn không nhận ra tiếng bước chân của nàng bước vào cửa.
“Quận chúa?” Túc Du kỳ quái gọi nàng một tiếng, phải mất một lúc lâu mới thấy nàng cứng ngắc quay đầu lại.
Đoàn Đoàn chạy vào vòng tay của Khương Hồi, kêu meo meo hai tiếng, đang cố gắng thu hút sự chú ý của nàng.
Vốn dĩ hôm đó Khương Hồi và Kỳ Hoàn nhốt nó ở trong phòng, bản thân đưa Diệp Tử ra ngoài, nó rất tức giận, thậm chí còn lên kế hoạch bỏ nhà ra đi. Nhưng hôm sau hai người về, không mang Diệp Tử trở về, nó rất vui mừng.
— Hóa ra là bí mật đem tiểu hồ ly đó đi vứt bỏ.
— Nó vẫn là đứa trẻ duy nhất của Khương Hồi.
Đoàn Đoàn lại vui vẻ vểnh đuôi lên, ý tưởng bỏ nhà ra đi còn chưa kịp thực hiện đã bị ép xuống.
Nhưng mấy ngày nay, Khương Hồi lại trở nên hồn bay phách lạc không thể giải thích, có lúc nó liều mạng kêu gọi trước mặt nàng, nhưng nàng nhắm mắt làm ngơ. Điều này làm cho Đoàn Đoàn rất buồn — Lẽ nào là vì con yêu hồ đó không còn ở đây nữa sao?
Những người ở bên cạnh Khương Hồi ngày đêm hầu như đều nhận ra sự khác thường của nàng, đặc biệt là Kỳ Hoàn, hắn cảm nhận được rằng Khương Hồi dường như đang cố ý lẩn tránh mình, nhưng hắn không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khiến nàng làm như vậy.
Túc Du giúp Khương Hồi đang thất thần chải chuốt trang điểm, vừa làm vừa lải nhải nói rất nhiều điều, nhưng Khương Hồi không nghe lọt tai câu nào.
— Túc Du ba năm sau đã không còn nói nhiều như vậy nữa, có lẽ những chuyện xảy ra sau này cũng đã thay đổi nàng ta, khiến tính cách của nàng trở nên trầm lặng hơn.
— Hơn nữa, nàng càng thêm kính sợ Kỳ Hoàn thân là Giám Yêu Tư Khanh, trước mặt hắn không dám tùy tiện làm càn.
— Kỳ Hoàn …
Cái tên này khiến nàng nhớ đến bóng dáng cô độc lẻ loi đó, đôi mắt dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn, chứ không phải là ….
Khương Hồi khẽ thở dài, trong lòng từng cơn chua xót và đau nhói.
“Quận chúa sao lại thở dài? Thường ngày nghe tin Tô tiểu thư sắp đến, người đều rất vui vẻ.” Túc Du tò mò hỏi, “Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện không vui với Tô tiểu thư?”
Khương Hồi ngẩn ra: “Diệu Nghi khi nào sẽ đến?”
Túc Du chớp mắt: “Ta vừa nói rồi mà, Tô gia đã gửi thiệp hôm nay tới thăm, nhìn thời gian chắc cũng sắp đến rồi.”
Khương Hồi không hề nghe lọt tai câu nào.
Diệu Nghi!
Khương Hồi vội vàng đứng dậy, nàng vẫn chưa biết liệu mình có thể trở về thế giới ba năm sau hay không, nhưng trước mắt nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Bi kịch của a phụ và Diệu Nghi, nàng nhất định phải tự mình tìm cách thay đổi.
Khi Khương Hồi đến tiền sảnh, Tô Hoài Anh vừa mới ngồi xuống không lâu, đang nói chuyện với Cao Tương Vương, cả hai trông có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
Tô Diệu Nghi chào hỏi Cao Tương Vương, rồi chuẩn bị đi ra hậu viện để gặp Khương Hồi, vừa hay họ chạm mặt nhau.
“Quận chúa.” Tô Diệu Nghi mỉm cười tươi tắn, “Ta mang đến ít trái cây tươi từ Nam Hoang tiến cống, chúng ta cùng nhau nếm thử nhé!”
Ánh mắt của Khương Hồi vô thức chạm vào ánh mắt của Tô Hoài Anh, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng nàng giương cung nhìn ra xa trên cánh đồng hoang.
Khương Hồi trong lòng trầm xuống, nàng quay mặt đi, nắm lấy tay Tô Diệu Nghi nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cao Tương Vương nhìn hai cô nương nắm tay nhau rời khỏi tiền sảnh mà không hành lễ với khách, không khỏi dở khóc dở cười nói với Tô Hoài Anh: “Con gái ta quen sống ở Nam Hoang, không hiểu mấy lễ nghi phiền phức trong kinh, khiến Tô tiểu tướng quân chê cười rồi.”
Tô Hoài Anh thu lại ánh mắt, khẽ cười và nói: “Tính cách quận chúa đơn giản, không bị ràng buộc bởi thế tục, không theo thói quen bình thường, cũng không phải là điều xấu.”
Cao Tương Vương ánh mắt khẽ động, có chút ngạc nhiên.
Ông tất nhiên cảm nhận được rằng lời này của Tô Hoài Anh không phải là xã giao giả tạo. Tô gia là quý tộc môn phiệt trăm năm, điều họ coi trọng nhất chính là lễ nghi thế tục, nếu không thì không thể thể hiện sự ưu việt của họ.
Tô Diệu Nghi có thể thân thiết với Khương Hồi ngay lần đầu gặp mặt đã khiến ông rất ngạc nhiên, còn về phần Tô Hoài Anh, danh tiếng của hắn không mấy tốt đẹp, Cao Tương Vương không ngờ hắn lại nói ra những lời này.
Thậm chí những chuyện xích mích giữa hai người trên đài dạ yến, ông cũng đã nghe phong phanh. Dù sao, với tư cách là một người cha yêu thương con gái, ông không thể để bất kỳ ai bắt nạt con mình. Sở dĩ ông không tính toán với Tô Hoài Anh là vì dường như Tô Hoài Anh cũng chẳng được lợi lộc gì từ Khương Hồi.
Cao Tương Vương nhấp một ngụm trà, che giấu suy tư trong ánh mắt.
“Lần trước trên núi Đăng Dương, Yêu tộc bất ngờ tấn công, may mà có Tô tiểu tướng quân bảo vệ Hồi Nhi, nghe nói Tô tiểu thư còn vì thế mà bị thương.” Cao Tương Vương đặt chén trà xuống, chân thành nói lời cảm ơn, “Ân tình này, phủ Cao Tương Vương sẽ luôn ghi nhớ.”
Câu nói này mang ý nghĩa nặng nề, ai cũng có thể hiểu.
Tô Hoài Anh mỉm cười nói, “Đây là chuyện thuộc về phận của bề dưới, vương gia không cần khách sáo.”
Cao Tương Vương không quen với những lời xã giao trong quan trường, ông mỉm cười nhìn Tô Hoài Anh, nói thẳng thừng, “Ở đây không còn người nào khác, nếu Tô tiểu tướng quân có điều gì muốn nói, lúc này có thể nói ra.”
Nhà thủy tạ trong đình, hai cô nương ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy những loại trái cây tươi ngon, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng.
Những loại trái cây này chỉ mọc ở vùng đất màu mỡ dưới ánh mặt trời chói chang của Nam Hoang, và chỉ có những quý tộc giàu có nhất ở trong kinh mới có quyền và khả năng thưởng thức.
Ngay cả Tô Diệu Nghi, đây cũng là thứ hiếm có.
“Khi quận chúa ở Nam Hoang, chắc hẳn thường xuyên được nếm loại trái cây này nhỉ.” Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, nước trái cây ngọt ngào lập tức tan trong miệng, nàng nhai từ từ, sau khi nuốt xuống mới thán phục nói, “Ngọt quá!”
Khương Hồi chơi đùa với quả nặng trĩu, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.
“Loại trái cây này ở Nam Hoang không phải chỗ nào cũng có.” Khương Hồi mỉm cười nói, “Chúng chỉ mọc ở những khu rừng rậm, có linh khí dồi dào, là trái cây ưa thích của một số loài khỉ yêu, nếu muốn hái loại quả này thì phải đi sâu vào trong rừng rậm, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả dị sĩ cũng khó có thể thoát ra mà không bị thương, hằng năm có rất nhiều nô lệ chết trong rừng khi hái quả. Và để vận chuyển nó hàng ngàn dặm đến Ngọc Kinh mà không bị hư hỏng, sẽ phải bỏ mạng vô số người và ngựa.”
Tô Diệu Nghi tức khắc cứng đờ, trái cây trong miệng bỗng nhiên có chút đắng chát.
“Xin lỗi …” Tô Diệu Nghi thấp giọng nói.
Khương Hồi phục hồi tinh thần lại, cười nói với Tô Diệu Nghi: “Sao cô lại xin lỗi ta? Đâu phải lỗi của cô, mà chính ta nói những điều này đã khiến cô mất vui.”
Tô Diệu Nghi nhẹ nhàng thở dài, “Cô bằng lòng chia sẻ những điều mà ta không biết, ta rất vui, không hề mất hứng. Hơn nữa …”
Khương Hồi thấy nàng muốn nói lại thôi, không khỏi truy hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Tô Diệu Nghi nhíu mày: “Loại quả này quả thực rất quý giá như cô nói, cho nên cũng không phải ta có thể làm chủ chia sẻ với cô. Là a huynh ta … Huynh ấy nghe nói hôm nay ta sẽ đến tìm cô, nói ta không nên đến tay không, liền sai thị nữ mang một giỏ tiến cống vừa mới tới sáng nay đến đây. Huynh ấy nói, cô đến từ Nam Hoang, chắc hẳn sẽ thích hương vị của Nam Hoang.”
Khi Tô Diệu Nghi nghe những lời này, biểu cảm cũng ngạc nhiên như Khương Hồi.
— Huynh ấy muốn làm cái gì?
Cả hai người đều có cùng một suy nghĩ ở trong lòng.
Tô Diệu Nghi hiểu rõ Tô Hoài Anh, hắn vốn kiêu ngạo, không phải là người biết đoán ý người khác, càng không bao giờ chiều lòng ai.
Còn Khương Hồi thì cảm thấy Tô Hoài Anh có âm mưu, bất kể làm gì, đều không có ý tốt.
Nàng vô thức đặt quả xuống, thậm chí còn cảm thấy không biết trong đó có lẫn độc dược gì hay không …
Nhưng quả vừa mới đặt xuống thì lập tức vào một cái miệng khác. Đoàn Đoàn không biết từ khi nào đã nhảy lên bàn, dùng hai bàn chân ôm lấy quả to bằng đầu mình, há miệng cắn một miếng.
Nước trái cây màu tím nhạt lập tức nhuộm màu lông trắng của nó.
Nó hoàn toàn không để tâm đến bộ lông bị nhuộm bẩn, mà vẫn tha hồ gặm nhấm loại linh quả quý giá này, đầu tạ run lên, cái đuôi lắc lư, tất cả đểu cho thấy nó vui sướng đến nhường nào.
Con mèo vui vẻ đã khiến hai người chuyển sự chú ý, Tô Diệu Nghi bị bộ mặt lốm đốm của nó chọc cười, nàng giơ tay vuốt đầu nó.
“Đoàn Đoàn lớn nhanh thật đấy, vài ngày không gặp, hình như lớn hai vòng rồi.” Tô Diệu Nghi thán phục nói.
“Nó ăn rất nhiều.” Khương Hồi thành thật nói thêm.
Con mèo này là do Đại Khương Hồi nuôi, nàng chỉ tiếp nhận nó được vài ngày, cũng không biết trước đây như thế nào. Nhưng nghe Túc Du kể, Đoàn Đoàn giống như một con chuột, luôn chạy vào bếp ăn vụng, hơn nữa cái gì quý giá thì nó ăn cái đó.
“Diệu Nhị nhà ta cũng vậy, không những ăn nhiều, còn phải ăn đồ ngon, thức ăn bình thường không thể vào miệng nó, nó chỉ thích những loại ngũ cốc trái cây được trồng trên linh nhưỡng.” Tô Diệu Nghi phụ họa.
“Thực vật được trồng từ linh nhưỡng đương nhiên là hơn hẳn ngũ cốc tầm thường, mọi người đều biết chọn loại thích hợp để ăn.” Khương Hồi cười nói.
Tô Diệu Nghi thấy nửa người của Đoàn Đoàn bị nhuộm bẩn, thực sự không thể nhìn tiếp, liền ôm nó lên: “Phải nhanh chóng tắm rửa, không thì một lát nữa không rửa sạch được đâu.”
Hai người vốn muốn nói chuyện riêng tư, trong nhà thủy tạ không có ai khác, Tô Diệu Nghi cũng không phải lần đầu tiên đến phủ Cao Tương Vương, liền nói với Khương Hồi: “Để ta đưa nó đi tắm, bây giờ ta biết tắm cho mèo rồi, Diệu Nhị mỗi lần đều nhờ ta giúp nó tắm.”
Đoàn Đoàn dường như biết trái cây là do Tô Diệu Nghi mang đến, nên không hể phản kháng khi bị nàng chạm vào.
Khương Hồi biết nàng đặc biệt thích những con mèo lông lá, nên cũng để nàng chăm sóc.
Tô Diệu Nghi vừa đi không lâu, Khương Hồi lại nghe thấy từ phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng còn tưởng rằng Tô Diệu Nghi đã quay lại, bận rộn pha trà nên không quay lại nhìn, cười nói: “Tắm nhanh như vậy sao? Đoàn Đoàn có vẻ thân thiết với cô đấy.”
Mèo chán ghét nước nhất, ngay cả Khương Hồi cũng bị văng nước tung tóe.
“Là ta.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, Khương Hồi giật mình, trà nóng bị đổ lên mu bàn tay, làn da mềm mại tức khắc đỏ bừng.
Tô Hoài Anh sải bước dài, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nắm lấy bàn tay nóng đỏ của nàng.
Nhưng Khương Hồi lại dùng sức hất ra, như thể tay của hắn còn nóng hơn cả trà.
“Sao lại là ngươi?” cơ thể Khương Hồi phản kháng lại sự tiếp cận của hắn, vô thức lùi về phía sau, trong giọng nói mang theo thù địch không chút che giấu.
Tô Hoài Anh xoa xoa đầu ngón tay, bàn tay vừa bị hất ra vẫn còn lưu lại hơi ấm. Hắn ngước mắt nhìn Khương Hồi, ánh mắt tối sầm, giọng nói khàn khàn: “Quận chúa …. chán ghét ta đến vậy sao?”
Khương Hồi mím môi, đề phòng nhìn chằm chằm hắn: “Tô Hoài Anh, ngươi hà tất phải hỏi nhiều như vậy?”
Tô Hoài Anh kiên định nhìn chằm chằm Khương Hồi: “Tại sao?”
Khương Hồi cau mày.
Nàng ghét Tô Hoài Anh, là vì những việc hắn làm sau này, tuy hiện tại hắn vẫn chưa làm, nhưng mà, với tính cách của hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm.
Ba năm trước, ba năm sau, hắn dường như không thay đổi gì cả, vẫn như cũ ngạo mạn và tàn nhẫn.
Khương Hồi sắc mặt lạnh lùng nói: “Bạc đầu như mới, vung lệch như cũ, có lẽ giữa người với người vốn chính là sắp đặt của duyên phận.”
“Ha.” Tô Hoài Anh cười lạnh, “Cái gọi là vung lệch như cũ, là ngài và tên nô lệ đó sao?”
Nghe đến cái tên đó, lòng Khương Hồi khẽ run lên, ánh mắt cũng nổi lên gợn sóng.
Tô Hoài Anh nhìn thấy, trong lòng lại trở nên lạnh lẽo, tuy nhiên hắn che giấu sát ý, dịu giọng nói: “Cái gọi là bạc đầu như mới? Nếu chưa từng bên nhau đến bạc đầu, sao biết sẽ ‘bạc đầu như mới’?”
Khương Hồi kinh ngạc nhìn Tô Hoài Anh, ở khoảng cách gần như vậy, nàng lại nhìn thấy một chút dịu dàng trong đôi mắt chim ưng đó.
— Điều này khác với những gì nàng biết, là nơi nào xảy ra biến hóa?
Tô Hoài Anh đối với nàng, chưa từng có chút thiện ý nào, trong lòng chỉ có lợi dụng và trả thù.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Khương Hồi, Tô Hoài Anh còn tưởng rằng nàng bị lời nói của mình làm lay động, trong lòng không khỏi mềm mại, dịu giọng nói: “Hôm nay ta đến đây, chính là đề cập đến việc cầu thân với vương gia.”
Khương Hồi lần này hoàn toàn sững sờ.
Nàng không ngờ, đi vòng vèo một hồi, nên xảy ra vẫn xảy ra. Và đoạn tình tiết này, nàng đã biết từ bản thân của tương lai.
Khương Hồi cứng đờ nhìn Tô Hoài Anh, trong đầu nhớ lại những tình tiết mà mình đã nghe qua, tai nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm hoi của Tô Hoài Anh.
“Tô gia nguyện kết mối lương duyên với Khương gia, ngài là con gái duy nhất của Khương gia, chính thê của Tô gia, cũng sẽ là thê tử duy nhất của Tô Hoài Anh ta.”
Nhịp tim của Khương Hồi đập thình thịch, nhưng đó là vì hoảng sợ.
Bởi vì nàng biết rằng một khi mình cự tuyệt, sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Tô Hoài Anh.
Nhưng trong mắt Tô Hoài Anh, Cao Tương Vương quận chúa – người luôn điềm tĩnh và tự chủ đã bị hắn làm lay động, vì vậy mà bối rối thất thần.
“A phụ ta nói thế nào?” Khương Hồi khàn giọng hỏi.
“Ngài ấy nói, mọi chuyện do người quyết định.” Tô Hoài Anh đáp.
Khương Hồi cúi đầu, siết chặt nắm tay, gần như quên mất cơn bỏng rát trên mu bàn tay.
Sự do dự của nàng, đối với Tô Hoài Anh mà nói, chính là một phản hồi rất tốt. Nếu nàng thực sự ghét bỏ hắn, đáng lẽ ngay từ đầu đã không chút do dự mà cự tuyệt.
Khương Hồi rối bời trong lòng, không nhịn được nghĩ, nếu là bản thân của tương lai, lúc này sẽ đối phó như thế nào?
Không, nàng không thể dựa vào bản thân khác được nữa, nàng phải tự mình giải quyết vấn đề này.
Khương Hồi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Anh, run rẩy nhưng kiên định nói: “Ta không đồng ý.”
Tô Hoài Anh giật mình, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Nếu nàng đồng ý ngay lập tức, hắn mới cảm thấy kinh ngạc.
“Ta không ép ngài phải trả lời ngay.” Tô Hoài Anh khẽ cười nói: “Chung thân đại sự, vốn nên suy nghĩ kỹ càng.”
“Ta đã nghĩ xong rồi.” Khương Hồi mím môi, thái độ càng thêm lạnh lùng, “Ta không thích ngươi.”
“Ngài không thích ta?” nụ cười của Tô Hoài Anh nhạt dần, “Ngài thích, là tên nô lệ đó? Thân phận của hắn ti tiện, ta không bận tâm việc ngài từng thích hắn, nhưng hắn không thể trở thành phu quân của ngài.”
“Ta không thích ngươi, không liên quan đến hắn.” Khương Hồi hận hắn khinh thường Kỳ Hoàn như vậy, nàng đứng dậy, tạo khoảng cách với Tô Hoài Anh, “Tô Hoài Anh, ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch với ta? Ngươi muốn cưới ta, lẽ nào chính là vì thích sao? Điều ngươi muốn, chỉ là trợ lực của phủ Cao Tương Vương.”
Tô Hoài Anh không nhanh không chậm đứng dậy, nhìn Khương Hồi đang tránh né mình.
Một lần hiếm hoi mềm lòng động lòng của hắn, lại bị nàng vứt bỏ như giày rách, bị dẫm dưới chân.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, cười khẩy một tiếng, nói: “Chẳng lẽ Kỳ Hoàn đó tiếp cận ngài, chỉ đơn thuần là vì thích sao? Chẳng lẽ hắn muốn, không phải là trợ lực của phủ Cao Tương Vương sao?”
Khương Hồi tức khắc sửng sốt.
“A huynh!” Bên ngoài nhà thủy tạ truyền đến tiếng kêu lo lắng của Tô Diệu Nghi, dường như lo sợ Tô Hoài Anh ức hiếp Khương Hồi, nàng ôm chặt Đoàn Đoàn chạy vội đến.
Khương Hồi thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Tô Diệu Nghi, nhưng lại nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng của Tô Hoài Anh ở phía sau.
“Ta muốn, không chỉ là trợ lực của phủ Cao Tương Vương.”
Khương Hồi không hiểu ý của Tô Hoài Anh, nhưng lúc này nàng lo lắng nhất là phải đối mặt với sự trả thù sắp tới. Dù đã đọc qua lịch sử của ba năm trong tương lai, nhưng nàng vẫn cảm thấy hoang mang không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng cao lớn chậm rãi bước đến bên cạnh nàng.
“Đang suy nghĩ gì mà thất thần thế?” giọng nói của Kỳ Hoàn vang lên bên người.
Khương Hồi khẽ run lên, quay đầu thì nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mà xa lạ.
“Ta … sao huynh lại đến đây?” Khương Hồi có chút hoảng hốt hỏi.
“Trên đường gặp được Túc Du, nàng ta mang theo thuốc mỡ, nói rằng tay của nàng bị bỏng.” Kỳ Hoàn ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đỏ ửng, trên mu bàn tay trắng nõn có một mảng hồng nhạt.
Khương Hồi tay hơi động một chút, nhưng không rút lại.
“Túc Du đâu?”
Kỳ Hoàn đặt bình thuốc lên bàn, nói: “Ta đã bảo nàng ta đưa bình thuốc cho ta, ta sẽ giúp nàng bôi thuốc.”
Ai cũng biết, Kỳ Hoàn là người được quận chúa cưng chiều nhất, gần như đã trở thành người thân cận, chỉ là bôi thuốc mà thôi, rất bình thường.
Thuốc mỡ mát lạnh được thoa nhẹ lên chỗ bị thương hồng nhạt, Kỳ Hoàn cúi đầu chăm chú nhìn, không nói gì, cực kỳ kiên nhẫn.
Chỉ có điều, càng im lặng, tiếng tim đập của Khương Hồi càng trở nên rõ ràng.
“Tim nàng đang hoảng loạn vì điều gì?” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, “Nàng lại đang trốn tránh điều gì?”
Khương Hồi hít thở không thông.
Kỳ Hoàn cười nhẹ nói: “Thực ra, những gì hôm nay nàng nói với Tô Hoài Anh ở nhà thủy tạ, ta đều nghe thấy.”
Đôi mắt của Khương Hồi tối sầm lại.
“Hắn sẽ cầu thân, ta không bất ngờ, họ Tô và họ Khương kết minh, đôi bên cùng có lợi.” Kỳ Hoàn nhìn sâu vào mắt nàng, “Nhưng tại sao nàng lại do dự?”
Dù sau đó nàng đã cự tuyệt, nhưng khoảnh khắc ấy, nàng thật sự đã do dự. Nàng không thích Tô Hoài Anh, Kỳ Hoàn rất rõ ràng, vì vậy hắn càng không hiểu tại sao nàng lại do dự.
Hắn vốn không nên nghi ngờ tâm tư của Khương Hồi, nhưng trong vài ngày gần đây, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ mình cũng không hiểu nàng đến vậy.
Hắn không hiểu được sự trốn tránh của nàng đối với mình, cũng không hiểu được sự do dự của nàng với Tô Hoài Anh.
Khương Hồi ánh mắt lập lòe: “Ta không do dự, chỉ là chưa nghĩ ra cách trả lời hắn.”
Kỳ Hoàn hỏi: “Vậy những ngày qua nàng trốn tránh ta, có nghĩ ra cách trả lời ta chưa?”
“Cái gì?” Khương Hồi cảm thấy trong lòng thắt lại, “Ta không trốn tránh huynh.”
Kỳ Hoàn cười.
“Trước đây nàng không bao giờ nói với ta những lời dối trá trắng trợn như vậy.”
Từ sau đêm đài dạ yến yêu tập, Khương Hồi đã biết, tâm tư của mình quá dễ dàng bị Kỳ Hoàn nhìn thấu, vì vậy nàng sẽ không nói những lời dối trá vụng về trước mặt hắn.
Khương Hồi trong lòng hắn, cứng rắn mềm lòng, thông minh kiên định.
Khương Hồi trước mắt hắn ….
Hắn không biết, là chỗ nào khác biệt, lại vì sao thay đổi ….
Khương Hồi nhìn thấy một chút buồn bã trong đôi mắt sâu thẳm ấy, không khỏi cảm thấy nhói lòng — nàng biết mình đang nhớ tới, là một người khác.
Người đó cuối cùng cũng có thể có được Khương Hồi hoàn chỉnh, chứ không phải là nàng, một Tiểu Hồi thiếu sót.
Nàng chỉ là một tên trộm hèn hạ, tạm thời đánh cắp tình cảm của Kỳ Tư Khanh dành cho Khương Hồi, với thân thể không thuộc về mình mà có một giấc mơ ấm áp.
Giờ đây nàng đã trở về cơ thể của chính mình, nhưng vẫn cảm thấy mình như một kẻ trộm.
Bởi vì trong ánh mắt của Kỳ Hoàn, người mà hắn yêu, cũng không phải là nàng.
Bọn họ thích, đều là bản thân của ba năm sau.
Khương Hồi rũ mắt xuống, vành mắt chậm rãi đỏ lên, khàn giọng nói: “Là ta thay đổi rồi.”
Kỳ Hoàn hơi giật mình, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng hiện lên ánh nước.
“Khương Hồi?” hắn giơ tay vuốt ve gò má mềm mại của nàng, đầu ngón tay chạm vào hơi ẩm, trong lòng trở nên chua xót.
Khương Hồi được ôm vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng khóc.” Kỳ Hoàn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, áp trán vào đỉnh đầu nàng mà nói bằng giọng dịu dàng.
Khương Hồi để mặc mình khóc trong vòng tay hắn, đôi vai run rẩy, tiếng khóc bị nén lại trong cổ họng. Khoảnh khắc này, nỗi nhớ về người đó ào ạt trào ra như nước lũ.
Nhưng có lẽ nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
Khương Hồi đã mất vài ngày để hiểu ra một điều, nàng thích, là linh hồn cô đơn lẻ loi đó, ánh mắt sâu thẳm và dịu dàng.
Nàng cũng sẵn sàng dành hết mọi thứ để yêu người trước mắt, ôm chặt hắn trước khi hắn rơi vào vực thẳm.
Nhưng đã có người làm điều đó, ánh sáng trong mắt hắn đã bùng lên vì nàng.
— Ta là gì chứ?
— Không có ai thích ta.
Họ có lẽ có thể bên nhau dài lâu, cùng bạc đầu, nhưng cuối cùng vẫn là điều khó lòng chấp nhận.
Trong lòng hắn chứa đựng “người khác”, mà trong lòng nàng cũng nhớ về “người khác”.
Chỉ mình nàng biết chuyện này.
Kỳ Hoàn sẽ mãi mãi không hiểu được nỗi thiếu sót và nỗi buồn trong lòng nàng, những nỗi đau không tìm thấy lối thoát đã biến thành nước mắt vào khoảnh khắc này, thấm ướt áo hắn.
Kỳ Hoàn chưa từng thấy nàng khóc lóc thê thảm như vậy, quận chúa lạnh lùng kiên định dường như đã biến mất, mà trong vòng tay hắn, Khương Hồi chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, yếu đuối và tuyệt vọng, khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Hắn không biết vì sao nàng lại buồn, cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể im lặng ôm chặt nàng, chờ đợi cho đến khi nàng phát tiết hết nỗi buồn trong lòng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ nước mắt đã cạn kiệt, Kỳ Hoàn mới nghe thấy giọng nàng từ trong lòng vang lên.
“Kỳ Hoàn …” nàng nắm chặt vạt áo của hắn, giọng nói sau khi khóc trở nên khàn khàn mềm mại, “Chúng ta thành thân đi.”
Kỳ Hoàn toàn thân chấn động, không dám tin mà cúi đầu nhìn nàng.
Nhưng Khương Hồi lại không ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chỉ thấy hàng mi ướt đẫm và dày, nhẹ nhàng rung rinh như cánh bướm.
“Nàng … không cần phải miễn cưỡng.” đây là điều hắn ao ước nhưng lại không dám mong mỏi, nhưng khi nghe thấy từ miệng nàng, hắn lại không hề có chút vui mừng nào.
“Không miễn cưỡng.” Khương Hồi khàn giọng nói, nàng buông vạt áo hắn ra, hai tay ôm chặt lấy thân hình hắn, “Ta muốn đối xử với chàng thật tốt.”
Hắn sẽ không hiểu, câu nói này nặng nề đến mức nào.
______________________________________
(Hạ)
Phủ Cao Tương Vương muốn cử hành hôn lễ, sự việc này lan rộng khắp Ngọc Kinh trong vòng chưa đầy một ngày.
Thực ra, tin tức về việc Cao Tương Vương gả con gái đã sớm có lời đồn trong giới quý tộc. Quận chúa xinh đẹp và yêu kiều, tuy rằng có chút thô lỗ từ nơi hoang dã, nhưng phủ Cao Tương Vương chính là hào môn mới nổi nhất đẳng, vô số quý tộc vẫn hy vọng có thể kết thân, mong được quận chúa để mắt tới.
Nhưng không ai ngờ rằng, người được quận chúa chọn lại là một tên nô lệ.
“Ha ha … Nữ tử ở nơi hoang dã, quả nhiên chỉ có tầm nhìn như vậy.”
“Với một tên nô lệ, cũng xem như là xứng đôi.”
“Thật là có nhục cạnh cửa.”
“Thê tử của Cao Tương Vương tốt xấu còn là dân thường, con gái của hắn cư nhiên chọn một tên nô lệ?”
“Chắc hẳn là do gia thế …”
Về cuộc hôn sự này, không ai đánh giá cao, mọi người chỉ toàn chế giễu, mắng chửi và cười nhạo.
Tin tức truyền đến Tô phủ, Tô Hoài Anh và Tô Diệu Nghi đều sững sờ.
Gương mặt lạnh lùng của Tô Hoài Anh lập tức trầm xuống. Ngay ngày hôm sau khi hắn cầu thân, phủ Cao Tương Vương đã truyền ra tin tức này, rõ ràng là một cái tát vào mặt hắn.
Khương Hồi …. thực sự ghét hắn đến như vậy sao?
Đến nỗi không tiếc hạ mình gả cho một tên nô lệ ti tiện để làm nhục hắn?
Tô Diệu Nghi thì ôm lấy Diệu Nhị phát ngốc, nàng cụp mắt xuống, để không ai nhìn thấy trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Những điều không thể nói với người khác, chỉ có con mèo biết.
“Diệu Nhị, ta thật ghen tỵ với quận chúa …” Tô Diệu Nghi cọ cọ vào cơ thể mềm mại của mèo trắng, nở một nụ cười buồn bã, “Nàng luôn dũng cảm như vậy, không sợ hãi sự chế giễu của thế tục này …”
“Ta không được …” nàng khẽ thở dài, giọng điệu của thiếu nữ nặng nề không phù hợp với tuổi tác.
“Ta khi còn rất nhỏ đã hiểu, hôn nhân của ta, không thể do mình làm chủ. Ta phải là bông hoa nở đẹp nhất của Tô gia, vinh hoa phú quý trang hoàng cho Tô gia.” Tô Diệu Nghi buồn bã nói, “Sau khi ta mười sáu tuổi, được phụ mẫu an bài, gả cho mấy vị lang quân có quyền thế nhất trong Ngọc Kinh.”
Diệu Nhị thấp giọng kêu một tiếng meo, đôi mắt màu xám tro lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi đây là tức giận cho ta sao? Ta sinh ra ở Tô gia, hưởng hết vinh hoa, sao có thể phản nghịch sự an bài của gia tộc.” Tô Diệu Nghi bất lực lắc đầu.
Nhưng thực ra nàng sớm đã phản nghịch …
Thuở nhỏ nàng cũng từng nghĩ, chuyện này chưa chắc đã là điều quá tệ, ai nói rằng bị người khác sắp đặt thì sẽ không gặp được ý trung nhân? Có lẽ nàng may mắn, lang quân mà nàng gả cho cũng sẽ là người một lòng với nàng, tâm đầu ý hợp.
Thế nhưng người như vậy, nàng đã gặp được rồi. Chỉ là người đó tuyệt đối không thể là ý trung nhân của nàng.
Là kiểu mẫu của các quý nữ trong kinh, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng đi sai một bước, nhưng về đại sự cả đời, nàng lại phạm phải một sai lầm đủ để khiến gia tộc hổ thẹn, thậm chí mang đến tai họa.
Nàng mơ hồ nhận ra, làm gì có tiên quân nào, hắn chỉ là một Yêu tộc mà thôi.
Nhưng hắn cũng quả thực đã cứu mạng của nàng, mang đến cho nàng những rung động và đắm say mà nàng chưa từng có.
Đêm nào nàng cũng mong ngóng sự xuất hiện của hắn, nhưng lòng lại đầy lo lắng bất an.
Nếu một ngày nào đó, chuyện nàng tư thông với Yêu tộc bị phát hiện, bão tố nàng phải đối mặt sẽ vượt xa gấp ngàn lần so với những gì mà Khương Hồi đang phải chịu đựng.
Yêu đương vụng trộm, thông yêu.
Hạ tiện, phản bội.
Không chỉ nàng, mà cả Tô gia cũng sẽ không ngẩng đầu lên được nữa.
Nhưng tiên quân lại không hiểu được, nàng đang phải gánh chịu một áp lực nặng nề đến mức nào vì điều này.
“Diệu Nhị …” Tô Diệu Nghi ngẩn ngơ thì thầm, “Ngươi nói, tiên quân đối với ta, là trong lòng có tình hay chỉ có dục?”
Trong đôi mắt mèo ánh lên những gợn sóng, như viên đá ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng.
Toàn bộ cơn giận của Tu Úc vừa rồi, bởi câu hỏi nhẹ nhàng này, tan biến đi.
Thế nào là tình, thế nào là dục?
Đối với Yêu tộc, tình là một thứ rất mới, vốn chỉ có Nhân tộc mới có. Loài thú chỉ có bản năng sinh sôi, đó chính là dục, còn khi thú hóa hình thành yêu, trong lòng mới sinh ra tình.
Tu Úc chợt nhớ lại lời phụ thân hắn từng nói — dục khiến con người mê muội, tình khiến con người đau khổ.
Hắn liền hỏi, nếu đau khổ, tại sao lại sinh ra tình?
Tu Vô đáp rằng: Có tình mới là sinh linh, dù đau khổ, cũng ngọt ngào như mật.
Tu Úc nằm rạp trên đầu gối của Tô Diệu Nghi, hít lấy mùi hương ấm áo từ cơ thể thiếu nữ, nhớ lại những giận hờn và đau khổ vừa rồi trong lòng vì nàng mà sinh ra ….
Cuối cùng hắn đã hiểu, tại sao tình dù là đau khổ, vẫn khiến cả người và yêu đều ngọt ngào chấp nhận.
Đại hôn của viên minh châu trên tay Cao Tương Vương, tất nhiên là phải tổ chức một yến tiệc lớn để mời khách. Cao Tương Vương không để ý đến những lời đồn đại bên ngoài, chỉ cần con gái mình hạnh phúc là đủ, hơn nữa ở trong mắt ông, Kỳ Hoàn chẳng có điểm gì không tốt.
Dù hôn lễ có phần gấp gáp, nhưng lễ nghi thì không thiếu bất cứ điều gì. Lụa đỏ treo khắp vương phủ, con đường dài trước cửa cũng đèn hoa sáng rực, bày tiệc rượu cho khách khứa khắp nơi.
Cao Tương Vương đã ôm linh vị của vong thê khóc cả một hồi giữa đêm trong từ đường, rồi mới thản nhiên bước ra chủ trì đại sự. Các lão tướng của Liệt Phong Doanh đều tự xem mình là thúc bá của Khương Hồi, tự nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc, vừa cảm khái vừa nở nụ cười giúp chuẩn bị mọi thứ.
Khương Hồi như một con rối được người ta trang điểm. Nàng nhìn khuôn mặt rạng rỡ trong gương, nhất thời có chút mơ hồ.
Ba năm sau, khi cưới Kỳ Hoàn, tâm trạng của nàng lúc đó như thế nào?
Có lẽ không có một chút niềm vui nào, lúc đó trong lòng nàng chỉ có thù hận, hôn nhân cũng chỉ là công cụ cho việc báo thù.
Nàng không giống như Khương Hồi lúc này, có người cha yêu thương ngồi nơi cao đường, có biết bao nhiêu thúc bá, huynh đệ của Liệt Phong Doanh đến chúc mừng.
Vậy nên Khương Hồi lúc này đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng.
Nàng cố nâng khóe miệng lên một chút, nhưng lại không thể hiện được nụ cười e thẹn mà mình mong muốn.
Nàng cảm thấy bản thân như đang hoàn thành một nhiệm vụ, mà không có nhiều cảm xúc thực sự trong đó.
Diệu Nghi với tư cách là bằng hữu tốt nhất của nàng, đã đến từ sớm để giúp nàng chuẩn bị trang phục và trang điểm.
Nhìn Khương Hồi cài trâm ngọc trai, Tô Diệu Nghi mỉm cười nói: “Chắc hẳn là quận chúa quá lo lắng rồi. Quận chúa đừng sợ, cô khác với những người khác, nữ tử nhà người ta xuất giá, tự nhiên sẽ lo lắng và sợ hãi, còn cô thành hôn vẫn như cũ có thể phụng dưỡng phụ thân dưới gối, vương gia chắc chắn vui mừng không kể xiết.”
Nghe thấy lời này, Khương Hồi mới mỉm cười nhẹ nhàng.
Hôn lễ của Vũ triều diễn ra vào giờ Dậu, khi khách khứa đã vào chỗ ngồi, tân nương mới bắt đầu bước vào cửa hành lễ.
Khương Hồi phủ khăn hỷ, được người khác dắt tay tiến về phía Kỳ Hoàn.
Nàng chợt nhận ra, mặc dù đã từng kết hôn với Kỳ Hoàn một lần, nhưng nàng chưa bao giờ thực sự thấy hắn mặc hỷ phục. Lần đó, khi tỉnh dậy, nàng đã nằm trên giường, rèm buông xuống, ánh nến cũng trở nên mờ nhạt, nàng chỉ mở mắt và nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, không nghĩ ngợi nhiều mà hôn hắn.
Khương Hồi không nhớ rõ vẻ mặt của hắn lúc đó.
Chắc hẳn là kinh ngạc và bối rối …
Người vừa mới muốn giết hắn, đột nhiên lại ôm lấy hắn mà hôn.
Nụ cười vừa nở trên môi Khương Hồi bỗng chốc cứng lại — không được, không thể nghĩ đến hắn nữa!
Khương Hồi khó chịu nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ thừa thãi ra khỏi đầu.
Nàng được người ta trao tay cho Kỳ Hoàn, rồi được hắn dắt đi về phía Cao Tương Vương, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng Khương Hồi vẫn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của phụ thân mình.
Đến lúc người làm lễ chuẩn bị xướng lên lời hành lễ, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập và đồng đều, kèm theo đó là âm thanh ồn ào.
“Tô tiểu tướng quân, hôm nay là đại hỷ của Khương phủ, ngươi đây là có ý gì?”
Giọng nói của Cao Tương Vương không còn tiếng cười, mà trầm xuống mở lời.
Xung quanh ồn ào bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người đều cảm nhận được không giận mà uy của Cao Tương Vương.
Tô Hoài Anh dẫn theo Thần Hỏa Doanh đột nhiên xuất hiện, thấy hắn mặc giáp trụ, binh lính phía sau tay cầm vũ khí, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra rằng hắn không có ý tốt.
Tô Hoài Anh thản nhiên đối mặt với sự uy hiếp của Cao Tương Vương, chậm rãi lên tiếng: “Nhận được mật báo rằng trong phủ Cao Tương Vương đang che giấu trọng phạm của Yêu tộc.”
Cao Tương Vương giận dự trầm giọng quát: “Nực cười, kẻ nào dám vu khống hãm hại bổn vương!”
Tô Hoài Anh cười nói: “Ai mật báo không quan trọng, vương gia không cần bận tâm. Là tại hạ lỡ lời, vương phủ giấu yêu, cũng không nhất thiết là do vương gia làm, có lẽ là Yêu tộc cố ý gây sự hôm nay khi có nhiều người. Hôm nay là ngày đại hỷ của phủ Cao Tương Vương, vương gia chắc cũng không muốn Yêu tộc phá hỏng ngày vui, đúng không?”
Khương Hồi thầm cảm thấy may mắn vì đã kịp đưa Diệp Tử đi, nhưng cũng không ngờ rằng sự trả thù của Tô Hoài Anh lại đến nhanh như vậy.
Trong tay nàng nắm giữ bằng chứng Tô Hoài Anh lợi dụng Linh Âm để hạ độc ở đài dạ yến, nếu đem việc này ra ánh sáng, Tô gia chắc chắn sẽ phải trả giá đắt, nhưng bí mật về động Chúc Long cũng sẽ không thể giấu kín, và điều đó sẽ khiến nhiều Yêu tộc vô tội mất mạng. Nàng không nỡ làm thế, nên còn đang do dự, thì không ngờ Tô Hoài Anh lại trở mặt vu khống, mưu mô hãm hại, không khác gì kiếp trước.
Cố nén giận dữ, Khương Hồi giật phăng chiếc khăn trùm đầu, nhìn thẳng vào Tô Hoài Anh: “Thần Hỏa Doanh không phải Giám Yêu Tư, việc bắt yêu từ khi nào lại đến lượt các ngươi vượt quyền?”
Tô Hoài Anh nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt sâu thẳm. Gương mặt nàng vốn đã rực rỡ, nay lại được trang điểm tinh xảo, họa tiết hoa điền giữa trán rực rỡ như mặt trời, chói lóa đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Tô Hoài Anh bật cười, nắm chặt thanh kiếm bên hông: “Thần Hỏa Doanh hay Giám Yêu Tư đều nhận lệnh từ bệ hạ. Bệ hạ đã ra lệnh, phải điều tra toàn bộ phủ Cao Tương Vương ngay lập tức, nếu ai cản trở, sẽ bị coi là phản quốc!”
Khương Hồi kinh ngạc: “Là lệnh của bệ hạ sao …”
Việc giám sát bá quan và trừ yêu diệt tà vốn là trách nhiệm của Giám Yêu Tư, nhưng từ khi Khương Hồi lật đổ Diêu gia, Giám Yêu Tư đã bị thanh trừng. Giờ đây, bệ hạ lại ra lệnh cho Thần Hỏa Doanh điều tra phủ Cao Tương Vương, rõ ràng là bệ hạ đã không còn tin tưởng Khương Hồi, cũng không còn tin tưởng gia tộc Khương gia nữa.
Cao Tương Vương điềm tĩnh nói: “Nếu đã là ý chỉ của bệ hạ, thì cả phủ đương nhiên sẽ tuân theo.”
Tô Hoài Anh gật đầu với Cao Tương Vương, cười nói: “Vương gia quả là hiểu đại nghĩa.”
Hắn vung tay, binh lính lập tức đi vào vương phủ, trong khi các quan khách ngồi đó nhìn nhau bối rối, không ai không kinh ngạc và hoang mang.
Thực ra, không ai tin rằng Cao Tương Vương sẽ chứa chấp Yêu tộc, nhưng việc bệ hạ chọn đúng ngày đại hôn của vương phủ để hạ lệnh Thần Hỏa Doanh đến lục soát rõ ràng là một tín hiệu — phủ Cao Tương Vương đã mất đi sự sủng ái của bệ hạ.
“A huynh, huynh đang làm gì vậy!” Tô Diệu Nghi lên trước kéo lấy tay của Tô Hoài Anh, vẻ mặt vừa lo lắng vừa tức giận. Nàng hạ thấp giọng nói: “Cao Tương Vương làm sao có thể thông yêu?”
Ánh mắt nàng lộ ra chút hoang mang, vì nàng biết rằng kẻ thực sự cấu kết với Yêu tộc chính là nàng.
Tô Hoài Anh lạnh lùng nói: “Muội lùi ra, chuyện này không liên quan đến muội.”
“A huynh …”
Tô Diệu Nghi còn định nói thêm, thì liền có thân binh tiến tới cản nàng, với tư thế như bảo vệ, nửa như ép buộc, buộc nàng rời khỏi vương phủ.
Đúng lúc ấy, một binh sĩ từ hậu viện vội vã chạy đến, trên tay cầm theo một chiếc lồng sắt, trong lồng đang nhốt một con mèo màu trắng muốt.
“Báo cáo tướng quân, đã tìm thấy mèo yêu!”
Khương Hồi và Tô Diệu Nghi thấy vậy đều sửng sốt.
“Đoàn Đoàn?” Tô Diệu Nghi lẩm bẩm, rồi quay đầu nhìn Tô Hoài Anh: “A huynh, huynh nhầm rồi, sao Đoàn Đoàn lại là mèo yêu?”
Đoàn Đoàn dường như bị thị vệ làm bị thương, nó gào thét đau đớn, cào mạnh vào tấm lưới sắt, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
“Mèo yêu?” Tô Hoài Anh lạnh lùng cười, “Nó tất nhiên không phải mèo yêu.”
Tô Hoài Anh giơ tay lên, liền có người hai tay nâng một chiếc gương đồng nặng nền tiến lên, mặt sau của gương khắc đầy những phù văn thâm sâu và khó hiểu, chỉ nhìn qua một cái đã khiến người cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn kỹ.
Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm: “Kính Giám Yêu! Đây chẳng phải là chiếc gương được treo bên ngoài tẩm cung của bệ hạ sao, bệ hạ đã giao nó cho Tô Hoài Anh …”
“Nghe nói kính Giám Yêu có thể khiến Yêu tộc không thể ẩn mình.”
“Chẳng lẽ con mèo trắng kia thực sự là do Yêu tộc hóa thành?”
Cao Tương Vương chăm chú nhìn con mèo trắng trong lồng, ông vốn biết Khương Hồi nuôi một con mèo trắng, nhưng với tu vi dị sĩ siêu nhất của ông, ông chưa từng cảm nhận được chút yêu khí nào từ con mèo đó, cũng chưa bao giờ nghi ngờ nó có điều gì khác lạ.
Tô Hoài Anh tới vương phủ với mục tiêu rõ ràng, nhắm thẳng vào con mèo này, thậm chí còn mang theo kính Giám Yêu, rõ ràng, hắn vô cùng chắc chắn con mèo này là yêu, nhưng lại nói rằng nó không phải là mèo yêu …
Trong lòng Cao Tương Vương chùng xuống, nỗi bất an càng lúc càng lớn.
Một cung nhân rút dao ra, mạnh tay rạch một nhát vào cánh tay mình, máu tươi lập tức trào ra, chảy xuống các phù văn trên kính Giám Yêu. Những đường khắc trên gương nhanh chóng được lấp đầy bằng máu, từng ký tự đỏ rực hiện ra, và chiếc gương đồng tức thì phát sáng đỏ rực, giống như một chiếc lò nung nóng đỏ.
Thị vệ giơ cao kính Giám Yêu, ánh sáng đỏ từ bề mặt chiếc gương chiếu thẳng vào lồng sắt, bao phủ toàn bộ con mèo trắng trong lồng.
“Meo——” Con mèo trắng phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, lưng cong lên và cơ thể run rẩy dữ dội.
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, con mèo trong luồng ánh sáng đỏ nhanh chóng phình to, cơ thể lập tức lấp đầy chiếc lồng sắt, khiến những sợi lưới sắt tưởng chừng như cứng cáp bị sức mạnh của cơ thể đang biến đổi của nó kéo căng đến mức đứt lìa từng sợi một.
Con mèo nhỏ ban đầu chỉ lớn bằng hai bàn tay, bỗng nhiên hóa thành một con hổ lớn. Nó ngẩng cao đầu, đôi mắt đen tuyền biến thành màu xanh băng lạnh lẽo, gầm gừ về phía Tô Hoài Anh, âm thanh như sấm vang.
Yêu khí tỏa ra bốn phía, rõ ràng không thể chối cãi.
“Yêu! Yêu! Đây là yêu——”
Vô số khách mời hét lên hoảng sợ, vội vàng lùi lại, sắc mặt tái nhợt, run rẩy, muốn tìm cách thoát ra.
Tất cả các binh lính lập tức rút vũ khí, chĩa về phía con mèo trắng đã biến thành yêu.
Trong khi đó, một vài người vẫn còn lý trí lại phát hiện ra điểm đáng nghi từ con mèo yêu.
“Nó có chín cái đuôi…” Người đó kinh hãi kêu lên, “Giống hệt như Yêu vương Tu Úc! Không phải mèo yêu, mà là hổ yêu!”
Tô Hoài Anh giơ thanh kiếm lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con hổ yêu, cùng với những người Khương gia đứng sau nó.
“Đây chính là con trai của Yêu vương Tu Vô, cũng là huynh đệ của Tu Úc, tên là Tu Minh. Sự thật đã rõ ràng, các người còn gì để nói nữa!”
Khương Hồi kinh ngạc nhìn về phía con hổ yêu Tu Minh đang quay lưng lại với mình, nàng không rõ nguồn gốc của con mèo này, chỉ biết nó là mèo hoang được nhặt ở trong phủ, không biết từ nơi nào đến đây.
Yêu thai ….
Đó chính là mục đích mà Từ Thứ đến Ngọc Kinh, hắn nhờ nàng tìm kiếm, nhưng Khương Hồi không thể ngờ rằng con mèo này lại luôn ở bên cạnh mình.
“Tội nhân Khương Thịnh!” Tô Hoài Anh trầm giọng quát lớn, “Hiện tại nghi ngờ ngươi cấu kết với Tu Úc, gây ra thảm án tại đài dạ yến, có mưu đồ xấu. Bệ hạ có lệnh, trảm yêu tại chỗ, bắt giam Khương Thịnh, giam vào Thiên Ngục của Giám Yêu Tư!”