Chỉ Cần Em Thôi
Chương 37: Há Miệng
Translator: Mai Mai + Editor: Saki | Beta-er: Saki
Đuôi mắt người đàn ông khẽ cụp xuống, ánh mắt tối tăm không rõ, con ngươi đen kịt và sâu không thể lường được, giống như muốn nhìn thấu cô.
Vẻ mặt Chu Phù bình tĩnh, thật ra trái tim cũng sắp vọt ra ngoài.
Đây rõ ràng là đề nghị của anh, cô vốn dĩ cho rằng anh cũng không có lý do nào để từ chối, nhưng sau khi nói ra, sâu trong nội tâm lại không tự chủ dâng lên cảm giác bất an.
Đây chỉ là cách thức của một người bình thường khi muốn theo đuổi, nhưng không có nghĩa người bị theo đuổi là anh sẽ chấp nhận toàn bộ.
Hai tay Chu Phù bám vào cánh tay rắn chắc của anh bất giác siết chặt hơn, lòng bàn tay mềm mại hơi chảy ra chút mồ hôi, căng thẳng đến mức thậm chí quên mất nên thở như thế nào.
Cô cẩn thận dè dặt duy trì tư thế nhón chân, hơi ngửa đầu nhìn anh.
Nhưng mà Trần Kỵ lại không như theo ý cô muốn, đó là phối hợp với cô cúi đầu xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự bất an càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Người đàn ông thờ ơ từng giây, đều là sự tự tin bất thình lình đối với sự gan dạ của cô, là sự chậm trễ tàn nhẫn nhất.
Giây lát, anh bỗng nhiên trầm giọng nói: “Chu Phù, em nên nghĩ kĩ, lúc này đây, là lựa chọn của em.”
Không phải là tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ ý nguyện của em, ép buộc muốn kéo em về bên cạnh mình.
Không phải tôi ép buộc muốn cho em thứ em không cần.
Tôi không ép buộc em sống một cuộc sống mà em không hề muốn.
Mà đây chính là sự lựa chọn của em.
Một khi đã xác nhận, sẽ không còn lý do gì đẩy em ra khỏi người tôi như trước nữa.
Lông mi Chu Phù khẽ run, không chút do dự mà gật đầu.
Một giây sau, bàn tay to của người đàn ông xoa nhẹ eo thon nhỏ của cô, chỉ thoáng dùng chút sức lực, liền nhẹ nhàng ôm lấy người.
Hai tay Chu Phù vốn bám chặt trên cánh tay rắn chắc của Trần Kỵ, bởi vì động tác này của anh, cô không tự giác được lại vòng qua cổ anh.
Lúc hai chân rời khỏi mặt đất, dường như là theo bản năng, vòng qua eo gầy nhưng mạnh mẽ của người đàn ông.
Vị trí của hai người giống như hoán đổi trong nháy mắt.
Chu Phù bị anh ôm chặt trước người, từ trên cao nhìn xuống, không cần phải nhón chân nữa.
Mà Trần Kỵ lười biếng ngẩng đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói trầm khàn: “Nhanh lên, nắm chắc cơ hội.”
Hai tay cô gái vòng quanh cổ anh nhịn không được siết chặt hơn, cô hơi cúi đầu, trái tim đập kịch liệt.
Hơi thở của hai bên giống như phóng đại trong nháy mắt, cẩn thận quấn quanh người, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt.
Chu Phù nhắm mắt lại, trong bóng tối không nhìn thấy, cô khẽ hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh của Trần Kỵ.
Trong nháy mắt răng môi chạm vào, mùi thuốc lá và rượu quen thuộc cuốn theo hương gỗ nhạt nhẽo mạnh mẽ xâm nhập tất cả giác quan của cô.
Không biết vì sao, đáy mắt không khống chế được dâng lên sự chua xót.
Nỗi tủi thân ẩn giấu tám năm đột nhiên dâng lên trong lòng, sau đó lại chỉ còn lại may mắn.
Trong đầu hiện lên hai chữ.
Cuối cùng.
Trước đó, Chu Phù chưa bao giờ làm chuyện to gan lớn mật như vậy, cho dù là trong mơ cũng không dám mơ đến.
Giờ phút này động tác ngây ngô vụng về, ngoại trừ nhẹ nhàng chạm vào, còn lại cái gì cũng không biết.
Kiên nhẫn của Trần Kỵ hết sức có hạn, chỉ cho cô quyền chủ động ba giây.
Rõ ràng là cô muốn theo đuổi người khác, cuối cùng lại đổi thành bị anh khống chế trong lòng bàn tay.
Người đàn ông ôm chặt cô, bước hai bước vào trong phòng.
Sau khi đưa tay đặt cô gái trong lòng lên cửa.
Một tay ngang ngược vuố.t ve eo mềm mại của cô, tay kia luồn vào mái tóc rối bù của cô, lòng bàn tay thô ráp siết chặt gáy cô, răng môi chạm vào nhau, không để lại một chút không gian hô hấp nào.
Sức mạnh của nụ hôn càng không chút nể tình.
Chu Phu bị động chỉ có thể tiếp nhận, toàn thân bất giác run rẩy.
Rất lâu sau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói khàn khàn của người đàn ông: “Há miệng.”
“…?” Giờ phút này cô đã không thể tự hỏi, chỉ có thể làm theo sự hướng dẫn của anh theo bản năng, “A…”
Sau đó lại thấy môi mỏng của anh khẽ mở, từ khe hở rất nhỏ trên môi hai người, khó có thể nặn ra mấy chữ: “Đừng cắn răng, ừm? Đưa lưỡi ra.”
Trong đầu Chu Phù chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Một nụ hôn sâu do cô chủ động, không biết kéo dài bao lâu.
Đến cuối cùng, Chu Phù chỉ cảm thấy lưỡi tê dại, hai chân như nhũn ra, thở không ra hơi, chỉ còn lại trái tim như cũ không biết mệt mỏi mà đập điên cuồng.
Vừa hôn xong, Chu Phù mơ màng mở mắt, cảm thấy không phân biệt được trước mắt là ảo tưởng hay là hiện thực.
Hai người hơi tách ra một chút, vẫn duy trì tư thế một người ngẩng đầu một người rũ mắt như cũ.
Trên đỉnh môi của hai người vẫn lưu lại chút vệt nước mờ nhạt.
Chu Phù bất giác vươn đầu lưỡi liếm môi dưới.
Ánh mắt Trần Kỵ hơi ảm đạm, yết hầu nhịn không được lại trượt lên trượt xuống.
Một lát sau giọng nói của người đàn ông mang theo chút sung sướng sau khi thực hiện được, rồi lại vừa ngáp vừa trả đũa: “Chiếm hời đủ chưa?”
Chu Phù thành thật gật đầu, ngoan ngoãn đến mức muốn giế/t chết anh.
Trần Kỵ không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Vậy thả em xuống nhé?”
Chu Phù hơi giảm lực hai tay, vòng qua cổ anh chặt hơn một chút, xấu hổ cắ.n môi dưới, thanh âm yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy: “Chân mềm nhũn…”
Người đàn ông sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên hừ cười thành tiếng, thản nhiên mỉa mai cô: “Với chút tiền đồ này của em mà còn theo đuổi người khác à.”
Chu Phù: “…”
“Vậy trông anh có vẻ rất có tiền đồ, kinh nghiệm phong phú…” Cô không chịu thua, lại chỉ có thể mạnh miệng.
Trần Kỵ ôm người đi thẳng đến sô pha, lười biếng nhướng mí mắt liếc nhìn cô một cái: “Chút chuyện này cần kinh nghiệm gì, ông đây có kinh nghiệm hay không, trong lòng em không biết sao?”
Nếu như có thể tính cả trong mơ, vậy thì anh đã có kinh nghiệm rồi.
Tám năm qua, ở trong mơ anh cũng không ít lần cố gắng thực hành ở trên người cô.
Bởi vì mấy câu nói nhẹ nhàng của anh, tâm tình Chu Phù bất giác vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau khi bị anh cúi người nhẹ nhàng đặt lên sô pha, cô ngẩng đầu lên, căng thẳng cắn cắn môi, cẩn thận hỏi: “Vậy, em đây xem như là… Theo đuổi chưa?”
Trần Kỵ vẫn duy trì tư thế cúi người trước mặt cô không đứng dậy, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má, cười vui vẻ: “Lúc này mới được bao lâu? Em theo đuổi người khác, chỉ theo đuổi một giây thôi sao? Không có chút thành ý gì cả.”
Chu Phù phồng má: “Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Ừ.” Ngữ khí Trần Kỵ hờ hững, “Trước tiên theo đuổi đi.”
Chu Phù gật đầu: “Được.”
Bộ dạng nghiêm túc kia của cô gái nhỏ thật sự ngoan đến có chút mê người, Trần Kỵ vừa mới nếm qua lợi lộc, lúc này sức tự chủ rất kém.
Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ thuận thế chống ở hai bên Chu Phù, vây quanh người trong không gian nhỏ quanh mình, sau đó ngạo mạn nói: “Con người của tôi, có một ưu điểm rất lớn, đó là đối nhân xử thế tương đối hào phóng.”
Chu Phù khó hiểu chớp mắt, không hiểu sao anh lại đột nhiên nói với mình chuyện này: “?”
“Hôn một lần tặng một lần, mua một tặng một, thế nào?” Anh bình tĩnh liếc nhìn cô.
Cũng không đợi Chu Phù phản ứng, bàn tay to của anh nắm lấy cằm cô, ngang ngược hôn lên môi.
Đến khi buông người ra, cả người Chu Phù đã xấu hổ đến phát nóng.
Trần Kỵ hài lòng véo gò má ửng hồng ấm áp của cô, khẽ cong môi không thể phát hiện ra: “Chiếm hời hai lần, cũng coi như em rất lợi hại, ngược lại có thể không cần lên mạng tìm kiếm cách để theo đuổi đâu, em cũng có thể xuất bản sách để dạy người khác rồi.”
Chu Phù: “…”
Dường như bị anh ôm lâu nên trên người dính một chút mùi rượu và thuốc lá quen thuộc của anh.
Nhàn nhạt, đổi lại nếu bị dính mùi ở nơi khác, thế nào cô cũng phải tắm một lần nữa mới thoải mái, nhưng bởi vì là Trần Kỵ, Chu Phù không hiểu sao lại cảm thấy có chút dễ chịu.
Đêm nay, Chu Phù ngủ thiếp đi trong trạng thái nai con chạy loạn.
Không ngờ có thể ngủ nhanh như vậy, cũng không ngờ có thể ngủ ngon như thế.
Hiện thực dường như so với giấc mơ còn không thể tưởng tượng nổi, vì vậy mà một đêm này, cô gần như ngủ một mạch mà không mơ gì cho đến khi báo thức reo lên.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một tiếng so với buổi sáng bình thường.
Từ sau khi chuyển đến nhà Trần Kỵ, cô cũng không dậy sớm như vậy.
Chỉ là tối qua sau khi lên mạng tìm kiếm hướng dẫn để theo đuổi người khác có chút gợi ý, dự định cũng học theo để áp dụng với Trần Kỵ, thế nên cô xuống bếp để làm bữa sáng cho anh một lần.
Xuống giường, cô rón rén ra khỏi cửa phòng.
Tối hôm qua lúc cô đặt đồng hồ báo thức, đã tính qua thời gian lúc bình thường anh dậy, lúc này trong nhà bếp vừa vặn không có chút thức ăn chín gì.
Sau khi Chu Phù vội vàng chuyển đến đây, bản thân chưa một lần dùng qua tạp dề, động tác lưu loát chọn ra một ít nguyên liệu nấu ăn mà Trần Kỵ đã mua trước ngày hôm qua, xử lý xong rửa sạch.
Đang cầm dao lên, định cắt cà chua thành từng miếng nhỏ, không biết từ lúc nào Trần Kỵ đã đứng lên khỏi sô pha.
Người đàn ông mặc áo T – shirt rộng thùng thình, theo tiếng động mà lười biếng đi vào nhà bếp, mí mắt chỉ nhướng một nửa, lông mày bất giác nhíu lại, lúc này so với thời gian bình thường anh dậy sớm hơn bốn mươi phút cho nên thoạt nhìn giống như là còn chưa tỉnh ngủ, càng ít đi một chút lạnh lùng ngạo mạn, nhiều thêm mấy phần gần gũi ở nhà.
“Em làm gì vậy?” Giọng anh mang chút khàn khàn lúc mới dậy.
Chu Phù nghe thấy âm thanh, xoay người lại theo bản năng, một tay dính nước cà chua, một tay khác cầm dao phay.
Trần Kỵ thấy thế, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất, cả người lập tức tỉnh táo lại, lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc: “Em động vào dao làm gì, ai bảo em xuống bếp?”
Anh bước hai bước đi tới trước mặt cô, không nói nhiều lời, một tay lấy dao phay từ trong tay Chu Phù đặt qua một bên, sau đó cúi đầu xuống, bàn tay to có vẻ thô ráp nắm lấy tay cô dính nước cà chua, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt, sau khi thấy rõ ràng màu đỏ đấy đều là nước cà chua, lông mày mới thoáng giãn ra một chút.
“Sao anh dậy sớm thế?” Chu Phù ngước mắt nhìn anh, rõ ràng mình đặt báo thức sớm hơn lúc bình thường anh tỉnh dậy không ít, “Bình thường không phải qua bốn mươi phút anh mới dậy sao?”
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi đưa tay tháo tạp dề xuống, thản nhiên nói: “Lúc nào em ra khỏi phòng, tôi đều có thể tỉnh.”
Chu Phù thoáng im lặng, đột nhiên nghĩ hôm nào đến nửa đêm mình cũng ra ngoài uống nước, anh giống như quả thật đều có thể lập tức tỉnh dậy, sau đó không biết là vô tình hay cố ý mà dành thời gian với cô.
“Ngược lại thì em.” Người đàn ông theo thói quen đeo tạp dề lên người mình, “Sáng sớm không ngủ, chạy đến nhà bếp mò mẫm cái gì? Đói bụng không biết gọi tôi sao?”
“Không phải…” Chu Phù liếm môi dưới, “Không phải em muốn theo đuổi anh sao, cho nên muốn làm bữa sáng cho anh để thể hiện tài năng.”
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc nhìn cô, chỉ đưa lưng về phía cô, lạnh nhạt nói: “Thắt dây giúp tôi đi.”
Thật ra bình thường lúc anh ở một mình cũng có thể làm được, nhưng hôm nay cô ở đây, anh hết lần này tới lần khác lại muốn cô giúp mình thắt.
Chu Phù nghe lời đưa tay, ngoài miệng nói thầm: “Anh đừng có không tin, hiện tại em thật sự biết làm một số món, ít nhất thì mì trứng cà chua, cơm chiên và xào rau gì đó, những việc này ở nhà em đều có thể làm, em đã làm qua mấy năm rồi.”
Đầu lưỡi Trần Kỵ không vui mà đẩy đẩy hàm sau: “Đã nói không cần em làm.”
“Nhân tiện nhắc nhở em một chút, cho em biết tin tức nội bộ.” Anh cầm lấy quả cà chua cô vừa cắt một nửa, “Ở chỗ ông đây, xuống bếp là trừ tiền, em suy nghĩ đi, xuống bếp thì phải hôn vài lần mới bù lại được.”
Chu Phù: “…?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Lần sau xuống bếp một lần thì phải chủ động hôn ít nhất mười lần mới có thể bù lại.
Chu Phù: …
- -----oOo------
Đuôi mắt người đàn ông khẽ cụp xuống, ánh mắt tối tăm không rõ, con ngươi đen kịt và sâu không thể lường được, giống như muốn nhìn thấu cô.
Vẻ mặt Chu Phù bình tĩnh, thật ra trái tim cũng sắp vọt ra ngoài.
Đây rõ ràng là đề nghị của anh, cô vốn dĩ cho rằng anh cũng không có lý do nào để từ chối, nhưng sau khi nói ra, sâu trong nội tâm lại không tự chủ dâng lên cảm giác bất an.
Đây chỉ là cách thức của một người bình thường khi muốn theo đuổi, nhưng không có nghĩa người bị theo đuổi là anh sẽ chấp nhận toàn bộ.
Hai tay Chu Phù bám vào cánh tay rắn chắc của anh bất giác siết chặt hơn, lòng bàn tay mềm mại hơi chảy ra chút mồ hôi, căng thẳng đến mức thậm chí quên mất nên thở như thế nào.
Cô cẩn thận dè dặt duy trì tư thế nhón chân, hơi ngửa đầu nhìn anh.
Nhưng mà Trần Kỵ lại không như theo ý cô muốn, đó là phối hợp với cô cúi đầu xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự bất an càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Người đàn ông thờ ơ từng giây, đều là sự tự tin bất thình lình đối với sự gan dạ của cô, là sự chậm trễ tàn nhẫn nhất.
Giây lát, anh bỗng nhiên trầm giọng nói: “Chu Phù, em nên nghĩ kĩ, lúc này đây, là lựa chọn của em.”
Không phải là tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ ý nguyện của em, ép buộc muốn kéo em về bên cạnh mình.
Không phải tôi ép buộc muốn cho em thứ em không cần.
Tôi không ép buộc em sống một cuộc sống mà em không hề muốn.
Mà đây chính là sự lựa chọn của em.
Một khi đã xác nhận, sẽ không còn lý do gì đẩy em ra khỏi người tôi như trước nữa.
Lông mi Chu Phù khẽ run, không chút do dự mà gật đầu.
Một giây sau, bàn tay to của người đàn ông xoa nhẹ eo thon nhỏ của cô, chỉ thoáng dùng chút sức lực, liền nhẹ nhàng ôm lấy người.
Hai tay Chu Phù vốn bám chặt trên cánh tay rắn chắc của Trần Kỵ, bởi vì động tác này của anh, cô không tự giác được lại vòng qua cổ anh.
Lúc hai chân rời khỏi mặt đất, dường như là theo bản năng, vòng qua eo gầy nhưng mạnh mẽ của người đàn ông.
Vị trí của hai người giống như hoán đổi trong nháy mắt.
Chu Phù bị anh ôm chặt trước người, từ trên cao nhìn xuống, không cần phải nhón chân nữa.
Mà Trần Kỵ lười biếng ngẩng đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói trầm khàn: “Nhanh lên, nắm chắc cơ hội.”
Hai tay cô gái vòng quanh cổ anh nhịn không được siết chặt hơn, cô hơi cúi đầu, trái tim đập kịch liệt.
Hơi thở của hai bên giống như phóng đại trong nháy mắt, cẩn thận quấn quanh người, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt.
Chu Phù nhắm mắt lại, trong bóng tối không nhìn thấy, cô khẽ hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh của Trần Kỵ.
Trong nháy mắt răng môi chạm vào, mùi thuốc lá và rượu quen thuộc cuốn theo hương gỗ nhạt nhẽo mạnh mẽ xâm nhập tất cả giác quan của cô.
Không biết vì sao, đáy mắt không khống chế được dâng lên sự chua xót.
Nỗi tủi thân ẩn giấu tám năm đột nhiên dâng lên trong lòng, sau đó lại chỉ còn lại may mắn.
Trong đầu hiện lên hai chữ.
Cuối cùng.
Trước đó, Chu Phù chưa bao giờ làm chuyện to gan lớn mật như vậy, cho dù là trong mơ cũng không dám mơ đến.
Giờ phút này động tác ngây ngô vụng về, ngoại trừ nhẹ nhàng chạm vào, còn lại cái gì cũng không biết.
Kiên nhẫn của Trần Kỵ hết sức có hạn, chỉ cho cô quyền chủ động ba giây.
Rõ ràng là cô muốn theo đuổi người khác, cuối cùng lại đổi thành bị anh khống chế trong lòng bàn tay.
Người đàn ông ôm chặt cô, bước hai bước vào trong phòng.
Sau khi đưa tay đặt cô gái trong lòng lên cửa.
Một tay ngang ngược vuố.t ve eo mềm mại của cô, tay kia luồn vào mái tóc rối bù của cô, lòng bàn tay thô ráp siết chặt gáy cô, răng môi chạm vào nhau, không để lại một chút không gian hô hấp nào.
Sức mạnh của nụ hôn càng không chút nể tình.
Chu Phu bị động chỉ có thể tiếp nhận, toàn thân bất giác run rẩy.
Rất lâu sau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói khàn khàn của người đàn ông: “Há miệng.”
“…?” Giờ phút này cô đã không thể tự hỏi, chỉ có thể làm theo sự hướng dẫn của anh theo bản năng, “A…”
Sau đó lại thấy môi mỏng của anh khẽ mở, từ khe hở rất nhỏ trên môi hai người, khó có thể nặn ra mấy chữ: “Đừng cắn răng, ừm? Đưa lưỡi ra.”
Trong đầu Chu Phù chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng, không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Một nụ hôn sâu do cô chủ động, không biết kéo dài bao lâu.
Đến cuối cùng, Chu Phù chỉ cảm thấy lưỡi tê dại, hai chân như nhũn ra, thở không ra hơi, chỉ còn lại trái tim như cũ không biết mệt mỏi mà đập điên cuồng.
Vừa hôn xong, Chu Phù mơ màng mở mắt, cảm thấy không phân biệt được trước mắt là ảo tưởng hay là hiện thực.
Hai người hơi tách ra một chút, vẫn duy trì tư thế một người ngẩng đầu một người rũ mắt như cũ.
Trên đỉnh môi của hai người vẫn lưu lại chút vệt nước mờ nhạt.
Chu Phù bất giác vươn đầu lưỡi liếm môi dưới.
Ánh mắt Trần Kỵ hơi ảm đạm, yết hầu nhịn không được lại trượt lên trượt xuống.
Một lát sau giọng nói của người đàn ông mang theo chút sung sướng sau khi thực hiện được, rồi lại vừa ngáp vừa trả đũa: “Chiếm hời đủ chưa?”
Chu Phù thành thật gật đầu, ngoan ngoãn đến mức muốn giế/t chết anh.
Trần Kỵ không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Vậy thả em xuống nhé?”
Chu Phù hơi giảm lực hai tay, vòng qua cổ anh chặt hơn một chút, xấu hổ cắ.n môi dưới, thanh âm yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy: “Chân mềm nhũn…”
Người đàn ông sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên hừ cười thành tiếng, thản nhiên mỉa mai cô: “Với chút tiền đồ này của em mà còn theo đuổi người khác à.”
Chu Phù: “…”
“Vậy trông anh có vẻ rất có tiền đồ, kinh nghiệm phong phú…” Cô không chịu thua, lại chỉ có thể mạnh miệng.
Trần Kỵ ôm người đi thẳng đến sô pha, lười biếng nhướng mí mắt liếc nhìn cô một cái: “Chút chuyện này cần kinh nghiệm gì, ông đây có kinh nghiệm hay không, trong lòng em không biết sao?”
Nếu như có thể tính cả trong mơ, vậy thì anh đã có kinh nghiệm rồi.
Tám năm qua, ở trong mơ anh cũng không ít lần cố gắng thực hành ở trên người cô.
Bởi vì mấy câu nói nhẹ nhàng của anh, tâm tình Chu Phù bất giác vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau khi bị anh cúi người nhẹ nhàng đặt lên sô pha, cô ngẩng đầu lên, căng thẳng cắn cắn môi, cẩn thận hỏi: “Vậy, em đây xem như là… Theo đuổi chưa?”
Trần Kỵ vẫn duy trì tư thế cúi người trước mặt cô không đứng dậy, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má, cười vui vẻ: “Lúc này mới được bao lâu? Em theo đuổi người khác, chỉ theo đuổi một giây thôi sao? Không có chút thành ý gì cả.”
Chu Phù phồng má: “Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Ừ.” Ngữ khí Trần Kỵ hờ hững, “Trước tiên theo đuổi đi.”
Chu Phù gật đầu: “Được.”
Bộ dạng nghiêm túc kia của cô gái nhỏ thật sự ngoan đến có chút mê người, Trần Kỵ vừa mới nếm qua lợi lộc, lúc này sức tự chủ rất kém.
Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ thuận thế chống ở hai bên Chu Phù, vây quanh người trong không gian nhỏ quanh mình, sau đó ngạo mạn nói: “Con người của tôi, có một ưu điểm rất lớn, đó là đối nhân xử thế tương đối hào phóng.”
Chu Phù khó hiểu chớp mắt, không hiểu sao anh lại đột nhiên nói với mình chuyện này: “?”
“Hôn một lần tặng một lần, mua một tặng một, thế nào?” Anh bình tĩnh liếc nhìn cô.
Cũng không đợi Chu Phù phản ứng, bàn tay to của anh nắm lấy cằm cô, ngang ngược hôn lên môi.
Đến khi buông người ra, cả người Chu Phù đã xấu hổ đến phát nóng.
Trần Kỵ hài lòng véo gò má ửng hồng ấm áp của cô, khẽ cong môi không thể phát hiện ra: “Chiếm hời hai lần, cũng coi như em rất lợi hại, ngược lại có thể không cần lên mạng tìm kiếm cách để theo đuổi đâu, em cũng có thể xuất bản sách để dạy người khác rồi.”
Chu Phù: “…”
Dường như bị anh ôm lâu nên trên người dính một chút mùi rượu và thuốc lá quen thuộc của anh.
Nhàn nhạt, đổi lại nếu bị dính mùi ở nơi khác, thế nào cô cũng phải tắm một lần nữa mới thoải mái, nhưng bởi vì là Trần Kỵ, Chu Phù không hiểu sao lại cảm thấy có chút dễ chịu.
Đêm nay, Chu Phù ngủ thiếp đi trong trạng thái nai con chạy loạn.
Không ngờ có thể ngủ nhanh như vậy, cũng không ngờ có thể ngủ ngon như thế.
Hiện thực dường như so với giấc mơ còn không thể tưởng tượng nổi, vì vậy mà một đêm này, cô gần như ngủ một mạch mà không mơ gì cho đến khi báo thức reo lên.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một tiếng so với buổi sáng bình thường.
Từ sau khi chuyển đến nhà Trần Kỵ, cô cũng không dậy sớm như vậy.
Chỉ là tối qua sau khi lên mạng tìm kiếm hướng dẫn để theo đuổi người khác có chút gợi ý, dự định cũng học theo để áp dụng với Trần Kỵ, thế nên cô xuống bếp để làm bữa sáng cho anh một lần.
Xuống giường, cô rón rén ra khỏi cửa phòng.
Tối hôm qua lúc cô đặt đồng hồ báo thức, đã tính qua thời gian lúc bình thường anh dậy, lúc này trong nhà bếp vừa vặn không có chút thức ăn chín gì.
Sau khi Chu Phù vội vàng chuyển đến đây, bản thân chưa một lần dùng qua tạp dề, động tác lưu loát chọn ra một ít nguyên liệu nấu ăn mà Trần Kỵ đã mua trước ngày hôm qua, xử lý xong rửa sạch.
Đang cầm dao lên, định cắt cà chua thành từng miếng nhỏ, không biết từ lúc nào Trần Kỵ đã đứng lên khỏi sô pha.
Người đàn ông mặc áo T – shirt rộng thùng thình, theo tiếng động mà lười biếng đi vào nhà bếp, mí mắt chỉ nhướng một nửa, lông mày bất giác nhíu lại, lúc này so với thời gian bình thường anh dậy sớm hơn bốn mươi phút cho nên thoạt nhìn giống như là còn chưa tỉnh ngủ, càng ít đi một chút lạnh lùng ngạo mạn, nhiều thêm mấy phần gần gũi ở nhà.
“Em làm gì vậy?” Giọng anh mang chút khàn khàn lúc mới dậy.
Chu Phù nghe thấy âm thanh, xoay người lại theo bản năng, một tay dính nước cà chua, một tay khác cầm dao phay.
Trần Kỵ thấy thế, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất, cả người lập tức tỉnh táo lại, lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc: “Em động vào dao làm gì, ai bảo em xuống bếp?”
Anh bước hai bước đi tới trước mặt cô, không nói nhiều lời, một tay lấy dao phay từ trong tay Chu Phù đặt qua một bên, sau đó cúi đầu xuống, bàn tay to có vẻ thô ráp nắm lấy tay cô dính nước cà chua, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài một lượt, sau khi thấy rõ ràng màu đỏ đấy đều là nước cà chua, lông mày mới thoáng giãn ra một chút.
“Sao anh dậy sớm thế?” Chu Phù ngước mắt nhìn anh, rõ ràng mình đặt báo thức sớm hơn lúc bình thường anh tỉnh dậy không ít, “Bình thường không phải qua bốn mươi phút anh mới dậy sao?”
Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi đưa tay tháo tạp dề xuống, thản nhiên nói: “Lúc nào em ra khỏi phòng, tôi đều có thể tỉnh.”
Chu Phù thoáng im lặng, đột nhiên nghĩ hôm nào đến nửa đêm mình cũng ra ngoài uống nước, anh giống như quả thật đều có thể lập tức tỉnh dậy, sau đó không biết là vô tình hay cố ý mà dành thời gian với cô.
“Ngược lại thì em.” Người đàn ông theo thói quen đeo tạp dề lên người mình, “Sáng sớm không ngủ, chạy đến nhà bếp mò mẫm cái gì? Đói bụng không biết gọi tôi sao?”
“Không phải…” Chu Phù liếm môi dưới, “Không phải em muốn theo đuổi anh sao, cho nên muốn làm bữa sáng cho anh để thể hiện tài năng.”
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc nhìn cô, chỉ đưa lưng về phía cô, lạnh nhạt nói: “Thắt dây giúp tôi đi.”
Thật ra bình thường lúc anh ở một mình cũng có thể làm được, nhưng hôm nay cô ở đây, anh hết lần này tới lần khác lại muốn cô giúp mình thắt.
Chu Phù nghe lời đưa tay, ngoài miệng nói thầm: “Anh đừng có không tin, hiện tại em thật sự biết làm một số món, ít nhất thì mì trứng cà chua, cơm chiên và xào rau gì đó, những việc này ở nhà em đều có thể làm, em đã làm qua mấy năm rồi.”
Đầu lưỡi Trần Kỵ không vui mà đẩy đẩy hàm sau: “Đã nói không cần em làm.”
“Nhân tiện nhắc nhở em một chút, cho em biết tin tức nội bộ.” Anh cầm lấy quả cà chua cô vừa cắt một nửa, “Ở chỗ ông đây, xuống bếp là trừ tiền, em suy nghĩ đi, xuống bếp thì phải hôn vài lần mới bù lại được.”
Chu Phù: “…?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Lần sau xuống bếp một lần thì phải chủ động hôn ít nhất mười lần mới có thể bù lại.
Chu Phù: …
- -----oOo------