Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 40: Sơn vô lăng, thiên địa hợp, tài cảm dữ quân tuyệt!
Trực giác của phụ nữ thật đáng sợ, lại có thể nhìn thấu chuẩn xác bí mật trong nội tâm người khác.
Đây rốt cuộc là cái loại suy luận gì vậy?
Mặc Thiên Tân giờ này khắc này mới biết được, một người lớn mật làm bậy như mẹ vì sao lại sợ ba, hóa ra là sợ mất đi cậu.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã gặp ba rồi!”
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh ngạc mở lớn hai mắt, giống như thấy được sét đánh giữa trời quang.
“Con đã… gặp… anh ta?”
“Đúng vậy! Thật ra mấy ngày nay con không nghe lời trốn học, ngày nào cũng đứng chờ ở cửa nhà ba, nhưng con chỉ nhìn lén ba thôi, cho nên ba không phát hiện ra con, hơn nữa hôm nay con cũng thấy ba trở về lúc sáng, sau đó ở nguyên trong nhà, cho nên mẹ nhất định là nghĩ quá nhiều rồi, ba không thể phân thân làm sao có thể đi tìm mẹ chứ?” Cậu nửa thật nửa giả nói, vô cùng nhuần nhuyễn phát huy tài ăn nói của mình.
Hy vọng lời nói dối này có thể kéo thêm được chút thời gian, ý muốn của cậu cũng mau chóng được thực hiện.
Tử Thất Thất sửng sốt nhíu mày.
Anh ta cả ngày đều ở trong nhà?
Vậy người ở khách sạn Rich không phải anh ta? Người kia thực sự như anh ta đã nói, là tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Kim King?
Là cô… nghĩ quá nhiều sao?
“Mẹ?”
Mặc Thiên Tân thấy cô im lặng không nói lời nào, lo lắng nắm chặt tay cô nói: “Mẹ không tin con sao?”
“Không! Không phải… Mẹ chỉ… không thể nào yên tâm!”
“Mẹ nhất đinh là quá căng thẳng đấy, từ sau khi ba ra tù, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, mẹ nghĩ xem, nếu một người ngày nào cũng trong trạng thái hoảng sợ, tất nhiên sẽ cho rằng nguy hiểm ngay bên cạnh mình, nhưng mẹ yên tâm, y học đã chứng minh: chỉ cần mẹ ăn ngon rồi lại ngủ một giấc thì sáng ngày mai sau khi thức dậy, mẹ nhất định sẽ lại phấn chấn, hoạt bát, hăng hái, nhanh nhẹn… à, không đúng, phi phi phi, đồng ngôn không cố kỵ… Tóm lại, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi, con sẽ không đi, cho dù ba có thực sự đến, con cũng sẽ bỏ trốn cùng mẹ, hơn nữa con thề với mẹ…”
Cậu đột nhiên dừng lại, cánh tay ngắn ngủn trụ lấy cổ Thất Thất, đem trán mình dán vào trán cô, ẩn tình nói: “Sơn vô lăng… Thiên địa hợp... Tài cảm... Dữ, quân, tuyệt!" (Trời đất có hợp làm một mới dám đoạn tuyệt)
“Phụt”
Tử Thất Thất cuối cùng nhịn không được mà cười lên tiếng.
“Ai nha, mẹ, mẹ phóng thí (trung tiện)” Mặc Thiên Tân bắt đầu trêu chọc.
“Tai con có vấn đề rồi sao? Đó là tiếng cười”
“A? Vậy lại càng không tốt, tiếng cười của mẹ với tiếng thí rất giống nhau!”
“Tiểu tử thối…”
Không khí lại khôi phục như bình thường, nhưng nguy hiểm lại ngầm từng bước tới gần…
※※※
Khách sạn Rich
Phòng VIP 001
Sau một đêm sửa sang, Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt nhìn về phía trước, không ngừng suy nghĩ!
Kim Hâm đứng bên cạnh anh, nhìn vết thương trên tay anh đã ngừng chảy máu, sau đó từ từ khô lại.
Trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng.
Đột nhiên, hai mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn ngước lên, nhìn ánh nắng chói mắt, cuối cùng đôi môi mím chặt cũng mở ra.
“Kim Hâm!”
“Có”
“Chờ khi nào Tử Thất Thất tới, cậu tìm cơ hội đánh ngất cô ta, chúng ta lấy lại đồ vật kia!”
“Rõ”
Đây rốt cuộc là cái loại suy luận gì vậy?
Mặc Thiên Tân giờ này khắc này mới biết được, một người lớn mật làm bậy như mẹ vì sao lại sợ ba, hóa ra là sợ mất đi cậu.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã gặp ba rồi!”
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh ngạc mở lớn hai mắt, giống như thấy được sét đánh giữa trời quang.
“Con đã… gặp… anh ta?”
“Đúng vậy! Thật ra mấy ngày nay con không nghe lời trốn học, ngày nào cũng đứng chờ ở cửa nhà ba, nhưng con chỉ nhìn lén ba thôi, cho nên ba không phát hiện ra con, hơn nữa hôm nay con cũng thấy ba trở về lúc sáng, sau đó ở nguyên trong nhà, cho nên mẹ nhất định là nghĩ quá nhiều rồi, ba không thể phân thân làm sao có thể đi tìm mẹ chứ?” Cậu nửa thật nửa giả nói, vô cùng nhuần nhuyễn phát huy tài ăn nói của mình.
Hy vọng lời nói dối này có thể kéo thêm được chút thời gian, ý muốn của cậu cũng mau chóng được thực hiện.
Tử Thất Thất sửng sốt nhíu mày.
Anh ta cả ngày đều ở trong nhà?
Vậy người ở khách sạn Rich không phải anh ta? Người kia thực sự như anh ta đã nói, là tổng giám đốc cao cấp của tập đoàn Kim King?
Là cô… nghĩ quá nhiều sao?
“Mẹ?”
Mặc Thiên Tân thấy cô im lặng không nói lời nào, lo lắng nắm chặt tay cô nói: “Mẹ không tin con sao?”
“Không! Không phải… Mẹ chỉ… không thể nào yên tâm!”
“Mẹ nhất đinh là quá căng thẳng đấy, từ sau khi ba ra tù, ngày nào mẹ cũng mất ngủ, mẹ nghĩ xem, nếu một người ngày nào cũng trong trạng thái hoảng sợ, tất nhiên sẽ cho rằng nguy hiểm ngay bên cạnh mình, nhưng mẹ yên tâm, y học đã chứng minh: chỉ cần mẹ ăn ngon rồi lại ngủ một giấc thì sáng ngày mai sau khi thức dậy, mẹ nhất định sẽ lại phấn chấn, hoạt bát, hăng hái, nhanh nhẹn… à, không đúng, phi phi phi, đồng ngôn không cố kỵ… Tóm lại, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi, con sẽ không đi, cho dù ba có thực sự đến, con cũng sẽ bỏ trốn cùng mẹ, hơn nữa con thề với mẹ…”
Cậu đột nhiên dừng lại, cánh tay ngắn ngủn trụ lấy cổ Thất Thất, đem trán mình dán vào trán cô, ẩn tình nói: “Sơn vô lăng… Thiên địa hợp... Tài cảm... Dữ, quân, tuyệt!" (Trời đất có hợp làm một mới dám đoạn tuyệt)
“Phụt”
Tử Thất Thất cuối cùng nhịn không được mà cười lên tiếng.
“Ai nha, mẹ, mẹ phóng thí (trung tiện)” Mặc Thiên Tân bắt đầu trêu chọc.
“Tai con có vấn đề rồi sao? Đó là tiếng cười”
“A? Vậy lại càng không tốt, tiếng cười của mẹ với tiếng thí rất giống nhau!”
“Tiểu tử thối…”
Không khí lại khôi phục như bình thường, nhưng nguy hiểm lại ngầm từng bước tới gần…
※※※
Khách sạn Rich
Phòng VIP 001
Sau một đêm sửa sang, Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt nhìn về phía trước, không ngừng suy nghĩ!
Kim Hâm đứng bên cạnh anh, nhìn vết thương trên tay anh đã ngừng chảy máu, sau đó từ từ khô lại.
Trời dần dần sáng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng.
Đột nhiên, hai mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn ngước lên, nhìn ánh nắng chói mắt, cuối cùng đôi môi mím chặt cũng mở ra.
“Kim Hâm!”
“Có”
“Chờ khi nào Tử Thất Thất tới, cậu tìm cơ hội đánh ngất cô ta, chúng ta lấy lại đồ vật kia!”
“Rõ”