Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 23: Đáp án của em là em đồng ý!
Mặc Tử Hàn mặc quần áo vào, tùy ý ngồi trên ghế sô pha.
Hỏa Diễm cầm mấy cuộn băng theo dõi lần lượt đặt trên bàn, trước tiên anh lấy cuộn băng ở giữa nhanh nhẹn gõ lên bàn phím, hình ảnh nháy mắt trở lại lúc Tử Thất Thất bước vào phòng.
Hai mắt Mặc Tử Hàn sắc bén nhìm chằm chằm màn hình, khi thì thấy mặt bên của cô khi cô vào phòng, khi thì thấy lưng của cô, cuối cùng… là thấy hoàn chỉnh khuôn mặt cô.
Đồng tử trong mắt mở lớn, khóe miệng tà mị nhẹ nhàng nhếch lên.
Quả nhiên là cô!
Cô thật sự chưa chết!
Không nghĩ rằng cô sẽ tự mình đến giống như bảy năm trước, chẳng lẽ là ý trời? Số phận cả đời cô chỉ ở bên cạnh anh?
“Hỏa Diễm, chuyện tôi nhờ bạn cậu làm đã xong rồi chứ?” Anh lạnh lùng mở miệng.
“Rồi, đại ca!”
Hỏa Diễm cung kính trả lời sau đó mở hai cái máy tính khác ra, hai hình ảnh chính diện ống kính hiện lên.
“Tôi đã làm theo đúng những gì anh dặn, một cái ở phòng làm việc của nhân viên nữ, một cái ở cửa phòng thay đồ nữ, một cái ở cửa toilet nữ (theo dõi gì mà cả ở toilet cũng không tha _._!!), đại sảnh một cái, thang máy lầu một, nhà ăn, còn có bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, … chỗ nào cũng lắp máy theo dõi kỹ càng, giờ anh có thể nắm giữ toàn bộ hoạt động trong khách sạn Rich.”
“Tốt lắm!” Mặc Tử Hàn hài lòng gật đầu, sau đó ra lệnh nói: “Mở hình ảnh bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.”
“Vâng”
Anh đã xác định Tử Thất Thất làm việc ở đây, như vậy bước tiếp theo chính là xem bọn họ có quan hệ như thế nào, có thể ảnh hưởng tới vật anh giấu không.
…
Toilet
Sau khi Tử Thất Thất đẩy toa ăn về phòng bếp, theo thói quen sẽ đến toilet.
Mở cúc tay áo muốn rửa sạch tay vừa bị người nào đó bắt, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, món quà mà con trai cô tặng lại không thấy đâu nữa.
Đâu rồi? … Không lẽ rơi trong phòng người kia?
“Ai…” Cô nặng nề thở dài, thật sự là họa vô đơn chí.
Vừa mới náo loạn như vậy, liệu khách người ta có trả lại đồ cho cô không, như vậy lương của cô sẽ thế nào? Trích phần trăm? Tiền thưởng? Tiền boa? Cứ như vậy mà trơ mắt nhìn người khác lấy?
Không được!
Cô đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu! (Chiến đấu vì tiền =)))
Nhất định phải tìm cơ hội giải thích với anh ta, cầu xin anh ta đừng đổi người khác, đương nhiên… tất cả đều phải xem mặt mũi người ta là trên hết.
“Linh linh linh… linh linh linh”
Di động chợt vang lên, cô vội mở ra, nhìn cái tên trên màn hình – Bách Hiên.
Đúng là sóng này chưa hết sóng kia đã tới! Trước sau đều phải tới…
Ấn vào phím nghe, đặt ở bên tai:
“Vâng?”
“Thất Thất, giờ có rảnh không?”
“À, có!”
“Vậy có thể tới phòng làm việc của anh không? Anh muốn nghe câu trả lời của em!”
“… Được, em tới ngay!”
“Anh chờ em”
“Ừ…”
Tắt điện thoại đi, cô lại thở dài lần nữa, nhìn bản thân ở trên gương, khóe miệng giơ lên khổ sở…
……
Phòng làm việc tổng giám đốc.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Mời vào!”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tử Thất Thất chậm rãi đi đến đứng trước bàn làm việc.
Bách Hiên nhìn khuôn mặt của cô, khẩn trương đứng lên khỏi ghế.
“Em đã cân nhắc kỹ chưa?” Anh hỏi
“Rồi!”
“Vậy câu trả lời của em là…”
Tử Thất Thất khóe miệng hơi gợi lên.
Anh đã đem con bài cuối cùng “ân nhân cứu mạng” ra, cô còn có thể cự tuyệt sao? Bảy năm qua anh chiếu cố cho cô, cả đời cô khó có thể báo đáp hết, cho nên kệ cô có đồng ý hay không, câu trả lời chỉ có một…
“Em đồng ý làm bạn gái của anh trong một tháng!”
Trên mặt Bách Hiên lộ ra một biểu hiện hài lòng, anh bước qua bàn làm việc tới đứng cạnh cô, cần hai tay cô hưng phấn nói: “Thất Thất, giờ anh rất vui! Mặc kệ có phải em nói thật lòng hay không, anh đều cực kỳ vui, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, anh nhất định sẽ khiến em không hối hận khi đồng ý làm bạn gái anh, vậy… giờ anh có thể hôn em không? Với thân phận bạn trai, giờ em là của anh, anh không phải đang nằm mơ… một chút thôi cũng được…”
Tử Thất Thất hơi run.
Hôn?
Chẳng qua là môi chạm môi, thịt chạm thịt, da chạm da, quên đi, không hề gì…
“Ừ, có thể!”
Bách Hiên thâm tình nhìn cô, trong lòng nhảy nhót không thôi, cố gắng kiềm chế xúc động, chậm rãi tới đôi môi của cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Bảy năm thầm mến, lần đầu tiên hôi môi!
Ngọt ngào…
Nhưng hai người họ không phát hiện trên trần nhà có một camera đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
Hỏa Diễm cầm mấy cuộn băng theo dõi lần lượt đặt trên bàn, trước tiên anh lấy cuộn băng ở giữa nhanh nhẹn gõ lên bàn phím, hình ảnh nháy mắt trở lại lúc Tử Thất Thất bước vào phòng.
Hai mắt Mặc Tử Hàn sắc bén nhìm chằm chằm màn hình, khi thì thấy mặt bên của cô khi cô vào phòng, khi thì thấy lưng của cô, cuối cùng… là thấy hoàn chỉnh khuôn mặt cô.
Đồng tử trong mắt mở lớn, khóe miệng tà mị nhẹ nhàng nhếch lên.
Quả nhiên là cô!
Cô thật sự chưa chết!
Không nghĩ rằng cô sẽ tự mình đến giống như bảy năm trước, chẳng lẽ là ý trời? Số phận cả đời cô chỉ ở bên cạnh anh?
“Hỏa Diễm, chuyện tôi nhờ bạn cậu làm đã xong rồi chứ?” Anh lạnh lùng mở miệng.
“Rồi, đại ca!”
Hỏa Diễm cung kính trả lời sau đó mở hai cái máy tính khác ra, hai hình ảnh chính diện ống kính hiện lên.
“Tôi đã làm theo đúng những gì anh dặn, một cái ở phòng làm việc của nhân viên nữ, một cái ở cửa phòng thay đồ nữ, một cái ở cửa toilet nữ (theo dõi gì mà cả ở toilet cũng không tha _._!!), đại sảnh một cái, thang máy lầu một, nhà ăn, còn có bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, … chỗ nào cũng lắp máy theo dõi kỹ càng, giờ anh có thể nắm giữ toàn bộ hoạt động trong khách sạn Rich.”
“Tốt lắm!” Mặc Tử Hàn hài lòng gật đầu, sau đó ra lệnh nói: “Mở hình ảnh bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.”
“Vâng”
Anh đã xác định Tử Thất Thất làm việc ở đây, như vậy bước tiếp theo chính là xem bọn họ có quan hệ như thế nào, có thể ảnh hưởng tới vật anh giấu không.
…
Toilet
Sau khi Tử Thất Thất đẩy toa ăn về phòng bếp, theo thói quen sẽ đến toilet.
Mở cúc tay áo muốn rửa sạch tay vừa bị người nào đó bắt, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, món quà mà con trai cô tặng lại không thấy đâu nữa.
Đâu rồi? … Không lẽ rơi trong phòng người kia?
“Ai…” Cô nặng nề thở dài, thật sự là họa vô đơn chí.
Vừa mới náo loạn như vậy, liệu khách người ta có trả lại đồ cho cô không, như vậy lương của cô sẽ thế nào? Trích phần trăm? Tiền thưởng? Tiền boa? Cứ như vậy mà trơ mắt nhìn người khác lấy?
Không được!
Cô đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu! (Chiến đấu vì tiền =)))
Nhất định phải tìm cơ hội giải thích với anh ta, cầu xin anh ta đừng đổi người khác, đương nhiên… tất cả đều phải xem mặt mũi người ta là trên hết.
“Linh linh linh… linh linh linh”
Di động chợt vang lên, cô vội mở ra, nhìn cái tên trên màn hình – Bách Hiên.
Đúng là sóng này chưa hết sóng kia đã tới! Trước sau đều phải tới…
Ấn vào phím nghe, đặt ở bên tai:
“Vâng?”
“Thất Thất, giờ có rảnh không?”
“À, có!”
“Vậy có thể tới phòng làm việc của anh không? Anh muốn nghe câu trả lời của em!”
“… Được, em tới ngay!”
“Anh chờ em”
“Ừ…”
Tắt điện thoại đi, cô lại thở dài lần nữa, nhìn bản thân ở trên gương, khóe miệng giơ lên khổ sở…
……
Phòng làm việc tổng giám đốc.
“Cốc, cốc, cốc!”
“Mời vào!”
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tử Thất Thất chậm rãi đi đến đứng trước bàn làm việc.
Bách Hiên nhìn khuôn mặt của cô, khẩn trương đứng lên khỏi ghế.
“Em đã cân nhắc kỹ chưa?” Anh hỏi
“Rồi!”
“Vậy câu trả lời của em là…”
Tử Thất Thất khóe miệng hơi gợi lên.
Anh đã đem con bài cuối cùng “ân nhân cứu mạng” ra, cô còn có thể cự tuyệt sao? Bảy năm qua anh chiếu cố cho cô, cả đời cô khó có thể báo đáp hết, cho nên kệ cô có đồng ý hay không, câu trả lời chỉ có một…
“Em đồng ý làm bạn gái của anh trong một tháng!”
Trên mặt Bách Hiên lộ ra một biểu hiện hài lòng, anh bước qua bàn làm việc tới đứng cạnh cô, cần hai tay cô hưng phấn nói: “Thất Thất, giờ anh rất vui! Mặc kệ có phải em nói thật lòng hay không, anh đều cực kỳ vui, anh nhất định sẽ khiến em yêu anh, anh nhất định sẽ khiến em không hối hận khi đồng ý làm bạn gái anh, vậy… giờ anh có thể hôn em không? Với thân phận bạn trai, giờ em là của anh, anh không phải đang nằm mơ… một chút thôi cũng được…”
Tử Thất Thất hơi run.
Hôn?
Chẳng qua là môi chạm môi, thịt chạm thịt, da chạm da, quên đi, không hề gì…
“Ừ, có thể!”
Bách Hiên thâm tình nhìn cô, trong lòng nhảy nhót không thôi, cố gắng kiềm chế xúc động, chậm rãi tới đôi môi của cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Bảy năm thầm mến, lần đầu tiên hôi môi!
Ngọt ngào…
Nhưng hai người họ không phát hiện trên trần nhà có một camera đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.