Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ
Chương 15: Tu La tràng đặt trước
*Tu La tràng: một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến một cảnh mà các mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người có mặt có nhiều mối quan hệ với nhau hoặc danh tính không đồng đều.
Ba người đi vào trong phòng ngồi xuống ăn cơm. Một bàn thức ăn, có rất nhiều món ăn khác nhau, có cả nấm hương và rau dớn mà Giang Lâm Vụ thích.
Dung Nhã vừa không ngừng gắp đĩa rau cho Giang Lâm Vụ, vừa nói chuyện với Giang Lâm Vụ: “Phụ thân của Bạch Ngọc đi tới biên giới Bạch Châu thăm dò, không thể về được, cho nên chỉ có mẫu thân đón tiếp con.”
Giang Lâm Vụ nhận lấy từng món ăn mà Dung Nhã gắp cho: “Bạch phu nhân, ngài đã khách sáo rồi, còn được phu nhân tự mình tiếp đón, vãn bối rất bất ngờ.”
“Có gì đâu! Nghe Bạch Ngọc nói con sẽ đến làm khách ta thật sự vừa vui vừa mừng, ta thật sự rất vui vẻ đó!”
“Vũ Vụ cũng rất hân hạnh gặp phu nhân.” Giang Lâm Vụ quay đầu nhìn về phía Bạch Ngọc biểu hiện nghi hoặc, sao nàng đến mà Bạch phu nhân lại vui vẻ như thế? Trước đây Bạch Ngọc không dẫn bạn bè về nhà sao? Nhưng nhìn hắn không giống như người không có bạn bè mà.
Cả hai trò chuyện trên bàn ăn càng vui vẻ.
Vất Bạch Ngọc sang một bên, hắn ở bên cạnh vừa gắp thức ăn cho mẫu thân vừa gắp đồ ăn cho Giang Lâm Vụ, đúng là rất vui mừng khi hai vị nữ nhân quan trọng trong cuộc đời của hắn lại có thể nói chuyện vui vẻ với nhau.
Từ khi còn trẻ Giang Lâm Vụ đã rời xa thế tục, vẫn luôn ở trong núi sâu rừng hoang. Tài nấu nướng của nàng giống với sư phụ, thầy trò hai người chỉ cần “đồ ăn không cháy thì vẫn tính là ngon”, ý thức này đạt được sự tán đồng cao nhất.
Sau khi Bạch Ngọc đi theo nàng thì mới cải thiện không ít, bây giờ nàng cảm thấy rất ngon miệng và hạnh phúc khi được ăn mỹ vị được nấu ăn cẩn thận và tinh tế.
Dung Nhã gắp cho nàng món nào nàng sẽ ăn món đó, mỗi món ăn nàng đều cảm giác ăn ngon đến vui vẻ, sắp khen ngợi Dung Nhã đến mức trên mặt bà ấy cười nở đầy hoa.
Trên bàn cơm, Dung Nhã uống rượu vào thì nói chuyện càng sôi nổi, nhắc tới lý do tại sao trước đây Bạch Ngọc lại phải đến cung Vụ Ẩn.
Giang Lâm Vụ cũng uống theo mấy chén, định uống thêm nhưng Bạch Ngọc không cho. Nàng cảm thấy chóng mặt, khuôn mặt đỏ bừng, vểnh tai lên nghe cẩn thận.
Nàng cũng rất tò mò tại sao Bạch Ngọc nhất định phải tiến vào cung Vụ Ẩn đăng ký làm đệ tử mà Bạch gia là gia tộc lớn như vậy lại đồng ý.
Bạch Ngọc thừa dịp Giang Lâm vụ chuếnh choáng mà đút cho nàng một miếng nấm hương tròn tròn dời đi sự chú ý của nàng, sau đó nháy mắt ra dấu cho mẫu thân mình.
Dung Nhã dù sao cũng vẫn đau lòng cho con trai của mình phải tương tư đơn phương nên đổi chủ đề, hướng câu chuyện sang vấn đề khác, ví dụ như lúc còn nhỏ Bạch Ngọc luyện viết chữ, Giang Lâm Vụ cười hì hì nghe đến say sưa thích thú.
Bạch Ngọc ở bên cạnh nuông chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng đại khái cảm thán cuộc đời có cha mẹ yêu thương, phu thê ân ái chính là dáng vẻ như thế này.
Một hồi cơm tối ăn đến thỏa mãn lại hạnh phúc.
Sau khi Giang Lâm Vụ ăn tối xong, thêm vào việc ngự kiếm có chút mệt nhọc, cơm nước no nê xong thì mệt rã rời, trực ngáp.
Dung Nhã thấy thế thì tự nhiên khuyên nhủ nàng đi nghỉ ngơi. Bạch Ngọc lại tự nhiên đỡ nàng đứng dậy đi về phía tiểu viện để ở lại bị Dung Nhã ngăn lại.
“Đứa bé này, con đúng thật là định bắt cóc người ta về nhà.” Dung Nhã thở dài nói.
Lúc trước Bạch Ngọc muốn tới cung Vụ Ẩn thì quỳ lạy trước mặt phụ thân và mẫu thân, nói thẳng rằng hắn gặp được người mình yêu cả đời, hắn muốn đi theo đuổi nàng, cũng đảm bảo bản thân chắc chắn không làm lỡ việc tu luyện.
Hai phu thê đều hiểu rõ tính tình hải tử của mình, cũng tin tưởng lời đảm bảo của hắn nên đồng ý.
“Mấy ngày trước con nói dẫn người về nhà ở, dọa nương phát sợ phải suốt đêm cho người thu dọn lại Ngọc Can viện của con, lại một lần nữa tân trang thu dọn Trúc Hoa tiểu uyển ở bên cạnh đấy.” Dung Nhã nhận được tin tức thì kinh ngạc đến ngây người, con trai của bà lại thật sự theo đuổi được cô nương.
“Nhưng mà sau đó ngẫm lại, nếu là con dâu tương lai, sao có thể hạ mình ở tại một tiểu uyển bên cạnh chỗ con ở được. Nhất định phải là đại viện. Các con chưa thành hôn nên bây giờ không ở cùng nhau được, còn phải giữ danh tiếng cho cô nương nhà người ta, cho nên mới dọn Mai Hương các để Vũ Vụ ở.”
"Mai Hương các?" Bạch Ngọc lập tức kinh ngạc. Dựa theo thân phận giả thì Giang Vũ Vụ là tiểu bối, thân phận bên ngoài đương nhiên cũng không thể một mình ở một đại viện.
Mai Hương các là một Mai viện được Bạch phủ dựa theo tứ đại quân tử Mai Lan Trúc Cúc để bố trí. Lan hiện tại là nơi ở của gia chủ Bạch gia và phu nhân ở, Ngọc Can là Trúc nhã nơi Bạch Ngọc ở.
Tiên Tôn đến Bạch Ngọc đương nhiên là không muốn thất lễ, nhưng mà Mai viên và Ngọc Can viện của Bạch Ngọc là hai nơi cách nhau rất xa, hoàn toàn là ở hướng ngược nhau.
Một ở phía đông một ở phía tây, ở giữa còn bị phân cách bởi tiền đình nội viện. Nếu hắn muốn tìm Tiên Tôn đương nhiên là không tiện. Nửa đêm cũng không thể ngủ cùng với Tiên Tôn một chỗ, hôn nhẹ gần kề.
“Đó là đương nhiên! Con dâu tương lai đương nhiên phải ở đại viện.” Dung Nhã cười duyên nói.
Bạch Ngọc biết mẫu thân ủng hộ tâm ý của hắn, cũng đồng ý coi trọng người trong lòng hắn làm hắn rất cảm động. Nhưng mẫu thân nhiệt tình quá làm hắn có chút bất đắc dĩ: “Mẫu thân... Vụ Nhi, nàng ấy vẫn còn chưa muốn thành thân, nhanh như vậy đã xưng con dâu...”
“Mẫu thân biết mà. Vũ Vụ đối với con rất thản nhiên, mà con lại đúng là căng thẳng đến mức hận không thể để cô nương nhà người ta ở cùng nhau. Giống y chang phụ thân con.” Dung Nhã chế nhạo con trai mình.
“Đứa nhỏ Vũ Vụ này ta rất thích. Người ta có đồng ý làm con dâu của mẹ hay không thì nương vẫn thích nàng, coi nàng làm khách quý mà tiếp đãi.”
Bạch Ngọc dẫn Giang Lâm Vụ tới Mai Hương các.
Mai Hương các tường trắng mai đỏ, thanh u nhã trí. Đôi chỗ có cành mai cao đâm ra, nhìn thấy thế Giang Lâm Vụ liên tục than thở.
Khác hoàn toàn với phong cảnh tự nhiên của cung Vụ Ẩn, phong cảnh thiên nhiên nơi đây được điêu khắc thẩm mỹ qua bàn tay con người, có chút chủ ý nhưng cũng càng đáng yêu, Giang Lâm Vụ rất thích nơi này.
Bạch Ngọc thấy tâm trạng nàng vui vẻ thì trong lòng vừa mừng vừa chua xót. Ngọc Can viện của hắn cũng rất đẹp mà.
Giang Lâm Vụ mơ hồ ngửi thấy hương mai thì càng cảm thấy buồn ngủ muốn vào phòng ngủ, nhưng theo lễ nghi Bạch Ngọc không thể vào trong phòng theo nàng.
Mỗi bước đi của hắn rất chậm rãi, phiền phiền nhiễu nhiễu chính là không muốn tách ra khỏi Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ đứng ở cửa phòng đã xua tay với hắn mấy lần mà vẫn đứng ở cửa viện lảng vảng.
Vì dỗ dành hắn, Giang Lâm Vụ thừa dịp không ai nhìn thấy nhanh chóng hôn một cái lên khóe miệng dụ hắn đi. Bạch Ngọc có chút động viên, lúc này mới hơi thỏa mãn rời đi.
Vất vả lắm Bạch Ngọc mới đi, Giang Lâm Vụ vội vã trở về phòng vừa thưởng mai vừa thoải mái tắm rửa. Tắm rửa xong vừa nằm xuống đã ngủ luôn.
Bạch Ngọc trở về Ngọc Can viện đã đứng ngồi không yên, lại lo lắng cho Giang Lâm Vụ uống rượu xong miệng không thoải mái thì làm sao bây giờ, hơn nữa mình vừa rời khỏi Tiên Tôn thì đã nhớ nàng đến căng thẳng.
Lại không thể giống như trước đây ở cung Vụ Ẩn, nửa đêm có thể đi tìm nàng. Bạch phủ có rất nhiều ám vệ, sẽ truyền tới chỗ mẫu thân. Trong lòng hắn ngứa ngáy lăn lộn qua lại không sao ngủ được.
Còn bên phía Giang Lâm Vụ thì đã ngủ say sưa.
Ngày Quỷ thị khai trương còn cách mấy ngày.
Ngoại trừ việc lén lút nhờ người giao dược cho Lý Đình Đình cũng là người thế gia ở Bạch Châu, thì mấy ngày nay Giang Lâm Vụ ở Bạch gia phải nói là vui đến quên cả trời đất.
Ăn bữa ăn tình yêu của Dung Nhã, thân mật trò chuyện với nhau. Thường ngày nếu không phải xem thêu hoa thì là liếc nhìn Bạch Ngọc cùng thảo luận và chỉ dẫn các tu sĩ của Bạch gia.
Tính tình hắn khiêm tốn nho nhã nên quan hệ với tu sĩ được bồi dưỡng trong nhà rất tốt, thấy thiếu chủ trở về thì chen chúc mời hắn luận bàn một phen.
Trên sân đấu võ có một hán tử với cơ bắp rắn chắc nhưng mặc một một thân áo bào trắng như văn nhân đang đối chiến với Bạch Ngọc.
Thân hình hắn cao lớn, mạnh mẽ, mỗi một lần vung cự kiếm xuống tư thế giống như xẻ núi, chấn động đến mức làm võ đài rung chuyển, tạo nên khói bụi cuồn cuộn.
Bạch Ngọc một thân áo trắng nhẹ nhàng, dáng người cao thẳng, đao cong trực tiếp chặn ngang cũng không hề yếu thế. Hai người người tới ta đi, ánh kiếm lóe lên. Tu sĩ ở xung quanh tất cả đang reo hò cổ vũ. Giang Lâm Vụ cũng ở ngoài xem xét kỹ càng xem hắn có tiến bộ hay không.
Sau một hồi tranh tài kết thúc, thời gian đã hết hai người vẫn không phân thắng bại.
Hán tử là kiếm tu Kim đan sơ kỳ tên là Hoắc Chiêu, hắn khen ngợi vỗ vai Bạch Ngọc: “Tu vi của thiếu chủ rất tốt! Tuổi còn trẻ đã ngang hàng với ta. Lâm Vụ Tiên Tôn này đúng là danh bất hư truyền!”
Bạch Ngọc mỉm cười chắp tay: “Hoắc thúc vẫn uy mãnh, kiếm pháp siêu nhiên, Bạch Ngọc xấu hổ không bằng. Tiên Tôn, đương nhiên là dạy dỗ rất tốt.”
Hoắc Chiêu cười ha hả cảm thán nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh! Cảm giác trước đây không lâu thiếu chủ còn là một đứa trẻ ê a tập đi, khi kiên quyết một mình đến Huyền Kiếm tông thì cũng vẫn chỉ là một thiếu niên. Bây giờ cũng mới chỉ mấy năm, vóc dáng đã cao hơn ta rồi.” Nói xong còn thấp giọng chế nhạo: “Còn dẫn về một vị cô nương nữa, hì hì, khá lắm!”
Các tu sĩ đều tai thính mắt tinh, nghe thế thì một nhóm người bắt đầu ồn ào hô lên mời uống rượu.
Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ đứng ở trong đình cách đó không xa thì nhếch môi lên: “Có thể uống rượu, nhưng các vị thúc huynh có thể đừng trêu Bạch Ngọc được không.”
Các nam nhân tụ tập một chỗ náo nhiệt uống rượu thì khó tránh khỏi sẽ nói một số lời không hay, uống nhiều rồi người nóng còn có thể cởi quần áo.
Bạch Ngọc không muốn Giang Lâm Vụ nghe thấy, cho nên ôm tay muốn đưa người trở về trước.
Giang Lâm Vụ vui mừng vì Bạch Ngọc không dính lấy người mình được, đẩy hắn để hắn đi uống rượu: “Ngươi lâu ngày mới trở về, đương nhiên phải đi tụ hội. Ngươi không cần đưa ta về, ta đi xem các tiểu cô nương thêu hầu bao, xe sợi.”
Giang Lâm Vụ rất thích xem những nha hoàn kia làm chút nữ công, thấy các nàng dùng kim châm châm thêu ra các loại hình dạng khác nhau. Nàng dễ gần nên cũng có thể tán gẫu vui vẻ với các nha hoàn vẫn còn đang đỏ mặt, thích nghe các nàng nói về mấy cuốn sách và mấy chuyện xưa về bức tranh ái tình của yêu tinh.
Các tiểu cô nương biết nàng dễ tính, sau khi nói chuyện mới có gan hỏi nàng và những chuyện của thiếu chủ các nàng ở cung Vụ Ẩn.
Những tiểu cô nương nhìn Giang Lâm Vụ bằng ánh mắt chờ mong nhiệt tình làm cho nàng có cảm giác ngại, nàng có thể nói trước đây mỗi ngày nàng đều phạt thiếu chủ nhà bọn họ được không?
Nàng chọn mấy chuyện không đến nơi đến chốn mấy ngày qua để nói cho các nàng, các tiểu cô nương đều chăm chú nghe, từng người từng người bụm miệng nhỏ cười so với chuyện xưa về bức tranh tình yêu còn tập trung hơn, biểu hiện còn e thẹn.
Lúc Bạch Ngọc đi vào, một nhóm người lập tức biết điều tản ra, để lại không gian cho hai người Bạch Ngọc và Giang Lâm Vụ.
Bạch Ngọc đi tới cúi người ôm lấy Giang Lâm Vụ ôn nhu nói: "Tiên Tôn, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện gấp cần ta tự mình đi một chuyến, có thể sẽ đi mất ba, năm ngày. Tiên Tôn ở nhà nhé, có chuyện thì tìm mẫu thân, đừng chạy loạn, đừng tự ý hành động, chờ ta trở lại.”
Giang Lâm Vụ núp trong lồng ngực hắn đáp lại: “Được, sẽ không phải là chuyện gì nguy hiểm chứ?”
Bạch Ngọc cười nhẹ vuốt mái tóc đen của Giang Lâm Vụ: “Không phải, Tiên Tôn không cần lo lắng, chỉ cần là người có quyền lên tiếng của Bạch gia đi là được. Nơi đó phức tạp cho nên không tiện đưa Tiên Tôn đi cùng.”
“Không nguy hiểm là được. Ta không sao, ta ăn uống no đủ. Ngươi chú ý an toàn là được rồi.”
Vì Bạch Ngọc không có thời gian nên tranh thủ đi sớm về sớm. Chỉ mấy khắc sau, Bạch Ngọc mang theo Hoắc Chiêu và đoàn người xuất phát.
Ba ngày liên tiếp sau khi Bạch Ngọc đi, mỗi ngày đều có những tu sĩ bị thương sáng sớm đã tới Bạch gia để xin hỗ trợ. Nói phố lớn ở Thành Tây đột nhiên xuất hiện một nhóm tu sĩ phát rồ hại người, mà tu vi đều không thấp.
Đương gia phu nhân của Bạch gia là Dung Nhã lập tức cầm vũ khí dẫn người xuất phát.
Sau khi Giang Lâm Vụ nhập định tỉnh lại thì mới biết việc này từ người làm trong Bạch gia, lo lắng cho Dung Nhã, không nói hai lời lắc mình lao đi.
Khi đi tới phố lớn của Thành Tây thì bạo loạn đã được trấn áp chỉ còn lại máu đầy đất, Giang Lâm Vụ vội vã hỏi thăm phu nhân Bạch gia, nghe thấy Bạch phu nhân tự mình áp giải những người bạo loạn kia tới lao ngục thì nàng mới yên lòng.
“Lâm Vụ? Là muội sao? Lâm Vụ.” Một giọng nam trầm thấp xen lẫn hào hứng vang lên sau lưng Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ nghe thấy tiếng thì quay đầu, phát hiện một chàng trai trẻ mặc áo choàng gấm màu tím đen, đầu đội kim quan.
Không đợi Giang Lâm Vụ hỏi hắn đã tự mình trả lời: “Ta là Vu Tiêu, Lâm Vụ muội không nhớ ta sao?”
Giang Lâm Vụ vừa nghe cái tên này thì trong đầu đã nhớ ra, kết hợp với thiếu niên khuôn mặt sắc bén, tính tình lạnh lùng trong ấn tượng của nàng với chàng trai trước mắt.
Khi còn trẻ, nàng đi theo sư phụ Tạ Tư từng tới nhà một người bạn ở một thời gian ngắn, tại đó nàng đã gặp Tiết Anh và Vu Tiêu.
"Là huynh, Vu Tiêu."
Vu Tiêu thấy nàng nhận ra mình thì khuôn mặt luôn lạnh lẽo lại lộ ra ý cười.
Giang Lâm Vụ kinh ngạc, nếu như Tiết Anh xuất hiện làm cho nàng có lòng sinh nghi thì bây giờ sự có mặt của Vu Tiêu ở Bạch Châu chính là chứng cứ.
Nàng hòi: “Vu Tiêu, ngươi tới đây có phải là vì Điệp Phong lâu không? Vì “Nhập tiên”? Hay là vì cả hai?
Vu Tiêu gật đầu: “Sau khi tiếp quản Điệp Phong lâu, ta nhận ra có khoảng thời kỳ sáu mươi năm có món nợ không ngừng giả mạo, số lượng tích lũy không thấp. Linh lực, dược liệu thất lạc đều là những nguyên liệu và đan dược giúp tăng linh lực hoặc làm linh lực thâm hậu, trong đó có mấy vị dược liệu càng quý trọng hơn là bảo vật trấn lâu. Mà ta truy ra được tất cả những linh thực này tất cả đều chỉ dẫn đến “Nhập tiên”. Những việc này tất cả đều xảy ra trong nhiệm kỳ của lâu chủ tiền nhiệm Tiết Lực.”
Điệp Phong lâu bán dược liệu linh thực và nguyên liệu làm đan dược hoặc là đan dược. Lâu chủ tiền nhiệm đời trước đó chính là bạn thân sư phụ Tạ Tư của Giang Lâm Vụ, đã đi về cõi tiên. Mà lâu chủ tiền nhiệm Tiết Lực cũng có giao thiệp với Tạ Tư. Có người nói hai mơi năm trước Tiết Lực đã đóng cửa bế quan.
Cho dù là đan dược bán thành phẩm hay là tung tích của Tạ Tư, cửa Bồng Ấm bị lộ ra, tất cả đều xảy ra liên tiếp, lập tức Giang Lâm Vụ có ngàn vạn nỗi lòng dấy lên.
Đôi mắt Vu Tiêu ngóng nhìn Giang Lâm Vụ: “Ta nghe nói về chuyện núi Bồng Ấm, cũng đoán Lâm Vụ muội sẽ đến Bạch Châu, cho nên ta cũng tới. Quả nhiên ta đã gặp được muội. Đã lâu không gặp, Lâm Vụ.” Nói xong thì di chuyển lên phía trước muốn tiến lên ôm lấy nàng.
Không đợi hắn chạm vào, bên cạnh đã có một bóng dáng màu trắng trà ngăn cản Vu Tiêu, cũng nghiêng người ôm lấy Giang Lâm Vụ.
"Kính xin vị công tử này tự trọng." Sắc mặt và giọng nói đều vững vàng không gợn sóng, nhưng lại có cảm giác mang theo sự đề phòng và địch ích nồng đậm đối với Vu Tiêu.
“Không biết vị này là?” Sắc mặt Vu Tiêu khôi phục vẻ lạnh lùng. Vu Tiêu là tu sĩ Nguyên anh kỳ, hắn vừa hỏi đôi mắt lại nhìn kỹ cốt linh và tu vi của Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc động thân để hắn dò xét.
“Đây là Bạch Ngọc, bái sư vào Huyền Kiếm tông, là đệ tử trong cung Vụ Ẩn của ta.” Giang Lâm Vụ nói rồi vỗ vỗ cánh tay Bạch Ngọc để hắn buông tay.
"Hóa ra là tiểu đồ nhi." Vu Tiêu cong môi cười nói.
Bạch Ngọc nghe lời này, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa khiêm tốn cũng lạnh xuống.
Vu Tiêu thân là nam nhân đương nhiên vừa nhìn đã biết sự đề phòng và địch ý này không phải là thái độ của đệ tử đối với sư tôn, mà là cảnh cáo của nam nhân muốn giữ lấy nữ nhân.
Trong lòng y lạnh xuống, một thiếu niên còn chưa nhược quán lấy cái gì mà tranh giành với y. Ngoại hình và thiên tư ngược lại cũng không tệ, ở tuổi này đã đến Trúc cơ gần hậu kỳ, có lẽ chỉ cần một khoảng thời gian nữa là đạt được.
Giang Lâm Vụ nhìn lướt qua bọn họ mấy lần, giới thiệu với Bạch Ngọc: “Đây là Vu Tiêu, một cố nhân của ta khi còn trẻ.”
“Hóa ra là cố nhân, thất kính.” Bạch Ngọc dịu dàng cười nhưng trong lòng không cười.
Một thiếu niên đẹp trai ôn hòa bạch trà, một thanh niên anh tuấn mặc màu tím đen đội kim quan, hai người vóc dáng gần như nhau, cười khách sáo với nhau. Trong chớp mắt, địch ý bắn ra bốn phía.