Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 33
Lý Tư Lâm nhận ra khi Lận Vũ Chu cố chấp thì thật đáng sợ. Ví dụ như hai người bây giờ, trải qua một trận mưa gió bập bùng cũng không hề buồn ngủ. Thế rồi tâm sự. Nhưng nói cái gì đây? Lận Vũ Chu muốn nói về Chu Dương.
…
“Chu Dương thì có gì đâu mà nói?”
“Nói về lúc em nhận ra hai người có duyên đi, lúc đó em có gợn sóng không?”
“Gợn sóng à? Em có, nhưng vừa không có. Em nói với anh này Lận Vũ Chu, lúc ở sân bay em tình cờ gặp người anh em đó đó, thì cái cảm giác đầu tiên của em là tiêu đời, kỳ nghỉ này tanh tành rồi. Sau đó phát hiện tụi em ở chung một cái khách sạn, em, chị anh với Cao Phái Văn còn trốn đi mấy ngày thật đó. Lúc được anh ta cứu ở Phuket, em mới thấy là, người anh em này cũng còn được đấy, cuối cùng khi tách ra thì em thở phào nhẹ nhõm.” Lý Tư Lâm mở đèn nhỏ trên bàn, ngồi dậy xếp bằng: “Em biết anh đang lo cái gì, anh cảm thấy có duyên thế này đúng là tuyệt không thể tả. Theo em đây làm gì gọi là có duyên, từ sau khi mở cửa hồi năm ngoái, làm gì không có vài ba người bạn ở Thái Lan? Nếu trách phận thì trách công ty họ quá nghèo, không thể sắp xếp đi Nhật hay Singapore…”
Lý Tư Lâm trách công ty người khác nghèo, không trách bạn trai không có nhiều tiền. Gặp chuyện gì thì cứ tính lên người khác trước, còn mình vui vẻ tự tại. Cô giải thích như thế thì việc chạm mặt Chu Dương ở Thái có vẻ hợp tình hợp lý, giận dỗi của Lận Vũ Chu cũng tiêu tan.
Anh vốn không giận lắm, nhưng lúc Lý Tư Lâm thốt lên cái câu muốn yêu người kia làm anh không thể nào bình tĩnh nổi.
Lận Vũ Chu châm chước mãi, cẩn thận hỏi: “Lý Tư Lâm, anh có một yêu cầu không biết có nên nói ra hay không?”
Văn vở nho nhã quá, Lý Tư Lâm sửng sốt: “Còn hỏi nên nói không nữa, vậy anh nói đi?”
“Chúng ta về sau đừng dễ dàng nói yêu với người này người nọ nhé, cũng đừng dễ dàng nói lời chia tay, em cảm thấy được không?” Lận Vũ Chu miêu tả cho Lý Tư Lâm cảm giác của anh: “Như gió nắm không đặng, cát trong tay rồi trượt mất, anh cảm thấy bất lực lắm.” Bày tỏ xong còn nhắm mắt lại, vô cùng đáng thương, hình như thật sự bất lực.
Lý Tư Lâm đương nhiên không chịu nổi, vội kéo tay anh, nói: “Không nói không nói, không bao giờ nói nữa. Có đôi lúc em chỉ nghĩ sao là nói vậy, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo, nói cho qua vậy thôi, không phải thật là vậy đâu mà!”
“Vậy về sau em lại nói thế nữa thì làm sao?”
“Vậy về sau không có gì mà anh lại ghen thì làm sao?”
Hai người nhìn nhau, Lận Vũ Chu mở miệng trước kiểm điểm: “Anh là đàn ông con trai thì phải ra dáng đàn ông. Trước đó anh chưa từng yêu đương nên hiện tại có chút cảm giác nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Về sau anh sẽ chú ý hơn, không nên ghen thì không ghen.”
“Nhưng tại sao lại ghen việc đó?”
“Anh thích ai thì mới ghen chứ.”
“À.” Lý Tư Lâm cân nhắc những lời này, cảm giác tiêu chuẩn ghen này chưa đủ để cân đo đong đếm, không thể nắm chắc, sinh viên ngành khoa học tự nhiên bắt đầu nghiêm túc, muốn đề nghị định lượng chỉ tiêu: “Em nghĩ là, ví dụ như em nắm tay người khác, ôm hay ái muội, cái này có thể ghen.”
Cái định lượng chỉ tiêu này làm Lận Vũ Chu không hài lòng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ ra còn chỉ tiêu nào khác, đành gật đầu, gạt chuyện này sang một bên, anh hỏi Lý Tư Lâm: “Vậy về sau em lại thốt ra mấy lời này đó thì làm sao bây giờ?”
“? Lận Vũ Chu, anh đúng là khó khăn.” Một vấn đề sẽ luôn luẩn quẩn ở đó không trôi. Dù có đi 5km thì họ cũng có thể kéo bạn lại. Đây có lẽ là đặc điểm của một người sáng suốt. Trong khoảng thời gian ngắn Lý Tư Lâm cũng không thể trả lời ngay, chỉ chỉ đầu mình: “Không bằng để đó qua ngày mai rồi nói.”
“Được, để đó đến mai rồi nói.”
Lý Tư Lâm kéo anh nằm xuống, chui vào lòng anh. Lúc cô lim dim sắp ngủ còn kể anh nghe sự nhớ nhung bất thình lình khi cô đừng bên bể bơi ngắm hoàng hôn. Lận Vũ Chu cảm giác vô cùng có lỗi, trước khi đi ngủ cô còn thì thầm: “Nơi nào thì cũng là công viên mà.”
Khi trước trái tim rộng mở, cảm thấy trời đất bao la, bốn bể là nhà mới là phóng khoáng. Nhưng khi có một ý nghĩ lóe lên, cô liền sửa lại suy nghĩ, chỉ cần trái tim đủ lớn thì có thể xây nên bất kỳ công viên trò chơi nào, lên trời xuống đất, cất cánh rồi hạ cánh, không còn định nghĩa cố định nữa.
Về nhà, ngủ yên tâm hơn so với ở ngoài. Trong màn đêm, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ kiểu cũ đặt trên đầu giường cứ vang lên, tiếng hít thở êm dịu của Lận Vũ Chu đều đều bên tai cô, hệt như một giai điệu thôi miên làm cô hoàn toàn thả lỏng, rồi ngủ rất sâu.
Ngày hôm sau tặng quà riêng cho cả ba và mẹ, cô tới nhà Hà Vận trước, dạo này bà rất thích chuỗi hạt, Phan Gia Viên bày bán ngọc lam, ngọc lưu ly các loại, chế tác thành đủ loại kiểu vòng tay, vòng cổ, mặt dây điện thoại, thấy Lý Tư Lâm tới thì bày đủ loại ra cho cô lựa. Lý Tư Lâm nói bình thường cô không hay đeo mấy cái này, sợ lạc mất, bà liền đưa một vòng chuỗi cho cô: “Nào mua xe thì móc lên xe đi, đã khai quang, bảo vệ bình an. Còn cái này nữa, móc nào ốp điện thoại của Tiểu Lận, gặp nhiều may mắn.”
“Uổng công mẹ nhớ thương Tiểu Lận rồi, hôm nay Tiểu Lận đi làm, cuối tuần còn phải làm thêm giờ, bận gần chết.” Lý Tư Lâm chỉ thuận miệng nhắc thôi, Hà Vận cười ngay: “Theo mẹ thấy, vừa mới yêu thì sẽ bám người. Người ta tăng ca thì con cũng nói vài lời đi nha.”
“?” Lý Tư Lâm không biết vì sao mình mới nói bừa vài câu lại trở thành bám người yêu, nhưng cô cũng không nói lại Hà Vận, chỉ im miệng ngồi đó chọn đồ. Vừa chọn vừa nói: “Mẹ tặng đồ cho người ta, nhưng mà mẹ đừng lựa món mẹ thích được không ạ? Bình thường Tiểu Lận cũng không cần mấy món hoa hòe loè loẹt này đâu, còn không bằng cho cái thẻ kẹp sách! Con thấy bên kia có loại thẻ kẹp sách do đại sư vẽ tay kìa, một cái 1800, tặng người ta cũng không mất mặt…”
Hà Vận nhéo mặt để cô im miệng, nói bà đây cho con thì con cầm đi, còn kén chọn nữa? Nói thế nhưng mà vẫn hỏi sư phụ vẽ mặt quạt, hỏi thử xem vẽ lên kẻ kẹp sách được không. Sư phụ nói cũng không khó, ngoại trừ vẽ ra còn khắc được, điêu khắc tinh tế chạm rỗng, thế thì giá cả càng cao, thuần một tấm thủ công như thế cũng phải tầm 3000. Hà Vận nghe xong cảm thấy đau đau, nhưng nhớ tới cả phòng Lận Vũ Chu toàn là sách chuyên môn, bà cắn răng đáp: Được, quá quý rồi. Giúp chúng ta khắc câu thơ “Tùng hạ vấn đồng tử”1 nhé, dẫu gì cũng có chút sở thích của thanh niên, người trẻ tuổi thích, ý cảnh cũng tốt.
Lý Tư Lâm ở bên cạnh cười trộm, Hà Vận đây là cho cô chút tình mọn này để dỗ dành Tiểu Lận vui đây mà!
Từ nhà Hà Vận tới nhà Lý Nhuận Khải, bà nội đi hẹn hò rồi, nói là tới Di Hoà Viên luyện khí công, luyện khí công xong rồi đi ca hát. Lý Nhuận Khải dọn dẹp đồ đạc rồi cô: “Sao rồi? Cứ sống chung vậy à? Nói xong rồi cho qua?”
“Ba, thế hệ tụi con khác với thế hệ mọi người mà.”
“Thế nào là không giống?”
“Mọi người khi trước chú trọng việc yêu nhau rồi kết hôn, rồi từ quen biết đến ly hôn, sở dĩ con nói đến lý hôn là vì ba và mẹ con ly hôn, từng bước một bước rồi chấm hết. Thế hệ của tụi con, vừa ý nhau thì ở cùng nhau thôi. Không quá suy nghĩ tới việc tương lai đâu ạ.” Lý Tư Lâm đáp qua loa với Lý Nhuận Khải, quả nhiên, ba ruột không hài lòng: “Con đừng có mà dùng cái bài này với ba. 20 tuổi vừa mắt vừa ý không sao, đã 30 tuổi đầu rồi? Thế thì lại thêm công thêm chuyện à?”
“Bà nội con hơn 80 rồi vẫn còn vừa mắt thì yêu thôi, ba nói với bà nội đi ạ!”
Lý Nhuận Khải bị cô chọc tức đến mức đánh một cái vào lưng cô: “Sao ba lại nuôi ra một đứa lì lợm như con vậy?”
“Ba nào con đó ạ. Hì hì.”
Cô biết Lý Nhuận Khải có ý gì, thúc cưới trá hình đây mà! Lý Tư Lâm có sức tưởng tượng có giới hạn đối với chuyện hôn nhân, cô không biết vì sao người lớn trong nhà luôn bắt thanh niên yêu nhau êm ả rồi tiến tới hôn nhân.
Cô xách một túi bánh bao to từ nhà Lý Nhuận Khải đi ra, về nhà cất vào tủ lạnh, buổi sáng cuối tuần có thể chiên bánh bao ăn với Lận Vũ Chu. Cô quay người đi ra ngoài tới Lục Đạo Khẩu.
Sầm Gia Dung đã hết bị lệch múi giờ từ lâu, lúc ra mở cửa cho cô, đôi mắt cô ấy sáng ngời, chỉ vào căn nhà bừa bộn nói: “Mấy ngày hôm nay tớ lười chết đi được, vẫn chưa bắt đầu dọn dẹp nữa. Đúng lúc cậu đến rồi, không thì giúp tớ một tay nhé?”
“Bình thường đều là Lận Vũ Chu dọn cho tớ.” Lý Tư Lâm nói: “Không lừa cậu đâu, bắt đầu từ ngày 12 tháng 1 khi tớ bước vào cửa nhà, đại não và tứ chi của tớ bắt đầu héo rút. Tớ còn không thèm chăm sóc chính mình, tại vì có người chăm sóc thay hết rồi.” Lý Tư Lâm nói đùa, nhưng cũng là nói thật.
“Vâng, tớ biết rồi, show ân ái phải có mức độ nhé đàn chị!” Sầm Gia Dung đánh giá cô từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Đàn chị Tư Lâm à, cậu thay đổi.”
“?”
“Cậu dịu dàng.”
“Đừng, tuyệt đối đừng.” Lý Tư Lâm vội giơ tay lên: “Tớ sai rồi, tớ không nên khoe khoang trước mặt cậu. Đợi lát nữa nhiều khi cậu nói nhìn tớ thật hiền lành là xong luôn.”
“Sao cậu biết tớ định nói gì!”
“Bởi vì hai ta ngủ chung với nhau rất nhiều lần rồi cô ạ!”
Dù Lý Tư Lâm ngại mệt nhưng vẫn giúp Sầm Gia Dung dọn dẹp đồ đạc. Hai người ôn lại chuyện cũ ở nước ngoài, đều lộ vẻ xúc động.
“Lúc còn ở Luân Đôn ghét mưa phùn Luân Đôn kinh khủng, ngày rời khỏi đó cảm giác như mưa phùn đang tiễn tớ đi vậy.” Sầm Gia Dung nói: “Tớ vừa cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng được về nhà, vừa cảm thấy buồn, vì từ nay về sau tớ sẽ bị công việc trói buộc, không còn tự do muốn đi đâu thì đi như mấy năm trước.”
Sầm Gia Dung vào một viện nghiên cứu, trở về tiếp tục nghiên cứu vật lý của cô ấy. Nhưng đơn vị này giống với bên Lận Vũ Chu, từ đây ít được tự do. Nhưng cô ấy cảm thấy tất cả đều đáng giá.
“Sau này, cậu chính là người tiên phong trong ngành rồi.” Lý Tư Lâm cổ vũ cô ấy: “Cậu nhìn Lận Vũ Chu đi, ngày nào cũng hệt như tiêm máu gà vậy, tớ không cần hỏi hạng mục có tiến triển hay không, lúc về nhà cười híp mắt thì chắc chắn là không tệ. Mỗi ngày đều đến đơn vị trước tiên, về nhà còn muốn gặm tri thức. Thậm chí tớ cảm thấy việc yêu đương như đang chiếm dụng thời gian của cậu ấy, có lỗi quá, thậm chí có mấy lần tớ muốn khuyên cậu ấy cứ bỏ hết vốn liếng vào đi, còn chuyện yêu đương à, thôi thì đừng bàn tới.”
Sầm Gia Dung ở một bên cười: “Nếu không bàn tới yêu đương thì khác gì lấy mất nửa cái mạng của Lận Vũ Chu. Lý tưởng và tình yêu không hề xung đột với nhau. Cậu nhìn mấy nhà làm cách mạng thế hệ trước xem, viết thư tình thôi cũng làm người đọc cảm động.”
“Ví dụ này của cậu… Nói thật, có đôi khi tớ cũng nghĩ, nếu một ngày tớ với Lận Vũ Chu thật sự đi tới bước kết hôn, với công việc và bối cảnh của tớ thì không hẳn là chuyện tốt. Cho nên hôm nay ba tớ thúc giục tớ kết hôn, tớ đáp qua loa rồi cho qua.”
“Đi một bước tính một bước thôi.”
“Đương nhiên rồi.”
Lý Tư Lâm giúp Sầm Gia Dung quét tước căn nhà nhỏ của cô ấy, hai người cố gắng nỗ lực, cuối cùng ba tiếng sau, căn nhà tràn trề sức sống. Lý Tư Lâm cảm thấy còn thiếu tí hoa hoa cỏ cỏ để điểm xuyến không gian, nên liền hẹn cô ấy cuối tuần đi chợ chung, mua tí hoa cá chim cảnh gì đó. Sầm Gia Dung thích sống một mình, thỉnh thoảng cũng thích náo nhiệt. Cô ấy từng nói với Lý Tư Lâm: Ngày đầu tiên dọn khỏi trường, cô ấy khóc cả một đêm, cảm thấy không ở chung nữa thì thật buồn. Nhưng qua hôm sau, khi cô ấy bật nhạc lớn tiếng trong phòng mình, và rồi cô ấy liền thích sống một mình.
Còn Lý Tư Lâm thì, từ nhỏ cô đã biết cô đơn là thế nào.
Trong thời gian không có ai làm bạn, từ khi còn bé cô đã biết tìm kiếm ý nghĩa và niềm vui giữa sự cô độc. Lịch trong nhà bị cô lật đi lật lại rất nhiều lần, con kiến bị cô bao vây chặn đánh trong góc tường ở một căn nhà tập thể, nhổ lông tơ trên ngực là thú vui nhàm chán của cô, dán tai lên vách tường nghe con nít nhà bên xem phim hoạt hình.
Bản lĩnh từ từ luyện mà ra.
Cô và Sầm Gia Dung tựa lưng nói chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện thế từ này đến thế kia, hệt như trở lại ban đêm ở nước ngoài. Cảm giác này thật tốt.
“Tớ nói cho cậu nghe một bí mật.” Sầm Gia Dung nói: “Ngày hôm đó, có rất nhiều lần tớ muốn nói cho Lận Vũ Chu biết, nhưng tớ cảm thấy làm thế thì như đi đường hầm. Nhưng tớ không biết nữa… cậu biết không? Thật ra tớ cũng thích Lận Vũ Chu, không nhiều đâu, chỉ một chút thôi, có thể nói là thích vu vơ cũng được.”
Lý Tư Lâm quay đầu lại nhìn cô ấy một lúc lâu, nghiêm túc mà nói: “Tớ biết mà.”
“Sao mà cậu biết được?”
“Bởi vì lúc ấy cậu ghét tớ.” Lý Tư Lâm thông minh mà, mặc kệ bạn tìm kiếm nguyên nhân, nhưng nguyên nhân căn bản đều ở chỗ này: “Có thể tự cậu không biết nhưng thật ra cậu hơi không thích tớ. Có mặt tớ thì cậu đi ngay. Lúc có tớ, cậu cố ý không giao tiếp ánh mắt với Lận Vũ Chu. Tóm lại, có rất nhiều, rất nhiều chi tiết.”
“Chính tớ cũng không nhận ra.”
“Trực giác của con gái mà.”
“Vậy cậu còn làm bạn với tớ.”
“Bởi vì hai chuyện này không hề liên quan tới nhau mà.”
Lý Tư Lâm thích Sầm Gia Dung thẳng thắn chân thành, cô ấy chọn nói ra chuyện này cũng là đúng thời điểm. Lý Tư Lâm cho rằng nếu cô và Lận Vũ Chu không yêu nhau thì Sầm Gia Dung vĩnh viễn sẽ không nói ra, bởi vì cô ấy lo rằng mình sẽ làm ảnh hưởng tới sự lựa chọn của Lý Tư Lâm.
Người ta luôn muốn kết bạn với người cùng tam quan với mình.
Đến tối, Lý Tư Lâm kể với Lận Vũ Chu chuyện cô giúp Sầm Gia Dung quét tước nhà cửa, Lận Vũ Chu đáp một tiếng, chờ Lý Tư Lâm nói tiếp, nhưng Lý Tư Lâm không nói gì cả. Cô không muốn nói cho Lận Vũ Chu biết thật ra sau đó Sầm Gia Dung cũng có một chút thích anh, bởi vì giữa hai người yêu nhau thì nói ra chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Lận Vũ Chu, em muốn dọn lại nhà cửa một lần, với mua một chiếc xe.” Lý Tư Lâm đột nhiên đề nghị, khi cô giúp Sầm Gia Dung quét dọn, Lý Tư Lâm phát hiện mình có cảm giác gì đó khi nhìn người đối diện. Cũng có lẽ là hôm nay cô đã tới nhà ba, nhà mẹ, nhà bạn bè làm lòng cô sinh ra một chút bùi ngùi.
Ngày 12 tháng 1 cô bước vào cửa nhà, từ ngày đó trở đi, tất cả mọi thứ dường như đều là Lận Vũ Chu thúc đẩy, nhìn cô đúng là quá lười biếng. Ngay cả căn nhà vốn là của cô đều do Lận Vũ Chu săn sóc bảo vệ.
Lý Tư Lâm không biết mình đang sợ điều gì, cho tới bây giờ cô vẫn chưa có đáp án về sự sợ hãi khó hiểu này.
Nếu tình cảm tiến thêm một bước thì đời sống cũng nên thế. Hệt như cái đêm cô đẩy cửa nhà ra, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc chăm chú của Lận Vũ Chu. Đó cũng là một loại tiến bộ.
“Anh có thể tự sơn, bạn học anh mới vừa trùng tu nhà, nói là tự sơn sẽ rẻ hơn.” Khi Lý Tư Lâm đang tràn trề cảm xúc, Lận Vũ Chu đưa ra đề nghị để tiết kiệm một số chi phí: “Ngày cuối tuần của hai tuần là đủ rồi.”
Lý Tư Lâm không biết tất cả bạn trai đều tính toán tỉ mỉ thế hay là chỉ có mỗi cô. Cô cười kể lại với Lận Vũ Lạc, Lận Vũ Lạc xót xa một hồi: Từ sau khi ba mẹ qua đời, hai đứa tớ thật sự không có đồng bạc nào. Vũ Chu tiết kiệm đã thành thói quen, người ta thường nói hãy chuẩn bị cho hiểm nguy khi còn đang hòa bình. Lúc mua mì tôm cũng không mua theo thùng mà mua dạng đóng bao bì. Cậu có ghét bỏ nó không?
“Tớ ghét bỏ cậu ấy á? Tớ đã chọn sơn xong hết rồi, ngược lại tớ còn muốn so tài với cậu ấy cơ, để xem xem ai giành được vị trí đứng ghế xếp quét vôi đây!” Lý Tư Lâm khắc mãi trong lòng chuyện Lận Vũ Chu nói bản thân anh không có gì cả, đường cũng là do sách vở trải ra. Điều lãng mạn nhất anh có thể làm chính là trái tim chân thành nồng nhiệt của anh.
Có biết bao người hâm mộ chuyện tình náo nhiệt của người khác, xe BMW sang xịn, đồng hồ hàng hiệu hay bữa tối đắt tiền, hoa thơm, nước hoa, pháo hoa hay là vé máy bay khoang hạng nhất. Dùng tiền để thể hiện tình yêu thì rất quý giá, bởi người ta nói rằng tình yêu đích thực là khi bạn sẵn sàng bỏ tiền ra.
Lý Tư Lâm không hâm mộ những thứ này, cô cũng không cười chàng thiếu niên nghèo, cô biết chỉ cần Lận Vũ Chu bằng lòng, bên ngoài có rất nhiều cơ hội có mức lương trăm vạn đang chờ anh. Đương nhiên không thể so sánh với người ném mấy chục, cả trăm vạn vào quán bar để trữ rượu, nhưng thế thì sao? Lý Tư Lâm cảm thấy cô như đứng trước cửa núi khổng lồ, có biết bao cơn gió dữ cố gắng đẩy cô đi, chỉ có chính cô biết, thứ cô muốn chính là một tách trà thơm, một bữa cơm yên bình và một tình yêu đích thực làm trái tim đập loạn nhịp mà thôi. Ngọn gió không thể đẩy cô đi, cuối cùng làm cô quay bước ngược lại về một nơi gió mát.
Khi lựa màu, Lý Tư Lâm nhất quyết muốn tự mình pha màu. Cô pha một màu trắng xanh, thoạt nhìn trông có vẻ trắng, nhưng dưới ánh sáng lại chuyển sang màu xanh nhạt, giống như một hồ nước trong vắt. Trước tiên, hai người dọn dẹp phòng khách thật sạch sẽ, cô một mặt tường, anh một mặt. Cô đội mũ bảo vệ còn đầu anh quấn một cái khăn lông cũ. Cọ nằm lăn lộn, màu sắc thay đổi dần, hệt như điểm màu cho tâm hồn người ta.
Tay Lý Tư Lâm rất nhanh đã mỏi, nhưng cô chịu đựng, kiên quyết không nhận thua. Lận Vũ Chu thấy cô giơ tay càng ngày càng chậm, thế rồi anh bế cô xuống thang, bảo: “Em giúp anh một việc được không?”
…
“Chu Dương thì có gì đâu mà nói?”
“Nói về lúc em nhận ra hai người có duyên đi, lúc đó em có gợn sóng không?”
“Gợn sóng à? Em có, nhưng vừa không có. Em nói với anh này Lận Vũ Chu, lúc ở sân bay em tình cờ gặp người anh em đó đó, thì cái cảm giác đầu tiên của em là tiêu đời, kỳ nghỉ này tanh tành rồi. Sau đó phát hiện tụi em ở chung một cái khách sạn, em, chị anh với Cao Phái Văn còn trốn đi mấy ngày thật đó. Lúc được anh ta cứu ở Phuket, em mới thấy là, người anh em này cũng còn được đấy, cuối cùng khi tách ra thì em thở phào nhẹ nhõm.” Lý Tư Lâm mở đèn nhỏ trên bàn, ngồi dậy xếp bằng: “Em biết anh đang lo cái gì, anh cảm thấy có duyên thế này đúng là tuyệt không thể tả. Theo em đây làm gì gọi là có duyên, từ sau khi mở cửa hồi năm ngoái, làm gì không có vài ba người bạn ở Thái Lan? Nếu trách phận thì trách công ty họ quá nghèo, không thể sắp xếp đi Nhật hay Singapore…”
Lý Tư Lâm trách công ty người khác nghèo, không trách bạn trai không có nhiều tiền. Gặp chuyện gì thì cứ tính lên người khác trước, còn mình vui vẻ tự tại. Cô giải thích như thế thì việc chạm mặt Chu Dương ở Thái có vẻ hợp tình hợp lý, giận dỗi của Lận Vũ Chu cũng tiêu tan.
Anh vốn không giận lắm, nhưng lúc Lý Tư Lâm thốt lên cái câu muốn yêu người kia làm anh không thể nào bình tĩnh nổi.
Lận Vũ Chu châm chước mãi, cẩn thận hỏi: “Lý Tư Lâm, anh có một yêu cầu không biết có nên nói ra hay không?”
Văn vở nho nhã quá, Lý Tư Lâm sửng sốt: “Còn hỏi nên nói không nữa, vậy anh nói đi?”
“Chúng ta về sau đừng dễ dàng nói yêu với người này người nọ nhé, cũng đừng dễ dàng nói lời chia tay, em cảm thấy được không?” Lận Vũ Chu miêu tả cho Lý Tư Lâm cảm giác của anh: “Như gió nắm không đặng, cát trong tay rồi trượt mất, anh cảm thấy bất lực lắm.” Bày tỏ xong còn nhắm mắt lại, vô cùng đáng thương, hình như thật sự bất lực.
Lý Tư Lâm đương nhiên không chịu nổi, vội kéo tay anh, nói: “Không nói không nói, không bao giờ nói nữa. Có đôi lúc em chỉ nghĩ sao là nói vậy, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo, nói cho qua vậy thôi, không phải thật là vậy đâu mà!”
“Vậy về sau em lại nói thế nữa thì làm sao?”
“Vậy về sau không có gì mà anh lại ghen thì làm sao?”
Hai người nhìn nhau, Lận Vũ Chu mở miệng trước kiểm điểm: “Anh là đàn ông con trai thì phải ra dáng đàn ông. Trước đó anh chưa từng yêu đương nên hiện tại có chút cảm giác nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng. Về sau anh sẽ chú ý hơn, không nên ghen thì không ghen.”
“Nhưng tại sao lại ghen việc đó?”
“Anh thích ai thì mới ghen chứ.”
“À.” Lý Tư Lâm cân nhắc những lời này, cảm giác tiêu chuẩn ghen này chưa đủ để cân đo đong đếm, không thể nắm chắc, sinh viên ngành khoa học tự nhiên bắt đầu nghiêm túc, muốn đề nghị định lượng chỉ tiêu: “Em nghĩ là, ví dụ như em nắm tay người khác, ôm hay ái muội, cái này có thể ghen.”
Cái định lượng chỉ tiêu này làm Lận Vũ Chu không hài lòng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh không nghĩ ra còn chỉ tiêu nào khác, đành gật đầu, gạt chuyện này sang một bên, anh hỏi Lý Tư Lâm: “Vậy về sau em lại thốt ra mấy lời này đó thì làm sao bây giờ?”
“? Lận Vũ Chu, anh đúng là khó khăn.” Một vấn đề sẽ luôn luẩn quẩn ở đó không trôi. Dù có đi 5km thì họ cũng có thể kéo bạn lại. Đây có lẽ là đặc điểm của một người sáng suốt. Trong khoảng thời gian ngắn Lý Tư Lâm cũng không thể trả lời ngay, chỉ chỉ đầu mình: “Không bằng để đó qua ngày mai rồi nói.”
“Được, để đó đến mai rồi nói.”
Lý Tư Lâm kéo anh nằm xuống, chui vào lòng anh. Lúc cô lim dim sắp ngủ còn kể anh nghe sự nhớ nhung bất thình lình khi cô đừng bên bể bơi ngắm hoàng hôn. Lận Vũ Chu cảm giác vô cùng có lỗi, trước khi đi ngủ cô còn thì thầm: “Nơi nào thì cũng là công viên mà.”
Khi trước trái tim rộng mở, cảm thấy trời đất bao la, bốn bể là nhà mới là phóng khoáng. Nhưng khi có một ý nghĩ lóe lên, cô liền sửa lại suy nghĩ, chỉ cần trái tim đủ lớn thì có thể xây nên bất kỳ công viên trò chơi nào, lên trời xuống đất, cất cánh rồi hạ cánh, không còn định nghĩa cố định nữa.
Về nhà, ngủ yên tâm hơn so với ở ngoài. Trong màn đêm, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ kiểu cũ đặt trên đầu giường cứ vang lên, tiếng hít thở êm dịu của Lận Vũ Chu đều đều bên tai cô, hệt như một giai điệu thôi miên làm cô hoàn toàn thả lỏng, rồi ngủ rất sâu.
Ngày hôm sau tặng quà riêng cho cả ba và mẹ, cô tới nhà Hà Vận trước, dạo này bà rất thích chuỗi hạt, Phan Gia Viên bày bán ngọc lam, ngọc lưu ly các loại, chế tác thành đủ loại kiểu vòng tay, vòng cổ, mặt dây điện thoại, thấy Lý Tư Lâm tới thì bày đủ loại ra cho cô lựa. Lý Tư Lâm nói bình thường cô không hay đeo mấy cái này, sợ lạc mất, bà liền đưa một vòng chuỗi cho cô: “Nào mua xe thì móc lên xe đi, đã khai quang, bảo vệ bình an. Còn cái này nữa, móc nào ốp điện thoại của Tiểu Lận, gặp nhiều may mắn.”
“Uổng công mẹ nhớ thương Tiểu Lận rồi, hôm nay Tiểu Lận đi làm, cuối tuần còn phải làm thêm giờ, bận gần chết.” Lý Tư Lâm chỉ thuận miệng nhắc thôi, Hà Vận cười ngay: “Theo mẹ thấy, vừa mới yêu thì sẽ bám người. Người ta tăng ca thì con cũng nói vài lời đi nha.”
“?” Lý Tư Lâm không biết vì sao mình mới nói bừa vài câu lại trở thành bám người yêu, nhưng cô cũng không nói lại Hà Vận, chỉ im miệng ngồi đó chọn đồ. Vừa chọn vừa nói: “Mẹ tặng đồ cho người ta, nhưng mà mẹ đừng lựa món mẹ thích được không ạ? Bình thường Tiểu Lận cũng không cần mấy món hoa hòe loè loẹt này đâu, còn không bằng cho cái thẻ kẹp sách! Con thấy bên kia có loại thẻ kẹp sách do đại sư vẽ tay kìa, một cái 1800, tặng người ta cũng không mất mặt…”
Hà Vận nhéo mặt để cô im miệng, nói bà đây cho con thì con cầm đi, còn kén chọn nữa? Nói thế nhưng mà vẫn hỏi sư phụ vẽ mặt quạt, hỏi thử xem vẽ lên kẻ kẹp sách được không. Sư phụ nói cũng không khó, ngoại trừ vẽ ra còn khắc được, điêu khắc tinh tế chạm rỗng, thế thì giá cả càng cao, thuần một tấm thủ công như thế cũng phải tầm 3000. Hà Vận nghe xong cảm thấy đau đau, nhưng nhớ tới cả phòng Lận Vũ Chu toàn là sách chuyên môn, bà cắn răng đáp: Được, quá quý rồi. Giúp chúng ta khắc câu thơ “Tùng hạ vấn đồng tử”1 nhé, dẫu gì cũng có chút sở thích của thanh niên, người trẻ tuổi thích, ý cảnh cũng tốt.
Lý Tư Lâm ở bên cạnh cười trộm, Hà Vận đây là cho cô chút tình mọn này để dỗ dành Tiểu Lận vui đây mà!
Từ nhà Hà Vận tới nhà Lý Nhuận Khải, bà nội đi hẹn hò rồi, nói là tới Di Hoà Viên luyện khí công, luyện khí công xong rồi đi ca hát. Lý Nhuận Khải dọn dẹp đồ đạc rồi cô: “Sao rồi? Cứ sống chung vậy à? Nói xong rồi cho qua?”
“Ba, thế hệ tụi con khác với thế hệ mọi người mà.”
“Thế nào là không giống?”
“Mọi người khi trước chú trọng việc yêu nhau rồi kết hôn, rồi từ quen biết đến ly hôn, sở dĩ con nói đến lý hôn là vì ba và mẹ con ly hôn, từng bước một bước rồi chấm hết. Thế hệ của tụi con, vừa ý nhau thì ở cùng nhau thôi. Không quá suy nghĩ tới việc tương lai đâu ạ.” Lý Tư Lâm đáp qua loa với Lý Nhuận Khải, quả nhiên, ba ruột không hài lòng: “Con đừng có mà dùng cái bài này với ba. 20 tuổi vừa mắt vừa ý không sao, đã 30 tuổi đầu rồi? Thế thì lại thêm công thêm chuyện à?”
“Bà nội con hơn 80 rồi vẫn còn vừa mắt thì yêu thôi, ba nói với bà nội đi ạ!”
Lý Nhuận Khải bị cô chọc tức đến mức đánh một cái vào lưng cô: “Sao ba lại nuôi ra một đứa lì lợm như con vậy?”
“Ba nào con đó ạ. Hì hì.”
Cô biết Lý Nhuận Khải có ý gì, thúc cưới trá hình đây mà! Lý Tư Lâm có sức tưởng tượng có giới hạn đối với chuyện hôn nhân, cô không biết vì sao người lớn trong nhà luôn bắt thanh niên yêu nhau êm ả rồi tiến tới hôn nhân.
Cô xách một túi bánh bao to từ nhà Lý Nhuận Khải đi ra, về nhà cất vào tủ lạnh, buổi sáng cuối tuần có thể chiên bánh bao ăn với Lận Vũ Chu. Cô quay người đi ra ngoài tới Lục Đạo Khẩu.
Sầm Gia Dung đã hết bị lệch múi giờ từ lâu, lúc ra mở cửa cho cô, đôi mắt cô ấy sáng ngời, chỉ vào căn nhà bừa bộn nói: “Mấy ngày hôm nay tớ lười chết đi được, vẫn chưa bắt đầu dọn dẹp nữa. Đúng lúc cậu đến rồi, không thì giúp tớ một tay nhé?”
“Bình thường đều là Lận Vũ Chu dọn cho tớ.” Lý Tư Lâm nói: “Không lừa cậu đâu, bắt đầu từ ngày 12 tháng 1 khi tớ bước vào cửa nhà, đại não và tứ chi của tớ bắt đầu héo rút. Tớ còn không thèm chăm sóc chính mình, tại vì có người chăm sóc thay hết rồi.” Lý Tư Lâm nói đùa, nhưng cũng là nói thật.
“Vâng, tớ biết rồi, show ân ái phải có mức độ nhé đàn chị!” Sầm Gia Dung đánh giá cô từ trên xuống dưới, đột nhiên nói: “Đàn chị Tư Lâm à, cậu thay đổi.”
“?”
“Cậu dịu dàng.”
“Đừng, tuyệt đối đừng.” Lý Tư Lâm vội giơ tay lên: “Tớ sai rồi, tớ không nên khoe khoang trước mặt cậu. Đợi lát nữa nhiều khi cậu nói nhìn tớ thật hiền lành là xong luôn.”
“Sao cậu biết tớ định nói gì!”
“Bởi vì hai ta ngủ chung với nhau rất nhiều lần rồi cô ạ!”
Dù Lý Tư Lâm ngại mệt nhưng vẫn giúp Sầm Gia Dung dọn dẹp đồ đạc. Hai người ôn lại chuyện cũ ở nước ngoài, đều lộ vẻ xúc động.
“Lúc còn ở Luân Đôn ghét mưa phùn Luân Đôn kinh khủng, ngày rời khỏi đó cảm giác như mưa phùn đang tiễn tớ đi vậy.” Sầm Gia Dung nói: “Tớ vừa cảm thấy rất vui, cuối cùng cũng được về nhà, vừa cảm thấy buồn, vì từ nay về sau tớ sẽ bị công việc trói buộc, không còn tự do muốn đi đâu thì đi như mấy năm trước.”
Sầm Gia Dung vào một viện nghiên cứu, trở về tiếp tục nghiên cứu vật lý của cô ấy. Nhưng đơn vị này giống với bên Lận Vũ Chu, từ đây ít được tự do. Nhưng cô ấy cảm thấy tất cả đều đáng giá.
“Sau này, cậu chính là người tiên phong trong ngành rồi.” Lý Tư Lâm cổ vũ cô ấy: “Cậu nhìn Lận Vũ Chu đi, ngày nào cũng hệt như tiêm máu gà vậy, tớ không cần hỏi hạng mục có tiến triển hay không, lúc về nhà cười híp mắt thì chắc chắn là không tệ. Mỗi ngày đều đến đơn vị trước tiên, về nhà còn muốn gặm tri thức. Thậm chí tớ cảm thấy việc yêu đương như đang chiếm dụng thời gian của cậu ấy, có lỗi quá, thậm chí có mấy lần tớ muốn khuyên cậu ấy cứ bỏ hết vốn liếng vào đi, còn chuyện yêu đương à, thôi thì đừng bàn tới.”
Sầm Gia Dung ở một bên cười: “Nếu không bàn tới yêu đương thì khác gì lấy mất nửa cái mạng của Lận Vũ Chu. Lý tưởng và tình yêu không hề xung đột với nhau. Cậu nhìn mấy nhà làm cách mạng thế hệ trước xem, viết thư tình thôi cũng làm người đọc cảm động.”
“Ví dụ này của cậu… Nói thật, có đôi khi tớ cũng nghĩ, nếu một ngày tớ với Lận Vũ Chu thật sự đi tới bước kết hôn, với công việc và bối cảnh của tớ thì không hẳn là chuyện tốt. Cho nên hôm nay ba tớ thúc giục tớ kết hôn, tớ đáp qua loa rồi cho qua.”
“Đi một bước tính một bước thôi.”
“Đương nhiên rồi.”
Lý Tư Lâm giúp Sầm Gia Dung quét tước căn nhà nhỏ của cô ấy, hai người cố gắng nỗ lực, cuối cùng ba tiếng sau, căn nhà tràn trề sức sống. Lý Tư Lâm cảm thấy còn thiếu tí hoa hoa cỏ cỏ để điểm xuyến không gian, nên liền hẹn cô ấy cuối tuần đi chợ chung, mua tí hoa cá chim cảnh gì đó. Sầm Gia Dung thích sống một mình, thỉnh thoảng cũng thích náo nhiệt. Cô ấy từng nói với Lý Tư Lâm: Ngày đầu tiên dọn khỏi trường, cô ấy khóc cả một đêm, cảm thấy không ở chung nữa thì thật buồn. Nhưng qua hôm sau, khi cô ấy bật nhạc lớn tiếng trong phòng mình, và rồi cô ấy liền thích sống một mình.
Còn Lý Tư Lâm thì, từ nhỏ cô đã biết cô đơn là thế nào.
Trong thời gian không có ai làm bạn, từ khi còn bé cô đã biết tìm kiếm ý nghĩa và niềm vui giữa sự cô độc. Lịch trong nhà bị cô lật đi lật lại rất nhiều lần, con kiến bị cô bao vây chặn đánh trong góc tường ở một căn nhà tập thể, nhổ lông tơ trên ngực là thú vui nhàm chán của cô, dán tai lên vách tường nghe con nít nhà bên xem phim hoạt hình.
Bản lĩnh từ từ luyện mà ra.
Cô và Sầm Gia Dung tựa lưng nói chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện thế từ này đến thế kia, hệt như trở lại ban đêm ở nước ngoài. Cảm giác này thật tốt.
“Tớ nói cho cậu nghe một bí mật.” Sầm Gia Dung nói: “Ngày hôm đó, có rất nhiều lần tớ muốn nói cho Lận Vũ Chu biết, nhưng tớ cảm thấy làm thế thì như đi đường hầm. Nhưng tớ không biết nữa… cậu biết không? Thật ra tớ cũng thích Lận Vũ Chu, không nhiều đâu, chỉ một chút thôi, có thể nói là thích vu vơ cũng được.”
Lý Tư Lâm quay đầu lại nhìn cô ấy một lúc lâu, nghiêm túc mà nói: “Tớ biết mà.”
“Sao mà cậu biết được?”
“Bởi vì lúc ấy cậu ghét tớ.” Lý Tư Lâm thông minh mà, mặc kệ bạn tìm kiếm nguyên nhân, nhưng nguyên nhân căn bản đều ở chỗ này: “Có thể tự cậu không biết nhưng thật ra cậu hơi không thích tớ. Có mặt tớ thì cậu đi ngay. Lúc có tớ, cậu cố ý không giao tiếp ánh mắt với Lận Vũ Chu. Tóm lại, có rất nhiều, rất nhiều chi tiết.”
“Chính tớ cũng không nhận ra.”
“Trực giác của con gái mà.”
“Vậy cậu còn làm bạn với tớ.”
“Bởi vì hai chuyện này không hề liên quan tới nhau mà.”
Lý Tư Lâm thích Sầm Gia Dung thẳng thắn chân thành, cô ấy chọn nói ra chuyện này cũng là đúng thời điểm. Lý Tư Lâm cho rằng nếu cô và Lận Vũ Chu không yêu nhau thì Sầm Gia Dung vĩnh viễn sẽ không nói ra, bởi vì cô ấy lo rằng mình sẽ làm ảnh hưởng tới sự lựa chọn của Lý Tư Lâm.
Người ta luôn muốn kết bạn với người cùng tam quan với mình.
Đến tối, Lý Tư Lâm kể với Lận Vũ Chu chuyện cô giúp Sầm Gia Dung quét tước nhà cửa, Lận Vũ Chu đáp một tiếng, chờ Lý Tư Lâm nói tiếp, nhưng Lý Tư Lâm không nói gì cả. Cô không muốn nói cho Lận Vũ Chu biết thật ra sau đó Sầm Gia Dung cũng có một chút thích anh, bởi vì giữa hai người yêu nhau thì nói ra chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Lận Vũ Chu, em muốn dọn lại nhà cửa một lần, với mua một chiếc xe.” Lý Tư Lâm đột nhiên đề nghị, khi cô giúp Sầm Gia Dung quét dọn, Lý Tư Lâm phát hiện mình có cảm giác gì đó khi nhìn người đối diện. Cũng có lẽ là hôm nay cô đã tới nhà ba, nhà mẹ, nhà bạn bè làm lòng cô sinh ra một chút bùi ngùi.
Ngày 12 tháng 1 cô bước vào cửa nhà, từ ngày đó trở đi, tất cả mọi thứ dường như đều là Lận Vũ Chu thúc đẩy, nhìn cô đúng là quá lười biếng. Ngay cả căn nhà vốn là của cô đều do Lận Vũ Chu săn sóc bảo vệ.
Lý Tư Lâm không biết mình đang sợ điều gì, cho tới bây giờ cô vẫn chưa có đáp án về sự sợ hãi khó hiểu này.
Nếu tình cảm tiến thêm một bước thì đời sống cũng nên thế. Hệt như cái đêm cô đẩy cửa nhà ra, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc chăm chú của Lận Vũ Chu. Đó cũng là một loại tiến bộ.
“Anh có thể tự sơn, bạn học anh mới vừa trùng tu nhà, nói là tự sơn sẽ rẻ hơn.” Khi Lý Tư Lâm đang tràn trề cảm xúc, Lận Vũ Chu đưa ra đề nghị để tiết kiệm một số chi phí: “Ngày cuối tuần của hai tuần là đủ rồi.”
Lý Tư Lâm không biết tất cả bạn trai đều tính toán tỉ mỉ thế hay là chỉ có mỗi cô. Cô cười kể lại với Lận Vũ Lạc, Lận Vũ Lạc xót xa một hồi: Từ sau khi ba mẹ qua đời, hai đứa tớ thật sự không có đồng bạc nào. Vũ Chu tiết kiệm đã thành thói quen, người ta thường nói hãy chuẩn bị cho hiểm nguy khi còn đang hòa bình. Lúc mua mì tôm cũng không mua theo thùng mà mua dạng đóng bao bì. Cậu có ghét bỏ nó không?
“Tớ ghét bỏ cậu ấy á? Tớ đã chọn sơn xong hết rồi, ngược lại tớ còn muốn so tài với cậu ấy cơ, để xem xem ai giành được vị trí đứng ghế xếp quét vôi đây!” Lý Tư Lâm khắc mãi trong lòng chuyện Lận Vũ Chu nói bản thân anh không có gì cả, đường cũng là do sách vở trải ra. Điều lãng mạn nhất anh có thể làm chính là trái tim chân thành nồng nhiệt của anh.
Có biết bao người hâm mộ chuyện tình náo nhiệt của người khác, xe BMW sang xịn, đồng hồ hàng hiệu hay bữa tối đắt tiền, hoa thơm, nước hoa, pháo hoa hay là vé máy bay khoang hạng nhất. Dùng tiền để thể hiện tình yêu thì rất quý giá, bởi người ta nói rằng tình yêu đích thực là khi bạn sẵn sàng bỏ tiền ra.
Lý Tư Lâm không hâm mộ những thứ này, cô cũng không cười chàng thiếu niên nghèo, cô biết chỉ cần Lận Vũ Chu bằng lòng, bên ngoài có rất nhiều cơ hội có mức lương trăm vạn đang chờ anh. Đương nhiên không thể so sánh với người ném mấy chục, cả trăm vạn vào quán bar để trữ rượu, nhưng thế thì sao? Lý Tư Lâm cảm thấy cô như đứng trước cửa núi khổng lồ, có biết bao cơn gió dữ cố gắng đẩy cô đi, chỉ có chính cô biết, thứ cô muốn chính là một tách trà thơm, một bữa cơm yên bình và một tình yêu đích thực làm trái tim đập loạn nhịp mà thôi. Ngọn gió không thể đẩy cô đi, cuối cùng làm cô quay bước ngược lại về một nơi gió mát.
Khi lựa màu, Lý Tư Lâm nhất quyết muốn tự mình pha màu. Cô pha một màu trắng xanh, thoạt nhìn trông có vẻ trắng, nhưng dưới ánh sáng lại chuyển sang màu xanh nhạt, giống như một hồ nước trong vắt. Trước tiên, hai người dọn dẹp phòng khách thật sạch sẽ, cô một mặt tường, anh một mặt. Cô đội mũ bảo vệ còn đầu anh quấn một cái khăn lông cũ. Cọ nằm lăn lộn, màu sắc thay đổi dần, hệt như điểm màu cho tâm hồn người ta.
Tay Lý Tư Lâm rất nhanh đã mỏi, nhưng cô chịu đựng, kiên quyết không nhận thua. Lận Vũ Chu thấy cô giơ tay càng ngày càng chậm, thế rồi anh bế cô xuống thang, bảo: “Em giúp anh một việc được không?”
- Câu thơ khắc trong tấm thẻ kẹp sách trích từ bài thơ “Tầm ẩn giả bất ngộ” của thi sĩ Giả Đảo thời Đường:
Tùng hạ vấn đồng tử,
Ngôn sư thái dược khứ.
Chỉ tại thử sơn trung,
Vân thâm bất tri xứ.
Dịch nghĩa – bản dịch của Tản Đà:
Gốc thông hỏi chú học trò
Rằng: thầy hái thuốc lò mò đi xa
Ở trong núi ấy thôi mà
Mây che mù mịt biết là đi đâu.
(Nguồn: Thi Viện)
- > Bài thơ gốc mô tả cuộc sống nhàn nhã của ẩn sĩ xa rời thế gian trần tục. Bài thơ chứa đầy tư tưởng thiền và có cảm giác thanh tao, tao nhã. ↩︎