Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 45: Phép nhân

Edit: Ry

Tập 3 đi dã ngoại của nhanh chóng lên sóng, dân mạng đã ngồi chờ sẵn lập tức lao vào. Tập này là quay ngoài trời, mấy gia đình tụ họp lại cùng tham gia hoạt động, mấu chốt nằm ở công đoạn các em nhỏ chơi đùa làm quen với nhau.

Đập vào mắt người xem là phong cảnh tuyệt đẹp của núi Tức Linh, sau đó là cảnh các gia đình tụ tập trên bãi cỏ. Khi dẫn chương trình tuyên bố nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa sẽ do các con đi nhặt đạo cụ để thu hoạch, mấy vị phụ huynh nhao nhao dặn con phải nhặt cái gì, fan nhà họ Túc bắt đầu lo lắng.

Bởi vì so với mấy nhà khác thì hai bé song sinh nhỏ hơn hẳn, đang ở độ tuổi bắt đầu nghe hiểu nhưng nói câu dài quá là chịu.

[Ờm... Căn cứ vào Weibo của nữ thần thì nghe chừng mấy bé còn ăn khỏe phết á.]

[Thôi xong, mấy cục cưng nhà mình sẽ bị đói rồi?]

[Rõ ràng bé tới đây để xem các cục cưng mà, sao giờ lại hóa thân phụ huynh nhọc lòng rùi.]

[Chẹp, có ai mà không như thế chứ? Cho nên tổ chương trình đang ủng hộ các phụ huynh mạng nạp tiền đúng không? Nói đi, mấy người cần bao nhiêu để mở cửa sau cho mấy bé nhà tui?]

Màn đạn đùa giỡn một hồi, người xem nói là lo chứ cũng biết tổ chương trình sẽ không để các con phải chịu đói. Fan nhà họ Túc còn cho rằng tổ nhà mình sẽ xếp cuối cùng, không ngờ trò chơi vừa bắt đầu đã thấy Túc Lê gầy yếu đi trước các bạn khác. Túc Lê và Túc Minh đeo sọt nhỏ bôn ba trên bãi cỏ, hoàn toàn không cần người lớn lo lắng, mà tốc độ nhặt đạo cụ của hai đứa nhỏ còn nhanh hơn hẳn.

Hai bé con vốn nhỏ hơn những bạn khác tham gia chương trình, bé anh còn là lùn nhất trong tất cả.

Nhưng Túc Lê biết để Túc Minh ngồi xuống, sau đó nhặt hết đạo cụ bỏ vào sọt của em. Hai anh em phân công hợp tác, tốc độ không hề chậm. Cho đến khi Túc Minh nhìn thấy con bướm, nhảy nhót bắt bướm mấy hồi làm đạo cụ trong sọt rơi đầy đất, mà Túc Lê đang nhặt đồ thấy đồ chơi đầy đất thì sửng sốt, sau đó đi theo sau lưng em trai nhặt lại đồ bị rơi.

[Lol má ơi không nghĩ tới hướng này.]

[Cuộc sống thật khó khăn, Lê Lê thở dài.]

[Thật sự là không ngờ tới vụ bắt bướm =)), bé em cứ như mèo con ấy.]

[Anh trai theo sau dọn bãi chiến trường cho em trai.]

[Vồ một cái vồ mất luôn cơm trưa rồi con ơi =))))).]

Hình ảnh thay đổi, bươm bướm bay mất, Túc Minh sực tỉnh, nhặt đạo cụ trên đất rồi chạy về phía anh, bổ nhào tới đẩy ngã cả Túc Lê, còn khiến đạo cụ trong sọt văng tứ tung, dân mạng xem mà cười sặc sụa.

[Tụi nhỏ rõ ràng đang rất nghiêm túc nhặt đạo cụ nhưng mà tui buồn cười quá không ngừng được.]

[Minh Minh: Bất ngờ chưa, máu lên thì cả anh trai cũng vồ.]

[Trời má lol có khi Lê Lê bé xíu như vậy là vì bị em trai đè nhiều quá không lớn được ấy.]

[Chú quay phim cũng không nhịn được cười kìa.]

[Ghét quá đi, nụ cười mẹ già của tui không thể ngừng được.]

Sau đó dân mạng được chứng kiến tương tác giữa các bạn nhỏ. Hai bé con nhà họ Túc một yên tĩnh một hiếu động, nhưng khi chơi cùng các bạn lớn hơn hoàn toàn không có cảm giác gượng ép. Túc Minh cực kì nghe lời anh, Túc Lê nói một thì sẽ không bao giờ đi hai. Lúc hợp tác với các bạn khác làm nhiệm vụ, hai bé con hoàn toàn không gây ảnh hưởng vì tuổi nhỏ, dễ dàng thắng được thiện cảm của người xem.

Tập 3 được phát sóng, một trong những điểm nóng thu hút sự chú ý chính là Túc Lê. Trong chương trình, Túc Lê và Túc Minh là hai bé nhỏ tuổi nhất, mà hai anh em so sánh với nhau thì Túc Lê còn gầy hơn. Mặc dù khuôn mặt vẫn bầu bĩnh, nhưng so với những bé khác thì kém xa lắm. Thế là mỗi lần chơi trò chơi lại thể hiện ra sự gap moe, Túc Lê không vì gầy yếu mà kéo chân sau, ngược lại, chính vì cơ thể nhỏ gầy mà trước khi làm điều gì bé con đều sẽ cẩn thận suy nghĩ, rất nhiều hành vi có logic trật tự rõ ràng, đứng giữa đám trẻ có vẻ như một ông cụ non.

[Không ngờ Lê Lê là kiểu người tui nhỏ nhưng não tui to.]

[Đúng rồi á lol, tui xem mấy bé khác hối hả chơi trò chơi, Lê Lê lại cứ thong thả từ từ.]

[Em phát hiện ra cái này, bé ấy kiểu như đi được thì sẽ không chạy, động não được thì sẽ không động thủ ấy.]

[Ư ư ư trùi ui tui nhìn thấy Lê Lê nhặt đồ giúp Ngải Khắc mà tui thấy thằng bé ngoan quá trời. Ngải Khắc không thích nói chuyện, thế là bé ý cứ im lặng đi cùng hỗ trợ thôi.]

Nếu nói hai tập trước, fan của cặp song sinh chủ yếu đến từ người mẹ Túc Dư Đường, vậy tập 3 đúng là đẩy hai đứa nhỏ lên cao điểm. Công ty của Túc Dư Đường cũng vì thế mà bận tối mắt, đầu tiên là từ chối lời mời từ các bên, sau là chú ý hướng đi của dư luận.

Nhà họ Túc lại không thèm để ý bình luận trên mạng, hai vợ chồng biết con được người ta quý mến thì rất mừng, mừng hơn nữa là sau đợt quay này, bé con nhà họ đã có bạn mới. Nói là bạn mới chứ cả hai cũng không nghe con nói gì, chỉ là lúc quay ba Túc để ý có hai đứa nhỏ nhà khác thích chơi với con mình, nhất là cậu bé gọi là Ngải Khắc kia, luôn lẽo đẽo theo sau bé Lê.

Dân tình cứ tưởng sẽ được thấy nữ thần mang con đi khắp nơi tuyên truyền, kết quả là ngoài chương trình , hai bé song sinh chẳng xuất hiện thêm ở đâu. Có lẽ là thỉnh thoảng xuất hiện trong đống ảnh chụp đời thường mẹ Túc đăng trên Weibo. Chương trình đúng hạn mà quay, nhà họ Túc lại tiến vào một giai đoạn căng thẳng mới.

Tháng sau là kì thi cấp 3, trong lần thi thử mới nhất, Túc Úc đã đột phá kỉ lục thành tích của mình, môn nào cũng đạt chuẩn, làm hai vợ chồng mừng điên lên được. Phòng làm việc của mẹ Túc đã chính thức thành phòng tự học của Túc Úc, mỗi ngày Túc Lê sẽ thấy anh cả đi sớm về trễ chăm chỉ học hành, về tới nhà là chui vào phòng làm việc của mẹ. Nhiều lần cậu tới phòng hoa, đi qua phòng làm việc sẽ luôn thấy chồng sách luyện tập chất thành núi.

Thứ 7 không có lịch quay, Túc Lê và cha tới phòng hoa, phát hiện đèn bên phòng làm việc đã sáng. Hôm qua Túc Minh quậy tới tận đêm, sáng không dậy được nên chỉ có Túc Lê theo cha tu luyện.

Tu luyện xong, Túc Lê ngó vào cửa sổ thấy anh trai vẫn đang đọc sách bên phòng làm việc, ngẫm nghĩ rồi đi qua.

Ba Túc hỏi: "Bé bé đi đâu thế?"

Túc Lê đáp: "Đi xem anh ạ."

Ba Túc đồng ý, còn dặn: "Đừng phá anh học nha."

Rất nhiều lần Túc Lê tới chỗ cửa sổ phòng làm việc dòm vào, ba Túc đã quen, thấy con đi về phía đó cũng không cản, xách vòi nước sang bên kia tưới cây.

Ly Huyền Thính đợi trong ngọc Phượng Hoàng, thấy Túc Lê tới chỗ hàng rào nhặt một cành cây rồi mới tới phòng làm việc, bèn hỏi cậu trong biển ý thứ: "Ngươi định bày trận?"

"Ừ." Túc Lê ngẩng đầu quan sát phương hướng, cuối cùng xác định bày trận ở phía bên này. Mặt cỏ trong vườn rất dày, cậu dùng cành cây chọc chọc, phát hiện rất khó vẽ, thế là cắn ngón tay nhỏ máu lên cành cây, sau đó vẽ lên tường.

Ly Huyền Thính nhìn một hồi: "Cái này khác với thủ pháp bày trận năm xưa của ngươi."

"Ta đơn giản hóa trận văn." Túc Lê trả lời: "Làm vậy bày trận sẽ nhanh hơn, đỡ tiêu hao linh lực nữa."

Đợt này nhờ xem sơ đồ mạch điện, Túc Lê luôn có ý tưởng mới, nghĩ ra được trận văn này. Trận pháp vốn có muôn hình vạn trạng, trước kia cậu bị gò bó trong thủ pháp bày trận cũ, muốn tiến bộ là rất khó. Nhưng đầu thai ở vạn năm sau, ý tưởng của Nhân tộc luôn rất mới lạ, nên từ những sơ đồ mạch điện kia, cậu tìm được phương thức mới để vận hành linh lộ, vừa hay có thể dùng để cải tiến trận pháp.

Ly Huyền Thính nhìn trận văn một lúc lâu mới nhận ra: "Đây là trận tụ linh và trận tập trung."

"Ta thay đổi trận tụ linh, trước đó đã thử trên người máy, dùng cũng được." Túc Lê tiếp tục vẽ trận pháp, giải thích: "Trận tập trung thì đây là lần đầu tiên thử, để xem có thành được linh lộ mới không, nếu không được thì ta đổi về cách cũ."

Trận tập trung, ý nghĩa như tên, có tác dụng nâng cao tinh thần giúp tập trung dễ hơn. Loại trận pháp này mạnh hơn chú tập trung, chú phải tiêu hao linh lực trong cơ thể mới đạt được hiệu quả tỉnh táo, nhưng trận tập trung kết hợp với trận tụ linh sẽ khiến nó như một trận pháp vĩnh cửu. Người ở trong trận này dễ tập trung tinh thần hơn, khó phân tâm, đạt hiệu quả cao nhất.

Lần trước Túc Lê đã quan sát phòng làm việc, phát hiện cha cũng bày một trận pháp tương tự, chẳng qua là trận văn rườm rà, hiệu quả cũng không rõ rệt. Cậu quyết định cải tiến thử, để xem có giúp anh cả học tốt hơn không.

"Ngươi xem linh lộ này, nếu dựa theo thủ pháp cũ thì phải đặt mắt trận ở đây, nhưng giờ thì có thể làm như vậy..." Túc Lê vẽ một đường xuống dưới, vừa vẽ vừa giải thích cho Ly Huyền Thính dụng ý của linh lộ, nghiêm túc như một thầy giáo nhỏ.

Ly Huyền Thính nhìn hai trận pháp dần thành hình dưới bàn tay Túc Lê, sau đó chúng chìm xuống mặt đất chỉ để lại vết mờ mờ, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

Hắn nói: "Trước kia ngươi cũng dạy ta như vậy."

Túc Lê nghi hoặc: "Dạy cái gì?"

"Dạy kiếm trận." Tiếng Ly Huyền Thính pha lẫn ý cười: "Ngươi nói với ta kiếm tu dùng kiếm trận là tám lạng nửa cân, thế là nắm tay ta dạy ta bày kiếm trận."

Túc Lê nghe hắn nói như vậy, cũng có đôi chút ấn tượng: "Ta nhớ là kiếm trận của ngươi dùng rất tốt."

Ly Huyền Thính thoáng im lặng, sau đó cười: "Là nhờ ngươi dạy tốt."

"Bé bé ơi?" Ba Túc ở đằng xa đã tưới xong hoa: "Mình đi đọc sách nào."

Túc Lê đã vẽ xong trận pháp, vứt nhánh cây vào bụi hoa, sau đó lạch bạch chạy về phía cha.

-

Sáng nay mẹ Túc có việc phải ra ngoài, Túc Minh dậy muộn, ăn no xong lại ngủ. Ba Túc lo lắng kiểm tra linh mạch của cậu nhóc, phát hiện linh mạch của Túc Minh đã phát triển hơn, ngủ nhiều là để khôi phục, thế là yên tâm.


Con non thích ngủ là chuyện bình thường, sức lực luôn dùng giấc ngủ để khôi phục.

Tầm 10 giờ hơn, Quý Minh và Bạch Quân tới tìm Túc Úc ôn thi, cả ba nhanh chóng chui vào phòng làm việc. Quý Minh thấy con chó vàng trong sân khá quen, bèn hỏi: "Anh, con này anh nuôi chẳng lẽ là cái con lần trước ở công viên được mang đi trạm cứu hộ?"

Túc Úc gật đầu: "Ừ, em tao nuôi."

Con chó vàng thấy là bạn của Túc Úc, nhiệt tình gâu gâu chào hỏi.

"Em anh mới hơn 2 tuổi đã biết cách chiến thắng cuộc đời rồi ư?" Quý Minh nhìn bốn phía, phát hiện cái lồng chó bị ném trong góc, tò mò hỏi: "Thế chim với mèo anh nuôi con nào?"

"Chim với mèo?" Bạch Quân nghi hoặc.

Quý Minh gật đầu: "Ổng bảo nuôi mèo nuôi chim nữa, nhưng tôi chưa thấy bao giờ."

Túc Úc mở cửa phòng làm việc: "Nuôi con nào là con nào? Tất nhiên là nuôi ở trong nhà rồi."

Quý Minh vừa vào phòng làm việc đã cảm thấy tỉnh táo có tinh thần hẳn: "Lần trước em đã thấy cái phòng này của nhà anh kì diệu lắm nhé, lần nào em tới cũng có thể làm hết ba bộ đề."

Bạch Quân hơi nhắm mắt lại cảm nhận, cũng đồng ý: "Không khí trong này tươi mát hơn nhiều, dễ tập trung hơn."

"Không mỏi lưng không đau đầu, đọc đề cũng không thấy buồn ngủ." Quý Minh đặt túi sách lên bàn: "Nào nào chiến thôi. Em có cảm giác hôm nay mình có thể làm hết năm bộ đề."

Ba thiếu niên châu đầu học tập, lát sau ba Túc mang đồ ăn vặt tới, còn cầm theo vài cuốn sách, sau lưng là Túc Lê nho nhỏ. Thôn đột nhiên có cuộc họp, yêu cầu chủ các hộ tới bàn công chuyện, ba Túc đành phải đi một chuyến. Hắn đưa Túc Lê sang đây, còn dặn Túc Úc tầm nửa tiếng đi xem Túc Minh một lần.

Túc Úc đồng ý, nhưng mắt vẫn dán vào sách ôn luyện.

Túc Lê không muốn quấy nhiễu bọn họ, cầm một quyển sách đặt lên ghế sô pha, sau đó kiễng chân bò lên, tìm một chỗ có ánh sáng tốt, bắt đầu đọc.

Trong phòng làm việc toàn dấu vết học tập của Túc Úc, góc nào cũng có sách giáo khoa với sách ôn luyện, trên ghế sô pha cũng có mấy quyển. Túc Lê đọc hết cuốn sách mang theo, bèn thò tay cầm quyển ở bên chân lên.

Ly Huyền Thính bỗng hỏi: "Đây là cái gì?"

"Sách của Nhân tộc, bây giờ yêu cũng phải học." Túc Lê trả lời trong đầu: "Có vẻ như rất khó, anh ta học rất lâu cũng không học được."

Ly Huyền Thính lại hỏi: "Ngươi đọc có hiểu không?"

Túc Lê đáp: "Có vài chữ không biết, nhưng có thể hiểu đôi chút."

Bạch Quân sửa bài cho Túc Úc xong đặt sang bên, day mày định nghỉ ngơi một lát, bỗng thấy Túc Lê ngồi ở đối diện mình.

Ghế sô pha rất lớn, bé con gần như lọt thỏm trong đó. Túc Lê lúc đọc sách rất yên tĩnh, gần như không phát ra tiếng động nào.

Bạch Quân nghĩ mình có mang sách, thế là lấy quyển Toán cơ bản trong cặp ra, định đưa cho Túc Lê để thằng bé làm chút đề, tới gần mới phát hiện Túc Lê đang đọc sách của Túc Úc. Đây là sách giáo khoa, bé con còn rất chăm chú.

Túc Lê vốn đang dạy Ly Huyền Thính nhận chữ, đột nhiên nghe được âm thanh.

"Anh ngồi đây được không?" Bạch Quân nhỏ giọng hỏi.

Túc Lê gật đầu, Bạch Quân ngồi xuống rút ra một quyển sách mới, bảo cậu: "Anh nghe Túc Úc bảo sách lần trước mang cho em em đọc hết rồi. Anh có sách mới này, em có muốn học không?" Sách lần trước anh mang cho Túc Lê là sách Toán cộng trừ của lớp 1, nhưng dạy mấy lần Túc Lê đã làm được hết, thậm chí là học một hiểu mười.

Anh lấy sách ra, mắt Túc Lê lập tức dán vào, con ngươi trong veo đầy sự tò mò.

Bé con bập bẹ hỏi: "Học gì ạ?"

Bạch Quân đáp: "Phép nhân."

Anh viết mấy phép tính đơn giản ra giấy nháp: "Mình học cái này."

Túc Úc đấu vật với đề Toán xong, bất ngờ là hôm nay cậu nhóc không cần tạm dừng vì đề quá khó, thậm chí luôn rất tỉnh táo, mấy chỗ hay sai đều nhìn ra: "Bạch Quân, ông xem hộ tôi bài đại số này tôi làm đúng không?"

Ngẩng lên mới thấy ghế của Bạch Quân trống không, Quý Minh ngồi cạnh cũng không biết đã đi đâu.

Túc Úc ngoảnh lại, phát hiện hai người kia đều ở chỗ ghế sô pha, nhìn Túc Lê viết vẽ gì đó. Cậu bèn đứng dậy đi tới: "Mấy người làm xong hết đề rồi à..."

"Anh Úc, anh tới đúng lúc lắm, em anh siêu vãi ấy, thuộc cả cửu chương rồi!" Quý Minh không chớp mắt nhìn Túc Lê viết chữ, giơ tay vẫy Túc Úc.

Túc Úc sửng sốt: "Cửu chương gì cơ?"

"Cửu chương nào nữa, bảng cửu chương trong môn Toán ấy."

[Tác giả có lời muốn nói]

Túc Úc: Mày nói lại đi, bảng gì cơ?

Quý Minh: ?