Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 43: Nuôi chó.

Edit: Ry

Bữa sáng Túc Lê ăn hết ba bát cháo, mẹ Túc mừng rơn, xúc cơm cho mọi người cũng nhiều hơn. Ăn sáng xong, ba Túc phải đi làm, hôm nay mẹ Túc cũng có việc phải ra cửa, trong nhà chỉ còn Phong Yêu với Trần Kinh Hạc.

"Lúc Cục Quản Yêu gọi cho tôi nói chuyện ở núi Tức Linh, tôi không ngờ lại nguy hiểm như vậy. Cũng may là có ngài, nếu không thì Trận Linh chắc chắn sẽ thăng tiên thành công. Đến lúc đó sinh linh quanh đây sẽ bị tiêu diệt." Trần Kinh Hạc nói được một nửa, nhìn sang Ly Huyền Thính ngồi bên cạnh Túc Lê: "Còn kiếm linh Huyền Thính..."

Túc Lê ăn no quá: "Nếu không tìm được vật liệu đúc kiếm thì cũng chỉ có thể tìm lại thân kiếm năm đó."

Trần Kinh Hạc dán mắt vào kiếm linh: "Vậy cái này..."

Ly Huyền Thính thấy y cứ nhìn mình, bèn giải thích: "Kiếm Huyền Thính đã ngủ say vạn năm, cần có kích thích từ bên ngoài ta mới có thể phát hiện được."

"Vậy thì khó rồi." Vạn năm qua Trần Kinh Hạc chưa từng từ bỏ tìm kiếm manh mối về Phượng Hoàng, tất nhiên Ly Huyền Thính cũng nằm trong phạm vi tìm kiếm của y. Nhưng một vạn năm trôi qua, lần duy nhất y bắt được tín hiệu chính là lúc tìm được Túc Lê: "Có điều, theo suy đoán của tôi thì chuyện thu thập mảnh vỡ của kiếm Huyền Thính sẽ không thể nhanh được. Việc trong núi Tức Linh tồn tại nửa miếng ngọc Phượng Hoàng cũng là tới nay chúng ta mới biết, có lẽ việc ngài đầu thai chỉ là bắt đầu. Kiếm theo kiếm chủ, nếu kiếm Huyền Thính có manh mối thì chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở gần ngài."

Trần Kinh Hạc đề nghị: "Phượng Hoàng đại nhân chỉ cần lưu ý tới lạ thường ở xung quanh, còn những nơi khác tôi sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm."

Bàn chuyện được một nửa, điện thoại của Kinh Hạc bắt đầu réo liên hồi. Tổng giám đốc trăm công ngàn việc khó khăn lắm mới dành ra được chút thời gian vào buổi sáng để tới đây, sau vài tiếng đã bị các loại công việc trong tập đoàn quấn lấy, nói điện thoại thêm mấy câu rồi cũng đứng dậy ra về.

Túc Lê ngồi một chỗ suy nghĩ, vừa lo lắng không biết sau này mình sẽ phải tu luyện như thế nào, vừa nghĩ xem có cách nào tìm lại thân kiếm cho Ly Huyền Thính không. Ngẫm nghĩ mãi rồi lại bị âm thanh xung quanh thu hút sự chú ý. Túc Lê thấy Túc Minh không ngừng nhào về phía Ly Huyền Thính, lần nào cũng chạy xuyên qua, nhưng nhóc con này không hề biết mệt cứ lặp đi lặp lại, chơi một hồi thấy vui còn cười khanh khách.

Ly Huyền Thính lùi lại mấy bước, tránh cho Túc Minh nhào tới đâm phải góc sô pha.

Thấy Túc Lê nhìn mình, hắn hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Túc Lê ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta cảm giác ngươi rất quen thuộc thế giới này."

Không giống cậu, lúc mới thức tỉnh thấy cái gì cũng tò mò, không phân biệt được linh lực với khoa học kỹ thuật, gây ra đủ chuyện xấu hổ. Nhưng Ly Huyền Thính lại bình thản kiệm lời, dường như không gì trong phòng khách có thể khơi dậy hứng thú của hắn, chỉ khi nói chuyện với cậu mới thấy được sự phân tâm.

Ly Huyền Thính hơi khựng lại: "Vậy à?"

Túc Lê gật đầu.

Kiếm linh lại nói: "Thật ra từ nãy ta đã muốn hỏi những thứ bên cạnh ngươi là gì vậy."

Túc Lê quay sang, thấy một núi người máy đồ chơi, bên trong còn có rất nhiều kiểu dáng mới, hẳn là mẹ mới mua thêm. Cậu có phần tự hào lấy một con ra, giới thiệu: "Để ta dạy cho ngươi, cái này gọi là người máy, mạch điện bên trong rất giống linh lộ..."

Phong Yêu vào bếp lấy hai bình sữa, trở lại thì thấy ba đứa nhỏ đang túm tụm trên ghế sô pha nói chuyện. Túc Lê cầm người máy giới thiệu với kiếm linh, Túc Minh ở bên cạnh thò đầu tới, mỗi người một câu.

Túc Lê chỉ vào mặt sau của người máy: "Nhân tộc ở thời đại này rất thông minh, mạch điện bên trong còn tinh xảo hơn linh lộ của chúng ta khi đó, có cả pin nữa, nó có tác dụng giống với linh lực."

Túc Minh khoa tay múa chân: "Nó có thể múa! Còn bay được nữa!"

Túc Lê giải thích cho em trai: "Cái bay được gọi là máy bay, máy bay đồ chơi không phải là người máy."

Túc Minh kiên trì theo ý mình: "Có chạy được nữa! Chạy vèo vèo."

Túc Lê lại nói: "Đó là ô tô điều khiển từ xa, cũng không phải người máy."

Ly Huyền Thính kẹp giữa hai anh em, nghe hai người nói về các loại đồ chơi, thỉnh thoảng gật gù như cổ vũ. Phong Yêu đứng nghe tiếng bé con bập bẹ giảng giải hết sức nghiêm túc, nghe một hồi cảm giác tim sắp tan chảy. Y ngồi xuống cạnh bọn trẻ, đưa hai anh em mỗi người một bình sữa, bảo: "Sáng nay chưa uống sữa."

Ly Huyền Thính nhìn hai bình sữa một đỏ một xanh trong tay Phong Yêu, thấy Túc Lê cầm bình màu đỏ, rất thành thạo ngậm vào ống hút, sau đó má phập phồng, một lúc sau lại ngừng.

Túc Lê nói một hồi cũng khát, đúng lúc Phong Yêu mang sữa tới, bèn cầm bình sữa uống hai ngụm. Định là uống nốt ngụm này rồi đặt xuống nói chuyện tiếp, Ly Huyền Thính ngồi bên cạnh lại giơ ngón tay chọc thử vào cái má phình phình vì đang uống sữa của cậu.

"Ừm?" Túc Lê ngoẹo đầu, không hiểu hành vi này của Ly Huyền Thính, tưởng là hắn có gì muốn hỏi.

Ly Huyền Thính rủ mắt, khuôn mặt thật mềm, cảm giác chọc một cái là thủng.

"Anh!" Túc Minh nhặt ngọc Phượng Hoàng rơi trên ghế sô pha: "Rơi này!"

Túc Lê hoàn hồn, giờ mới biết ngọc Phượng Hoàng cậu cất trong túi áo bị rơi ra. Túi áo ngủ hơi nông, cậu cũng hiếm khi để đồ trong túi. Nhận miếng ngọc từ tay Túc Minh, Túc Lê suy nghĩ xem nên cất ở đâu.

Phong Yêu thấy thế mở tay ra, một sợi dây màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay y: "Cái này bện từ tơ tằm đen, khó đứt. Nếu nhóc sợ mất thì đeo lên cổ đi."

Túc Lê nghĩ đến lúc Ly Huyền Thính mới thức tỉnh, hắn cũng đang đeo miếng ngọc này, bèn cầm sợi dây lồng vào ngọc Phượng Hoàng, nhờ Phong Yêu đeo cho, giờ mới yên tâm.

"Ta phải trở về." Ly Huyền Thính bỗng nói.

Túc Lê giật mình: "Trở về?"

"Ta phải trở về ngọc nghỉ ngơi, nếu có chuyện ngươi cứ gọi ta là được." Ly Huyền Thính thấy Túc Lê không hiểu thì giải thích: "Ngọc Phượng Hoàng có thể nuôi thần hồn, ta ở trong đó sẽ tốt hơn là ở bên ngoài." Hắn nói xong hóa thành vệt sáng bay vào miếng ngọc trên cổ Túc Lê.

Túc Minh sững sờ: "Biến mất rồi!"

Túc Lê rủ mắt nhìn miếng ngọc đỏ chỉ cần cúi đầu là có thể thấy. Ly Huyền Thính nói không sai, ngọc Phượng Hoàng đúng là có thể nuôi dưỡng thần hồn, nhưng ngọc ở ngay sát gần như vậy thì ở bên trong hay bên ngoài đều như nhau. Khác biệt duy nhất là kiếm theo kiếm chủ, Ly Huyền Thính ở bên ngoài thì linh lực hắn tiêu hao sẽ đến từ cơ thể cậu.

Ly Huyền Thính không nói, nhưng rõ ràng là vì nghĩ cho cậu.

--

Mẹ Túc tới trưa mới xong việc về nhà, không thấy Ly Huyền Thính đâu còn hỏi Phong Yêu, biết được kiếm linh về ngọc Phượng Hoàng nghỉ ngơi mới yên tâm. Chị nói: "Trong nhà chỉ có hai cái ghế trẻ em, mama mới nhờ công ty chuẩn bị thêm cái nữa, lần sau Huyền Thính có thể ăn cơm cùng nhà mình. Mama sẽ khắc trận tụ linh cho bạn."

Túc Minh nghe được thắc mắc: "Mama, trận tụ linh là cái gì?"

"Trận tụ linh là trận pháp, đợi Minh Minh lớn thêm chút nữa là có thể học trận pháp nha." Túc Dư Đường bế con lên, vừa đi vừa giải thích cho thằng bé trận tụ linh là gì.

Túc Lê ngồi trên ghế sô pha, tay ôm bình sữa Phong Yêu mới pha.

Bình sữa nhanh chóng thấy đáy, Phong Yêu ngạc nhiên: "Uống nữa không?"


Túc Lê gật đầu.

-

Chương trình không có quá nhiều hạn chế và yêu cầu, chủ yếu là quay sinh hoạt thường ngày. Một ngày nghỉ, một ngày làm việc, hai trạng thái khác biệt trong đời sống nhận được sự khen ngợi cực lớn. Gia đình Túc Dư Đường cực kì hot trên mạng. Yếu tố thứ nhất thu hút sự chú ý là chồng của Túc Dư Đường, dù là bề ngoài hay hành vi cẩn thận chăm sóc cho hai bé con trong chương trình thì Túc Thanh Phong đều được cư dân mạng khen hết lời. Tiếp theo là Túc Úc rất hiếm khi xuất hiện nhưng cực kì nổi bật. Cuối cùng chính là anh bảo mẫu đẹp trai nhà họ Túc thuê.

Cả nhà toàn trai đẹp gái xinh, dân mạng xem mà không ngừng hò hét gia đình thần tiên, độ hot vượt xa các nhà khác.

[Thế mà lại có ngày tui nhớ mãi không quên một bảo mẫu.]

[Anh bảo mẫu đẹp trai không định mở Weibo kiếm fan à! (mị lo lắng)]

[Quả nhiên trai xinh gái đẹp đều có chủ sớm. Nhớ năm xưa tui gáy không một thằng đàn ông nào có thể xứng với nữ thần của tui, giờ ăn vả đau quá.]

[Anh cả không xứng có tên họ à? @Cục Cưng Đáng Yêu, yêu cầu mãnh liệt tập sau gia tăng cảnh quay của anh cả!]

[Em có thể hèn mọn xin nữ thần đăng ảnh đời sống thường ngày không? Tại sao các nhà khác đều có mà Lê Minh nhà chúng ta không có (khóc lớn)]

Đang là thời điểm chương trình hot nhất, nên sau khi bắt đầu phát sóng, các gia đình tham dự cũng lần lượt đăng ảnh sinh hoạt của con lên để hưởng ứng. Dân mạng vơ vét được rất nhiều ảnh từ các gia đình khác, có mỗi nhà Túc Dư Đường là không đăng cái nào. Khi mà dân mạng gào khóc đòi ăn, cuối cùng Túc Dư Đường cũng chịu đăng một video quay cảnh ăn cơm.

Thời điểm quay là bữa sáng, hai bé con ngồi ở ghế cho trẻ em, bên cạnh còn có một cái ghế trống chồng mấy cái gối.

Tụi nhỏ ăn rất tập trung, Túc Minh là húp xì xụp, Túc Lê thì ngồi ngay ngắn cầm thìa, xúc từng chút bỏ vào miệng, bên cạnh còn có một cái chén không. So với Túc Minh chỉ biết vùi đầu ăn, Túc Lê thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía ống kính, hoặc là nhìn sang cái ghế bên cạnh như nhìn ai đó.

Trong video vang lên tiếng Túc Dư Đường: "Bé bé muốn ăn nữa không?"

Túc Lê nhìn cái chén không bên cạnh, ngập ngừng hỏi: "Còn hông ạ?"

[Còn!!! Cục cưng muốn ăn bao nhiêu mama mua hết cho con!]

[Lúc thằng bé nhìn vào ống kính tôi tưởng mình chết rồi chứ, như kiểu nó đang làm nũng với tôi ấy.]

[Bé tí đã biết xấu hổ rồi ư? Còn cứ liên tục nhìn ống kính nữa chứ.]

[Em cứ tưởng là Lê Lê kén ăn nên mới gầy như vậy, thế mà một bữa ăn những ba bát?]

[Thôi xong, tui bắt đầu lo cho khả năng tiêu hóa của cục cưng.]

[Con nhà người ta có khác, con em mà chịu ăn như vậy thì tốt quá.]

Mạng xã hội toàn tiếng hú hét vì video của Túc Dư Đường, chính chủ đăng video xong lại đặt điện thoại sang một bên.

Đến chiều, nhân viên của chương trình tới nhà. Một là do lần trước quay lỡ dở, tổ quay phải bàn lại thời gian và địa điểm, nhưng cân nhắc tới những cảnh đã quay, họ quyết định chọn một khu vực ở gần thôn để quay nốt nửa còn lại. Hai là họ tới để tiện thể bàn với phòng làm việc của Túc Dư Đường chuyện tuyên truyền.

Trước kia Túc Lê không quan tâm những chuyện này, thậm chí rất nhiều thứ tới lúc quay cậu mới biết. Lần này vừa hay có Phong Yêu ở đây, nghe được từ gì không hiểu là quay sang hỏi y.

Sự kiện khiến chương trình phải tạm dừng quay cũng gây náo động trên mạng, về sau các ban ngành có liên quan đứng ra "bác bỏ tin đồn" thì mới giảm bớt phần nào áp lực dư luận. Hai tập trước đã chiếu, các gia đình khác đều tích cực hưởng ứng nên nhân viên tới đây ngoài việc xác nhận với Túc Dư Đường chuyện tuyên truyền, thì cũng là để nhắc khéo chị có thể thường xuyên đăng ảnh con lên Weibo.

Lúc nhân viên ra về đã là 4-5 giờ chiều, Túc Dư Đường vào bếp nấu cơm, Phong Yêu dẫn hai đứa nhỏ ra sân hóng mát. Buổi chiều trên núi mát mẻ, hai bé con mặc áo gió nằm ngoài bãi cỏ. Túc Minh không chịu nằm yên, thấy anh hai nhắm mắt ngủ thì lại nghịch ngợm sờ tóc anh.

Phong Yêu vốn định ngăn cản, bỗng thấy tóc mới mọc của Túc Lê hình như đều có màu vàng nhạt.

Y khựng lại, đi lên trước cẩn thận quan sát, đúng thật. Tóc ban đầu của bé con là màu đen, mấy sợi vàng nhạt mới mọc cực kì dễ thấy trên cái đầu xù xù. Trước đó Túc Lê cũng có tóc vàng nhạt, nhưng chỉ lác đác, lần này là tất cả tóc con đều có màu vàng.

Túc Lê nhắm mắt tu luyện một hồi, mở mắt ra thì thấy Phong Yêu đang nhìn đầu mình.

Cậu định hỏi có chuyện gì vậy, đột nhiên nghe được tiếng chó sủa quen thuộc.

"Gâu gâu ----"

Tiếng chó sủa khiến tập thể người trên bãi cỏ chú ý, Túc Lê nghiêng đầu thì thấy ngoài hàng rào có một chú chó vàng. Con chó đó ngậm một nhánh cây, thấy Túc Lê thì kích động giơ chân trước tì lên rào, lại sủa vài tiếng.

Túc Lê sửng sốt, sao nó lại ở đây?

"Chuyện gì vậy?" Mẹ Túc ở trong nhà nghe được tiếng chó sủa nên đi ra, thấy con chó bên ngoài quen quen, hình như chị từng gặp nó rồi.

Túc Lê đứng dậy chạy tới chỗ hàng rào, vừa thò tay ra, chú chó đã lập tức vươn đầu tới dụi.

Nó dụi mấy lần, sau đó cẩn thận thả nhánh cây nó tha tới vào tay Túc Lê.

Đây là nhánh cây hôm trước cậu dùng để vẽ trận ở núi Tức Linh.

Khu du lịch hôm đó nằm cách nhà họ Túc mấy ngọn núi, xem phương hướng thì có vẻ nó không đi theo đường cái mà là thuận theo núi tìm tới đây. Túc Lê nhìn nhánh cây kia vẫn còn dấu máu đỏ.

Cậu có để lại dấu Phượng Hoàng trong người nó, về sau con đường tu hành của nó sẽ luôn có cậu che chở, nên ở gần trận tụ linh sẽ tốt hơn. Không ngờ nó lại trèo đèo lội suối tới đây để trả cho cậu nhánh cây.

"Mi cố ý mang cái này tới trả à?" Túc Lê hỏi.

Con chó vàng gâu gâu hai tiếng, lại dụi vào lòng bàn tay nhỏ.

Mẹ Túc đi ra sân, thấy con chơi với chú chó. Túc Lê tay ngắn, một người một chó cách hàng rào, con chó vàng kia hồ hởi chen tới, gần như là nhét đầu vào tay bé con, thấy Túc Lê không nhúc nhích còn tự động dụi dụi.

"Đây chẳng phải là con chó hôm nọ ở công viên sao?" Mẹ Túc nhận ra: "Tìm tới tận đây?"

Con chó có ấn Phượng Hoàng, nhưng gặp mẹ Túc vẫn sợ, đáng thương ư ử mấy tiếng. Túc Dư Đường bèn thu hồi trận pháp trước nhà, mở cổng cho nó vào trong: "Nhóc con, mau vào đi."

Túc Minh thấy chó thì tròn xoe mắt nhìn, giơ đôi chân lũn cũn chạy tới cạnh nó, hết nhìn trái lại nhìn phải, không nhịn được tiến lên sờ. Con chó này rất khôn, ngoan ngoãn nằm xuống cho tiểu yêu thoải mái vuốt ve.

"Mama! Bạn cún!" Túc Minh kích động.

Tay Túc Lê cầm nhánh cây, thứ này không có tác dụng gì với cậu, để lại cho con chó có thể che chở nó, chí ít một vài yêu quái sẽ không thể tới gần nó nhờ vết máu. Cậu đặt nhánh cây xuống trước mặt nó, bảo: "Cái này cho mi."

Con chó vàng: "Ư ư."

Túc Lê chân thành nói: "Bảo cho là cho."

Túc Dư Đường thấy hai con đều quấn quít bên chú chó, không nhịn được chụp một tấm gửi vào nhóm chat gia đình.

Chụp xong lại thấy ảnh không thể hiện được sự đáng yêu của tụi nhỏ, bèn quay liền mấy cái video ngắn.

--

Hôm nay Túc Úc đi học, cả ngày đều mất tập trung, trong giờ cũng không bám theo thầy cô hỏi bài, khiến giáo viên dạy tiếng Anh rất sốc, tan học cố ý gọi cậu nhóc lên văn phòng làm công tác tư tưởng. Các thầy cô khác thấy vậy không khỏi góp ý, vì trong số những học sinh họ từng dạy, Túc Úc phải nói là người chăm chỉ nhất, nhưng khổ cái dạy thế nào điểm cũng không lên, họ xót ruột lắm.

Nghe nói lần này Bạch Quân phụ đạo cho, cuối cùng thành tích cũng nhích lên được chút, thầy cô mừng hết lớn.

Giáo viên tiếng Anh dặn: "Em không nên vì thấy điểm mình có tiến bộ mà lơ là, có gì không hiểu cứ tới văn phòng hỏi thầy cô. Cuối tuần có bài thi, chúng ta cố gắng lên thêm một hạng nữa nhé?"

Túc Úc: "Thầy phải tin em chứ, Bạch Quân bảo lần này em có thể lên thêm 3 hạng."

Giáo viên tiếng Anh nghe thế lập tức nói: "Được được được, vậy thầy chờ tin tốt của em."

Túc Úc ở văn phòng nhận sự hỏi than của các thầy cô chán chê rồi mới được thả về, tới cổng trường lại gặp Quý Minh.

Quý Minh bảo: "Cuối cùng cũng ra, đi hiệu sách không? Mấy quyển sách luyện tập mà Bạch Quân bảo hình như có hàng rồi á."

Nói xong thấy Túc Úc cứ thả hồn đi đâu, Quý Minh không khỏi thắc mắc: "Hôm nay anh bị cái gì mà thẫn thờ thế? Thầy Ngô mắng à? Không thể nào. Ổng cưng anh nhất cả trường, lần này thành tích tiếng Anh của anh có tiến bộ, ổng gặp ai cũng..."

"Mày không hiểu đâu." Túc Úc nhìn Quý Minh, lại thở dài: "Không đi, hôm nay tao phải về sớm."

Quý Minh lại càng khó hiểu, định nói thêm thì thấy Túc Úc mở điện thoại xong đứng im tại chỗ.

"Lại sao nữa? Không về à?"

Túc Úc nhìn ảnh và video trong nhóm chat vx, hai đứa em đang chơi đùa với một con chó vàng trông rất quen. Cậu chàng bỗng nói: "Nhà tao nuôi chó."

Quý Minh sửng sốt: "Nuôi chó!? Nhà anh hết nuôi mèo nuôi chim rồi giờ còn nuôi chó???"

[Tác giả có lời muốn nói]

Quý Minh: Ảo thế nhỉ

_______________________