Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
Chương 6: Cậu vẫn là Tiêu Gia Niên
Giọng Hoắc Hàm trầm xuống, từng lời nói ra rất chậm, không lớn tiếng, không quát tháo, mang theo uy nghiêm cao quý, đè nặng lên tim người khác, khiến người ta nghẹn thở.
Lâu Hướng Thần bỗng có chút hoảng hốt: "Không phải, anh hai, tôi nói sai rồi, cái miệng tôi cậu cũng biết đấy, rất không biết giữ mồm giữ miệng!"
"Tôi và Tiêu Gia Niên không phải loại quan hệ đó, cũng đừng mang chuyện tôi dẫn thằng bé về nhà nói với người khác, tôi không muốn nghe bất kỳ ai bàn tán mấy tin đồn tình cảm về tôi và cậu ấy nữa."
"Hiểu hiểu hiểu, tôi sẽ lập tức truyền đạt ý cậu ra ngoài, đảm bảo không ai dám nói lung tung nữa." Nói xong, Lâu Hướng Thần thử dò hỏi: "Vậy cậu đưa người ta về nhà thật hả?"
Vừa nghe tin đồn tình cảm nhảm nhí đó, lửa giận Hoắc Hàm xộc thẳng lên đầu, đến mức suýt bóp cổ Lâu Hướng Thần gào lên: "Cậu con mẹ nó có biết nói chuyện không hả?! Đó là con trai tôi! Con trai tôi!"
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, có thể lúc hắn ở bên cạnh Tiêu Gia Niên đã có ai đó trong giới nhìn thấy.
Hơn nữa, tình hình hiện tại của hai người quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm, Kiêu Kiêu mới 19 tuổi, hắn đã 28, chênh lệch tuổi tác gần 10 tuổi, trước đây hai người lại không hề có bất kỳ giao tình nào, nhìn thế nào cũng giống trâu già nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nổi lên ý đồ xấu với tiểu mỹ nhân.
Suy nghĩ một hồi, Hoắc Hàm quyết định vẫn không nên để người ngoài biết về mối quan hệ giữa hắn và Kiêu Kiêu, tránh thêm thị phi.
Tuy nhiên, trước mặt bạn bè, Hoắc Hàm cũng không giấu giếm gì, chỉ sửa lời nói một chút: "Tiêu tiên sinh là một vị bác sĩ giỏi, tôi luôn kính trọng ông ấy. Ông ấy đã qua đời, để lại một số chuyện còn chưa giải quyết, thêm nữa đứa nhỏ ở một mình sẽ gặp nhiều khó khăn, hiện tại tôi coi em ấy như em trai ruột, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
"Lại nói linh tinh nữa, tôi đập cậu ngay đấy."
"......"
Tắt điện thoại, Hoắc Hàm mới cảm thấy mệt mỏi ập đến, hắn vào phòng tắm rửa mặt đơn giản.
Rửa mặt xong, Hoắc Hàm bước ra khỏi phòng tắm, vắt chiếc khăn lau tóc hờ hững lên cổ, định ra ngoài rót nước uống.
Vừa ra ngoài hắn đã thấy Tiêu Gia Niên đang đứng một mình trước cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Cậu quay lưng về phía Hoắc Hàm, ngắm nhìn khu vườn ngoài cửa sổ.
Trước đây, Tiêu Gia Niên vốn không mập, nhưng sau khoảng thời gian biến động này, cậu càng gầy đi trông thấy. Bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt mặc trên người cậu trông có vẻ rộng thùng thình.
Hoắc Hàm nhớ lại cách hắn miêu tả Tiêu Gia Niên trước đây.
Thiếu niên có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, đường nét trên khuôn mặt tinh tế, đôi mắt to tròn long lanh như nắng gắt, ban ngày chứa đựng ánh nắng ấm áp, ban đêm chứa đầy ánh trăng sáng, trong đấy như ẩn chứa dải ngân hà, ôm trọn bốn mùa.
Trên má vẫn còn lưu lại chút bầu bĩnh trẻ con chưa hoàn toàn tan biến, khi cười rộ lên một bên má sẽ lõm xuống một hố nhỏ, như đựng đầy rượu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta choáng váng đắm chìm trong đó.
Nhưng bây giờ, khi Hoắc Hàm nhìn vào bóng lưng của Tiêu Gia Niên, người trước mắt mang theo màn đêm dày đặc, gió thu se se lạnh, cành cây khẽ lay động.
Hoắc Hàm thế mà cảm nhận được một nỗi cô đơn vô bờ bến.
Không biết từ bao giờ, khuôn mặt thiếu niên đã hoàn toàn mất đi vẻ bầu bĩnh trẻ con, đường nét trên khuôn mặt cậu càng thêm rõ ràng hơn, bớt đi một lớp mềm mại, trong mắt phủ đầy băng giá, vẻ đẹp cả người toát lên cảm giác diễm lệ đầy công kích.
Hoắc Hàm trong lòng căng thẳng, nhẹ giọng gọi cậu: "Kiêu Kiêu."
Thiếu niên định thần lại, quay đầu thấy Hoắc Hàm, vì thế cười nhẹ với hắn rồi đáp: "Hoắc tiên sinh."
Bên má phải hơi hóp lại để lộ má lúm đồng tiền, tia sáng trong mắt còn nhẹ nhàng hơn cả ánh trăng phía sau.
Trong khoảnh khắc chớp mắt này, Hoắc Hàm cảm thấy vừa nãy bản thân nhìn lầm rồi, Tiêu Gia Niên không hề thay đổi.
Hoắc Hàm thu hồi suy nghĩ trong lòng, biểu cảm bình thường hỏi cậu: "Đã trễ như vậy còn chưa đi ngủ sao?"
"Không có gì, chỉ là ngủ không được."
Hoắc Hàm đi đến bên cạnh Tiêu Gia Niên, cùng cậu ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nghiêng đầu hỏi.
"Em vừa gọi anh là gì?"
Tiêu Gia Niên sửng sốt, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu, cúi đầu không nói gì.
Gọi Hoắc tiên sinh nghe khá xa lạ, cứ như cậu không muốn thân thiết với Hoắc tiên sinh.
Nhưng gọi anh trai, cậu gọi không ra tiếng.
Lúc trước ở nghĩa trang, khi Hoắc Hàm hỏi cậu có nguyện ý cùng hắn xây dựng một gia đình mới hay không, cậu đã động lòng.
Từ nhỏ đến lớn, ký ức về gia đình của cậu luôn tràn đầy hạnh phúc. Cha mẹ cậu yêu thương nhau, nâng niu đứa con duy nhất này. Tuy mẹ mất sớm nhưng cha vẫn quyết định không tái hôn, một mình kiên trì nuôi dạy Tiêu Gia Niên trưởng thành, cũng dành cho cậu gấp đôi tình yêu.
Thế nhưng chỉ trong vòng một tháng, tổ ấm của cậu tan vỡ.
Cậu quá bàng hoàng, quá hoang mang, khao khát có được một gia đình.
Cho nên khi ở nghĩa trang, lúc nghe thấy từ "gia đình", cậu đã lao vào lòng Hoắc tiên sinh và gọi một tiếng "anh ơi".
Nhưng nỗi sợ hãi lớn hơn nữa nhanh chóng ập đến.
Hoắc tiên sinh quá tốt bụng với cậu. Nếu là thiên chi kiêu tử Tiêu Gia Niên ngày xưa, cậu có thể ung dung đón nhận lòng tốt của người khác vì cậu tin vào vẻ đẹp của thế gian, vì lúc ấy cậu vẫn sở hữu một trái tim trong sáng hoàn chỉnh.
Nhưng chứng kiến Văn Thần Cảnh - người mà cha cậu nhìn từ nhỏ đến lớn, gần như đối xử như đứa con trai khác, cũng quay lưng ra đi không chút lưu tình chỉ trong một đêm.
Cậu không dám tin tưởng ai nữa. Cậu không chịu đựng nổi cảm giác bị bỏ rơi thêm một lần nào nữa.
Dù vậy, cậu vẫn vô cùng biết ơn Hoắc tiên sinh. Hắn thực sự là một người đàn ông rất tốt bụng. Ngay cả khi Hoắc tiên sinh đuổi cậu đi ngay bây giờ, cậu cũng không hề oán trách.
Chỉ là cậu đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho việc bị bỏ rơi bất kỳ lúc nào.
Trên thế giới này, lòng người dễ thay đổi, không ai có nghĩa vụ phải làm gì cho ai.
Hoắc Hàm đau lòng xoa nhẹ gáy cậu, không ép buộc thêm mà chuyển sang chủ đề khác: "Phải rồi, khi nào thì em nhập học lại?"
Tiêu Gia Niên 19 tuổi đang là sinh viên năm hai trường Đại học Q — chuyên ngành y khoa.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên dưới sự giáo dục của cha, mang trong mình lòng kính trọng đối với sự sống, mong muốn cả đời cậu là được cứu người chữa bệnh.
"Em đã xin nghỉ hai tháng, một tuần nữa sẽ đến trường."
"Đến lúc đó anh sẽ đưa em đi."
Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hàm, lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm ra bầu trời đen kịt như màn nhung bên ngoài cửa sổ.
"Không cần, em tự đi được."
Hoắc Hàm ngẩn người, cả hai chìm vào im lặng một lúc. Sau đó, hắn mới cất tiếng nói khàn khàn: "Anh biết rồi, nhưng Kiêu Kiêu à, em phải nhớ rằng anh có thể là chỗ dựa cho em, bất kể em làm gì, anh đều có thể che chở cho em." Giọng nói của Hoắc Hàm rất nhẹ nhàng và chậm rãi, như muốn nhấn mạnh điều gì đó, "Bất kể chuyện gì."
Tiêu Gia Niên né tránh ánh mắt của Hoắc Hàm, rũ mi mắt hơi ẩm ướt: "Vâng."
Thật kỳ diệu, rõ ràng họ mới quen biết chưa bao lâu, nhưng có một số việc không cần nhiều lời, họ vẫn có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Hai tháng sau, Tiêu Gia Niên quay trở lại trường đại học, còn là tâm điểm chú ý của vô số người.
Có người không quan tâm, có kẻ hóng hớt, cũng có kẻ mỉa mai chế giễu.
Xung quanh người qua kẻ lại, đủ mọi hình thù.
Thiếu gia nhỏ ngây thơ sắp bước ra khỏi thế giới lý tưởng của mình, phải đối mặt với hiện thực và sự ác ý ập vào trước mặt từ bên ngoài.
Tiêu Gia Niên hiểu rõ điều đó, vì vậy cậu càng muốn từ chối sự bảo vệ của Hoắc Hàm.
Sau này cậu chỉ có một mình, chỉ có thể tự mình gánh vác mọi việc.
Trong mắt mọi người, Tiêu Gia Niên không còn là con trai của vị bác sĩ nổi tiếng Tiêu Vệ Hoa, không còn là thiếu gia nhỏ duy nhất của Tiêu gia.
Cậu muốn chứng minh cho mọi người thấy, dù không còn hào quang danh vọng đó, cậu vẫn là Tiêu Gia Niên.
Hoắc Hàm cũng thấu hiểu điều này.
Hắn rất vui lòng tạo dựng lại cho Kiêu Kiêu của hắn một thế giới hoàn hảo lý tưởng, nơi mà cậu vẫn là thiếu gia nhỏ tôn quý có thể không lo không nghĩ không cần kiêng kị như trước đây.
Nhưng hắn cũng sẵn sàng buông tay, để Kiêu Kiêu dũng cảm của hắn tự do bay cao.
Lan Khánh Lâu, cái tên nghe có vẻ tao nhã, nhưng thực chất lại là câu lạc bộ giải trí cao cấp bậc nhất thành phố A.
Trước cửa những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau, nhân viên phục vụ cung kính đứng trước cửa, sẵn sàng chào đón những vị khách quý.
Trong phòng bao, mọi người xung quanh đang vui chơi náo nhiệt ồn ào. Hàn Trạm đã uống rất nhiều rượu, lười biếng tựa vào sofa.
Rõ ràng ông lớn này đang có tâm trạng không tốt lắm, mọi người không dám đến gần tìm xui xẻo.
Trước khi nhà họ Tiêu gặp biến cố, Hàn thị và bệnh viện Tiêu thị có quan hệ hợp tác. Người thừa kế của nhà họ Hàn - Hàn Trạm, lúc trước vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Tiêu.
Hàn Trạm vốn là một người lạnh lùng, thế nhưng lại dành tất cả sự dịu dàng của mình cho cậu chủ nhỏ duy nhất của Tiêu gia.
Mọi người đều quan sát thái độ của Hàn Trạm, cho rằng hắn ta hẳn là thích cậu chủ nhỏ Tiêu gia.
Nhưng giờ đây mọi người không lại không chắc chắn. Nào có ai thích người ta lại nhân lúc cha người ta qua đời lại bất ngờ thu mua ác ý công ty của đối phương.
Hắn ta không những không quan tâm đến cậu chủ nhỏ Tiêu gia, còn có vẻ muốn "dẫm" người ta một chân.
Bản chất Hàn Trạm đã lạnh lùng vô tình, bây giờ lại càng khiến mọi người kiêng kỵ, đặc biệt dạo gần đây hắn ta còn thường xuyên thất thường, khó đoán.
Đúng là Hàn Trạm rất tức giận. Một khi nhớ lại những nhục nhã mình phải chịu đựng trong mơ, hắn ta chỉ muốn xé xác Tiêu Gia Niên.
Nếu kể cho người khác, khả năng cao họ chỉ nghĩ đây đơn giản là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng hắn ta cảm thấy hắn thật sự trải qua cuộc đời bi thảm kia, nỗi thống khổ bàng hoàng khi bị phản bội như thực sự hiện hữu. Khi Hàn gia sụp đổ, cha hắn ta vì chịu không chịu nổi đả kích to lớn này mà buồn bực qua đời.
Chúng bạn xa lánh, chịu đựng mọi tủi nhục tột cùng.
Sau khi hắn ta tỉnh lại vẫn không thể ổn định lại tâm trạng sau một thời gian dài.
Hắn ta từng nghi ngờ, nhưng nếu đó chỉ là giấc mơ tại sao những gì xảy ra trong mơ lại thực sự phát sinh ngoài đời thực.
Hắn ta không thể đánh cuộc.
Vì thế hắn ta tin rằng đây là điềm báo sẽ xảy ra trong tương lai.
Hắn ta quyết định xuống tay trước trả thù Gia Niên một chút.
Hắn ta muốn ép Tiêu Gia Niên đến bước đường cùng, ép người này phải bất đắc dĩ đến cầu xin hắn ta, sau đó hắn sẽ yêu cầu Tiêu Gia Niên phải làm tình nhân của mình.
Suy cho cùng chỉ có tủi nhục cực hạn mới có thể đè bẹp tấm lưng thẳng tắp của thiếu gia nhỏ tôn quý.
Thật ra hắn ta từng nghĩ làm vậy sẽ không dễ dàng gì, còn có Văn Thần Cảnh và Nam Tinh ra tay trợ giúp.
Nhưng vậy thì sao, Nam Tinh xuất thân từ gia đình nghệ thuật đi theo con đường thanh lưu, gia thế không thể bằng hắn. Văn Thần Cảnh chỉ là thằng nhóc chưa trưởng thành, còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, khỏi cần nói đến việc đấu tranh với hắn.
Việc hắn ta đạt được mục đích của mình chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ là trăm triệu không ngờ tới Văn Thần Cảnh lại tỏ thái độ gay gắt nhục nhã đối phương, còn Nam Tinh lại xuất ngoại tránh né không tiếp.
Nhớ đến kết cục của Văn Thần Cảnh và Nam Tinh trong mơ, Hàn Trạm nheo mắt nghĩ, có khi nào hai người này cũng mơ thấy gì đó?
Điều đó cũng không sao cả, ngược lại như vậy còn có lợi cho kế hoạch của hắn ta.
Nhưng hắn ta vạn vạn không ngờ người cầm quyền Hoắc thị lại chặn ngang một chân, nhanh chóng đưa người đem về nhà.
Tuy Hoắc Hàm muốn phong tỏa tin tức không cho người ngoài bàn tán, nhưng ai trong giới này cũng thầm biết rõ chuyện này do Hoắc Hàm ra tay.
Mỗi người đều có suy đoán riêng về hành động đó.
Trong lòng Hàn Trạm tràn đầy phiền muộn.
Không gian trong phòng bao tràn ngập giọng hát của các tiểu thư thiếu gia*, thậm chí bên cạnh còn có người nhảy múa quyến rũ phụ họa. Trên bàn tiệc người thua bị phạt uống rượu từ miệng người khác, nhìn xa một chút là những gã tay chân sờ soạng những chỗ không nên chạm, nhóm danh viện* bên ngoài cao quý rụt rè hiện tại lại thân mật ám muội dựa vào lồng ngực mấy tên đàn ông trong câu lạc bộ.
Tiểu thư thiếu gia*: từ gọi gái bao, trai bao.
Danh viện*: Tiểu thư nhà quyền quý giàu có.
Ngợp trong vàng son, thối nát hủ bại.
Hàn Trạm nhìn mà chỉ thấy nhàm chán, trong lòng đầy chán ghét.
Hắn ta nghĩ, hắn ta phải nghĩ ra cách nào đó để đưa Tiêu Gia Niên trở về bên mình.
Hàn Trạm đứng dậy, cầm áo khoác bên cạnh bỏ đi nhanh chóng, trong lúc đó áo khoác vô tình quẹt qua làm rớt một hàng bình rượu quý trên bàn.
"Xoảng —" thủy tinh vụn vỡ rơi đầy đất, xung quanh ghế lô im lặng tức khắc, một đống đổ vỡ này mang giá trị cũng phải trăm vạn là ít, nhân viên chuẩn bị đi tới dọn dẹp cảm thấy đau nhói trong lòng một chút.
Hàn Trạm chỉ thờ ơ liếc nhìn xuống chân, bởi vì rượu đổ ra làm ướt ống quần hắn ta.
"Đi đây —" Hàn Trạm uống nốt ly rượu, giọng nói lạnh lùng thường ngày của hắn ta nay lại mang vẻ lười biếng hiếm thấy, "Chi tiêu ngày hôm nay cứ ghi vào tài khoản của tôi."
Sau một tràng reo hò, không khí xung quanh lại quay về trạng thái náo nhiệt ồn ào như trước. Hàn Trạm lập tức bước ra ngoài, phớt lờ tiếng níu kéo của đám bạn.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Từ nay về sau
Kiêu Kiêu trước mặt Hàm Hàm: Thiên thần nhỏ.
Kiêu Kiêu trước mặt người ngoài: Nữu Hỗ Lộc - Tiêu Gia Niên.
Lâu Hướng Thần bỗng có chút hoảng hốt: "Không phải, anh hai, tôi nói sai rồi, cái miệng tôi cậu cũng biết đấy, rất không biết giữ mồm giữ miệng!"
"Tôi và Tiêu Gia Niên không phải loại quan hệ đó, cũng đừng mang chuyện tôi dẫn thằng bé về nhà nói với người khác, tôi không muốn nghe bất kỳ ai bàn tán mấy tin đồn tình cảm về tôi và cậu ấy nữa."
"Hiểu hiểu hiểu, tôi sẽ lập tức truyền đạt ý cậu ra ngoài, đảm bảo không ai dám nói lung tung nữa." Nói xong, Lâu Hướng Thần thử dò hỏi: "Vậy cậu đưa người ta về nhà thật hả?"
Vừa nghe tin đồn tình cảm nhảm nhí đó, lửa giận Hoắc Hàm xộc thẳng lên đầu, đến mức suýt bóp cổ Lâu Hướng Thần gào lên: "Cậu con mẹ nó có biết nói chuyện không hả?! Đó là con trai tôi! Con trai tôi!"
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, có thể lúc hắn ở bên cạnh Tiêu Gia Niên đã có ai đó trong giới nhìn thấy.
Hơn nữa, tình hình hiện tại của hai người quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm, Kiêu Kiêu mới 19 tuổi, hắn đã 28, chênh lệch tuổi tác gần 10 tuổi, trước đây hai người lại không hề có bất kỳ giao tình nào, nhìn thế nào cũng giống trâu già nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nổi lên ý đồ xấu với tiểu mỹ nhân.
Suy nghĩ một hồi, Hoắc Hàm quyết định vẫn không nên để người ngoài biết về mối quan hệ giữa hắn và Kiêu Kiêu, tránh thêm thị phi.
Tuy nhiên, trước mặt bạn bè, Hoắc Hàm cũng không giấu giếm gì, chỉ sửa lời nói một chút: "Tiêu tiên sinh là một vị bác sĩ giỏi, tôi luôn kính trọng ông ấy. Ông ấy đã qua đời, để lại một số chuyện còn chưa giải quyết, thêm nữa đứa nhỏ ở một mình sẽ gặp nhiều khó khăn, hiện tại tôi coi em ấy như em trai ruột, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
"Lại nói linh tinh nữa, tôi đập cậu ngay đấy."
"......"
Tắt điện thoại, Hoắc Hàm mới cảm thấy mệt mỏi ập đến, hắn vào phòng tắm rửa mặt đơn giản.
Rửa mặt xong, Hoắc Hàm bước ra khỏi phòng tắm, vắt chiếc khăn lau tóc hờ hững lên cổ, định ra ngoài rót nước uống.
Vừa ra ngoài hắn đã thấy Tiêu Gia Niên đang đứng một mình trước cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Cậu quay lưng về phía Hoắc Hàm, ngắm nhìn khu vườn ngoài cửa sổ.
Trước đây, Tiêu Gia Niên vốn không mập, nhưng sau khoảng thời gian biến động này, cậu càng gầy đi trông thấy. Bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt mặc trên người cậu trông có vẻ rộng thùng thình.
Hoắc Hàm nhớ lại cách hắn miêu tả Tiêu Gia Niên trước đây.
Thiếu niên có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh, đường nét trên khuôn mặt tinh tế, đôi mắt to tròn long lanh như nắng gắt, ban ngày chứa đựng ánh nắng ấm áp, ban đêm chứa đầy ánh trăng sáng, trong đấy như ẩn chứa dải ngân hà, ôm trọn bốn mùa.
Trên má vẫn còn lưu lại chút bầu bĩnh trẻ con chưa hoàn toàn tan biến, khi cười rộ lên một bên má sẽ lõm xuống một hố nhỏ, như đựng đầy rượu, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta choáng váng đắm chìm trong đó.
Nhưng bây giờ, khi Hoắc Hàm nhìn vào bóng lưng của Tiêu Gia Niên, người trước mắt mang theo màn đêm dày đặc, gió thu se se lạnh, cành cây khẽ lay động.
Hoắc Hàm thế mà cảm nhận được một nỗi cô đơn vô bờ bến.
Không biết từ bao giờ, khuôn mặt thiếu niên đã hoàn toàn mất đi vẻ bầu bĩnh trẻ con, đường nét trên khuôn mặt cậu càng thêm rõ ràng hơn, bớt đi một lớp mềm mại, trong mắt phủ đầy băng giá, vẻ đẹp cả người toát lên cảm giác diễm lệ đầy công kích.
Hoắc Hàm trong lòng căng thẳng, nhẹ giọng gọi cậu: "Kiêu Kiêu."
Thiếu niên định thần lại, quay đầu thấy Hoắc Hàm, vì thế cười nhẹ với hắn rồi đáp: "Hoắc tiên sinh."
Bên má phải hơi hóp lại để lộ má lúm đồng tiền, tia sáng trong mắt còn nhẹ nhàng hơn cả ánh trăng phía sau.
Trong khoảnh khắc chớp mắt này, Hoắc Hàm cảm thấy vừa nãy bản thân nhìn lầm rồi, Tiêu Gia Niên không hề thay đổi.
Hoắc Hàm thu hồi suy nghĩ trong lòng, biểu cảm bình thường hỏi cậu: "Đã trễ như vậy còn chưa đi ngủ sao?"
"Không có gì, chỉ là ngủ không được."
Hoắc Hàm đi đến bên cạnh Tiêu Gia Niên, cùng cậu ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nghiêng đầu hỏi.
"Em vừa gọi anh là gì?"
Tiêu Gia Niên sửng sốt, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu, cúi đầu không nói gì.
Gọi Hoắc tiên sinh nghe khá xa lạ, cứ như cậu không muốn thân thiết với Hoắc tiên sinh.
Nhưng gọi anh trai, cậu gọi không ra tiếng.
Lúc trước ở nghĩa trang, khi Hoắc Hàm hỏi cậu có nguyện ý cùng hắn xây dựng một gia đình mới hay không, cậu đã động lòng.
Từ nhỏ đến lớn, ký ức về gia đình của cậu luôn tràn đầy hạnh phúc. Cha mẹ cậu yêu thương nhau, nâng niu đứa con duy nhất này. Tuy mẹ mất sớm nhưng cha vẫn quyết định không tái hôn, một mình kiên trì nuôi dạy Tiêu Gia Niên trưởng thành, cũng dành cho cậu gấp đôi tình yêu.
Thế nhưng chỉ trong vòng một tháng, tổ ấm của cậu tan vỡ.
Cậu quá bàng hoàng, quá hoang mang, khao khát có được một gia đình.
Cho nên khi ở nghĩa trang, lúc nghe thấy từ "gia đình", cậu đã lao vào lòng Hoắc tiên sinh và gọi một tiếng "anh ơi".
Nhưng nỗi sợ hãi lớn hơn nữa nhanh chóng ập đến.
Hoắc tiên sinh quá tốt bụng với cậu. Nếu là thiên chi kiêu tử Tiêu Gia Niên ngày xưa, cậu có thể ung dung đón nhận lòng tốt của người khác vì cậu tin vào vẻ đẹp của thế gian, vì lúc ấy cậu vẫn sở hữu một trái tim trong sáng hoàn chỉnh.
Nhưng chứng kiến Văn Thần Cảnh - người mà cha cậu nhìn từ nhỏ đến lớn, gần như đối xử như đứa con trai khác, cũng quay lưng ra đi không chút lưu tình chỉ trong một đêm.
Cậu không dám tin tưởng ai nữa. Cậu không chịu đựng nổi cảm giác bị bỏ rơi thêm một lần nào nữa.
Dù vậy, cậu vẫn vô cùng biết ơn Hoắc tiên sinh. Hắn thực sự là một người đàn ông rất tốt bụng. Ngay cả khi Hoắc tiên sinh đuổi cậu đi ngay bây giờ, cậu cũng không hề oán trách.
Chỉ là cậu đã bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho việc bị bỏ rơi bất kỳ lúc nào.
Trên thế giới này, lòng người dễ thay đổi, không ai có nghĩa vụ phải làm gì cho ai.
Hoắc Hàm đau lòng xoa nhẹ gáy cậu, không ép buộc thêm mà chuyển sang chủ đề khác: "Phải rồi, khi nào thì em nhập học lại?"
Tiêu Gia Niên 19 tuổi đang là sinh viên năm hai trường Đại học Q — chuyên ngành y khoa.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên dưới sự giáo dục của cha, mang trong mình lòng kính trọng đối với sự sống, mong muốn cả đời cậu là được cứu người chữa bệnh.
"Em đã xin nghỉ hai tháng, một tuần nữa sẽ đến trường."
"Đến lúc đó anh sẽ đưa em đi."
Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hàm, lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm ra bầu trời đen kịt như màn nhung bên ngoài cửa sổ.
"Không cần, em tự đi được."
Hoắc Hàm ngẩn người, cả hai chìm vào im lặng một lúc. Sau đó, hắn mới cất tiếng nói khàn khàn: "Anh biết rồi, nhưng Kiêu Kiêu à, em phải nhớ rằng anh có thể là chỗ dựa cho em, bất kể em làm gì, anh đều có thể che chở cho em." Giọng nói của Hoắc Hàm rất nhẹ nhàng và chậm rãi, như muốn nhấn mạnh điều gì đó, "Bất kể chuyện gì."
Tiêu Gia Niên né tránh ánh mắt của Hoắc Hàm, rũ mi mắt hơi ẩm ướt: "Vâng."
Thật kỳ diệu, rõ ràng họ mới quen biết chưa bao lâu, nhưng có một số việc không cần nhiều lời, họ vẫn có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Hai tháng sau, Tiêu Gia Niên quay trở lại trường đại học, còn là tâm điểm chú ý của vô số người.
Có người không quan tâm, có kẻ hóng hớt, cũng có kẻ mỉa mai chế giễu.
Xung quanh người qua kẻ lại, đủ mọi hình thù.
Thiếu gia nhỏ ngây thơ sắp bước ra khỏi thế giới lý tưởng của mình, phải đối mặt với hiện thực và sự ác ý ập vào trước mặt từ bên ngoài.
Tiêu Gia Niên hiểu rõ điều đó, vì vậy cậu càng muốn từ chối sự bảo vệ của Hoắc Hàm.
Sau này cậu chỉ có một mình, chỉ có thể tự mình gánh vác mọi việc.
Trong mắt mọi người, Tiêu Gia Niên không còn là con trai của vị bác sĩ nổi tiếng Tiêu Vệ Hoa, không còn là thiếu gia nhỏ duy nhất của Tiêu gia.
Cậu muốn chứng minh cho mọi người thấy, dù không còn hào quang danh vọng đó, cậu vẫn là Tiêu Gia Niên.
Hoắc Hàm cũng thấu hiểu điều này.
Hắn rất vui lòng tạo dựng lại cho Kiêu Kiêu của hắn một thế giới hoàn hảo lý tưởng, nơi mà cậu vẫn là thiếu gia nhỏ tôn quý có thể không lo không nghĩ không cần kiêng kị như trước đây.
Nhưng hắn cũng sẵn sàng buông tay, để Kiêu Kiêu dũng cảm của hắn tự do bay cao.
Lan Khánh Lâu, cái tên nghe có vẻ tao nhã, nhưng thực chất lại là câu lạc bộ giải trí cao cấp bậc nhất thành phố A.
Trước cửa những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau, nhân viên phục vụ cung kính đứng trước cửa, sẵn sàng chào đón những vị khách quý.
Trong phòng bao, mọi người xung quanh đang vui chơi náo nhiệt ồn ào. Hàn Trạm đã uống rất nhiều rượu, lười biếng tựa vào sofa.
Rõ ràng ông lớn này đang có tâm trạng không tốt lắm, mọi người không dám đến gần tìm xui xẻo.
Trước khi nhà họ Tiêu gặp biến cố, Hàn thị và bệnh viện Tiêu thị có quan hệ hợp tác. Người thừa kế của nhà họ Hàn - Hàn Trạm, lúc trước vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Tiêu.
Hàn Trạm vốn là một người lạnh lùng, thế nhưng lại dành tất cả sự dịu dàng của mình cho cậu chủ nhỏ duy nhất của Tiêu gia.
Mọi người đều quan sát thái độ của Hàn Trạm, cho rằng hắn ta hẳn là thích cậu chủ nhỏ Tiêu gia.
Nhưng giờ đây mọi người không lại không chắc chắn. Nào có ai thích người ta lại nhân lúc cha người ta qua đời lại bất ngờ thu mua ác ý công ty của đối phương.
Hắn ta không những không quan tâm đến cậu chủ nhỏ Tiêu gia, còn có vẻ muốn "dẫm" người ta một chân.
Bản chất Hàn Trạm đã lạnh lùng vô tình, bây giờ lại càng khiến mọi người kiêng kỵ, đặc biệt dạo gần đây hắn ta còn thường xuyên thất thường, khó đoán.
Đúng là Hàn Trạm rất tức giận. Một khi nhớ lại những nhục nhã mình phải chịu đựng trong mơ, hắn ta chỉ muốn xé xác Tiêu Gia Niên.
Nếu kể cho người khác, khả năng cao họ chỉ nghĩ đây đơn giản là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng hắn ta cảm thấy hắn thật sự trải qua cuộc đời bi thảm kia, nỗi thống khổ bàng hoàng khi bị phản bội như thực sự hiện hữu. Khi Hàn gia sụp đổ, cha hắn ta vì chịu không chịu nổi đả kích to lớn này mà buồn bực qua đời.
Chúng bạn xa lánh, chịu đựng mọi tủi nhục tột cùng.
Sau khi hắn ta tỉnh lại vẫn không thể ổn định lại tâm trạng sau một thời gian dài.
Hắn ta từng nghi ngờ, nhưng nếu đó chỉ là giấc mơ tại sao những gì xảy ra trong mơ lại thực sự phát sinh ngoài đời thực.
Hắn ta không thể đánh cuộc.
Vì thế hắn ta tin rằng đây là điềm báo sẽ xảy ra trong tương lai.
Hắn ta quyết định xuống tay trước trả thù Gia Niên một chút.
Hắn ta muốn ép Tiêu Gia Niên đến bước đường cùng, ép người này phải bất đắc dĩ đến cầu xin hắn ta, sau đó hắn sẽ yêu cầu Tiêu Gia Niên phải làm tình nhân của mình.
Suy cho cùng chỉ có tủi nhục cực hạn mới có thể đè bẹp tấm lưng thẳng tắp của thiếu gia nhỏ tôn quý.
Thật ra hắn ta từng nghĩ làm vậy sẽ không dễ dàng gì, còn có Văn Thần Cảnh và Nam Tinh ra tay trợ giúp.
Nhưng vậy thì sao, Nam Tinh xuất thân từ gia đình nghệ thuật đi theo con đường thanh lưu, gia thế không thể bằng hắn. Văn Thần Cảnh chỉ là thằng nhóc chưa trưởng thành, còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, khỏi cần nói đến việc đấu tranh với hắn.
Việc hắn ta đạt được mục đích của mình chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ là trăm triệu không ngờ tới Văn Thần Cảnh lại tỏ thái độ gay gắt nhục nhã đối phương, còn Nam Tinh lại xuất ngoại tránh né không tiếp.
Nhớ đến kết cục của Văn Thần Cảnh và Nam Tinh trong mơ, Hàn Trạm nheo mắt nghĩ, có khi nào hai người này cũng mơ thấy gì đó?
Điều đó cũng không sao cả, ngược lại như vậy còn có lợi cho kế hoạch của hắn ta.
Nhưng hắn ta vạn vạn không ngờ người cầm quyền Hoắc thị lại chặn ngang một chân, nhanh chóng đưa người đem về nhà.
Tuy Hoắc Hàm muốn phong tỏa tin tức không cho người ngoài bàn tán, nhưng ai trong giới này cũng thầm biết rõ chuyện này do Hoắc Hàm ra tay.
Mỗi người đều có suy đoán riêng về hành động đó.
Trong lòng Hàn Trạm tràn đầy phiền muộn.
Không gian trong phòng bao tràn ngập giọng hát của các tiểu thư thiếu gia*, thậm chí bên cạnh còn có người nhảy múa quyến rũ phụ họa. Trên bàn tiệc người thua bị phạt uống rượu từ miệng người khác, nhìn xa một chút là những gã tay chân sờ soạng những chỗ không nên chạm, nhóm danh viện* bên ngoài cao quý rụt rè hiện tại lại thân mật ám muội dựa vào lồng ngực mấy tên đàn ông trong câu lạc bộ.
Tiểu thư thiếu gia*: từ gọi gái bao, trai bao.
Danh viện*: Tiểu thư nhà quyền quý giàu có.
Ngợp trong vàng son, thối nát hủ bại.
Hàn Trạm nhìn mà chỉ thấy nhàm chán, trong lòng đầy chán ghét.
Hắn ta nghĩ, hắn ta phải nghĩ ra cách nào đó để đưa Tiêu Gia Niên trở về bên mình.
Hàn Trạm đứng dậy, cầm áo khoác bên cạnh bỏ đi nhanh chóng, trong lúc đó áo khoác vô tình quẹt qua làm rớt một hàng bình rượu quý trên bàn.
"Xoảng —" thủy tinh vụn vỡ rơi đầy đất, xung quanh ghế lô im lặng tức khắc, một đống đổ vỡ này mang giá trị cũng phải trăm vạn là ít, nhân viên chuẩn bị đi tới dọn dẹp cảm thấy đau nhói trong lòng một chút.
Hàn Trạm chỉ thờ ơ liếc nhìn xuống chân, bởi vì rượu đổ ra làm ướt ống quần hắn ta.
"Đi đây —" Hàn Trạm uống nốt ly rượu, giọng nói lạnh lùng thường ngày của hắn ta nay lại mang vẻ lười biếng hiếm thấy, "Chi tiêu ngày hôm nay cứ ghi vào tài khoản của tôi."
Sau một tràng reo hò, không khí xung quanh lại quay về trạng thái náo nhiệt ồn ào như trước. Hàn Trạm lập tức bước ra ngoài, phớt lờ tiếng níu kéo của đám bạn.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Từ nay về sau
Kiêu Kiêu trước mặt Hàm Hàm: Thiên thần nhỏ.
Kiêu Kiêu trước mặt người ngoài: Nữu Hỗ Lộc - Tiêu Gia Niên.