Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị

Chương 24: Quỷ hẹp hòi

Mọi người xung quanh không ngờ tình thế lại xoay chuyển như vậy, Hoắc Hàm thế mà lại trò chuyện với Khúc phu nhân.

Như thể đã tìm ra bí quyết thành công, mọi người đều tỏ ra thân thiện bắt chuyện với Tiêu Gia Niên.

Nhưng suốt cả quá trình, thái độ của Tiêu Gia Niên luôn khiêm tốn lịch sự lại không quá gần gũi, thậm chí có chút giống Hoắc Hàm.

Cho đến khi một người khen ngợi Tiêu Vệ Hoa, bày tỏ sự kính nể ngưỡng mộ của mình, có thể thấy sắc mặt của Tiêu Gia Niên rõ ràng dịu dàng hơn hẳn, mọi người lại bắt chước và bắt đầu một vòng thi đấu khen ngợi mới.

Hoắc Hàm đang nói chuyện với Khúc phu nhân ở bên cạnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý đến bên này, khi nghe những lời khen đó, ý cười trong mắt hắn lại càng sâu.

Tiêu Gia Niên như có linh cảm, nghiêng đầu qua nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Hàm chớp chớp mắt nhìn cậu.

Khóe miệng Tiêu Gia Niên hơi cong lên một chút.

Khi đám đông xung quanh đã tan đi gần hết, Tiêu Gia Niên bất đắc dĩ nói: "Anh trai, anh cố ý."

Hoắc Hàm cười: "Ừ, anh muốn họ lấy lòng em, nâng em lên, khen em, khen cha em." Anh cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh: "Có phải hơi quá không?"

Tiêu Gia Niên không thể chịu được ánh mắt trông mong mỗi khi hắn nhìn mình, cậu nói: "Nhưng dù có khen ngợi đến đâu cũng không phải lời thiệt tình, bọn họ chỉ muốn lấy lòng anh mới đến chỗ em đường cong cứu quốc thôi."

"Thế thì sao nào?" Hoắc Hàm khinh thường: "Đây là suy nghĩ của rất nhiều người trên thế giới, anh không quan tâm họ nghĩ gì, anh chỉ quan tâm họ làm gì. Dù trong lòng họ có phức tạp đến đâu, dù có mắng chửi tàn nhẫn thế nào, thì khi có anh ở đây, trước mặt em tất cả đều phải cúi đầu khách sáo."

Hoắc Hàm hiểu rõ quy tắc của giới hào môn này. Cái gì là lòng tốt? Cái gì là đúng sai?

Ai đứng trên đỉnh, người đó quyết định quy tắc.

Tiêu Gia Niên cảm thấy mình lại nhìn thấy một khía cạnh khác của Hoắc Hàm, khác với vẻ dịu dàng, tính tình trẻ con mà thường ngày hắn thể hiện trước mặt cậu.

Hắn mang theo sự công kích, sự sắc bén lộ liễu, thậm chí có phần không đứng đắn.

Nhưng Tiêu Gia Niên vẫn thích, thậm chí hình ảnh của người đàn ông này trước mặt cậu bây giờ càng trở nên sống động rõ ràng hơn.

Nói xong, Hoắc Hàm lại cúi đầu nhìn cậu: "Thế nên, vừa rồi vui không?"

Tiêu Gia Niên gật đầu thật mạnh: "Vui!"

Mặc dù những lời nói đó có thể không phải lời thật lòng, nhưng khi nghe ai đó khen ngợi cha mình, làm sao cậu có thể không vui?

Nụ cười trên môi Hoắc Hàm mở rộng: "Không phải vậy là được rồi sao?"

Trong khi hai người đang đùa giỡn, quản gia nhà họ Mạnh tiến đến bên Hoắc Hàm, cúi người lịch sự: "Hoắc tiên sinh, ông cụ Mạnh mời ngài."

Hoắc Hàm đang cầm ly rượu khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tiêu Gia Niên có chút không yên tâm.

Tiêu Gia Niên mỉm cười nhẹ với hắn: "Đi đi, vừa hay em có thể đi dạo xung quanh."

Hoắc Hàm lúc này mới quay người bước đi, còn ngoái đầu nhìn Tiêu Gia Niên vài lần, thấy cậu thư thái, thả lỏng không hề lo lắng mới an tâm.

Khi Hoắc Hàm lên đến tầng trên, ông cụ Mạnh đang ngồi trên ghế sofa ở vị trí chủ tọa uống trà, xung quanh có một số người bạn già trò chuyện, bên cạnh là cháu gái Mạnh Vân Vân quấn quýt bên ông.

Thấy Hoắc Hàm bước vào, Mạnh Vân Vân mặc chiếc váy dạ hội cúp ngực đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn dài trước ngực.

Ông cụ Mạnh thấy cháu gái mình như một cô bé ra vẻ e thẹn, trong lòng thầm cười một tiếng, trên mặt gọi Hoắc Hàm một cách thân mật: "Tiểu Hàm, đến đây với ông già này nào."

Hoắc Hàm cười đi tới: "Chú Mạnh, sinh nhật vui vẻ!"

"Thằng nhóc này, vừa đi ra nước ngoài một cái là mấy năm, về nước cũng không đến thăm chú, phải đợi đến tiệc mừng thọ lần này mới chịu xuất hiện, chỉ sợ cậu đã quên ông già này rồi."

"Làm sao có thể chứ, cháu mà quên chú thì cha cháu dưới đất cũng phải mắng cháu."

Ông cụ Mạnh cười nắm lấy tay cháu gái bên cạnh: "Không chỉ chú nhớ cậu, mà ở đây còn có một cô bé ngày nào cũng nhắc đến cậu đấy."

Mạnh Vân Vân xinh đẹp rạng rỡ trang nhã, dù trước mặt nhiều người bị ông nội bóc phốt như vậy cũng không hề ngượng ngùng.

Cô cong môi cười với Hoắc Hàm, giọng điệu chứa đầy ý cười: "Anh Hoắc Hàm."

Hoắc Hàm nhướng mày, không hiểu sao lại nhớ đến câu hỏi của Tiêu Gia Niên lúc ở nhà, có phải Mạnh Vân Vân thích hắn hay không?

Trên mặt Hoắc Hàm nở nụ cười nhàn nhạt: "Anh? Tôi gọi ông nội em là chú đấy, thế này loạn bối phận mất rồi. Hay em gọi tôi là chú đi?"

Bầu không khí bỗng chốc im ắng, một nhóm ông cụ nhìn nhau. Nụ cười trên mặt ông cụ Mạnh nhạt đi vài phần, nhưng sắc mặt Mạnh Vân Vân bên cạnh ông vẫn không thay đổi.

Mạnh Vân Vân đùa: "Anh chỉ hơn em có 2 tuổi thôi, em gọi anh là chú anh còn không biết ngại mà dám nhận à?"

"Dám chứ, sao lại không dám, ông nội em còn không ngại khi tôi gọi ông là chú cơ mà."

Ông cụ Mạnh râu khẽ rung rinh, mắng câu: "Thằng nhóc thúi."

Mọi người xung quanh đều bật cười, chuyện vừa rồi coi như bỏ qua.

Nhưng ai sáng suốt cũng nhìn ra được, ông cụ Mạnh muốn tác hợp Hoắc Hàm và Mạnh Vân Vân, nhưng một từ "chú" của Hoắc Hàm đã lịch sự kéo dài khoảng cách ra xa.

Đây là ý từ chối rõ ràng rồi, ông cụ Mạnh thầm cảm thán.

Thôi thôi, con cháu nhà họ Mạnh, cũng không cần phải cầu người ta, không có duyên phận thì thôi. Ông cụ Mạnh không kìm được tiếng thở dài, vẫn có chút tiếc nuối, Hoắc Hàm xuất sắc như vậy, gia thế cũng tốt, thật sự chỗ nào cũng xứng.

Trước đây khi Tiêu gia vẫn còn, Tiêu Gia Niên cũng thường đi xã giao cùng Tiêu Vệ Hoa, tuy trong lòng không thích nhưng cũng có thể xoay sở thành thạo.

Cậu nhấp một ngụm nước trái cây, nhìn vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn, bỗng cảm thấy có chút nhàm chán.

"Ồ, đây không phải là cậu chủ nhỏ Tiêu gia hay sao?"

Một giọng nói chế giễu chói tai vang lên từ phía sau.

Tiêu Gia Niên quay đầu lại, liền nhìn thấy một phu nhân mặc trang phục lộng lẫy, bà ta cao gầy mảnh khảnh, trên mặt trang điểm có chút dày đậm, gầy đến mức gò má hóp lại, ánh mắt vừa điên cuồng lại sắc bén.

Đồng tử Tiêu Gia Niên co lại, nếu nói trên thế giới này còn có ai có thể chế giễu cậu mà cậu không thể cãi lại, thì người phụ nữ trước mặt này có thể được coi là một người trong số đó.

Người đã mất tại bệnh viện Tiêu thị tên là Hướng Dương - con trai dòng chính độc nhất của Hướng gia. Mà vị phu nhân trước mặt này là mẹ của anh ta, tên là Thu Văn.

Hướng Dương tiên sinh 25 tuổi, đã mất mạng trong trường hợp không rõ nguyên do.

Tiêu Gia Niên không biết nên oán hận ai hay trách cứ ai, cậu biết chuyện này không liên quan đến cha mình, nhưng trước khi sự thật được phơi bày, cái chết của một sinh mạng đang sống sờ sờ kia sẽ không tiêu tan hoàn toàn.

Tiêu Gia Niên không muốn đối mặt trực tiếp với một người mẹ đầy phẫn nộ.

Tiêu Gia Niên gật đầu, gọi một tiếng "Hướng phu nhân", sau đó định quay người rời đi, nhưng vẫn bị người ta chặn lại.

Ánh mắt của Thu Văn cuồng loạn cố chấp: "Hừ, Hướng phu nhân? Mày lại có thể bình tĩnh thản nhiên gọi tao là Hướng phu nhân?"

Tiêu Gia Niên rất bình tĩnh: "Hướng phu nhân, tôi nghĩ bà đã xem tin tức rồi, sự cố đó không liên quan đến cha tôi, cha tôi không hề thực hiện bất kỳ hành vi sai trái phạm pháp nào."

"Giả! Tất cả đều là giả!" Giọng Thu Văn đột ngột cao lên, thậm chí có phần chói tai: "Tao không tin, nhất định là Hoắc tiên sinh đã giúp mày! Mày đồ tiện nhân không biết xấu hổ, nhất định mày đã dụ dỗ Hoắc tiên sinh thao túng chuyện này!"

Mọi người xung quanh đều nhao nhao nhìn sang, sắc mặt Tiêu Gia Niên lập tức lạnh xuống.

Tiêu Gia Niên vừa định lên tiếng, thì từ trên lầu truyền xuống một giọng nói chậm rãi: "Ai nói tôi âm thầm thao túng?"

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì thấy Hoắc Hàm và Mạnh Vân Vân một trái một phải đang dìu ông cụ Mạnh từ trên lầu xuống.

Nghe nói vợ mình gây náo loạn trong buổi tiệc, Hướng tiên sinh vội vã chạy đến, trán ông đầy mồ hôi, gắt gao nắm chặt lấy tay Thu Văn: "Xin lỗi, Hoắc tổng, sau khi con trai chúng tôi qua đời, tinh thần của phu nhân không được tốt."

Dưới sự kiềm chế của chồng, Thu Văn cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe.

Hoắc Hàm đi đến bên cạnh Tiêu Gia Niên, đứng yên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Hoắc Hàm tôi luôn hành xử ngay thẳng, việc chưa làm làm thì đúng là chưa bao giờ làm, kết quả là do cơ quan chức năng điều tra đưa ra, tôi không hề can thiệp."

Hoắc Hàm cũng không muốn làm khó một người mẹ đã mất con, nhưng càng không muốn đứa nhỏ nhà mình chịu oan ức.

Ngay từ đầu hắn đã dự đoán được kết quả này, mặc dù kết quả điều tra đã được công bố, nhưng nguyên nhân thực sự của sự cố vẫn chưa được điều tra rõ, vì vậy sẽ còn rất nhiều người hoài nghi và nghi vấn.

"Phải phải phải, tất nhiên là tôi tin tưởng Hoắc tổng." Hướng tiên sinh lau mồ hôi trên trán.

Cây gậy chống của ông cụ Mạnh khẽ gõ xuống đất, giọng nói chậm rãi vang xa nhưng đầy uy lực: "Thôi được rồi, hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi, lẽ nào mọi người còn muốn náo loạn trong bữa tiệc sinh nhật của tôi sao?"

Hướng tiên sinh miệng nói dạ, nhưng trong lòng kêu khổ không ngừng, e rằng giờ đây đã làm mất lòng cả Hoắc tổng và ông cụ Mạnh.

Mặc dù Hướng tiên sinh có nghi ngờ về cái chết của con trai mình, nhưng ông cũng hiểu rằng những gì Hoắc tổng nói đại khái cũng là sự thật, có lẽ phu nhân nhà mình cũng hiểu rõ điều đó.

Tuy nhiên, ông cũng không nói dối, tinh thần Thu Văn đúng là đang không tốt lắm, bà ấy cần một niềm tin để chống đỡ bản thân, vì vậy bà ấy cố chấp cho rằng chính sự sai sót của Tiêu Vệ Hoa đã hại chết con trai mình.

Bà như đi vào ngõ cụt, hận thù một người nào đó có thể giúp bà kiên trì sống tiếp.

Mặc dù tuổi cao, nhưng đôi mắt của ông cụ Mạnh vẫn minh mẫn sắc bén như chim ưng, như thể chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu linh hồn con người.

Ông nhìn Tiêu Gia Niên, nhìn đến mức khiến tim Tiêu Gia Niên đột nhiên giật thót.

Một lúc sau, ông cụ mới lên tiếng: "Con trai của Tiêu Vệ Hoa?"

Tiêu Gia Niên lễ phép cung kính nói: "Vâng, thưa ông Mạnh."

"Là một đứa trẻ gọn gàng." Ông cụ chậm rãi đưa ra nhận xét.

Tiêu Gia Niên mỉm cười, không nói gì.

Tiêu Gia Niên lén lút liếc nhìn Mạnh Vân Vân bên cạnh ông cụ Mạnh, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, quả thật rất xinh đẹp.

Điều khó có được hơn là khí chất rạng rỡ, phóng khoáng, không kiêu căng, không khiếm nhã, vừa mang nét đoan trang chín chắn của một tiểu thư khuê các, lại vừa mang cảm giác cởi mở nhanh nhẹn của một nữ công sở.

Bên phía kia có rất nhiều người đến chúc mừng ông cụ Mạnh, chỉ chốc lát sau, bên này chỉ còn lại ba người Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên và Mạnh Vân Vân.

Mạnh Vân Vân nhìn Tiêu Gia Niên, mắt cười cong cong chìa tay ra: "Em trai Tiêu gia, chào em, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội được chính thức gặp gỡ."

Lúm đồng tiền bên má phải của Tiêu Gia Niên hiện lên, cậu đưa tay ra bắt tay cô, cô gọi cậu là một tiếng em trai, Tiêu Gia Niên tự nhiên đáp lại: "Chị Vân Vân."

Tiêu Gia Niên phải thừa nhận, dù cậu biết Mạnh Vân Vân thích Hoắc tiên sinh, nhưng Mạnh Vân Vân vẫn có năng lực khiến cậu không thể ghét bỏ cô.

Đôi khi, ấn tượng ban đầu là một thứ rất kỳ lạ, chỉ cần một cái nhìn, Tiêu Gia Niên đã có thiện cảm với Mạnh Vân Vân.

Tất nhiên, loại thiện cảm này không liên quan đến tình yêu nam nữ, đơn thuần là sự thưởng thức.

Tính cách cô cởi mở, phong thái tự tin, thái độ lưu loát, cử chỉ thanh lịch, mỗi thứ đều đáng được người ta yêu mến.

Ba người trò chuyện thoải mái, Tiêu Gia Niên nhận ra ánh mắt Mạnh Vân Vân thi thoảng dừng lại trên người Hoắc Hàm bên cạnh, có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tiêu Gia Niên siết chặt chiếc ly trong tay, lại nhìn Hoắc Hàm một lần nữa, rồi chạm phải ánh mắt đầy ý cười của hắn.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, trái tim Tiêu Gia Niên lập tức thả lỏng.

Không gì mang lại cảm giác an toàn hơn việc người Hoắc Hàm nhìn đến luôn là mình.

Thấy Lê Hân ở cách đó không xa đang cau mày nhìn cả ba, Tiêu Gia Niên mỉm cười lùi lại một bước, nói với Hoắc Hàm và Mạnh Vân Vân: "Anh trai, Chị Vân Vân, bạn em ở đằng kia gọi em, em đi ra đấy một lát nhé."

Phải, cậu chỉ đi một lát thôi.

Chút thời gian này, là để tạo cơ hội cho Mạnh Vân Vân nói rõ ràng mọi chuyện, cậu tôn trọng và thưởng thức "tình địch" xinh đẹp, thanh lịch, phóng khoáng và thẳng thắn này.

Nhưng mà, cũng chỉ "một lát" thôi.

Cậu là quỷ hẹp hòi, không thể chia sẻ Hoắc tiên sinh với bất kỳ ai khác.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Hân: Nhíu chặt mày, ông đây sầu muốn chết rồi.