Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
Chương 14: Làm người rung động
Gần đây Tiêu Gia Niên thực sự rất bận rộn, gần như chỉ xoay quanh các tiết học và thí nghiệm.
Đại học không có chuyện nhảy lớp, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng học hết số tín chỉ, nộp đơn xin tốt nghiệp sớm và tiếp tục theo đuổi việc học.
Tiêu Gia Niên từ nhỏ đã thông minh, thậm chí có khả năng nhảy lớp khi học tiểu học và trung học cơ sở.
Tuy nhiên, cha Tiêu lại phản đối, ông cho rằng sự trưởng thành của con trẻ cần đi từng bước một, con ông cần trải nghiệm trọn vẹn từng giai đoạn của cuộc đời chứ không phải vội vã đi qua thời điểm khi còn có thể sống tùy ý phóng khoáng.
Tiêu Gia Niên cũng nghĩ rằng những hào quang khi nhảy lớp đó không cần thiết.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, cậu không thể thong thả tận hưởng từng giây phút trong cuộc đời như trước đây được nữa.
Cuộc sống của cậu trở nên hối hả, cậu muốn trưởng thành nhanh chóng hơn.
Tiêu Gia Niên hiểu rõ bản thân năng lực của bản thân, cậu không có khiếu kinh doanh, có thể nói là dốt đặc cán mai, có lẽ mất một thời gian dài cậu cũng không thể sáng lập một tập đoàn hay gì đó tương tự.
Thiên phú của cậu đều nằm trong lĩnh vực y học, và điều duy nhất cậu có thể làm là tỏa sáng trong lĩnh vực này, trở thành nhân vật đầu đứng đầu, tạo dựng cho mình một mảnh trời riêng.
Dù sao, Bệnh viện Tiêu thị vẫn nằm trong tay Hàn Trạm, về phương diện kinh doanh có thể thuê người quản lý, nhưng nhìn chung vẫn phải do cậu nắm quyền kiểm soát.
Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, mười mấy năm hoặc thậm chí còn lâu hơn nữa để cậu có thể làm được điều đó, nhưng dù sao cũng phải có hy vọng, đúng không?
Đêm khuya, Hoắc Hàm ra khỏi phòng đi lấy nước uống, nhìn thấy khe cửa phòng của Tiêu Gia Niên phía đối diện vẫn có ánh sáng mỏng manh lộ ra.
Hắn nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là hai giờ sáng.
Hoắc Hàm nhíu mày, đi đến phòng bếp hâm nóng ly sữa bò, rồi mới đến cửa phòng Tiêu Gia Niên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của đứa nhỏ vang vọng qua tường và cửa, nghe có vẻ uể oải: "Cửa không khóa, mời vào."
Hoắc Hàm đẩy cửa ra thì nhìn thấy Tiêu Gia Niên đang ngồi xếp bằng trên sàn kế bên bàn trà ở phòng khách nhỏ, trên bàn bày đầy các loại tài liệu in ấn, trên đó chi chít ghi chú và đánh dấu.
"Cạch!" Ly sữa được đặt nhẹ nhàng lên bàn trà, phát ra tiếng va chạm nhỏ.
"Sao khuya như vậy rồi còn chưa đi ngủ?" Hoắc Hàm vừa nói vừa ôm lấy eo cậu, không tốn nhiều sức nhấc người lên một chút, đặt chiếc đệm ngồi dưới mông cậu: "Dưới đất lạnh lắm."
Gần đây Tiêu Gia Niên gia nhập một phòng thí nghiệm, trong phòng thí nghiệm hầu hết đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ. Tuy cậu vì quá mức ưu tú mà được đặc cách trúng tuyển, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một sinh viên chính quy, thứ cần học tập còn rất nhiều, những tài liệu này đều là do cậu mượn từ các đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm.
Vì vậy, đương nhiên là rất bận rộn.
"Gần đây có hơi nhiều việc."
Tiêu Gia Niên cầm lấy ly sữa do Hoắc Hàm đưa tới, nhấp một ngụm.
Hoắc Hàm sắp sầu chết đi được, mỗi ngày đều cung phụng cậu ăn ngon uống tốt, sao mà vẫn gầy vậy, phải béo lên một chút mới được.
"Kiêu Kiêu, ngày mai anh buổi diễn thuyết ở Đại học Q, em có muốn đi nghe không?"
Mắt Tiêu Gia Niên sáng lên: "Muốn!" Sau đó cậu lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao em cái gì cũng không biết hết, nếu không phải bây giờ em còn chưa ngủ, có lẽ em đã bỏ lỡ rồi!"
Hoắc Hàm khẽ búng trán cậu: "Còn dám nói nữa, buổi sáng thì không thấy em đâu, tối cũng không thấy bóng dáng em, anh đương nhiên chỉ có thể bắt gặp em lúc nửa đêm thôi."
Tiêu Gia Niên xoa trán cười nịnh nọt, trước đây cậu giỏi làm nũng nhất, giả ngoan giả lơ dễ dàng rất thành thạo.
Hoắc Hàm quả nhiên dịu dàng trở lại, xoa xoa đầu cậu.
"Được rồi, anh không làm phiền em nữa, em uống sữa xong thì nghỉ ngơi sớm chút."
Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn Hoắc Hàm quay người rời đi cho đến khi đóng cửa, Tiêu Gia Niên ngửa đầu lên uống cạn sữa bò, dọn dẹp bàn xong chuẩn bị đi ngủ.
Thời gian Hoắc Hàm diễn thuyết là vào buổi sáng ngày hôm sau.
Hắn đồng ý tham gia buổi diễn thuyết, đầu tiên vì hắn từng là sinh viên của Đại học Q, còn vì tập đoàn Hoắc thị có hợp tác nghiên cứu trí tuệ nhân tạo với khoa tự động hóa của Đại học Q.
Thế nên việc đồng ý tới diễn thuyết tất nhiên là chuyện bình thường.
Buổi sáng, Tiêu Gia Niên đang ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, nghe thấy không ít bạn học và các đàn anh đàn chị bàn tán xôn xao về chuyện này.
"Buổi diễn thuyết này chủ yếu dành cho sinh viên khoa Tự động hóa, dù sao Hoắc tổng có hợp tác với trường chúng ta mà."
"Trời ơi, thật ghen tị, có thể được tận mắt nhìn thấy Hoắc tổng, huhuhu, tớ cũng muốn!"
"Đi đi, đâu ai nói sinh viên các khoa khác không được đi đâu."
"Làm sao mà giống nhau được? Mấy người sinh viên khoa Tự động hóa được nghỉ học hẳn để đi nghe, còn mấy đứa khác ngành bọn mình chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh, những người có tiết học hoặc thí nghiệm buổi sáng như chúng ta thì không thể đi được."
"Nhìn này, bạn tớ đăng ảnh Hoắc tổng lên vòng bạn bè nè, vl, đẹp trai vl!!"
"Chỉ nhìn ảnh trên tạp chí tài chính thôi tớ đã thấy đẹp trai lắm rồi, không ngờ ảnh đời thực của Hoắc tổng lại xuất sắc đến thế ư? So với mấy tiểu thịt tươi đang hot nhất hiện nay còn đẹp hơn nhiều!"
"Tớ vừa nhìn thấy ảnh đã buột miệng gọi "Hi, ông xã" rồi!"
Tiêu Gia Niên cụp nhẹ mí mắt dưới kính bảo hộ mỉm cười. Xem ra, Hoắc tiên sinh vẫn luôn được hoan nghênh.
Nhìn thấy kết tủa mình mong muốn xuất hiện trong ống nghiệm, Tiêu Gia Niên mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Dọn dẹp xong mặt bàn thí nghiệm, rửa tay, tháo kính bảo hộ và áo blouse, cậu chuẩn bị ra ngoài.
Thấy cậu sắp đi, đàn chị hỏi: "Gia Niên, em làm xong thí nghiệm rồi à?"
Tiêu Gia Niên cười đáp: "Vâng, giờ có việc phải ra ngoài một chút."
Bây giờ Tiêu Gia Niên rất ít cười khi ở bên ngoài, hầu hết thời gian đều im lặng làm việc của mình, nụ cười xinh đẹp hiếm hoi này của cậu khiến cả nhóm phải ngạc nhiên một phen.
Đàn chị trêu đùa: "Xem ra tâm trạng của Gia Niên hôm nay rất tốt nha."
Tiêu Gia Niên cười mà không phản bác, treo áo blouse trắng lên móc treo ở cửa, đeo ba lô rồi nhanh chân chạy chậm ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Trên đại lộ đại học Q rợp bóng cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, tiếng chim hót líu lo vang vọng, sinh viên đi xe đạp bấm chuông rồi chạy lướt qua bên cạnh.
Tiêu Gia Niên vì có thí nghiệm vào buổi sáng nên không thể đến nghe bài diễn thuyết của Hoắc Hàm đúng giờ.
Sáng sớm, cậu đã vội ra khỏi nhà và tranh thủ hoàn thành thí nghiệm. Bây giờ, cậu vẫn có thể nghe được phần cuối của bài diễn thuyết.
Tiêu Gia Niên đeo ba lô chạy dọc theo con đường rợp bóng cây. Tóc mái dài bay bay vì chạy nhanh mà hất ra sau để lộ vầng trán trắng nõn và khuôn mặt tinh xảo.
Khi cậu chạy mang theo một luồng gió mạnh, ánh mắt cậu sáng ngời.
Có không ít người quay qua nhìn cậu.
Văn Thần Cảnh ở sân bóng rổ cách đó không xa nhìn thấy Tiêu Gia Niên, anh ta ngẩn người một lúc, ký ức như sông lớn ùa về.
Rất lâu về trước, Tiêu Gia Niên cũng từng mang theo nụ cười rạng rỡ và tinh thần hăng hái của tuổi trẻ chạy về phía anh, gọi to từ xa: "Ngày lành cảnh đẹp nha!"
Văn Thần Cảnh chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên nhói đau, bắt đầu co thắt phình to, đau đến mức anh ta phải lập tức ôm lấy ngực mình, suýt không đứng thẳng nổi.
Anh ta cúi đầu thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán.
Người bạn bên cạnh lo lắng hỏi: "Thần Cảnh, cậu không sao chứ?"
Vài nhịp thở sau, loại cảm giác đó mơ hồ như ảo giác, biến mất không dấu vết.
"Không có việc gì."
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta gặp phải triệu chứng này. Lần đầu tiên khi bị đau tim, Văn Thần Cảnh đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả cho thấy tim anh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Anh ta nhìn bóng dáng Tiêu Gia Niên đang chạy trên con đường rợp bóng cây cách đó không xa mà suy nghĩ, hình như mỗi khi những ký ức quá khứ hiện ra trong đầu, triệu chứng này lại xuất hiện.
Lông mày anh ta nhíu lại, nhìn Tiêu Gia Niên, trong mắt thoáng hiện sự ghét bỏ, thầm nghĩ thật xui xẻo.
Thấy anh ta không sao, người bạn bên cạnh cũng yên tâm, rồi nhìn theo tầm mắt anh ta nhìn, hướng về phía Tiêu Gia Niên.
Người bạn cảm thán: "Tiêu Gia Niên con mẹ nó đẹp ghê!" Nói đến đây, hắn ta hỏi Văn Thần Cảnh bên cạnh: "Thần Cảnh, cậu thực sự không thích Tiêu Gia Niên hả?"
Trước kia Văn Thần Cảnh ngày nào cũng gọi "Niên Niên, Niên Niên" luôn miệng, chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta sẽ đi tìm cậu. Ai cũng có thể nhìn thấy sự thân thiết và cưng chiều của Văn Thần Cảnh dành cho Tiêu Gia Niên.
Tuy không biết vì lý do gì, nhưng sau khi Tiêu gia Niên gặp chuyện, Văn Thần Cảnh lại đột nhiên như mất hết hứng thú, trở nên lạnh nhạt với Tiêu Gia Niên.
Văn Thần Cảnh không lắm để ý lười nhác "Ừ" một tiếng.
"Vậy là tốt rồi, tớ muốn đuổi theo cậu ấy."
Văn Thần Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có chút bực bội, hỏi lại: "Cậu?"
Người bạn dường như hiểu được ý tứ ẩn giấu của anh ta, cười đập vai anh ta một cái: "Cậu nghĩ gì vậy, trước đây cậu chủ nhỏ Tiêu gia không phải là người phàm nhân như chúng ta có thể với tới, nhưng giờ tớ không thể thử một lần sao?"
Văn Thần Cảnh ném quả bóng rổ vào lòng hắn ta, rồi quay người bước đi, chỉ để lại hai chữ: "Tùy cậu."
Khi Tiêu Gia Niên chạy đến Hội trường Sùng Văn, còn chưa lấy lại được hơi thở.
Cậu hít thở sâu vài lần để điều chỉnh lại hô hấp, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa sau của hội trường.
Hội trường chật kín người, hàng ghế sau khá tối, phần lớn ánh sáng tập trung ở hàng ghế trước và trên sân khấu. Điều này vừa hay thuận tiện cho Tiêu Gia Niên tìm chỗ ngồi.
Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng cẩn thận xin lỗi người bạn học đang ngồi bên ngoài, rồi mới đi vào chỗ ngồi bên trong.
Khi Tiêu Gia Niên ngồi xuống, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, cậu đã kịp đến nghe phần cuối bài phát biểu.
Cậu ngước lên nhìn người đàn ông trên sân khấu, thì nhận ra rằng người cầm micro đó đang nhìn về hàng ghế phía sau.
Theo lý mà nói, người trên sân khấu không thể nhìn thấy chỗ này vì ở đây khá tối, nhưng cậu lại có cảm giác rằng Hoắc tiên sinh đã nhìn thấy mình.
Tiêu Gia Niên mỉm cười khẽ.
Hoắc Hàm đứng trên khán đài đúng là không thể thấy rõ từng người, nhưng vị trí của hắn có tầm nhìn rộng, thấy được rất xa, nên hắn có thể nhìn rõ ràng động tĩnh ở hàng ghế phía sau do có người đứng dậy.
Như thể trực giác mách bảo, hắn ngay lập tức nhận ra nhân vật chính của mình.
Hôm nay Hoắc Hàm tham dự trường hợp nghiêm chỉnh nên mặc một bộ tây trang chỉnh chu.
Áo vest đen cao cấp được đặt riêng cắt may tinh tế, nơi hắn đứng trên bục được ánh đèn sân khấu chiếu sáng, vóc dáng hắn thon dài, tư thế hiên ngang, khi đứng trông thật sự thanh cao quý giá vô song.
Hoắc Hàm cũng không phải là người lạnh lùng hay kiêu ngạo làm giá, khuôn mặt như tranh vẽ của hắn hay hiện lên ý cười nhàn nhạt, chỉ nói về nụ cười này thôi Tiêu Gia Niên đã thấy hắn không giống khi ở nhà.
Cậu cũng không biết nên mô tả bằng lời hoặc phân biệt thế nào, chỉ là cảm nhận được vậy thôi.
Bây giờ ở trên bục cao, Hoắc tiên sinh đang tự tin trình bày về lĩnh vực mà mình am hiểu.
Đó là phong thái thành thạo, toát lên sự nhàn nhã điềm tĩnh của một người nắm bắt mọi thứ.
Đây là Hoắc tiên sinh trong trạng thái làm việc, một Hoắc tiên sinh mang sức hấp dẫn khác.
Tiêu Gia Niên khoanh tay đặt lên lưng ghế phía trước, sau đó tựa cằm lên cánh tay, ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông trên bục cao.
Cậu thầm nghĩ, đó cũng là Hoắc tiên sinh khiến tim cậu rung động.
Đại học không có chuyện nhảy lớp, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng học hết số tín chỉ, nộp đơn xin tốt nghiệp sớm và tiếp tục theo đuổi việc học.
Tiêu Gia Niên từ nhỏ đã thông minh, thậm chí có khả năng nhảy lớp khi học tiểu học và trung học cơ sở.
Tuy nhiên, cha Tiêu lại phản đối, ông cho rằng sự trưởng thành của con trẻ cần đi từng bước một, con ông cần trải nghiệm trọn vẹn từng giai đoạn của cuộc đời chứ không phải vội vã đi qua thời điểm khi còn có thể sống tùy ý phóng khoáng.
Tiêu Gia Niên cũng nghĩ rằng những hào quang khi nhảy lớp đó không cần thiết.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, cậu không thể thong thả tận hưởng từng giây phút trong cuộc đời như trước đây được nữa.
Cuộc sống của cậu trở nên hối hả, cậu muốn trưởng thành nhanh chóng hơn.
Tiêu Gia Niên hiểu rõ bản thân năng lực của bản thân, cậu không có khiếu kinh doanh, có thể nói là dốt đặc cán mai, có lẽ mất một thời gian dài cậu cũng không thể sáng lập một tập đoàn hay gì đó tương tự.
Thiên phú của cậu đều nằm trong lĩnh vực y học, và điều duy nhất cậu có thể làm là tỏa sáng trong lĩnh vực này, trở thành nhân vật đầu đứng đầu, tạo dựng cho mình một mảnh trời riêng.
Dù sao, Bệnh viện Tiêu thị vẫn nằm trong tay Hàn Trạm, về phương diện kinh doanh có thể thuê người quản lý, nhưng nhìn chung vẫn phải do cậu nắm quyền kiểm soát.
Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, mười mấy năm hoặc thậm chí còn lâu hơn nữa để cậu có thể làm được điều đó, nhưng dù sao cũng phải có hy vọng, đúng không?
Đêm khuya, Hoắc Hàm ra khỏi phòng đi lấy nước uống, nhìn thấy khe cửa phòng của Tiêu Gia Niên phía đối diện vẫn có ánh sáng mỏng manh lộ ra.
Hắn nhìn lên đồng hồ treo tường, đã là hai giờ sáng.
Hoắc Hàm nhíu mày, đi đến phòng bếp hâm nóng ly sữa bò, rồi mới đến cửa phòng Tiêu Gia Niên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói của đứa nhỏ vang vọng qua tường và cửa, nghe có vẻ uể oải: "Cửa không khóa, mời vào."
Hoắc Hàm đẩy cửa ra thì nhìn thấy Tiêu Gia Niên đang ngồi xếp bằng trên sàn kế bên bàn trà ở phòng khách nhỏ, trên bàn bày đầy các loại tài liệu in ấn, trên đó chi chít ghi chú và đánh dấu.
"Cạch!" Ly sữa được đặt nhẹ nhàng lên bàn trà, phát ra tiếng va chạm nhỏ.
"Sao khuya như vậy rồi còn chưa đi ngủ?" Hoắc Hàm vừa nói vừa ôm lấy eo cậu, không tốn nhiều sức nhấc người lên một chút, đặt chiếc đệm ngồi dưới mông cậu: "Dưới đất lạnh lắm."
Gần đây Tiêu Gia Niên gia nhập một phòng thí nghiệm, trong phòng thí nghiệm hầu hết đều là nghiên cứu sinh và tiến sĩ. Tuy cậu vì quá mức ưu tú mà được đặc cách trúng tuyển, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một sinh viên chính quy, thứ cần học tập còn rất nhiều, những tài liệu này đều là do cậu mượn từ các đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm.
Vì vậy, đương nhiên là rất bận rộn.
"Gần đây có hơi nhiều việc."
Tiêu Gia Niên cầm lấy ly sữa do Hoắc Hàm đưa tới, nhấp một ngụm.
Hoắc Hàm sắp sầu chết đi được, mỗi ngày đều cung phụng cậu ăn ngon uống tốt, sao mà vẫn gầy vậy, phải béo lên một chút mới được.
"Kiêu Kiêu, ngày mai anh buổi diễn thuyết ở Đại học Q, em có muốn đi nghe không?"
Mắt Tiêu Gia Niên sáng lên: "Muốn!" Sau đó cậu lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao em cái gì cũng không biết hết, nếu không phải bây giờ em còn chưa ngủ, có lẽ em đã bỏ lỡ rồi!"
Hoắc Hàm khẽ búng trán cậu: "Còn dám nói nữa, buổi sáng thì không thấy em đâu, tối cũng không thấy bóng dáng em, anh đương nhiên chỉ có thể bắt gặp em lúc nửa đêm thôi."
Tiêu Gia Niên xoa trán cười nịnh nọt, trước đây cậu giỏi làm nũng nhất, giả ngoan giả lơ dễ dàng rất thành thạo.
Hoắc Hàm quả nhiên dịu dàng trở lại, xoa xoa đầu cậu.
"Được rồi, anh không làm phiền em nữa, em uống sữa xong thì nghỉ ngơi sớm chút."
Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn Hoắc Hàm quay người rời đi cho đến khi đóng cửa, Tiêu Gia Niên ngửa đầu lên uống cạn sữa bò, dọn dẹp bàn xong chuẩn bị đi ngủ.
Thời gian Hoắc Hàm diễn thuyết là vào buổi sáng ngày hôm sau.
Hắn đồng ý tham gia buổi diễn thuyết, đầu tiên vì hắn từng là sinh viên của Đại học Q, còn vì tập đoàn Hoắc thị có hợp tác nghiên cứu trí tuệ nhân tạo với khoa tự động hóa của Đại học Q.
Thế nên việc đồng ý tới diễn thuyết tất nhiên là chuyện bình thường.
Buổi sáng, Tiêu Gia Niên đang ở trong phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, nghe thấy không ít bạn học và các đàn anh đàn chị bàn tán xôn xao về chuyện này.
"Buổi diễn thuyết này chủ yếu dành cho sinh viên khoa Tự động hóa, dù sao Hoắc tổng có hợp tác với trường chúng ta mà."
"Trời ơi, thật ghen tị, có thể được tận mắt nhìn thấy Hoắc tổng, huhuhu, tớ cũng muốn!"
"Đi đi, đâu ai nói sinh viên các khoa khác không được đi đâu."
"Làm sao mà giống nhau được? Mấy người sinh viên khoa Tự động hóa được nghỉ học hẳn để đi nghe, còn mấy đứa khác ngành bọn mình chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh, những người có tiết học hoặc thí nghiệm buổi sáng như chúng ta thì không thể đi được."
"Nhìn này, bạn tớ đăng ảnh Hoắc tổng lên vòng bạn bè nè, vl, đẹp trai vl!!"
"Chỉ nhìn ảnh trên tạp chí tài chính thôi tớ đã thấy đẹp trai lắm rồi, không ngờ ảnh đời thực của Hoắc tổng lại xuất sắc đến thế ư? So với mấy tiểu thịt tươi đang hot nhất hiện nay còn đẹp hơn nhiều!"
"Tớ vừa nhìn thấy ảnh đã buột miệng gọi "Hi, ông xã" rồi!"
Tiêu Gia Niên cụp nhẹ mí mắt dưới kính bảo hộ mỉm cười. Xem ra, Hoắc tiên sinh vẫn luôn được hoan nghênh.
Nhìn thấy kết tủa mình mong muốn xuất hiện trong ống nghiệm, Tiêu Gia Niên mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Dọn dẹp xong mặt bàn thí nghiệm, rửa tay, tháo kính bảo hộ và áo blouse, cậu chuẩn bị ra ngoài.
Thấy cậu sắp đi, đàn chị hỏi: "Gia Niên, em làm xong thí nghiệm rồi à?"
Tiêu Gia Niên cười đáp: "Vâng, giờ có việc phải ra ngoài một chút."
Bây giờ Tiêu Gia Niên rất ít cười khi ở bên ngoài, hầu hết thời gian đều im lặng làm việc của mình, nụ cười xinh đẹp hiếm hoi này của cậu khiến cả nhóm phải ngạc nhiên một phen.
Đàn chị trêu đùa: "Xem ra tâm trạng của Gia Niên hôm nay rất tốt nha."
Tiêu Gia Niên cười mà không phản bác, treo áo blouse trắng lên móc treo ở cửa, đeo ba lô rồi nhanh chân chạy chậm ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Trên đại lộ đại học Q rợp bóng cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, tiếng chim hót líu lo vang vọng, sinh viên đi xe đạp bấm chuông rồi chạy lướt qua bên cạnh.
Tiêu Gia Niên vì có thí nghiệm vào buổi sáng nên không thể đến nghe bài diễn thuyết của Hoắc Hàm đúng giờ.
Sáng sớm, cậu đã vội ra khỏi nhà và tranh thủ hoàn thành thí nghiệm. Bây giờ, cậu vẫn có thể nghe được phần cuối của bài diễn thuyết.
Tiêu Gia Niên đeo ba lô chạy dọc theo con đường rợp bóng cây. Tóc mái dài bay bay vì chạy nhanh mà hất ra sau để lộ vầng trán trắng nõn và khuôn mặt tinh xảo.
Khi cậu chạy mang theo một luồng gió mạnh, ánh mắt cậu sáng ngời.
Có không ít người quay qua nhìn cậu.
Văn Thần Cảnh ở sân bóng rổ cách đó không xa nhìn thấy Tiêu Gia Niên, anh ta ngẩn người một lúc, ký ức như sông lớn ùa về.
Rất lâu về trước, Tiêu Gia Niên cũng từng mang theo nụ cười rạng rỡ và tinh thần hăng hái của tuổi trẻ chạy về phía anh, gọi to từ xa: "Ngày lành cảnh đẹp nha!"
Văn Thần Cảnh chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên nhói đau, bắt đầu co thắt phình to, đau đến mức anh ta phải lập tức ôm lấy ngực mình, suýt không đứng thẳng nổi.
Anh ta cúi đầu thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán.
Người bạn bên cạnh lo lắng hỏi: "Thần Cảnh, cậu không sao chứ?"
Vài nhịp thở sau, loại cảm giác đó mơ hồ như ảo giác, biến mất không dấu vết.
"Không có việc gì."
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta gặp phải triệu chứng này. Lần đầu tiên khi bị đau tim, Văn Thần Cảnh đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng kết quả cho thấy tim anh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Anh ta nhìn bóng dáng Tiêu Gia Niên đang chạy trên con đường rợp bóng cây cách đó không xa mà suy nghĩ, hình như mỗi khi những ký ức quá khứ hiện ra trong đầu, triệu chứng này lại xuất hiện.
Lông mày anh ta nhíu lại, nhìn Tiêu Gia Niên, trong mắt thoáng hiện sự ghét bỏ, thầm nghĩ thật xui xẻo.
Thấy anh ta không sao, người bạn bên cạnh cũng yên tâm, rồi nhìn theo tầm mắt anh ta nhìn, hướng về phía Tiêu Gia Niên.
Người bạn cảm thán: "Tiêu Gia Niên con mẹ nó đẹp ghê!" Nói đến đây, hắn ta hỏi Văn Thần Cảnh bên cạnh: "Thần Cảnh, cậu thực sự không thích Tiêu Gia Niên hả?"
Trước kia Văn Thần Cảnh ngày nào cũng gọi "Niên Niên, Niên Niên" luôn miệng, chỉ cần có thời gian rảnh là anh ta sẽ đi tìm cậu. Ai cũng có thể nhìn thấy sự thân thiết và cưng chiều của Văn Thần Cảnh dành cho Tiêu Gia Niên.
Tuy không biết vì lý do gì, nhưng sau khi Tiêu gia Niên gặp chuyện, Văn Thần Cảnh lại đột nhiên như mất hết hứng thú, trở nên lạnh nhạt với Tiêu Gia Niên.
Văn Thần Cảnh không lắm để ý lười nhác "Ừ" một tiếng.
"Vậy là tốt rồi, tớ muốn đuổi theo cậu ấy."
Văn Thần Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có chút bực bội, hỏi lại: "Cậu?"
Người bạn dường như hiểu được ý tứ ẩn giấu của anh ta, cười đập vai anh ta một cái: "Cậu nghĩ gì vậy, trước đây cậu chủ nhỏ Tiêu gia không phải là người phàm nhân như chúng ta có thể với tới, nhưng giờ tớ không thể thử một lần sao?"
Văn Thần Cảnh ném quả bóng rổ vào lòng hắn ta, rồi quay người bước đi, chỉ để lại hai chữ: "Tùy cậu."
Khi Tiêu Gia Niên chạy đến Hội trường Sùng Văn, còn chưa lấy lại được hơi thở.
Cậu hít thở sâu vài lần để điều chỉnh lại hô hấp, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa sau của hội trường.
Hội trường chật kín người, hàng ghế sau khá tối, phần lớn ánh sáng tập trung ở hàng ghế trước và trên sân khấu. Điều này vừa hay thuận tiện cho Tiêu Gia Niên tìm chỗ ngồi.
Cậu cúi người xuống, nhẹ nhàng cẩn thận xin lỗi người bạn học đang ngồi bên ngoài, rồi mới đi vào chỗ ngồi bên trong.
Khi Tiêu Gia Niên ngồi xuống, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, cậu đã kịp đến nghe phần cuối bài phát biểu.
Cậu ngước lên nhìn người đàn ông trên sân khấu, thì nhận ra rằng người cầm micro đó đang nhìn về hàng ghế phía sau.
Theo lý mà nói, người trên sân khấu không thể nhìn thấy chỗ này vì ở đây khá tối, nhưng cậu lại có cảm giác rằng Hoắc tiên sinh đã nhìn thấy mình.
Tiêu Gia Niên mỉm cười khẽ.
Hoắc Hàm đứng trên khán đài đúng là không thể thấy rõ từng người, nhưng vị trí của hắn có tầm nhìn rộng, thấy được rất xa, nên hắn có thể nhìn rõ ràng động tĩnh ở hàng ghế phía sau do có người đứng dậy.
Như thể trực giác mách bảo, hắn ngay lập tức nhận ra nhân vật chính của mình.
Hôm nay Hoắc Hàm tham dự trường hợp nghiêm chỉnh nên mặc một bộ tây trang chỉnh chu.
Áo vest đen cao cấp được đặt riêng cắt may tinh tế, nơi hắn đứng trên bục được ánh đèn sân khấu chiếu sáng, vóc dáng hắn thon dài, tư thế hiên ngang, khi đứng trông thật sự thanh cao quý giá vô song.
Hoắc Hàm cũng không phải là người lạnh lùng hay kiêu ngạo làm giá, khuôn mặt như tranh vẽ của hắn hay hiện lên ý cười nhàn nhạt, chỉ nói về nụ cười này thôi Tiêu Gia Niên đã thấy hắn không giống khi ở nhà.
Cậu cũng không biết nên mô tả bằng lời hoặc phân biệt thế nào, chỉ là cảm nhận được vậy thôi.
Bây giờ ở trên bục cao, Hoắc tiên sinh đang tự tin trình bày về lĩnh vực mà mình am hiểu.
Đó là phong thái thành thạo, toát lên sự nhàn nhã điềm tĩnh của một người nắm bắt mọi thứ.
Đây là Hoắc tiên sinh trong trạng thái làm việc, một Hoắc tiên sinh mang sức hấp dẫn khác.
Tiêu Gia Niên khoanh tay đặt lên lưng ghế phía trước, sau đó tựa cằm lên cánh tay, ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông trên bục cao.
Cậu thầm nghĩ, đó cũng là Hoắc tiên sinh khiến tim cậu rung động.