Bắt Lấy Nam Chính Quỷ Vương Của Tôi
Chương 41: Nam Chính Của Tôi Có Những Người Hâm Mộ
Tân Hổ Lỗi nhìn sâu vào trong đôi mắt Diêu Thẩm, trông như thể anh ấy đang cố đọc được điều gì đó trong mắt cậu.
Anh ấy ở gần đến mức Diêu Thẩm có thể cảm nhận được hơi thở đều đều của anh ấy phả vào làn da của mình, khiến cho lớp lông tơ trong suốt trên má cậu dựng đứng lên sau mỗi hơi thở ra.
Lông mi Diêu Thẩm mấp máy khép lại chờ đợi nhận được một nụ hôn thì Tân Hổ Lỗi lên tiếng:
"Đôi mắt âm dương của cậu, chúng rất khác thường."
Không nói lời nào, anh chạm nhẹ vào mí mắt Diêu Thẩm và kéo nó lên phía lông mày để anh có thể tiếp tục nhìn vào mắt cậu.
Diêu Thẩm lắp bắp lùi lại tránh khỏi sự đụng chạm của anh ấy, má cậu đỏ bừng vì phẫn nộ.
Điều tệ nhất là tim cậu vẫn đập thình thịch.
"Anh đang làm gì vậy hả, lại gần tôi như vậy chỉ mặc đồ lót, đi mặc cái gì đó vào đi," Diêu Thẩm nói, kẹp chặt các ngón tay phải trên lớp vải áo phông, và ước gì đó là một chiếc áo khoác để cậu có thể kéo chặt vào hơn.
Tân Hổ Lỗi với tay vào đống quần áo mà Hắc Miêu đang nằm ngủ và lôi ra một chiếc áo choàng đen bó sát.
Chiếc áo lụa mỏng bó sát vào vai và cánh tay anh ấy. Anh ấy bất cần buộc dây quanh eo và để phơi bày ra hầu hết phần ngực.
Trông anh ấy chẳng khá hơn khi vẫn còn mặc đồ lót.
"Thôi bỏ đi," Diêu Thẩm lầm bầm thở ra, tránh ánh mắt đi.
"Tôi không nghĩ mắt cậu là thứ cho phép cậu được quỷ," Tân Hổ Lỗi nói, ánh mắt anh vẫn kiên định.
"Vậy thì là cái gì?" Diêu Thẩm hỏi, cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh.
"Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là cậu biết," anh nói, giọng nói nhẹ nhàng pha chút thích thú. "Tôi nghĩ là có liên quan đến lý do tại sao cậu lại rình mò trong phòng tôi."
"Không phải!" Diêu Thẩm phủ nhận một cách kịch liệt. "Tôi chỉ muốn trả thù anh thôi. Chính anh đã nói rằng điều đó là công bằng!"
Cậu dừng lại, nhìn xuống phía chân mình. "Ngoài ra thì, tôi tò mò về một số thứ."
Tân Hổ Lỗi ậm ừ. "Có lẽ cậu có thể kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện trong bữa tối."
---
Vì một lý do nào đó, Diêu thẩm không ngờ Tân Hổ Lỗi sẽ nấu ăn. Cậu ngồi trên quầy, đung đưa đôi chân trần qua lại trong khi Tân Hổ Lỗi đang thêm nguyên liệu vào một chiếc chảo lớn.
Cảm giác thân mật kỳ quặc. Diêu Thẩm không biết điều gì đã khiến cậu ngồi trên mặt quầy nhưng giờ cậu cảm thấy quá ngượng ngùng để đi xuống.
Diêu Thẩm bị phân tâm bởi cơ bắp di chuyển dưới chiếc áo choàng mỏng manh của Tân Hổ Lỗi. Cậu tự hỏi nếu mình tập tành chăm chỉ hơn thì có được như anh ấy không.
Thật không công bằng, sự giàu có thu hút sự giàu có. Tân Hổ Lỗi không chỉ đẹp, tài năng, thành đạt mà rõ ràng anh ấy còn biết nấu ăn.
So với anh ấy, Diêu Thẩm cảm thấy bản thân kém xa.
"Có thêm nước tương trong tủ nếu cậu muốn." Anh ấy mở ngăn kéo và lấy đũa ra cho anh và Diêu Thẩm.
Anh dựa vào quầy trước mặt Diêu Thẩm và bắt đầu ăn mì mà không nói thêm.
Diêu Thẩm cũng làm theo như vậy, cảm giác như họ đã quá thoải mái so với những đồng nghiệp chỉ mới quen nhau hơn một tháng.
"Cậu tò mò về điều gì?" Tân Hổ Lỗi đột nhiên hỏi.
Câu cho mình một ít thời gian bằng một miếng mì xào ngập miệng, Diêu Thẩm nghĩ cậu sẽ trả lời câu hỏi như nào.
"Những sự kiện trong 'Sư tôn, đệ tử này buộc phải giết người', chúng có thực sự xảy ra không?"
Một phần trong cậu vẫn nghĩ rằng tất cả những điều này thật điên rồ, và Tân Hổ Lỗi cũng sẽ nói với cậu như vậy. Một cái gì đó kiểu như 'chỉ vì ma quỷ là có thật nên cậu nghĩ rằng những người tu sĩ cũng vậy?'.
"Đúng vậy."
Ngón tay của Diêu Thẩm vẫn cầm đũa.
Ừ, thôi được rồi.
"Vậy, anh đã gặp Yến Thư Nghị?"
Tân Hổ Lỗi gật đầu.
"Anh có yêu anh ấy không, giống như trong tiểu thuyết vậy?" Diêu Thẩm hỏi, ngước nhìn khuôn mặt sắc sảo của Tân Hổ Lỗi.
Phải mất một lúc, nhưng cuối cùng Tân Hổ Lỗi lại gật đầu.
Quá nhiều thứ để tiếp thu.
Tâm trí Diêu Thẩm quay cuồng. Yến Thư Nghị là một người có thật, anh ta là một người thực sự tồn tại.
Một tràng cười vang trên khóe môi cậu. "Tôi đang đóng phim tiểu sử tiên hiệp đầu tiên trên thế giới."
Tân Hổ Lỗi thoáng nhìn cậu và bật cười. "Tôi đoán vậy."
Nếu không phải Diêu Thẩm quá mất tập trung bởi những tiết lộ của Tân Hổ Lỗi, thì cậu sẽ còn sốc hơn khi nghe anh ấy cười thoải mái như vậy.
"Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy? Ý tôi là Yến Thư Nghị?" Có lẽ là vì cậu đang đóng vai anh ta trong bộ phim nhưng Diêu Thẩm tò mò về anh ta hơn bất kỳ nhân vật nào khác.
Dần dần, sự thích thú tan biến khỏi khuôn mặt Tân Hổ Lỗi, nét mặt anh trở lại vẻ nghiêm nghị thường thấy. "Trời đã muộn rồi, cậu nên ngủ lại ở đây."
Diêu Thẩm đủ chu đáo để không truy hỏi vấn đề này.
---
Cậu có thể nhắc nhở Tân Hổ Lỗi rằng anh ấy chỉ mất chưa đầy một giây để đưa Diêu Thẩm về lại phòng khách sạn, nhưng cậu cũng muốn tìm hiểu nhiều hơn, nên cậu không nhắc đến sự thật nhỏ đó.
Tân Hổ Lỗi đề nghị để cậu đi tắm trước, nhưng Diêu Thẩm khăng khăng rằng vì ngôi nhà là của anh ấy, nên anh ấy phải đi trước.
Điều đó cho cậu cơ hội để xem xét thêm đồ đạc của Tân Hổ Lỗi. Mở ngăn kéo của chiếc bàn trong phòng ngủ anh ấy không gì ngoài đống lộn xộn và biên lai cũ.
Cậu đang suy nghĩ đến những điều tốt nếu khởi động máy tính xách tay của anh ấy thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Anh đang làm gì mà đụng vào đồ của Chủ nhân vậy?" Cổ trùng hỏi từ trong hồ cạn nhỏ của mình, những chiếc gai vàng dọc sống lưng dựng đứng lên đầy cảnh giác. "Chủ nhân! Chủ nhân, đến đây nhanh lên, có kẻ đột nhập vào nhà chúng ta."
Diêu Thẩm cười khẩy và khoanh tay. "Tao là khách của chủ nhân mi."
"Chủ nhân không có khách!" Cổ trùng nói, giọng nhỏ của nó thé lên. "Ngôi nhà này thuộc về Chủ nhân, Cổ trùng và Hắc miêu. Chưa có ai khác từng đến đây, hay ở trong ngôi nhà nào khác của Chủ nhân!"
Diêu Thẩm tự mỉm cười một chút. Con sâu nhỏ này tự coi mình rất cao.
"Mi đã biết Chủ nhân của mi được bao lâu rồi?"
Cổ trùng đứng dậy trên những chiếc chân sau của mình và ưỡn ngực. "Cổ trùng đã biết Chủ nhân 600 năm. Chủ nhân đã giúp Cổ trùng tu luyện. Rất sớm thôi Cổ trùng sẽ tu luyện đủ để đạt được hình dạng con người."
Thích thú với sự khoe khoang của Cổ trùng, Diêu Thẩm chỉ có thể gật đầu. "Ừ-ừ, rồi sao nữa?"
"Sau đó Cổ trùng sẽ kết hôn với Chủ nhân, tất nhiên rồi."