Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 24: Mộ Huyệt Ở Dưới Đất
Lâm Dịch bất ngờ không kịp đề phòng, bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện kéo vào trong sa mạc phía dưới. Khi hắn đang kinh hãi thì hai chân đã đạp vào mặt đất chắc chắn.
Vật kia lôi Lâm Dịch xuống, sau đó lập tức buông lỏng bàn tay ra.
Dưới đất lạnh lẽo đen kịt, lộ ra khí tức hủ bại, âm u. Một đạo thân ảnh cao lớn đang đứng ở trước người của Lâm Dịch, cát vàng ào ào chảy xuống, thấy không rõ dung mạo của đối phương. Thế nhưng Lâm Dịch không chút nghĩ ngợi, không chút do dự đập một quyền về phía trước.
Dù sao cũng là người tu đạo, sau khi bình tâm lại thì sẽ gặp nguy không loạn, mi tâm của Lâm Dịch lóe sáng, ánh sáng màu tím lóe lên, khí huyết màu xanh nhạt toàn thân cuồn cuộn. Hắn định dùng hết tất cả thủ đoạn, trước tiên chạy ra khỏi ma chưởng của đối phương rồi nói sau.
- Mẹ kiếp, là ta đây, là người một nhà!
Vật kia lên tiếng, vội vã nói một câu.
- Ồ? Thanh âm này có phần quen thuộc... Mặc kệ nó, tóm lại là người, ban nãy hình như hắn còn nói là người một nhà sao?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, thu nắm đấm lại, híp hai mắt nói.
- Là ngươi? Hàn Lỗi!
Lâm Dịch trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Hàn Lỗi sờ sờ cái ót, khóe miệng cười cười, dáng vẻ hàm hậu, nhưng mà đôi mắt lại không ngừng chuyển động, có vẻ vô cùng khôn khéo.
- Ngươi kéo ta xuống làm gì?
Lâm Dịch bị Công Tôn Phái đuổi, dây dưa mãi không dứt, cho nên giọng nói hơi có vẻ bất thiện.
- Suỵt!
Hàn Lỗi cẩn thận bò ra ngoài cái hố cát một chút, nhìn ra phía ngoài, sau đó mới dùng mấy khối đá chặn lên trên cửa hố. Một lát sau, cát vàng cuồn cuộn, từ bề ngoài cũng không nhìn ra được một chút vết tích nào cả.
Lâm Dịch nhíu mày, trong lòng buồn cười, kinh ngạc nói:
- Ngươi làm gì vậy, thần thần bí bí, có người truy sát ngươi sao?
Chẳng biết tại sao, Lâm Dịch lại không có cảnh giác gì với Hàn Lỗi này. Tuy nói tiểu tử này có phần giả vờ ngây ngốc, nhưng nhìn qua cũng không giống người làm ác.
Hàn Lỗi bĩu môi, mỉm cười nói:
- Đánh rắm, không phải ta bị người đuổi giết, mà là ngươi bị người ta đuổi giết!
- Ta nhìn không ra đó, tin tức của ngươi cũng rất linh thông a?
- Thì sao? Khinh thường ta sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, ta đây biết rất nhiều thứ.
- Ồ? Ngươi nói một chút xem, ta bị đuổi giết tới mức đầu đã có chút mơ hồ rồi đấy.
Lâm Dịch có chút hứng thú cười nói.
Hàn Lỗi lắc cái đầu lớn, buồn bực nói:
- Đi theo ta, đến bên trong rồi lại nói, nơi này không an toàn.
Nói xong, hắn bước đi về phía trước, Lâm Dịch hơi do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi đi theo ở phía sau, ngưng khí thành mắt, lại tụ thần đánh giá bốn phía.
Đường dần dần đi xuống phía dưới, đi sâu vào trong lòng đất, đây là một đường hầm bằng cát rất dài, bóng đêm tràn ngập khí tức biến hoá kỳ lạ, trên vách cát còn mơ hồ nhìn thấy được một vài bức tranh vẽ, kết nối lại một chỗ. Dường như muốn nói tới bí mật cổ xưa nào đó.
Không gian chỗ này khắp nơi đều tràn ngập khí tức âm trầm và kinh khủng, tử khí rất nặng. Lâm Dịch nhíu nhíu mày, nơi này tuyệt đối không phải là vùng đất tốt lành gì cả.
- Đây là nơi nào?
Hàn Lỗi quay đầu lại nhếch miệng cười, nói:
- Mộ địa.
Trong bóng tối, nụ cười của Hàn Lỗi rất có ma lực, mang theo một tia quỷ dị, giống như ác quỷ thôn phệ người vậy.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, bị nụ cười của Hàn Lỗi làm cho có chút sợ hãi, hắn không khỏi mắng:
- Ta nói ngươi có thể đừng cười hay không? Con mẹ nó, quả thực là dọa người.
Hàn Lỗi lầm bầm nói:
- Dựa vào, ngươi thật nhiều chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục hai người đã đi tới phần cuối của đường hầm.
Lâm Dịch nhìn lên, nơi này là một mộ huyệt có mái vòm hình vuông, bốn vách tường đều dùng vật liệu đá không biết tên xây lên, tỏa ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, mà chính giữa thì có đặt một cỗ quan tài bằng đá cổ xưa, tản ra từng trậ tử khí.
- Ngươi đã ngây người ở phía dưới này bao lâu rồi?
Lâm Dịch tùy ý hỏi một câu.
- Không sai biệt lắm, ước chừng năm sáu ngày.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, chậm rãi thối lui, nhìn Hàn Lỗi từ trên xuống dưới một phen, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
Hàn Lỗi thấy bộ dáng này của Lâm Dịch, hắn cười ha hả nói:
- Nhìn cái lông, ta cũng không phải là các tiểu cô nương. Yên tâm, ta là Hàn Lỗi, không phải là xác ướp cổ gì đó. Mà ta cũng không bị đoạt xá.
Lâm Dịch thở một hơi dài nhẹ nhõm, có chút yên lòng. Người bị đoạt xá tính tình đều thay đổi, tuyệt đối không có giống như Hàn Lỗi, trước sau không có chút khác thường nào cả.
Cũng không phải là Lâm Dịch nghĩ nhiều, chỉ là đa số sinh linh đều vô cùng bài xích với tử khí, nhưng sự xuất hiện của Hàn Lỗi này quả thực quá quỷ dị. Hơn nữa đã ngây người ở chỗ này năm sáu ngày, sự nhẫn nại này cũng không phải là thứ mà người nhân có thể so sánh được a.
Lâm Dịch nói:
- Ngươi không có việc gì, nói cách khác, như vậy ngươi đã có thu hoạch xa xỉ ở chỗ này sao?
Hàn Lỗi cười hắc hắc, cũng không thừa nhận. Sau đó dường như nghĩ tới chuyện gì đó mà hai mắt lộ ra vẻ đề phòng, buồn bực nói:
- Lúc này ngươi cũng không thể cướp bảo bối của ta a. Hàn Lỗi ta tin ngươi cho nên mới kéo ngươi xuống.
Lâm Dịch nở nụ cười, chắc hẳn Hàn Lỗi này vẫn còn sợ hãi vì chuyện ở trong Dịch Kiếm Tông.
- Yên tâm, ta chỉ cướp bảo bối của cừu nhân mà thôi.
- Hắc hắc, vậy là tốt rồi. Chúng ta cũng không phải là cừu nhân, Hàn Lỗi ta đã coi ngươi là huynh đệ.
Lâm Dịch cũng không quá tin, hắn chỉ hỏi:
- Lúc này đã an toàn, ngươi đã biết được cái gì, mau nói ta nghe một chút.
Hàn Lỗi cười ngây ngô một chút, lại gần hắn rồi giơ một ngón tay lên, nói:
- Huynh đệ, ta thật là bội phục ngươi, Công Tôn Hoàng tộc cũng dám chọc vào, còn chém một Bất tử kim thân, lợi hại!
Lâm Dịch biến sắc, cau mày hỏi:
- Ai nói ta giết một tên có Bất tử kim thân?
- Trong Công Tôn Hoàng tộc có một người tên là Công Tôn Phái. Hắn bắn lời ở trong Thần ma chi địa này, nói ngươi đã giết một tộc nhân của bọn họ. Thề phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn. Còn nói, ai có tin tức của ngươi thì cứ nói cho hắn biết. Như vậy sẽ nhận được che chở của Công Tôn Hoàng tộc ở trong Thần ma chi địa.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Trách không được, ta đi tới chỗ nào thì Công Tôn Phái cũng như chó giống nhau, điên khùng chạy tới.
- Mẹ kiếp, nói như vậy là sự thật sao? Ngươi thực sự chém một Bất tử kim thân sao? Thân thể của ngươi quá biến thái, động tu luyện, vậy mau dạy ta một chút đi.
Trong hai mắt của Hàn Lỗi hiện lên vẻ hưng phấn, trơ mặt ra hỏi.
Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Chuyện như thế ngươi cũng tin sao? Nếu ta có thể chém Bất tử kim thân thì ta còn chạy cái rắm, bị Công Tôn Phái truy sát khổ như vậy sao?
- Ồ? Ta nghĩ ngươi là sợ thế lực của Công Tôn Hoàng tộc mới chạy như vậy. Nghe nói người dẫn đội của Công Tôn Hoàng tộc lần này là một người tên là Công Tôn Cổ Nguyệt. Hắn cũng bắn tiếng, muốn tiêu diệt cả nhà ngươi, chỉ là ta đoán hắn không có tới tìm ngươi gây phiền phức mà thôi.
Nghe được bốn chữ Công Tôn Cổ Nguyệt, hai mắt của Lâm Dịch đột nhiên bạo phát ra một đạo tinh quang, chậm rãi hỏi:
- Ngươi nói là Công Tôn Cổ Nguyệt cũng ở trong Thần ma chi địa hay sao? Nhưng theo ta được biết, hắn là tu sĩ Kim Đan, hà tất phải áp chế tu vi tới đây mạo hiểm cơ chứ?
Vẻ mặt của Hàn Lỗi trở nên thần bí, cười nói:
- Cái này ngươi không biết đâu. Ta nghe nói, mấy ngày gần đây trong Thần ma chi địa này sẽ có một tuyệt thế bí bảo xuất thế. Có lời đồn nói đó có thể là thần vật Thái cổ. Cho nên mỗi thế lực đỉnh tiêm trên Hồng hoang đại lục đều phái tu sĩ Kim Đan tới. Tất cả đều muốn có thần vật này. Mà nhất định Công Tôn Cổ Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào vật kia, nào có thời gian tới tìm ngươi gây phiền phức cơ chứ?
Hàn Lỗi nói mấy câu lác đác lại làm cho trong lòng Lâm Dịch dần dần trở nên nặng nề.
Va chạm cùng Bất tử kim thân, mặc dù chỉ ăn một chút thua thiệt nhỏ, thế nhưng lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác nản lòng thoái chí. Đó là dù sau này hắn tu luyện tới Kim Đan Kỳ thì sợ rằng cũng vẫn không đánh lại được Công Tôn Cổ Nguyệt.
Ở trong Thần ma chi địa hắn đã đắc tội với Công Tôn Hoàng tộc. Nếu để cho bọn họ nghe được môn phái của mình, như vậy Dịch Kiếm Tông cũng sẽ vì thế mà bị liên lụy, dựa vào thủ đoạn của Công Tôn Cổ Nguyệt, hủy diệt truyền thừa một mạch cũng không phải là lời nói đùa.
Một lát sau, Lâm Dịch đã suy nghĩ xong quan hệ lợi hại trong chuyện này, hậu quả mà trong tương lai có thể sinh ra, tất cả đều được hắn suy nghĩ qua một lần.
Hàn Lỗi nhìn Lâm Dịch im lặng nửa ngày, vẻ mặt âm tình bất định, hắn không khỏi tò mò hỏi:
- Ngươi thật sự không giết chết tên Bất tử kim thân kia hay sao?
Lâm Dịch cười khổ nói:
- Ta cũng muốn, thế nhưng cũng không bản lãnh kia.
- Đây mới là điểm lạ. Vậy vì sao Công Tôn Phái muốn truy sát ngươi?
Lâm Dịch cũng không nói mà trực tiếp lật tay rút ra Ô Sao trường kiếm, đưa tới phía trước rồi nói:
- Vì thứ này, cho ngươi đó?
Hai mắt Hàn Lỗi hấp háy, nhưng không trực tiếp nhận lấy, trái lại còn lùi lại đứng cách ra khá xa, hắn hỏi:
- Đây là vật gì?
- Binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo.
- Gì? Ngươi tốt bụng cho ta như vậy sao?
- Nó giết một tên Bất tử kim thân, cũng bởi vì nó cho nên Công Tôn Phái mới đuổi giết ta, ngươi còn muốn nó nữa không?
Hàn Lỗi đầu lắc như một con cá lãng, buồn bực nói:
- Thứ đồ chơi này ai dám muốn cơ chứ? Tự ngươi giữ đi, đồ đạc tuy tốt, nhưng phải có mạng cầm nha.
Lâm Dịch cười cười, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hàn Lỗi.
Hàn Lỗi bị hắn nhìn mà cảm thấy sợ hãi, cái cổ rụt lại, nói:
- Ngươi muốn làm gì, chúng ta là nam nhân, không làm những chuyện đường ngang ngõ tắt kia a.
- Đa tạ ngươi!
Lâm Dịch nói rất nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập thành ý.
Có một số việc, Hàn Lỗi không nói, nhưng trong lòng Lâm Dịch lại hiểu rõ.
Hôm nay hắn đắc tội với Công Tôn Hoàng tộc, giống như chuột chạy qua đường, chó nhà có tang. Phàm là tu sĩ sẽ tránh hắn rất xa, mà Hàn Lỗi lại chịu nguy hiểm, kéo hắn đến nơi đây, phần ân tình này, Lâm Dịch ghi nhớ ở trong lòng.
Hàn Lỗi sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, ta luôn cảm giác ngươi không đơn giản, không có dễ dàng bị đánh bại như vậy. Ta đây còn đang suy nghĩ sau này sẽ ôm bắp đùi của ngươi a.
- Có lẽ vậy, nhưng trước tiên phải sống qua một kiếp này rồi mới lại nói tiếp.
Lâm Dịch thở dài.
- Lâm huynh đệ, ngươi cứ ở nơi này tránh mấy ngày trước. Chờ trải qua trận phong mang này rồi mới lại ra. Trên mặt đất ở nơi này thường có tu sĩ lui tới, chúng ta cũng có thể nghe trộm được không ít tin tức.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Chỉ có thể như thế mà thôi.
Vật kia lôi Lâm Dịch xuống, sau đó lập tức buông lỏng bàn tay ra.
Dưới đất lạnh lẽo đen kịt, lộ ra khí tức hủ bại, âm u. Một đạo thân ảnh cao lớn đang đứng ở trước người của Lâm Dịch, cát vàng ào ào chảy xuống, thấy không rõ dung mạo của đối phương. Thế nhưng Lâm Dịch không chút nghĩ ngợi, không chút do dự đập một quyền về phía trước.
Dù sao cũng là người tu đạo, sau khi bình tâm lại thì sẽ gặp nguy không loạn, mi tâm của Lâm Dịch lóe sáng, ánh sáng màu tím lóe lên, khí huyết màu xanh nhạt toàn thân cuồn cuộn. Hắn định dùng hết tất cả thủ đoạn, trước tiên chạy ra khỏi ma chưởng của đối phương rồi nói sau.
- Mẹ kiếp, là ta đây, là người một nhà!
Vật kia lên tiếng, vội vã nói một câu.
- Ồ? Thanh âm này có phần quen thuộc... Mặc kệ nó, tóm lại là người, ban nãy hình như hắn còn nói là người một nhà sao?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, thu nắm đấm lại, híp hai mắt nói.
- Là ngươi? Hàn Lỗi!
Lâm Dịch trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc nói.
Hàn Lỗi sờ sờ cái ót, khóe miệng cười cười, dáng vẻ hàm hậu, nhưng mà đôi mắt lại không ngừng chuyển động, có vẻ vô cùng khôn khéo.
- Ngươi kéo ta xuống làm gì?
Lâm Dịch bị Công Tôn Phái đuổi, dây dưa mãi không dứt, cho nên giọng nói hơi có vẻ bất thiện.
- Suỵt!
Hàn Lỗi cẩn thận bò ra ngoài cái hố cát một chút, nhìn ra phía ngoài, sau đó mới dùng mấy khối đá chặn lên trên cửa hố. Một lát sau, cát vàng cuồn cuộn, từ bề ngoài cũng không nhìn ra được một chút vết tích nào cả.
Lâm Dịch nhíu mày, trong lòng buồn cười, kinh ngạc nói:
- Ngươi làm gì vậy, thần thần bí bí, có người truy sát ngươi sao?
Chẳng biết tại sao, Lâm Dịch lại không có cảnh giác gì với Hàn Lỗi này. Tuy nói tiểu tử này có phần giả vờ ngây ngốc, nhưng nhìn qua cũng không giống người làm ác.
Hàn Lỗi bĩu môi, mỉm cười nói:
- Đánh rắm, không phải ta bị người đuổi giết, mà là ngươi bị người ta đuổi giết!
- Ta nhìn không ra đó, tin tức của ngươi cũng rất linh thông a?
- Thì sao? Khinh thường ta sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, ta đây biết rất nhiều thứ.
- Ồ? Ngươi nói một chút xem, ta bị đuổi giết tới mức đầu đã có chút mơ hồ rồi đấy.
Lâm Dịch có chút hứng thú cười nói.
Hàn Lỗi lắc cái đầu lớn, buồn bực nói:
- Đi theo ta, đến bên trong rồi lại nói, nơi này không an toàn.
Nói xong, hắn bước đi về phía trước, Lâm Dịch hơi do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi đi theo ở phía sau, ngưng khí thành mắt, lại tụ thần đánh giá bốn phía.
Đường dần dần đi xuống phía dưới, đi sâu vào trong lòng đất, đây là một đường hầm bằng cát rất dài, bóng đêm tràn ngập khí tức biến hoá kỳ lạ, trên vách cát còn mơ hồ nhìn thấy được một vài bức tranh vẽ, kết nối lại một chỗ. Dường như muốn nói tới bí mật cổ xưa nào đó.
Không gian chỗ này khắp nơi đều tràn ngập khí tức âm trầm và kinh khủng, tử khí rất nặng. Lâm Dịch nhíu nhíu mày, nơi này tuyệt đối không phải là vùng đất tốt lành gì cả.
- Đây là nơi nào?
Hàn Lỗi quay đầu lại nhếch miệng cười, nói:
- Mộ địa.
Trong bóng tối, nụ cười của Hàn Lỗi rất có ma lực, mang theo một tia quỷ dị, giống như ác quỷ thôn phệ người vậy.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, bị nụ cười của Hàn Lỗi làm cho có chút sợ hãi, hắn không khỏi mắng:
- Ta nói ngươi có thể đừng cười hay không? Con mẹ nó, quả thực là dọa người.
Hàn Lỗi lầm bầm nói:
- Dựa vào, ngươi thật nhiều chuyện.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục hai người đã đi tới phần cuối của đường hầm.
Lâm Dịch nhìn lên, nơi này là một mộ huyệt có mái vòm hình vuông, bốn vách tường đều dùng vật liệu đá không biết tên xây lên, tỏa ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, mà chính giữa thì có đặt một cỗ quan tài bằng đá cổ xưa, tản ra từng trậ tử khí.
- Ngươi đã ngây người ở phía dưới này bao lâu rồi?
Lâm Dịch tùy ý hỏi một câu.
- Không sai biệt lắm, ước chừng năm sáu ngày.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, chậm rãi thối lui, nhìn Hàn Lỗi từ trên xuống dưới một phen, trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
Hàn Lỗi thấy bộ dáng này của Lâm Dịch, hắn cười ha hả nói:
- Nhìn cái lông, ta cũng không phải là các tiểu cô nương. Yên tâm, ta là Hàn Lỗi, không phải là xác ướp cổ gì đó. Mà ta cũng không bị đoạt xá.
Lâm Dịch thở một hơi dài nhẹ nhõm, có chút yên lòng. Người bị đoạt xá tính tình đều thay đổi, tuyệt đối không có giống như Hàn Lỗi, trước sau không có chút khác thường nào cả.
Cũng không phải là Lâm Dịch nghĩ nhiều, chỉ là đa số sinh linh đều vô cùng bài xích với tử khí, nhưng sự xuất hiện của Hàn Lỗi này quả thực quá quỷ dị. Hơn nữa đã ngây người ở chỗ này năm sáu ngày, sự nhẫn nại này cũng không phải là thứ mà người nhân có thể so sánh được a.
Lâm Dịch nói:
- Ngươi không có việc gì, nói cách khác, như vậy ngươi đã có thu hoạch xa xỉ ở chỗ này sao?
Hàn Lỗi cười hắc hắc, cũng không thừa nhận. Sau đó dường như nghĩ tới chuyện gì đó mà hai mắt lộ ra vẻ đề phòng, buồn bực nói:
- Lúc này ngươi cũng không thể cướp bảo bối của ta a. Hàn Lỗi ta tin ngươi cho nên mới kéo ngươi xuống.
Lâm Dịch nở nụ cười, chắc hẳn Hàn Lỗi này vẫn còn sợ hãi vì chuyện ở trong Dịch Kiếm Tông.
- Yên tâm, ta chỉ cướp bảo bối của cừu nhân mà thôi.
- Hắc hắc, vậy là tốt rồi. Chúng ta cũng không phải là cừu nhân, Hàn Lỗi ta đã coi ngươi là huynh đệ.
Lâm Dịch cũng không quá tin, hắn chỉ hỏi:
- Lúc này đã an toàn, ngươi đã biết được cái gì, mau nói ta nghe một chút.
Hàn Lỗi cười ngây ngô một chút, lại gần hắn rồi giơ một ngón tay lên, nói:
- Huynh đệ, ta thật là bội phục ngươi, Công Tôn Hoàng tộc cũng dám chọc vào, còn chém một Bất tử kim thân, lợi hại!
Lâm Dịch biến sắc, cau mày hỏi:
- Ai nói ta giết một tên có Bất tử kim thân?
- Trong Công Tôn Hoàng tộc có một người tên là Công Tôn Phái. Hắn bắn lời ở trong Thần ma chi địa này, nói ngươi đã giết một tộc nhân của bọn họ. Thề phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn. Còn nói, ai có tin tức của ngươi thì cứ nói cho hắn biết. Như vậy sẽ nhận được che chở của Công Tôn Hoàng tộc ở trong Thần ma chi địa.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Trách không được, ta đi tới chỗ nào thì Công Tôn Phái cũng như chó giống nhau, điên khùng chạy tới.
- Mẹ kiếp, nói như vậy là sự thật sao? Ngươi thực sự chém một Bất tử kim thân sao? Thân thể của ngươi quá biến thái, động tu luyện, vậy mau dạy ta một chút đi.
Trong hai mắt của Hàn Lỗi hiện lên vẻ hưng phấn, trơ mặt ra hỏi.
Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, nói:
- Chuyện như thế ngươi cũng tin sao? Nếu ta có thể chém Bất tử kim thân thì ta còn chạy cái rắm, bị Công Tôn Phái truy sát khổ như vậy sao?
- Ồ? Ta nghĩ ngươi là sợ thế lực của Công Tôn Hoàng tộc mới chạy như vậy. Nghe nói người dẫn đội của Công Tôn Hoàng tộc lần này là một người tên là Công Tôn Cổ Nguyệt. Hắn cũng bắn tiếng, muốn tiêu diệt cả nhà ngươi, chỉ là ta đoán hắn không có tới tìm ngươi gây phiền phức mà thôi.
Nghe được bốn chữ Công Tôn Cổ Nguyệt, hai mắt của Lâm Dịch đột nhiên bạo phát ra một đạo tinh quang, chậm rãi hỏi:
- Ngươi nói là Công Tôn Cổ Nguyệt cũng ở trong Thần ma chi địa hay sao? Nhưng theo ta được biết, hắn là tu sĩ Kim Đan, hà tất phải áp chế tu vi tới đây mạo hiểm cơ chứ?
Vẻ mặt của Hàn Lỗi trở nên thần bí, cười nói:
- Cái này ngươi không biết đâu. Ta nghe nói, mấy ngày gần đây trong Thần ma chi địa này sẽ có một tuyệt thế bí bảo xuất thế. Có lời đồn nói đó có thể là thần vật Thái cổ. Cho nên mỗi thế lực đỉnh tiêm trên Hồng hoang đại lục đều phái tu sĩ Kim Đan tới. Tất cả đều muốn có thần vật này. Mà nhất định Công Tôn Cổ Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào vật kia, nào có thời gian tới tìm ngươi gây phiền phức cơ chứ?
Hàn Lỗi nói mấy câu lác đác lại làm cho trong lòng Lâm Dịch dần dần trở nên nặng nề.
Va chạm cùng Bất tử kim thân, mặc dù chỉ ăn một chút thua thiệt nhỏ, thế nhưng lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác nản lòng thoái chí. Đó là dù sau này hắn tu luyện tới Kim Đan Kỳ thì sợ rằng cũng vẫn không đánh lại được Công Tôn Cổ Nguyệt.
Ở trong Thần ma chi địa hắn đã đắc tội với Công Tôn Hoàng tộc. Nếu để cho bọn họ nghe được môn phái của mình, như vậy Dịch Kiếm Tông cũng sẽ vì thế mà bị liên lụy, dựa vào thủ đoạn của Công Tôn Cổ Nguyệt, hủy diệt truyền thừa một mạch cũng không phải là lời nói đùa.
Một lát sau, Lâm Dịch đã suy nghĩ xong quan hệ lợi hại trong chuyện này, hậu quả mà trong tương lai có thể sinh ra, tất cả đều được hắn suy nghĩ qua một lần.
Hàn Lỗi nhìn Lâm Dịch im lặng nửa ngày, vẻ mặt âm tình bất định, hắn không khỏi tò mò hỏi:
- Ngươi thật sự không giết chết tên Bất tử kim thân kia hay sao?
Lâm Dịch cười khổ nói:
- Ta cũng muốn, thế nhưng cũng không bản lãnh kia.
- Đây mới là điểm lạ. Vậy vì sao Công Tôn Phái muốn truy sát ngươi?
Lâm Dịch cũng không nói mà trực tiếp lật tay rút ra Ô Sao trường kiếm, đưa tới phía trước rồi nói:
- Vì thứ này, cho ngươi đó?
Hai mắt Hàn Lỗi hấp háy, nhưng không trực tiếp nhận lấy, trái lại còn lùi lại đứng cách ra khá xa, hắn hỏi:
- Đây là vật gì?
- Binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo.
- Gì? Ngươi tốt bụng cho ta như vậy sao?
- Nó giết một tên Bất tử kim thân, cũng bởi vì nó cho nên Công Tôn Phái mới đuổi giết ta, ngươi còn muốn nó nữa không?
Hàn Lỗi đầu lắc như một con cá lãng, buồn bực nói:
- Thứ đồ chơi này ai dám muốn cơ chứ? Tự ngươi giữ đi, đồ đạc tuy tốt, nhưng phải có mạng cầm nha.
Lâm Dịch cười cười, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hàn Lỗi.
Hàn Lỗi bị hắn nhìn mà cảm thấy sợ hãi, cái cổ rụt lại, nói:
- Ngươi muốn làm gì, chúng ta là nam nhân, không làm những chuyện đường ngang ngõ tắt kia a.
- Đa tạ ngươi!
Lâm Dịch nói rất nhẹ nhàng, nhưng tràn ngập thành ý.
Có một số việc, Hàn Lỗi không nói, nhưng trong lòng Lâm Dịch lại hiểu rõ.
Hôm nay hắn đắc tội với Công Tôn Hoàng tộc, giống như chuột chạy qua đường, chó nhà có tang. Phàm là tu sĩ sẽ tránh hắn rất xa, mà Hàn Lỗi lại chịu nguy hiểm, kéo hắn đến nơi đây, phần ân tình này, Lâm Dịch ghi nhớ ở trong lòng.
Hàn Lỗi sờ sờ đầu, cười ngây ngô nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, ta luôn cảm giác ngươi không đơn giản, không có dễ dàng bị đánh bại như vậy. Ta đây còn đang suy nghĩ sau này sẽ ôm bắp đùi của ngươi a.
- Có lẽ vậy, nhưng trước tiên phải sống qua một kiếp này rồi mới lại nói tiếp.
Lâm Dịch thở dài.
- Lâm huynh đệ, ngươi cứ ở nơi này tránh mấy ngày trước. Chờ trải qua trận phong mang này rồi mới lại ra. Trên mặt đất ở nơi này thường có tu sĩ lui tới, chúng ta cũng có thể nghe trộm được không ít tin tức.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Chỉ có thể như thế mà thôi.