[Bảo Liên Đăng] Bắt Nạt Được Ta

Chương 22


Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Phụ vương! Ngài thật sự mời Dương Tiễn và Thốn Tâm?" Tây Hải Đại Thái Tử Ngao Thanh nói, trong lòng đang lặng lẽ tính toán, Thốn Tâm đã trở lại, vậy Ngao Minh kia chẳng phải có thêm chỗ dựa lớn là Dương Tiễn?
"Đúng vậy.

Dương Tiễn giờ là Đế Quân, chúng ta không đắc tội nổi." Tây Hải Long Vương trầm ngâm, trong lòng lại đang suy nghĩ khác, Thốn Tâm, nữ nhi của ta, phụ vương thật sự còn có thể thấy con sao? Dương Tiễn đối xử với con có tốt không?
"Aizz, Thốn Tâm cũng nên trở lại." Ngao Thanh làm bộ làm tịch thở dài, "Dù sao năm đó chúng ta cũng có lỗi với Thốn Tâm."
Tây Hải Long Vương nhớ đến chuyện cũ, "Thốn Tâm hẳn còn chưa nói cho Dương Tiễn đi.

Nếu lỡ Dương Tiễn biết thì phải làm sao? Xem tư thế của hắn lúc còn ở Thiên Đình, Tứ hải bị hắn huỷ cũng không khó tin!"
"Không đâu, phụ vương.

Còn có Thốn Tâm mà." Ngao Thanh chậm rãi nói, "Nhưng về sau bảo Thốn Tâm ít trở về đi, dù sao ở Tây Hải nhiều người, cũng có thể có người nói lỡ."
"Ừ, con nói có lý.

Chỉ có thể ủy khuất Thốn Tâm." Tây Hải Long Vương thở dài, "Thốn Tâm à, đừng trách phụ vương nhẫn tâm, ai bảo con cố tình đi theo Dương Tiễn."
"Dù nó không đi theo Dương Tiễn, kết cục của nó cũng không tốt hơn 500 năm kia!" Tiểu bạch long Ngao Minh không biết đã về từ khi nào đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn hai người, "Các người yên tâm, ta nhất định sẽ để Dương Tiễn biết các người đã làm gì Thốn Tâm."
"......" Tây Hải Long Vương không nói gì, ông quá áy náy với nhi tử này.

Lúc trước nếu không phải ông nhất ý cô hành, Minh Nhi sẽ không cưới Long Dương, không cưới Long Dương sẽ không có chuyện xúc phạm thiên điều, cũng sẽ không có việc mình phải tự tay đưa nhi tử lên Thiên Đình mặc hắn bị người xâu xé, cũng sẽ không dẫn đến cục diện tình phụ tử đạm bạc như bây giờ.

Tất cả đều do một tay ông tạo thành! Có lẽ hắn nói đúng, dù Thốn Tâm có không gả cho Dương Tiễn, cũng chưa chắc sẽ hạnh phúc.

Ai bảo họ sinh ra ở nhà Đế vương? Thở dài một tiếng, tâm sự đầy bụng hoá thành bi sầu.
"Tam đệ." Ngao Thanh liếc qua Tây Hải Long Vương, nhìn về phia Ngao Minh, thở dài, "Đừng tuỳ hứng! Như vậy Tứ hải sẽ bị đệ hại chết.

Lúc ấy chúng ta cũng là bất đắc dĩ."
"Hừ! Bất đắc dĩ? Có cái gì mà bất đắc dĩ? Chẳng phải là các ngươi thấy Thốn Tâm bị hưu, cảm thấy mất mặt à!" Ngao Minh khinh thường, "Sao nào, giờ muội ấy thành Đế Quân phu nhân, các ngươi lại cảm thấy muội ấy có giá trị lợi dụng?"
Ngao Minh hiểu rất rõ Đại ca này của mình, là một con sói đội lốt cừu! Chính mình và Thốn Tâm quá tin tưởng hắn nên mới mấy lần suýt bỏ mạng! Sao, giờ lại định giả làm người tốt? Đáng tiếc, Ngao Minh đã không còn là Ngao Minh trước kia!
"Được rồi, lão tam! Ta biết con vẫn luôn bất mãn với ta." Tây Hải Long Vương thở dài, "Ta biết lúc ấy đưa con lên Thiên đình hại con suýt bỏ mạng...!Nhưng trước khi là phụ vương con, ta là chủ Tây Hải......"
"Long Vương quá lời rồi! Ngao Minh không dám oán hận.


Ngao Minh đã là người xuất gia, không liên quan gì đến các người cả! Lần này Ngao Minh tới cũng chỉ vì bào muội Thốn Tâm của ta.

Miễn đến lúc đó muội ấy bị các người bán còn giúp các người đếm tiền!"
"Tam đệ! Chuyện không phải như đệ tưởng! Phụ vương..."
"Đại Thái Tử, không cần giải thích với ta.

Ngao Minh tự hiểu trong lòng." Ngao Minh nhàn nhạt ngắt lời, ánh mắt nhìn Ngao Thanh lại sắc bén dị thường, "Ta và Thốn Tâm không phải uy hiếp của ngươi! Nhưng ai còn dám có ý định tổn thương muội muội của ta, Ngao Minh ta tuyệt đối không bỏ qua! Ta sẽ liều mạng!"
"Lão tam!" Long Vương khó thở, "Sao con lại nói chuyện với Đại ca của mình như thế?!"
"Mẫu hậu ta chỉ sinh ra ta và Thốn Tâm." Ngao Minh lạnh lùng nói, "Đã đến nước này, nói nhiều vô ích.

Các người tự giải quyết cho tốt!"
"Thanh Nhi, Minh Nhi...!Con đừng để trong lòng!" Tây Hải Long Vương thở dài, "Dù sao thì cũng là ta có lỗi với huynh muội chúng trước."
"Phụ vương quá lời rồi.

Thanh Nhi không để tâm đâu." Ngao Thanh cung kính đáp, "Dù sao hắn cũng là đệ đệ ta."
Long Vương vừa lòng gật đầu.

Ông không hề chú ý tới khói mù trong mắt Ngao Thanh, [Ngao Minh! Ngao Thốn Tâm! Ta có thể đẩy các ngươi vào chỗ chết một lần, cũng có thể có lần thứ hai!]
"Hôm nay náo nhiệt thật! Long tộc có uy tín trong tứ hải đều tới!" Đông Hải Long Vương cảm thán, "Đã lâu không thấy rầm rộ như vậy rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Bắc Hải Long Vương phụ họa, "Tam ca, nghe nói hôm nay Thốn Tâm cũng về? Vậy có nghĩa là Dương Tiễn cũng tới?"
"Đúng vậy." Tây Hải Long Vương lo lắng sốt ruột trả lời, sợ Ngao Minh thật sự nói cho Dương Tiễn biết chuyện Thốn Tâm bị đóng băng.
"Tam đệ có tâm sự? Sợ Dương Tiễn biết chuyện đó?" Đông Hải Long Vương liếc Tây Hải Long Vương một cái, "Việc này đệ nên bàn kỹ với Thốn Tâm, dù sao..."
"Đại ca, đừng lo.

Có Thốn Tâm mà, Dương Tiễn dù lăn lộn thế nào cũng phải bận tâm đến Thốn Tâm chứ, không phải sao?" Bắc Hải Long Vương không thèm để ý vỗ vai Đông Hải Long Vương, "Đừng lo lắng không đâu! Hôm nay là đại hội của Long tộc chúng ta! Phải vui vẻ!"
[Tứ đệ à, đệ chưa thấy bộ dáng ngoan tuyệt của Dương Tiễn ở Thiên Đình ngày đó thôi.] Tây Hải Long Vương yên lặng thở dài, [Cũng thế, là phúc không phải họa, là họa tránh không thoát.] Ông lập tức lên tinh thần, cười nói, "Đúng vậy đúng vậy, Tứ đệ nói có lý." Lại hơi quay đầu, thầm nghĩ, "Thanh Nhi đi đâu rồi nhỉ?"
"Báo! Huyền Minh Đế Quân và Tam Công Chúa tới!" Một binh tôm tiến vào báo cáo.
Đúng là vừa nhắc đã tới ngay! Tứ hải Long Vương nhìn nhau, đứng dậy ra chào đón.
Chúng long xung quanh cũng sôi nổi tụ tập lại, theo sát sau đó, đều thầm nghĩ, [Không biết Huyền Minh Đế Quân mà Tây Hải Tam Công Chúa mê luyến trông thế nào.


Nghe nói dung nhan tuy cực kỳ tuấn lãng, nhưng lại vô cùng lãnh khốc, hàng năm hiếm khi nở nụ cười! Không biết con rồng hoạt bát như Tam Công Chúa làm sao chịu đựng được.]
Còn chưa nghĩ xong đã ra đến cửa, thấy được một nam tử huyền y và nữ tử phấn y gắn bó cùng đến.
Nam tử có mái tóc lưu li quăn đến vai, mày kiếm cao gầy, tinh mục thâm trầm, lúc lăng liệt thì như đao tựa kiếm, khi dịu dàng lại như đầm bích ba ngày xuân.

Lúc này, hắn đang cong môi dỗ dành thiếu phụ mặc phấn trang bên cạnh.
Thiếu phụ kia chải búi tóc tiên du, mày liễu hơi nhướn, đôi mắt đẹp hàm giận, chiếc mũi cao thẳng, cùng với đôi môi hơi dẩu.

Lại thấy nàng nhìn qua chúng long, ánh mắt đột nhiên có chút thương cảm.
[Lại về rồi ư? Nhưng giờ nên đối mặt thế nào?] Thốn Tâm hơi nhấc mắt, lại thấy Dương Tiễn đang nở nụ cười.
Nhưng Thốn Tâm nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia giống như có âm mưu.

Nàng muốn túm chặt Dương Tiễn hỏi rõ ràng, nhưng hai người đã đi đến trước mặt chúng long.
"Phụ vương.

Đại bá, Nhị bá, Tứ thúc.

Mọi người mạnh khỏe." Thốn Tâm nhàn nhạt nói.
"Về là tốt rồi." Tây Hải Long Vương cảm thấy chua xót, nhớ trước đây, nữ nhi thân với mình nhất! Sao giờ lại biến thành như vậy!
Nam Hải Long Vương phát hiện Tây Hải Long Vương thất thố, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ông.
Tây Hải Long Vương nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, cùng hành lễ với chúng long, "Tham kiến Đế Quân."
"Nhạc phụ đại nhân, Tam hải Long Vương, các vị không cần đa lễ." Dương Tiễn duỗi tay đỡ, khóe miệng hơi cong.
Nụ cười này của Dương Tiễn thành công khiến một đám rồng ngây người.
[Đây là nhất tiếu khuynh thành trong truyền thuyết à?!]
[Chẳng trách Tam Công Chúa lại yêu Dương Tiễn đến chết đi sống lại, tình nguyện xúc phạm Thiên luật cũng phải gả, là ta thì ta cũng muốn!]
[Không phải bảo Dương Tiễn quanh năm không cười à? Lời đồn! Tuyệt không thể tin!]
Thốn Tâm thấy chúng long như thế, trợn trắng mắt với Dương Tiễn, [Lam nhan họa thủy!]
Dương Tiễn vô tội chớp mắt với nàng, [Cũng đâu phải lỗi của ta!]

Chúng long mãi một hồi lâu mới tỉnh mộng, không khéo lại thấy vẻ mặt vô tội của Dương Tiễn, vì thế, lấy Tứ hải Long Vương cầm đầu, chúng long lại dại ra, Thốn Tâm à, ngươi nửa đường nhặt một người tùy tiện giả mạo Dương Tiễn đấy à? Đây thật sự là Dương Tiễn máu lạnh, vô tình, ngoan tuyệt trong truyền thuyết sao?!
"Tam muội, Đế Quân, hai người tới rồi?!" Ngao Minh vội chạy tới, phá vỡ không khí trầm mặc quỷ dị, "Vừa rồi ta còn định đến bờ Tây Hải đón hai người đấy!"
"Tam ca! Huynh cũng về!" Thốn Tâm mặt mày hớn hở nhìn Dương Tiễn, "Đây là ca ca song sinh ta thường nhắc với chàng! Ngao Minh!"
"Tam ca." Dương Tiễn mỉm cười gọi, âm thầm đánh giá Ngao Minh có vẻ ngoài rất giống thê tử của mình.

Dương Tiễn vốn thận trọng nên phát hiện khi Ngao Minh cố ý vô tình nhìn Tây Hải Long Vương, ánh mắt đó mang theo hận.
Có lẽ đây là một lối vào tốt.
"Đế Quân..." Ngao Minh thụ sủng nhược kinh, không biết phải nói gì.

Đây là người mà Đại sư huynh nhà mình cũng ngại, thế mà lại gọi mình là Tam ca? Dương Tiễn chưa tỉnh ngủ, hay là mình vẫn còn đang mơ? Hắn véo mình một cái, đau quá, nhưng sao vẫn có cảm giác mình đang mơ nhỉ?
Thốn Tâm cũng sững sờ, trong lòng cảm động.

Nàng ôm chặt lấy tay Dương Tiễn, cười sáng lạn với hắn, thầm nghĩ [Cám ơn chàng, Dương Tiễn!]
Dương Tiễn tiếp tục mỉm cười, nhìn về phía chúng long.
Chúng long lại choáng váng, [Đây thật sự là Dương Tiễn Tâm cao không nhận Thiên gia quyến, tính ngạo quy Thần trụ Quán Giang à?!]
"Khụ!" Dương Tiễn cạn lời, đám rồng này làm sao thế? Hắn vờ ho một tiếng, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười, "Tam ca không cần giữ lễ, gọi thẳng tên Dương Tiễn là được."
"Vậy ngươi cũng gọi thẳng ta là Ngao Minh đi, nghe ngươi gọi ta là Tam ca, ta lạnh cả người." Ngao Minh nhếch miệng cười.
"Không được vô lễ!" Tây Hải Long Vương không biết tỉnh lại từ lúc nào khiển trách, "Đế Quân, tiểu nhi không biết lễ, mong Đế Quân thứ tội."
"Hừ!" Ngao Minh không đợi Dương Tiễn tiếp lời, liếc xéo Tây Hải Long Vương, "Thốn Tâm là thân muội muội của ta, Dương Tiễn cưới muội muội ta, ta gọi tên hắn thì có gì không đúng?"
"Tam ca......" Thốn Tâm buông tay Dương Tiễn ra, tiến lên khuyên nhủ, "Đừng như vậy!"
"Theo Đại sư huynh ta nói, ngươi mà gọi tôn xưng với người khác thì người đó chắc chắn sẽ bị tính kế." Ngao Minh dường như không để ý đến lời Long Vương, quay người tiếp tục cười chế nhạo Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhẹ nhàng phe phẩy mặc phiến, khóe mắt ngó bàn tay nắm chặt ống tay áo Ngao Minh của Thốn Tâm, hơi nhíu mày, "Ngươi đã bị ta tính kế, ngươi còn không biết à?"
"Hả?" Ngao Minh khó hiểu, "Lúc nào?"
"Muội muội ngươi đã bị ta bắt cóc, còn không phải tính kế sao?" Dương Tiễn ôm lại Thốn Tâm không biết đang nghĩ gì, mỉm cười nói.
Thốn Tâm cười ngượng ngùng, vùi đầu vào lòng Dương Tiễn, thầm nghĩ [Dương Tiễn hôm nay đổi tính à nhỉ?]
"Ngươi!" Ngao Minh bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay vào Dương Tiễn.
Chúng long lại ngây người, Dương Tiễn cũng biết ôn nhu? Cũng biết pha trò?
"Vào trong rồi nói sau!" Đông Hải Long Vương khó khăn giữ lại sự tỉnh táo, thanh thanh giọng, "Đừng nói chuyện bên ngoài."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Chúng long mới như tỉnh mộng, vội vàng phụ họa.
"Mời!"
"Mời!".

truyện teen hay
"Thốn Tâm!"
Một giọng nói rất quen thuộc.

"Tứ tỷ!" Thốn Tâm quay người, là Thính Tâm, "Tứ tỷ! Ta rất nhớ tỷ!"
"Ta cũng vậy!" Khóe mắt Thính Tâm đỏ hoe, tiến lên nắm tay Thốn Tâm, "Muội muội, cuối cùng muội cũng khổ tận cam lai!" Nàng lại nhìn về phía chúng long, "Phụ vương, ba vị thúc thúc, các vị có lễ!"
Tứ hải Long Vương khẽ gật đầu.
Lại nhìn về phía Dương Tiễn, "Dương Tiễn, lần này ngươi cần chăm sóc Tam muội của ta thật tốt! Không cho phép lại tổn thương muội ấy!"
"Đúng vậy." Dương Tiễn mỉm cười đáp.
"Thính Tâm, không được vô lễ với Đế Quân!" Đông Hải Long Vương trách mắng.
"Không sao, Tứ Công Chúa và Dương Tiễn vốn là bằng hữu." Dương Tiễn cười nói, "Đúng vậy không? Tứ Công Chúa?"
"Đúng vậy!" Thính Tâm thầm trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Còn liên quan đến sinh tử nữa đấy! Không nhìn xem đao kia của ngươi tàn nhẫn thế nào! Đương nhiên, đây là nghĩ trong lòng thôi.
"Dương Tiễn, chàng vào cùng Phụ vương và mọi người trước đi! Ta và Thính Tâm tỷ tỷ trò chuyện một lát!" Thốn Tâm kéo ống tay áo của Dương Tiễn nói.
"Được.

Cẩn thận chút." Dương Tiễn mỉm cười với Thốn Tâm, trong lòng lại nghĩ [Vừa lúc có thể tránh nàng nói chuyện riêng với Ngao Minh.].

Hắn lại nhìn về phía Thính Tâm, "Tứ Công Chúa, phiền ngươi chăm sóc Thốn Tâm một lát."
"Đi có một lát cũng không yên tâm như vậy à!" Thính Tâm cười chế nhạo, "Tình cảm của hai người tốt thật đấy!"
"Thính Tâm tỷ tỷ!" Thốn Tâm đỏ mặt ôm lấy Thính Tâm, không cho nàng ấy nói thêm gì nữa.
"Bát Thái Tử có tới không?" Dương Tiễn cười nhẹ, cũng không để ý, "Bảo hắn, người hắn muốn tìm vẫn còn đó, chưa từng rời đi."
"Cái gì?" Thính Tâm sửng sốt, "Ý ngươi là Đinh Hương...!Đúng vậy, ta không chết, Tiểu Ngọc không chết, vậy Đinh Hương cũng sẽ không chết! Dương Tiễn! Cám ơn ngươi!" Thính Tâm mặt đầy vui mừng, kích động ôm Thốn Tâm, "Thốn Tâm! Muội không nhìn lầm người!"
"Các người đang nói gì thế?" Thốn Tâm không hiểu gì cả, "Gì mà vẫn còn đó? Đinh Hương nào?"
"Chúng ta vừa đi vừa nói! Chúng ta mau đi nói cho tiểu tử kia nào!" Thính Tâm kéo Thốn Tâm, nói với Dương Tiễn và chúng long, "Các vị, chúng ta đi trước!" Sau đó lập tức rời đi.
Dương Tiễn mỉm cười nhìn theo các nàng, ánh mắt chợt ngưng, [Tứ hải, các ngươi tốt nhất nên cho ta một lý do hợp lý!] Hắn xoay người nói với chúng long, "Dương Tiễn lần đầu tới, muốn du lãm Tây Hải, không biết có thể mời Tam Thái Tử dẫn đường cho Dương Tiễn không?"
Lời vừa ra, có người vui, có người buồn.
Vui là Ngao Minh, đang lo không tìm được cơ hội báo cho Dương Tiễn, không ngờ Dương Tiễn lại chủ động như thế!
Buồn chính là Tây Hải Long Vương.
Nghe Dương Tiễn nói, ông lập tức giật mình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để Ngao Minh và Dương Tiễn đi cùng nhau!
Vì vậy, ông vội phản đối, "Chuyện này..."
Tuấn nhan của Dương Tiễn nghiêm túc lại, ánh mắt như đao, nhìn về phía Tây Hải Long Vương.
Chúng long đột nhiên rùng mình.

Đây mới là Dương Tiễn cướp tân nhân trong trí nhớ này!
Ngao Minh liếc mắt khinh thường phụ vương mình, "Dương Tiễn, mời đi bên này!".