Ban Ngày Bị Hủy Hôn, Buổi Tối Bị Chỉ Huy Vừa Đáng Yêu Vừa Hung Dữ Đòi Ôm
Chương 49: Con gái là của mình, chồng có thể là của người khác
Tô Duẫn vừa định kiểm tra tình hình trên mạng sao thì Mạc Nhĩ Đa - bạn cùng phòng - vừa tắm xong, từ phòng bên cạnh đẩy cửa bước ra.
Mạc Nhĩ Đa phóng khoáng nói: “Duẫn ca, không ngờ anh che giấu kỹ thế! Cô em gái xinh đẹp của anh lại là vợ của Chỉ huy Cố! Haiz, mối tình đầu của tôi vừa mới tan vỡ, nhưng thua dưới tay vị Chỉ huy số một của Liên bang Tinh tế thì tôi tâm phục khẩu phục rồi.”
Nói xong, Mạc Nhĩ Đa mới thấy Tô Mạn bên phía đầu kia màn hình khóc đến đỏ mắt.
Anh nhún vai, “Xin lỗi nhé, không biết anh đang trò chuyện qua chiếu hình, để lát nữa tôi nói tiếp.”
Vừa lau tóc ướt bằng khăn, Mạc Nhĩ Đa vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Sao nhìn càng ngày càng xấu thế nhỉ.”
Tô Mạn: “……”
Tô Duẫn hoàn hồn lại, trong lòng rất đỗi kinh ngạc!
Anh không còn tâm trạng nghe Tô Mạn khóc lóc nữa, chỉ nói một câu có việc rồi lập tức ngắt liên lạc với cô ấy.
Tô Duẫn liền quay ra gọi liên lạc cho Tô Vãn.
Thật đấy, rõ ràng Tiểu Vãn đã nói hôm nay Chỉ huy Cố không đến mà!
Tô Vãn nhìn yêu cầu trò chuyện chiếu hình của anh trai gửi đến, khóe môi cong lên một nụ cười giễu cợt.
Khác với người anh thứ hai hay hồ đồ, anh cả thông minh này không dễ dàng bị những lời lẽ thâm hiểm của Tô Mạn làm lung lay.
Anh chỉ dành tình yêu thương của một người anh trai cho Tô Mạn thôi, chứ không phải là hoàn toàn tin tưởng cô ấy.
Bề ngoài Tô Duẫn trông lịch lãm nho nhã, nhưng thực tế lại rất thực dụng, giỏi toan tính.
Trước đây, Tô Vãn là cô em gái luôn nằm trong khoang dưỡng sinh, nhìn thì không có tài cán gì đặc biệt.
Sau khi tỉnh lại, ngày nào cũng chỉ ở nhà làm “sâu gạo”.
Điểm nổi trội nhất có lẽ là thi đỗ vào Đại học Đế quốc.
Nhưng Tô Duẫn vốn là một sinh viên ưu tú của Đại học Đế quốc và còn đang học tại học viện quân sự quan trọng nhất.
Vì thế, việc em gái mình đỗ Đại học Đế quốc đối với anh mà nói không có gì đặc biệt cả.
Thế mà giờ đây, cô em gái mà anh từng không mấy để tâm này bỗng chốc lại trở thành vợ của Cố Tước - chiến thần của Liên bang Đế quốc!
Từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Tô Vãn chẳng buồn để ý đến anh, trực tiếp từ chối cuộc gọi.
Cô đang cùng quản lý đại sảnh Lao Nhĩ sắp xếp nốt những việc cuối cùng trong ngày khai trương hôm nay.
Lâm Nhiễm Nguyệt đứng bên cạnh giúp cô, rồi phấn khích nói: “Tiểu Vãn, nghe ông con nói, muốn để con làm người kế thừa nhà hàng Tô gia?”
Tô Vãn gật đầu.
Lâm Nhiễm Nguyệt cười rạng rỡ: “Thế thì mẹ mừng quá rồi!”
Dù chồng mình không được như ý, nhưng Lâm Nhiễm Nguyệt biết rằng ông cụ Tô - người chủ gia đình này - nói rất có trọng lượng.
Hơn nữa, ông còn là người rất sáng suốt.
Tiểu Vãn hôm nay thể hiện đặc biệt xuất sắc, được các bậc tiền bối trong giới ẩm thực công nhận.
Việc để Tiểu Vãn làm người kế thừa nhà hàng Tô gia thật đúng đắn!
Nhìn ánh mắt mẹ tràn đầy niềm vui chân thành, Tô Vãn không nhịn được vừa cười vừa khóc.
“Mẹ, con làm người kế thừa rồi, đến lúc đó bố sẽ thất nghiệp đấy, mẹ còn vui nữa sao?”
Nói thất nghiệp thì hơi quá, vì Tô gia có nhiều nhà hàng chuỗi mà.
Nhưng chủ quyền và vị trí ở tuyến đầu thì khác biệt.
Huống hồ, Tô Chấn chưa đến năm mươi tuổi.
Lâm Nhiễm Nguyệt cười lạnh, “Vậy thì có sao đâu, con gái dù sao cũng là con của mình, còn chồng chưa chắc, biết đâu một ngày nào đó lại trở thành của người khác!”
Nhà của Lâm Nhiễm Nguyệt ở Khu sao thứ hai, điều kiện khá tốt.
Người trong gia đình đều thích ăn món ăn của nhà hàng Tô gia, hơn nữa còn có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Tô nên mới cho hai người kết hôn.
Bản thân Lâm Nhiễm Nguyệt cũng có ấn tượng tốt về Tô Chấn - người lúc bấy giờ trẻ trung tài giỏi, làm việc lý trí và điềm đạm.
Dù biết đối phương có mối tình đầu nhưng vì người đó đã bỏ rơi Tô Chấn, bỏ đi với người khác, Lâm Nhiễm Nguyệt cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó, khi Tiểu Vãn gặp chuyện không may, hôn mê bất tỉnh, thì lúc đó Tô Chấn đưa về một cô bé chỉ nhỏ hơn Tiểu Vãn nửa tuổi.
Lâm Nhiễm Nguyệt chỉ làm xét nghiệm DNA, xác nhận cô bé ấy không phải con ruột của Tô Chấn, nên không có ý kiến gì. Dù sao người phụ nữ kia cũng đang phải ngồi tù ba mươi năm.
Nhưng giờ Lâm Nhiễm Nguyệt cuối cùng cũng hiểu, liệu sự rộng lượng và nhường nhịn của mình có phải đã khiến Tô Chấn nghĩ rằng bà dễ bị bắt nạt?
Và còn để cho mẹ con họ tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội?
Càng nghĩ càng tức!
Tô Vãn xót xa ôm lấy mẹ.
“Mẹ, đừng giận, giận là xấu đi đấy.”
“Mẹ không giận, vì Tô Chấn mà giận không đáng.” Lâm Nhiễm Nguyệt thở dài, “Nghĩ thông suốt rồi thì lại chẳng thấy buồn. Vẫn là con gái tốt, biết xót mẹ, chứ nhìn hai đứa anh con kìa, ôi trời, đúng là hai thằng vô tâm!”
Nghĩ đến việc cả hai đứa con trai đều đối xử tốt với Tô Mạn, Lâm Nhiễm Nguyệt rất tức giận.
Bà hận không thể nhét chúng lại vào bụng mình.
Thật ra với Tô Duẫn, Tô Vãn không quá lo lắng, vì người anh cả thông minh này không chắc sẽ ủng hộ mẹ con kia cướp bố.
Chỉ là người anh hai ngốc nghếch của mình, quá dễ tin vào Tô Mạn!
Quả nhiên, bên kia sau khi Tô Duẫn ngắt liên lạc, Tô Nghị lại tiếp tục nói chuyện với Tô Mạn thêm một lúc, đến khi ngắt kết nối, anh lập tức hối thúc người quản lý của mình sắp xếp phi thuyền.
Người quản lý của Tô Nghị là Cecilia, một phụ nữ có mái tóc đen dài thẳng.
Năm nay hai mươi tám tuổi, lớn hơn Tô Nghị ba tuổi.
Năm hai mươi tuổi, Cecilia được phân vào làm việc với một người đàn ông đáng ghét, sau đó cô đánh nhau với hắn, đánh đến tàn phế.
Vì chuyện đó, Cecilia đã phải ở tù năm năm.
Năm năm sau cô ra tù, bằng năng lực cá nhân xuất sắc của mình, cô đã trở thành một quản lý vàng trong làng giải trí.
Cô đeo kính mắt mạ vàng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cậu muốn về nhà sao?”
Tô Nghị trông có vẻ ngang tàng, nhưng thật ra lại có chút e sợ Cecilia.
“Tôi… tôi về dạy dỗ Tiểu Vãn cho đàng hoàng! Nó lớn gan thật đấy, dám định g.i.ế.c người!”
Nghĩ đến vết đỏ trên cổ của Tô Mạn, Tô Nghị thấy đau lòng vô cùng!
Cecilia mở ánh não của mình ra, lạnh lùng nói: “Một tiếng nữa cậu phải lên tàu bay, đến Lam Hà tinh quay ngoại cảnh. Ba mươi tiếng sau, cậu phải đến Khu thứ bảy tham gia một hoạt động từ thiện. Sáu mươi tiếng sau, cậu phải vào đoàn phim, tham gia quay phim mới.”
Cả người Tô Nghị như cụt hứng thấy rõ, “Trời ơi, cô muốn vắt kiệt sức tôi sao!”
Cecilia: “Không đâu, tiềm năng của cậu là vô hạn. Vì thế, cậu không có thời gian về nhà, tôi cho cậu hai mươi phút để gọi một cuộc chiếu hình với em gái cậu.”
Tô Nghị bĩu môi, lẩm bẩm câu quá nghiêm khắc rồi nhưng cuối cùng cũng từ bỏ ý định về nhà, bấm gọi liên lạc cho Tô Vãn.
Không ngoài dự đoán, Tô Vãn lần nữa không thèm để ý đến anh.
Nghĩ lại cũng đủ biết, người anh ngốc này là để đến chất vấn đây.
Đúng là cô đã đánh Tô Mạn, chẳng cần phải phủ nhận.
Nhưng thì sao chứ?
Tô Mạn quá trơ tráo, đáng bị đánh!
Trước khi rời nhà hàng, ngay trước mặt cả gia đình, Tô Vãn thản nhiên nói: “Ông nội, đã là người kế thừa tiếp theo của Tô gia rồi thì hiện tại cháu muốn làm một việc.”
Ông lão Tô ung dung uống trà.
Vì đã có người kế thừa, tâm trạng của ông lão lúc này nhẹ nhàng vô cùng.
Hơn nữa, ông cũng đoán được đại khái ý định của Tô Vãn.
Và ông không định ngăn cản.
Thế nên ông ngẩng đầu lên: “Chuyện gì thế?”