Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 30
Bạch Dĩ Dung cười lên, vừa ăn vừa nói, "Dù sao chị cũng xinh như thế, lại có khí chất kiêu ngạo lạnh lùng nữ thần, rất nhiều nam sinh trong lớp mình thích chị, nếu có người theo đuổi chị, em sẽ chặn lại thật tốt cho chị."
Tô Tư Doanh không có nhiều phản ứng với chuyện này, cô cúi đầu ăn một lúc mới nói: "Được, tới lúc đó phiền em nhé."
Hai người im lặng ăn mì xong, Bạch Dĩ Dung bưng bát uống sạch nước, Tô Tư Doanh ở bên cạnh quan sát, cứ cảm thấy Bạch Dĩ Dung còn muốn liếm cả bát.
"Em vẫn đói à? Có cần tôi nấu thêm chút nữa cho em..." Tô Tư Doanh còn chưa nói xong, đối phương bỗng ợ một tiếng, không hề có chút dáng vẻ thục nữ lúc bình thường.
Tô Tư Doanh không nhịn được, mím môi cười lên, đóa hoa trắng không để tâm, nhận lấy bát trong tay cô, đi vào bếp rửa sạch sẽ. Tới nhà người khác làm khách, vốn dĩ không nên để người ta làm những việc này, nhưng Tô Tư Doanh lại cảm thấy dường như như vậy cũng rất ổn, dứt khoát mặc Bạch Dĩ Dung làm.
Ăn uống no say, cuối cùng Bạch Dĩ Dung đã không còn trạng thái "choáng đầu", lại ra sô-pha ngồi thêm một lúc, sau đó nói tạm biệt bạn cùng bàn về nhà.
Tô Tư Doanh đứng trước cửa sổ, nhìn Bạch Dĩ Dung rời khỏi khu nhà mình, sau đó ngã ra giường, đôi mắt không có tiêu cự nhìn trần nhà.
Một lúc lâu sau, cô lật người dậy, bắt đầu đọc "A Phòng Cung Phú".
Cũng không biết tại sao, bình thường gần như đọc không có lỗi sai, lần này lại đọc sai hai câu.
Tô Tư Doanh cảm thấy, có lẽ bản thân cần ngủ một giấc.
Mà một giấc ngủ này, cô ngủ tới tận tám giờ tối.
Sau khi tỉnh dậy, bố Tô đã ăn cơm tối, ngồi ở sô-pha xem tivi. Thấy con gái ra ngoài, ông lập tức cười hỏi: "Buổi chiều mệt quá à?"
"Có chút ạ, cái nhóm Ngô Anh Triết chơi hăng quá, có lẽ con già rồi, không chơi nổi nữa." Tô Tư Doanh đi tới, ngồi cạnh bố Tô, vặt mấy quả nho cho vào miệng.
Bố Tô lại cười lên, "Nếu con già, thì bố là lão yêu tinh rồi." Lúc này, trong tivi đang chiếu quảng cáo của Coca, quảng cáo luôn nhấn mạnh gia đình đoàn viên đoàn tụ, sắc mặt bố Tô biến đổi, chuyển chủ đề hỏi: "Con gái đói chưa?"
"Không đói ạ, lúc trước con đã ăn chút mì rồi."
"Bố dẫn con ra ngoài ăn xiên nướng nhé, đi không?"
Đôi mắt cô gái lập tức sáng lên, "Xiên nướng ạ..."
Trùng sinh vào mùa hè, nhưng Tô Tư Doanh chưa được ăn xiên nướng đặc trưng trong mùa này tỏ ra rung động.
Hai mươi phút sau, Tô Tư Doanh và bố Tô đã tới trước cửa hàng xiên nướng cách nhà không xa, nhân viên phục vụ chào đón hỏi: "Xin hỏi mấy người ạ?"
Tô Tư Doanh không quan tâm tới những chuyện này, chỉ chăm chăm tìm vị trí thoải mái gần cửa sổ, đợi bố Tô sắp xếp chọn món. Không lâu sau, xiên thịt dê cùng gân nướng được mang lên, bố Tô lấy khăn giấy lau sạch vệt đen trên xiên tre, sau đó đưa cho con gái.
"Ngon lắm ạ!" Tô Tư Doanh ăn một miếng, vui vẻ ngẩng đầu, "Nhà hàng này không tệ! Có cơ hội con sẽ dẫn Bạch Dĩ Dung tới ăn."
Bố Tô xoa đầu con gái, "Ngon thì ăn nhiều vào, nhưng phải ăn chậm lại, đừng vội."
Vừa dứt lời, ông gọi thêm hai chai bia lạnh, rót ra cốc chầm chậm uống. Tô Tư Doanh nhai thịt dê, uống đồ uống, trong lòng cứ cảm thấy bố không được ổn.
Nhưng cô không dám nói, chỉ sợ rạch ra vết thương của bố.
Đợi hai người ăn hết xiên nướng trên bàn, nhân viên phục vị lại bưng những món khác lên. Hai bố con tự nhiên nhắc tới những chuyện cảy ra ban ngày, khi nhắc tới Ngô Anh Triết và cậu bạn kia hát lạc nhịp, bố Tô tự hào nói: "Thật ra bố con hát cũng được lắm."
"Thật hay giả thế ạ?" Tô Tư Doanh cười lên, uống đồ uống, "Nhưng trước giờ con chưa được nghe, không tin dâu."
"Ăn xong ra ngoài bố hát cho con nghe." Dáng vẻ bố Tô không phục, "Hồi còn trẻ, bố con cũng là vương tử tình ca đấy."
Suýt chút nữa Tô Tư Doanh đã phụt đồ uống, khó khăn lắm mới nuốt xuống, cô che miệng không nhịn được cười lên.
Bố Tô cũng cười theo, sau đó uống hết cả cốc bia.
Hai người vừa nói vừa cười, sau đó ăn xiên tre cuối cùng trên bàn, thanh toán rồi ra về. Trên đường về nhà, bố Tô thực hiện lời hứa, cất tiếng hát, thật sự hay khác thường.
Ông hát một ca khúc cũ "Nước Vong Tình" của Lưu Đức Hoa. Tô Tư Doanh yên lặng nghe ông hát xong, ra sức vỗ tay, "Bố, bố thật sự là vương tử tình ca."
Không ngờ hôm nay cô không chỉ phát hiện đóa hoa trắng hát hay, còn nghe thấy bố mình ca hát, không thể không nói, hôm nay là một ngày thu hoạch dồi dào.
"Con gái, con nói xem, tương lai con muốn tìm người đàn ông thế nào?" Hát xong, bố Tô bỗng hỏi như thế.
Ban ngày đóa hỏi trắng hỏi cô thích mẫu nam sinh thế nào, tới tối bố cô lại hỏi cô muốn tìm người đàn ông thế nào...
Tô Tư Doanh không biết tại sao mọi người lại bắt đầu quan tâm tới vấn đề tình cảm của bản thân, ngẫm nghĩ một lúc, cô nghiêm túc trả lời: "Con muốn thuận theo tự nhiên, không cần cố tình tìm bạn trai, để người đó chầm chậm tiến vào cuộc sống của con. Ừm, con không có quá nhiều yêu cầu với vẻ ngoài, nhìn được là được, còn tính cách thì tốt nhất là giống bố, vui vẻ lạc quan, về thói quen sinh hoạt... nhất định không được hút thuốc, không được nghiện rượu."
Tô Tư Doanh nghiêm túc trả lời câu hỏi, nhưng bố Tô lại lắc đầu, "Không hút thuốc không uống rượu là tốt nhất, nhưng quan trọng hơn là hai đứa yêu thương nhau, có thể tiếp nhận suy nghĩ của đối phương, đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ." Ông thở dài, nhìn bầu trời, "Còn nữa, tốt nhất là phạm vi cuộc sống của hai đứa hòa hợp với nhau, tránh cho bình thường không có chủ đề chung."
Tô Tư Doanh bỗng không biết nói gì, chỉ có thể tiếp tục nghe bố mình nói: "Con nói là thuận theo tự nhiên, như thế cũng tốt. Tương lai bố sẽ không ép con đi xem mắt, con gái bố rất tốt, bố tin con có thể tìm được một người yêu thương cả đời."
"Bố..." Trong lòng Tô Tư Doanh chua xót, đột nhiên nhớ tới Ninh Sóc trong lời của Tống Phong ban sáng.
Hắn có mục đích tìm bản thân làm bạn gái, sau đó lại tìm đóa hoa trắng để cưới xin, nhưng bản thân năm đó vốn không nhận ra. Bố nói tin cô có thể tìm được người yêu thương cả đời, trên thực tế thì sao? Cô thật sự bị mù rồi.
Nếu đời trước bố biết được những chuyện kia của bản thân... liệu có thất vọng về bản thân không? Hơn nữa, bố biết mình chết trong tuyết, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Tô Tư Doanh không dám nghĩ tiếp, kéo lấy tay bố, "Bố, bố tin con đi, con... sau này chắc chắn con có thể tìm được một người bạn đời khiến bố yên tâm."
Khuôn mặt bố Tô an lòng, "Thế con nói xem, Ngô Anh Triết thế nào, bố nhìn giúp con."
Tô Tư Doanh: "..."
"Bố, có phải bố hiểu lầm gì rồi không?" Tô Tư Doanh bất lực hỏi, đối phương tự nhiên đáp: "Mấy ngày nay con hay nhắc tới người này, bố để tâm tới cậu ấy cũng là đương nhiên."
Tô Tư Doanh đau đầu, "Con còn ngày ngày nhắc tới Bạch Dĩ Dung nữa mà, sao bố không nghi ngờ em ấy?"
Nói xong câu này, trái tim Tô Tư Doanh nhảy lên, cứ cảm thấy có điều gì không đúng.
Không ngờ, bố cô trực tiếp nói: "Đứa trẻ tốt như thế, nếu con thật sự yêu đương với người ta, bố cũng có thể yên tâm."
Tô Tư Doanh như bị sét đánh ngang tai, sau đó mới nghe bố mình bổ sung: "Nghĩ như thế, nếu Tiểu Dung là con trai thì tốt, chắc chắn bố sẽ bàn bạc chuyện này với Lão Bạch."
"..." Tô Tư Doanh không biết nói gì nữa.
Bố Tô cười lên vỗ vai cô, cùng cô đi về nhà. Khi sắp đi tới cửa nhà, ông mới đột ngột ngừng lại, nói: "Con gái, hôm nay là kỉ niệm ngày 20 năm kết hôn của bố và mẹ con."
Tô Tư Doanh nhất thời ngẩn ra, mấy một lúc phản ứng, nắm lấy bàn tay to của ông.
"Có lẽ hiện tại con còn chưa hiểu, nhưng, trải qua một cuộc hôn nhân thấy bại từ đầu tới cuối, bố chỉ hi vọng tương lai con được hạnh phúc. Cho dù ngày sau con thích một người như thế nào, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, phẩm hạnh của đối phương không có vấn đề, bố sẽ ủng hộ con hết mực." Ông chầm chậm mở cửa, tiếp tục nói: "Còn nữa, con đừng trách mẹ con, vốn dĩ mẹ con không thích bố, bố có thích mẹ hơn nữa cũng vô ích, tới cuối cùng kết quả vẫn là ly hôn. Cho nên bố hi vọng con đừng giống như mẹ, gả cho một người không yêu, đi con đường không muốn đi, không nói tới chuyện hối hận cả một đời, lại còn làm tổn thương người khác."
Thì ra... ngay từ khi bắt đầu bố và mẹ đã không có tình cảm.
Tô Tư Doanh theo bố cởi giày vào nhà, tâm tình nặng trĩu, cuối cùng lại là bố Tô an ủi cô.
Ngồi trên sô-pha, hai bố con nói chuyện thêm một lúc, vì ngày mai còn phải đi học thêm, bố Tô giục con gái tắm rửa đi ngủ. Sau khi Tô Tư Doanh tắm rửa xong nằm lên giường, phát hiện có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều, lúc này vốn không hề buồn ngủ.
Lật người lại, cô vơ lấy điện thoại, bắt đầu đọc lại tin nhắn của bản thân và Bạch Dĩ Dung gửi cho nhau. Sau khi đọc một lượt, cô phát hiện mỗi ngày đối phương đều chủ động nói "Chào buổi sáng" cùng "Chúc ngủ ngon" với bản thân, mà bản thân... Cho dù cô ngủ trước hay sau, trước giờ chưa một lần chủ động nói hai câu này với đóa hoa trắng.
Tô Tư Doanh ôm diện thoại, lăn qua lăn lại trên giường, sau khi lăn về chiếc gối mềm mại, cô giơ điện thoại lên, chần chừ nhắn cho Bạch Dĩ Dung một tin..
[Ngủ ngon, ngày mai gặp.]
Sau khi gửi xong, Tô Tư Doanh nhanh chóng tắt điện thoại, ôm chăn quay người đi ngủ.
Nhưng ôm chăn rất lâu, cô vẫn không ngủ được. Tô Tư Doanh nghẹn lòng không nhịn được, lại lấy điện thoại tới.
Bạch Dĩ Dung: [(///w///) Bạn cùng bàn ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên phần ôn tập ngày mai!]
Không thể không nói, biểu cảm này rất ngốc.
Trong lòng ghét bỏ như thế, nhưng đặt điện thoại xuống, Tô Tư Doanh cảm thấy, có lẽ lần này bản thân có thể ngủ một giấc ngon.
Tô Tư Doanh không có nhiều phản ứng với chuyện này, cô cúi đầu ăn một lúc mới nói: "Được, tới lúc đó phiền em nhé."
Hai người im lặng ăn mì xong, Bạch Dĩ Dung bưng bát uống sạch nước, Tô Tư Doanh ở bên cạnh quan sát, cứ cảm thấy Bạch Dĩ Dung còn muốn liếm cả bát.
"Em vẫn đói à? Có cần tôi nấu thêm chút nữa cho em..." Tô Tư Doanh còn chưa nói xong, đối phương bỗng ợ một tiếng, không hề có chút dáng vẻ thục nữ lúc bình thường.
Tô Tư Doanh không nhịn được, mím môi cười lên, đóa hoa trắng không để tâm, nhận lấy bát trong tay cô, đi vào bếp rửa sạch sẽ. Tới nhà người khác làm khách, vốn dĩ không nên để người ta làm những việc này, nhưng Tô Tư Doanh lại cảm thấy dường như như vậy cũng rất ổn, dứt khoát mặc Bạch Dĩ Dung làm.
Ăn uống no say, cuối cùng Bạch Dĩ Dung đã không còn trạng thái "choáng đầu", lại ra sô-pha ngồi thêm một lúc, sau đó nói tạm biệt bạn cùng bàn về nhà.
Tô Tư Doanh đứng trước cửa sổ, nhìn Bạch Dĩ Dung rời khỏi khu nhà mình, sau đó ngã ra giường, đôi mắt không có tiêu cự nhìn trần nhà.
Một lúc lâu sau, cô lật người dậy, bắt đầu đọc "A Phòng Cung Phú".
Cũng không biết tại sao, bình thường gần như đọc không có lỗi sai, lần này lại đọc sai hai câu.
Tô Tư Doanh cảm thấy, có lẽ bản thân cần ngủ một giấc.
Mà một giấc ngủ này, cô ngủ tới tận tám giờ tối.
Sau khi tỉnh dậy, bố Tô đã ăn cơm tối, ngồi ở sô-pha xem tivi. Thấy con gái ra ngoài, ông lập tức cười hỏi: "Buổi chiều mệt quá à?"
"Có chút ạ, cái nhóm Ngô Anh Triết chơi hăng quá, có lẽ con già rồi, không chơi nổi nữa." Tô Tư Doanh đi tới, ngồi cạnh bố Tô, vặt mấy quả nho cho vào miệng.
Bố Tô lại cười lên, "Nếu con già, thì bố là lão yêu tinh rồi." Lúc này, trong tivi đang chiếu quảng cáo của Coca, quảng cáo luôn nhấn mạnh gia đình đoàn viên đoàn tụ, sắc mặt bố Tô biến đổi, chuyển chủ đề hỏi: "Con gái đói chưa?"
"Không đói ạ, lúc trước con đã ăn chút mì rồi."
"Bố dẫn con ra ngoài ăn xiên nướng nhé, đi không?"
Đôi mắt cô gái lập tức sáng lên, "Xiên nướng ạ..."
Trùng sinh vào mùa hè, nhưng Tô Tư Doanh chưa được ăn xiên nướng đặc trưng trong mùa này tỏ ra rung động.
Hai mươi phút sau, Tô Tư Doanh và bố Tô đã tới trước cửa hàng xiên nướng cách nhà không xa, nhân viên phục vụ chào đón hỏi: "Xin hỏi mấy người ạ?"
Tô Tư Doanh không quan tâm tới những chuyện này, chỉ chăm chăm tìm vị trí thoải mái gần cửa sổ, đợi bố Tô sắp xếp chọn món. Không lâu sau, xiên thịt dê cùng gân nướng được mang lên, bố Tô lấy khăn giấy lau sạch vệt đen trên xiên tre, sau đó đưa cho con gái.
"Ngon lắm ạ!" Tô Tư Doanh ăn một miếng, vui vẻ ngẩng đầu, "Nhà hàng này không tệ! Có cơ hội con sẽ dẫn Bạch Dĩ Dung tới ăn."
Bố Tô xoa đầu con gái, "Ngon thì ăn nhiều vào, nhưng phải ăn chậm lại, đừng vội."
Vừa dứt lời, ông gọi thêm hai chai bia lạnh, rót ra cốc chầm chậm uống. Tô Tư Doanh nhai thịt dê, uống đồ uống, trong lòng cứ cảm thấy bố không được ổn.
Nhưng cô không dám nói, chỉ sợ rạch ra vết thương của bố.
Đợi hai người ăn hết xiên nướng trên bàn, nhân viên phục vị lại bưng những món khác lên. Hai bố con tự nhiên nhắc tới những chuyện cảy ra ban ngày, khi nhắc tới Ngô Anh Triết và cậu bạn kia hát lạc nhịp, bố Tô tự hào nói: "Thật ra bố con hát cũng được lắm."
"Thật hay giả thế ạ?" Tô Tư Doanh cười lên, uống đồ uống, "Nhưng trước giờ con chưa được nghe, không tin dâu."
"Ăn xong ra ngoài bố hát cho con nghe." Dáng vẻ bố Tô không phục, "Hồi còn trẻ, bố con cũng là vương tử tình ca đấy."
Suýt chút nữa Tô Tư Doanh đã phụt đồ uống, khó khăn lắm mới nuốt xuống, cô che miệng không nhịn được cười lên.
Bố Tô cũng cười theo, sau đó uống hết cả cốc bia.
Hai người vừa nói vừa cười, sau đó ăn xiên tre cuối cùng trên bàn, thanh toán rồi ra về. Trên đường về nhà, bố Tô thực hiện lời hứa, cất tiếng hát, thật sự hay khác thường.
Ông hát một ca khúc cũ "Nước Vong Tình" của Lưu Đức Hoa. Tô Tư Doanh yên lặng nghe ông hát xong, ra sức vỗ tay, "Bố, bố thật sự là vương tử tình ca."
Không ngờ hôm nay cô không chỉ phát hiện đóa hoa trắng hát hay, còn nghe thấy bố mình ca hát, không thể không nói, hôm nay là một ngày thu hoạch dồi dào.
"Con gái, con nói xem, tương lai con muốn tìm người đàn ông thế nào?" Hát xong, bố Tô bỗng hỏi như thế.
Ban ngày đóa hỏi trắng hỏi cô thích mẫu nam sinh thế nào, tới tối bố cô lại hỏi cô muốn tìm người đàn ông thế nào...
Tô Tư Doanh không biết tại sao mọi người lại bắt đầu quan tâm tới vấn đề tình cảm của bản thân, ngẫm nghĩ một lúc, cô nghiêm túc trả lời: "Con muốn thuận theo tự nhiên, không cần cố tình tìm bạn trai, để người đó chầm chậm tiến vào cuộc sống của con. Ừm, con không có quá nhiều yêu cầu với vẻ ngoài, nhìn được là được, còn tính cách thì tốt nhất là giống bố, vui vẻ lạc quan, về thói quen sinh hoạt... nhất định không được hút thuốc, không được nghiện rượu."
Tô Tư Doanh nghiêm túc trả lời câu hỏi, nhưng bố Tô lại lắc đầu, "Không hút thuốc không uống rượu là tốt nhất, nhưng quan trọng hơn là hai đứa yêu thương nhau, có thể tiếp nhận suy nghĩ của đối phương, đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ." Ông thở dài, nhìn bầu trời, "Còn nữa, tốt nhất là phạm vi cuộc sống của hai đứa hòa hợp với nhau, tránh cho bình thường không có chủ đề chung."
Tô Tư Doanh bỗng không biết nói gì, chỉ có thể tiếp tục nghe bố mình nói: "Con nói là thuận theo tự nhiên, như thế cũng tốt. Tương lai bố sẽ không ép con đi xem mắt, con gái bố rất tốt, bố tin con có thể tìm được một người yêu thương cả đời."
"Bố..." Trong lòng Tô Tư Doanh chua xót, đột nhiên nhớ tới Ninh Sóc trong lời của Tống Phong ban sáng.
Hắn có mục đích tìm bản thân làm bạn gái, sau đó lại tìm đóa hoa trắng để cưới xin, nhưng bản thân năm đó vốn không nhận ra. Bố nói tin cô có thể tìm được người yêu thương cả đời, trên thực tế thì sao? Cô thật sự bị mù rồi.
Nếu đời trước bố biết được những chuyện kia của bản thân... liệu có thất vọng về bản thân không? Hơn nữa, bố biết mình chết trong tuyết, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Tô Tư Doanh không dám nghĩ tiếp, kéo lấy tay bố, "Bố, bố tin con đi, con... sau này chắc chắn con có thể tìm được một người bạn đời khiến bố yên tâm."
Khuôn mặt bố Tô an lòng, "Thế con nói xem, Ngô Anh Triết thế nào, bố nhìn giúp con."
Tô Tư Doanh: "..."
"Bố, có phải bố hiểu lầm gì rồi không?" Tô Tư Doanh bất lực hỏi, đối phương tự nhiên đáp: "Mấy ngày nay con hay nhắc tới người này, bố để tâm tới cậu ấy cũng là đương nhiên."
Tô Tư Doanh đau đầu, "Con còn ngày ngày nhắc tới Bạch Dĩ Dung nữa mà, sao bố không nghi ngờ em ấy?"
Nói xong câu này, trái tim Tô Tư Doanh nhảy lên, cứ cảm thấy có điều gì không đúng.
Không ngờ, bố cô trực tiếp nói: "Đứa trẻ tốt như thế, nếu con thật sự yêu đương với người ta, bố cũng có thể yên tâm."
Tô Tư Doanh như bị sét đánh ngang tai, sau đó mới nghe bố mình bổ sung: "Nghĩ như thế, nếu Tiểu Dung là con trai thì tốt, chắc chắn bố sẽ bàn bạc chuyện này với Lão Bạch."
"..." Tô Tư Doanh không biết nói gì nữa.
Bố Tô cười lên vỗ vai cô, cùng cô đi về nhà. Khi sắp đi tới cửa nhà, ông mới đột ngột ngừng lại, nói: "Con gái, hôm nay là kỉ niệm ngày 20 năm kết hôn của bố và mẹ con."
Tô Tư Doanh nhất thời ngẩn ra, mấy một lúc phản ứng, nắm lấy bàn tay to của ông.
"Có lẽ hiện tại con còn chưa hiểu, nhưng, trải qua một cuộc hôn nhân thấy bại từ đầu tới cuối, bố chỉ hi vọng tương lai con được hạnh phúc. Cho dù ngày sau con thích một người như thế nào, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau, phẩm hạnh của đối phương không có vấn đề, bố sẽ ủng hộ con hết mực." Ông chầm chậm mở cửa, tiếp tục nói: "Còn nữa, con đừng trách mẹ con, vốn dĩ mẹ con không thích bố, bố có thích mẹ hơn nữa cũng vô ích, tới cuối cùng kết quả vẫn là ly hôn. Cho nên bố hi vọng con đừng giống như mẹ, gả cho một người không yêu, đi con đường không muốn đi, không nói tới chuyện hối hận cả một đời, lại còn làm tổn thương người khác."
Thì ra... ngay từ khi bắt đầu bố và mẹ đã không có tình cảm.
Tô Tư Doanh theo bố cởi giày vào nhà, tâm tình nặng trĩu, cuối cùng lại là bố Tô an ủi cô.
Ngồi trên sô-pha, hai bố con nói chuyện thêm một lúc, vì ngày mai còn phải đi học thêm, bố Tô giục con gái tắm rửa đi ngủ. Sau khi Tô Tư Doanh tắm rửa xong nằm lên giường, phát hiện có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều, lúc này vốn không hề buồn ngủ.
Lật người lại, cô vơ lấy điện thoại, bắt đầu đọc lại tin nhắn của bản thân và Bạch Dĩ Dung gửi cho nhau. Sau khi đọc một lượt, cô phát hiện mỗi ngày đối phương đều chủ động nói "Chào buổi sáng" cùng "Chúc ngủ ngon" với bản thân, mà bản thân... Cho dù cô ngủ trước hay sau, trước giờ chưa một lần chủ động nói hai câu này với đóa hoa trắng.
Tô Tư Doanh ôm diện thoại, lăn qua lăn lại trên giường, sau khi lăn về chiếc gối mềm mại, cô giơ điện thoại lên, chần chừ nhắn cho Bạch Dĩ Dung một tin..
[Ngủ ngon, ngày mai gặp.]
Sau khi gửi xong, Tô Tư Doanh nhanh chóng tắt điện thoại, ôm chăn quay người đi ngủ.
Nhưng ôm chăn rất lâu, cô vẫn không ngủ được. Tô Tư Doanh nghẹn lòng không nhịn được, lại lấy điện thoại tới.
Bạch Dĩ Dung: [(///w///) Bạn cùng bàn ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên phần ôn tập ngày mai!]
Không thể không nói, biểu cảm này rất ngốc.
Trong lòng ghét bỏ như thế, nhưng đặt điện thoại xuống, Tô Tư Doanh cảm thấy, có lẽ lần này bản thân có thể ngủ một giấc ngon.