Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 3
Quan tâm cái đầu cô! Quan tâm con quỷ đầu to như cô à?
Tô Tư Doanh nhẫn nhịn tới chết đi sống lại, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Họ tên đầy đủ của tôi là Tô Tư Doanh."
Hàm ý đằng sau câu nói này chính là nói với Bạch Dĩ Dung – đừng chơi trò thân thiết với bản thân. Ai cho phép cô gọi tên thân mật như thế?
Tô Tư Doanh nói rõ ràng như thế, không ngờ Bạch Dĩ Dung vẫn nở nụ cười ngọt ngào tươi đẹp. Trẻ con ở độ tuổi này, rõ ràng mẫn cảm tới đòi mạng với rất nhiều chuyện, nhưng thái độ của đối phương với bản thân dường như không hề phát giác, Tô Tư Doanh nhíu mày lại, cũng không biết Bạch Dĩ Dung giả ngốc hay ngốc thật.
"Tô Tư Doanh." Bạch Dĩ Dung nghiêm túc đọc ra ba chữ này, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra mấy vệt hồng, "Chị có thể gọi em là Dĩ Dung hay Tiểu Dung đều được."
Vừa nghe thấy hai chữ "Tiểu Dung", suýt chút nữa Tô Tư Doanh đã xù lông. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn đối phương một cái, "ờ" một tiếng rồi ngồi về vị trí, cầm quyển sách năm mươi bài thơ cổ màu xanh lên học thuộc lòng.
Thật ra, tuy Tô Tư Doanh lật quyển sách màu xanh, nhưng không nhìn nổi một con chữ nào trên mặt giấy.
Phí lời! Tình địch đời trước ngồi bên cạnh, ai còn có thể tiếp tục học cái gì mà "Tiêu Dao Du" được chứ?
Thế là, cả tiết tự ôn buổi sáng, đầu óc Tô Tư Doanh lại ngập trong những chuyện tệ hại đời trước. Những chuyện đã bị cô đè chặt trong mấy tháng qua lại lập tức tràn về trong đầu.
Tên bạn trai Ninh Sóc kia là bạn học cùng lớp đại học của Tô Tư Doanh, lần đầu tiên cả lớp đi ăn cùng nhau, hắn uống không ít rượu, cuối cùng lấy hết can đảm, tỏ tình với cô ngay trước mặt toàn thể bạn cùng lớp.
Lúc đó, hắn xấu hổ tới đỏ ửng mặt, cúi đầu không dám nhìn cô, cuối cùng nhắm mắt hô lớn: "Tô Tư Doanh, có thể làm bạn gái tớ không?"
Tô Tư Doanh cũng không quá hiểu về cậu nam sinh này, không biết là vì không khí xung quanh cùng những tiếng reo hò của bạn học, hay là vì từ nhỏ tới lớn bản thân bị trói buộc tới đè nén, cô gật đầu nói "Được".
Năm nhất và năm hai, cô và Ninh Sóc căn bản không hề tranh cãi, cho dù có, cũng là Ninh Sóc quấn lấy cô, bảo cô đừng tức giận. Tô Tư Doanh không phải là người không hiểu lí lẽ, hai người nói rõ ra, sau đó liền cho qua chuyện. Cô tự nhận bản thân không phải là người làm màu làm mè, sau khi xuất hiện vấn đề, cô luôn có xu hướng trao đổi thảo luận với đối phương.
Tô Tư Doanh luôn cảm thấy, cho dù lỗi là của ai, cũng nên làm rõ sự việc, sau đó không tiếp tục phạm lỗi sai đó nữa là được. Nhưng đến lần cãi nhau suýt chút nữa đã chia tay trong năm ba khiến Tô Tư Doanh hoài nghi về suy nghĩ này của bản thân.
Lần đó, Ninh Sóc cãi nhau tới đỏ mắt, hắn hung hăng đập đồng hồ cô tặng xuống đất, sau đó nói: "Tô Tư Doanh, em có thể đừng lôi lí lẽ ra đứng đây giảng giải tất cả mọi chuyện với anh không? Em có thể giống con gái bình thường không?"
Năm ba đại học, người thi nghiên cứu sinh bận rộn thi cử, người tìm công việc bận rộn tìm nơi thực tập. Kết quả, Tô Tư Doanh bận đi làm ở công ty với đàn chị, quan hệ với Ninh Sóc càng ngày càng nhạt, đợi khi bản thân phản ứng ra, năm ba cũng đã kết thúc.
Nguyên nhân gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp và tình cảm của Tô Tư Doanh, cô có chút tự trách bản thân không nên xao nhãng bạn trai lâu như thế. Cô bắt đầu chủ động hẹn hắn, quan hệ của hai người cũng coi như có xu hướng ấm dần lên, số lần gặp mặt cũng nhiều lên.
Tới năm tư đại học, nói bận không bận, nói rảnh không rảnh. Chỉ là, công việc của Tô Tư Doanh đã có nền tảng cơ bản, nhưng Ninh Sóc vẫn chưa quyết định thi nghiên cứu sinh hay tìm công việc. Năm tư mới bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh rõ ràng đã muộn, hết cách, Ninh Sóc chỉ có thể bắt đầu tìm công việc dưới sự giúp đỡ của Tô Tư Doanh, nhưng không ngờ là, chuyện này trở thành một nguyên nhân chia tay của hắn và cô sau này.
Sau khi tốt nghiệp, Tô Tư Doanh có ý muốn bàn tới chuyện kết hôn, nhưng bị đối phương quanh co cho qua. Lúc đó cô còn cảm thấy bản thân quá đột ngột, hiện tại nghĩ lại, đầu óc cô thật sự bị úng nước. Đột ngột cái gì? Lúc đó Ninh Sóc sớm đã qua lại với Bạch Dĩ Dung rồi.
Hai người cùng làm việc ở một thành phố, nhưng quan niệm của Tô Tư Doanh bảo thủ, bản thân thuê một căn phòng nhỏ, không ở chung với Ninh Sóc. Năm đầu tiên đi làm, việc nhiều áp lực lớn, ma cũ bắt nạt ma mới, không thành thạo công việc... đủ các loại việc khiến Tô Tư Doanh bận tới sứt đầu mẻ trán, thỉnh thoảng mấy lần ra ngoài với Ninh Sóc, cũng là tụ tập cùng một nhóm người, căn bản không có thời gian ở riêng với nhau.
Sự nghiệp là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn tạo nên tình trạng này đại khái là vì Tô Tư Doanh không thật lòng yêu thích Ninh Sóc.
Sau khi hai người yêu nhau, Tô Tư Doanh liền hình thành một loại trách nhiệm với Ninh Sóc, chẳng qua ở bên nhau cũng chỉ là một loại thói quen. Khi đó không cảm thấy có gì, nhưng quay đầu nghĩ lại, dường như cô rất ít khi nhớ nhung Ninh Sóc, mỗi lần nghĩ tới muốn gặp hắn, cũng chẳng qua là vì quá lâu chưa gặp, cô cảm thấy không nên như thế.
Cho nên, trong ngày đông giá rét, khi Ninh Sóc đỏ ửng mũi nói chia tay với cô, sự ngạc nhiên của cô vượt qua cả buồn bã.
Ngày đó, bầu trời làm trận mưa tuyết nhỏ, Ninh Sóc và cô đứng trước công viên, đột nhiên hắn nói với cô: "Tư Doanh, chúng ta chia tay đi."
Tô Tư Doanh cúi đầu hỏi: "Lí do chia tay là gì?"
Đột nhiên âm thanh của Ninh Sóc cao lên, "Tô Tư Doanh, chính là vì anh không chịu nổi em như thế. Cho dù anh làm sai chuyện gì, em cũng sẽ giải đạo lí với anh, cho dù anh có nói gì, thứ em quan tâm cũng không phải là anh, mà là nguyên nhân phía sau câu nói của anh. Yêu đương như thế, em thấy có ý nghĩa không? Năm đó nhìn em xinh xắn theo đuổi em, nếu biết tính cách này của em từ sớm, con mẹ nó có ai muốn theo đuổi em chứ?"
Lúc đó Tô Tư Doanh rất khó hiểu, giao tiếp không phải nói lí lẽ sao, nói rõ ràng mọi thứ, không phải sự việc sẽ được giải quyết sao?
Tuyết càng ngày càng to, Ninh Sóc tiếp tục nói: "Anh và Tiểu Dung đã yêu nhau rồi, cô ấy không giống em, em vốn không cần anh, cô ấy cần anh."
"Sao em lại không cần anh?" Tô Tư Doanh hỏi xong câu này mới phản ứng lại, "Tiểu Dung là niềm vui anh mới tìm bên ngoài à?"
Ninh Sóc há miệng thở ra làn khói trắng, "Anh và cô ấy đã ở bên nhau hai tháng rồi, một năm nữa anh muốn kết hôn với cô ấy."
Cuối cùng Tô Tư Doanh có chút tức giận, "Thật ra anh có thể nói với em, nếu không thích hợp, anh nói ra, chúng ta giải quyết rồi chia tay trong hòa bình, nói thế nào cũng tốt hơn việc anh đi tìm người để cưới rồi đá em, đúng không?"
"Sao em nói chuyện khó nghe thế? Tìm người để cưới, Tô Tư Doanh, em có ý gì?" Tô Sóc hung hăng nhìn cô một cái, "Được rồi, anh biết em coi thường anh, một người đàn ông như anh lại để em tìm việc cho, nhưng em cũng đừng nghĩ như thế là tóm gọn được anh. Tiểu Dung còn giúp anh tìm việc tốt hơn, tháng sau anh sẽ từ chức."
Đây là cái gì với cái gì thế?
Tô Tư Doanh rất muốn cho Ninh Sóc một cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. Cô nhìn hắn rất lâu, làn khói trắng thở ra trong ngày đông khiến cô không nhìn rõ rốt cuộc người bản thân quen biết năm năm kia có dáng vẻ gì.
Im lặng tới cuối cùng, cô quay người bước vào công viên. Tô Tư Doanh vào công viên, cố gắng để bản thân bình tĩnh, tuyết trắng phủ đầy mặt đất, đợi tới khi cô ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy người tên Tiểu Dung và Ninh Sóc đi cùng nhau.
Tiểu tam cắm sừng bản thân, bản thân có tư cách chất vấn, lúc này Tô Tư Doanh không thể nhìn mà không thấy, dứt khoát đi tới, kết quả nhanh chóng nhìn thấy Ninh Sóc nhanh chóng bảo vệ bông hoa trắng yếu ớt kia ra sau người.
Tô Tư Doanh bị chọc tức tới cười lên, cô cũng không đánh bông hoa trắng này, hắn có cần thiết làm vậy không?
Bông hoa trắng lại chủ động đi từ phía sau lên, khuôn mặt nhỏ bị đông cứng tới tái đi, âm thanh run rẩy, gọi tên của cô: "Tư Doanh?"
Doanh cái em gái mày!
Rồi sau đó, Tô Tư Doanh cũng không nhớ tại sao bản thân lại đi quán bar, uống say bí tỉ, ngã nhào vùi mình trong tuyết, đang sống sờ sờ bị đông cứng rồi trùng sinh.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, Tô Tư Doanh vẫn đang mất hồn, Bạch Dĩ Dung đưa tay ra vỗ cô, "Giáo viên vào rồi."
Khuôn mặt của bông hoa trắng trong kí ức chầm chậm chồng lên hiện tại, Tô Tư Doanh tránh về phía sau theo phản xạ có điều kiện, ghế đụng phải bàn phía sau, phát ra một tiếng "cộp".
Trong lớp có không ít bạn học nhìn về phía Tô Tư Doanh, bộ đồng phục khóa trước trên người Tô Tư Doanh đã đủ bắt mắt, vì chuyện này, tới cả giáo viên Toán cũng chú ý tới cô.
Trong lớp có hai học sinh học lại, một trong số đó lấy mục tiêu là thi vào trường top đầu cả nước, mà một người còn lại... Khoảnh khắc nhận ra Tô Tư Doanh, giáo viên Toán không nhịn được nhíu mày lại.
Thi Toán không nổi 20 điểm, học sinh như vậy có thể không khiến giáo viên đau đầu sao?
Tô Tư Doanh tự biết mình biết người dịch ghế về phía trước, quay đầu nói tiếng xin lỗi với Hạ Đông, sau đó đứng dậy chào giáo viên trong tiếng hô "Cả lớp đứng" của lớp trưởng.
Tiết đầu tiên trong ngày đầu tiên đi học, giáo viên Toán giảng giải một lượt môn Toán rất quan trọng trong kì thi đại học với mọi người như thường lệ xong, liền lấy ra một chồng đề bài trong cặp ra, bảo người phát xuống dưới.
"Cả kì nghỉ không ai trông coi, không biết các em học hành thế nào rồi, làm một bài tổng hợp kiến thức nhé. Tôi nói cho các em nghe, đề bài của tôi không khó chút nào, nếu các em không đạt yêu cầu, thì chép lại bài mười lần cho tôi."
Giáo viên Toán ở phía trước lên tiếng, Tô Tư Doanh ở bên dưới đã đờ mặt.
... Bài thi tổng hợp kiến thức?
Đợi tới khi đề bài phát tới chỗ Tô Tư Doanh, cô nhớ tới câu nói "không khó chút nào" ban nãy của giáo viên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ – Giáo viên là đồ lừa đảo.
Nhìn đề bài nhỏ dày đặc chữ, sau đó lại nhìn đề bài lớn phía sau đề thi, Tô Tư Doanh đập đầu lên bàn, tưởng tượng nếu bản thân bị đập chết sẽ có thể quay lại năm năm sau.
Tóm lại,
Mười đề bài này... cô chết chắc rồi!
Tô Tư Doanh nhẫn nhịn tới chết đi sống lại, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Họ tên đầy đủ của tôi là Tô Tư Doanh."
Hàm ý đằng sau câu nói này chính là nói với Bạch Dĩ Dung – đừng chơi trò thân thiết với bản thân. Ai cho phép cô gọi tên thân mật như thế?
Tô Tư Doanh nói rõ ràng như thế, không ngờ Bạch Dĩ Dung vẫn nở nụ cười ngọt ngào tươi đẹp. Trẻ con ở độ tuổi này, rõ ràng mẫn cảm tới đòi mạng với rất nhiều chuyện, nhưng thái độ của đối phương với bản thân dường như không hề phát giác, Tô Tư Doanh nhíu mày lại, cũng không biết Bạch Dĩ Dung giả ngốc hay ngốc thật.
"Tô Tư Doanh." Bạch Dĩ Dung nghiêm túc đọc ra ba chữ này, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra mấy vệt hồng, "Chị có thể gọi em là Dĩ Dung hay Tiểu Dung đều được."
Vừa nghe thấy hai chữ "Tiểu Dung", suýt chút nữa Tô Tư Doanh đã xù lông. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn đối phương một cái, "ờ" một tiếng rồi ngồi về vị trí, cầm quyển sách năm mươi bài thơ cổ màu xanh lên học thuộc lòng.
Thật ra, tuy Tô Tư Doanh lật quyển sách màu xanh, nhưng không nhìn nổi một con chữ nào trên mặt giấy.
Phí lời! Tình địch đời trước ngồi bên cạnh, ai còn có thể tiếp tục học cái gì mà "Tiêu Dao Du" được chứ?
Thế là, cả tiết tự ôn buổi sáng, đầu óc Tô Tư Doanh lại ngập trong những chuyện tệ hại đời trước. Những chuyện đã bị cô đè chặt trong mấy tháng qua lại lập tức tràn về trong đầu.
Tên bạn trai Ninh Sóc kia là bạn học cùng lớp đại học của Tô Tư Doanh, lần đầu tiên cả lớp đi ăn cùng nhau, hắn uống không ít rượu, cuối cùng lấy hết can đảm, tỏ tình với cô ngay trước mặt toàn thể bạn cùng lớp.
Lúc đó, hắn xấu hổ tới đỏ ửng mặt, cúi đầu không dám nhìn cô, cuối cùng nhắm mắt hô lớn: "Tô Tư Doanh, có thể làm bạn gái tớ không?"
Tô Tư Doanh cũng không quá hiểu về cậu nam sinh này, không biết là vì không khí xung quanh cùng những tiếng reo hò của bạn học, hay là vì từ nhỏ tới lớn bản thân bị trói buộc tới đè nén, cô gật đầu nói "Được".
Năm nhất và năm hai, cô và Ninh Sóc căn bản không hề tranh cãi, cho dù có, cũng là Ninh Sóc quấn lấy cô, bảo cô đừng tức giận. Tô Tư Doanh không phải là người không hiểu lí lẽ, hai người nói rõ ra, sau đó liền cho qua chuyện. Cô tự nhận bản thân không phải là người làm màu làm mè, sau khi xuất hiện vấn đề, cô luôn có xu hướng trao đổi thảo luận với đối phương.
Tô Tư Doanh luôn cảm thấy, cho dù lỗi là của ai, cũng nên làm rõ sự việc, sau đó không tiếp tục phạm lỗi sai đó nữa là được. Nhưng đến lần cãi nhau suýt chút nữa đã chia tay trong năm ba khiến Tô Tư Doanh hoài nghi về suy nghĩ này của bản thân.
Lần đó, Ninh Sóc cãi nhau tới đỏ mắt, hắn hung hăng đập đồng hồ cô tặng xuống đất, sau đó nói: "Tô Tư Doanh, em có thể đừng lôi lí lẽ ra đứng đây giảng giải tất cả mọi chuyện với anh không? Em có thể giống con gái bình thường không?"
Năm ba đại học, người thi nghiên cứu sinh bận rộn thi cử, người tìm công việc bận rộn tìm nơi thực tập. Kết quả, Tô Tư Doanh bận đi làm ở công ty với đàn chị, quan hệ với Ninh Sóc càng ngày càng nhạt, đợi khi bản thân phản ứng ra, năm ba cũng đã kết thúc.
Nguyên nhân gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp và tình cảm của Tô Tư Doanh, cô có chút tự trách bản thân không nên xao nhãng bạn trai lâu như thế. Cô bắt đầu chủ động hẹn hắn, quan hệ của hai người cũng coi như có xu hướng ấm dần lên, số lần gặp mặt cũng nhiều lên.
Tới năm tư đại học, nói bận không bận, nói rảnh không rảnh. Chỉ là, công việc của Tô Tư Doanh đã có nền tảng cơ bản, nhưng Ninh Sóc vẫn chưa quyết định thi nghiên cứu sinh hay tìm công việc. Năm tư mới bắt đầu chuẩn bị thi nghiên cứu sinh rõ ràng đã muộn, hết cách, Ninh Sóc chỉ có thể bắt đầu tìm công việc dưới sự giúp đỡ của Tô Tư Doanh, nhưng không ngờ là, chuyện này trở thành một nguyên nhân chia tay của hắn và cô sau này.
Sau khi tốt nghiệp, Tô Tư Doanh có ý muốn bàn tới chuyện kết hôn, nhưng bị đối phương quanh co cho qua. Lúc đó cô còn cảm thấy bản thân quá đột ngột, hiện tại nghĩ lại, đầu óc cô thật sự bị úng nước. Đột ngột cái gì? Lúc đó Ninh Sóc sớm đã qua lại với Bạch Dĩ Dung rồi.
Hai người cùng làm việc ở một thành phố, nhưng quan niệm của Tô Tư Doanh bảo thủ, bản thân thuê một căn phòng nhỏ, không ở chung với Ninh Sóc. Năm đầu tiên đi làm, việc nhiều áp lực lớn, ma cũ bắt nạt ma mới, không thành thạo công việc... đủ các loại việc khiến Tô Tư Doanh bận tới sứt đầu mẻ trán, thỉnh thoảng mấy lần ra ngoài với Ninh Sóc, cũng là tụ tập cùng một nhóm người, căn bản không có thời gian ở riêng với nhau.
Sự nghiệp là một phần nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn tạo nên tình trạng này đại khái là vì Tô Tư Doanh không thật lòng yêu thích Ninh Sóc.
Sau khi hai người yêu nhau, Tô Tư Doanh liền hình thành một loại trách nhiệm với Ninh Sóc, chẳng qua ở bên nhau cũng chỉ là một loại thói quen. Khi đó không cảm thấy có gì, nhưng quay đầu nghĩ lại, dường như cô rất ít khi nhớ nhung Ninh Sóc, mỗi lần nghĩ tới muốn gặp hắn, cũng chẳng qua là vì quá lâu chưa gặp, cô cảm thấy không nên như thế.
Cho nên, trong ngày đông giá rét, khi Ninh Sóc đỏ ửng mũi nói chia tay với cô, sự ngạc nhiên của cô vượt qua cả buồn bã.
Ngày đó, bầu trời làm trận mưa tuyết nhỏ, Ninh Sóc và cô đứng trước công viên, đột nhiên hắn nói với cô: "Tư Doanh, chúng ta chia tay đi."
Tô Tư Doanh cúi đầu hỏi: "Lí do chia tay là gì?"
Đột nhiên âm thanh của Ninh Sóc cao lên, "Tô Tư Doanh, chính là vì anh không chịu nổi em như thế. Cho dù anh làm sai chuyện gì, em cũng sẽ giải đạo lí với anh, cho dù anh có nói gì, thứ em quan tâm cũng không phải là anh, mà là nguyên nhân phía sau câu nói của anh. Yêu đương như thế, em thấy có ý nghĩa không? Năm đó nhìn em xinh xắn theo đuổi em, nếu biết tính cách này của em từ sớm, con mẹ nó có ai muốn theo đuổi em chứ?"
Lúc đó Tô Tư Doanh rất khó hiểu, giao tiếp không phải nói lí lẽ sao, nói rõ ràng mọi thứ, không phải sự việc sẽ được giải quyết sao?
Tuyết càng ngày càng to, Ninh Sóc tiếp tục nói: "Anh và Tiểu Dung đã yêu nhau rồi, cô ấy không giống em, em vốn không cần anh, cô ấy cần anh."
"Sao em lại không cần anh?" Tô Tư Doanh hỏi xong câu này mới phản ứng lại, "Tiểu Dung là niềm vui anh mới tìm bên ngoài à?"
Ninh Sóc há miệng thở ra làn khói trắng, "Anh và cô ấy đã ở bên nhau hai tháng rồi, một năm nữa anh muốn kết hôn với cô ấy."
Cuối cùng Tô Tư Doanh có chút tức giận, "Thật ra anh có thể nói với em, nếu không thích hợp, anh nói ra, chúng ta giải quyết rồi chia tay trong hòa bình, nói thế nào cũng tốt hơn việc anh đi tìm người để cưới rồi đá em, đúng không?"
"Sao em nói chuyện khó nghe thế? Tìm người để cưới, Tô Tư Doanh, em có ý gì?" Tô Sóc hung hăng nhìn cô một cái, "Được rồi, anh biết em coi thường anh, một người đàn ông như anh lại để em tìm việc cho, nhưng em cũng đừng nghĩ như thế là tóm gọn được anh. Tiểu Dung còn giúp anh tìm việc tốt hơn, tháng sau anh sẽ từ chức."
Đây là cái gì với cái gì thế?
Tô Tư Doanh rất muốn cho Ninh Sóc một cái bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. Cô nhìn hắn rất lâu, làn khói trắng thở ra trong ngày đông khiến cô không nhìn rõ rốt cuộc người bản thân quen biết năm năm kia có dáng vẻ gì.
Im lặng tới cuối cùng, cô quay người bước vào công viên. Tô Tư Doanh vào công viên, cố gắng để bản thân bình tĩnh, tuyết trắng phủ đầy mặt đất, đợi tới khi cô ra ngoài, trùng hợp nhìn thấy người tên Tiểu Dung và Ninh Sóc đi cùng nhau.
Tiểu tam cắm sừng bản thân, bản thân có tư cách chất vấn, lúc này Tô Tư Doanh không thể nhìn mà không thấy, dứt khoát đi tới, kết quả nhanh chóng nhìn thấy Ninh Sóc nhanh chóng bảo vệ bông hoa trắng yếu ớt kia ra sau người.
Tô Tư Doanh bị chọc tức tới cười lên, cô cũng không đánh bông hoa trắng này, hắn có cần thiết làm vậy không?
Bông hoa trắng lại chủ động đi từ phía sau lên, khuôn mặt nhỏ bị đông cứng tới tái đi, âm thanh run rẩy, gọi tên của cô: "Tư Doanh?"
Doanh cái em gái mày!
Rồi sau đó, Tô Tư Doanh cũng không nhớ tại sao bản thân lại đi quán bar, uống say bí tỉ, ngã nhào vùi mình trong tuyết, đang sống sờ sờ bị đông cứng rồi trùng sinh.
Tiếng chuông vào tiết vang lên, Tô Tư Doanh vẫn đang mất hồn, Bạch Dĩ Dung đưa tay ra vỗ cô, "Giáo viên vào rồi."
Khuôn mặt của bông hoa trắng trong kí ức chầm chậm chồng lên hiện tại, Tô Tư Doanh tránh về phía sau theo phản xạ có điều kiện, ghế đụng phải bàn phía sau, phát ra một tiếng "cộp".
Trong lớp có không ít bạn học nhìn về phía Tô Tư Doanh, bộ đồng phục khóa trước trên người Tô Tư Doanh đã đủ bắt mắt, vì chuyện này, tới cả giáo viên Toán cũng chú ý tới cô.
Trong lớp có hai học sinh học lại, một trong số đó lấy mục tiêu là thi vào trường top đầu cả nước, mà một người còn lại... Khoảnh khắc nhận ra Tô Tư Doanh, giáo viên Toán không nhịn được nhíu mày lại.
Thi Toán không nổi 20 điểm, học sinh như vậy có thể không khiến giáo viên đau đầu sao?
Tô Tư Doanh tự biết mình biết người dịch ghế về phía trước, quay đầu nói tiếng xin lỗi với Hạ Đông, sau đó đứng dậy chào giáo viên trong tiếng hô "Cả lớp đứng" của lớp trưởng.
Tiết đầu tiên trong ngày đầu tiên đi học, giáo viên Toán giảng giải một lượt môn Toán rất quan trọng trong kì thi đại học với mọi người như thường lệ xong, liền lấy ra một chồng đề bài trong cặp ra, bảo người phát xuống dưới.
"Cả kì nghỉ không ai trông coi, không biết các em học hành thế nào rồi, làm một bài tổng hợp kiến thức nhé. Tôi nói cho các em nghe, đề bài của tôi không khó chút nào, nếu các em không đạt yêu cầu, thì chép lại bài mười lần cho tôi."
Giáo viên Toán ở phía trước lên tiếng, Tô Tư Doanh ở bên dưới đã đờ mặt.
... Bài thi tổng hợp kiến thức?
Đợi tới khi đề bài phát tới chỗ Tô Tư Doanh, cô nhớ tới câu nói "không khó chút nào" ban nãy của giáo viên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ – Giáo viên là đồ lừa đảo.
Nhìn đề bài nhỏ dày đặc chữ, sau đó lại nhìn đề bài lớn phía sau đề thi, Tô Tư Doanh đập đầu lên bàn, tưởng tượng nếu bản thân bị đập chết sẽ có thể quay lại năm năm sau.
Tóm lại,
Mười đề bài này... cô chết chắc rồi!