Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ
Chương 11
Trước khi chị họ quay về, Lưu Tinh Tinh từng thử làm loạn mấy lần, đều bị người dì mặt lạnh vô tình bóp chết từ trong trứng nước.
Mà khoảnh khắc nhìn thấy chị họ vào nhà, Tô Tư Doanh còn có suy nghĩ muốn khóc.
Chị họ vào nhà phát hiện đồ ăn thừa, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, bản thân lại quên nói cho em họ biết trong lò vi sóng có cơm canh đã chuẩn bị sẵn. Chần chừ nếm thử đồ ăn em họ làm, sau khi phát hiện mùi vị rất ổn ngoài dự đoán, mới yên tâm.
Ngoại trừ khi về nhà thấy con gái đang xem tivi, khiến chị họ có chút không hài lòng, những chuyện khác, quả thật không có gì có thể bắt bẻ.
Tô Tư Doanh hoàn thành nhiệm vụ vội vàng tạm biệt, chị họ giữ cô ở lại ăn tối, cô không nghĩ ngợi liền từ chối.
Nực cười, bản thân không muốn ở lại nơi này thêm một phút đồng hồ nào nữa, biết không hả?
Tô Tư Doanh vẫn luôn cảm thấy tính tình bản thân cũng không quá tệ, mãi tới khi cô gặp Lưu Tinh Tinh.
Có lẽ Lưu Tinh Tinh không phải đứa trẻ ngang ngược nhất, nhưng tuyệt đối là đứa trẻ biết cách gây sự nhất mà Tô Tư Doanh từng gặp. Trên đường về nhà, Tô Tư Doanh cảm nhận sâu sắc được cảm giác thuận lợi vượt qua một kiếp nạn còn đặc biệt tới cửa hàng đồ uống, tự thưởng cho bản thân. Cô mua ba viên kem, lúc thì xúc kem vị dâu tây, lúc thử vị sô-cô-la và vani, trong lòng ngập tràn cảm xúc thỏa mãn.
Xem ra trùng sinh là một chuyện không tệ, vừa có thể tránh được những sai lầm xuất hiện trong tương lai, vừa có thể trải nghiệm lại thanh xuân lần nữa. Nếu bản thân có thể trùng sinh về lớp 10, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Trải nghiệm quãng thời gian cấp ba cùng thầy cô bạn bè thêm lần nữa, mọi người đều là những bạn học thuần khiết nhất, không có những quan hệ lợi ích hỗn loạn, nghĩ thôi cũng thấy không tệ.
Nhưng hiện tại cũng rất tốt. Tô Tư Doanh xúc một miếng kem vào miệng, híp mắt nhìn những cửa hàng trên phố, nghe tiếng ve kêu.
Đời này, cô không thể mù mờ tìm tìm một người để yêu đương nữa. Là một người biết được những chuyện lớn nhỏ trong năm năm tiếp theo, cô vốn đã nắm giữ vô số cơ hội, đợi học xong lớp 12, mới thật sự làm lại cuộc đời.
Tiếc là hiện tại giá nhà đã tăng cao, trong năm năm tiếp theo không có xu hướng hạ thấp, lúc này mua nhà đã không phải phương án tốt nhất, huống hồ vốn dĩ cô không có nghị lực đầu tư nhà đất.
Tô Tư Doanh cũng chưa từng nghĩ tới việc đạt tới đỉnh cao nhân sinh sau khi trùng sinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghiêm túc nắm bắt thời cơ, yên ổn sống hết một đời cho tốt.
Gặp được đúng người, cùng người ấy bình thản đi hết cuộc đời, đây mới thật sự là chuyện Tô Tư Doanh mong muốn. Ninh Sóc đời trước chưa từng là Mr. Right của đời cô, khiến một dạo cô từng có chút mơ hồ với tình yêu, hi vọng đời này bản thân có thể nhìn rõ người, sẽ không đi con đường vòng ấy nữa.
Ăn kem xong, Tô Tư Doanh kết thúc công cuộc cảm khái nhân sinh của bản thân, lấy ra quyển vở công thức, học thuộc trên đường tới bến xe buýt.
Cho dù thế nào, bản thân cũng phải vượt qua kì thi đại học này trước.
Tô Tư Doanh đau buồn về nhà làm đề, sau khi làm xong bài tập Toán lớp 11, cô liền lấy bài tập Vật lí ra, tiếp tục ôn tập.
Buổi tối mẹ Tô về nhà, nghe nói Tô Tư Doanh chăm trẻ không tệ, tuy không nói gì, nhưng nhìn rất hài lòng. Tô Tư Doanh có một loại vui mừng kì lạ, mang theo hưng phấn, hỏi mẹ: "Khi nào bố về ạ?"
"Chắc ngày mai là có thể về."
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Tô Tư Doanh hỏi: "Ngày mai con tan học về nhà mua chút nguyên liệu về nhà nấu nướng, được không ạ?"
Chuyện nấu nướng chắc chắn sẽ gây nghiện, bản thân ăn uống vui vẻ, nhìn người khác ăn ngon càng thêm vui vẻ. Trong áp lực cuộc sống lớp 12, mỗi khi nấu nướng, Tô Tư Doanh đều có thể cảm nhận được cảm giác thả lỏng, khiến cô thật sự có chút không nhịn được.
Nhưng mẹ Tô lại cảm thấy chuyện này có chút khác thường, trước kia con gái không biết nấu ăn, từ sau khi thi đại học thất bại, đột nhiên bắt đầu nấu ăn, chuyện này khiến bà rất khó hiểu.
Nhưng chuyện như thiên phú cũng không thể nói chắc, dù sao cũng là con gái mình, mẹ Tô cũng không nghĩ nhiều. Mà Tô Tư Doanh vừa vặn nắm bắt được suy nghĩ của mẹ, mới dám quang minh chính đại nhắc tới chuyện nấu ăn.
Chỉ là mẹ Tô không lập tức đồng ý, không muốn để con gái lãng phí thời gian cho việc bếp núc, nhưng Tô Tư Doanh sớm đã qua tuổi nổi loạn ngang ngược của thiếu nữ, cô phát hiện, chỉ cần nghe theo mẹ, có một số chuyện thật ra không phải vấn đề khó giải quyết.
Thế là, sau khi vượt qua thứ hai khổ sở, Tô Tư Doanh liền tạm biệt nhóm Bạch Dĩ Dung, một mình chạy tới siêu thị mua sắm. Đời trước bản thân không có cơ hội nấu ăn cho bố mẹ, đời này có thể bù đắp tiếc nuối này, thật ra trong lòng cô cũng rất vui vẻ.
Sau khi mua một đống đồ ăn bố mẹ thích, cô về nhà bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Vừa bưng món đầu tiên lên bàn, bố đã về.
Xa nhà gần hai tháng, bố Tô xách theo vali hành lí bụi bặm đi vào trong nhà, ngửi thấy mùi thơm, ông có chút ngạc nhiên, đại khái là chưa từng nghĩ vợ sẽ nấu đồ ăn trước đợi mình. Đi tới phòng khách, ông mới phát hiện người mặc tạp dề là con gái mình.
"Doanh Doanh, sao con không đi ôn bài đi?"
Tô Tư Doanh bưng món thịt kho bố mình thích ăn lên, cười hi hi nói: "Nghe nói bố về, con làm lễ tẩy trần cho bố."
Bố Tô cũng không khách sáo, còn chưa kịp rửa tay, liền gắp miếng thịt cho vào miệng, sau đó ngạc nhiên nói: "Ngon lắm Doanh Doanh, học ai thế?"
"Con gái bố tự học thành tài đó." Tô Tư Doanh nhìn bố Tô ăn uống vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng càng rộ.
Trong hơn hai tháng trùng sinh, Tô Tư Doanh luôn không tìm được phương hướng, tất cả mọi chuyện trong quá khứ giống như một giấc mơ, hiện tại chính là sự trùng lặp của giấc mơ và hiện thực. Cô không cách nào trốn tránh, cũng không cách nào đối diện, mãi tới khi nhớ ra chuyện phải tới trông cháu gái, cô mới phản ứng lại.
Sau khi trùng sinh, rất nhiều chuyện vẫn không cách nào thay đổi, chuyện cô có thể làm, chỉ là không lưu lại tiếc nuối cho những tiếc nuối của đời trước.
Mang theo suy nghĩ này, Tô Tư Doanh lại vui vẻ làm thêm một món. Nhưng trong lúc cô và bố Tô đợi mẹ Tô về, mẹ Tô lại gọi điện về nói hôm nay có buổi tiệc, sẽ về muộn một chút.
Tô Tư Doanh cảm thấy như có gáo nước lạnh dội lên đỉnh đầu, vì quan tâm tới cảm xúc của bố, cô vẫn vui vẻ ăn xong bữa cơm này, không hề có chút oán thán.
Bỗ cũng thật nể mặt, ăn hết sạch đĩa thịt kho, những món khác cũng ăn rất nhiều. Ăn xong, hai bố con nói chuyện tình hình gần đây xong, Tô Tư Doanh liền về phòng học bài.
Về tới phòng ngủ của mình, cô nhớ tới mẹ, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lẽ nào vào lúc này, quan hệ của bố mẹ đã bắt đầu rạn nứt?
Đời trước bản thân không thất bại trong kì thi đại học, bố vẫn đi công tác như bình thường, nhưng mẹ chưa từng đi công tác. Lẽ nào, vấn đề xảy ra vào lúc này?
Tô Tư Doanh nghĩ lung tung một lúc, đột nhiên nhớ ra chiếc điện thoại hai ngày nay chưa động vào của bản thân. Kết quả, cô vừa cầm điện thoại lên, liền có một tin nhắn gửi tới.
Bạch Dĩ Dung: [Bạn cùng bàn, bài tập Vật lí hôm nay là gì thế? Lúc lên lớp không tập trung nên không nghe thấy]
Lật lại phía trên, còn có một câu nói không chút dinh dưỡng hôm qua của bản thân và cả câu nói kia của Bạch Dĩ Dung: "Biết em thành niên rồi, vậy có quà gì đặc biệt không?"
Quà đặc biệt... Nếu là giữa nam với nữ, chắc chắn Tô Tư Doanh sẽ nghĩ lệch đi. Nhưng đối phương là một cô gái, chỉ có thể chứng minh câu nói này vô tâm.
Sau khi gửi tin nhắn số trang bài tập phải làm trong sách bài tập Vật lí, một tin nhắn trả lời nhanh chóng gửi tới.
Bạch Dĩ Dung: [Cảm ơn bạn cùng bàn ~ Ngày mai gặp ~]
Tô Tư Doanh vô thức nhớ lại dáng vẻ bá vương của đối phương khi quật ngã gã trai nọ, lặng lẽ trả lời một câu "Không cần cảm ơn".
Còn về câu hỏi kì quái kia, coi như không thấy là được.
Chớp mắt một cái, đã tới tháng Chín.
Tháng Chín, toàn trường bắt đầu đi học lại, trường học không chỉ là có học sinh khối 12. Với sự xuất hiện của những dòng máu tươi mới, trường học cũng trở nên náo nhiệt.
Sinh viên khối 10 nhìn rất thuần khiết ngây thơ, Chúc Tuệ Quân là một người yêu thích đọc tiểu thuyết, quen nhìn nam chính lạnh lùng bá đạo, hay trai đẹp gian tà, tự nhiên cũng có thêm niềm đam mê với cái đẹp.
Đọc nhiều tiểu thuyết rồi, sẽ cảm thấy bản thân có thể trở thành nữ chính, có thể gặp được nam chính đẹp trai bức người, hoặc là nam phụ hiền lành ấm áp, Chúc Tuệ Quân cũng không ngoại lệ. Mỗi khi tan tiết, cô nàng sẽ kéo Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh chạy tới sân vận động ngắm nghía học sinh mới đang trong kì học quân sự, thăm dò tìm thử một cậu trai trẻ vừa miệng để thưởng thức, kết quả đại đội trưởng với dáng vẻ hung dữ đi tới, nói ba người đừng cản trở việc huấn luyện.
Ba cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, đang vào cái tuổi nét đẹp bung nở. Một đóa sen trắng đơn thuần gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một người xinh đẹp nhưng không phô trương, một người nghịch ngợm ngập tràn sức sống, giáo viên quanh năm ở trong doanh trại không tiếp xúc với con gái thường xuyên cũng không tiện nhìn, lúc huấn luyện không khống chế được mất hồn.
Da mặt Chúc Tuệ Quân rất dày, sau khi Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung từ chối cùng cô nàng làm chuyện mất mặt, cô nàng vẫn tiếp tục đi thêm hai ngày, cuối cùng vui vẻ chạy tới nói với hai người – trong số học sinh mới có một cậu trai trắng trẻo đẹp trai, còn có giáo viên quân sự, đẹp trai hết sức.
Chúc Tuệ Quân năm năm sau tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện mất mặt này, Tô Tư Doanh cũng coi như nhận thức lại người này từ đầu, Bạch Dĩ Dung đã quen thuộc với dáng vẻ của Chúc Tuệ Quân, nói với Tô Tư Doanh: "Ba ngày nữa cậu ấy sẽ nói bản thân thất tình."
Mới đầu Tô Tư Doanh còn không tin, tới ngày thứ ba, quả nhiên Chúc Tuệ Quân ôm khoai tây chạy tới khóc lóc: "Em thất tình rồi!"
"Sao thế?" Tô Tư Doanh ngẩn ra.
"Đại đội trưởng và trung đội trưởng nói không để giáo viên cho học sinh phương thức liên lạc, sau khi kì học quân sự kết thúc mọi người không thể có bất kì liên lạc nào với nhau." Cô nàng đau khổ ăn khoai tây, "Em nói bản thân không phải học sinh lớp 10, giáo viên kia vẫn xấu hổ không đồng ý, nói là quân nhân bắt buộc phải tuân theo mệnh lệnh."
"Cho nên em thất tình à?" Tô Tư Doanh rất muốn trợn trắng mắt.
Chúc Tuệ Quân đặt túi khoai tây xuống, tay đầy dầu mỡ ôm lấy cánh tay Bạch Dĩ Dung, "Đúng thế! Anh bộ đội của em không cần em nữa rồi!"
Cuối cùng Tô Tư Doanh cũng trợn trắng mắt, quay người đi làm đề.
Thực tập sinh chín chắn hiếu học năm năm sau, tại sao hiện tại lại thiếu tầm nhìn vậy chứ?
Mà khoảnh khắc nhìn thấy chị họ vào nhà, Tô Tư Doanh còn có suy nghĩ muốn khóc.
Chị họ vào nhà phát hiện đồ ăn thừa, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại, bản thân lại quên nói cho em họ biết trong lò vi sóng có cơm canh đã chuẩn bị sẵn. Chần chừ nếm thử đồ ăn em họ làm, sau khi phát hiện mùi vị rất ổn ngoài dự đoán, mới yên tâm.
Ngoại trừ khi về nhà thấy con gái đang xem tivi, khiến chị họ có chút không hài lòng, những chuyện khác, quả thật không có gì có thể bắt bẻ.
Tô Tư Doanh hoàn thành nhiệm vụ vội vàng tạm biệt, chị họ giữ cô ở lại ăn tối, cô không nghĩ ngợi liền từ chối.
Nực cười, bản thân không muốn ở lại nơi này thêm một phút đồng hồ nào nữa, biết không hả?
Tô Tư Doanh vẫn luôn cảm thấy tính tình bản thân cũng không quá tệ, mãi tới khi cô gặp Lưu Tinh Tinh.
Có lẽ Lưu Tinh Tinh không phải đứa trẻ ngang ngược nhất, nhưng tuyệt đối là đứa trẻ biết cách gây sự nhất mà Tô Tư Doanh từng gặp. Trên đường về nhà, Tô Tư Doanh cảm nhận sâu sắc được cảm giác thuận lợi vượt qua một kiếp nạn còn đặc biệt tới cửa hàng đồ uống, tự thưởng cho bản thân. Cô mua ba viên kem, lúc thì xúc kem vị dâu tây, lúc thử vị sô-cô-la và vani, trong lòng ngập tràn cảm xúc thỏa mãn.
Xem ra trùng sinh là một chuyện không tệ, vừa có thể tránh được những sai lầm xuất hiện trong tương lai, vừa có thể trải nghiệm lại thanh xuân lần nữa. Nếu bản thân có thể trùng sinh về lớp 10, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Trải nghiệm quãng thời gian cấp ba cùng thầy cô bạn bè thêm lần nữa, mọi người đều là những bạn học thuần khiết nhất, không có những quan hệ lợi ích hỗn loạn, nghĩ thôi cũng thấy không tệ.
Nhưng hiện tại cũng rất tốt. Tô Tư Doanh xúc một miếng kem vào miệng, híp mắt nhìn những cửa hàng trên phố, nghe tiếng ve kêu.
Đời này, cô không thể mù mờ tìm tìm một người để yêu đương nữa. Là một người biết được những chuyện lớn nhỏ trong năm năm tiếp theo, cô vốn đã nắm giữ vô số cơ hội, đợi học xong lớp 12, mới thật sự làm lại cuộc đời.
Tiếc là hiện tại giá nhà đã tăng cao, trong năm năm tiếp theo không có xu hướng hạ thấp, lúc này mua nhà đã không phải phương án tốt nhất, huống hồ vốn dĩ cô không có nghị lực đầu tư nhà đất.
Tô Tư Doanh cũng chưa từng nghĩ tới việc đạt tới đỉnh cao nhân sinh sau khi trùng sinh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghiêm túc nắm bắt thời cơ, yên ổn sống hết một đời cho tốt.
Gặp được đúng người, cùng người ấy bình thản đi hết cuộc đời, đây mới thật sự là chuyện Tô Tư Doanh mong muốn. Ninh Sóc đời trước chưa từng là Mr. Right của đời cô, khiến một dạo cô từng có chút mơ hồ với tình yêu, hi vọng đời này bản thân có thể nhìn rõ người, sẽ không đi con đường vòng ấy nữa.
Ăn kem xong, Tô Tư Doanh kết thúc công cuộc cảm khái nhân sinh của bản thân, lấy ra quyển vở công thức, học thuộc trên đường tới bến xe buýt.
Cho dù thế nào, bản thân cũng phải vượt qua kì thi đại học này trước.
Tô Tư Doanh đau buồn về nhà làm đề, sau khi làm xong bài tập Toán lớp 11, cô liền lấy bài tập Vật lí ra, tiếp tục ôn tập.
Buổi tối mẹ Tô về nhà, nghe nói Tô Tư Doanh chăm trẻ không tệ, tuy không nói gì, nhưng nhìn rất hài lòng. Tô Tư Doanh có một loại vui mừng kì lạ, mang theo hưng phấn, hỏi mẹ: "Khi nào bố về ạ?"
"Chắc ngày mai là có thể về."
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Tô Tư Doanh hỏi: "Ngày mai con tan học về nhà mua chút nguyên liệu về nhà nấu nướng, được không ạ?"
Chuyện nấu nướng chắc chắn sẽ gây nghiện, bản thân ăn uống vui vẻ, nhìn người khác ăn ngon càng thêm vui vẻ. Trong áp lực cuộc sống lớp 12, mỗi khi nấu nướng, Tô Tư Doanh đều có thể cảm nhận được cảm giác thả lỏng, khiến cô thật sự có chút không nhịn được.
Nhưng mẹ Tô lại cảm thấy chuyện này có chút khác thường, trước kia con gái không biết nấu ăn, từ sau khi thi đại học thất bại, đột nhiên bắt đầu nấu ăn, chuyện này khiến bà rất khó hiểu.
Nhưng chuyện như thiên phú cũng không thể nói chắc, dù sao cũng là con gái mình, mẹ Tô cũng không nghĩ nhiều. Mà Tô Tư Doanh vừa vặn nắm bắt được suy nghĩ của mẹ, mới dám quang minh chính đại nhắc tới chuyện nấu ăn.
Chỉ là mẹ Tô không lập tức đồng ý, không muốn để con gái lãng phí thời gian cho việc bếp núc, nhưng Tô Tư Doanh sớm đã qua tuổi nổi loạn ngang ngược của thiếu nữ, cô phát hiện, chỉ cần nghe theo mẹ, có một số chuyện thật ra không phải vấn đề khó giải quyết.
Thế là, sau khi vượt qua thứ hai khổ sở, Tô Tư Doanh liền tạm biệt nhóm Bạch Dĩ Dung, một mình chạy tới siêu thị mua sắm. Đời trước bản thân không có cơ hội nấu ăn cho bố mẹ, đời này có thể bù đắp tiếc nuối này, thật ra trong lòng cô cũng rất vui vẻ.
Sau khi mua một đống đồ ăn bố mẹ thích, cô về nhà bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Vừa bưng món đầu tiên lên bàn, bố đã về.
Xa nhà gần hai tháng, bố Tô xách theo vali hành lí bụi bặm đi vào trong nhà, ngửi thấy mùi thơm, ông có chút ngạc nhiên, đại khái là chưa từng nghĩ vợ sẽ nấu đồ ăn trước đợi mình. Đi tới phòng khách, ông mới phát hiện người mặc tạp dề là con gái mình.
"Doanh Doanh, sao con không đi ôn bài đi?"
Tô Tư Doanh bưng món thịt kho bố mình thích ăn lên, cười hi hi nói: "Nghe nói bố về, con làm lễ tẩy trần cho bố."
Bố Tô cũng không khách sáo, còn chưa kịp rửa tay, liền gắp miếng thịt cho vào miệng, sau đó ngạc nhiên nói: "Ngon lắm Doanh Doanh, học ai thế?"
"Con gái bố tự học thành tài đó." Tô Tư Doanh nhìn bố Tô ăn uống vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng càng rộ.
Trong hơn hai tháng trùng sinh, Tô Tư Doanh luôn không tìm được phương hướng, tất cả mọi chuyện trong quá khứ giống như một giấc mơ, hiện tại chính là sự trùng lặp của giấc mơ và hiện thực. Cô không cách nào trốn tránh, cũng không cách nào đối diện, mãi tới khi nhớ ra chuyện phải tới trông cháu gái, cô mới phản ứng lại.
Sau khi trùng sinh, rất nhiều chuyện vẫn không cách nào thay đổi, chuyện cô có thể làm, chỉ là không lưu lại tiếc nuối cho những tiếc nuối của đời trước.
Mang theo suy nghĩ này, Tô Tư Doanh lại vui vẻ làm thêm một món. Nhưng trong lúc cô và bố Tô đợi mẹ Tô về, mẹ Tô lại gọi điện về nói hôm nay có buổi tiệc, sẽ về muộn một chút.
Tô Tư Doanh cảm thấy như có gáo nước lạnh dội lên đỉnh đầu, vì quan tâm tới cảm xúc của bố, cô vẫn vui vẻ ăn xong bữa cơm này, không hề có chút oán thán.
Bỗ cũng thật nể mặt, ăn hết sạch đĩa thịt kho, những món khác cũng ăn rất nhiều. Ăn xong, hai bố con nói chuyện tình hình gần đây xong, Tô Tư Doanh liền về phòng học bài.
Về tới phòng ngủ của mình, cô nhớ tới mẹ, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lẽ nào vào lúc này, quan hệ của bố mẹ đã bắt đầu rạn nứt?
Đời trước bản thân không thất bại trong kì thi đại học, bố vẫn đi công tác như bình thường, nhưng mẹ chưa từng đi công tác. Lẽ nào, vấn đề xảy ra vào lúc này?
Tô Tư Doanh nghĩ lung tung một lúc, đột nhiên nhớ ra chiếc điện thoại hai ngày nay chưa động vào của bản thân. Kết quả, cô vừa cầm điện thoại lên, liền có một tin nhắn gửi tới.
Bạch Dĩ Dung: [Bạn cùng bàn, bài tập Vật lí hôm nay là gì thế? Lúc lên lớp không tập trung nên không nghe thấy]
Lật lại phía trên, còn có một câu nói không chút dinh dưỡng hôm qua của bản thân và cả câu nói kia của Bạch Dĩ Dung: "Biết em thành niên rồi, vậy có quà gì đặc biệt không?"
Quà đặc biệt... Nếu là giữa nam với nữ, chắc chắn Tô Tư Doanh sẽ nghĩ lệch đi. Nhưng đối phương là một cô gái, chỉ có thể chứng minh câu nói này vô tâm.
Sau khi gửi tin nhắn số trang bài tập phải làm trong sách bài tập Vật lí, một tin nhắn trả lời nhanh chóng gửi tới.
Bạch Dĩ Dung: [Cảm ơn bạn cùng bàn ~ Ngày mai gặp ~]
Tô Tư Doanh vô thức nhớ lại dáng vẻ bá vương của đối phương khi quật ngã gã trai nọ, lặng lẽ trả lời một câu "Không cần cảm ơn".
Còn về câu hỏi kì quái kia, coi như không thấy là được.
Chớp mắt một cái, đã tới tháng Chín.
Tháng Chín, toàn trường bắt đầu đi học lại, trường học không chỉ là có học sinh khối 12. Với sự xuất hiện của những dòng máu tươi mới, trường học cũng trở nên náo nhiệt.
Sinh viên khối 10 nhìn rất thuần khiết ngây thơ, Chúc Tuệ Quân là một người yêu thích đọc tiểu thuyết, quen nhìn nam chính lạnh lùng bá đạo, hay trai đẹp gian tà, tự nhiên cũng có thêm niềm đam mê với cái đẹp.
Đọc nhiều tiểu thuyết rồi, sẽ cảm thấy bản thân có thể trở thành nữ chính, có thể gặp được nam chính đẹp trai bức người, hoặc là nam phụ hiền lành ấm áp, Chúc Tuệ Quân cũng không ngoại lệ. Mỗi khi tan tiết, cô nàng sẽ kéo Bạch Dĩ Dung và Tô Tư Doanh chạy tới sân vận động ngắm nghía học sinh mới đang trong kì học quân sự, thăm dò tìm thử một cậu trai trẻ vừa miệng để thưởng thức, kết quả đại đội trưởng với dáng vẻ hung dữ đi tới, nói ba người đừng cản trở việc huấn luyện.
Ba cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, đang vào cái tuổi nét đẹp bung nở. Một đóa sen trắng đơn thuần gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một người xinh đẹp nhưng không phô trương, một người nghịch ngợm ngập tràn sức sống, giáo viên quanh năm ở trong doanh trại không tiếp xúc với con gái thường xuyên cũng không tiện nhìn, lúc huấn luyện không khống chế được mất hồn.
Da mặt Chúc Tuệ Quân rất dày, sau khi Tô Tư Doanh và Bạch Dĩ Dung từ chối cùng cô nàng làm chuyện mất mặt, cô nàng vẫn tiếp tục đi thêm hai ngày, cuối cùng vui vẻ chạy tới nói với hai người – trong số học sinh mới có một cậu trai trắng trẻo đẹp trai, còn có giáo viên quân sự, đẹp trai hết sức.
Chúc Tuệ Quân năm năm sau tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện mất mặt này, Tô Tư Doanh cũng coi như nhận thức lại người này từ đầu, Bạch Dĩ Dung đã quen thuộc với dáng vẻ của Chúc Tuệ Quân, nói với Tô Tư Doanh: "Ba ngày nữa cậu ấy sẽ nói bản thân thất tình."
Mới đầu Tô Tư Doanh còn không tin, tới ngày thứ ba, quả nhiên Chúc Tuệ Quân ôm khoai tây chạy tới khóc lóc: "Em thất tình rồi!"
"Sao thế?" Tô Tư Doanh ngẩn ra.
"Đại đội trưởng và trung đội trưởng nói không để giáo viên cho học sinh phương thức liên lạc, sau khi kì học quân sự kết thúc mọi người không thể có bất kì liên lạc nào với nhau." Cô nàng đau khổ ăn khoai tây, "Em nói bản thân không phải học sinh lớp 10, giáo viên kia vẫn xấu hổ không đồng ý, nói là quân nhân bắt buộc phải tuân theo mệnh lệnh."
"Cho nên em thất tình à?" Tô Tư Doanh rất muốn trợn trắng mắt.
Chúc Tuệ Quân đặt túi khoai tây xuống, tay đầy dầu mỡ ôm lấy cánh tay Bạch Dĩ Dung, "Đúng thế! Anh bộ đội của em không cần em nữa rồi!"
Cuối cùng Tô Tư Doanh cũng trợn trắng mắt, quay người đi làm đề.
Thực tập sinh chín chắn hiếu học năm năm sau, tại sao hiện tại lại thiếu tầm nhìn vậy chứ?