Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương
Chương 38
Ngọc Trí?
Không ngờ ngươi lại đến gặp ta. Ta biết ngươi đến vì lý do gì, yên tâm đi, một mình ta làm một mình ta chịu, ta không để liên lụy đến gia tộc của ngươi.
Ngươi hỏi vì sao ta muốn hành thích Nữ Hoàng ư? Ha, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?
Vì ngươi là thê tử của ta sao? Đừng đùa chứ, trong lòng ngươi đã có kẻ khác, chính là tên tú tài nghèo kia chứ không phải ta. Ta cũng đã từ hôn từ lâu, nếu không phải Nữ Hoàng hạ chỉ, ta nào muốn dính dáng với ngươi.
Ngươi hỏi ta có yêu ngươi không ư? Tất nhiên là không. Có người từng nói rằng, việc ta ép buộc ngươi chẳng phải điều gì đáng tự hào. Ta không muốn bị người đó coi thường.
Ai nói? …Việc đó liên quan gì đến Ngọc Trí?
Ngươi nghĩ ta đến Văn Viễn Thư Viện là vì ngươi sao? Đúng, ban đầu ta quả thật muốn dạy cho tên tú tài nghèo ấy một bài học, nhưng cứ bắt nạt kẻ yếu đuối chẳng phải là hành động đáng tự hào của Kim Ngọc Lang này. Đối thủ của ta phải là kẻ có dũng, có mưu, có tài năng vượt trội, đủ khả năng đấu lại ta vài chiêu.
…Đáng tiếc thay, người đó đã chịu oan khuất mà chết, không được thế gian chấp nhận.
Ngươi muốn biết người đó là ai sao? Vì sao ta phải nói cho ngươi? Dù sao ngươi và cả thiên hạ đều giống nhau, ai cũng cho rằng Kim Ngọc Lang ta chỉ là thứ bùn nhão không trát nổi tường, thậm chí cho rằng danh phận Võ Trạng Nguyên của ta cũng chỉ là mua mà có.
Ta chẳng quan tâm các ngươi có tin hay không, ta vốn ngạo mạn và điên cuồng, chưa bao giờ phủ nhận những gì mình đã làm. Nếu có báo ứng thì ta cũng không hề trốn tránh.
Năm ta hai mươi hai tuổi từng chứng kiến thiên tai tàn khốc, tưởng rằng con người nhỏ bé không thể chống lại ý trời. Có người nói với ta rằng, dù trời muốn lấy mạng người và sức người có hạn, nhưng nếu cố gắng hết sức thì vẫn có thể đấu tranh với nó.
Thế nhưng, thiên đạo quả thật vô tình, nhà ta gặp đại họa, phụ mẫu đều mất, Kim gia tan nát. Ta đã nếm trải sự lạnh lẽo của nhân tình, khi tưởng chừng không vượt qua nổi, chỉ có câu nói kia là thứ duy nhất đỡ đần, khiến ta không thể quên.
Ta sắp chết rồi, ta nhận mệnh.
Ta chỉ hận không thể báo thù cho phụ mẫu và người đó…
Ta chỉ tiếc rằng vò rượu nữ nhi hồng ủ nhiều năm ấy, ta vẫn chưa kịp để người đó ngửi thử hương…
-
Nhìn vào Kim Ngọc Lang lúc này, ta dường như có thể hình dung ra dáng vẻ cao ngạo, kiêu căng ngày trước của y.
Đáng tiếc, giờ đây y xanh xao, tiều tụy, chỉ còn lại đôi mắt đục ngầu tràn đầy hận thù. Nỗi hận này khắc sâu, mãnh liệt, không thể giả tạo.
Cũng như khi y khẳng định rằng danh phận Võ Trạng Nguyên là do y tự mình thi đỗ, giọng điệu của y khiến người ta khó mà nghi ngờ.
Nhưng nếu danh phận Võ Trạng Nguyên của Kim Ngọc Lang thật sự trong sạch, thì ai đã phóng hỏa Văn Viễn Thư Viện?
Đột nhiên, Kim Ngọc Lang cắn chặt môi, dùng cả hai tay cào mạnh xuống đất, dường như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp.
Lúc này ta mới nhận ra rằng ngón tay của y đã trầy xước đến chảy máu, mặt đất cứng rắn quanh y đầy vết cào xước.
Ta kinh hãi thốt lên: “Ngươi bị trúng độc rồi sao? Ai đã hạ độc ngươi?”
Kim Ngọc Lang cười khinh bỉ, y nhắm mắt lại không thèm đáp lời. Nhưng cả người y vẫn run rẩy, như thể đang bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm tận xương tủy.
Đỗ Nặc nói với ta rằng, hóa ra Nữ Hoàng đã ra lệnh mỗi ngày đều cho y uống loại độc không gây chết người, nhưng khiến y đau đớn đến tột cùng, sống không bằng chết.
Đây là cách Nữ Hoàng xử lý những kẻ phản bội.
Lúc đó, tiếng bước chân vọng lại từ ngoài cửa.
Đỗ Nặc sợ rằng nếu ta ở lại lâu hơn sẽ bị lộ, hắn vội thúc giục ta rời đi. Ta đành cúi đầu, kéo màn che phủ kín mặt, cùng Đỗ Nặc rời khỏi phòng.
Vừa bước ra đến hành lang, một đội thái giám đang cầm chén thuốc của Nữ Hoàng đi tới.
Đỗ Nặc cúi người hành lễ, ra hiệu cho ta phải kín đáo, ta cũng cúi đầu, không dám nhìn nhiều để tránh phiền phức.
Cho đến khi một tiểu thái giám ở cuối hàng bước ngang qua, một cảm giác kỳ lạ lướt qua tâm trí ta. Ta vô thức ngẩng lên, chỉ kịp thấy ánh mắt của hắn. Đôi mắt hắn cụp xuống, trầm lặng, nhưng lại cho ta cảm giác thân quen như đã lâu không gặp. Chưa kịp quan sát kỹ hơn, hắn đã rời đi cùng đoàn thái giám.
Những bí mật xung quanh Kim Ngọc Lang giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng muốn tìm hiểu thì càng như đi xa sự thật.
Trong thời gian ngắn, ta e rằng không có cơ hội gặp lại y để tra hỏi, nhưng từ những lời nói của Kim Ngọc Lang, ta vẫn tìm thấy một chút manh mối.
Vì sao một gia tộc giàu có như Kim gia lại sụp đổ chỉ sau một đêm?
Người mà Kim Ngọc Lang nói có ảnh hưởng sâu sắc đến y thực chất là ai?
Tại sao người đó lại có ảnh hưởng lớn đến y đến vậy? Và y muốn báo thù cho điều gì?
Ta nghĩ, nếu ta có thể tìm ra người đó, có lẽ mọi bí ẩn sẽ dần được hé lộ.
Không ngờ ngươi lại đến gặp ta. Ta biết ngươi đến vì lý do gì, yên tâm đi, một mình ta làm một mình ta chịu, ta không để liên lụy đến gia tộc của ngươi.
Ngươi hỏi vì sao ta muốn hành thích Nữ Hoàng ư? Ha, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?
Vì ngươi là thê tử của ta sao? Đừng đùa chứ, trong lòng ngươi đã có kẻ khác, chính là tên tú tài nghèo kia chứ không phải ta. Ta cũng đã từ hôn từ lâu, nếu không phải Nữ Hoàng hạ chỉ, ta nào muốn dính dáng với ngươi.
Ngươi hỏi ta có yêu ngươi không ư? Tất nhiên là không. Có người từng nói rằng, việc ta ép buộc ngươi chẳng phải điều gì đáng tự hào. Ta không muốn bị người đó coi thường.
Ai nói? …Việc đó liên quan gì đến Ngọc Trí?
Ngươi nghĩ ta đến Văn Viễn Thư Viện là vì ngươi sao? Đúng, ban đầu ta quả thật muốn dạy cho tên tú tài nghèo ấy một bài học, nhưng cứ bắt nạt kẻ yếu đuối chẳng phải là hành động đáng tự hào của Kim Ngọc Lang này. Đối thủ của ta phải là kẻ có dũng, có mưu, có tài năng vượt trội, đủ khả năng đấu lại ta vài chiêu.
…Đáng tiếc thay, người đó đã chịu oan khuất mà chết, không được thế gian chấp nhận.
Ngươi muốn biết người đó là ai sao? Vì sao ta phải nói cho ngươi? Dù sao ngươi và cả thiên hạ đều giống nhau, ai cũng cho rằng Kim Ngọc Lang ta chỉ là thứ bùn nhão không trát nổi tường, thậm chí cho rằng danh phận Võ Trạng Nguyên của ta cũng chỉ là mua mà có.
Ta chẳng quan tâm các ngươi có tin hay không, ta vốn ngạo mạn và điên cuồng, chưa bao giờ phủ nhận những gì mình đã làm. Nếu có báo ứng thì ta cũng không hề trốn tránh.
Năm ta hai mươi hai tuổi từng chứng kiến thiên tai tàn khốc, tưởng rằng con người nhỏ bé không thể chống lại ý trời. Có người nói với ta rằng, dù trời muốn lấy mạng người và sức người có hạn, nhưng nếu cố gắng hết sức thì vẫn có thể đấu tranh với nó.
Thế nhưng, thiên đạo quả thật vô tình, nhà ta gặp đại họa, phụ mẫu đều mất, Kim gia tan nát. Ta đã nếm trải sự lạnh lẽo của nhân tình, khi tưởng chừng không vượt qua nổi, chỉ có câu nói kia là thứ duy nhất đỡ đần, khiến ta không thể quên.
Ta sắp chết rồi, ta nhận mệnh.
Ta chỉ hận không thể báo thù cho phụ mẫu và người đó…
Ta chỉ tiếc rằng vò rượu nữ nhi hồng ủ nhiều năm ấy, ta vẫn chưa kịp để người đó ngửi thử hương…
-
Nhìn vào Kim Ngọc Lang lúc này, ta dường như có thể hình dung ra dáng vẻ cao ngạo, kiêu căng ngày trước của y.
Đáng tiếc, giờ đây y xanh xao, tiều tụy, chỉ còn lại đôi mắt đục ngầu tràn đầy hận thù. Nỗi hận này khắc sâu, mãnh liệt, không thể giả tạo.
Cũng như khi y khẳng định rằng danh phận Võ Trạng Nguyên là do y tự mình thi đỗ, giọng điệu của y khiến người ta khó mà nghi ngờ.
Nhưng nếu danh phận Võ Trạng Nguyên của Kim Ngọc Lang thật sự trong sạch, thì ai đã phóng hỏa Văn Viễn Thư Viện?
Đột nhiên, Kim Ngọc Lang cắn chặt môi, dùng cả hai tay cào mạnh xuống đất, dường như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp.
Lúc này ta mới nhận ra rằng ngón tay của y đã trầy xước đến chảy máu, mặt đất cứng rắn quanh y đầy vết cào xước.
Ta kinh hãi thốt lên: “Ngươi bị trúng độc rồi sao? Ai đã hạ độc ngươi?”
Kim Ngọc Lang cười khinh bỉ, y nhắm mắt lại không thèm đáp lời. Nhưng cả người y vẫn run rẩy, như thể đang bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm tận xương tủy.
Đỗ Nặc nói với ta rằng, hóa ra Nữ Hoàng đã ra lệnh mỗi ngày đều cho y uống loại độc không gây chết người, nhưng khiến y đau đớn đến tột cùng, sống không bằng chết.
Đây là cách Nữ Hoàng xử lý những kẻ phản bội.
Lúc đó, tiếng bước chân vọng lại từ ngoài cửa.
Đỗ Nặc sợ rằng nếu ta ở lại lâu hơn sẽ bị lộ, hắn vội thúc giục ta rời đi. Ta đành cúi đầu, kéo màn che phủ kín mặt, cùng Đỗ Nặc rời khỏi phòng.
Vừa bước ra đến hành lang, một đội thái giám đang cầm chén thuốc của Nữ Hoàng đi tới.
Đỗ Nặc cúi người hành lễ, ra hiệu cho ta phải kín đáo, ta cũng cúi đầu, không dám nhìn nhiều để tránh phiền phức.
Cho đến khi một tiểu thái giám ở cuối hàng bước ngang qua, một cảm giác kỳ lạ lướt qua tâm trí ta. Ta vô thức ngẩng lên, chỉ kịp thấy ánh mắt của hắn. Đôi mắt hắn cụp xuống, trầm lặng, nhưng lại cho ta cảm giác thân quen như đã lâu không gặp. Chưa kịp quan sát kỹ hơn, hắn đã rời đi cùng đoàn thái giám.
Những bí mật xung quanh Kim Ngọc Lang giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng muốn tìm hiểu thì càng như đi xa sự thật.
Trong thời gian ngắn, ta e rằng không có cơ hội gặp lại y để tra hỏi, nhưng từ những lời nói của Kim Ngọc Lang, ta vẫn tìm thấy một chút manh mối.
Vì sao một gia tộc giàu có như Kim gia lại sụp đổ chỉ sau một đêm?
Người mà Kim Ngọc Lang nói có ảnh hưởng sâu sắc đến y thực chất là ai?
Tại sao người đó lại có ảnh hưởng lớn đến y đến vậy? Và y muốn báo thù cho điều gì?
Ta nghĩ, nếu ta có thể tìm ra người đó, có lẽ mọi bí ẩn sẽ dần được hé lộ.