Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 27

Vương Công nói: “Ta thường nhớ lại hình ảnh nàng hoảng sợ mà vẫn nắm chặt chiếc kéo trong tay. Từ nhỏ, ta không có phụ thân, mẫu thân cũng không quan tâm đến ta, ta chưa từng tin rằng trên đời này lại có người trung trinh như vậy. Thế mà tại sao nàng lại là người như vậy? Tại sao lại là nàng? Và tại sao, khi ta gặp nàng, ta lại là Viên Tử Vọng và mọi tình yêu của nàng đều dành cho hắn?”

Ta nhìn Vương Công trong cơn say ta nghĩ những thứ tình cảm ấy vốn không thuộc về y, sao y có thể cam lòng được?

Vương Công dùng tên của Viên Tử Vọng để mở ra con đường quan trường của riêng mình. Y khéo léo ứng biến, nhanh chóng làm nên danh tiếng trên quan trường. Vương Công phát hiện triều đình đã bị chia thành các phe phái khác nhau, như nước sông với nước giếng không giao thoa. Để bảo vệ bản thân, y gia nhập phe Vinh Vương dưới sự chỉ dẫn của các quan lại. Vương Công không tham ô, cũng không có ý định kết bè kết phái, chỉ giao tiếp qua lại ở bề ngoài, thực chất là lợi dụng thế lực của họ để làm những việc y thực sự muốn làm.

Viên Tử Vọng đã lừa gạt tất cả mọi người. Ngày đó, đề xuất của y trên đại điện đã khiến các đồng minh cũ của y giận dữ đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhưng Vương Công không quan tâm, y muốn những người giống như y, những người không vì xuất thân mà bị kết án từ trước. Y từng bước tiến tới mục tiêu của mình, và thứ mà y cần, chỉ là thời gian.

Nhưng đúng lúc đó, Viên Tử Vọng thật sự quay trở về. Ai có thể ngờ rằng, Viên Tử Vọng năm xưa bị chấn thương ở đầu lại không chết, hắn được người khác cứu sống và mất vài năm để hồi phục trí nhớ. Điều đầu tiên hắn nhớ ra là đến Tô Châu tìm Đồng Thấm, nhưng lại nghe tin Đồng Thấm đã kết hôn với Viên Tử Vọng và hiện đang định cư ở kinh thành.

Viên Tử Vọng ngỡ ngàng, nếu Đồng Thấm đã lấy Viên Tử Vọng, vậy hắn là ai? Viên Tử Vọng mơ hồ, lại nghĩ rằng sanh thần của Đồng Thấm sắp đến, hắn muốn đến kịp để hỏi rõ mọi chuyện. Hắn loạng choạng đến kinh thành và bắt gặp cảnh Đồng Thấm tiễn Vương Công ra ngoài, một cảnh tượng tình chàng ý thiếp như vậy.

Viên Tử Vọng bị kích động nặng nề, hắn đến tửu lâu uống rượu, mất kiểm soát mà đập phá đồ đạc. Hắn oán trách Đồng Thấm tại sao lại nhận nhầm người rồi viết thơ lên tường. Viên Tử Vọng nghe thấy chủ tửu lâu gọi mình là Lại bộ Thị lang càng căm hận kẻ đã cướp đoạt thân phận và thê tử của mình, hắn quyết định đến tìm kẻ đó để đòi lại mọi thứ thuộc về mình.

Vương Công thấy Viên Tử Vọng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng khi đối mặt với Viên Tử Vọng không ngừng quấy rối, đòi trả lại Đồng Thấm, Vương Công nảy sinh ý đồ ác độc. Giờ đây, y chỉ còn một bước nữa là đạt được mục tiêu, làm sao có thể chịu để cho một kẻ vô dụng như Viên Tử Vọng cướp mất tất cả.

Vương Công thấy xung quanh không có ai, liền cầm đá đập chết Viên Tử Vọng, còn đập nát khuôn mặt và vết bớt trên xương sườn của hắn để không ai nhận ra.

Đúng lúc đó, Vương Công biết Đại Lý Tự sẽ đến điều tra mình vì vụ án Lương Đạo Thự của Trần Đốc lương, nên y tự dàn dựng màn kịch, chủ động tự thú, nói Viên Tử Vọng là thích khách, trộn lẫn hai vụ án để tạo ra sự nhầm lẫn, giúp y thoát thân.

Vương Công biết, mình vẫn có giá trị với Nữ Hoàng, ngài sẽ không để y chết, vì vậy khi Nữ Hoàng nói muốn mời phụ mẫu và bằng hữu của y đến, Vương Công không hề lo lắng.

Đồng hương và đồng liêu nhờ y mà có được sự chiếu cố, tất nhiên không dám nói gì. Phụ mẫu Viên gia lại càng dễ xử lý, Vương Công hiện đã có công danh làm bệ đỡ, lại sớm nắm được điểm yếu của Viên lão phu nhân, dễ dàng thuyết phục bà hợp tác che giấu thân phận của mình.

Chỉ có điều, y không ngờ Viên lão phu nhân lại nổi nóng muốn giết chết Đồng Thấm. Y có thể cứu Đồng Thấm khỏi trò cũ vụng về của lão phu nhân, nhưng không thể chống lại Nữ Hoàng ở chín tầng trời cao.

Với những người có địa vị cao quyền trọng, y là người có giá trị, còn như Đồng Thấm và Viên Tử Vọng đều là những kẻ vô dụng. Ai có thể sống, ai phải chết, từ lúc ban đầu đã được định đoạt rồi.

Dù vậy, Vương Công vẫn muốn bảo vệ mạng sống của Đồng Thấm. Nhưng y tính toán đủ đường, lại bỏ qua ý chí của Tống Thấm. Y cứ tưởng rằng sau mấy năm ở bên nhau, Đồng Thấm ít nhiều sẽ có tình cảm với y, nhưng không ngờ Đồng Thấm vẫn kiên quyết chọn Viên Tử Vọng của nàng, thật sự không để lại chút tình cảm nào cho y.

Đến tận bây giờ, khi đã thú nhận tất cả, Vương Công vẫn vuốt ve gương mặt ta và nói: “Ta đã tính toán mọi thứ, sao lại không thể tính được lòng dạ của nàng?”

Ta nhìn Vương Công, chẳng rõ lúc này trong lòng mình đối với hắn là cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ nhét chén rượu trong tay mình vào tay y.

Vương Công nhìn ta, đôi mắt mơ hồ, khẽ nở một nụ cười.

Y ghé sát tai ta, nói: “Ta đã hủy dung mạo của hắn, thế nhưng Đồng Thấm vẫn có thể nhận ra hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên. Đó là vì nàng đã nặng tình với hắn, không ai có thể nhận không ra diện mạo của người mình yêu. Đồng Thấm là thế, ta cũng vậy.”

Vương Công uống cạn chén rượu, mạnh mẽ đẩy ta ra, lộ ra nụ cười ngạo nghễ. “Ta không thua.”

——Hồi cuối

Mấy ngày sau, người ta phát hiện ra Viên Tử Vọng đã chết trong phủ. Khi khám nghiệm tử thi, ngỗ tác đã tra rõ nguyên nhân tử vong là do rượu mà y uống có độc. Tuy nhiên, vụ việc này không được đưa lên Đại Lý Tự vì Viên Tử Vọng đã để lại một bức di thư.

Trong di thư, y nói vì quá đau lòng trước sự mất mát của thê tử nên không còn thiết sống nữa, hổ thẹn với ân sủng của Nữ Hoàng. Nhưng những quan viên do hắn tự tay chọn lựa sẽ tiếp tục phò tá Nữ hoàng, duy trì sự thanh liêm nơi chốn quan trường.

Vi Chiêu Y lại nhốt ta vào mật thất một lần nữa, ngài mắng ta gan to tày trời, dám hết lần này đến lần khác trái lệnh nàng, nay lại tự tiện giết chết Vương Công.

Ta đáp: “Nô tì đã điều tra rõ, Viên Tử Vọng và Trần Đốc Lương cuối cùng quy phục ai, và kẻ nào đang gây sóng gió triều đình, nuôi dưỡng thế lực của mình. Điều mà bệ hạ muốn biết, nô tì là người duy nhất trên đời này nắm rõ.”

Vi Chiêu Y khựng lại, sát ý trong mắt càng thêm sâu: “Ngươi đang uy hiếp trẫm?”

Ta đối diện ánh mắt của Vi Chiêu Y, bình tĩnh hỏi: “Cớ gì bệ hạ chỉ từ một chén rượu độc đã khẳng định nô tì là kẻ giet người?”

Vi Chiêu Y rõ ràng không thể trả lời câu hỏi ấy, ánh mắt nàng nhìn ta càng lúc càng sâu, sâu như một hồ nước lạnh, muốn nuốt chửng ta.

Ta nói: “Nếu nô tì thực sự muốn uy hiếp bệ hạ, sao lại để bệ hạ có cơ hội thẩm vấn nô tì?”

Vi Chiêu Y im lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, ngài đưa tay ra đỡ ta đứng dậy. Ta im lặng tiếp nhận ân huệ của ngài, để ngài nắm lấy tay ta.

“Trẫm nhất thời nóng giận, trẫm không nên nghi ngờ lòng trung thành của ngươi với trẫm. Đại Lý Tự đã điều tra rõ, Viên Tử Vọng tự vẫn, đương nhiên không liên quan đến ngươi.”

Vi Chiêu Y trở lại dáng vẻ của một Nữ Hoàng, ngài thân mật vỗ nhẹ tay ta, ngài nói: “Thời gian qua, ngươi đã vất vả ẩn thân dưới danh nghĩa Xuân Hà bên cạnh Tằng Tri Hứa. Trẫm sẽ tìm một lý do để hắn chết vì ngươi, như vậy ngươi sẽ không cần phải giả bộ với hắn nữa.”

Ta lạnh nhạt đáp: “Tạ ơn bệ hạ.”

Ánh mắt sắc bén của Vi Chiêu Y như muốn xuyên thấu ta, ngài hỏi: “Vậy theo lời ngươi, kẻ kết bè kết phái ngay dưới mí mắt trẫm rốt cuộc là ai?”

Ta nhìn thẳng vào Vi Chiêu Y, không nói một lời.

Vẻ mặt Vi Chiêu Y dần trở nên nghiêm trọng: “Sao? Trước mặt trẫm, còn có kẻ không thể nói ra sao?”

Ta lắc đầu đáp: “Đáp án này, liệu bệ hạ có thể chịu nổi chăng?”

Vi Chiêu Y sững sờ, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, ngài lập tức hiểu ra.

Ta chỉ thấy buồn cười, thiên hạ vì công danh lợi lộc, vì hoàng quyền phú quý mà tranh đấu sát hại lẫn nhau, tự cho rằng có thể nắm giữ đại cục, đứng vững nơi bất bại, nhưng suy cho cùng, ai có thể buông tha cho ai đây?

Ta biết, con đường phía trước của mình, vẫn là một đoạn đường đầy gai nhọn.