Áp Trại Tú Tài
Chương 46
Điều này làm cho Chu Vượng Mộc đích xác có chút khó xử, nếu là hắn một mình đi cũng không sợ, dù sao hắn cũng biết một ít khinh công, nếu như chạy không được liền hạ gục hai tên bộ khoái kia, hắn vốn chính là làm loại này nghề nghiệp, muốn vu oan giá họa hắn cũng đích xác sợ gì không có lý do, chỉ cần không bị bắt được, những chuyện khác đều dễn dàng giải quyết. Nhưng đi theo bên người là Mục Sở Bạch, hắn cũng không thể liên lụy Mục công tử, vạn nhất làm Mục Sở Bạch rơi vào tay bộ khoái, đám bộ khoái kia tàn nhẫn độc ác, đến nỗi khó có thể nói Mục công tử bị ngược đãi hay không.
Chu Vượng Mộc nghĩ nghĩ, hắn nói:
"Ta không thể tiếp tục đi nữa, tìm một chỗ nào trốn tạm, qua giờ Tý lại nói."
Mục Sở Bạch gật gật đầu, nhưng gần đây làm gì có nơi nào có thể trốn?
Chu Vượng Mộc kéo Mục Sở Bạch đi sâu vào một con ngõ nhỏ. Lúc này đã là khoảng thời gian ban đêm, xung quanh tối đen như mực, hơn nữa đã gần cuối tháng, trăng ở đâu để cho bọn họ dò đường, gậy đánh lửa lại ở trong tay Ôn Lương, bọn họ chỉ có thể đi một bước tính một bước. Cũng may ngõ nhỏ chung quanh đó là cửa sổ của những căn nhà, có mấy cửa sổ bên trong có ánh nên chiếu ra, bọn họ cũng tận dụng để soi đường.
Hai người đi sát nhau, đi đường không dám phát ra tiếng động lớn, sợ kinh động cách vách hàng xóm, đem bộ khoái cấp gọi tới.
Đi được một đoạn, Chu Vượng Mộc thấy được một nơi có đống thúng chiếu rơm bên đường hình như bị người ta bỏ hoang. Mặc dù hơi bẩn một chút nhưng cũng không có hôi, Chu Vượng Mộc trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đối Mục Sở Bạch nói:
"Cái này...... Mục công tử...... Chúng ta xem ra phải ở tạm chỗ này một đêm."
Mục Sở Bạch theo tầm mắt hắn nhìn xuống, nơi này đích xác không phải một chỗ qua đêm tốt nhưng lại là một nơi ẩn thân không tồi. Y nghĩ nghĩ, hiện tại cũng không còn cách nào khác, cũng không có gì để xem xét. Vì thế gật đầu nói:
"Cũng được, trốn trước đã rồi nói."
Y vừa muốn khom người đi vào, Chu Vượng Mộc nói một tiếng: "Từ từ."
Chỉ thấy Chu Vượng Mộc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đem những cái sọt rời xuống dưới hợp lại ở mặt trên, lại đem đống rơm phủ lên phía trên mấy cái sọt để che chắn, làm thành một cái lều nho nhỏ, hắn đối Mục Sở Bạch ra hiệu mời vào.
Mục Sở Bạch thấp giọng cười cười chui đi vào, y dựa lưng vào cái sọt, trên đỉnh đầu là rơm, thật ra có chút thú.
Chu Vượng Mộc cũng tiến vào, để chặn cửa hắn dùng mấy cái sọt còn lại lấp kín cửa, lúc này mới xoay người ngồi tiến vào. Hai người người xuống đều nhìn nhau cười ra tiếng, hai người bọn họ ngồi đối mặt nhau trên đỉnh đầu đè năng chiếu rơm, cho nên hai người chỉ có thể ngồi cúi người, vì vậy mặt rất gần nhau, cơ hồ như sắp chạm vào nhau.
Chu Vượng Mộc nhẹ giọng nói:
"Ủy khuất ngươi rồi, ủy khuất ngươi rồi."
Mục Sở Bạch giả bộ không vui:
"Có cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất, đi thì cũng chính ta nói muốn đi, hiện tại cùng ngươi mắc kẹt ở nơi này, ta cũng là cam tâm tình nguyện, ngươi nói như vậy, có phải không coi ta là người của sơn trại hay không?"
"Cái này......" Chu Vượng Mộc sau khi nghe xong sửng sốt, hắn vốn là tưởng Mục Sở Bạch không muốn ở lại trong sơn trại, vì vậy đối xử với y rất cẩn thận, sợ chọc phải y khiến y không vui, y sẽ rời khỏi sơn, sẽ đem chuyện của bọn họ nói ra. Tuy nhiên, sau nhiều tháng tiếp xúc với Mục Sở Bạch, biết y không phải loại người suy tính trả thù, liền đối với y càng thêm nhiệt tình cẩn thận, hắn biết Mục Sở Bạch là người đọc sách, mà bản thân lại là người thô lỗ, để cho thư sinh đi cùng hắn làm loại sự tình này cũng đã rất băn khoăn, huống chi còn muốn cho y chịu ủy khuất ở một nơi dơ bẩn như này, chẳng phải còn tệ hơn sao?
Quả thật nghe lời Mục Sở Bạch nói, đột nhiên phát giác chính mình trước đây có chút không phóng khoáng, chẳng lẽ Mục Sở Bạch một chút cũng chưa từng xem hắn là một kẻ thô lỗ? Còn...... Rất để ý hắn?