Áp Trại Tú Tài

Chương 19

Mục Sở Bạch nhàn nhạt cười, trong tay không ngừng lật củ khoai lang nướng, cũng không phải bởi vì lời Chu Vượng Mộc nói mà tức giận, lại nói: "Kỳ thật nói vì phụng quốc cũng chỉ là một loại lý do thoái thác, nói thực ra, ta đi thi Cử nhân và Cống sĩ sau đó vào triều làm quan và rời khỏi nhà."

"Hửm?" Chu Vượng Mộc ngẩn ngơ, "Ngươi ở trong nhà đó không vui hay sao?"

Như vậy vừa thấy, Chu Vượng Mộc cũng không tự biết tình huống trong nhà, vì thế Mục Sở Bạch liền lựa lời tới nói, "Vui vẻ chỉ là thứ yếu, quan trọng là ta trong nhà chỉ là một đứa con của vợ lẽ, căn bản không có địa vị, mà phụ thân ta có ba người thiếp thất, ta cũng không phải là xuất sắc nhất, cũng không phải là người được phụ thân yêu thích nhất. Thay vì dựa vào gia tộc che chở không bằng dựa vào chính mình làm lên một ít tên tuổi. Cho nên ta nghĩ mọi cách đi thi công danh rời nhà mà đi, chính là bởi vì như thế."

Chu Vượng Mộc nhìn Mục Sở Bạch, hỏi: "Ngươi còn có huynh đệ?"

Mục Sở Bạch gật gật đầu, "Trong nhầt có ba huynh đệ, trừ bỏ trưởng tử cũng là đích trưởng tử ở ngoài, còn có hai người đều là con vợ lẽ. Ngoài vị chính phòng phu nhân, phụ thân ta còn có bốn người thiếp. Nhưng mà ta mẫu thân cũng không phải là thiếp, bất quá bà chỉ là người hầu hạ trong nhà, sau ta được một người thiếp khác nhận nuôi, xem ta như con trai của nàng."

"Người kia đối với ngươi tốt không?"

Mục Sở Bạch cười khổ hai tiếng, "Có gì mà nói tốt hay xấu, nếu không phải là bởi vì nàng, ta phỏng chừng cũng không đượ coi là con thê thiếp. Chẳng qua mẹ đẻ ta cùng vị thê thiếp này số mệnh đều không dài, khi ta còn nhỏ hai người đều đã an nghỉ rồi."

"Ồ...... Ngươi nén bi thương."

Ôn Lương liếc nhìn qua Chu Vượng Mộc, hỏi: "Sau đó chuyện gì xảy ra?"

Mục Sở Bạch nhấp nhấp môi, "Phụ thân ta mời một người thầy dạy huynh đệ chúng ta mấy thứ như biết chữ niệm thư. Ta đương nhiên là chăm chỉ, khắc khổ vùi đầu khổ đọc, hy vọng một ngày có thể trở nên có tên tuổi, liền rời nhà này đi. Sau đó lại chỉ có một mình ta thi đậu tú tài, ta cho rằng sau này có thể kế tiếp thăng chức, thi Cử nhân, thi Cống sĩ, lại đến Tiến sĩ. Ai biết rằng ta đủ tư cách đi khảo thí, phụ thân ta lại hối lộ các quan viên sửa tên ta thành tên huynh trưởng, biến huynh trưởng thành tú tài thay thế ta đi thi cử nhân."

Chu Vượng Mộc ở bên cạnh âm thầm mắng một tiếng, nói: "Quá vô sỉ, sao có thể làm như thế?"

"Mới đầu ta cảm thấy chuyện này rất khó tin, hiện tại ngẫm lại lời các ngươi nói, ta nghĩ trong triều đích xác đã rối tinh rối mù đi." Mục Sở Bạch thổi thổi củ khoai lang thổi thổi khí, bắt đầu gặm ăn.

Ôn Lương không biết như thế nào liền thở dài, "Nhưng thật ra ta cảm thấy ngươi thật may mắn khi không tham gia cái kì thi hương đấy."

"A Lương, sao ngươi lại nói như vậy?"

"Ta chỉ là cảm thấy, Mục công tử cho dù là đi thi được Trạng Nguyên thì cũng chẳng có gì lạ, chỉ là nếu Mục công tử vào triều làm quan, chỉ sợ Mục công tử không muốn làm tham quan ô lại, cũng nhiều ít sẽ bị đồng liêu xung quanh tìm cách hãm hại, chi bằng cứ như bây giờ, đi theo bọn ta ngồi ở chỗ này ăn khoai lang cũng tự tại." Ôn Lương nói xong, hai mắt thẳng tắp mà nhìn Mục Sở Bạch, dường như có thể nhìn thấu tâm can của y.

Mục Sở Bạch nhịn không được nở nụ cười, lúc y cười đôi mắt cong cong trông giống một đôi trăng lưỡi liềm, y nói: "Ôn huynh nói như vậy thật cũng không phải không có đạo lý, chẳng qua ông trời đều không cho ta đi thi, chỉ sợ ta đúng thật là không có mệnh làm quan. Ai, thật là đáng tiếc, nếu nơi này cũng không phải là sơn trại, mà các ngươi cũng không phải mang danh sơn tặc, cuộc sống này sẽ càng thêm tiêu dao tự tại."

Nghe xong lời này, Ôn Lương cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, hắn biết Mục Sở Bạch đều không phải là cố ý nói như vậy, mà là nói theo cảm tính. Nhưng rốt cuộc y tướng tài lên núi trại, miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận cái danh hiệu áp trại phu nhân, muốn hắn khó một hơi tiêu hóa một sự thật vào này sơn trại chính là sơn tặc.

Nhưng Chu Vượng Mộc không có tính tình như Ôn Lương, hắn nghe xong lời này cũng có chút không vui, nếu không phải trước đây Mục Sở Bạch giúp hắn phân nhượng, nói không chừng hắn liền lật chậu than, hắn thờ một hơi dài, không nói ra nhưng lời hắn đang kìm nén.

Mục Sở Bạch biết rõ chính mình nói gì đó, y mỉm cười hỏi Chu Vượng Mộc, "Có phải lời nói của ta khiến ngươi không vui sao?"

Ôn Lương lắc lắc đầu, nhưng mà Chu Vượng Mộc lại lạnh lùng nói: "Ô, ngươi còn không phải là khinh thường sơn tặc bọn ta sao?"

Mục Sở Bạch thở dài, "Nếu các ngươi thật sự gi·ết người phóng hỏa, ta đương nhiên sẽ khinh thường. Nhưng mà hiện tại các ngươi làm việc xuất phát từ đạo nghĩa, lại còn có hành hiệp trượng nghĩa, ta đương nhiên không khinh thường, còn có nhiều chút kính trọng. Hơn nữa, những tên tham quan cũng không phải là đáng bị giết, chỉ là bọn hắn làm loại sự tình này tự nhiên phải có báo ứng. Chẳng qua...... Các ngươi có bao giờ nghĩ tới cuộc sống kiểu này sẽ kết thúc chưa?"

Câu hỏi của Mục Sở Bạchvừa hỏi, thật sự khiến hai người họ bối rối, tuy nói làm loại sự tình này khôngphải xuất phát từ không thể nề hà, chính là xuất phát từ nhìn không được, nhưngrốt cuộc không thể tiếp tục làm như vậy mãi được. Đối với Chu Vượng Mộc mà nói,hắn thật đúng là không phải không có nghĩ tới