Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người
Chương 57: Cơ thể Bùi Lệnh không phải đỉnh lò, mà là lô đỉnh
“Tần sư huynh, có khi nào ngươi nhầm rồi không? Chỗ này là nơi ở của Bùi——, làm sao có xà yêu trốn ở đây?” Liễu Châu rất kiêng dè Bùi Lệnh, khi nhắc đến tên họ Bùi Lệnh liền hạ giọng xuống.
“Chồn của ta có khứu giác rất nhạy bén, tuyệt đối không nhầm được. Chẳng phải ngươi nói đã hai ngày không gặp Bùi Lệnh rồi sao? Chắc hẳn hắn không có ở trên núi, ngươi không cần phải sợ như vậy, chúng ta đến đây kiểm tra cũng là vì đề phòng Đại hội tỷ thí Tiên Môn xảy ra chuyện ngoài muốn.”
Con chồn trong tay Tần Đình thò đầu ra, cánh mũi giật giật.
Con chồn này được Tần Đình dốc lòng nuôi dưỡng, chưa bao giờ mắc sai lầm trong việc tìm kiếm tung tích của yêu thú, đó là lý do tại sao Tần Đình lại tự tin đến vậy.
“Nhưng mà, ta vẫn hơi sợ hắn.”
Không chỉ có mình cậu ta nghĩ như vậy, mà rất nhiều đệ tử trong phái đều có chút sợ Bùi Lệnh.
Nghe nói Bùi Lệnh đã uống một loại thuốc nào đó có tác dụng ức chế thất tình lục dục, khiến hắn trông có vẻ giống với những tu sĩ tu Vô Tình Đạo, thậm chí Bùi Lệnh còn lạnh lùng băng giá hơn những người đó.
Mặc dù Bùi Lệnh đã bái nhập Yên Vân Phong, nhưng hắn không giống những đệ tử trong núi, chứ đừng nói đến người của Bùi gia.
Liễu Châu từng vô tình nhìn thấy Bùi Lệnh luyện kiếm trên Độc Chỉ Phong dốc núi dựng đứng, mọi chiêu thức đều bình thường nhưng vào tay Bùi Lệnh lại trở nên thần kỳ.
Khi tia sáng đầu tiên rơi xuống mũi kiếm Bùi Lệnh vào sáng sớm tinh mơ, khoảnh khắc đó Bùi Lệnh tựa như một vị Thần giáng thế.
Yên Vân Phong không giữ được hắn, Bùi gia không giữ được hắn, khối cơ thể đó cũng không giữ được hắn.
Tần Đình nói: “Sắp đến rồi.”
Không cần đến chồn, hai người cũng đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.
Liễu Châu chưa từng tới thanh lâu kỹ viện, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ này, cậu ta không khỏi liên tưởng tới những ống tay áo đỏ rực tựa vào lan can vẫy gọi khách.
Tần Đình cau mày: “Quả nhiên nơi này có xà yêu.”
Chỉ có xà yêu mới tỏa ra mùi thơm khiến người ta mê mẩn này.
“Hình như trong đó có người, dường như không phải là Bùi Lệnh. Chẳng lẽ xà yêu đã hại người rồi sao?”
Tần Đình rút kiếm xông vào, Liễu Châu đi theo sau, cậu ta cứ thấy có gì đó không ổn.
Cửa bị đá văng, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, nơi này giống như đã biến thành dâm động của xà yêu, bàn ghế sách vở bừa bộn, mùi thơm kỳ lạ trộn lẫn với mùi tinh dịch đập thẳng vào khứu giác của bọn họ.
Liễu Châu thối lui ra cửa, do dự nói: “Rốt cuộc chỗ này có bao nhiêu con xà yêu vậy?”
Tần Đình nghiêm mặt nói: “Tìm xung quanh đi, e rằng xà yêu đã làm tổ ở đây rồi.”
Tần Đình tiện tay đẩy một cánh cửa ra, chỉ thấy rèm giường buông xuống, trong rèm phản chiếu một bóng người mờ ảo, chớp động theo gió.
Liễu Châu nói: “Là người hay là…”
Một bàn tay thò ra khỏi rèm giường, sợi dây buộc tóc màu tím quấn quanh cổ tay, mà trên làn da lộ ra ngoài có hai ba vết răng rõ ràng.
Chỉ có điều nó không giống vết rắn cắn, mà giống vết răng của người hơn.
Cảnh tượng này quá hương diễm, cộng thêm mùi thơm quyến rũ mê hoặc lòng người, Liễu Châu có tu vi thấp không khỏi suy nghĩ vẩn vơ: Không biết mấy ngày nay người nằm trên giường đã phải chịu đựng những gì, không biết người đó đã bị xà yêu chà đạp thành bộ dạng nào rồi?
Tần Đình đột nhiên xuất kiếm, phá vỡ ảo tưởng dâm loạn của Liễu Châu.
Trường kiếm chĩa thẳng vào người trên giường, kiếm khí lạnh thấu xương không thể ngăn cản.
Tần Đình tư chất thông minh, hai mươi hai tuổi kết thành Kim Đan, đã là nhân tài kiệt xuất của Yên Vân Phong, kiếm này vừa ra khỏi vỏ, không thấy máu sẽ không quay về.
Hô hấp của Liễu Châu ngưng trệ, trong lòng chỉ thấy đáng tiếc.
Người trên giường chắc chắc rất xinh đẹp, đáng tiếc lại bị xà yêu coi như ổ dâm, cho dù Tần Đình không ra tay, thì cũng không thể sống được mấy ngày.
Trường kiếm cắt xuyên qua rèm giường, khi bóng người mờ ảo sắp lộ ra diện mạo, có một thanh kiếm còn nhanh hơn đã chặn kiếm của Tần Đình lại.
“Hai người lén lút xông vào chỗ ở của ta, không biết có gì chỉ giáo?”
Bùi Lệnh xuất hiện cùng thanh kiếm của hắn, đứng chắn trước mặt hai người.
Tần Đình hai mươi hai tuổi kết đan đã được coi là thông minh, là nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ ở Yên Vân Phong.
Nghe nói có một đệ tử mười bảy tuổi đã kết đan, trong lòng đã muốn so tài một phen, vốn tưởng sẽ phải đợi đến khi tỷ thí Tiên Môn, ai ngờ đã có thể đối đầu ở đây.
Chiêu kiếm vừa rồi là chiêu thức tâm đắc của gã, mà Bùi Lệnh lại chặn nó một cách dễ dàng như vậy, đủ để thấy tu vi của Bùi Lệnh rất thâm hậu.
Tần Đình nói: “Chỗ của ngươi có xà yêu, ta tới đây để trừ yêu.”
Bùi Lệnh nói: “Bản thân ta có thể trừ yêu, không phiền đến hai vị, mời trở về.”
Ngông cuồng! Chính là ấn tượng đầu tiên của Tần Đình về Bùi Lệnh, gã đã gặp qua rất nhiều người của Bùi gia, cho dù đám con cháu thế gia đó trên thực tế như thế nào, thì ngoài mặt bọn họ vẫn luôn cư xử khiêm tốn lễ độ, chưa từng thấy ai hành động như Bùi Lệnh.
Tần Đình nói: “Chuyện liên quan đến an nguy của môn phái, ngươi không thể tự ý quyết định. Hay là ngươi đã cấu kết với xà yêu từ lâu rồi? Người trên giường là do ngươi bắt về đây phải không?”
Liễu Châu ở phía sau nghe hai người ta một câu ngươi một câu mà toát mồ hôi lạnh, khóe mắt cậu ta liếc nhìn về phía giường, không ngờ trên giường lại trống không, người bị xà yêu coi là ổ dâm đã biến mất rồi.
“Tần sư huynh, không thấy người đó nữa!” Liễu Châu kêu lên.
Tần Đình nhìn Bùi Lệnh: “Ngươi giấu người đi đâu rồi.”
Bùi Lệnh nói: “Chỗ của ta chưa từng có người khác, sao có thể nói là giấu người?”
Tần Đình không tìm thấy người, cũng không thấy xà yêu, gã tức đến mức kéo Liễu Châu đến trước mặt Chưởng môn, muốn buộc tội Bùi Lệnh cấu kết với xà yêu, dâm loạn sơn môn.
Nhưng chỉ đổi lại một câu tỷ thí môn phái quan trọng hơn.
Mặc dù Bùi Lệnh mới nhập môn chưa bao lâu, nhưng hắn là người có hy vọng giành chức vô địch nhất.
Tỷ thí tiên môn lần này do Yên Vân Phong tổ chức, nếu chức vô địch bị môn phái khác đoạt mất, há chẳng phải chuyện cười sao?
Về phần chỗ ở của Bùi Lệnh có xà yêu hay không, chẳng ai quan tâm cả.
Thân thể Diệp Vô Tuyết được những sợi tơ mềm mại đàn hồi bao bọc, những sợi tơ đó quấn quanh cậu thành một cái kén thật dày, trong cái kén này ngoại trừ cậu còn có một người khác.
“Bùi Lệnh…”
Diệp Vô Tuyết không biết đây là ngày thứ mấy kể từ khi cậu lên núi, còn bao lâu nữa mới đến ngày diễn ra tỷ thí Tiên Môn, Diệp Vô Tình đã đến Yên Vân Phong chưa, có phải đang tìm cậu không?
Đuôi rắn của Bùi Lệnh đã biến mất từ lâu, thay vào đó lại biến thành một chiếc đuôi sói lông xù.
Khí tức này Diệp Vô Tuyết thấy rất quen, chính là con sói yêu bị Bùi Lệnh giết ở dãy núi Lang Gia.
Khi Bùi Lệnh biến dị lần thứ hai, Diệp Vô Tuyết tưởng Bùi Lệnh điên rồi.
Một lần ăn hết hai viên yêu đan, biến dị thành hai loại yêu thú, xà yêu âm lãnh, sói yêu hung dữ.
Sau khi bị yêu đan của sói yêu biến đổi, Bùi Lệnh vẫn giữ bản tính thích cắn người của sói, khi hắn chịch cậu sẽ cắn chặt vào gáy của cậu.
Bụng Diệp Vô Tuyết hơi phồng lên, bên trong chứa đầy tinh dịch mà Bùi Lệnh đã bắn vào, khi dương v*t đâm rút tinh dịch sẽ bắn tung tóe ra ngoài khe hở, tinh dịch nhỏ giọt giữa hai chân cậu, cậu giống như mới vừa được vớt ra khỏi bể tinh dịch vậy.
“Không, không được.”
Diệp Vô Tuyết thều thào kêu lên, cậu đã cạn kiệt sức lực, chỉ có thể nói được mấy từ đại loại như Bùi Lệnh, đừng mà, xin huynh…
Nhưng Bùi Lệnh bị biến dị dường như đã mất hết lý trí, hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của cậu, hắn chỉ biết cắn Diệp Vô Tuyết, liều mạng thúc hông vào người cậu.
Cổ tử cung của Diệp Vô Tuyết đã bị ** mở toang hoác, dương v*t ra ra vào vào bắn tinh không biết bao nhiêu lần, mà Diệp Vô Tuyết đã không còn hơi sức nghĩ đến chuyện có mang thai hay không nữa rồi.
“Sắp xong rồi.”
Bùi Lệnh ngậm dái tai cậu, dịu dàng an ủi cậu, nhưng động tác dưới thân lại không hề nhẹ đi.
Hắn bế Diệp Vô Tuyết lên, lòng bàn tay ấn lên bụng Diệp Vô Tuyết, vuốt ve độ cong phình ra một cách hài lòng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, thân thể càng nóng hơn, giống như một cái đỉnh lò lửa cháy hừng hực.
Diệp Vô Tuyết bất thình lình mở mắt ra, cậu dốc hết sức đẩy Bùi Lệnh ra, cậu không thể tin mà nhìn Bùi Lệnh: “Huynh điên rồi.”
Trong đôi con ngươi đen láy của Bùi Lệnh cũng bùng cháy một ngọn lửa, lửa vàng tinh khiết và xanh u lượn vòng trong cơ thể Bùi Lệnh.
Hắn mơn trớn gò má Diệp Vô Tuyết, giống như một chú sói con chưa trưởng thành, hắn thấp giọng thầm thì: “Em sẽ kết đan ngay thôi.”
Cơ thể Bùi Lệnh không phải đỉnh lò, mà là lô đỉnh.
Hai viên yêu đan chưa được Bùi Lệnh luyện hóa, không phải tại vì hắn không biết yêu lực còn sót lại trong yêu đan sẽ khiến hắn biến dị, mà bởi vì hắn muốn dùng chính mình làm lô đỉnh để luyện chế hai viên yêu đan đó cho Diệp Vô Tuyết.
Nếu Diệp Vô Tuyết tự mình uống hai viên yêu đan này, chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi yêu lực chứa trong chúng, cơ thể sẽ nổ tung mà chết, nên Bùi Lệnh mới nghĩ ra cách này.
Có lẽ khi ở núi Lang Gia hắn đưa yêu đan sói yêu cho Diệp Vô Tuyết thì đã có ý định này rồi.
Linh khí tinh thuần tập trung trong đan điền Diệp Vô Tuyết, ba lần kết đan trước cậu đều không thể ngưng tụ ra linh khí thuần khiết như vậy.
Linh khí càng tinh thuần thì càng có lợi cho việc kết đan.
Linh khí không ngừng tuôn trào trong huyết mạch, tựa như không bao giờ cạn kiệt.
Diệp Vô Tuyết ép toàn bộ linh khí này vào đan điền, một viên Kim Đan nhỏ xíu bắt đầu thành hình.
Nháy mắt đó Diệp Vô Tuyết như quay trở về kiếp trước, Kim Đan vỡ tan ngay trước mắt cậu, nụ cười man rợ của lão tổ Yến gia, sự truy sát tứ phía, còn có chiếc ô Bùi Lệnh giơ lên trong đêm mưa.
Kim Đan mới vừa ngưng tụ lại có xu hướng tan rã, giống như ba lần thất bại trước đây.
Nhưng lần này không giống.
Lần này đã có Bùi Lệnh ở bên cậu.
Sấm sét dày đặc chèn ép xuống đỉnh đầu Diệp Vô Tuyết, khi lôi kiếp ập đến, Diệp Vô Tuyết không ngẩng đầu lên nhìn sấm sét, mà lại nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Lệnh ở bên cạnh.
Bùi Lệnh căm ghét nhất là bị người khác nhắc đến ngoại hình của mình, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện làm lô đỉnh cho cậu, chỉ vì muốn giúp cậu kết thành Kim Đan.
Bùi Lệnh kiếp trước, ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn cậu lấy một lần.
———-
Ying Ying:
Bảng đấu loại vòng 1:
Tiểu Bùi vs Đại Bùi
1 : 0
“Chồn của ta có khứu giác rất nhạy bén, tuyệt đối không nhầm được. Chẳng phải ngươi nói đã hai ngày không gặp Bùi Lệnh rồi sao? Chắc hẳn hắn không có ở trên núi, ngươi không cần phải sợ như vậy, chúng ta đến đây kiểm tra cũng là vì đề phòng Đại hội tỷ thí Tiên Môn xảy ra chuyện ngoài muốn.”
Con chồn trong tay Tần Đình thò đầu ra, cánh mũi giật giật.
Con chồn này được Tần Đình dốc lòng nuôi dưỡng, chưa bao giờ mắc sai lầm trong việc tìm kiếm tung tích của yêu thú, đó là lý do tại sao Tần Đình lại tự tin đến vậy.
“Nhưng mà, ta vẫn hơi sợ hắn.”
Không chỉ có mình cậu ta nghĩ như vậy, mà rất nhiều đệ tử trong phái đều có chút sợ Bùi Lệnh.
Nghe nói Bùi Lệnh đã uống một loại thuốc nào đó có tác dụng ức chế thất tình lục dục, khiến hắn trông có vẻ giống với những tu sĩ tu Vô Tình Đạo, thậm chí Bùi Lệnh còn lạnh lùng băng giá hơn những người đó.
Mặc dù Bùi Lệnh đã bái nhập Yên Vân Phong, nhưng hắn không giống những đệ tử trong núi, chứ đừng nói đến người của Bùi gia.
Liễu Châu từng vô tình nhìn thấy Bùi Lệnh luyện kiếm trên Độc Chỉ Phong dốc núi dựng đứng, mọi chiêu thức đều bình thường nhưng vào tay Bùi Lệnh lại trở nên thần kỳ.
Khi tia sáng đầu tiên rơi xuống mũi kiếm Bùi Lệnh vào sáng sớm tinh mơ, khoảnh khắc đó Bùi Lệnh tựa như một vị Thần giáng thế.
Yên Vân Phong không giữ được hắn, Bùi gia không giữ được hắn, khối cơ thể đó cũng không giữ được hắn.
Tần Đình nói: “Sắp đến rồi.”
Không cần đến chồn, hai người cũng đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.
Liễu Châu chưa từng tới thanh lâu kỹ viện, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ này, cậu ta không khỏi liên tưởng tới những ống tay áo đỏ rực tựa vào lan can vẫy gọi khách.
Tần Đình cau mày: “Quả nhiên nơi này có xà yêu.”
Chỉ có xà yêu mới tỏa ra mùi thơm khiến người ta mê mẩn này.
“Hình như trong đó có người, dường như không phải là Bùi Lệnh. Chẳng lẽ xà yêu đã hại người rồi sao?”
Tần Đình rút kiếm xông vào, Liễu Châu đi theo sau, cậu ta cứ thấy có gì đó không ổn.
Cửa bị đá văng, bọn họ đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, nơi này giống như đã biến thành dâm động của xà yêu, bàn ghế sách vở bừa bộn, mùi thơm kỳ lạ trộn lẫn với mùi tinh dịch đập thẳng vào khứu giác của bọn họ.
Liễu Châu thối lui ra cửa, do dự nói: “Rốt cuộc chỗ này có bao nhiêu con xà yêu vậy?”
Tần Đình nghiêm mặt nói: “Tìm xung quanh đi, e rằng xà yêu đã làm tổ ở đây rồi.”
Tần Đình tiện tay đẩy một cánh cửa ra, chỉ thấy rèm giường buông xuống, trong rèm phản chiếu một bóng người mờ ảo, chớp động theo gió.
Liễu Châu nói: “Là người hay là…”
Một bàn tay thò ra khỏi rèm giường, sợi dây buộc tóc màu tím quấn quanh cổ tay, mà trên làn da lộ ra ngoài có hai ba vết răng rõ ràng.
Chỉ có điều nó không giống vết rắn cắn, mà giống vết răng của người hơn.
Cảnh tượng này quá hương diễm, cộng thêm mùi thơm quyến rũ mê hoặc lòng người, Liễu Châu có tu vi thấp không khỏi suy nghĩ vẩn vơ: Không biết mấy ngày nay người nằm trên giường đã phải chịu đựng những gì, không biết người đó đã bị xà yêu chà đạp thành bộ dạng nào rồi?
Tần Đình đột nhiên xuất kiếm, phá vỡ ảo tưởng dâm loạn của Liễu Châu.
Trường kiếm chĩa thẳng vào người trên giường, kiếm khí lạnh thấu xương không thể ngăn cản.
Tần Đình tư chất thông minh, hai mươi hai tuổi kết thành Kim Đan, đã là nhân tài kiệt xuất của Yên Vân Phong, kiếm này vừa ra khỏi vỏ, không thấy máu sẽ không quay về.
Hô hấp của Liễu Châu ngưng trệ, trong lòng chỉ thấy đáng tiếc.
Người trên giường chắc chắc rất xinh đẹp, đáng tiếc lại bị xà yêu coi như ổ dâm, cho dù Tần Đình không ra tay, thì cũng không thể sống được mấy ngày.
Trường kiếm cắt xuyên qua rèm giường, khi bóng người mờ ảo sắp lộ ra diện mạo, có một thanh kiếm còn nhanh hơn đã chặn kiếm của Tần Đình lại.
“Hai người lén lút xông vào chỗ ở của ta, không biết có gì chỉ giáo?”
Bùi Lệnh xuất hiện cùng thanh kiếm của hắn, đứng chắn trước mặt hai người.
Tần Đình hai mươi hai tuổi kết đan đã được coi là thông minh, là nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ ở Yên Vân Phong.
Nghe nói có một đệ tử mười bảy tuổi đã kết đan, trong lòng đã muốn so tài một phen, vốn tưởng sẽ phải đợi đến khi tỷ thí Tiên Môn, ai ngờ đã có thể đối đầu ở đây.
Chiêu kiếm vừa rồi là chiêu thức tâm đắc của gã, mà Bùi Lệnh lại chặn nó một cách dễ dàng như vậy, đủ để thấy tu vi của Bùi Lệnh rất thâm hậu.
Tần Đình nói: “Chỗ của ngươi có xà yêu, ta tới đây để trừ yêu.”
Bùi Lệnh nói: “Bản thân ta có thể trừ yêu, không phiền đến hai vị, mời trở về.”
Ngông cuồng! Chính là ấn tượng đầu tiên của Tần Đình về Bùi Lệnh, gã đã gặp qua rất nhiều người của Bùi gia, cho dù đám con cháu thế gia đó trên thực tế như thế nào, thì ngoài mặt bọn họ vẫn luôn cư xử khiêm tốn lễ độ, chưa từng thấy ai hành động như Bùi Lệnh.
Tần Đình nói: “Chuyện liên quan đến an nguy của môn phái, ngươi không thể tự ý quyết định. Hay là ngươi đã cấu kết với xà yêu từ lâu rồi? Người trên giường là do ngươi bắt về đây phải không?”
Liễu Châu ở phía sau nghe hai người ta một câu ngươi một câu mà toát mồ hôi lạnh, khóe mắt cậu ta liếc nhìn về phía giường, không ngờ trên giường lại trống không, người bị xà yêu coi là ổ dâm đã biến mất rồi.
“Tần sư huynh, không thấy người đó nữa!” Liễu Châu kêu lên.
Tần Đình nhìn Bùi Lệnh: “Ngươi giấu người đi đâu rồi.”
Bùi Lệnh nói: “Chỗ của ta chưa từng có người khác, sao có thể nói là giấu người?”
Tần Đình không tìm thấy người, cũng không thấy xà yêu, gã tức đến mức kéo Liễu Châu đến trước mặt Chưởng môn, muốn buộc tội Bùi Lệnh cấu kết với xà yêu, dâm loạn sơn môn.
Nhưng chỉ đổi lại một câu tỷ thí môn phái quan trọng hơn.
Mặc dù Bùi Lệnh mới nhập môn chưa bao lâu, nhưng hắn là người có hy vọng giành chức vô địch nhất.
Tỷ thí tiên môn lần này do Yên Vân Phong tổ chức, nếu chức vô địch bị môn phái khác đoạt mất, há chẳng phải chuyện cười sao?
Về phần chỗ ở của Bùi Lệnh có xà yêu hay không, chẳng ai quan tâm cả.
Thân thể Diệp Vô Tuyết được những sợi tơ mềm mại đàn hồi bao bọc, những sợi tơ đó quấn quanh cậu thành một cái kén thật dày, trong cái kén này ngoại trừ cậu còn có một người khác.
“Bùi Lệnh…”
Diệp Vô Tuyết không biết đây là ngày thứ mấy kể từ khi cậu lên núi, còn bao lâu nữa mới đến ngày diễn ra tỷ thí Tiên Môn, Diệp Vô Tình đã đến Yên Vân Phong chưa, có phải đang tìm cậu không?
Đuôi rắn của Bùi Lệnh đã biến mất từ lâu, thay vào đó lại biến thành một chiếc đuôi sói lông xù.
Khí tức này Diệp Vô Tuyết thấy rất quen, chính là con sói yêu bị Bùi Lệnh giết ở dãy núi Lang Gia.
Khi Bùi Lệnh biến dị lần thứ hai, Diệp Vô Tuyết tưởng Bùi Lệnh điên rồi.
Một lần ăn hết hai viên yêu đan, biến dị thành hai loại yêu thú, xà yêu âm lãnh, sói yêu hung dữ.
Sau khi bị yêu đan của sói yêu biến đổi, Bùi Lệnh vẫn giữ bản tính thích cắn người của sói, khi hắn chịch cậu sẽ cắn chặt vào gáy của cậu.
Bụng Diệp Vô Tuyết hơi phồng lên, bên trong chứa đầy tinh dịch mà Bùi Lệnh đã bắn vào, khi dương v*t đâm rút tinh dịch sẽ bắn tung tóe ra ngoài khe hở, tinh dịch nhỏ giọt giữa hai chân cậu, cậu giống như mới vừa được vớt ra khỏi bể tinh dịch vậy.
“Không, không được.”
Diệp Vô Tuyết thều thào kêu lên, cậu đã cạn kiệt sức lực, chỉ có thể nói được mấy từ đại loại như Bùi Lệnh, đừng mà, xin huynh…
Nhưng Bùi Lệnh bị biến dị dường như đã mất hết lý trí, hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin tha thứ của cậu, hắn chỉ biết cắn Diệp Vô Tuyết, liều mạng thúc hông vào người cậu.
Cổ tử cung của Diệp Vô Tuyết đã bị ** mở toang hoác, dương v*t ra ra vào vào bắn tinh không biết bao nhiêu lần, mà Diệp Vô Tuyết đã không còn hơi sức nghĩ đến chuyện có mang thai hay không nữa rồi.
“Sắp xong rồi.”
Bùi Lệnh ngậm dái tai cậu, dịu dàng an ủi cậu, nhưng động tác dưới thân lại không hề nhẹ đi.
Hắn bế Diệp Vô Tuyết lên, lòng bàn tay ấn lên bụng Diệp Vô Tuyết, vuốt ve độ cong phình ra một cách hài lòng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, thân thể càng nóng hơn, giống như một cái đỉnh lò lửa cháy hừng hực.
Diệp Vô Tuyết bất thình lình mở mắt ra, cậu dốc hết sức đẩy Bùi Lệnh ra, cậu không thể tin mà nhìn Bùi Lệnh: “Huynh điên rồi.”
Trong đôi con ngươi đen láy của Bùi Lệnh cũng bùng cháy một ngọn lửa, lửa vàng tinh khiết và xanh u lượn vòng trong cơ thể Bùi Lệnh.
Hắn mơn trớn gò má Diệp Vô Tuyết, giống như một chú sói con chưa trưởng thành, hắn thấp giọng thầm thì: “Em sẽ kết đan ngay thôi.”
Cơ thể Bùi Lệnh không phải đỉnh lò, mà là lô đỉnh.
Hai viên yêu đan chưa được Bùi Lệnh luyện hóa, không phải tại vì hắn không biết yêu lực còn sót lại trong yêu đan sẽ khiến hắn biến dị, mà bởi vì hắn muốn dùng chính mình làm lô đỉnh để luyện chế hai viên yêu đan đó cho Diệp Vô Tuyết.
Nếu Diệp Vô Tuyết tự mình uống hai viên yêu đan này, chắc chắn cậu sẽ không chịu nổi yêu lực chứa trong chúng, cơ thể sẽ nổ tung mà chết, nên Bùi Lệnh mới nghĩ ra cách này.
Có lẽ khi ở núi Lang Gia hắn đưa yêu đan sói yêu cho Diệp Vô Tuyết thì đã có ý định này rồi.
Linh khí tinh thuần tập trung trong đan điền Diệp Vô Tuyết, ba lần kết đan trước cậu đều không thể ngưng tụ ra linh khí thuần khiết như vậy.
Linh khí càng tinh thuần thì càng có lợi cho việc kết đan.
Linh khí không ngừng tuôn trào trong huyết mạch, tựa như không bao giờ cạn kiệt.
Diệp Vô Tuyết ép toàn bộ linh khí này vào đan điền, một viên Kim Đan nhỏ xíu bắt đầu thành hình.
Nháy mắt đó Diệp Vô Tuyết như quay trở về kiếp trước, Kim Đan vỡ tan ngay trước mắt cậu, nụ cười man rợ của lão tổ Yến gia, sự truy sát tứ phía, còn có chiếc ô Bùi Lệnh giơ lên trong đêm mưa.
Kim Đan mới vừa ngưng tụ lại có xu hướng tan rã, giống như ba lần thất bại trước đây.
Nhưng lần này không giống.
Lần này đã có Bùi Lệnh ở bên cậu.
Sấm sét dày đặc chèn ép xuống đỉnh đầu Diệp Vô Tuyết, khi lôi kiếp ập đến, Diệp Vô Tuyết không ngẩng đầu lên nhìn sấm sét, mà lại nghiêng đầu liếc nhìn Bùi Lệnh ở bên cạnh.
Bùi Lệnh căm ghét nhất là bị người khác nhắc đến ngoại hình của mình, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện làm lô đỉnh cho cậu, chỉ vì muốn giúp cậu kết thành Kim Đan.
Bùi Lệnh kiếp trước, ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn cậu lấy một lần.
———-
Ying Ying:
Bảng đấu loại vòng 1:
Tiểu Bùi vs Đại Bùi
1 : 0