Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 26: E rằng người ngươi hôn không phải ta

Cái lỗ ướt dầm dề bị mở ra hoàn toàn, eo hông của Diệp Vô Tuyết hơi nhấp nhô, dương v*t theo cử động của cậu từ từ đâm vào trong, sự xâm nhập từ dưới lên trên khiến Diệp Vô Tuyết thấy không quen, Bùi Lệnh chen vào trong khiến cậu tê tái cả người, suýt nữa thì trực tiếp ngồi xuống.

dương v*t thô dài cọ sát vào phần thịt mềm nhạy cảm ở lối vào, d*m thủy trào ra ngoài khiến lỗ âm đ*o càng thêm trơn trượt mềm mại.

Diệp Vô Tuyết cúi đầu nhìn Bùi Lệnh, Bùi Lệnh đang nhắm mắt, lông mi khe khẽ run, môi dưới bị cắn trắng bệch, hầu kết trượt lên xuống, hắn như thể đang tận lực cố gắng kiềm chế dục vọng của mình.

Chỉ cần nhìn bộ dáng này của Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết đã cảm thấy đáng giá.

Trong lúc nhất thời, cậu không thể nuốt toàn bộ dương v*t, mới vào một nửa mà có cảm giác như đã đụng vào lục phủ ngũ tạng của cậu rồi.

Đáng ghét là mặt mũi Bùi Lệnh đầy vẻ không cam lòng, nhưng thứ dưới háng hắn lại rất có tinh thần.

Diệp Vô Tuyết siết chặt mông lại, kẹp dương v*t của Bùi Lệnh ở trong lỗ *** của mình, quả nhiên, Bùi Lệnh liền nhíu mày lại, lông mi của hắn run rẩy dữ dội, hắn có cố nhẫn nhịn đến mấy cũng không thể vượt qua được thử thách ở dưới thân, sắc đỏ trên má vẫn còn nguyên vẹn.

Diệp Vô Tuyết nhìn đến xuất thần, trước kia cậu luôn bị Bùi Lệnh đè xuống bắt nạt, cậu chưa có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của Bùi Lệnh lúc đó ra sao, không ngờ hắn lại ngây thơ ngại ngùng như vậy?

Diệp Vô Tuyết khoác tay lên vai Bùi Lệnh, cơ thể cậu nhún nhẩy trên người Bùi Lệnh như thủy triều dâng lên hết đợt này đến đợt khác.

Bùi Lệnh nhắm mắt mím chặt môi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là hắn đã nhịn đến cực kỳ khó chịu.

Diệp Vô Tuyết lấy làm lạ, lúc trước khi mê độc phát tác, Bùi Lệnh cũng đâu có quật cường không khuất phục như bây giờ, sao lần này hắn lại muốn chịu đựng một mình?

Cậu lấy ngón tay ấn lên môi dưới của Bùi Lệnh, giải thoát cho bờ môi sắp bị cắn đến bật máu giữa hai hàm răng.

Lúc này Bùi Lệnh cũng mở mắt ra.

Mái tóc dài của Diệp Vô Tuyết phủ kín lưng, trường bào vẫn chưa cởi, chỉ để lộ ra đôi chân, vạt áo che kín chuyển động dưới thân của cậu, nhưng chỉ từ động tác đung đưa eo của Diệp Vô Tuyết đã có thể nhìn ra, cậu đang làm một chuyện cực kỳ phóng đãng.

Cậu lẳng lơ dâm đãng tột cùng, người giống như cậu lẽ ra Bùi Lệnh không nên liếc nhìn dù chỉ một lần, nhưng lần nào hắn cũng kìm lòng không nổi.

Bùi Lệnh nắm chặt nắm đấm, dục vọng muốn nuốt chửng Diệp Vô Tuyết không ngừng thiêu đốt hắn.

Bị cơn đau ở lưng kích thích, hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết, rõ ràng lần này hắn không bị mê độc ảnh hưởng, hoặc là nói những lần trước đó mê độc chỉ ảnh hưởng rất nhỏ đến hắn.

Chính vì nhận ra sự thật này nên hắn không thể chấp nhận được việc mình không thể kiềm chế trước mỗi một cử chỉ hành vi của Diệp Vô Tuyết.

Âm hộ của Diệp Vô Tuyết vừa khít vừa mềm, cậu chủ động đút dương v*t của hắn vào *** của cậu, đong đưa cơ thể mềm yếu của mình, màu sắc tươi đẹp trên đôi môi như cánh hoa bị dầm nát, cắn một cái là có thể cảm nhận được hương thơm tuyệt vời.

Diệp Vô Tuyết cố ý rũ bỏ hết sắc thái phong tình, cậu nhìn Bùi Lệnh bằng ánh mắt lười nhác và khinh thường.

Bùi Lệnh há miệng cắn đầu ngón tay đang ấn môi mình, Diệp Vô Tuyết lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Lưỡi của Bùi Lệnh quét qua đầu ngón tay Diệp Vô Tuyết, sau đó quấn lấy ngón tay của cậu, mút ngón tay của Diệp Vô Tuyết như mút núm vú của cậu, đôi mắt kể từ khi mở ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy nguy hiểm như bị người ta theo dõi vậy, cậu rút ngón tay về, bôi một ít nước bọt lấp lánh lên môi Bùi Lệnh, không ngờ lại khiến hắn trông càng sa đọa hơn.

Diệp Vô Tuyết nhổm người dậy, dương v*t trong lỗ trượt ra hơn nửa, d*m thủy tí tách nhểu xuống mấy giọt, tiếp đó cậu lại dập mông xuống, dương v*t chui tọt vào trong âm đ*o, sự kích thích đột ngột này khiến Diệp Vô Tuyết phải thít chặt lỗ ***, thịt bên trong co rút mạnh, ọc ra một lượng lớn dâm dịch.

Dư âm vẫn còn đọng lại trong não bộ, linh hồn của Diệp Vô Tuyết như muốn bị phang ra ngoài, lúc cậu gục đầu thở dốc, cậu cũng nghe thấy tiếng thở hổn hển của Bùi Lệnh.

Trên trán Bùi Lệnh nổi gân xanh, hắn mặc kệ cả cơn đau trên lưng, đưa tay bắt lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết.

Ánh mắt của hắn viết rõ ràng năm chữ ‘ngươi đừng có hối hận’.

Diệp Vô Tuyết cười khẽ một tiếng, dù gì cũng đã chọc tức Bùi Lệnh rồi, hối hận cũng chẳng ích gì, thà ức hiếp Bùi Lệnh trước khi hắn bình phục còn hơn.

Cậu ngơ ngác nhìn đôi môi ẩm ướt của Bùi Lệnh, lại nhớ đến nụ hôn trong mộng cảnh.

Có lẽ cũng không thể gọi là hôn, chỉ là môi chạm một chốc lát liền tách ra, mỗi lần nhớ lại, môi của cậu sẽ ngứa ngáy, tê dại như bị kiến ​​cắn.

Môi của Bùi Lệnh rất đẹp, nhưng mỗi khi đối diện với Diệp Vô Tuyết hắn luôn mím chặt đôi môi mỏng của mình, trông rất lạnh lùng.

Cho dù kiếp trước hắn đã là người đứng đầu Bùi gia, trở thành nhân vật xuất chúng trên thế gian, thì Bùi Lệnh vẫn đối xử với cậu như vậy, đề phòng, xa cách, lạnh nhạt.

Ngay cả khi sống lại lần nữa, Diệp Vô Tuyết lựa chọn không đối đầu với hắn nữa, thì Bùi Lệnh vẫn đối xử với cậu như vậy.

Ngón tay Diệp Vô Tuyết đặt dưới cằm Bùi Lệnh, đốt ngón tay đẩy một cái, Bùi Lệnh ngẩng đầu lên.

Diệp Vô Tuyết rất muốn hỏi Bùi Lệnh, tại sao hắn ghét cậu như thế lại còn muốn cứu cậu, tại sao không để mặc cậu chết ở cửa đi, vậy thì khi đối diện với hắn, cậu sẽ không có cảm xúc phức tạp như thế này.

Cậu không thể xúc động rơi lệ vì phần ân tình này của Bùi Lệnh, cũng không thể chẳng có chút cảm động nào mà vứt đi ân tình này.

Cậu cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh hiện tại vẫn chưa biết được tất cả những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, hắn vẫn là một tờ giấy trắng tinh, cậu có thể tùy ý vẩy mực lên đó, nhúng chàm Bùi Lệnh cũng đen tối giống như cậu.

Nếu Bùi Lệnh kiếp trước biết được Bùi Lệnh này đang bị cậu, người mà hắn coi thường nhất bắt nạt, không biết hắn sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Bờ môi càng ngày càng gần, Bùi Lệnh nhận ra ý đồ của Diệp Vô Tuyết liền tức giận quay đầu đi, cuối cùng môi của Diệp Vô Tuyết lại dừng trên khóe miệng của hắn.

“Ngươi, giỏi lắm.” Bùi Lệnh nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, hắn túm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết, đè Diệp Vô Tuyết xuống giường bất chấp cơn đau ở lưng.

Bùi Lệnh nổi trận lôi đình, đôi mắt đen kịt của hắn không còn nhìn ra cảm xúc nào, nhưng lại khiến Diệp Vô Tuyết sinh ra chút sợ hãi.

Sau khi Bùi Lệnh dùng ngón tay chạm vào khóe miệng mình, hắn tức đến bật cười, gằn giọng hỏi Diệp Vô Tuyết: “Vừa rồi ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Diệp Vô Tuyết có chút thất vọng, cuối cùng cậu vẫn không hôn được.

Cậu cười nói: “Đương nhiên là muốn hôn huynh.”

Bùi Lệnh cười lạnh: “E rằng người ngươi hôn không phải ta.”

Diệp Vô Tuyết sững sờ, giây phút đó cậu tưởng mình đã bị Bùi Lệnh nhìn thấu tất cả.

Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn Bùi Lệnh không thể tưởng tượng được chuyện cậu đã trọng sinh, chắc chắn là cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Bùi Lệnh vẫn luôn cho rằng cậu là một kẻ phong lưu phóng đãng, có lẽ hắn tưởng cậu đang nhớ đến người khác, lấy hắn ra làm thế thân nên mới nói câu đó.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy có chút buồn cười.

Khi mê độc của Bùi Lệnh tái phát, hắn coi cậu như thế thân của Diệp Vô Tình mà phát tiết dục hỏa.

Trong khi mỗi lúc giải độc cho Bùi Lệnh, cậu sẽ nhớ đến Bùi Lệnh kia của kiếp trước, tính ra cũng có qua có lại không chỉ mình cậu chịu thiệt.

Vậy nên Diệp Vô Tuyết cũng không phủ nhận, cậu nheo mắt cười nói: “Dù sao trước mặt ta cũng chỉ có mình huynh, hôn một chút cũng đâu mất miếng thịt nào.”

Bùi Lệnh dùng mu bàn tay chà xát môi mấy lần, có lẽ đã bị Diệp Vô Tuyết làm cho buồn nôn rồi.

Hắn lại cúi người xuống, dùng một tư thế như muốn lập tức ăn thịt Diệp Vô Tuyết, hoàn toàn quên mất vết thương trên lưng, tay hắn giữ chặt cánh tay của Diệp Vô Tuyết, dưới háng thúc mạnh một cái đâm đến lút cán.

Thấy Bùi Lệnh đã mất kiểm soát, thậm chí mất cả lý trí, hắn liều mạng đẩy dương v*t của mình vào trong âm đ*o của Diệp Vô Tuyết, điên cuồng đâm vào chỗ sâu nhất trong âm đ*o.

Diệp Vô Tuyết thật lòng không hiểu, chẳng qua chỉ hôn một cái, Bùi Lệnh cần gì phải giận dữ muốn trả thù cậu như vậy.

Cho dù Bùi Lệnh có bị thương thì cơ thể khổ luyện nhiều năm của hắn cũng đủ để ghìm chặt Diệp Vô Tuyết dưới thân, lỗ *** của Diệp Vô Tuyết đã bị chịch cho lênh láng nước, âm đ*o mở ra hoàn toàn, dương v*t đã xâm nhập vào nơi cực kỳ sâu trong lỗ.

Đầu dương v*t đụng vào thứ gì đó, cơn đau buốt chưa từng có khiến eo và chân của Diệp Vô Tuyết mềm nhũn.

Không, không thể nào.

Diệp Vô Tuyết đoán được đó là cái gì, cậu lập tức đè đầu gối vào bụng Bùi Lệnh, ngăn hắn tiến sâu hơn.

Nhưng Bùi Lệnh đã tức giận đến hai mắt đỏ sậm, không hề để ý tới sự phản kháng của cậu, hắn bóp chặt vòng eo đang vặn vẹo của Diệp Vô Tuyết, dùng sức nện vào cái miệng chật hẹp ẩn sâu trong cơ thể Diệp Vô Tuyết.

“Bùi Lệnh! Huynh dừng lại, dừng lại!”

Trong giọng nói của Diệp Vô Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở, sở dĩ cậu có thể lăn lộn với Bùi Lệnh mà không thèm để ý điều gì, là bởi vì cậu tin chắc rằng bộ cơ thể này không hoàn chỉnh, bất luận là nam hay nữ đều không hoàn chỉnh.

Nhưng cậu không ngờ, trong cơ thể cậu lại có…lại có…

Cơn đau khi khe hở nhỏ hẹp bị nong ra không kém gì lần đầu tiên Bùi Lệnh phá trinh cậu, cơ thể Diệp Vô Tuyết căng cứng, cậu yếu ớt nắm lấy ngón tay Bùi Lệnh.

Cậu không thể phát ra tiếng nào, cả người rơi vào nỗi sợ hãi tột độ.

Giọng nói của Bùi Lệnh lại giống như vang lên từ dưới địa ngục: “Đây là tử cung của ngươi.”

Diệp Vô Tuyết cảm thấy cơ thể lạnh toát, cậu ngơ ngác nhìn Bùi Lệnh.

So với sự sợ hãi của Diệp Vô Tuyết, khóe miệng của Bùi Lệnh lại nhếch lên, băng tuyết cũng phải tan chảy vì nụ cười của hắn, nhưng Diệp Vô Tuyết chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Bùi Lệnh dùng ngón tay mơn trớn bụng dưới của cậu, cảm giác nặng nề khiến Diệp Vô Tuyết dựng tóc gáy.

Diệp Vô Tuyết như thể nhìn thấy Bùi Lệnh đã bị điên nằm trong quan tài với mình, cả hai đều đang nói những lời mà Diệp Vô Tuyết chẳng thể hiểu nổi.

“Ở đây sẽ có em bé.”

Ý thức của Diệp Vô Tuyết trở nên mơ hồ, cậu cố tình tránh né chủ đề này.

Bùi Lệnh đã phát hiện ra nhược điểm của cậu vẫn không chịu buông tha cho cậu, dương v*t của hắn kẹt ở trong lỗ chật hẹp rồi bắt đầu xuất tinh.

Đợi đến khi dương v*t trượt ra khỏi người Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết giống như tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê, cậu lập tức đứng dậy muốn đi rửa sạch nó.

Bùi Lệnh nắm lấy mắt cá chân của cậu, lại cắm dương v*t trở về, tinh dịch bị chặn bên trong không thể chảy ra ngoài, chỉ có thể tích tục trong bụng Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết vô cùng tức giận, liên tục đấm đá vào người Bùi Lệnh.

“Bùi Lệnh, huynh mau buông ra! Tên khốn kiếp nhà huynh, cho dù huynh có ghét ta cũng không thể làm như vậy…”

Vừa nghĩ đến việc Bùi Lệnh xuất tinh vào trong tử cung của mình, Diệp Vô Tuyết liền tê dại cả da đầu.

Lỡ như tử cung của cậu vẫn còn năng lực, lỡ như cậu thật sự mang thai.

Cửa phòng bị gõ hai cái, giọng nói rụt rè của người phụ nữ vang lên: “Này, hai người cãi nhau à?”

Bùi Lệnh mặt người dạ thú vẫn không thả Diệp Vô Tuyết ra, đôi lông mày anh tuấn của hắn nhuốm màu dục vọng, cả người hắn toát ra khí thế người lạ chớ đến gần, vừa cao cao tại thượng không thể với tới, vừa sa ngã trụy lạc không ai bằng, chỉ một cái liếc nhìn đã có thể câu đi hồn phách người ta.

Diệp Vô Tuyết trong lòng mắng mỏ Bùi Lệnh, ngoài mặt vẫn cố giả vở bình tĩnh nói: “Không có gì, bọn ta không có…”

Bùi Lệnh cố tình thúc Diệp Vô Tuyết một cái, Diệp Vô Tuyết suýt chút nữa rên thành tiếng.

Người phụ nữ nói: “Không có gì thì tốt. Chỉ là có điều… Dù gì Tiểu Hồng cũng còn nhỏ, nếu nó nghe thấy, e là…”

Người phụ nữ xấu hổ không thể nói tiếp, vội vàng bỏ lại một câu: “Về sau chú ý một chút. “

Người phụ nữ cũng là cao thủ tình trường, sao có thể không nghe ra được bọn họ đang làm chuyện gì.

Diệp Vô Tuyết xấu hổ đỏ bừng mặt, cậu cào mấy đường lên lồng ngực Bùi Lệnh: “Vừa rồi huynh nổi điên cái gì? Ta chỉ chọc huynh có mấy câu, huynh liền đối với ta như vậy. Còn bị người khác nghe thấy.”

Dục vọng của Bùi Lệnh dần dần lắng xuống, hắn lại trở về bộ dáng lạnh lùng, thờ ơ nói: “Cần gì phải để ý đến họ.”

Sau khi mặc quần áo vào, Bùi Lệnh vẫn là một chính nhân quân tử, điềm tĩnh và lạnh lùng, không bị ngoại vật tác động, đạo tâm vững chắc như đá.

Diệp Vô Tuyết chưa tu đến trình độ của hắn.

Đến giờ cơm tối, người phụ nữ gõ cửa vài lần, đặt đồ ăn trước cửa rồi rời đi, Diệp Vô Tuyết cũng ngại gặp mặt cô ta.

Nếu độc tố trên lưng Bùi Lệnh đã được chữa khỏi, hai người cũng nên lặng lẽ rời đi thôi, miễn cho đụng mặt nhau lại xấu hổ.

—–

Bé Tuyết không tránh được câu hỏi lựa chọn, giữ Đại (Bùi) hay giữ Tiểu (Bùi)?

–> Tác giả chơi chữ, giữ lớn hay giữ nhỏ:)))) giữ chồng hay giữ con:))))