Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 59: Màn bốn Thanh Minh 9

Trong gian nhà của Mộ gia.

Mộ Tử Trập vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay, im lặng một lúc lâu rồi giơ lên đầu.

Chỉ thấy một thanh mạch đao rất dài đang bay tới, cắm thẳng trước mặt Mộ Tử Trập, mọi người trong Mộ gia lập tức lao tới, vây xung quanh Mộ Tử Trập. Mộ Tử Trập khẽ mỉm cười: “Không cần lo lắng.”

Thân hình màu đỏ tới ngay sau đó, xoay người giữa không trung rồi hạ xuống trước mặt mọi người, cắm thanh Miên Long Kiếm trong tay xuống đất.

“ Thứ ngươi muốn, ta đã lấy về.” Mộ Từ Lăng vẫn cầm chuôi Miên Long Kiếm, không buông ra, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tử Trập.

“Đây là Hoa Kính Thủy.” Mộ Tử Trập ném cái bình sứ màu trắng cho Mộ Từ Lăng: “Sau khi uống xong vận khí ba ngày, Trùy Tâm Cổ trong cơ thể ngươi sẽ được giải.”

Mộ Từ Lăng nhìn cái bình sứ trong tay, hai mắt sáng lên, tiếp đó buông lỏng cánh tay cầm Miên Long Kiếm: “Từ nay về sau ta và Mộ gia không còn quan hệ.”

“Đề Hồn Điện sẽ đưa thư đuổi giết ngươi tới tận chân trời góc biển. Đây là chuyện đương nhiên.” Mộ Tử Trập trầm giọng nói.

“Muốn đánh muốn giết gì thì tùy, nếu giết được ta, cứ việc tới thử.”

Mộ Tử Trập rút thanh mạch đao dưới đất lên: “Như vậy, Mộ gia chủ, à không, phải gọi là đại gia trưởng. Từ Lăng xin cáo từ!” Nói xong, Mộ Từ Lăng tung người nhảy đi.

Mộ Tử Trập đứng dậy, đi tới trước Miên Long Kiếm, giơ tay đặt nhẹ lên chuôi kiếm.

Mọi người xung quanh nín thở, chờ đợi khoảnh khắc đó.

Mộ Tử Trập hít một hơi thật sâu, rút Miên Long Kiếm ra, giơ cao lên nói: “Tới báo cho Tô gia và Tạ gia, Miên Long Kiếm đã bị Mộ gia đoạt được, lập tức trở về tông môn!”

“Rõ!” Đệ tử Mộ gia đồng thanh hô, tiếp đó những đệ tử đứng ngoài rìa đẩy cửa lao ra ngoài, nhưng chỉ lát sau thân hình bọn họ đã bị quăng ngược trở lại, thân thể đã bị người ta vung đao chém thành hai nửa.

“Một người cũng đừng hòng ra khỏi nơi này.” Tạ Thất Đao giơ ngang thanh đao đứng đó, hét lớn một tiếng.

Mộ Tử Trập nheo hai mắt lại: “Tạ Thất Đao, không ngờ ngươi cũng tới.”

“Hình như các ngươi đều cảm thấy ta không nên tới, cảm thấy ta là một võ phu ngoài luyện đao thì chẳng biết cái gì, nhưng ta vẫn tới.” Tạ Thất Đao trầm giọng nói.

“Bây giờ Miên Long Kiếm đang nằm trong tay ta, ta đã là đại gia trưởng của Ám Hà.” Mộ Tử Trập chỉ Miên Long Kiếm vào Tạ Thất Đao.

“Nực cười. Cầm được Miên Long Kiếm còn chưa đủ, ngươi phải có mạng đưa kiếm về tông môn, đem tới trước mặt tam quan của Đề Hồn Điện, đợi bọn họ thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi mới là đại gia trưởng của Ám Hà.” Tạ Thất Đao ngẩng đầu lên: “Nhưng ngươi không thể ra khỏi Cửu Tiêu Thành, thậm chí ngươi không thể ra khỏi khoảng sân này.”

“Chỉ bằng ngươi?” Mộ Tử Trập cười lạnh nói.

Tạ Thất Đao đột nhiên hạ đao xuống, quay đầu lại nói: “Ngươi đã đến rồi.” Một thân hình cường tráng giống hệt Tạ Thất Đao xuất hiện bên cạnh hắn,

so với Tạ Thất Đao, vẻ hung ác trên thân thể người này còn sâu hơn mấy phần, chính là gia chủ Tạ gia, Tạ Bá.

Tạ gia vỗ vai Tạ Thất Đao nói: “Ngươi chịu tới, ta rất vui vẻ. Vị trí của ta vốn phải thuộc về ngươi, hôm nay sau khi ta lấy Miên Long Kiếm, ngươi chính là gia chủ Tạ gia!”

Mộ Tử Trập nhìn Tạ Bá và các đao khách xuất hiện theo hắn, cười lạnh một tiếng: “Tạ Bá, ngươi định đồng quy vu tận với Mộ gia chúng ta hay sao?’

“Tạ gia có năm mươi sáu thanh trường đao, cầu một thanh kiếm.” Tạ Bá duỗi tay ra: “Chẳng hay gia chủ Mộ gia có đồng ý giao ra không?”

Bên phía Cửu Tiêu Thành, Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đang chạy về ổ nhện, nhưng khi bọn họ mới đi được nửa đường, Tô Mộ Vũ lại đột nhiên ngừng chân.

“Làm sao thế?” Bạch Hạc Hoài hỏi hắn. Tô Mộ Vũ nhíu mày nói: “Lạc đường.”

“Lạc đường?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc. “Cửu Tiêu Thành chỉ lớn có vậy thôi mà cũng lạc đường?”

“Không phải, hình như mưa to hơn.”Tô Mộ Vũ ngẩng đầu.

Bạch Hạc Hoài càng hoang mang: “Tô Mộ Vũ, ngươi đang nói cái gì vậy?’ “Mặt như hồ nước phẳng lặng mà lòng như sấm sét, đây là những lời mà đại

gia trưởng đánh giá về ngươi, ta cảm thấy không sai.” Một nam tử tóc trắng mặc quan phục xuất hiện trước mặt Bạch Hạc Hoài.

Bạch Hạc Hoài hoảng sợ: “Quỷ.”

Tô Mộ Vũ cầm Tế Vũ Kiếm ngăn trước mặt Bạch Hạc Hoài: “Người này, không bình thường.”

Nam tử tóc trắng nhếch miệng cười một cái: “Cả năng lực quan sát lẫn kiếm pháp đều đáng khen ngợi, chẳng trách đại gia trưởng coi trọng ngươi như vậy. Nhưng hình như ngươi không lưu luyến gì đối với quyền lực?”

Tô Mộ Vũ cố gắng giữ vững nhịp thở của mình: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Nói ngươi là thiên tài đệ nhất Tô gia trong trăm năm qua cũng không quá, cho nên Tô gia mới đồng ý phá nhiều quy củ vì ngươi, ngươi đưa ra ba quy củ ba không nhận với Tô gia - tàn sát cả nhà không nhận, không biết nguyên nhân không nhận, không muốn nhận không nhận. Tô gia đồng ý nhưng xưa nay Đề Hồn Điện chưa bây giờ đồng ý.” Nam tử tóc trắng chậm rãi nói.

Tô Mộ Vũ lập tức hiểu ra: “Ngươi là người của Đề Hồn Điện?”

“Ta là Thủy Quan.” Nam tử tóc trắng giơ tay đón làn nước mưa: “Đây mới coi là lần đầu tiên chúng ta thật sự gặp mặt.”

Bước chân của Tô Mộ Vũ hơi run run, ánh mắt cũng từ từ mơ hồ. Hắn lung lay đầu, hạ giọng nói: “Trong nước mưa có độc!”

“Ta đã nhận ra.”

Bạch Hạc Hoài giơ chưởng đánh vào lưng Tô Mộ Vũ, một làn sương trắng lan tỏa từ bàn tay cô. Ý thức của Tô Mộ Vũ cũng dần dần khôi phục, hắn hạ giọng nói: “Đa tạ.”

“Ồ?” Thủy Quan tò mò quan sát Bạch Hạc Hoài: “Không ngờ ở đây còn có một vị cao thủ giải độc.”

Tô Mộ Vũ nhìn về phía Thủy Quan: “Sao Thủy Quan lại tới đây?”

Thủy Quan thở dài một tiếng, giọng điệu lại mang vẻ trêu đùa: “Ba nhà trong Ám Hà giết hại lẫn nhau, sắp diệt vong cả rồi, tam quan chúng ta làm sao ngồi yên trong Đề Hồn Điện được?”

Tô Mộ Vũ nắm chặt lấy Tế Vũ Kiếm: “Xem ra tam quan của Đề Hồn Điện đều đã biết chuyện ở đây, vậy xin hỏi, các ngươi đứng về phe nào?”

“Đại gia trưởng già rồi, nên thối lui.” Thủy Quan nói đầy ẩn ý.

Tô Mộ Vũ ngẩn người, trả lời: “Đại gia trưởng lựa chọn gia chủ Tô gia Tô Tẫn Hôi.”

“Tô Tẫn Hôi thua dưới tay Mộ Từ Lăng, mũi kiếm của hắn đã gãy, cũng nên thối lui.” Thủy Quan lắc đầu nói.

Ánh mắt Tô Mộ Vũ lóe lên một luồng sát khí: “Tức là tam quan lựa chọn một trong hai nhà Mộ gia và Tạ gia?”

“Tạ Bá đầu óc không tốt, Mộ Tử Trập đầu óc quá tốt, đều không tốt.” Thủy Quan tiếp tục lắc đầu.

“Nhưng Mộ gia đã lấy được Miên Long Kiếm, người cầm Miên Long Kiếm được tam quan tán thành sẽ kế thừa chức vị đại gia trưởng.” Tô Mộ Vũ dò hỏi.

“Đáng tiếc, Miên Long Kiếm ở trong tay ta, e là Mộ Tử Trập phải thất vọng rồi.” Thủy Quan nhẹ nhàng vung tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Bạch Hạc Hoài kinh ngạc hét lên: “Chẳng phải Miên Long Kiếm đã bị Mộ Từ Lăng cướp đi rồi à?”

Tô Mộ Vũ thần sắc thản nhiên, chỉ gật nhẹ đầu: “Quả nhiên, khi ta tới nơi, Miên Long Kiếm đã bị đánh tráo rồi.”