Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 56: Màn bốn Thanh Minh 6

“Công phu Diêm Ma Chưởng, mỗi cảnh giới là một tầng lầu, bước lên tầng thứ tám là có thể thấy được thiên địa.” Mộ Từ Lăng chém mạch đao trong tay xuống, đè trường kiếm của Tô Tẫn Hôi dưới đất: “Còn bước lên tầng th chín, sẽ là thiên địa.”

Tô Xương Hà bực bội “xì” một tiếng: “Sao tên này lắm lời thế?” “Ngươi có tư cách nói người khác à?” Tô Mộ Vũ hừ lạnh nói.

“Ta sắp vào tầng thứ chín.” Mộ Từ Lăng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó thanh mạch đao trong tay lập tức đỏ rực, như bị ngọn lửa thiêu đốt. Hắn vẩy thanh mạch đao trong tay một cái, trực tiếp chém xà kiếm của Tô Tẫn Hôi thành hai nửa, nửa thanh còn lại bay thẳng ra, lao về phía sảnh trong.

“Ta cược thắng rồi!” Tô Xương Hà chém dao ra, đánh thẳng vào mảnh kiếm đó, hất văng mảnh kiếm lên tường.

Tô Mộ Vũ rảo bước nhảy ra, cánh tay đột nhiên xoay tròn chuôi kiếm, khiến cho cây dù nở rộ như một đóa hoa, mười bảy lưỡi kiếm sắc bén bắn ra, trực tiếp bao trùm toàn bộ khoảng sân.

Mộ Từ Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó là mừng rỡ như điên: “Thập Bát Kiếm Trận!”

Tô Tẫn Hôi có cơ hội thở lấy sức, thu kiếm lùi lại.

“Phát động Luân Vũ chi trận!” Tô Mục Thu gầm lên một tiếng.

Đệ tử họ Tô trong sảnh lập tức nhảy vào trong sân, bao vây xung quanh Tô Tẫn Hôi, nhưng đa số bọn họ đã bị Mộ Từ Lăng hút mất trường kiếm từ lúc vừa rồi, cho nên không thể không rút dao găm hộ thân giấu dưới chân lên, bố trí kiếm trận.

Tô Tẫn Hôi nhìn nửa thanh kiếm trong tay, thở dài một tiếng. Nhát chém này không chỉ cắt đứt kiếm của hắn mà còn chặt đứt con đường rút Miên Long Kiếm của hắn!

Nhưng giờ phút này Mộ Từ Lăng lại hoàn toàn không chú ý tới Tô Tẫn Hôi, hắn cười như điên, múa may thanh mạch đao trong tay, nghênh chiến Thập Bát Kiếm Trận của Tô Mộ Vũ: “Vừa rồi ta đã nghĩ ngươi rất mạnh, nhưng không ngờ ngươi lại mạnh đến vậy! Thập Bát Kiếm Trận, hay lắm hay lắm! Ta từng nói đời này có một đại hận, đó là hận mình không sinh ra vào trăm năm trước, không thể giao chiến với cao thủ Tô gia Tô Thập Bát, không ngờ ta bị nhốt trong quan tài mấy năm mà Tô gia đã có người tái hiện Thập Bát Kiếm Trận!”

“Tô Xương Hà nói không sai, ngươi đúng là lắm lời.” Tô Mộ Vũ xoay nhẹ tay trái, mười tám lưỡi kiếm sắc vây khốn Mộ Từ Lăng với Diêm Ma Chưởng đã vào tầng thứ chín.

Tô Xương Hà hạ giọng mắng một một câu: “Bất cẩn chút thôi là thằng nhãi này đã lao ra rồi!”

“Ha ha ha ha ha. Ta bị nhốt trong cái quan tài kia nhiều năm, đương nhiên là có bao nhiêu lời muốn nói, có bao nhiêu trận muốn đánh rồi!” Mộ Từ Lăng cười ha hả: “Chẳng qua Thập Bát Kiếm Trận này, hóa ra chỉ là võ công mà bản thân nấp phía sau, dựa vào Khôi Lỗi Ti thao túng lưỡi kiếm thôi sao? Nếu là kiếm trận, thế thì kiếm của ngươi đâu?”

“Thế thì cho ngươi được thấy!” Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay trái, vô số thanh kiếm ép Mộ Từ Lăng lùi lại một bước, tiếp đó điểm mũi chân lướt tới, đã đến trước mặt Mộ Từ Lăng, thanh kiếm mảnh khảnh bên tay phải đỡ lấy mạch đao của Mộ Từ Lăng, thanh kiếm mảnh đó tuy rất mềm nhưng khi vung xuống lại trực tiếp cuốn lấy mạch đao của Mộ Từ Lăng.

“ Oà? Tế Vũ kiếm?” Mộ Từ Lăng nhướn mày.

Tô Mộ Vũ kéo kiếm về phía sau, trực tiếp hất văng mạch đao của Mộ Từ Lăng ra ngoaòi, tiếp đó lại giơ kiếm chỉ thẳng vào ngực Mộ Từ Lăng. Mộ Từ Lăng cười lạnh một tiếng, xuất chưởng đánh ra, trực tiếp ngăn cản trường kiếm của Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ sửng sốt, chỉ cảm thấy kiếm khí của mình đang bị bàn tay trần của Mộ Từ Lăng hút mất.

Hóa ra đây mới là điểm đáng sợ của Diêm Ma Chưởng!

Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn con dao găm trong tay, rảo bước lướt tới, hét lớn một tiếng: “Tô gia Tô Xương Hà, tuy bị thương trong người nhưng vẫn liều mạng bảo vệ chu toàn cho gia chủ Tô gia ta!”

Xưa này Tô Mộ Vũ luôn trầm ổn ít nói, nhưng lúc này cũng không nhịn nổi mắng một tiếng: “Ta nhổ vào!”

“Đã tới cứu ngươi rồi mà còn nhổ!” Tô Xương Hà tung người nhảy tới trước mặt Mộ Từ Lăng, con dao găm trực tiếp đâm thẳng vào bụng hắn.

Mộ Từ Lăng đầu tiên thu chưởng, tiếp đó lại vung lên, đánh ngược chỗ kiếm khí của chính Tô Mộ Vũ về cho hắn, ép Tô Mộ Vũ lảo đảo thối lui vài chục bước. Tô Xương Hà nhân cơ hội múa con dao găm trong tay, từng chiêu đều nhắm vào chỗ yếu hại của Mộ Từ Lăng. Hai tay trần của Mộ Từ Lăng không thể bắt được côn hai con dao găm nhỏ bé đó, đành phải thối lui liên tục.

Mọi người xung quanh nhìn tới hoa cả mắt, trong lòng cùng đưa ra một kết luận - thương tích của Tô Xương Hà là giả bộ.

Vì một người bị thương làm sao sử dụng hai con dao găm tới mức xuất thần nhập hóa như vậy được. Tô Xương Hà bước chân nhanh nhẹn, phát huy sự sắc bén của Thốn Chi Kiếm tới cực điểm, thậm chí có thể nói là cực kỳ đẹp mắt.

Ngay cả Tô Mộ Vũ cũng không nhịn được trầm trồ: “Thốn Chi Kiếm của ngươi mạnh hơn hẳn lúc trước.”

“Mạnh hay không mạnh phải xem đối thủ là ai. Bây giờ ta chỉ yếu đi một chút thôi, ta đã toi rồi.” Tô Xương Hà bất đắc dĩ nói.

“Được lắm!” Mộ Từ Lăng giơ tay về phía thanh mạch đao ở phía xa, thanh mạch đao lập tức rời mặt đất bay lại đây, đánh thẳng tới sau lưng Tô Xương Hà. Tô Xương Hà cũng không ham chiến, nghiêng người một cái, dao găm trong tay va chạm với mạch đao, mượn thế lùi lại ba bước. Nhưng vừa đứng lại thì Mộ Từ Lăng đã xuất chưởng đánh tới.

Tô Xương Hà cũng xuất chưởng đánh trả.

Hai chưởng vừa chạm nhau, Tô Xương Hà lùi liền mười bước, tay trái Mộ Từ Lăng đón lấy mạch đao, tay phải vẫn giữ tư thế vừa rồi, vẻ mặt khá kinh ngạc: “Ngươi!”

Tô Xương Hà không ngăn được thế lui, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bậc thang: “Miệng vết thương lại nứt ra rồi! Không đánh được nữa!”

Tô Mộ Vũ thấy vậy, Thập Bát Kiếm Trận lại phát động, lần này không hề lưu thủ, trực tiếp đánh về phía Mộ Từ Lăng như điên như dại, nếu nói vừa rồi Mộ Từ Lăng trút xuống một cơn mưa kiếm, thế thì bây giờ Tô Mộ Vũ là một

cơn cuồng phong bão táp, không hề ngừng lại, như vĩnh viễn không có điểm dừng!

Mộ Từ Lăng hai tay nắm lấy mạch đao, múa thành vòng tròn, chân khí quay quanh người hắn vốn có màu đỏ giờ lại từ từ biến hóa, trở thành màu tím.

“Con mẹ nó, vẫn chưa xong à!” Tô Xương Hà lại đứng dậy.

Đệ tử Mộ gia vẫn đứng trên tường quan sát thấy vậy kinh hãi: “Mộ Từ Lăng! Đừng hiếu chiến! Mang Miên Long Kiếm, để...” Hắn còn chưa nói hết lời, vì đầu của hắn đã bị người ta giơ đao chém bay.

Một nam tử trung niên đứng bên cạnh hắn, đá thi thể của hắn xuống. “Thất Đao thúc.” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên.

Tô Xương Hà lại cười lên quái dị: “Cuối cùng người của Tạ gia cũng tới.”

Tạ Thất Đao nhìn cảnh tượng bên dưới, nở nụ cười khinh thường: “Năm xưa Tô gia mạnh nhất trong ba nhà, giờ lại bị một Mộ Từ Lăng đánh cho răng rơi đầy đất.”

Mộ Từ Lăng cắm thanh mạch đao xuống dưới đất, chân khí quanh người đã từ màu tím biến về màu đỏ. Hắn nhìn Tô Xương Hà một cái, lại nhìn Miên Long Kiếm trong phòng một cái.

“Đừng hòng!” Tô Mộ Vũ giơ tay định cản nhưng vẫn chậm một bước.

Miên Long Kiếm lung lay một cái rồi bay lên từ mặt đất, trực tiếp lao tới tay Mộ Từ Lăng. “Ta lấy được Miên Long Kiếm rồi, ta có coi là đại gia trưởng không?” Mộ Từ Lăng nói với vẻ âm u.