Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 42: Màn ba Xuân Phân 9

Mộ Bạch đứng phắt dậy, tức tối quát lớn: “Tô Triết, rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Tô Triết không để ý tới hắn, quay lại nhìn Bạch Hạc Hoài: “Có phải mẫu thân ngươi họ Ôn? Có phải tên là Ôn Lạc Cẩm không!”

Bạch Hạc Hoài khiếp sợ trước khí thế của Tô Triết, do dự một chút rồi đáp: “Đúng vậy.”

“Thế ngươi là...” Tô Triết suy nghĩ một chút rồi cười khổ một tiếng. “Ta quên mất, ta chưa kịp đặt tên cho ngươi.”

“Mẫu thân đặt tên ta là Hạc Hoài.” Bạch Hạc Hoài hạ giọng nói: “Bạch hạc nam phi, hoài thủy tương vọng.”

“Đúng là cái tên hay, xưa nay mẫu thân ngươi luôn có thiên phú trong chuyện đặt tên.” Tô Triết cười nói.

“Ví dụ như thứ chó má?” Bạch Hạc Hoài cười nói. Tô Triết gãi đầu: “Đúng vậy, ví dụ như thứ chó má.”

“Tô Triết!” Mộ Bạch trực tiếp rút một con dao găm ra đâm tới sau lưng Tô Triết.

“Đúng là bất ngờ, nếu người đứng đây là mẫu thân ngươi thì tốt.” Tô Triết quay người, bắt lấy con dao, tiếp đó nhẹ nhàng vung lên, con dao gãy thành bảy mảnh, rơi xuống dưới đất.

Bạch Hạc Hoài bĩu môi: “Con gái không được à?”

“Con gái cũng không tệ, nhưng thê tử càng tốt hơn.” Tô Triết trả lời rất thành khẩn.

“Thê tử có tốt hơn nữa, nhưng ngươi có buồn về lần nào đâu.” Bạch Hạc Hoài hừ lạnh nói.

“Ta không về là vì tốt cho các ngươi.” Tô Triết nói đầy ẩn ý.

Bạch Hạc Hoài im lặng một lúc lâu rồi lại hạ giọng mắng: “Thứ chó má.”

“Đúng vậy, nói đi nói lại, bản chất vẫn là thứ chó má.” Tô Triết gật đầu. Nghe hai người bọn họ trò chuyện, mọi người ở đây đều hoang mang, Tô

Mộ Vũ lại càng nghe càng kinh ngạc. Vừa rồi lúc ở trong mật đạo, Bạch Hạc Hoài từng nói Tô Triết là phụ thân mình. Hắn còn tưởng đây là lời nói đùa, nhưng xem tình hình lúc này, không ngờ lại là thật?

Mộ Bạch ở bên kia cũng hiểu ra, vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Tô Triết, không ngờ ngươi dám thông hôn với ngoại tộc.”

Tô Triết nhướn mày: “Phải thì sao?”

Mộ Bạch cười lạnh nói: “Vi phạm tộc quy, ngươi và con nghiệt chủng này đều đáng chết.”

“Vớ vẩn!” Tô Triết cả giận nói: “Toàn bộ Ám Hà đều rút đao muốn giết đại gia trưởng, còn tộc quy cái chó gì. Ta ra ngoài tìm một nữ nhân xinh đẹp kết hôn, sinh một cô con gái bảo bối, ngươi lại la hét nói phá hoại tộc quy. Cái loại cầm đao muốn giết đại gia trưởng như ngươi, không xử lăng trì đúng là phí phạm.”

Tô Mộ Vũ ở bên cạnh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, hóa ra Tô Triết nói tiếng phổ thông trúc trắc nhưng lúc mắng chửi lại có thể lưu loát đến vậy.

Bạch Hạc Hoài vỗ vai nói: “Thứ chó má, chửi hay lắm.”

“Ngoan, thứ chó má là mẹ con gọi, con vẫn phải gọi ta là cha.” Tô Triết dịu dàng nói.

“Chó cha?” Bạch Hạc Hoài bĩu môi. “Thôi vậy, chó cha cũng là cha.”

Tô Triết cất cao giọng: “Tô Mộ Vũ, bảo vệ con gái ngoan của ta cho tốt.”

Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lui lại bên cạnh Tô Triết và Bạch Hạc Hoài: “Triết thúc, ngươi lật mặt nhanh quá đấy.”

“Ài ài.” Tô Triết vỗ vai Tô Mộ Vũ: “Đều là huynh đuệ nhà mềnh, đừng khoách khúy.”

Mộ Thanh Dương thu kiếm, lùi lại bên cạnh Mộ Bạch: “Thiếu chủ, giờ thì làm gì?”

Bảy sát thủ Mộ gia bị đánh ngã dưới đất cũng lùi lại trong Tam Lý Đình.

Tuy bọn họ bị Tô Triết đánh đuổi nhưng thương thế không nghiêm trọng.

“Nếu Tô gia bọn chúng muốn đánh, chúng ta cũng đánh cho chúng xem, chẳng lẽ chúng ta lại sợ Tô gia bọn chúng à?” Mộ Bạch hừ lạnh nói.

Mộ Thanh Dương bất đắc dĩ cười khổ: “Tô Triết từng là cao thủ đệ nhất Tô gia đấy.”

“Con gái, đám người này muốn giết ngươi, ta thay con giáo huấn bọn chúng.” Tô Triết cười nói.

Bạch Hạc Hoài lè lưỡi: “Xì, vừa rồi chẳng phải cha cũng muốn giết con à?”

Tô Triết cầm phật trượng lên, nhẹ nhàng xoay tròn, trực tiếp thay đổi đề tài: “Tên tiểu đạo sĩ của Mộ gia, vừa rồi ngươi nói sai một câu.”

Mộ Thanh Dương ngạc nhiên: “Ồ, nói cái gì?”

Tô Triết giậm mạnh thanh phật trượng xuống đất, một cơn gió ập tới, trực tiếp đập nát Tam Lý Đình: “Bây giờ ta vẫn là người mạnh nhất Tô gia.”

Đám người Mộ gia trong Tam Lý Đình lập tức tản ra, thân hình đột ngột biến mất như quỷ mị.

Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên: “Đây là tà thuật gì?”

“Quỷ Hư trận pháp của Mộ gia, cẩn thận.” Tô Mộ Vũ nhắc nhở, giờ phút này làn sương mù dày đặc đột nhiên ập tới, bao vây xung quanh bọn họ.

“Yêu ma quỷ quái mà dám làm càn trước mặt pháp trượng hàng ma của ta.” Tô Triết cười khinh thường, vung nhẹ phật trượng trong tay, ba cái vòng vàng bay ra. Chỉ nghe ba tiếng động trầm trầm vang lên trong làn sương mù dày đặc. Tiếp đó Tô Triết lại cắm mạnh phật trượng xuống đất, tiếng hét thảm lại vang lên từ dưới mặt đất.

“Không chịu nổi một đòn!” Tô Triết giơ quyền đánh thẳng vào phật trượng, vòng vàng trên phật trượng tỏa ra, bắn vào làn sương dày đặc. Chỉ nghe tiếng leng keng vang lên trong sương mù, Tô Triết lại như không có việc gì, thậm chí còn lấy tẩu thuốc ra, chậm rãi hút vài hơi. Cuối cùng hắn gõ tẩu thuốc vài cái, tất cả vòng vàng bay lại phật trượng.

Sương mù dày đặc cứ thế tan đi.

“Trận còn chưa lên, đã bị ta phá rồi.” Tô Triết nói với vẻ khinh thường.

Tô Mộ Vũ quay đầu lại nhìn những thi thể dưới đất: “Triết thúc, khi chúng ta cùng nhau đối phó với Ma giáo, sao ta không phát hiện ngươi lợi hại như vậy?”

Tô Triết xấu hổ ho khan một tiếng: “Trước mặt con gái, cũng phải bỏ thêm chút sức chứ. Khi đối phó với Ma giáo có được bạc đâu, như thế là được rồi.”

Tô Mộ Vũ mỉm cười, bước tới vài bước, đếm dưới đất có bảy thi thể, không có Mộ Bạch và Mộ Thanh Dương.

“Giết hai thằng nhãi ấy tốn sức hơn, thôi, không đáng, còn khiến cái tên điên Mộ Tử Trập kia nổi nóng.” Tô Triết nói với Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ gật đầu: “Như vậy, tiếp theo Triết thúc có tính toán gì?”

Tô Triết nhìn Bạch Hạc Hoài, Bạch Hạc Hoài ngửa đầu nhìn bầu trời, hờ hững huýt sáo.

Cách đó không xa, Mộ Bạch vừa che ngực vừa chạy như điên về phía trước; “Cái tên Tô Triết này, thực lực quá kinh khủng.”

“Dù sao cũng là người suýt nữa lên làm đại gia trưởng.” Mộ Thanh Dương bị thương nhẹ hơn nhiều, hắn bám theo sau lưng Mộ Bạch, không nhanh không chậm.

“Lúc về ta phải báo cáo ngay chuyện này lên với phụ thân, lần này không chỉ giết đại gia trưởng, ngay cả Tô gia cũng phải nhổ cỏ tận gốc!” Mộ Bạch hung dữ nói.

“Không tệ không tệ, nhưng để gia chủ hạ quyết tâm tử chiến đến cùng với Tô gia, vẫn thiếu một cơ hội.” Mộ Thanh Dương chậm rãi nói.

“Cơ hội gì?” Mộ Bạch nghi hoặc.

“Cái chết của ngươi.” Giọng nói của Mộ Thanh Dương bỗng mang chút sát khí.

Mộ Bạch cả kinh, đột nhiên quay người, nhưng lại cảm thấy dưới chân giẫm vào khoảng không, thân thể nhanh chóng rơi xuống. Hóa ra cành cây mà hắn đặt chân lên đã bị một đồng Đào Hoa Tệ của Mộ Thanh Dương đánh gãy. Còn Mộ Thanh Dương đạp chân lên thân cây, nắm lấy Đào Hoa Tệ, lại tung người nhảy lên, đuổi theo.