Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam
Chương 37: Màn ba Xuân Phân 4
“Trong ổ nhện có một mật đạo, mật đạo đó rất dài, vẫn nối đến Tam Lý Đình bên ngoài thành. Triết thúc, hay là chúng ta chia binh hai đường, ngươi tới Tam Lý Đình đợi, ta tới ổ nhện.” Đi được nửa đường, Tô Xương Hà xuất hiện đột nhiên nói.
Tô Triết dừng bước, cắm phật trượng xuống đất, giọng điệu có vẻ bất mãn: “Tô gia cóa bao nhêu cao thủ, soa lúc lào cũng bắt ta chạy đi?”
“Trước đây ta là kẻ vô danh, gọi các huynh đệ trong gia tộc thì họ bỏ công không bỏ sức, bọn họ thường không muốn để ý tới ta. Ta và Triết thúc đã vào sinh ra tử vài lần, có thể tin được ngươi.” Tô Xương Hà cười nói, cứ như đang đùa cợt, nhưng lại có vẻ khá thành khẩn.
“Thằng nhoãi kia, ta không biết ngươi đang tính toán thứ đáng sợ gì, ta không quan tâm, cũng không ngăn cản.” Tô Triết xoay người: “Ta chỉ lòa một sát thủ không coảm tình, chỉ làm nhiệm vụ, không nói chuyện khác!”
“Triết thúc, trong Tô gia ta thấy ngài là vừa mắt nhất. Cố lên nhé, đừng có chết.” Tô Xương Hà vỗ vai Tô Triết.
“Trên vai người có ba đốm lửa, không thể tùy tiện động vào, dập tắt, có thể sẽ chết thật đấy.” Tô Triết hất tay Tô Xương Hà, cầm phật trượng lên, chậm rãi đi ra ngoài thành.
Tô Xương Hà khẽ thở phào một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán. Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm thấy trên người Tô Triết đột nhiên bộc phát ra một luồng sát khí, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Tô Triết trấn áp. Nếu Tô Triết thật sự ra tay, Tô Xương Hà cũng không chắc chắn mình sẽ thắng được. Năm xưa hắn được tôn là cao thủ đệ nhất Tô gia, sau khi bị thương chưa bao giờ dùng toàn lực, thế nên bây giờ trong Ám Hà không ai biết thực lực của Tô Triết còn lại bao nhiêu phần. Nhưng có lời đồn, nếu Tô Triết đồng ý trả giá nhất định, trong Ám Hà vẫn không có ai là đối thủ của hắn. Lời đồn này tới từ chính thầy thuốc chữa thương cho Tô Triết, thật hay giả thì khó mà đoán được.
“Không hổ là cao thủ đệ nhất Tô gia năm xưa.” Tô Xương Hà xoay người bước về phía ổ nhện, nhưng chưa đi được mấy bước đã liếc mắt thấy trên mái hiên phía xa có hai người bóng người đang nhanh chóng chạy tới. Tô Xương Hà nheo mắt, tung người nhảy lên, bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh. Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, âm thanh binh khí va chạm vang lên thanh thúy.
“Tô Xương Hà.” Người vừa tới ho mạnh một tiếng, tiếp đó vung thanh hắc đao trong tay lên, thân thể lui lại phía sau vài chục bước.
“Bệnh Tử Phồn Hoa.” Tô Xương Hà dừng bước, mỉm cười: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Tạ Phồn Hoa nhíu mày nói: “Ngươi tới đây là định cản đường ta?”
“Không phải thế, ta chỉ muốn tới ổ nhện xem thử, gặp ngươi ở đây chỉ là tình cờ mà thôi.” Tô Xương Hà nhướn mày.
Khí huyết trong ngực Tạ Phồn Hoa cuộn lên, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn cố cắn răng nuốt lại. Hắn biết tác phong hành động của vị Tống Táng Sư trước mặt, tuyệt đối không được để lộ ra chút mềm yếu nào trước mặt hắn, hắn trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, mau tránh đường.”
“tuy nói là không cố tình tới gặp ngươi, nhưng nếu đã gặp, dù sao cũng phải làm chút gì chứ.” Ngón tay Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn con dao găm. “Ngươi cũng coi là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ này của Tạ gia. Giết ngươi, chắc lão gia tử sẽ vui vẻ, sẽ không tới gây chuyện với ta.”
“Ngươi cứ thử xem.” Tạ Phồn Hoa biết có nhiều lời với kẻ này cũng vô ích, song đao trong tay chợt lóe lên, lao thẳng về phía Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà không vội không hoảng, vẫy nhẹ dao găm trong tay. Có câu ngắn một tấc thì hiểm một tấc, mỗi lần đối đầu với hai thanh hắc đao kia, hắn như đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng thần sắc và động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, thành thạo lưu loát. Hắn cười vang: “Xem ra ổ nhện cũng không phải dễ lao vào, đao pháp của ngươi chậm quá đi mất.”
Tạ Phồn Hoa vừa vung đao vừa ho khan dữ dội, nhưng hắn không còn nhiều sức lực để ý tới thương thế của bản thân, máu tươi phun lên thanh hắc đao, hắc đao chém ra, đao khí mang theo huyết khí, sắc bén mà diêm dúa.
“Ngươi muốn nhanh, thế này đã đủ nhanh chưa!” Tạ Phồn Hoa phẫn nộ quát.
Gương mặt Tô Xương Hà vẫn treo nụ cười điềm nhiên, chỉ có động tác trên tay mạnh mẽ hẳn lên. Hắn vừa cười vừa tiếp tục khiêu khích: “Phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!”
“Được!” Hai thanh hắc đao của Tạ Phồn Hoa đột nhiên xuyên qua hàng phòng thủ từ con dao găm của Tô Xương Hà, trực tiếp đâm thẳng vào ngực hắn. Tô Xương Hà ngẩng đầu lên, thấy con dao của mình bị đánh bay lên không trung, thân hình của hắn lại ngửa tiếp ra sau, né tránh một đao của Tạ Phồn Hoa. Tiếp đó hắn lật người, nhảy tới trước mặt Tạ Phồn Hoa, giơ tay ra, đón lấy con dao găm vừa ‘rơi’ xuống, sau đó chém ra!
“Im!” Tạ Phồn Hoa quát lớn một tiếng, vội vàng thu đao, chặn đòn thế này lại, lui hơn mười bước.
Thắng bại đã phân. Nhưng vẫn còn một người trong Tạ gia chưa ra tay.
Tạ Phồn Hoa nhìn Tạ Thiên Cơ đứng cách đó không xa, không hề nhúc nhích, hạ giọng quát: “Làm cái gì mà nãy giờ cứ đứng đờ ra đó nhìn, không mau lên đi!”
Tạ Thiên Cơ gật đầu: “Vừa rồi ta luôn quan sát sơ hở trong Tấc Chi Kiếm của Tô Xương Hà, ta đã có chút manh mối, phải nhờ Phồn Hoa huynh lên trước, mở đường cho ta.”
“Được!” Tạ Phồn Hoa tung người nhảy lên không trung, tiếp đó hợp hai thanh đao lại ở chỗ giữa, không ngờ lại tạo thành hai thanh trường đao hai lưỡi, tiếp đó hắn hạ xuống, đánh thẳng về phía Tô Xương Hà. Đây là sát chiêu mạnh nhất của Tạ Phồn Hoa, vì chiêu này đã bỏ qua mọi phòng thủ, chỉ có tấn công.
Cho nên sau lưng hắn đều là sơ hở.
Tô Xương Hà lại không ra tay, chỉ thản nhiên mỉm cười, trong nụ cười có vẻ khinh thường, và đồng tình.
Tạ Phồn Hoa đột nhiên thấy trong lòng phát lạnh, tiếp đó một mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu hắn, rốt cuộc hắn không còn cơ hội thi triển đao cuối cùng kia.
Tạ Thiên Cơ thu hồi nỏ cơ quan trong tay, chậm rãi bước về phía trước; “Hắn là một trong những đồ đệ mà Tạ Bá yêu thương nhất, giết hắn chẳng khác nào tuyên chiến với Tạ gia.”
“Ngươi mang thi thể của hắn đi, tránh cho đám người Tạ gia kia nhìn ra manh mối gì đó.” Tô Xương Hà cúi người, vung dao găm, cắt đầu Tạ Phồn Hoa.
“Cứ bảo là ta giết. Sao phải sợ tuyên chiến, đối tượng mà Tạ Bá muốn đánh không phải là ta, cũng không phải chúng ta mà là Tô gia. Không sợ hắn không tuyên chiến, chỉ sợ lá gan của Tạ Bá kia quá nhỏ!”
Tạ Thiên Cơ nâng thi thể của Tạ Phồn Hoa lên: “Câu này cũng có lý đấy. Ta về trước báo cáo lại mọi chuyện cho bọn họ. Nhưng Tạ Bất Tạ đi rồi, nghe nói đã đại chiến với Tô Mộ Vũ một trận, sau đó đột nhiên rời khỏi. Không có hắn, rất nhiều chuyện tiếp theo sẽ rất phiền toái.”
“Thiếu mất một lưỡi đao không tệ, đúng là một chuyện phiền toái.” Tô Xương Hà điểm mũi chân lướt đi, tới gần Tạ Thiên Cơ, cầm dao găm trực tiếp đâm vào bả vai Tạ Thiên Cơ.
Tạ Thiên Cơ bị đau, rên khẽ một tiếng nhưng không đánh trả. Tô Xương Hà rút dao ra, mỉm cười: “Diễn phải diễn cho trót.”
Tô Triết dừng bước, cắm phật trượng xuống đất, giọng điệu có vẻ bất mãn: “Tô gia cóa bao nhêu cao thủ, soa lúc lào cũng bắt ta chạy đi?”
“Trước đây ta là kẻ vô danh, gọi các huynh đệ trong gia tộc thì họ bỏ công không bỏ sức, bọn họ thường không muốn để ý tới ta. Ta và Triết thúc đã vào sinh ra tử vài lần, có thể tin được ngươi.” Tô Xương Hà cười nói, cứ như đang đùa cợt, nhưng lại có vẻ khá thành khẩn.
“Thằng nhoãi kia, ta không biết ngươi đang tính toán thứ đáng sợ gì, ta không quan tâm, cũng không ngăn cản.” Tô Triết xoay người: “Ta chỉ lòa một sát thủ không coảm tình, chỉ làm nhiệm vụ, không nói chuyện khác!”
“Triết thúc, trong Tô gia ta thấy ngài là vừa mắt nhất. Cố lên nhé, đừng có chết.” Tô Xương Hà vỗ vai Tô Triết.
“Trên vai người có ba đốm lửa, không thể tùy tiện động vào, dập tắt, có thể sẽ chết thật đấy.” Tô Triết hất tay Tô Xương Hà, cầm phật trượng lên, chậm rãi đi ra ngoài thành.
Tô Xương Hà khẽ thở phào một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán. Trong khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm thấy trên người Tô Triết đột nhiên bộc phát ra một luồng sát khí, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị Tô Triết trấn áp. Nếu Tô Triết thật sự ra tay, Tô Xương Hà cũng không chắc chắn mình sẽ thắng được. Năm xưa hắn được tôn là cao thủ đệ nhất Tô gia, sau khi bị thương chưa bao giờ dùng toàn lực, thế nên bây giờ trong Ám Hà không ai biết thực lực của Tô Triết còn lại bao nhiêu phần. Nhưng có lời đồn, nếu Tô Triết đồng ý trả giá nhất định, trong Ám Hà vẫn không có ai là đối thủ của hắn. Lời đồn này tới từ chính thầy thuốc chữa thương cho Tô Triết, thật hay giả thì khó mà đoán được.
“Không hổ là cao thủ đệ nhất Tô gia năm xưa.” Tô Xương Hà xoay người bước về phía ổ nhện, nhưng chưa đi được mấy bước đã liếc mắt thấy trên mái hiên phía xa có hai người bóng người đang nhanh chóng chạy tới. Tô Xương Hà nheo mắt, tung người nhảy lên, bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh. Chỉ nghe ‘keng’ một tiếng, âm thanh binh khí va chạm vang lên thanh thúy.
“Tô Xương Hà.” Người vừa tới ho mạnh một tiếng, tiếp đó vung thanh hắc đao trong tay lên, thân thể lui lại phía sau vài chục bước.
“Bệnh Tử Phồn Hoa.” Tô Xương Hà dừng bước, mỉm cười: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Tạ Phồn Hoa nhíu mày nói: “Ngươi tới đây là định cản đường ta?”
“Không phải thế, ta chỉ muốn tới ổ nhện xem thử, gặp ngươi ở đây chỉ là tình cờ mà thôi.” Tô Xương Hà nhướn mày.
Khí huyết trong ngực Tạ Phồn Hoa cuộn lên, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn cố cắn răng nuốt lại. Hắn biết tác phong hành động của vị Tống Táng Sư trước mặt, tuyệt đối không được để lộ ra chút mềm yếu nào trước mặt hắn, hắn trầm giọng nói: “Nếu đã vậy, mau tránh đường.”
“tuy nói là không cố tình tới gặp ngươi, nhưng nếu đã gặp, dù sao cũng phải làm chút gì chứ.” Ngón tay Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn con dao găm. “Ngươi cũng coi là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ này của Tạ gia. Giết ngươi, chắc lão gia tử sẽ vui vẻ, sẽ không tới gây chuyện với ta.”
“Ngươi cứ thử xem.” Tạ Phồn Hoa biết có nhiều lời với kẻ này cũng vô ích, song đao trong tay chợt lóe lên, lao thẳng về phía Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà không vội không hoảng, vẫy nhẹ dao găm trong tay. Có câu ngắn một tấc thì hiểm một tấc, mỗi lần đối đầu với hai thanh hắc đao kia, hắn như đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng thần sắc và động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, thành thạo lưu loát. Hắn cười vang: “Xem ra ổ nhện cũng không phải dễ lao vào, đao pháp của ngươi chậm quá đi mất.”
Tạ Phồn Hoa vừa vung đao vừa ho khan dữ dội, nhưng hắn không còn nhiều sức lực để ý tới thương thế của bản thân, máu tươi phun lên thanh hắc đao, hắc đao chém ra, đao khí mang theo huyết khí, sắc bén mà diêm dúa.
“Ngươi muốn nhanh, thế này đã đủ nhanh chưa!” Tạ Phồn Hoa phẫn nộ quát.
Gương mặt Tô Xương Hà vẫn treo nụ cười điềm nhiên, chỉ có động tác trên tay mạnh mẽ hẳn lên. Hắn vừa cười vừa tiếp tục khiêu khích: “Phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!”
“Được!” Hai thanh hắc đao của Tạ Phồn Hoa đột nhiên xuyên qua hàng phòng thủ từ con dao găm của Tô Xương Hà, trực tiếp đâm thẳng vào ngực hắn. Tô Xương Hà ngẩng đầu lên, thấy con dao của mình bị đánh bay lên không trung, thân hình của hắn lại ngửa tiếp ra sau, né tránh một đao của Tạ Phồn Hoa. Tiếp đó hắn lật người, nhảy tới trước mặt Tạ Phồn Hoa, giơ tay ra, đón lấy con dao găm vừa ‘rơi’ xuống, sau đó chém ra!
“Im!” Tạ Phồn Hoa quát lớn một tiếng, vội vàng thu đao, chặn đòn thế này lại, lui hơn mười bước.
Thắng bại đã phân. Nhưng vẫn còn một người trong Tạ gia chưa ra tay.
Tạ Phồn Hoa nhìn Tạ Thiên Cơ đứng cách đó không xa, không hề nhúc nhích, hạ giọng quát: “Làm cái gì mà nãy giờ cứ đứng đờ ra đó nhìn, không mau lên đi!”
Tạ Thiên Cơ gật đầu: “Vừa rồi ta luôn quan sát sơ hở trong Tấc Chi Kiếm của Tô Xương Hà, ta đã có chút manh mối, phải nhờ Phồn Hoa huynh lên trước, mở đường cho ta.”
“Được!” Tạ Phồn Hoa tung người nhảy lên không trung, tiếp đó hợp hai thanh đao lại ở chỗ giữa, không ngờ lại tạo thành hai thanh trường đao hai lưỡi, tiếp đó hắn hạ xuống, đánh thẳng về phía Tô Xương Hà. Đây là sát chiêu mạnh nhất của Tạ Phồn Hoa, vì chiêu này đã bỏ qua mọi phòng thủ, chỉ có tấn công.
Cho nên sau lưng hắn đều là sơ hở.
Tô Xương Hà lại không ra tay, chỉ thản nhiên mỉm cười, trong nụ cười có vẻ khinh thường, và đồng tình.
Tạ Phồn Hoa đột nhiên thấy trong lòng phát lạnh, tiếp đó một mũi tên trực tiếp xuyên qua đầu hắn, rốt cuộc hắn không còn cơ hội thi triển đao cuối cùng kia.
Tạ Thiên Cơ thu hồi nỏ cơ quan trong tay, chậm rãi bước về phía trước; “Hắn là một trong những đồ đệ mà Tạ Bá yêu thương nhất, giết hắn chẳng khác nào tuyên chiến với Tạ gia.”
“Ngươi mang thi thể của hắn đi, tránh cho đám người Tạ gia kia nhìn ra manh mối gì đó.” Tô Xương Hà cúi người, vung dao găm, cắt đầu Tạ Phồn Hoa.
“Cứ bảo là ta giết. Sao phải sợ tuyên chiến, đối tượng mà Tạ Bá muốn đánh không phải là ta, cũng không phải chúng ta mà là Tô gia. Không sợ hắn không tuyên chiến, chỉ sợ lá gan của Tạ Bá kia quá nhỏ!”
Tạ Thiên Cơ nâng thi thể của Tạ Phồn Hoa lên: “Câu này cũng có lý đấy. Ta về trước báo cáo lại mọi chuyện cho bọn họ. Nhưng Tạ Bất Tạ đi rồi, nghe nói đã đại chiến với Tô Mộ Vũ một trận, sau đó đột nhiên rời khỏi. Không có hắn, rất nhiều chuyện tiếp theo sẽ rất phiền toái.”
“Thiếu mất một lưỡi đao không tệ, đúng là một chuyện phiền toái.” Tô Xương Hà điểm mũi chân lướt đi, tới gần Tạ Thiên Cơ, cầm dao găm trực tiếp đâm vào bả vai Tạ Thiên Cơ.
Tạ Thiên Cơ bị đau, rên khẽ một tiếng nhưng không đánh trả. Tô Xương Hà rút dao ra, mỉm cười: “Diễn phải diễn cho trót.”