Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam
Chương 22: Màn hai Vũ Thủy 6
Tô Mộ Vũ cầm dù, mũi dù chỉ thẳng vào sau lưng Tô Xương Hà: “Ai dẫn ngươi vào đây?”
Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn con dao trong tay: “Mỗi người trong Chu Ảnh đều do ngươi đích thân lựa chọn, bọn họ trung thành tuyệt đối với ngươi,ngươi không tin bọn họ?”
“Ta tin tưởng kết quả hơn.” Tô Mộ Vũ nhìn Bạch Hạc Hoài dưới đất, khẽ nhíu mày.
Bạch Hạc Hoài gắng gượng bò từ dưới đất dậy, sau đó chậm rãi thối lui tới bên cửa phòng của đại gia trưởng.
“Ngươi không nên nghi ngờ bọn họ, bọn họ vẫn luôn trung thành với ngươi, nhưng ngươi phạm phải một sai lầm.” Tô Xương Hà cười nói.
“Sai lầm gì?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Bọn họ trung thành với ngươi, nhưng không nghĩa là bọn họ trung thành với đại gia trưởng. Nếu bọn họ cảm thấy lựa chọn của ngươi sai lầm, liệu bọn họ có giúp ngươi bước sang con đường chính xác hay không?” Tô Xương Hà xoay người, vung dao găm đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ lùi lại phía sau, một sợi tóc mai bị con dao găm cắt đứt. Hắn đột nhiên vung cây dù, quát lớn: “Tránh ra!”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, lập tức nhào người một cái, ngã vào trong phòng. Lúc này đại gia trưởng vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, động tĩnh lớn như vậy vẫn không thể đánh thức ông dậy. Tiếp đó cô ngẩng đầu lên, thấy con chim gỗ trên cửa phòng, định giơ tay kéo sợi dây.
“Hôm nay đến đây thôi.” Tô Xương Hà tung người nhảy lên, bay qua đầu Tô Mộ Vũ, hắn bước vài bước rồi nhảy ngoài chỗ lối rẽ ở hành lang, tung người nhảy xuống: “Tô Mộ Vũ, bên cạnh ngươi có rất nhiều bất ngờ, còn nhiều hơn tưởng tượng của ta.”
Tô Mộ Vũ khẽ thở phào một tiếng, chưa kịp suy nghĩ về lời nói của Tô Xương Hà, đi tới cửa phòng, thấy Bạch Hạc Hoài đang định kéo dây. Hắn vội vàng vung cây dù, gạt tay Bạch Hạc Hoài ra. Bạch Hạc Hoài cả giận nói: “Làm gì thế? Đừng để hắn chạy...”
“Coi như ta cầu xin ngươi. Đừng kéo dây.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.
Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt vừa tức giận vừa áy náy của Tô Mộ Vũ, cuối cùng vẫn thu tay. Cô nhìn đại gia trưởng nằm trên giường, đứng dậy khép cửa lại: “Quan hệ giữa ngươi và tên để ria mép kia rất tốt?”
“Rất tốt.” Tô Mộ Vũ thản nhiên đáp.
“Chậc, Ám Hà các ngươi đúng là phức tạp.” Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Vừa rồi thiếu chút nữa ta bị hắn giết, thật sự không muốn thả hắn đi.”
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Xin lỗi.”
“Không sao, cứ để hắn chạy trước một chút, lát nữa ta sẽ gọi bọn Sửu Ngưu tới.” Bạch Hạc Hoài xua tay nói.
“Thần y...” Tô Mộ Vũ thu dù, do dự nói: “Chuyện có người lẻn vào ổ nhện, cô nương cũng đừng nói với bất cứ ai, ta sẽ tự xử lý.”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: “Ngươi định giữ lại tên nội gián kia? Ngươi điên rồi à?”
“Cô nương, cô chỉ cần tận tâm tận lực chữa khỏi cho đại gia trưởng thôi, còn lại là chuyện riêng của Ám Hà chúng ta, xin cô đừng hỏi tới.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Bạch Hạc Hoài cười lạnh: “Thế ngươi có thể tới nói với những người khác trong Ám Hà, đây là chuyện riêng của các ngươi, lúc giết người đừng tính cả ta vào.”
“Ta đáp ứng cô nương, từ giờ đến lúc đại gia trưởng khỏi bệnh, sẽ không ai có thể động tới cô nương.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Ngươi nói có tính không?” Bạch Hạc Hoài nhướn mày nói. “Trừ phi ta chết trước.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Thế thì tin ngươi một lần.” Bạch Hạc Hoài nhìn sắc mặt hết sức nghiêm túc của Tô Mộ Vũ, cuối cùng cảm thấy mình không thể lay chuyển cái gã kỳ quái này, đành đẩy cửa về phòng. Đại gia trưởng vẫn đang ngủ say, Bạch Hạc Hoài cũng nằm xuống ghế dài. Không biết vì sao nhưng sau khi biết Tô Mộ Vũ đã trở
lại, trong lòng cô vốn luôn lo lắng nhưng lúc này cũng thoáng an tâm hơn một chút.
Xem ra cái tên này có sức hút rất đặc biệt, chẳng trách những người kia lại tin cậy hắn như vậy.
Nhưng... cái gã để ria mép kia.
Tô Xương Hà đi trên con đường dài không một bóng người, vui vẻ ngâm nga điệu khạc không biết tên, mân mê con dao găm trong tay: “Thần y của Dược Vương Cốc, thuật giết người của Ám Hà, đúng là thú vị, thú vị.”
“Cái gì thú vị?”
Trên mái hiên bên cạnh, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tô Xương Hà dừng chân, sống lưng lập tức ưỡn thẳng, áo bào đen trên người lập tức bay phất phới. Hắn cắn răng nói: “Là ngươi.”
“Là ta.” Người nọ mặc một bộ áo bào màu bạc, có vẻ khá rực rỡ dưới ánh trăng: “Đã lâu không gặp, Tống Táng Sư.”
“Với thân phận của ngươi mà dám đến Cửu Tiêu thành?” Tô Xương Hà cười lạnh nói.
“Với thân phận của ta, thiên hạ này có chỗ nào không đi được?” Người áo bạc hỏi lại: “Có chỗ nào mà không dám đi?”
“Câu nói này khá là thú vị, đằng kia có cái sào huyệt, nếu ngươi đồng ý đi thì bây giờ là thời cơ tốt nhất đấy.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Có phải thời cơ tốt hay không, ngươi nói không tính, hôm nay ta bốc một quẻ, trên quẻ nói ta không nên đi.” Người áo bạc cười nói.
“Chuyện của ngươi, ta không muốn biết. Ngươi tìm ta có việc gì?” Tô Xương Hà mất kiên nhẫn nói.
“Không có việc gì, vừa vặn đi ngang qua thấy ngươi thôi. Đúng rồi, ta cũng bốc cho vị hảo huynh đệ của ngươi một quẻ.” Người áo bạc đứng dậy: “Có muốn biết không?”
“Không muốn.” Tô Xương Hà sải bước đi về phía trước.
“Đều là quẻ hung, cửu tử nhất sinh.” Người áo bạc cao giọng nói.
Tô Xương Hà không để ý tới hắn nữa, đi khỏi con đường, tiếp đó lau mồ hôi trên trán, cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: “Gặp phải tên quái vật như ngươi
chẳng phải hung thì là gì?”
Hắn trở lại cửa quán trọ Lạc Cửu Tiêu, toàn bộ quán trọ đen kịt, không có chút ánh nến nào, dường như mọi người trong quán trọ đã ngủ hết. Tô Xương Hà cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên xoay người.
Ngay lúc này, cửa lớn của quán trọ lại đột nhiên bật mở.
Một cơn gió từ trong quán trọ thổi ra, mang theo chút hơi lạnh.
“Đã về rồi, sao không vào nghỉ?” Trong quán trọ sáng lên ánh lửa, là que diêm của Tô Triết châm thuốc lá.
“Thúc, muộn vậy rồi còn chưa nghỉ à?” Tô Xương Hà cười xấu hổ rồi xoay người trở về trong quán trọ.
“Vốn định nghỉ rồi nhưng bị người khác đánh thức.” Tô Triết chậm rãi hút thuốc: “Có hơi phiền phức, nhưng chẳng có cách nào.”
“Lần này Triết thúc lại nói tiếng phổ thông tốt rồi.” Tô Xương Hà nói, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Đi lên đi, bọn họ đang chờ ngươi trên lầu.” Tô Triết nhìn Tô Xương Hà, khẽ lắc đầu, phật trượng tựa một bên, vòng vàng bên trên lung lay theo làn gió, phát ra tiếng kêu leng keng.
“Triết thúc, tiếng chuông của ngươi giống tiếng gọi hồn quá, ta còn chưa lên đã thấy run tay rồi.” Tô Xương Hà nheo mắt.
“Tay ngươi run không liên quan gì tới ta.” Tô Triết buông tẩu thuốc, gõ nhẹ xuống bàn: “Mau đi lên đi, đừng để họ xuống.”
Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn con dao trong tay: “Mỗi người trong Chu Ảnh đều do ngươi đích thân lựa chọn, bọn họ trung thành tuyệt đối với ngươi,ngươi không tin bọn họ?”
“Ta tin tưởng kết quả hơn.” Tô Mộ Vũ nhìn Bạch Hạc Hoài dưới đất, khẽ nhíu mày.
Bạch Hạc Hoài gắng gượng bò từ dưới đất dậy, sau đó chậm rãi thối lui tới bên cửa phòng của đại gia trưởng.
“Ngươi không nên nghi ngờ bọn họ, bọn họ vẫn luôn trung thành với ngươi, nhưng ngươi phạm phải một sai lầm.” Tô Xương Hà cười nói.
“Sai lầm gì?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Bọn họ trung thành với ngươi, nhưng không nghĩa là bọn họ trung thành với đại gia trưởng. Nếu bọn họ cảm thấy lựa chọn của ngươi sai lầm, liệu bọn họ có giúp ngươi bước sang con đường chính xác hay không?” Tô Xương Hà xoay người, vung dao găm đánh về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ lùi lại phía sau, một sợi tóc mai bị con dao găm cắt đứt. Hắn đột nhiên vung cây dù, quát lớn: “Tránh ra!”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, lập tức nhào người một cái, ngã vào trong phòng. Lúc này đại gia trưởng vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, động tĩnh lớn như vậy vẫn không thể đánh thức ông dậy. Tiếp đó cô ngẩng đầu lên, thấy con chim gỗ trên cửa phòng, định giơ tay kéo sợi dây.
“Hôm nay đến đây thôi.” Tô Xương Hà tung người nhảy lên, bay qua đầu Tô Mộ Vũ, hắn bước vài bước rồi nhảy ngoài chỗ lối rẽ ở hành lang, tung người nhảy xuống: “Tô Mộ Vũ, bên cạnh ngươi có rất nhiều bất ngờ, còn nhiều hơn tưởng tượng của ta.”
Tô Mộ Vũ khẽ thở phào một tiếng, chưa kịp suy nghĩ về lời nói của Tô Xương Hà, đi tới cửa phòng, thấy Bạch Hạc Hoài đang định kéo dây. Hắn vội vàng vung cây dù, gạt tay Bạch Hạc Hoài ra. Bạch Hạc Hoài cả giận nói: “Làm gì thế? Đừng để hắn chạy...”
“Coi như ta cầu xin ngươi. Đừng kéo dây.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.
Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt vừa tức giận vừa áy náy của Tô Mộ Vũ, cuối cùng vẫn thu tay. Cô nhìn đại gia trưởng nằm trên giường, đứng dậy khép cửa lại: “Quan hệ giữa ngươi và tên để ria mép kia rất tốt?”
“Rất tốt.” Tô Mộ Vũ thản nhiên đáp.
“Chậc, Ám Hà các ngươi đúng là phức tạp.” Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Vừa rồi thiếu chút nữa ta bị hắn giết, thật sự không muốn thả hắn đi.”
Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Xin lỗi.”
“Không sao, cứ để hắn chạy trước một chút, lát nữa ta sẽ gọi bọn Sửu Ngưu tới.” Bạch Hạc Hoài xua tay nói.
“Thần y...” Tô Mộ Vũ thu dù, do dự nói: “Chuyện có người lẻn vào ổ nhện, cô nương cũng đừng nói với bất cứ ai, ta sẽ tự xử lý.”
Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: “Ngươi định giữ lại tên nội gián kia? Ngươi điên rồi à?”
“Cô nương, cô chỉ cần tận tâm tận lực chữa khỏi cho đại gia trưởng thôi, còn lại là chuyện riêng của Ám Hà chúng ta, xin cô đừng hỏi tới.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Bạch Hạc Hoài cười lạnh: “Thế ngươi có thể tới nói với những người khác trong Ám Hà, đây là chuyện riêng của các ngươi, lúc giết người đừng tính cả ta vào.”
“Ta đáp ứng cô nương, từ giờ đến lúc đại gia trưởng khỏi bệnh, sẽ không ai có thể động tới cô nương.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Ngươi nói có tính không?” Bạch Hạc Hoài nhướn mày nói. “Trừ phi ta chết trước.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Thế thì tin ngươi một lần.” Bạch Hạc Hoài nhìn sắc mặt hết sức nghiêm túc của Tô Mộ Vũ, cuối cùng cảm thấy mình không thể lay chuyển cái gã kỳ quái này, đành đẩy cửa về phòng. Đại gia trưởng vẫn đang ngủ say, Bạch Hạc Hoài cũng nằm xuống ghế dài. Không biết vì sao nhưng sau khi biết Tô Mộ Vũ đã trở
lại, trong lòng cô vốn luôn lo lắng nhưng lúc này cũng thoáng an tâm hơn một chút.
Xem ra cái tên này có sức hút rất đặc biệt, chẳng trách những người kia lại tin cậy hắn như vậy.
Nhưng... cái gã để ria mép kia.
Tô Xương Hà đi trên con đường dài không một bóng người, vui vẻ ngâm nga điệu khạc không biết tên, mân mê con dao găm trong tay: “Thần y của Dược Vương Cốc, thuật giết người của Ám Hà, đúng là thú vị, thú vị.”
“Cái gì thú vị?”
Trên mái hiên bên cạnh, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tô Xương Hà dừng chân, sống lưng lập tức ưỡn thẳng, áo bào đen trên người lập tức bay phất phới. Hắn cắn răng nói: “Là ngươi.”
“Là ta.” Người nọ mặc một bộ áo bào màu bạc, có vẻ khá rực rỡ dưới ánh trăng: “Đã lâu không gặp, Tống Táng Sư.”
“Với thân phận của ngươi mà dám đến Cửu Tiêu thành?” Tô Xương Hà cười lạnh nói.
“Với thân phận của ta, thiên hạ này có chỗ nào không đi được?” Người áo bạc hỏi lại: “Có chỗ nào mà không dám đi?”
“Câu nói này khá là thú vị, đằng kia có cái sào huyệt, nếu ngươi đồng ý đi thì bây giờ là thời cơ tốt nhất đấy.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Có phải thời cơ tốt hay không, ngươi nói không tính, hôm nay ta bốc một quẻ, trên quẻ nói ta không nên đi.” Người áo bạc cười nói.
“Chuyện của ngươi, ta không muốn biết. Ngươi tìm ta có việc gì?” Tô Xương Hà mất kiên nhẫn nói.
“Không có việc gì, vừa vặn đi ngang qua thấy ngươi thôi. Đúng rồi, ta cũng bốc cho vị hảo huynh đệ của ngươi một quẻ.” Người áo bạc đứng dậy: “Có muốn biết không?”
“Không muốn.” Tô Xương Hà sải bước đi về phía trước.
“Đều là quẻ hung, cửu tử nhất sinh.” Người áo bạc cao giọng nói.
Tô Xương Hà không để ý tới hắn nữa, đi khỏi con đường, tiếp đó lau mồ hôi trên trán, cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: “Gặp phải tên quái vật như ngươi
chẳng phải hung thì là gì?”
Hắn trở lại cửa quán trọ Lạc Cửu Tiêu, toàn bộ quán trọ đen kịt, không có chút ánh nến nào, dường như mọi người trong quán trọ đã ngủ hết. Tô Xương Hà cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên xoay người.
Ngay lúc này, cửa lớn của quán trọ lại đột nhiên bật mở.
Một cơn gió từ trong quán trọ thổi ra, mang theo chút hơi lạnh.
“Đã về rồi, sao không vào nghỉ?” Trong quán trọ sáng lên ánh lửa, là que diêm của Tô Triết châm thuốc lá.
“Thúc, muộn vậy rồi còn chưa nghỉ à?” Tô Xương Hà cười xấu hổ rồi xoay người trở về trong quán trọ.
“Vốn định nghỉ rồi nhưng bị người khác đánh thức.” Tô Triết chậm rãi hút thuốc: “Có hơi phiền phức, nhưng chẳng có cách nào.”
“Lần này Triết thúc lại nói tiếng phổ thông tốt rồi.” Tô Xương Hà nói, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Đi lên đi, bọn họ đang chờ ngươi trên lầu.” Tô Triết nhìn Tô Xương Hà, khẽ lắc đầu, phật trượng tựa một bên, vòng vàng bên trên lung lay theo làn gió, phát ra tiếng kêu leng keng.
“Triết thúc, tiếng chuông của ngươi giống tiếng gọi hồn quá, ta còn chưa lên đã thấy run tay rồi.” Tô Xương Hà nheo mắt.
“Tay ngươi run không liên quan gì tới ta.” Tô Triết buông tẩu thuốc, gõ nhẹ xuống bàn: “Mau đi lên đi, đừng để họ xuống.”