ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 65

Hình ảnh cuối cùng Văn Xuyên nhìn thấy trước khi bất tỉnh là hình ảnh Hạng Thần đang bổ về phía mình với đôi mắt đỏ tươi như máu.
Khi tỉnh lại một lần nữa, xung quanh im ắng không một tiếng động, tai của cậu vẫn ù, thái dương từng trận từng trận đau nhức. Cậu nhắm mắt lại hòa hoãn một lúc, sau đó mới bò dậy mặc dù tay chân chẳng có chút sức lực nào, cậu phát hiện những sợi dây quấn xung quanh mình đều đã bị xé đứt đoạn, chiếc giường đối diện Hạng Thần vốn đang nằm cũng có thêm một cái lồng sắt khổng lồ, những máy móc thiết bị bên cạnh cũng bị đập nát, ngổn ngang trên mặt đất.
Một tay văn Xuyên đỡ lấy trán, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ khó chịu, cảm giác có chút buồn nôn, trên người như có như không một cảm giác tê dại. Cậu co một chân lên, ngồi ở trên giường chậm rãi nhìn xung quanh, trước mắt hắn có khi mờ khi rõ, rốt cuộc thì cũng không nhìn rõ thứ gì, chỉ có cảm giác trong phòng thí nghiệm hình như không có ai.
Cách đó không xa, một cỗ máy to lớn hờ hững lóe lên những đốm sáng, trên bàn điều khiển có thứ gì đó đang nằm úp sắp ở đó, Văn Xuyên lắc lắc đầu, ánh mắt cuối cùng cũng chậm rãi tập trung được về một điểm, ánh đèn trước mặt cũng sáng lên một chút.
Nhưng chỉ sáng hơn một chút mà thôi, toàn bộ phòng thí nghiệm như đang bị bao phủ bởi sương mù, xám xịt còn có chút u ám.
Biển báo lối thoát hiểm ở cửa lại rất chói mắt.
Văn Xuyên nheo mắt nhìn, lập tức thấy nằm úp trên bàn điều khiển là một người, vết máu chảy thành một sợi dài nhớp nháp, tí tách nhỏ xuống đất. Trong lòng cậu khẽ động, vội chống giường muốn xuống đất, theo đó liền giẫm phải một thứ gì.
Cúi đầu nhìn xuống, dưới giường cũng có một xác chết mặc áo dài trắng, cổ bị vặn gãy vẹo sang một bên, mắt mở to, nụ cười cứng đờ còn treo trên khuôn mặt.
Văn Xuyên cau mày đánh giá cái lồng sắt đen khổng lồ bao quanh trước giường của mình và Hạng Thần, trên đỉnh lồng sắt có một sợi xích dài treo trên trần nhà, nghĩ đó lẽ là một loại cơ quan nào đó. Nhưng lúc này một mặt của lồng sắt đã bị bẻ gãy rồi, lộ ra một lỗ hổng rất lớn, chỗ bị bẻ gãy còn có một vài sợi lông đen quấn quanh.
Văn Xuyên thận trọng đến gần xem xét, phát hiện trên mặt đất có vết móng vuốt đáng sợ cùng với hố sâu, cậu vươn tay nhặt những sợi lông đen đó lên ngửi, thận trọng nhìn xung quanh rồi hét: Hạng Thần? Hạng Thần, anh có ở đó không?"
Không ai trả lời, các bình thủy tinh lớn trong phòng thí nghiệm đều đã vỡ vụn, các chất lỏng không xác định chảy khắp sàn. Những người bị nhiễm bệnh, động vật và xác chết trẻ sơ sinh bị nhốt trong bình đều đã trở nên khô quắt, nằm rải rác trên mặt đất. Một mùi hôi thốikhó chịu xộc vào mũi, Văn Xuyên bịt chặt mũi miệng của mình, nhặt một thanh sắt gãy trên mặt đất lên, thú này vừa đủ dùng làm vũ khí, sau đó đạp qua những mảnh kính vỡ chậm rãi đi về phía cửa.
Cánh cửa mở toang không người trông coi, bức tường đối diện có vô số dấu vết của móng vuốt và máu tươi bắn tung tóe, trên hành lang có một số chiếc giày có lẽ bị rơi trong lúc đang chạy, áo khoác trắng của phòng thí nghiệm rách nát, còn có một số mảnh thịt nát ghê tởm.
Văn Xuyên không muốn nghĩ những mảnh thịt vụn này là thứ gì, ngón tay chạm vào dấu móng vuốt trên tường, lại liên hệ với những sợi lông đen trước đó, trong lòng cậu dâng lên dự cảm xấu, nhưng không dám nghĩ kỹ thêm nữa.
Đi qua góc hành lang, ở một góc chéo của phía đối diện có một nhà vệ sinh nằm ở đó.
Văn Xuyên thầy cánh cửa đó khép hờ, trên tay nắm cửa còn có vết máu, yết hầu hơi độn, cậu nín thở cẩn thận bước qua đó. Đèn trên đỉnh đầu thỉnh thoảng nhấp nháy, có vẻ như là do điện áp không ổn định, ánh đèn rọi vào cánh cửa nhuốm vết máu trước mặt sinh ra một cảm giác u ám âm trầm.
Văn Xuyên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nấp nghiêng đợi mấy giây, thấy bên trong không có động tĩnh gì, cậu mới chậm rãi ló đầu vào trong, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh phòng.
Ánh sáng trong nhà vệ sinh cũng mờ mịt u tối, vài cánh cửa ngăn đều được đóng lại, chỉ có một cửa là mở, lộ ra một đôi chân đi giày da cùng quần tây.
Văn Xuyên gõ gõ cửa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, cậu chậm rãi bước vào gần, hai tay nắm chặt thanh sắt, sau đó mới nhìn rõ người bên trong.
Người này chính người đã đặt dây điện và điều chỉnh số liệu trên người cậu, Văn Xuyên nhớ ra khuôn mặt của hắn ta, cuối lông mày người này có một nốt ruồi đen.
Lúc này, một nửa khuôn mặt đã không còn, chỉ để còn có huyết nhục mơ hồ cùng với xương hàm phía dưới, áo trắng dính đầy máu tươi, năm ngón tay hơi cứng còng lại, một bên cổ và cả ngực đều bị xé thành một lỗ lớn, máu cũng đã khô đặc lại.
Văn Xuyên không khỏi lùi lại, dựa vào bồn rửa mặt, cổ họng cuộn lên, cuối cùng xoay người nôn ra.
Người này bị xé xác khi còn sống sờ sờ, kẻ đó không giết hắn ta ngay lập tức mà để hắn ta trải qua đủ đau đớn rồi mới cắn đứt cổ.
Người đàn ông há hốc mồm, hai mặt trợn to, có thể miễn cưỡng nhìn ra vẻ mặt sợ hãi tột độ, Văn Xuyên mở cửa sổ phòng tắm cho thông gió, đứng ở cửa hít sâu vài cái, sau đó lại quay trở lại, quấn áo vào những ngón tay để lật chiếc áo khoác trắng của xác chết ra, tìm được một tấm thẻ chứng nhận từ trong túi của hắn ta.
Ban Khải Hải, giới tính Alpha, cấp độ gen hạng một, trợ lý của Giáo sư cấp cao thuộc Viện sinh vật quốc gia thành phố F, chuyên gia về hành vi và khoa học thần kinh của động vật lưỡng cư và bò sát, nhà nghiên cứu chuyển đổi sinh học cấp một, chủ nhiệm Sở nghiên cứu sinh vật thành phố L, ứng cử viên cấp quốc gia về kế hoạch dự án nhân tài "Noah".
Văn Xuyên vội vàng đọc chữ in nhỏ trên thẻ chứng nhận, cuối cùng nhìn xuống phần tem dưới thẻ.
Trên con tem được dập bằng thiếp vàng, có một dòng chữ ghi rõ ràng: Viện nghiên cứu sinh vật quốc gia thành phố F, Văn phòng Tổng cục dự án Noah.
Bên dưới là một mã để quét, Văn Xuyên cất giấy chứng nhận vào trong túi, lại liếc thi thể bên trong cửa một lần nữa rồi xoay người chạy ra ngoài.
Nếu cậu đoán không lầm thì mấy người cậu đang ở thành phố F, căn cứ địa của kẻ thù - Viện nghiên cứu sinh vật quốc gia.
Nhìn chứng nhận của Ban Khải Hải, có thể biết được địa vị của hắn ta trong Viện hẳn là hề không thấp, những nơi như thế này đa số đều có hệ thống kiểm soát ra vào, người có quyền cao hơn có thể đến nhiều nơi hơn, vì vậy Văn Xuyên mới lấy đi chứng nhận của hắn ta.
Đúng như dự đoán, chạy ra khỏi hành lang đã có một cánh cửa ra vào với hệ thống kiểm soát có đèn đỏ phát sáng ở cuối.
Văn Xuyên đưa chứng chỉ lên màn hình, hệ thống tự động quét sau đó đèn xanh sáng, cửa cũng tự động mở ra. Lúc đi ra ngoài Văn Xuyên quay đầu nhìn lại thì trên cửa có tấm biển ghi: Phòng thí nghiệm 1 thuộc Trụ sở chính.
Không biết cả tòa nhà đã xảy ra chuyện gì, khắp nơi đều lá ánh sáng mờ ảo, chỉ có đèn khẩn cấp là dễ thấy nhất, Văn Xuyên chậm rãi đi về phía trước, khi đi ngang qua một tấm gương trang trí thì đột nhiên dừng lại.
Trong gương là một mảnh mờ ảo, ánh vàng sẫm kỳ lạ trong mắt cậu hiện lên rất rõ ràng, giống như thủy tinh bị thiêu đốt trong lửa, sáng lấp lảnh, sau khi nguội lại mang một tia tinh khiết của chất vô cơ.
Ngón tay Văn Xuyên run lên, từ từ tiến đến trước gương, lắc lắc trái phải để chắc chắn rằng người trong gương là chính mình.
Ngón tay cậu chạm vào mặt gương lạnh lẽo, tiến lại gần nhìn đôi mắt của chính mình, ngoại trừ mang theo màu vàng kim sẫm ra thì không có chỗ nào khác lạ. Đầu óc cậu trống rỗng một lúc, sững sờ đứng ở nơi đó hồi lâu, cậu chú ý tới không có nguồn sáng phản chiếu ở trong gương, chỉ có đèn khẩn cấp trên bức tường đối diện bắn ra phản chiếu một vài sáng.
Văn Xuyên mới nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, đèn trần ở hành lang vôn chẳng hề bật, cậu lại đưa tay ra lắc qua lắc lại trước mắt, không ngờ vẫn có thể nhìn thấy chi tiết kết cấu của lòng bàn tay rõ ràng trong ánh sáng mờ.
Chuyện này là như thế nào?
Đằng sau lưng Văn Xuyên toát đầy mồ hôi lạnh, cậu chậm rãi nắm chặt ngón tay lại duỗi ra, vậy mà vẫn luôn cho rằng đèn mờ là do thiếu điện, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra phần lớn đèn trong tòa nhà này đã tắt từ lâu rồi.
Nếu là bình thường, thì cậu chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy gì ngoại trừ những đèn khẩn cấp ở gần. Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong phòng thí nghiệm cậu có thể nhìn thấy rõ ràng bình thủy tinh vỡ vụn, những cái xác khô cong ngổn ngang nằm trên mặt đất, vết máu trên bàn mổ, lông đen trong lồng sắt gãy, chiếc quần âu và đôi giày da lộ ra từ ngăn trong nhà vệ sinh.
Làm sao cậu có thể nhìn rõ những chi tiết này?
Điều này không bình thường!
Cậu lại vội vàng tìm một hộp cứu hỏa, mở cửa rồi chui đầu vào trong.
Nếu bây giờ có ai nhìn thấy hình ảnh này, chắc hẳn sẽ nghĩ người này đã điên rồi, tráu tim Văn Xuyên đập nhanh hơn, nuốt nuốt nước bọt, cố gắng đóng cửa hộp hết mức có thể để ngăn nguồn sáng lọt vào, sau đó mở to mắt.
Ở bên trong chiếc hộp vốn phải tối đen, nhưng cậu lại có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ bên trong, bao gồm những ký tự nhỏ được khắc trên vòi cứu hỏa, và cả nửa tàn thuốc rơi dưới đáy hộp.
Văn Xuyên sững sờ đứng thẳng người, lúc vươn tay ra giữ cửa cậu mới nhớ tới những lời mà Nhan Hoàn đã nói.
Sốc điện là bước cuối cùng để kích hoạt cơ thể mẹ, người có gen kém sẽ không thể sống sót sau khi kích hoạt cho dù đã được tiêm cơ thể mẹ, nếu không thể chuyển hóa hoàn toàn thì chỉ có chết.
Biến đổi? Nếu bước cuối cùng của quá trình tiến hóa có nghĩa là hóa thú, vậy thì tại sao cậu lại không biến đổi? Cũng không chết? Tại sao?
Chuyện gì đã xảy ra với đôi mắt của cậu?
Nhan Hoàn nói rằng cả năm giác quan sẽ được cải thiện sau khi tiến hóa, vậy đây chính là cải thiện năm giác quan sao?
Còn Hạng Thần... Hạng Thần đâu rồi? Anh ấy thế nào rồi?
Lồng sắt gãy, lông đen trên lồng sắt bị vặn gãy, dấu móng vuốt trên sàn và tường, vết thương rách trên xác, cổ bị cắn... Những chi tiết mà cậu cố tình bỏ qua đều tự động liên kết với nhau, Văn Xuyên nhất thời trở nên hoảng hốt bối rối, không quan tâm gì nữa mà hét lên trong hành lang: "Hạng Thần? Hạng Thần?"
Văn Xuyên vừa chạy vừa hét, hai mắt cậu đỏ hoe, đầu óc trống rỗng.
Hạng Thần sẽ ra sao? Mình đã không biến đổi, có lẽ người bên kia cũng không đâu? Có thể giữa chừng đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ Nhan Hoàn đã đưa Hạng Thần đi? Không sao đâu, không sao đâu, không được tự mình dọa mình...
Văn Xuyên nhìn thấy bản đồ tòa nhà ở lối vào thang máy, cậu vội vàng liếc nhìn một cái, thấy còn có phòng thí nghiệm thứ hai và phòng thứ ba, lập tức liền đi tìm.
Vừa bước xuống cầu thang, cậu đã lờ mờ nghe thấy một giọng nói.
"Có ai không!"
"Này!"
"Xin chào? Có ai không?"
Văn Xuyên không khỏi quay đầu sang một bên, lỗ tai động hai cái, cảm giác được âm thanh này còn ở rất xa. Nếu là trước kia, cậu không bao giờ có thể nghe được âm thanh xa tới vậy. Văn Xuyên chịu đựng sợ hãi do cơ thể đã trở nên khác lạ, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, trong con ngươi có một luồng ánh sáng lóe lên, cậu nắm chặt tay cầm thanh sắt đi tới nơi phát ra âm thanh.
Cậu tìm thấy phòng thí nghiệm 3 ở nơi sâu nhất của tầng này, cửa có hệ thống kiểm soát ra vào, cậu đưa tay lên dùng thẻ chứng nhận mở cửa, ngay lúc cánh cửa mở ra thì nghe thấy giọng nói của An Tĩnh.
"Cuối cùng thì cũng có người tới rồi mẹ tôi ơi..."
"Các người định để vật thí nghiệm chết đói hay sao? Thế này thật không có đạo đức nghề nghiệp gì cả!"
"...Xin chào? Có thể nói một gì đó không?"
"Chú Quý... có phải cháu đã thu hút những thứ không nên thu hút tới rồi không?"
Trong cửa không có ai đáp lại An Tĩnh, dường như cậu ta đang nói chuyện với chính mình, trong giọng điệu đã mang theo một chút lo lắng.
Văn Xuyên tiến đến cánh cửa trong cùng, trên cửa thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của An Tĩnh đang cọ vào bên cửa sổ, đôi mắt to đen trắng rõ ràng kia lúng liếc nhìn xung quanh, băng gạc trên mặt đã không còn, da ở sườn mặt vẫn mịn màng như thường, không có dấu vết của vết thương nào cả.
Nhưng có vẻ An Tĩnh không thể nhìn thấy dáng vẻ của cậu, cũng không xác định được là ai đang đi đến, điều này càng khẳng định suy đoán của Văn Xuyên, đôi mắt và thính giác của cậu dường như đã khác trước rất nhiều.
Văn Xuyên giơ tay lên gõ cửa sổ, hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Vết thương của cậu đã lành chưa?"
"Văn Xuyên? Là cậu thật tốt quá rồi! Đưa chúng tôi đi ra ngoài trước rồi nói!" An Tĩnh kinh ngạc cười lên: "Cậu không sao là tốt rồi, nhanh lên, có chìa khóa không? Làm sao cậu vào được đây?"
Văn Xuyên lấy chứng nhận quẹt vào cánh cửa, vừa mở cửa, An Tĩnh đã xông ra ngoài, trên tay còn ôm một... con mèo lớn mềm như bông?
Không thể trách Văn Xuyên lại ngạc nhiên đến vậy, con mèo đó quả thực to hơn mèo nhà bình thường rất nhiều, nhưng trông nó không giống báo gấm, báo hoa hay sư tử. Tai của nó rất lớn, đuôi ngắn lại mảnh, cuối đuôi còn có một điểm đen, trên thân mang những đốm đen điểm trên nền vàng, có những đường đen kéo dài từ trán đến lưng, bụng trắng như tuyết, mặt thì không khác lắm so với mèo nhà, mũi hơi đen, xung quanh mắt là một viền đen trông hơi dữ tợn.
An Tĩnh nheo mắt, mò mẫm chân tay hỏi: "Có đèn không? Bật đèn lên đi?"
Văn Xuyên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm con mèo lớn, thị lực ban đêm của con mèo lớn hiển nhiên cũng không tệ, nó cũng nhìn thẳng vào Văn Xuyên.
"Đây là..." Văn Xuyên có linh cảm không tốt hỏi: "Linh miêu?"
Linh miêu cũng tương tự như báo săn nhỏ, là động vật sống về đêm, giỏi ẩn nấp, nhảy xa nhảy cao và theo dõi con mồi.
Văn Xuyên thấy An Tĩnh ôm chặt lấy nó, trong lòng hẫng một nhịp: "Đây là... ai?"
An Tĩnh để lộ một khuôn mặt buồn bã, chán nản sờ sờ tai linh miêu: "Là chú Quý."
Văn Xuyên: "!"
An Tĩnh nói: "Nếu cậu đã hỏi như vậy thì xem ra cũng đã biết rồi. Chúng ta đều bị tiêm cơ thể mẹ, sau đó bọn họ trói chúng ta để giật điện, chú Quý liền thành như thế này, tôi..."
An Tĩnh nhíu mày: "Không biết tại sao tôi không biến đổi, cũng không chết. Hình như cậu cũng không sao, còn Hạng Thần thì sao?"
Trước đó Văn Xuyên còn đang suy nghĩ không biết có phải vì cậu là Omega nên không thể biến hình hay không, nhưng hiện tại Quý Hồng Nguyên đã biến thành dã thú rồi, có nghĩa là không liên quan gì đến giới tính, rất có khả năng là liên quan đến gen.
Văn Xuyên nhìn linh miêu, nói: "Chú Quý... ba, ba vẫn nhận ra con chứ?"
Đuôi của linh miêu lắc vài cái, gật gật đầu.
"Chú ấy nhận biết được mọi người, nhưng không thể nói." An Tĩnh nói: "Tôi đoán dữ liệu chú Quý đã tải xuống trước đây, 40% dữ liệu dư ra là về việc kích hoạt cơ thể mẹ bằng cách giật điện, nhưng 60% trong đó cũng không đề cập đến một từ, thật sự là... "
Nên nói là xui xẻo hay là số phận đã định đây?
Linh miêu dường như cũng rất tự trách mình vì đã bỏ lỡ một thông tin quan trọng như vậy. Cái tai lớn của linh miêu sụp xuống sau lưng, hai mắt to tròn tràn đầy bất an cùng lo âu.
Văn Xuyên kinh hãi không thôi, nhưng tốt xấu gì hiện tại cậu và An Tĩnh vẫn còn trong hình người, so với Quý Hồng Nguyên thì tốt hơn nhiều, cậu cố nén xuống sự hoảng sợ từ sâu trong lòng, bình tĩnh an ủi: "Việc đã tới nước này, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói, đừng nghĩ nhiều."
Giờ phút này, An Tĩnh thật sự rất bái phục Văn Xuyên, cũng may Văn Xuyên vẫn không có thói quen bộc lộ cảm xúc, bên ngoài nhìn cậu vẫn có vẻ khắc chế lãnh đạm như không có chuyện gì có thể làm cho cậu bối rối.
Mặc dù lòng bàn tay Văn Xuyên lúc này đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lưng cũng gần như đã ướt đẫm, tim đập loạn xạ, thậm chí còn muốn lớn tiếng gào lên vài. Cậu muốn nhìn thấy Hạng Thần ngay lập tức, nhìn thấy anh trai, thấy những người quen của của mình.
Văn Xuyên dùng đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhìn một vòng xung quanh: "Những người khác đâu rồi?"
"Tôi không biết đêm qua đã có chuyện gì xảy ra. Trong tòa nhà đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, mọi người đều bỏ chạy rồi." An Tĩnh nói: "Tôi bị nhốt cùng với chú Quý, còn những người khác có thể đã bị nhốt ở một nơi khác. Hạng Thần đâu? Anh ấy không ở cùng cậu sao?"
Văn Xuyên nhắm mắt lại, cậu lắc đầu không nói, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng càng trở nên nặng nề hơn, cậu thực sự đã ngủ cả đêm sao? Không, hiện tại đã là ban đêm rồi, cậu đã ngủ một ngày một đêm rồi sao?
Ngón tay Văn Xuyên vô thức cào cào tay áo của mình, linh miêu trong tay An Tĩnh kêu lên một tiếng, nhảy xuống động động hai tai, quay đầu nhìn Văn Xuyên cùng An Tĩnh, sau đó liền chạy về phía trước.
"Chú Quý!" An Tĩnh vội vàng chạy theo, Văn Xuyên cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cậu nhìn Quý Hồng Nguyên dẫn đường ở phía trước, đôi tai nhọn chuyển động liên hồi, tứ chi mảnh khảnh bước trên mặt đất không phát ra một tiếng động, trong miệng không khỏi chua xót.
An Tĩnh vừa đi vừa nhỏ giọng tăng tốc nói: "Lúc đó cậu bị con rắn kia làm cho ngất xỉu, con rắn quấn quanh người cậu, răng nanh hướng vào cổ của cậu, chúng tôi đều không dám động, đám tang thi dưới lầu cũng đuổi theo người Hội Hợp Vĩ đi lên. Cảnh tượng đó thực sự là chao đảo lay động... Chúng ta có ít người, xe thì ở dưới lầu, vật tư lại ở các phòng khác, cứ như vậy mà bị Hội Hợp Vĩ đóng gói trực tiếp mang trở về thành phố F rồi."
An Tĩnh không nhìn rõ đường, vì vậy Văn Xuyên dứt khoát mà dắt tay cậu ta đi để cậu ta chạy theo mình.
An Tĩnh nói: "Các cậu cũng bị kích điện sao? Hạng Thần sẽ không..."
Cậu ta chợt dừng lại rồi chợt nhận ra điều gì đó: "Chờ đã, sao cậu có thể nhìn rõ như vậy?"
"Thị giác của tôi... và cả thính giác..." Văn Xuyên ngập ngừng nói: "Có vẻ như đã trở nên mạnh hơn, tôi vẫn chưa tìm thấy bất kỳ năng lực nào khác, cậu thì sao?"
"Tôi không có gì thay đổi... À, vết thương thì đã lành rồi." An Tĩnh có chút bối rối: "Cảm thấy vô cùng đói, nhưng tôi bị nhốt ở đó một ngày một đêm không có ai đến đưa đồ ăn, đói là chuyện bình thường mà."
Hai người một mèo tạm thời không ai nói chuyện, chỉ phiền muộn mà tiến về phía trước, sau khi lại đi xuống một cầu thang khác, linh miêu dừng lại trước một cánh cửa, nó cúi xuống ngửi ngửi, cả thân hình tạo gây rắn chắc tạo thành một vòng cung đẹp mắt, hai tai hơi dựng lên, đuôi cũng lắc vài cái.
"Đến rồi?" An Tĩnh hỏi Văn Xuyên: "Có bảng tên hay gì không?"
"Là một kho chứa đồ." Văn Xuyên nhìn xung quanh, không có phòng thí nghiệm nào khác ở đây, hai bên hành lang có rất nhiều văn phòng.
An Tĩnh mím môi, nói: "Tôi nghe mấy người đó nói nếu như gen không tốt thì cho dù là đã tiêm cơ thể mẹ cũng không chuyển hóa được, một khi kích điện không thành thì sẽ chết. Những người khác... cậu ổn chứ? Nhưng hai chúng ta đâu có biến đổi?"
An Tĩnh sờ sờ mặt mình: "Mặt của tôi thì đột nhiên khỏi rồi. Đây hẳn là năng lực tự phục hồi mà họ Nhan đó đã nói phải không?"
Linh miêu nhấc hai chân trước đè lên cửa, Văn Xuyên cầm lấy thẻ chứng nhận quẹt vào cửa, cánh cửa phòng chứa đồ tự động trượt ra hai bên, lộ ra dãy kệ bên trong.
Linh miêu chạy vào trước, ngửi thấy mùi máu tanh, Văn Xuyên không khỏi nhăn mũi lại.
Hai người theo linh miêu quay trái quay phải, lỗ tai Văn Xuyên hơi động, nghe thấy động tĩnh ở trong góc.
"Là ai?" Văn Xuyên lập tức nâng thanh sắt kéo An Tĩnh về phía sau.
Động tĩnh đó hơi dừng lại một chút, một lúc sau một con gấu xám cao lớn và một con báo đen bước ra, lông trên cổ gấu xám là một đường màu nhạt tạo thành hình chữ V, con báo đen bên cạnh có vóc dáng cực lớn cùng với một đôi mắt vàng kim.
Linh miêu vểnh tai, giơ đuôi lên cao, xông tới trước con báo đen đó kêu một tiếng.
Dường như nó muốn tiến tới, con báo đen kia vừa sợ hãi vừa dữ tợn lùi lại hai bước, dáng vẻ thực sự rất kỳ lạ mâu thuẫn, nó hơi cúi thấp thân mình xuống, miệng hé để lộ ra những chiếc răng nanh trắng như tuyết, đôi mắt vàng kim vô cùng đẹp mắt, sáng lạn như mang theo ánh kim, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự dày vò mãnh liệt.
Gấu xám cũng lùi lại, nhưng ngay sau đó dường như không khống chế được, lớp nệm dày dưới chân đạp trên mặt đất, lao thẳng về phía Văn Xuyên.