ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 56

Ầm! Ầm!
Cùng với tiếng sét lớn, máy quét trên không bị đánh trúng nổ tung và rơi vào bầy tang thi, hình ảnh bị gián đoạn, nhưng bản đồ địa hình đã được tải lên không bị ảnh hưởng.
Hạng Thần chậc lưỡi một tiếng, xác nhận đoàn người của cha đã tiến vào trong kho, đang nghĩ biện pháp mở cửa sắt dưới cầu thang, liền ném điều khiển từ xa bò vào trong xe, cởi quần vắt nước. Cả người hắn chỉ còn lại một chiếc quần lót màu đen, bắp chân thon dài thẳng tắp toát ra vẻ mạnh mẽ, rắn chắc, đi một đôi giày quân đội đế dày, khi vắt quần, cơ bắp ở ngực và vai căng lên, gân cốt ở cổ lộ ra độ cong sắc bén, khoảng trống đuôi lông mày như ẩn như hiện dưới đèn xe mờ nhạt. Mùi pheromone của hắn theo hơi ẩm lan tràn khắp trong xe, mặt Văn Xuyên ửng đỏ, ngón tay siết chặt bộ đàm, quay đầu nhìn anh trai mình.
201 đang giúp Văn Hạ cố định xương sườn bị gãy, Văn Hạ nhìn Nhan Hoàn, một chân co lên đạp vào cạnh cửa xe, hỏi: "Giáo sư là người của Hội Hợp Vĩ?"
Nhan Hoàn mượn băng dính, cố gắng dán cặp kính bị gãy lại, thử đeo lên, nói: "Không phải."
Văn Hạ lại hỏi: "Vậy là Hội Cộng Sinh?"
Nhan Hoàn liếc anh một cái, ho khan vài tiếng, trả lời: "Không phải."
Văn Hạ "Ồ" một tiếng, sau khi cố định xương sườn, anh kéo một chiếc áo mưa khoác lên, lau tóc, tiếp tục: "Làm sao ông tới được đây? Theo như tôi biết, ông hẳn là nên ở thành phố F."
Nhan Hoàn vẫn là dáng vẻ mệt mỏi, nói: "Quốc gia cần tôi ở đâu, tôi ở đó."
"Vậy ông có rõ chuyện thí nghiệm virus không?"
Nhan Hoàn thở dài: "Cậu muốn biết gì?"
"Virus có vaccine phòng chống không?" Văn Hạ nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, quan sát kỹ vẻ mặt của ông ta, hỏi.
"Không có." Nhan Hoàn lắc đầu: "Người bị nhiễm virus chỉ có một con đường chết, đây là một cuộc thanh tẩy lớn, bọn họ chỉ muốn để lại những người đủ mạnh, hoặc là nói... những người mà họ cho rằng là đủ mạnh. Cách duy nhất để tránh nhiễm virus là tiêm S11TM203."
"Tác dụng phụ là gì?" Văn Xuyên vội hỏi.
"S11TM203 sẽ tự điều chỉnh theo những người khác nhau, trở thành "thuốc giải độc" phù hợp nhất với người đó, làm cho người bị nhiễm bệnh coi người đó là đồng loại, do đó tránh bị cắn. Nhưng đây chỉ là một trong những giai đoạn tiến hóa, giai đoạn thứ hai là để cho "thuốc giải độc" liên tục tự sửa chữa các biến thể, từ đó đạt được mục đích tiến hóa gen của con người. Kết quả cuối cùng trên mỗi người có thể khác nhau."
Nhan Hoàn đẩy kính, nhìn Văn Xuyên một lượt, nói: "S11TM203 sau khi tiêm không thể dừng lại, không ai có thể dừng lại. Nếu không muốn nói là tác dụng phụ, chính là kết quả cuối cùng ai cũng không thể dự đoán được."
Văn Xuyên cau mày: "Con người cuối cùng sẽ như thế nào?"
Hạng Thần đặt hai tay lên đầu gối, hơi khom người, quần ướt sũng đặt lên cửa xe: "Mạnh lên? Sẽ không bị bệnh tật? Cao lớn hơn? Đẹp trai hơn?"
Nhan Hoàn cười rộ lên ha hả, giọng nói khàn khàn tựa như tiếng ma sát của vỏ cây, xua tay nói: "Không đơn giản như vậy."
Văn Xuyên nhìn ông ta: "Ông là một trong những người chịu trách nhiệm cốt lõi về nghiên cứu và phát triển virus, phải không?"
Nhan Hoàn suy nghĩ một chút: "Tôi quả thật biết nhiều hơn cậu, chỉ vậy thôi."
Văn Hạ lại hỏi: "Con trai ông Nhan Sênh, cháu gái Nhan Thư Ngọc ở đâu? Họ cũng là người chịu trách nhiệm cốt lõi à? Nhan Sênh không phải là đã qua đời từ lâu rồi sao?"
Nhan Hoàn tựa như nhớ lại chuyện cũ, nhìn nước mưa bên ngoài xe, thở dài.
Hạng Thần để Văn Hạ tiếp tục nói với Nhan Hoàn, quay đầu vươn tay với Văn Xuyên: "Lại đây, để anh xem."
Văn Xuyên không thể cự tuyệt bàn tay vươn ra kia, hai người hai tay nắm chặt, Văn Xuyên bò vào ghế sau, bị Hạng Thần ôm trước ngực.
Bên ngoài mưa to, bộ đàm im lặng không tín hiệu.
201 ở bên ngoài chỉ huy tiếp ứng, dẫn người nổ tung bầy tang thi vây quanh, dọn dẹp ra một con đường. Nhưng An Tĩnh vẫn chưa rõ tung tích.
Tia chớp bổ thẳng xuống, chiếu sáng mọi người với những vẻ mặt khác nhau. Văn Xuyên ngồi giữa hai chân Hạng Thần, sau lưng bị vật nóng bỏng cứng rắn của Alpha chọc vào lưng, đó là bởi vì cảm xúc căng thẳng tạo ra phản ứng tự nhiên.
Hạng Thần ôm Văn Xuyên, vùi đầu ngửi ngửi trên tuyến của cậu, mùi vị quen thuộc kia bao bọc hắn. Trong sự hỗn loạn này, hai người giống như phiêu dạt trên mặt biển chập chùng sóng lớn, không ngừng dâng lên lại hạ xuống, trước sau không tìm được bờ biển có thể dừng lại, áp lực và buồn bực trong lòng có thể tưởng tượng được.
Văn Xuyên giơ tay lên, dựa vào trước người Hạng Thần xoa xoa đầu hắn, nhỏ giọng an ủi: "Nhất định sẽ không có việc gì."
Lời này cũng không biết là nói cho bản thân nghe, hay là nói cho Hạng Thần nghe.
Hạng Thần thở dài, hỏi: "Mọi người xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói là ở trong căn cứ Hội Cộng Sinh chờ rồi à? Có Tần Chính và anh La đến đón là được rồi."
Nói đến chuyện này, Văn Xuyên sắc mặt khó coi, mím môi nói: "Vốn là kế hoạch như vậy, nhưng người Cộng Sinh Hội...không thực sự nghe theo chỉ huy. Tần Chính cảm thấy chúng ta cản trở bọn họ, rất nhiều tin tức không muốn cùng chia sẻ."
Hạng Thần nhíu mày, nội bộ sinh ra bất đồng là chuyện khó khống chế nhất, cũng là dễ gây phiền phức nhất. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, một khi đồng minh không đồng lòng với bọn họ, rất nhiều kế hoạch sẽ khó thực hiện.
Văn Xuyên nhớ lại: "Ngày hôm sau sau khi các anh đi, anh La, thiếu tướng Chu và Tần Chính cùng đi kho dự trữ thăm dò địa hình, bọn họ đoán các anh sẽ mất khoảng bốn đến năm ngày, nhưng không quá một tuần sẽ đi ra; Nếu quá một tuần, anh La dự định sẽ tìm cách lẻn vào bệnh viện, tìm cơ hội cứu mọi người. Vì chuyện này, Tần Chính và anh La cãi nhau vài lần, lão ta không đồng ý kế hoạch này."
"Ý của Tần Chính là, nếu các anh không ra được, bọn họ sẽ không lãng phí nhân thủ, cũng sẽ không mạo hiểm tiếp cận để cứu người. Tần Chính phải chịu trách nhiệm với người của lão ta." Văn Xuyên nói: "Anh La bày tỏ sự thấu hiểu, nhưng kế hoạch dự phòng luôn cần phải được sắp xếp trước, anh ấy tin rằng mọi người có thể đi ra ngoài trong thời gian kế hoạch, nhưng ngay cả cơ hội thương lượng Tần Chính cũng không cho anh ấy."
Kế hoạch của hai bên hoàn toàn khác nhau, quyết định cố chấp và ích kỷ của Tần Chính khiến La Tử Tùng tính tình tốt như vậy cũng không nhịn được mà nổi giận. Anh muốn liên lạc với Ân Kỳ, nhưng thông tin liên lạc chỉ có Tần Chính biết, mà Tần Chính cũng không có ý định chia sẻ với bọn họ.
Họ được đưa vào thành phố A, nhưng hoàn toàn bị cô lập.
"Lúc Anh La đi thăm dò địa hình, vô tình dùng máy quét trên không phát hiện trong kho dự trữ điện có người sống." Văn Xuyên nói: "Nhưng bên ngoài có rất nhiều tang thi, chúng ta không có cách nào liên lạc với người bên trong, muốn thử ném bộ đàm vào nhưng cũng thất bại."
Tần Chính không muốn cứu người, theo lời của bọn họ, đây đều là mệnh.
Nhưng thiếu tướng Chu nhanh chóng tính toán ra số người, nói là đại khái có hơn năm mươi người, La Tử Tùng thương lượng với Tần Chính, cuối cùng Tần Chính đồng ý hỗ trợ đưa những người sống sót ra ngoài.
Hạng Thần ngẩng đầu nhìn về kho dự trữ tối đen dưới màn mưa, trông giống như một con quái thú khổng lồ đang ngồi xổm, nói rõ ràng: "Lúc ấy trong kho không mất điện, phải không? Quét cảm biến nhiệt quét hầu hết các thiết bị điện nóng vào, Chu Trì tính sai số người."
Văn Xuyên gật đầu, tiếp tục: "Bọn họ sắp xếp kế hoạch, vốn dĩ người của chúng ta phải đi cùng giúp đỡ, nhưng Tần Chính cảm thấy bọn họ sẽ làm cản trở, lấy lý do mọi người không quen thuộc địa hình, đông người càng dễ thu hút tang thi, yêu cầu bọn họ ở xa chờ lệnh. Tần Chính mang theo người Hội Cộng Sinh, cộng thêm anh La, thiếu tướng Chu và mấy người chúng ta, đầu tiên dẫn dụ tang thi trước cửa ra, sau đó lẻn vào..."
Văn Xuyên, An Tĩnh và những người khác ở lại bên ngoài, bởi vì An Tĩnh là bác sĩ, Văn Xuyên cũng có thể hỗ trợ điều trị, vì vậy mới đi theo trong xe, ở cách đó không xa chờ lệnh. Đến lúc đó nếu ai bị thương, cũng có thể điều trị khẩn cấp.
Kế hoạch của họ không có vấn đề gì, dẫn dụ tang thi trước khi mở cửa, lẻn vào kho, đưa mọi người ra ngoài, những người ở lại bên ngoài để tiếp ứng, kích nổ cục bộ khi cần thiết. Vì vậy, việc đầu tiên họ làm sau khi vào là cắt tất cả các nguồn điện.
Nhưng mọi chuyện không như dự tính, kho không phải là hơn năm mươi người, mà là hơn hai trăm người. Họ tụ tập dưới tầng hầm, sử dụng thực phẩm còn lại trong phòng trực ban trong kho dự trữ, những người sống sót cũng mang theo thực phẩm cùng với nguồn điện dự phòng dồi dào nên họ vẫn duy trì sống sót.
Nhưng để đưa hơn hai trăm người cùng ra ngoài trong một thời gian ngắn là gần như không thể, nhưng nếu đi ra theo từng nhóm rủi ro còn lớn hơn, hệ số nguy hiểm cao hơn. Kế hoạch của họ có sai sót, vì vậy cần phải được sắp xếp lại.
Nhưng đúng lúc này, Tần Chính lại cứ thế mang theo người của lão ta lui ra, khiến đám người La Tử Tùng bị nhốt trong kho.
Hạng Thần thầm mắng một tiếng, giọng điệu lạnh lẽo: "Đám khốn kiếp này, thế mà chỉ lo cho mình!"
Tần Chính từng vướng phải những phiền phức, do cứu người sống sót mang lại, không chỉ một lần, cho nên lão ta gần như không do dự lập tức rút lui. Theo lời của lão ta, đội cứu hộ giống như miếng mồi béo trong mắt những người sống sót, một khi dây vào họ, bất kể ý định ban đầu của bạn là gì, cuối cùng sẽ bị họ liên lụy đến mức chết thảm. Vì vậy, một số cuộc giải cứu là không cần thiết.
Cũng giống như những người không chuyên nghiệp muốn cứu những người chết đuối, hầu như đều bị sự vùng vẫy điên cuồng do khao khát mạnh mẽ của người chết đuối kéo xuống, cuối cùng không ai có thể sống.
Tần Chính lời lẽ chính đáng, La Tử Tùng căn bản không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy, trong nháy mắt mất đi cơ hội rút lui, từ đó bị vây khốn.
Trong kho vốn có tang thi du đãng, bên ngoài cũng bị động tĩnh lúc trước bọn họ lẻn vào dẫn dụ bầy tang thi tới, không có cứu viện bên ngoài, chỉ dựa vào mấy người bọn họ căn bản không ra được.
Vì vậy, khi An Tĩnh không ngần ngại đi tiêm "vaccine giả", Văn Xuyên hiểu rằng họ đã đến "đường cùng".
Trong kho.
Hạng Khôn đạp lên cánh tay gãy của tang thi, mở ra cánh cửa sắt, trên bậc thang dưới cửa còn có không ít thi thể, máu đen cùng với dấu tay dính máu in đầy trên bậc thang và hai bên vách tường. Hạng Khôn bật điện, một tay che chắn Quý Hồng Nguyên ở phía sau, trên bộ đàm truyền ra tiếng nói chuyện của 201.
"Thiếu tướng, đàn tang thi đông lắm!"
Hạng Khôn thấp giọng nói: "Tìm được An Tĩnh chưa?"
"Chưa." 201 nói: "Lúc mọi người đi ra sẽ gặp phiền toái."
Hạng Khôn đáp một tiếng, lông mày nhíu chặt, nhỏ giọng nói với bà xã: "Còn biện pháp nào có thể dẫn dắt đàn tang thi bên ngoài đi không?"
Quý Hồng Nguyên nhíu mày, nhìn ông: "Lão Hạng, anh phải thực tế một chút. Chúng ta không mang theo được nhiều người như vậy."
Quý Hồng Nguyên chỉ chỉ đường lui phía sau: "Nếu chỉ mang đi một nhóm người, có lẽ còn có thể đột phá, hai trăm người? Không thể nào. Số lượng tang thi trong thành phố A anh biết có bao nhiêu không? Đây là thành phố đầu tiên bùng phát virus, toàn bộ thành phố bị phong tỏa, hầu như không có nhiều người trốn thoát, một khi có động tĩnh lớn, chúng ta sẽ bị choáng ngợp bởi bầy tang thi."
Khóe miệng Hạng Khôn mím lại, hồi lâu sau nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, gật đầu: "Nghe theo em."
Quý Hồng Nguyên nói: "Bọn họ đã ở đây lâu như vậy, chúng ta có thể nghĩ biện pháp đưa chút đồ ăn đến, không cần thiết phải đưa người ra ngoài."
Hạng Khôn gật đầu, mấy người tiếp tục đi xuống, rất nhanh có người ở dưới lầu thấp giọng nói: "Ai?
Hạng Khôn nghe ra là giọng của Chu Trì: "Tôi."
Chu Trì thò đầu ra, kinh ngạc nói: "Thiếu tướng? Mọi người thoát ra rồi?"
Hạng Khôn xua tay, ý bảo lúc này không cần nhiều lời, nói: "La Tử Tùng đâu? Chúng ta còn lại bao nhiêu? Tất cả đều tới đây."
Chu Trì lập tức đi gọi người, La Tử Tùng vẻ mặt mệt mỏi, mang theo người của đội cứu hộ đi tới: "Chú Hạng, mọi người không sao chứ?"
"Không sao đâu, mấy người..." Hạng Khôn theo thói quen chỉ chỉ, nói, "Quá hấp tấp! Vì sao không chờ chúng tôi?"
Chu Trì xấu hổ nói: "Là tôi tính nhầm số người, đều là lỗi của tôi, anh đừng trách anh La."
La Tử Tùng thở dài: "Không có ai đúng ai sai, đừng nói như vậy."
Ánh mắt Hạng Khôn đảo qua mặt mấy người, lại thò đầu nhìn người trong tầng hầm.
Phía sau cầu thang được che rèm, không thể nhìn thấy tình hình của người bên trong, một số người đi ra theo, đám đông ồn ào, bên trong ai đó hét lên: "Cứu viện đến?" "Chúng ta có thể đi ra ngoài hay không?"
Hạng Khôn ra hiệu, để mấy người La Tử Bột đi theo bọn họ lên trên vài bước, đến gần cửa sắt, nói: "Chúng ta nhân lực không đủ, bọn Tần Chính bỏ chạy, chỉ bằng chúng ta không cứu được nhiều người như vậy."
Ý tứ của lời này đã rất rõ ràng, La Tử Tùng cúi đầu không nói, vẻ mặt Chu Trì cũng rất chán nản: "Hiểu rồi."
"Thực ra, chỗ này làm nơi trú ẩn rất tốt, hoàn cảnh bên trong như thế nào?" Hạng Khôn hỏi.
Chu Trì trả lời: "Không gian không quá lớn, không khí không lưu thông, không phải quá tốt. Nhưng để ẩn náu là đủ rồi."
"Có thể để cho bọn họ phân công người, thay phiên đi đến cửa sổ kính trên lầu lấy thức ăn, chúng ta có thể dùng máy quét trên không đưa đồ đến. Hạng Thần rất giỏi trong việc điều khiển nó."
Chu Trì gật gật đầu, ý bảo hiểu.
La Tử Tùng nói: "Có thể dẫn ra ngoài được bao nhiêu người?"
"Không quá hai mươi người." Quý Hồng Nguyên cướp lời Hạng Khôn đáp.
Nghề nghiệp của Quý Hồng Nguyên có đặc thù nhất định, lòng người ấm lạnh cũng đã sớm quen rồi, ông ấy không giống Hạng Khôn, Hạng Thần và La Tử Tùng, vì tính chất chuyên nghiệp bồi dưỡng ra ý thức trách nhiệm và ý thức sứ mệnh.
Ông ấy biết rất rõ rằng với số lượng nhân lực bọn họ bây giờ, nhiều nhất có thể mang theo ba mươi người ra ngoài, nhưng để giảm nguy hiểm, ông ấy vẫn giảm số lượng xuống hai mươi.
Nếu có đội ngũ của Tần Chính giúp đỡ, theo kế hoạch ban đầu có thể mang năm mươi người, nhưng tình huống bây giờ rõ ràng không giống.
"Nghe này." Quý Hồng Nguyên nhìn hai người La Tử Tùng và Chu Trì, nói nhanh: "Chúng ta cần để lại một ít vũ khí cho những người còn lại, lúc đi ra ngoài rất có thể sẽ khiến một vài con tang thi lọt vào trong. Bọn họ phải cử ra mấy người thân thể cường tráng, thể lực thiên phú không tệ thành lập một đội tuần tra, ở bên ngoài tiêu diệt tang thi lọt vào. Sau đó chỉ cần hẹn giờ đi tiếp nhận những thứ chúng ta đưa tới là được."
Chu Trì nói: "Người được chọn đưa ra ngoài được xác định như thế nào?"
"Theo độ tuổi" Hạng Khôn nói: "Ưu tiên nhỏ tuổi."
Chu Trì theo thói quen đứng nghiêm, lưu loát nói: "Vâng!" Cô lập tức lại nhìn La Tử Tùng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hạng Khôn nhíu mày: "Làm sao vậy?"
La Tử Tùng khoát tay xuống, nói: "Không có gì."
Anh xoay người chuẩn bị đi chọn người, Chu Trì nhịn không được nói: "Thiếu tướng, anh La... Vợ cũ và con gái ở đây."
Hạng Khôn bất ngờ nhướng mày: "Sao lại ở đây? Tiểu La, cậu không phải người thành phố B sao?"
"Cô ấy... Đưa con đến thăm họ hàng." La Tử Tùng xoa xoa mi tâm, sau khi anh xuống, lúc nhìn thấy con gái và vợ cũ, cả người cũng choáng váng.
Vợ cũ vừa thấy anh liền khóc lóc kể lể không ngừng, nói là cậu út của con gái đang học đại học ở thành phố A, không hiểu sao lại mất liên lạc. ban đầu cô cũng hẹn đưa con gái đến thành phố A chơi, vì vậy liền mang theo con gái đến tìm người thân.
"Thành phố A phong tỏa toàn bộ thành phố, chỉ vào không ra." Quý Hồng Nguyên hiểu rõ: "Sau đó chắc chắn là bị kẹt luôn ở đây."
La Tử Tùng sắc mặt khó coi, hối hận không thôi, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát. Anh đã bỏ lỡ vô số hoạt động gia đình, nhiều lần đầu tiên trong cuộc sống của con gái, anh cũng không thể tham gia, cuối cùng để cho hai mẹ con rơi vào địa ngục trần gian này, nhưng anh cũng không biết gì.
Bởi vì con gái anh được giao cho vợ cũ chăm sóc, anh chỉ có thể đến thăm mỗi tuần một lần, hàng tháng chu cấp phí sinh hoạt. Trong nhiều tuần, anh đã không thể đến thăm con gái mình vì đào tạo khép kín, vợ cũ cũng không liên lạc với anh, anh chỉ cho là vợ cũ không muốn liên lạc với mình, nhưng không ngờ rằng đối phương đã xảy ra chuyện từ lâu.
Nhưng bây giờ anh có hối hận, cũng đã quá muộn.
Anh ta chỉ có thể làm điều gì đó để bù đắp.
Quý Hồng Nguyên nói: "Cậu có thể chọn hai mẹ con cùng đi, cậu út của con gái cậu thì sao? Có ở đây không?"
"Để bảo vệ họ, đã chết bên ngoài." La Tử Tùng giọng buồn bã.
Chu Trì chỉ cảm thấy khó xử, nhỏ giọng nói: "Ở đây có rất nhiều trẻ con, nếu theo độ tuổi... Cùng lắm là con gái cô ấy có thể đi, người lớn không thể đi được."
Quý Hồng Nguyên suy nghĩ một chút: "Là Omega cũng có thể đi trước."
Ông ấy mặc kệ cái gì công bằng hay không công bằng, đến lúc này, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Mấy người đang nói, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của một người: "Hai người họ còn sống?"
La Tử Tùng sửng sốt, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy An Tĩnh mặt đầy tro bụi, trên người cũng bẩn, băng gạc trượt xuống một bên lộ ra vết thương dữ tợn, đôi mắt to nhìn anh: "Thật tốt anh La, lần này anh có thể yên tâm rồi."
Hạng Khôn quay đầu lại, nói: "An Tĩnh? Thằng nhóc này đi đường nào vào?"
An Tĩnh cười hì hì, chỉ vào một hướng nào đó: "Vaccine đó vô dụng, cháu sợ gần chết khi bị một nhóm tang thi đuổi theo đến cửa bắc, nơi đó có một lối đi ngầm dùng cho sửa chữa, cháu liền chui vào."
An Tĩnh vỗ vỗ áo mưa, áo mưa ướt đẫm, nhanh chóng tích tụ một vũng nước nhỏ trên bậc thang, nước chảy tí tách, nhỏ giọt theo các bậc thang.
La Tử Tùng nhìn vết thương trên mặt An Tĩnh, lo lắng cậu ta bị nhiễm trùng, An Tĩnh lại không nhìn anh, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra từ lối đi đó."
Hạng Khôn gật đầu, điều này cũng tiết kiệm được không ít chuyện, quay đầu nói: "Chọn người đi, nói rõ ràng tình huống."
Quý Hồng Nguyên lại bảo: "Tôi đề nghị cứ lẳng lặng chọn người, sau đó gọi riêng họ ra."
Hạng Khôn biết ông ấy đang đề phòng cái gì, Chu Trì đang muốn xoay người, thì nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng chạy đi, mấy người liếc nhau một cái, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ "không tốt".
La Tử Tùng và Chu Trì lập tức xuống lầu, vén rèm cửa ra, tiếng nói chuyện ồn ào trong phòng lập tức im bặt, mọi người nhìn bọn họ, ánh mắt và vẻ mặt kia, lại làm cho trong lòng người ta mơ hồ cảm thấy lạnh lẽo.
"Họ sẽ chọn người." Người nghe lén bọn họ nói chuyện đã để rò rỉ tin tức, nói: "Người đàn ông đó, người cao cao kia, anh ta có vợ con ở đây, muốn chọn đi trước!"
"Dựa vào cái gì?" Có một người phụ nữ ôm đứa bé nghẹn đỏ mặt nói: "Muốn đi cùng nhau đi! Sao lại phân biệt? Đối với người khác có công bằng không?"
"Nhà ai không có con?" Có người dắt đứa nhỏ chen ra khỏi đám người, trừng mắt nhìn La Tử Tùng: "Anh có tự vấn lương tâm của mình không? Chỉ mình anh có con? Chỉ mạng của con anh mới là mạng à?"
Chu Trì nhất thời thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Mọi người nói có đạo lý một chút! Chúng tôi không có đủ nhân lực! Không mang theo được nhiều người như vậy!"
"Vậy thì cũng không được đi!" Đám người nhao nhao nói.
Con gái La Tử Tùng chạy tới, ôm La Tử Tùng sợ hãi gọi: "Cha..."
An Tĩnh thò đầu nhìn cô bé, tuổi tác cũng không lớn hơn Hàm Hàm bao nhiêu, tóc đuôi ngựa, trông trắng trẻo, rất đáng yêu.
An Tĩnh nghĩ: Đôi mắt của cô bé giống mẹ, nhưng miệng và mũi rất giống cha.
La Tử Tùng ngồi xổm xuống, ôm con gái vào lòng vỗ nhẹ.
Anh đã có lỗi với mẹ con họ quá nhiều, dù thế nào, lần này anh sẽ không buông tay.
Đám đông đã trở nên phẫn nộ, trong một thời gian dài không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cùng với những lo lắng, bồn chồn và đau đớn vì mất người thân làm cho họ trên bờ vực sụp đổ. Đặc biệt là trẻ em hay khóc lóc, làm cho người lớn càng tăng cảm giác tuyệt vọng và áp lực lên gấp bội.
Tầng hầm này chỉ là một phòng làm việc, chứa hai trăm người là quá mức, ngủ hầu như không thể nằm xuống, ngay cả phòng tắm cũng chật kín người.
Khó khăn lắm bây giờ họ mới thấy tia hy vọng, nghĩ rằng có thể rời khỏi tầng hầm chật hẹp này, nhưng một lần nữa bị ném trở lại vực thẳm. Lý trí của mọi người hoàn toàn sụp đổ, cảm xúc giận dữ dâng trào, họ bắt đầu chửi rủa.
"Rõ ràng các người không muốn dẫn chúng ta đi!"
"Các người tới chỉ để cứu hai mẹ con này đúng không? Quá ích kỷ!"
"Hôm nay đừng ai nghĩ đi được! Các ngươi muốn đi chúng ta không ngăn cản, nhưng những người khác thì không được!"
"Muốn chết cùng chết! Muốn sống cùng sống!"
"Ngăn cách hai mẹ con nhà này!" Lại có người kêu gào: "Các người muốn có thể mang đứa nhỏ đi, cũng phải mang những đứa nhỏ khác đi. Người lớn thì không được phép đi."
Những lời cay nghiệt, la hét giận dữ, âm thanh khó nghe đan xen với nhau, không gian hẹp tràn đầy ác ý và suy sụp, không khí không thể lưu thông càng ngột ngạt đến mức không thể thở được. Những đứa trẻ sợ hãi, bắt đầu khóc không ngừng.
Sự kiên nhẫn của La Tử Tùng từng chút một bị tiêu tan, sự bất lực dọc đường đi, sự nỗ lực hết sức mình, sự rối rắm và sự tức giận bị đè nén lúc này giống như da thịt bị xé ra, lộ ra bên trong là máu thịt lẫn lộn. Tiếng khóc của con gái trong lòng, vẻ mặt tái nhợt và bất lực của vợ cũ, khiến những cảm xúc tiêu cực này không ngừng khuếch đại, toàn thân anh toát ra pheromone đe dọa đáng sợ của Alpha, kích thích da đầu mọi người tê dại, liên tục lui về phía sau, tiếng la hét cũng theo đó mà trở nên nhỏ hơn.
"Nói...nói không lại liền đe dọa người khác?" Có người hét lên.
Đáy mắt La Tử Tùng lạnh như băng, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa như trước nữa, khóe miệng mím lại, nhíu mày, anh đang định lên tiếng, An Tĩnh lại chắn trước người anh, kéo tay cô bé nói: "Các ngươi cũng có người nhà."
Mọi người quay đầu đánh giá cậu ta.
Mái tóc xoăn tự nhiên của An Tĩnh ướt sũng dính bết trên trán, trông vô cùng hiền lành, mềm mại, nhưng vết thương dữ tợn trên khuôn mặt lại phá hủy ngũ quan vốn hoàn mỹ không tỳ vết, mang đến vài phần lạnh lẽo.
Cậu ta nói: "Nếu gia đình của anh ở đây, tôi xin hỏi mọi người, ai là người có thể vỗ ngực và nói rằng "để gia đình tôi lại phía sau và cứu người khác trước"? Anh làm được không? Hay là anh có thể?"
Ánh mắt của cậu ta đảo qua những người la hét ầm ĩ nhất, nói: "Trên đường đi, câu tôi nghe nhiều nhất là "Mạng của ai không phải là mạng?" Phải, mạng của ai cũng là mạng, không phân biệt sang hèn, trước cái chết mọi người đều bình đẳng. Nhưng đó là trước cái chết, trong mắt chúng ta, có sự khác biệt, người quen khác người lạ, người thân thiết khác người chỉ quen sơ! Anh có thể phủ nhận không?"
"Nghe xem này! Nói cái gì vậy?"
"Lúc này ích kỷ lại thành đạo lý!" Đám đông lại phẫn nộ sôi trào.
"Hai mươi người." Quý Hồng Nguyên cắt ngang mọi người, mặt lạnh tanh nói: "Theo độ tuổi, hai mẹ con này chiếm hai vị trí đầu tiên... Anh đang nhìn cái gì vậy? Ông đây định đoạt, không phục thì tự mình đi, ai ngăn cản anh? 18 người còn lại, hãy chọn. Ồ, đúng rồi, không phải anh nói cùng sống chết hay sao? Được, vậy thì chúng ta sẽ đưa hai người này đi."
Quý Hồng Nguyên khoanh tay trước ngực, khuôn mặt không biểu hiện thái độ gì, nhưng ánh mắt sắc bén lại khiến mọi người không dám xen vào.
Ai đó trốn trong một góc, chỉ sợ "thiên hạ không loạn" nói: "Cướp người! Không thể để cho bọn họ đi!"
Mọi người dường như bừng tỉnh, ngay lập tức tiến lên cướp người, giống như hai mẹ con là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ. La Tử Tùng không nói một lời, rút súng sau lưng ra bắn chỉ thiên.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Ba tiếng súng, liên tiếp vang lên, giống như cơn thịnh nộ của anh, bị đàn áp dưới những con sóng mãnh liệt, muốn tuôn trào, nhấn chìm người ta.
"Thêm một câu nhảm nhí nữa." La Tử Tùng lạnh lùng nói: "Tôi coi như anh ta là tự động từ bỏ quyền lợi."
Mọi người bịt tai lại, trần nhà bị bắn thành ba lỗ, vôi vữa rơi xuống lả tả.
An Tĩnh quay đầu, nhìn La Tử Tùng một cái thật sâu.